Chương 14
"Ngụy Anh, ngươi tốt nhất ăn ngay nói thật. Tối hôm qua rốt cuộc làm sao vậy?"
Ngụy Anh mới vừa dỗ con vào mộng đẹp, đưa cho vú nuôi chiếu cố, đẩy ra cửa phòng thì đã đối mặt với cặp mắt lạnh lẽo kia của Giang Trừng rồi.
—— Giang Trừng từ trước đến nay là một người cực kỳ mẫn cảm lại đa nghi. Đặc điểm đó, từ sau khi hắn trở thành tông chủ rồi lại trở nên càng thêm rõ ràng hơn.
Bởi vậy, Ngụy Anh kỳ thật minh bạch, việc đêm qua cũng không có dễ dàng mà lừa dối cho qua chuyện như vậy được.
"Cũng không phải là chuyện lớn gì cả, chỉ là một gia tộc nhỏ, Võ Lăng Phàn thị. Những thích khách mà bọn họ thuê tới đều đã chết, cái tên chết cuối cùng kia cũng đã khai rõ hết rồi."
Y đi đến bên cạnh của Giang Trừng ngồi xuống, nhẹ nhàng bâng quơ mà liếc nhìn về phía mảnh đất đã xảy ra màn giết chóc tàn khốc, phảng phất như người đêm qua triệu hồi hung thi cắn xé thích khách không phải y vậy.
"Võ Lăng Phàn thị?"
Giang Trừng hơi suy tư, liền đã minh bạch nơi xảy ra vấn đề. Hắn tiếp nhận chén trà Ngụy Anh đưa cho, nhẹ nhấp một chút nước ấm, ánh mắt chuyển ám, cười lạnh nói: "Đúng là một đám không biết tự lượng sức mình."
Võ Lăng khá gần Vân Mộng. Mà Vân Mộng Giang thị tại đây một nhà độc đại, các gia tộc nhỏ ở xung quanh trường kỳ đều bị Vân Mộng Giang thị đè ở trên đầu, trong lòng tự nhiên không cam tâm.
Chỉ là bọn hắn chưa từng nghĩ tới, cho dù vặn ngã Vân Mộng Giang thị, thì lĩnh chủ của vùng này cũng không tới phiên bọn họ đảm đương —— huống chi, Giang Trừng cũng không phải là hạng người mềm yếu vô năng, sao có thể dễ dàng để cho bọn đạo chích này đắc thủ?
"Năm trước, Võ Lăng Phàn thị tranh săn linh thú ở Vân Mộng với Giang gia, ta còn chưa tìm bọn họ tính sổ đâu, bây giờ lại chính mình tự đưa tới cửa."
Giang Trừng nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, bên trong sát khí hiện ra, giống như một đạo màu bạc cắt qua ám dạ, lãnh lệ ngoan tuyệt.
"Giang Trừng...... Bên ngoài quá lạnh, ngươi còn đang ở cữ, không thể trúng gió được."
Ngụy Anh mang tới một chiếc áo lông chồn màu trắng, cẩn thận phủ lên cho Giang Trừng, đem hắn che đến kín mít. Y dùng gương mặt cọ vào phần lông chồn mềm mại trên vai của Giang Trừng, giọng điệu nửa là làm nũng, nửa là cường ngạnh.
"Yên tâm, chuyện này cứ giao cho sư huynh đi. Ta bảo đảm nhổ cỏ tận gốc, sẽ không lưu lại chút dấu vết nào cả."
Thời tiết đầu xuân, tiên môn bách gia đều thu được Vân Mộng Giang thị phát tới thiệp mời tiệc đầy tháng. Thiệp mời do Di Lăng lão tổ tự mình viết, chữ viết cuồng thảo, phi dương tiêu sái.
Mặc cho ai cũng không thể tưởng được, Tam Độc Thánh Thủ thô bạo hung ác nham hiểm trong mắt của bọn họ vậy mà lại là một vị Thiên Toàn, còn cùng với Ngụy Vô Tiện đã chết mà sống lại kết hợp, sinh hạ thiếu tông chủ của Liên Hoa Ổ.
Trước đó, bên trong bách gia còn truyền lưu lời đồn "Giang tông chủ nhiều lần thân cận thất bại, người kia yêu cầu quá cao mà khiến cho các vị tiên tử ghét bỏ". Không nghĩ tới mới chỉ trôi qua có một năm mà người kia đã vô thanh vô tức sinh con, làm cho rất nhiều gia tộc muốn leo lên trên Vân Mộng Giang thị đều phải bóp cổ tay thở dài.
