Nếu em nói yêu anh cực hay
Nếu em nói yêu anh...
Thể loại: "Cuốn chiếu"
Tác giả: DomXB
Thông báo:
Chà, anh viết tiếp thì thấy thú vị quá, nên nếu để oneshot có vẻ không ổn. Đổi thành "cuốn chiếu" nhé!:)
Do là viết tùy hứng, nên cũng không biết khi nào xong. Anh nói trước để mấy em có đợi thì cũng "la ó" ít ít, anh đỡ lo:)
Trước mắt là vậy nhé. Cảm ơn các em nhiều!!! (À, anh làm phiền Mod edit lại tiêu đề dùm anh nhé, cảm ơn các em!!!)
************************************************** ***********************
Xem nào, chúng ta phải bắt đầu câu chuyện từ đâu đây nhỉ??? À, chắc là từ lần đầu mà tôi gặp em. (Vẽ chuyện chưa, bày đặt hỏi tùm lum, chứ không kể từ lần đầu thì tính kể từ đâu đây???)
Đừng hối, để tôi nhớ lại cho kỹ càng. À, tôi gặp em vào một ngày mùa đông lạnh lẽo. Ấn tượng đầu tiên của tôi về em là em bị...dở hơi. Tại sao à, ngày này mà lại có người ngồi ăn kem một cách thích thú như vậy, không thấy dở hơi mới là...dở hơi (nhảm). Nói chung là...tôi cũng hơi tò mò, nhưng ai lại đi bắt chuyện với người lạ trước, mất "giá" chết đi được (mặc dù rằng, em cũng đẹp trai lắm). Thì cho qua...
Lần thứ hai gặp lại, vẫn thấy em dở hơi. Số là...cái chuyến xe buýt đi ngang nhà tôi có một cái bến hơi "thâm sơn cùng cốc", mỗi lần chờ xe là bắt mệt. Hôm đó, trời mưa tầm tã...Em cầm trên tay một cái dù, nhưng lại ra...tắm mưa. Bạn có thấy dở hơi không, chứ tôi thì tôi thấy dở hơi chết đi được. Quên...cũng không để ý là em có đi chung chuyến với mình không. Chỉ biết rằng, nhìn cái gương mặt tươi cười dưới trời mưa đó mà...quên đón xe buýt. Hic, khổ thân tôi...
Lần thứ ba gặp em, ấn tượng lại khác hẳn. Lần đó, tôi gặp em trong thư viện trường đại học...Người ta nói vậy là có duyên, cứ gặp ba lần là có duyên rồi. Tôi cũng nghĩ vậy. Tự nhiên em với tôi lại học chung trường. Tôi hơn em hai tuổi. Tại sao tôi biết à, hì, đó là do em chủ động hỏi, chứ tôi là tôi không có nói chuyện trước đâu (đã bảo mà, mất "giá" lắm)
- "Xin lỗi, mình ngồi đây được không???"
Thú thật là lần đầu nghe giọng em, tim tôi...muốn ngừng đập. Giọng em trầm ấm, gần gũi mà vẫn dễ thương theo kiểu miền Nam. Kết quá, tôi là tôi kết giọng nói này chết đi được...
- "Uhm...Em ngồi đi..."
Là tôi tự động xưng người ta là em. Tại thấy người ta có vẻ nhỏ hơn mình. Nhưng em đâu có hiền lành gì, để cho tôi muốn gọi gì thì gọi...
- "Bạn học năm bao nhiêu mà xưng em vậy, mình học năm ba rồi..."
Đó, em đâu có hiền lành gì. Thật là...giọng nói đánh lừa người khác...Nhưng mà, tôi vẫn cứ lớn hơn...
- "Bạn...(hơi dừng lại một tý)...sinh năm bao nhiêu vậy???"
- "88...Còn bạn..."
- "Vậy xưng em là đúng rồi, anh sinh năm 86 lận em...Anh đang học năm cuối, à...anh vô trễ một năm..."
