CHAP 5
Có lẽ tôi đã quá hạnh phúc khi có cậu ở bên.
Để rồi khi cậu mất đi....
Tôi hoàn toàn không có khả năng để chống cự lại với nỗi đau đó.
2021/01
Chủ nhật tuần này công ty tôi tổ chức dã ngoại nhân dịp đầu năm mới. Dự định sẽ đi biển Phuket hai ngày một đêm. Thì cũng là đi biển, tổ chức các hoạt động vui chơi như mọi năm. Nhưng lần này, đặc biệt hơn, giám đốc cho nhân viên có thể rủ người yêu, vợ hay chồng đi cùng. Từ lúc ở trên công ty tôi đã rất phấn khích rồi. Lâu lắm tôi mới có cơ hội có thể đi chơi cùng Kongpob. Mọi người ở công ty tôi có ai còn lạ lẫm với cậu đâu cơ chứ. Ngay cả bác bảo vệ mà còn rất quý mà, lúc nào về quê cũng mang cho Kong bao nhiêu là quà đấy thôi.
Tôi thầm nghĩ chắc là cậu cũng rất vui khi nghe tôi rủ đi cùng. Tôi biết cậu luôn rất muốn có cơ hội gặp lại mấy anh chị ở công ty. Nhưng nếu tôi rủ một cách trực tiếp chắc cậu sẽ trêu tôi mất. Vì vậy, trước khi đi ngủ, tôi giả vờ như đang kể chuyện của công ty cho cậu nghe vậy.
- "Kong, chủ nhật tuần này công ty tôi đi biển Phuket đó. Năm nay, giám đốc chơi lớn cho người nhà đi cùng luôn, mà ai cũng có người đi cùng hết rồi à." Tôi vừa nói vừa nhìn cậu vẻ mong chờ.
- Dạ, vui nhỉ.
Đáng lẽ cậu phải rất vui và nói sẽ đi cùng chứ nhưng sao chỉ dạ một câu rất thản nhiên, còn không thèm nhìn tôi luôn nữa vậy.
- Chỉ dạ thôi hả?
- Người nhà đi cùng mà. Em đâu phải người nhà của Pi đâu?
- Cậu ghẹo gan tôi đấy hả. Sao lại không phải người nhà.
Cậu nhổm người dậy quay về phía tôi nhìn chăm chú
- Dạ đúng rồi. Mà ý anh có phải là muốn rủ em đi cùng không vậy? Nhưng anh nói đi, em là gì của anh thì mới phải đi cùng nhỉ? Đúng không?
- Có muốn đi không thì bảo. Cậu không đi là tôi điện thằng Not đi cùng đấy.
Tôi có một thói quen khi ngủ là hay lấy cánh tay của Kong làm "gối" kê đầu. Nhưng cậu ấy lại cố tình trêu tôi như vậy. Chả muốn nhìn mặt cậu nữa, tôi nhích người ra xa cậu, quay mặt đi nơi khác. Vậy mà cậu càng cố tình trêu hơn nữa.
- Anh điện P'Not luôn đi, điện sớm anh ấy còn sắp xếp công việc.
Tôi chịu thua cậu rồi. Lần nào khi trêu chọc tôi cậu cung là người thắng hết à. Trong lòng tôi rất muốn cậu đi cùng mà điên hay sao mà rủ thằng Not.
- Anh không gọi cho P'Not à?
- Cậu...
- Nếu anh không nói Em là gì của anh thì....
Cậu giỏi lắm tôi thua cậu rồi đó. Tôi quay mặt qua nhìn thẳng vào mắt cậu rồi nói.
- Anh muốn em đi cùng với anh được chưa? Anh muốn người yêu của anh, cái người này nè ( chỉ tay vào Kongpob) đi cùng với anh. Được chưa.
Nghe được câu đó, cậu nở nụ cười mãn nguyện và kéo tôi ôm vào lòng. Lại còn thủ thỉ vào tai tôi với cái giọng này nữa.
- Dạ, người yêu đẹp trai này của anh cũng rất muốn đi cùng anh lắm.
Bất kể khi nào ở bên cậu, điều nhỏ nhặt thôi sao có thể khiến cho tôi trở nên ngượng ngùng như vậy nhỉ. Tai tôi đỏ lên đây rồi Kongpob.
.......