Sau khi Lam Hoán thu được thiệp mời liền đem việc này báo cho Lam Trạm và Mạc Huyền Vũ, để cho bọn họ đi dự tiệc chung với mình.
Lam Trạm vốn đã không thích Giang Trừng, hiện giờ càng là không vui khi nhìn thấy cảnh tượng hắn và Ngụy Anh hoà thuận vui vẻ.
Nhưng mà, là một trong Cô Tô Lam thị song bích, hắn cho dù rất không muốn, cũng chỉ có thể mang theo Mạc Huyền Vũ đi Vân Mộng. Nếu không thì mâu thuẫn giữa Cô Tô Lam thị và Vân Mộng Giang thị sẽ càng vì thế mà trở nên gay gắt hơn nữa, mà dư luận của thế nhân cũng sẽ đứng về phía đối lập với Lam thị.
"Đa tạ chư vị tiến đến dự tiệc, mời ngồi."
Ngụy Anh đứng ở ngoài chính sảnh của Liên Hoa Ổ, tươi cười đầy mặt mà đem khách khứa tiến đến nhất nhất đón vào trong sảnh, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem Giang Trừng ngồi ở trong phòng ôm con, nghịch ngợm mà triều hắn chớp mắt.
Giang Trừng thấy được ánh mắt đùa giỡn của Ngụy Anh, cũng không đáp lại, chỉ là hừ nhẹ một tiếng, theo sau cúi đầu, chuyên chú mà nhìn chăm chú vào khuôn mặt non nớt của Giang Hàn.
Ngụy Anh bị Giang Trừng làm lơ bất mãn mà bĩu môi, thầm nghĩ: Tên tiểu tử thúi này, còn chưa biết nói mà đã bắt đầu tranh sủng với ta rồi sao?
Chờ ngươi lớn thêm chút nữa, ta nhất định phải mời vài vị tiên sinh có thanh danh cho ngươi, dạy ngươi cầm, cờ, thi, họa, cưỡi ngựa bắn cung, để cho ngươi bận đến nỗi không có thời gian mà dán Giang Trừng nữa.
"Đây là một chút tâm ý của Sở Đình Cố thị, chúc Giang thiếu tông chủ bình an hỉ nhạc."
"Đây là hạ lễ của Võ Lăng Phàn thị, chúc Giang thiếu tông chủ thân thể khỏe mạnh."
—— Võ Lăng Phàn thị?
Nghe thấy cái tên này, Ngụy Anh và Giang Trừng theo bản năng nhìn nhau một cái, ngay sau đó dường như không có việc gì mà dời đi tầm mắt, làm ra một bộ dáng không hề sở giác chút nào.
"Cô Tô Lam thị, chúc Giang thiếu tông chủ sống lâu trăm tuổi."
Lam Hoán đưa lên một chiếc khóa trường mệnh làm bằng ngọc, đối diện với cặp mắt không chứa chút cảm xúc nào của Ngụy Anh, động tác hơi đốn, rồi sau đó lại lộ ra nụ cười ôn tồn lễ độ như ngày thường.
Ngụy Anh nhìn Lam Hoán và Lam Trạm, lại quét về phía của Mạc Huyền Vũ đang đứng sau hai người một cái, mặt vô biểu tình mà gật đầu.
"Đa tạ Lam tông chủ."
Y nhận lấy tất cả hạ lễ, ánh mắt không dấu vết mà ở trên người của gia chủ Võ Lăng Phàn thị dừng lại một lát, khóe miệng dần gợi lên một chút ý cười như có như không.
Ngụy Anh sau khi đã tiếp đón các tân khách ngồi xuống rồi, ngay tức khắc về tới bên cạnh của Giang Trừng. Y sợ Giang Trừng mệt nên liền tiếp nhận đứa trẻ từ trong tay đối phương, cười hì hì mà chơi đùa với bàn tay nhỏ nhắn của con trai.
Y tinh tế đánh giá sắc mặt của Giang Trừng, thấp giọng thì thầm nói: "Giang Trừng, ngươi có mệt hay không? Nếu mệt thì cứ đi nghỉ ngơi một chút đi, không cần phải miễn cưỡng chính mình làm gì đâu."
