Chương 17

Kim Lăng đưa cho Giang Hàn vòng tay bạch ngọc vô cùng tiểu xảo, mang ở trên cổ tay nhỏ nhắn của đứa trẻ, trong sáng vô ngần.

"Giang Trừng, con của chúng ta càng lớn càng giống ngươi. Ngươi xem đôi mắt hạnh này......"

Ngụy Anh ngồi ở bên cạnh Giang Trừng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ khuôn mặt thanh tú của Giang Hàn, tự hào mà cười nói: "Con của chúng ta, tương lai nhất định sẽ là một vị công tử tuấn tiếu, có thể còn vượt trội hơn cả Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ nữa."

Giang Trừng tuy không để bụng cái danh sách xếp hạng công tử này, nhưng nếu có thể áp được vị Lam nhị công tử "Băng thanh ngọc khiết" kia, không thể nghi ngờ cũng là một chuyện vui.

Hắn đối diện với cặp mắt thiên chân vô tà của Giang Hàn, ánh mắt một ngưng, ngay sau đó liễm đi thần sắc trên mặt. "Mắt hạnh cũng tốt, vẫn đẹp hơn cái cặp mắt đào hoa kia của ngươi, nơi nơi chọc nợ phong lưu."

"Ta nào có? Ta rõ ràng chỉ trêu chọc ngươi mà thôi, đừng oan uổng người tốt!"

Ngụy Anh một bên ủy khuất mà oán giận, một bên ôm lấy Giang Trừng không bỏ, rất giống một con sói con bị khi dễ tàn nhẫn, ở trong lòng ngực của chủ nhân nức nở làm nũng.

"Hừ, không ra cái bộ dáng gì cả."

Giang Trừng ghét bỏ một câu, lại chưa từng đẩy ra tay Ngụy Anh ôm mình, chỉ coi như trừng phạt mà kéo tóc đuôi ngựa của y, đưa tới một trận ăn đau kêu rên.

"Ai da! Giang Trừng ngươi đừng kéo nữa, ngươi nhẫn tâm nhìn phu quân soái khí của ngươi biến thành một người bị hói đầu sao?"

"Cút!"

Giang Hàn ngơ ngác mà nhìn hai vị phụ thân cãi nhau, há miệng thở dốc, bỗng nhiên nhảy ra một chữ: "Cha!"

"...... Ngươi vừa rồi nói cái gì?"

Ngụy Anh và Giang Trừng đồng thời ngơ ngẩn, rồi sau đó hai mặt nhìn nhau, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình nữa——

Con của bọn họ...... Rốt cuộc học được kêu cha?

Ngụy Anh ánh mắt sáng lên, vội vàng bắt được bàn tay nhỏ nhắn của Giang Hàn, vội vàng nói: "Lại kêu một lần!"

"Cha?"

Giang Hàn đô đô miệng, không xác định mình có nói đúng từ này hay không, lúc nói ra cũng trở nên chần chờ hơn hẳn.

Khoảng thời gian trước, Ngụy Anh vẫn luôn dùng các loại đồ ăn mỹ vị dụ dỗ Giang Hàn, ý đồ dạy hắn mở miệng nói chuyện, lại trước sau không thể thành công. Giang Trừng tuy rằng nhìn liền tức giận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, loại huấn luyện "Đậu anh vũ thức" này xác thật vô cùng hữu hiệu.

"Tới, lại kêu hắn một tiếng ' mẹ '."

Ngụy Anh lôi kéo hài tử, chỉ chỉ bên cạnh Giang Trừng, cười tủm tỉm mà hống nói: "Kêu mẹ, mẹ ——"

Giang Hàn nghiêng đầu nhìn nhìn Giang Trừng vẫn chưa phản ứng kịp, mơ hồ không rõ mà mở miệng: "Lạnh?"

"Kêu mẹ! Là mẹ!"

Giang Trừng một phen túm qua vạt áo của Ngụy Anh, cả giận nói: "Ngụy Vô Tiện ngươi tìm chết!"

"Cách."

Giang Hàn đánh cái cách, không rõ nguyên do mà nhìn Ngụy Anh bị Giang Trừng đuổi đánh khắp nhà, cảm thấy cái roi lấp lánh sáng lên kia thật là xinh đẹp cực kỳ.

