Chương 15
"Người đều đi rồi?"
Giang Trừng ỷ ở trên cửa, nhìn theo các tân khách tiến đến dự tiệc nhất nhất rời đi, trong tay còn nắm chiếc vòng tay làm bằng ngọc trắng mà Kim Lăng mới vừa tặng cho Giang Hàn.
Khó có được một cơ hội tốt như vậy để mà lấy lòng Vân Mộng Giang thị, tiên môn bách gia tự nhiên đều sẽ không bủn xỉn, ra tay cực kỳ hào phóng, lễ vật đưa tới cũng đều là đại đồng tiểu dị.
Giang gia cũng không thiếu chút tiền ấy, Giang Trừng sẽ không đem đồ vật mà những người đó đưa tới đều mang ở trên người của con trai mình —— hắn duy nhất nhìn trúng hơn nữa có thể tín nhiệm, cũng chỉ có chiếc vòng ngọc Kim Lăng đưa cho mà thôi.
"Ừ."
Ngụy Anh nhẹ nhàng lên tiếng, nhớ tới cái cảnh gia chủ của Võ Lăng Phàn thị hốt hoảng rời khỏi, âm thầm cười lạnh.
Cổ tay y vừa lật, vạt áo màu đen giật giật, liền giũ ra một con bướm bằng lá khô trong suốt. Trên thân nó lân hỏa lập loè quỷ dị, chấn cánh mà đi, chỉ trong chốc lát liền đã biến mất ở bên trong bóng đêm mênh mông.
—— cho dù ngươi chạy trốn có nhanh đến như thế nào đi chăng nữa, cũng chung quy khó thoát khỏi cái chết.
"Ngươi làm cái gì?"
Giang Trừng tế mi giương lên, nhìn con bướm bằng lá khô kia dần dần biến mất, nhàn nhạt hỏi ra một câu.
Ngụy Anh thuận thế cầm tay của Giang Trừng, hơi gợi lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười cao thâm khó đoán.
"Ta chỉ là cho hắn lưu lại một chút ' bất ngờ ' mà thôi. Trong vòng ba tháng Võ Lăng Phàn thị nếu như còn có người sống, ta liền không phải họ Ngụy."
"Xin hỏi khách quan muốn nghỉ chân hay là ở trọ?"
Kim Lăng theo tiểu nhị tươi cười thân thiết đi vào khách điếm, nghĩ đến nơi đây cách Vân Mộng cũng không xa, vì thế nói: "Nghỉ chân đi, mang ta đi lên lầu ngồi chút."
"Vâng, khách quan mời theo ta tới."
Tiểu nhị thấy Kim Lăng tuy còn trẻ tuổi, nhưng kim bào trên người lại thật là đẹp đẽ quý giá, trên áo còn thêu hoa văn sao kim tuyết lãng của Lan Lăng Kim thị, càng thêm không dám chậm trễ. Hắn mang theo Kim Lăng lên lầu, đến một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, sau đó dựa theo đối phương phân phó mà đi chuẩn bị đồ ăn và rượu ngon.
Tiểu nhị chọn chỗ ngồi rất tốt. Kim Lăng ngồi ở bên cửa sổ, vừa nhấc mắt liền có thể trông thấy dưới lầu non sông tươi đẹp.
Hắn trước đó công việc bận rộn, biểu đệ sinh ra về sau cũng chưa kịp coi trọng mấy ngày, đã bị Giang Trừng đuổi về Kim Lân Đài đi xử lý chuyện quan trọng. Tại tiệc đầy tháng của Giang Hàn, hắn cũng chỉ là chạy tới nơi tặng một bộ vòng ngọc, không có lưu lại Liên Hoa Ổ được bao lâu.
Hiện giờ đã giải quyết xong xuôi những việc vặt kia rồi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian......
Kim Lăng đang ngồi ở trên ghế duỗi người, thấy lại có mấy người được tiểu nhị lãnh lên lầu hai, không khỏi tò mò mà nhìn thoáng qua hướng kia.
"Này, các ngươi nghe nói sao? Tiêu Dao trang của Võ Lăng Phàn thị, tháng trước bị một hồi lửa lớn thiêu đến không còn một mảnh, cái gì cũng không dư lại."
Người thư sinh cầm quạt xếp trong tay đè thấp thanh âm, ra vẻ thần bí mà nói với ba người khác rằng: "Nghe nói lúc mà người ta tiến đến xem xét, mới phát hiện những cái thi thể kia miệng mũi vẫn chưa hít vào khói bụi, có thể thấy được bọn họ đã sớm chết rồi, phóng hỏa chỉ là vì thiêu hủy chứng cứ mà thôi."
"Ta có nghe nói qua việc này. Những cái thi thể đó không có ngoại thương, cũng không giống như là trúng độc bỏ mình." Đao khách ngồi ở đối diện hắn phỏng đoán nói, "Bị chết ly kỳ như vậy, không phải là bị người hạ chú chứ?"
Nữ hiệp ngồi bên cạnh đao khách nghe thấy lời này, như suy tư điều gì mà mở miệng: "Cách hành xử tàn nhẫn như vậy, làm ta nhớ tới một người......"
Thư sinh gật đầu. "Ta cũng nghĩ đến Di Lăng lão tổ, nhưng đó hẳn không phải là bút tích của hắn. Vân Mộng Giang thị gần đây thêm trẻ nhỏ, vui mừng còn không kịp, tội gì đi khó xử một gia tộc nhỏ không có bất kỳ uy hiếp nào đối với bọn họ cơ chứ?"
"Nói cũng đúng."
Kiếm khách vì bọn họ rót mấy chén rượu hoa quả, cảm khái nói: "Lòng người khó dò, chúng ta vẫn là kịp thời hưởng lạc cho thỏa đáng, sáng nay có rượu sáng nay say."