Giang Trừng lắc đầu. "Ta đã đỡ hơn rất nhiều rồi, ngươi không cần phải đại kinh tiểu quái."
"Thật sao? Ngươi cũng đừng có cậy mạnh nha, nếu như không thoải mái thì nhất định phải nói cho ta biết đó."
Ngụy Anh không yên tâm mà nhìn chằm chằm vào Giang Trừng một hồi lâu, cho đến khi hắn không kiên nhẫn mà nhăn mày, thì y mới trả con lại cho Giang Trừng, sau đó cùng hắn đứng dậy, đi kính rượu với các tân khách.
"Ai nói Di Lăng lão tổ và Tam Độc Thánh Thủ đã quyết liệt? Ta thấy cảm tình của hai người bọn họ thật sự rất tốt đó chứ."
"Hừ, ngươi xem sắc mặt của Hàm Quang Quân kia kìa, thật là quá dọa người rồi......"
"Biểu tình của Mạc công tử mới xuất sắc đó. Rốt cuộc hắn cũng chỉ là cái đồ dỏm, hiện giờ đứng chung một chỗ cùng với Di Lăng lão tổ, tự nhiên thua chị kém em."
Cử chỉ thân mật của hai người khiến cho không ít khách khứa chú ý đến, bọn họ liên tục cảm khái Vân Mộng Song Kiệt gắn bó như keo sơn, đồng thời cũng thỉnh thoảng đem ánh mắt hướng về phía Lam Trạm và Mạc Huyền Vũ ngồi ở cách đó không xa —— thâm ý ở trong đó, chỉ có thể hiểu ngầm, không thể ngôn truyền.
"Lam Trạm, Lam Trạm! Ngươi đi nhanh như vậy làm gì, chờ ta với!"
Mạc Huyền Vũ một đường chạy theo, cuối cùng cũng đuổi kịp được Lam Trạm đang đi ở đằng trước, thở hổn hển oán giận nói: "Ngươi sao lại thế này? Vừa rồi vẫn luôn không muốn nói chuyện với ta, ta chỗ nào chọc giận ngươi rồi?"
Lam Trạm chưa từng trả lời, chỉ là lạnh một khuôn mặt, thẳng tắp đi về phía trước, cũng không thèm nhìn tới hắn một cái.
Mạc Huyền Vũ trong lòng vừa gấp lại tức, mà lại không thể làm gì khác được. Hiện giờ ngoại trừ Cô Tô Lam thị, hắn căn bản không có chỗ nào khác để đi nữa, cho dù Lam Trạm không cho hắn sắc mặt tốt, hắn cũng vẫn là muốn đi theo đối phương trở về.
Mới vừa rồi ở bên trong yến hội, Lam Trạm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Ngụy Anh đang đứng ở bên cạnh Giang Trừng. Ánh mắt khiến cho Mạc Huyền Vũ ghen tuông quá độ, lại ngại với những người khác ở đây, chỉ có thể cố nén không phát tác.
"Ta rốt cuộc đã chọc ngươi cái gì? Lam Trạm, ngươi nói cho ta biết a!"
Lam Trạm không nói một lời, thấy Mạc Huyền Vũ như cũ không hiểu ra sao, mới mở miệng nói: "Đứa trẻ kia là thế nào?"
Hắn nhớ rõ, Ngụy Anh ước chừng là ở nửa năm trước trở về. Mà con của Giang Trừng ít nhất cũng phải hoài ở mười một tháng trước, điều này hiển nhiên không hợp với lẽ thường.
"Ngươi...... Ngươi đang hoài nghi ta?"
Mạc Huyền Vũ khó có thể tin mà mở to hai mắt, vội vàng biện giải: "Không, ta căn bản không có chạm qua Giang Trừng! Đó là con của Ngụy Vô Tiện, không phải ta......"
Hắn nói tới đây, bỗng nhiên ý thức được cái gì, ngượng ngùng mà ngừng lời nói.
Đó là con của Ngụy Vô Tiện. Như vậy, hắn lại là ai? Là Ngụy Vô Tiện, hay là Mạc Huyền Vũ?
—— phải biết rằng, người mà Lam Trạm khổ sở chờ đợi mười ba năm chính là Ngụy Anh, mà không phải Mạc Huyền Vũ.
"Không đúng, rõ ràng ta mới là Ngụy Vô Tiện...... Ta mới là!"
Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, mắt thấy Lam Trạm lại phải đi xa, liền vội vàng điên cuồng mà đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top