Hết lần thứ ba, tôi cũng biết được tên của em...Em tên Thắng...(Chà, tôi là tôi kết con trai tên Thắng). Nói chung, (lại nói chung nhỉ), em...đẹp trai, ăn nói lưu loát, và rất...sao nhỉ...nghệ sĩ...Lúc đầu tôi không để ý, nhưng càng về sau tôi lại càng nhận ra rằng, chính vì vậy mà em có rất nhiều "fan" hâm mộ. Nói thật với bạn, tôi là tôi chúa ghét lũ nghệ sĩ. Sáng nắng chiều mưa, điên điên khùng khùng...Nhưng mà...lại phải nói thật thôi...tôi...không có ghét em lắm. Này, tôi chỉ nói là tôi không có ghét em lắm thôi, chứ không có nói là không có ghét nha, nghĩa là...cũng có ghét một tí đó (Lại nhảm rồi)...
Còn lần thứ tư...bạn thân mến...bạn phải đợi thôi...Chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ??? À, là lần thứ tư...Hahaha...Nhắc đến lần thứ tư là không thể không cười được...Xin lỗi bạn...cho tôi cười một lát cái đã, rồi tôi sẽ kể cho bạn ngay...
Lần thứ tư...
Hôm đó tôi rời trường khá muộn. Nói là muộn nhưng tôi còn tính ở thêm một lát nữa, nếu không bị bà thủ thư già ở cái thư viện cũ kỹ đuổi ra. Thiệt tình, chưa hết giờ mà đã đòi đóng cửa rồi, đúng là làm ăn quan liêu...
Tôi dắt xe ra, đỡ mệt mỏi vì không phải chen lấn như bình thường. Bước tới cổng, tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy...em.
Em đang hì hục...ngồi sửa xe. Nói thật là tôi cũng không biết em sửa cái gì, chỉ thấy mồ hôi mồ kê chảy nhễ nhại. Rồi, lấy tay quẹt lem nhem lên mặt, nhìn vui lắm. Tôi cứ đứng ngó bộ dạng của em mà tủm tỉm cười...
- "Bộ có gì hay ho mà anh đứng cười hoài vậy???"
Em lên tiếng, giọng hơi khó chịu nhìn tôi. Khẽ giật mình...
- "À, cũng không có gì. Tại...nhìn bộ dạng nghiêm túc của em thì thấy...buồn cười thôi (híc, sao dám nói thật đây). Mà, tiệm sửa xe chỉ cách có mấy trăm mét, sao em không đem vô cho người ta sửa."
- "Quên đem tiền rồi anh."
À, ra là thế. Tiền mà cũng quên thì không biết nhớ đem cái gì. Tự nhiên muốn làm người tốt...
- "Vậy anh cho em mượn tiền nè. Em đem đến tiệm người ta sửa cho nhanh rồi còn về."
- "Cám ơn anh. Nhưng tôi không có thói quen mượn tiền người lạ."
Lại còn thế nữa. Xe không biết sửa, tiền không đem mà bây giờ còn bày đặt không thèm mượn tiền. Tôi nói cho bạn biết nhé, có muốn làm người tự cao tự trọng tự ái tự... gì đó thì nên lựa lúc mà làm, chứ không phải khi nào cũng làm được đâu...
- "Ê, anh...anh làm gì vậy???"
Bạn đoán xem, tôi đang làm gì??? Tôi khóa cổ xe và bảo em trông hộ, còn tôi thì dắt chiếc xe của em tới tiệm sửa xe, mặc cho em phản đối...
Lần thứ năm...