"Nha, hôm nay thời tiết không tồi a."
Ngụy Anh ôm Giang Hàn đang bi bô tập nói đi đến bên cửa sổ, nhìn ngoài phòng ánh mặt trời tươi đẹp, bỗng nhiên chơi tâm quá độ, nhẹ nhàng nhéo vào khuôn mặt trẻ con bóng loáng trắng nõn.
"Ưm! Ô ô ô...... Oa oa oa!"
Bé con được phụ thân ôm vào trong ngực bị đau đến nhíu mày, sau đó vểnh miệng, oa oa khóc lớn.
"Này ngươi đừng khóc a!"
Ngụy Anh thấy con bị mình nhéo khóc, tức khắc hoảng loạn, luống cuống tay chân mà vỗ lưng cho hắn. "Ta sai ta sai, tiểu tổ tông, ngươi đừng khóc nữa được không?"
"Ngụy Vô Tiện!"
Giang Trừng nhìn thấy toàn bộ sự việc hung hăng trừng mắt nhìn Ngụy Anh một cái, sau đó không khỏi phân trần mà đoạt lại con. Hắn ôm Giang Hàn không ngừng khóc nháo, tận lực nói nhỏ, nhẹ nhàng hát bài《 Thải liên khúc 》của vùng sông nước Giang Nam ——
"Bên bờ sông thu hạt sen nhiều, nữ nhi hái sen bằng thuyền ca......"
Đây là lần đầu tiên Ngụy Anh nghe thấy Giang Trừng hát.
Giọng của Giang Trừng kỳ thật rất hay, trong sáng như nguyệt, lại bị năm tháng tàn khốc ép tới lãnh lệ âm trầm, chỉ ở trong lúc lơ đãng mà ngẫu nhiên lộ ra vài phần thanh triệt vốn có.
Ngụy Anh an tĩnh mà nhìn chăm chú vào sườn mặt của Giang Trừng hiếm khi nhu hòa, cầm lòng không được mà duỗi tay ôm hắn, nhẹ ngửi mùi hương nhàn nhạt bên mái của người yêu, mê say mà khép mắt lại.
Giang Trừng ngâm nga một lát, trẻ mới sinh nằm ở trong lòng ngực hắn đã không còn khóc nữa. Hắn giơ bàn tay nhỏ lên túm chặt sợi dây cột tóc màu tím theo gió phiêu động kia, dùng ánh mắt ngây thơ đi đánh giá nó.
"Sư đệ ca hát thật là dễ nghe. Ngươi xem, hắn không còn khóc nữa rồi."
Ngụy Anh cúi đầu, đối với Giang Hàn đang dần dần ngừng tiếng khóc làm một cái mặt quỷ, trêu đến hắn khanh khách cười không ngừng.
Giang Trừng trả con trai đã an tĩnh lại cho Ngụy anh, nhìn cái bộ dáng cợt nhả của y, ra vẻ bất mãn mà hừ nhẹ một tiếng.
"Ôm cho cẩn thận, đừng hy vọng ta lại giúp ngươi thu thập cục diện rối rắm."
Lúc Kim Lăng đi vào Liên Hoa Ổ, vừa vặn đuổi kịp trăm ngày của Giang Hàn.
Hắn vào phòng, liền nhìn thấy biểu đệ mềm mụp đang quỳ rạp ở trên mặt đất, hứng thú bừng bừng mà bò về phía trước.
Ở trên mặt đất trước mặt của Giang Hàn, bày một tấm thảm to rộng mềm mại, trên đó có đủ các loại vật phẩm ——
Bút, mực, giấy, nghiên, đồng tiền, bàn tính......
Kim Lăng nhìn Giang Hàn chậm rãi bò qua những vật phẩm đó, trong lòng đã chờ mong lại khẩn trương, ngay cả hơi thở cũng chậm lại vài phần.
Hắn quay đầu lại nhìn Ngụy Anh và Giang Trừng đang đứng ở bên cạnh một cái, nhạy bén mà nhận thấy được ngón tay của Giang Trừng tựa hồ thiếu thứ gì, có vẻ trống rỗng.
Giang Hàn đối với mấy thứ văn phòng tứ bảo linh tinh cũng không cảm thấy hứng thú. Hắn lướt qua chiếc bút lông trước mặt mình, bò tiếp vài bước về phía trước, cho đến khi nhìn thấy một một chiếc nhẫn màu bạc, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Hắn nhẹ nhàng cầm chiếc nhẫn kia lên, cao hứng mà nở nụ cười, khóe miệng má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
"Tử Điện...... Cậu, hắn chọn Tử Điện!"
Kim Lăng khó kìm lòng nổi mà kêu ra tiếng, thiệt tình cảm thấy biểu đệ của mình thật sự là quá tinh mắt. Nhiều đồ vật như vậy bày ở trước mắt, hắn đều chướng mắt, cố tình mà chọn Tử Điện của Giang Trừng.
"Không hổ là con trai ta!"
Ngụy Anh tay mắt lanh lẹ mà tiếp được chiếc nhẫn đang rơi xuống từ trong tay của con, sau đó cẩn thận đeo lên cho Giang Trừng, cười còn vui vẻ hơn cả Giang Hàn.
Giang Trừng cúi người bế Giang Hàn lên, cúi đầu hôn vào gương mặt của hắn, đầy mắt đều là ý cười.
Hắn từ đầu đã để cho Tử Điện nhận Giang Hàn là chủ, cảm giác sâu sắc Vân Mộng Giang thị có người kế tục, chính mình nhiều năm tới nay vất vả cũng không tính uổng phí sức lực.
"Về sau, Liên Hoa Ổ liền giao cho ngươi rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top