Vì tôi rất thích biển, nên cứ nghĩ đến ngày mai được đi chơi là tâm trạng lại rất vui vẻ. Tôi đang chuẩn bị một số bộ quần áo cho ngàu mai thì cũng đúng lúc cậu về.
- Kong, cậu ngày mai muốn mặc bộ nào sẵn tiện tôi xếp cho cậu luôn. Bàn chải, khăn tắm tôi đã chuẩn bị rồi, chỉ mỗi áo quần là đợi cậu chọn thôi. Cậu mặc cái nào? Cái này? Cái này? Hay cái này?..
Cậu bước đến và ngồi xuống bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi và nói.
- Anh Arthit, thực sự em rất muốn ngày mai được đi cùng anh. Nhưng... Nhưng em xin lỗi. Công ty có việc đột xuất, ba thì đang ở Hồng Kong không bay về kịp. Nên ngày mai em phải thay ba xử lý công việc.
- Cậu...Cậu... Thế là ngày mai cậu không đi được rồi.
- Thấy anh vui vẻ, mong chờ như vậy, em cảm thấy rất có lỗi. Hay là để em điện nói với ba nhờ người khác xem sao.
Mặc dù có chút thất vọng và buồn nhưng công việc là thế mà. Tôi biết cậu cũng đã rất cố gắng để sắp xếp công việc rồi.
- Không sao đâu. Cậu bận việc mà, lúc khác chúng ta đi cùng cũng được. Cậu không cần phải có lỗi. Thôi đi tắm đi rồi chúng ta cùng ăn cơm. Để tôi dọn lại chỗ áo quần này.
Suốt buổi tối hôm đó, cậu cứ sợ tôi buồn nên cứ xin lỗi tôi miết. Không cần đâu mà, tôi rất muốn cậu đi cùng nhưng tôi là người hiểu lí lẽ mà. Sao có thể vì tôi mà bắt cậu bỏ bê công việc được chứ.
.....
Sáng nay, khi đưa tôi đến tận công ty, cậu còn dặn dò, gửi gắm mấy người trong phòng thu mua chăm sóc cho tôi nữa. Ai cũng trêu tôi là trông giống như bố mẹ đưa con đi nhà trẻ lần đầu tiên vậy. Sau khi xong xuôi mọi chuyện, cậu mới chào tạm biệt mọi người để đi làm.
- "Anh đi chơi vui vẻ nhé, đến nơi nhớ nhắn tin cho em." Kong vừa ôm tôi vừa dặn dò
- "Thôi, đến giờ xuất phát rồi. Mới sáng sớm, hai cậu có thể ngưng phát cơm chó cho chúng tôi được không? Arthit, cậu ấy đi chơi, với lại còn nhiều người đây, không cần lo lắng như vậy đâu Kong." P'Earth vỗ vai Kong rồi nói.
Kong, cậu đó. Cứ cái gì liên quan đến tôi cậu cũng quan trọng hoá vấn đề lên như vậy. Cậu cứ làm thế này rồi tôi si mê cậu không còn một đường nào để lui luôn rồi đó.
Sau khi tạm biệt Kong thì tôi cùng mọi người lên xe. Cậu vẫn đứng đó nhìn theo chiếc xe cho đến lúc khuất dần. Mặc dù biết thế nhưng tôi cũng vẫn rất buồn. Cả tuần nay tôi đã rất mong chờ đến hôm nay. Lâu rồi, tôi và cậu chưa đi biển cùng nhau.
Công ty tổ chức rất nhiều trò chơi. Hôm nay tôi chả có tâm trạng vui chơi gì cả. Nơi này, tôi và cậu đã có rất nhiều kỉ niệm cùng nhau. Mọi thứ vẫn hiện rõ y nguyên trong đầu của tôi. Đến tối, mọi người tổ chức party, ai ai cũng vui vẻ.
Bỏ lại sau lưng tiếng cười nói, vui vẻ của mọi người, tôi một mình tản bộ dọc bờ biển. Không biết bây giờ cậu đã tan làm chưa. Từ lúc sáng khi chia tay cậu đến giờ Line của tôi vẫn không báo một tin nhắn mới nào cả. Chắc là công việc bận lắm nên không có thời gian gọi cho tôi nữa. Vì thế nên có lẽ cậu cũng không nhớ hôm nay là ngày gì đâu nhỉ.