Quên mất, chưa kể cho bạn kết thúc của lần thứ tư...Nói chung thì kết thúc cũng chẳng có gì nhiều. Tôi sửa xe cho em, rồi trả tiền cho em, rồi đưa xe về lại cho em, rồi đi về. Bạn đang nghi ngờ chứ gì, bạn đang tự hỏi tôi có nói gì (muốn gì) với em không chứ gì. Ôi, bạn hố rồi nhé. Ai lại đi nói gì vào lúc này. Tôi là "cao thủ" mà. Lúc trả xe cho em, tôi chỉ nói vỏn vẹn có một câu: "Xe sửa xong rồi, anh về đây.". Và mặc cho em ngơ ngác, tôi phóng xe đi không nói thêm tiếng nào. Có bạn nào bảo tôi ngốc không nhỉ??? Hà, tôi là tôi cứ phải cho em mang nợ tôi, vì xét theo cái kiểu tự cao tự trọng tự ái tự...gì đó kia thì thể nào em cũng tự động tìm tôi để...trả ơn (trả nợ thì có, haha).
Lần thứ năm...
Nói thật là...không muốn kể về lần này tí nào. Kể ra mang nhục chết đi được. Đúng như tôi dự đoán, em vẫn nhớ được tên lớp tôi qua lần nói chuyện đầu tiên. Em lên tận lớp tôi, (chà, bạn là cứ phải trông thấy cảnh mấy nàng lớp tôi xôn xao lên vì sự xuất hiện của em), đặt tiền cái cạch lên trên bàn, nói một câu gọn lỏn, rồi quay lưng ra về:
- "Cám ơn. Lần sau anh đừng làm vậy nữa, tôi không thích đâu."
Này, tôi là tôi đã làm người tốt rồi, cái kiểu cám ơn như vầy là sao nhỉ??? (Ai biểu, tính toán quá làm chi!). Chưa hết, nguyên bầy "sói đói" (mê trai) lớp tôi bắt đầu quay qua nhìn tôi đầy ngờ vực. Nè nè, mấy bà đừng có nhìn tôi kiểu đó nghe. Bao nhiêu năm không biết tính tôi hay sao, mà còn nghi nghi ngờ ngờ cái gì (trời, biết quá mới nghi đó bạn). Thiệt tình...
Ngẫm lại, cũng là tại em hết...Tôi giúp em hết lòng mà em đối xử phũ phàng với tôi như vậy. Ghét, bởi vậy ta là ta ghét mấy đứa nghệ sĩ vô cùng (ặc, sao có nghệ sĩ gì ở đây vậy???)
Lần thứ sáu...
Tôi nói là tôi không ưa nghệ sĩ, chứ không nói là không ưa em nha. Thiệt tình, người đâu mà dễ thương vậy không biết...
Bến xe buýt gần nhà...
Trời lại mưa, lần này tuy không lớn nhưng cũng đủ ướt người. Tôi gặp em, vẫn với cây dù trên tay. Lần này, em không ra tắm mưa. Đứng cùng chúng tôi, còn có thêm vài nhóc sinh viên năm nhất đang đứng đợi xe (là tôi đoán thế, chứ không biết có phải năm nhất không nữa)...
- "Chào anh trai. Sao bữa nay lại đi xe buýt vậy???"
Em chủ động hỏi làm tôi bất ngờ. Giọng em vẫn...dễ thương như lần đầu gặp trong thư viện. Em nở nụ cười tươi nhìn tôi, nụ cười làm sáng lên không gian và có cảm giác nhìn thấy ánh mặt trời đâu đó (ê bạn, trời đang mưa mà?!)
- "À, tự nhiên bữa nay không thích đi xe vậy thôi..."
- "Uhm..."
Uhm là sao, chẳng hiểu gì hết. Em phải nói tiếp đi chứ, nói tiếp thì tôi mới nói tiếp được. Tôi là tôi không có chủ động bao giờ đâu, mất "giá" lắm.
Xe buýt ghé tới, nhưng em không lên xe. Lạ kỳ, không lên thì ra đây đứng làm gì? Xe đi khuất, còn...tôi với em...
- "Sao anh trai không lên xe???"
Này, câu này là tôi hỏi mới đúng. Thiệt tình...
- "Còn em, sao cũng không lên xe???"