Từ khi bước vào tháng 9, thời tiết của Vân Mộng cũng bắt đầu trở nên mát mẻ hơn.

Mưa thu liên miên tí tách mà dừng ở trên mặt hồ, bắn lên từng giọt bọt nước trong suốt, tựa như du tiên ở trong hồ thuận gió chơi đùa, lưu lại từng dấu chân nhẹ nhàng.

Khi Ngụy Anh đẩy ra cửa phòng của Giang Trừng, ngửi được một mùi máu tươi như có như không. Ánh mắt của y hơi ám, sau đó bất động thanh sắc mà khóa cửa lại, phóng nhẹ bước chân đi vào trong phòng.

"Giang Trừng?"

Y biết khi tình lũ của Giang Trừng đến, trên người sẽ tản mát ra mùi máu nhàn nhạt, nhưng cũng không thể khẳng định được là đối phương có đang bị thương hay không.

Theo lý mà nói hẳn là không có khả năng, suy cho cùng thì đây cũng là Liên Hoa Ổ, còn ai có thể tổn thương được Giang tông chủ kia chứ?

Ngụy Anh đi vào phòng trong, phát hiện Giang Trừng cả người vô lực mà ngã vào trên giường, nỗ lực đàn áp hơi thở đang dần dần trở nên dồn dập.

Hắn theo bản năng mà cuộn tròn thân thể, hình thành một cái tư thế tự mình bảo hộ, đề phòng hết thảy ở chung quanh, sử dụng chăn gấm hơi mỏng đem mình bọc kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh tràn ngập hơi nước.

—— Tam Độc Thánh Thủ tuy rằng ngạo mạn tàn nhẫn, nhưng một khi rút đi mũi nhọn và âm lệ của ngày thường, liền có vẻ phá lệ mê người.

Ý thức của Giang Trừng tựa hồ có chút mơ hồ, cho đến khi Ngụy Anh tiến vào phòng trong, mới nghe thấy phía trước truyền đến tiếng bước chân, như có cảm giác mà ngẩng đầu lên.

"Là ngươi......"

Hắn thấy rõ mặt Ngụy Anh, khớp hàm cắn chặt thoáng thả lỏng vài phần, tâm thần cũng tùy theo yên ổn xuống.

Ngụy Anh biết, giang trừng lần trước bởi vì tình lũ chợt đến mà gặp phải nguy hiểm, suýt nữa mất đi tính mạng, lại lần nữa trải qua loại sự tình này, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy khẩn trương.

Y ngồi xuống cạnh giường, duỗi tay kéo chăn gấm xuống một chút, nhìn chăm chú vào gò má của Giang Trừng càng thêm đỏ ửng, nhẹ nhàng cầm bàn tay ướt đẫm mồ hôi kia.

"Ta đã đóng cửa rồi, nơi này thực an toàn, không có người khác."

Ngụy Anh hôn mí mắt của Giang Trừng, chậm rãi phóng xuất ra mùi của Khai Dương trên người mình, dùng tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng trấn an hắn: "Giang Trừng, không có việc gì...... Ta sẽ không đi nữa."

Mùi quất ngây ngô mà ấm áp bao phủ lấy Giang Trừng, thực mau liền giảm bớt cảm giác bất an trong lòng hắn.

Hắn tham luyến mùi hương cực kỳ dễ ngửi này, bàn tay nắm lấy Ngụy Anh buộc chặt, đã bị hương khí che trời lấp đất bao phủ, cơ hồ thất thần.

Giang Trừng vốn là đối với tình sự không có nóng bỏng lắm, nếu như bản thân không phải là Thiên Toàn, cũng tất nhiên không muốn thuần phục mà nằm ở dưới thân của người khác.

Giờ phút này, dục vọng không ngừng kêu gào đã khó có thể ức chế, đem khóe mắt của hắn nhuộm thành màu đỏ nhợt nhạt. Hắn giương mắt một liếc, liền tựa như xà yêu mị hoặc nhân tâm, làm cho người ta khó có thể kháng cự.

Ngụy Anh đột nhiên không kịp phòng ngừa đụng phải ánh mắt của Giang Trừng, nhất thời cảm giác dưới bụng căng thẳng, cầm lòng không đậu mà nuốt nước miếng.

—— thật là muốn mạng già của ta mà.