Đi được một đoạn, tôi đứng lại, ngồi xuống và nhìn ngắm bãi biển. Cảnh sắc hiện giờ thật là đẹp. Bầu trời được tô điểm hàng ngàn ngôi sao lấp lánh, tiếng sóng vỗ vào bờ cát nhè nhẹ...Tôi thấy nhớ cậu quá à Kongpob.
Tôi không hiểu sao lúc trước cậu đi du học, xa tôi tận hai năm. Mà lấy động lực gì tôi có thể chịu đựng được nỗi nhớ cậu vậy nhỉ? Nhưng bây giờ, mới xa cậu chưa đầy một ngày thôi mà tôi đã chịu không nổi rồi đó. Vì sao nhỉ? Chắc là do tôi mong chờ quá để đến ngày này được đi biển cùng cậu. Hay là do hôm nay, không khí này, mọi kỉ niệm chúng ta có tại nơi này... khiến tôi cảm thấy rất nhớ cậu.
Lấy điện thoại ra định gọi cho cậu thử xem cậu đang làm gì thì bỗng dưng
- Happy birthday to you...happy birthday to you...happy birthday, happy birthday to Arthit...
Quay người lại thì thấy mọi người đã xuất hiện từ lúc nào. Tất cả đều đồng thanh hát chúc mừng sinh nhật của tôi. Tôi còn chưa hết ngạc nhiên thì mọi người đã dàn ra thành hai hàng. Người cuối cùng là một chàng trai đang cầm bánh kem và nở một nụ cười thật tươi. Chàng trai ấy có dáng hình thân quen, có hương vị quen thuộc,...chàng trai ấy đang tiến gần lại phía tôi. Là cậu - Kongpob.
- Chúc mừng sinh nhật anh Arthit. Chúc anh sẽ nhận được mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này, và mãi mãi là anh người yêu nalak của em.
Cậu kiễng chân hôn lên trán của tôi một nụ hôn thật nhẹ. Rồi bảo tôi hãy nhắm mắt và ước. May trời tối không thấy khuôn mặt của tôi lúc này đó. Ban đêm mà mặt tôi có khác gì Mặt Trời không cơ chứ. Cậu lại còn hôn tôi trước bao nhiêu người như thế. Tôi ngại chết đây rồi nè Kongpob. Sau khi ước xong tôi từ từ mở mắt ra
- Ơ ? Mọi người đâu cả rồi?
- Thì mọi người không muốn ở lại đây tiếp tục ăn đường nữa nên đã đi hết rồi đó anh. Anh thổi nến đi.
Trời, cái người đang đứng trước mặt tôi bây giờ sao mà đẹp đến thế. Lúc trước, mẹ cậu đã hái hết các vì sao trên trời gắn vào đôi mắt của cậu hay sao vậy Kongpob. Rồi cậu lại rót thứ gì vàonuj cười của cậu mà làm tôi mê đắm thế này hả Kong? Làm tôi cứ say sưa nhìn ngắm cậu.Không gian bây giờ nó như ngừng lại tại phút giây này vậy. Cậu ở đây, bên cạnh tôi, cậu xuất hiện trong lúc tôi lại rất nhớ cậu. Trong lòng tôi cảm thấy, hiện tại có lẽ tôi là người may mắn nhất nhất trên thế gian này luôn đó Kong. Tôi gặp được và yêu cậu vừa đúng lúc cậu cũng yêu tôi như vậy.
- Anh Arthit, anh thổi nến đi. Anh sao vậy, sao đơ người ra vậy. Đứng nói với anh là cảm động quá rồi anh khóc nhé.
Người "vừa uống một ánh mắt, say luôn cả một đời" như tôi chợt bừng tỉnh. Tôi ngượng ngùng đánh nhẹ vào vai cậu: "Kongpob" rồi thổi nến.
Tôi và cậu ngồi bên nhau ngắm nhìn bầu trời. Quay sang nhìn cậu, mắt mình vẫn còn đang đỏ hoe vì xúc động
- Không phải cậu bận việc không thể đến được à. Cả ngày nay chắc là bận lắm nên không thấy cậu nhắn tin cho tôi. Khuya thế này rồi, sao không ở nhà mà nghỉ ngơi còn đến đây làm gì.