Em không nói gì, chỉ cười. Một nụ cười buồn. Em làm tôi tò mò, và...lay động. Cảm giác gì ấy nhỉ???
Bất chợt, một cô bé tất tả chạy tới. Cô bé với gọi chiếc xe buýt, nhưng làm sao mà kịp đây. Cô bé tấp vào, dù có chiếc cặp che bớt thì người cũng đã hơi uớt vì nước mưa...
- "Chết rồi, giờ mà về trễ thì làm sao. Chắc là bị ông chủ la chết..."
Trong khi tôi còn chưa có động tĩnh gì, (lạ thật, bình thường mấy vụ này tôi cũng nhanh lắm mà), em bước ra ngoắc một chiếc taxi...
- "Em đi về đâu???"
Em hỏi cô bé, giọng vẫn...trầm ấm đến như vậy. Cô bé ngơ ngác...
- "Dạ...về...đường..."
Em quay qua, nói với người tài xế và rút ra một tờ hai trăm ngàn...
- "Em lên xe đi, không về trễ lại bị ông chủ la bây giờ..."- Em nói, và mở cửa đưa cô bé bước vào...
- "Nhưng..."
- "Nhưng gì, lên lẹ đi người ta đợi kìa."- Em nói, cô bé vẫn ngơ ngác. Em đẩy nhẹ cô bé vào trong, rồi đóng cửa xe.
- "Đi cẩn thận nhé!"- Em vẫy vẫy tay, và lại nở một nụ cười thật tươi. Cô bé trong xe, tôi đoán, là đang xen lẫn nhiều tâm trạng: ngạc nhiên, cảm kích, và...có thể là... "say nắng". Còn tôi, tôi thì...cũng đang lung lay mất rồi...
(Còn tiếp)
Hi all!!!
Nói thật là anh không tính com lại ở bên này nhưng tình hình com như vầy thì phải thay đổi thôi:). Đầu tiên, anh cảm ơn em kpop_cn4, em lovely_90, em votinh87, em Thiện, em kirilivan, em nhoccavoi, em Nguyên, paradise_tokyo, hotterworld, thien_binhxxx, Thao_Thanh, TIN_BIN vẫn đang ủng hộ anh và câu chuyện này.
Cảm ơn nhoccavoi: cách em giải thích về "cuốn chiếu" không có gì phải bàn nữa. Ở truyện này đúng là anh đang hứng viết tới đâu thì post tới đó thôi:)
Anyway, chúc tất cả một ngày tốt lành!!!
Thân ái!!!
DomXB
************************************************** ****************
Lần thứ bảy...
Để xem nào, để xem cái lần này có gì đáng nói không nào?!! Lẩm bẩm, lần đó... là lần thứ mấy nhỉ??? Thiệt tình, dạo này đầu óc tôi hơi lú lẫn mất rồi (già cả mà, tội nghiệp)...
Lần thứ bảy...
À, nhớ rồi, lần này gặp em cũng khá thú vị. Gọi là gặp thì hơi quá, chỉ là...thấy thôi. Hôm đó, khoa của tôi tổ chức tổng duyệt văn nghệ chào mừng ngày lễ thành lập (thật là, cái khoa làm ăn không ra gì mà cứ xô bồ đi làm tùm lum chuyện cho cái ngày lễ thành lập). Để cho "xôm tụ", lớp tôi cũng bon chen vài tiết mục "cây nhà lá vườn". Mà bạn thì thừa biết rằng, khả năng rinh giải (chưa bị quăng cà chua vô mặt là may rồi) của những tiết mục "cây nhà lá vườn" là bao nhiêu phần trăm rồi đấy!!!
Nhắc lại là thấy bực mình, tôi như vầy mà bị...ép đi làm cổ vũ. Thật tình, không cho ta biểu diễn thì thôi, chứ lại bắt ta đi hét hò cổ vũ là như thế nào?!! Cái lớp này, đúng là "thiểu năng trí tuệ", không nhận ra được tài năng kiểu "ngọc trong đá" của ta (thôi bạn, bạn xuống bớt dùm đi cho bà con nhờ). Bực mình....