Y cúi người áp lên giường, một phen ôm lấy vòng eo của Giang Trừng, dán lên môi của đối phương, tùy ý xâm chiếm mùi máu càng thêm nồng liệt kia.

Quần áo của hai người thực mau đã bị Ngụy Anh thô bạo mà kéo xuống, tùy tay ném tới một bên. Ngay cả chiếc chăn gấm ở trên người của Giang Trừng cũng bị y không lưu tình chút nào mà đạp xuống, rơi xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng trầm vang.

Giang Trừng ngửa đầu cùng Ngụy Anh đối diện, ánh mắt thẳng tắp mà rơi vào bên trong cặp mắt đào hoa câu hồn nhiếp phách kia, nhất thời ngơ ngẩn ——

Đây là lần đầu tiên trực diện với tình cảm mãnh liệt như vậy của Ngụy Anh, tính độc chiếm và khát vọng mãnh liệt như vậy, vậy mà lại làm hắn có chút khó có thể thừa nhận.

Ngụy Anh mềm nhẹ mà hôn lên tuyến thể mẫn cảm sau cổ Giang Trừng, ngửi mùi hương nhè nhẹ nơi mái tóc hắn, trong mắt lộ ra tình ý không hề che giấu chút nào.

"Giang Trừng, ngươi là của ta."

Trước khi rời khỏi Thanh Hà, Lam Trạm và Mạc Huyền Vũ lại vừa lúc gặp phải thủy yêu đả thương người dân, liền hỗ trợ giải quyết việc này.

Thấy hai người trừ yêu bá tánh thấy thế, đều là tán thưởng không thôi, sôi nổi tiến lên tỏ vẻ cảm tạ.

Còn có người mang tới ngân phiếu, đôi tay trình lên, nhiệt tình mà cười nói: "Đây là một chút tâm ý của chúng ta, mong Hàm Quang Quân nhận lấy đi."

Lam Trạm thu kiếm vào vỏ, lắc đầu, vẫn chưa tiếp nhận ngân phiếu trong tay của nam tử kia.

"Không cần. Con cháu của tiên môn hàng yêu phục ma, đã là việc phải làm, đều không phải là vì tài mà đến."

Nam tử nghe vậy sửng sốt, rồi sau đó gãi đầu, ngượng ngùng mà cất lại ngân phiếu.

"Hàm Quang Quân nói không sai, là ta quá mức con buôn, xin lỗi."

Mạc Huyền Vũ thấy hắn thu hồi ngân phiếu, gấp đến độ thẳng túm ống tay áo của Lam Trạm, lại không thể được đến đáp lại của đối phương.

"Không hổ là Hàm Quang Quân, quả nhiên quy phạm cao khiết."

"Thì ra, lời đồn Cô Tô Lam thị trừ yêu không thu một xu lại là thật, xem ra là ta đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử rồi."

"Vừa thấy ngươi loại người này chính là chưa từng đọc sách. Lam gia chính là thế gia lừng lẫy nổi danh tiên môn, sẽ để ý đến chút tiền ấy của chúng ta sao?"

Bá tánh vây xem ngươi một lời ta một ngữ, rõ ràng là đang ca ngợi, lại làm cho hai người đứng ở trung tân phá lệ chật vật, vội vàng tìm cái lấy cớ sớm thoát thân.

Lam Trạm mới vừa đi ra không xa, liền nhớ tới ngân lượng của bọn họ đã không đủ dùng, tức khắc nhăn lại mày.

"Lam Trạm, hiện tại trở về tìm bọn họ đòi tiền, hẳn là còn kịp."

Mạc Huyền Vũ thấy thế, chọc chọc cánh tay hắn, phóng nhẹ thanh âm nhắc nhở.

Lam Trạm âm thầm hối hận, nhưng lại không có mặt mũi mà đi hướng những bá tánh đó đòi ngân phiếu, chỉ phải duỗi thẳng lưng, cũng không quay đầu lại mà hướng phía trước đi.

"Này! Lam Trạm ngươi thật sự không quay về? Chờ ta a!"

Mạc Huyền Vũ tức giận đến thẳng dậm chân, lại không thể không đuổi kịp tiến đến, thấp giọng oán trách nói: "Mặt mũi chẳng lẽ quan trọng như vậy sao...... Xong rồi, bây giờ chỉ có thể ăn sương uống gió mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top