- Anh Arthit, anh trách em hả? Tại em nhớ anh quá mà. Em đã cố gắng dùng 1000 phần cồn lực của mình để hoàn thành công việc một cách nhanh nhất để có thể đến đây gặp anh. Anh biết không, em còn sợ rằng sẽ không kịp đến để chúc mừng sinh nhật anh. Nhưng may mắn, em đến vừa kịp lúc bước sang ngày mới luôn đó.
Xong đời tôi rồi Kongpob, cậu còn dùng cái thái độ, cái vẻ mặt này để nói chuyện với tôi nữa. Tim tôi bây giờ quá tải mất rồi, chắc nó không còn đủ diện tích để chứa nổi hình bóng của cậu nữa mất thôi.
Tôi nói kiểu giả vờ giận dỗi cậu.
- Tôi còn tưởng cậu bận quá mà không nhớ hôm nay là sinh nhật của tôi nữa.
- Làm sao mà em quên được. Là sinh nhật anh mà. Là sinh nhật người yêu của em mà.
- Cậu đó,cái miệng lúc nào cũng nịnh người ta không à.
- Em đâu có. Em chỉ như vậy với mình anh thôi à. Anh Arthit, một lần nữa chúc mùng sinh nhật anh nhé. Em mong rằng em có thể ở bên cạnh cùng anh trong tất cả những ngày sinh nhật sau này của anh. (Quay qua hôn lên má Arthit) Em yêu anh.
- Kongpob, hôm nay cậu lại dám hôn tôi những hai lần rồi đó. Cậu có biết lúc nãy mọi người la thét kinh khủng lắm không? Rồi ngày mai sao tôi dám nhìn mặt họ đây? Cậu lúc nào cũng lừa tôi vào tròng rồi "hại" tôi không à.
- Ồ, Anh Arthit, hôm nay, em phải làm việc cực khổ lắm mới đến được đây. Anh phải thưởng cho em chứ. Lúc nãy, chỉ là thuận theo cảm xúc thôi đó. Còn phần thưởng anh còn chưa cho em nữa. ( Mặt Kong đưa lại gần vẻ mong chờ)
- Kongpob... Cậu...
Tôi ngượng ngùng lắc đầu quay qua lấy ly nước lúc nãy để bên cạnh uống. Chỉ là nước ngọt thôi mà mặt tôi lại đỏ bừng như uống bia thế này.
- Anh Arthit, em khát nước, em cũng muốn uống nước nữa. Mà em muốn uống ở đây cơ.
Nói chưa dứt lời thì cậu đã đặt lên môi tôi một nụ hôn rồi. Tôi đơ người ra, tay tự động phản ứng là đẩy cậu ra. Nhưng không kịp, vị ngọt từ môi của cậu đã nhanh chóng lan vào tim của tôi rồi. Không nghĩ gì nữa, môi tôi liền đáp lại nụ hôn nồng ấm của cậu.
Trên cao, bầu trời trên muôn vàn sao lấp lánh. Ở nơi này, mọi thứ, tất cả không gian nhuộm đầy màu hồng, màu mật ngọt tình yêu của hai con người này.
.......
NHƯNG..
.......
Tất cả những kỉ niệm, những hạnh phúc của tôi là lúc trước, lúc tôi vẫn còn có cậu Ở BÊN CẠNH.
Còn giờ đây,
.........
Một đứa trẻ được sinh ra trong một gia đình giàu có vậy. Từ nhỏ, đã được hưởng tất cả những điều kiện tốt nhất, được yêu thương, bao bọc bởi tình yêu vô bờ bến của cha mẹ. Nó không phải chịu bất cứ một tổn thương, chưa từng nếm trải cực khổ nào. Rồi một ngày khi khó khăn ập đến, nó nó không biết cách đối mặt, thậm chí không thể vượt qua được điều đó.
Arthit, anh cũng giống như đứa trẻ đó vậy. Khi cuộc sống, bản thân ta quá hạnh phúc vui vẻ trong một thời gian dài. Thì ta sẽ dần dần mất khả năng miễn dịch với sự khổ đau, thất vọng.
Có lẽ anh đã quá hạnh phúc khi có Kongpob.
Để khi Kong mất đi, Arthit hoàn toàn không có khả năng để chống cự lại với nỗi đau đó.
....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top