Nhưng...cơn bực mình xẹp xuống khi tôi nhìn thấy em...Hóa ra, tôi với em có duyên còn nhiều hơn tôi tưởng...
- "Ê, thằng giặc cỏ, ngắm em nào mà đắm đuối dữ vậy mày?"- Con nhỏ bạn thân vỗ vai tôi cái bốp. Con nhỏ này, thật không biết có phải là con gái hay không nữa?
- "Ngắm...người...Mày nghĩ sao vậy, cái khoa này có ai đẹp hơn tao đâu mà ngắm..."
- "Tự tin quá bạn...đúng là...xấu mà chảnh..."- Nhỏ bạn nói, rồi...tự nhiên im ru...
- "Ê...ê..."
Thì ra, máu "mê trai" đang nổi lên. Em bước lên sân khấu, chưa hát mà đã làm rung động hội trường bởi những tiếng xuýt xoa. Thật tình, tôi có cảm giác là mấy đứa con gái trong hội trường đang...chảy nước dãi thòm thèm...Ặc ặc...
- "Chùi miệng mày đi con nhỏ kia."- Tôi nói với con bạn- "Mày ngắm trai đâu cần phải lộ liễu như vậy chứ" (Hà hà, phải ngắm trai trong im lặng như tôi nè)
- "Thật là...sao có mấy người đẹp quá thể như vậy chứ...Để tao, đẹp kiểu này mà không đi với tao thì hơi uổng."
- "Thôi đi "má"... "Má" để cho mấy em nó yên ổn mà học hành...Em nó còn nhỏ dại, không đủ sức chịu đựng "má" đâu..."
- "Hừm...miệng nhà ngươi không nói được lời nào cho tử tế. Chờ đó đi, hãy chờ xem "chị" nhà ngươi ra tay..."
Em cất tiếng hát...giọng trầm ấm còn hơn cả tưởng tượng của tôi...Hội trường từ xôn xao, chuyển qua im lặng "đắm đuối". Ôi em của tôi, em cứ thế này thì biểu sao thiên hạ (đặc biệt là mấy con sói kia), không nhào vô em mà cấu xé (ê bạn, cái gì mà em "của tôi" ở đây??? Mơ mộng vừa thôi...)
Lần thứ tám...
Lại quên, đầu óc tôi dạo này có vấn đề lắm rồi...Sau đêm hôm đó (lần thứ bảy nhỉ?!), tối về tôi...nằm mơ thấy em...Ê, không có mơ bậy mơ bạ gì ở đây đâu...Đơn giản...tôi chỉ nằm mơ thấy lại khuôn mặt và nụ cười của em...Em đẹp quá, nét đẹp làm cho người ta phải choáng váng (này bạn, hôm đó người ta biểu diễn văn nghệ mà, phải đẹp hơn thường ngày chứ)...
Lần thứ tám...
Vẫn là bến xe buýt cũ, nhưng lần này không có vụ...tình cờ. (Sao mà tình cờ được nữa, xưa rồi Diễm!). Tôi đứng đợi em, tôi muốn chủ động hơn. (Ôi, ai là người từng nói chủ động là mất giá ấy nhỉ?!!). Gần một tiếng đồng hồ đầu, ruột gan tôi nóng như lửa đốt. Không thấy bóng dáng em. Tôi tự thấy mình bắt đầu trở nên...ngu ngốc, đầu thì muốn quay về nhưng chân lại chẳng chịu đi. Thêm một tiếng, rồi một tiếng nữa...
Một tiếng nữa...
Đúng lúc tôi tính quay về, và tự nguyền rủa sự ngu ngốc vô độ của mình, em xuất hiện...Hi all!!!
Đầu tiên, welcome Toupi trở thành độc giả (commenter) mới của anh. Anh có đọc qua fic của em, và anh thích cách viết truyện dễ thương như vậy. Tuy nhiên, có vài trường đoạn vẫn chưa ổn lắm (là anh thấy vậy thôi, mà anh thì không phải là người viết truyện hay phê bình hay ho gì), nên khi nào em viết xong anh sẽ nhận xét luôn nhé. À, có một chuyện phải nói ngay (bệnh nghề nghiệp), khi em xây dựng các tình huống liên quan đến những vấn đề pháp lý (như thừa kế chẳng hạn) thì nên tham khảo luật cho kỹ trước khi viết nhé. Chúc em luôn vui!!!
To nhoccavoi: chà, vấn đề này nan giải đây em, tại anh cũng không biết bao nhiêu là vừa, bao nhiêu là ít (viết tùy hứng mà). Thôi trước mắt thì em cứ bỏ qua mấy cái vấn đề trong ngoặc cho cảm xúc được liền mạch nha:)
Cảm ơn những độc giả thân quen của anh: em kpop_cn4, em Kangtakang, em wjnky, em Nguyên, em TIN_BIN, em Thiện, Thao_Thanh, em votinh87. Câu chuyện "dở hơi" này được sự ủng hộ của mọi người thật bất ngờ quá, chúc mọi người một ngày tốt lành!!!
Thân ái!!!
DomXB
************************************************** ****************
Em bước tới chỗ tôi đang đứng, nhưng dường như chẳng để ý gì đến tôi. Em cứ đứng như vậy, vô hồn. Em làm tôi lo lắng. Không biết có chuyện gì đã xảy ra với em???
- "Thắng này!!!...Thắng..."
Tôi lay nhẹ vai em. Em như choàng tỉnh khỏi cơn mê (dù không biết là cơn mê nào). Em nhìn tôi, ánh mắt đã bớt vô hồn...
- "À...ra là anh..."
"Ra là tôi". Em nói với tôi như thể tôi là cái biển quảng cáo của một hãng nước ngọt nào vậy (bạn này, so sánh hay nhỉ?). Dù hơi nóng mặt, tôi tiếp tục:
- "Em...có chuyện gì hả???"
Em lại nhìn tôi, buông một câu làm tôi ngỡ ngàng rồi ngoảnh mặt ra đường:
- "Không liên quan đến anh."
Bạn thấy chưa, bạn thấy có tức không cơ chứ? Cứ mỗi lần tôi quan tâm đến em, là em lại "chơi quê" tôi như vậy đấy.
Nhưng "cục quê" của tôi chưa kịp xẹp xuống, em đã băng qua đường. Trời ơi, nhìn cái cách em băng qua đường bất cần chú ý xe cộ mà tôi muốn...rợn cả người. Tôi phóng ra đường (chà, thử xem cái cách phóng ra đường của mình rồi hãy nói người ta nha bạn), nắm lấy tay em, và, như đối với một đứa trẻ, tôi dắt em qua đường (đúng theo nghĩa đen nhé).
Khi tôi chạm vào tay em, tôi có cảm giác em khẽ giật mình. Nhưng em không phản đối. Đến tận khi qua đường, tôi vẫn chắng thấy em nói câu nào...
Rồi bất chợt...
- "Anh bỏ tay tôi ra được không???"
Em nói, giọng bình thường nhưng làm tôi giật mình. Tôi lóng ngóng bỏ tay em ra, nhưng không quên buông một câu đáp lễ:
- "Làm như hay lắm vậy. Tay em đâu có đeo vàng đeo bạc gì đâu mà làm dữ quá. Mà này, có muốn tự tử thì chọn cách nào hay ho hơn đi, đừng để ra đường xe cán không toàn thây..."
- "Không liên quan đến anh."
Em lập lại câu nói khi nãy, và tôi, nói thật là muốn...cho em một đấm. Nếu không phải vì tôi tiếc cái gương mặt đẹp đó, là tôi cho em một đấm thật rồi. (Chà chà, đến giờ mà vẫn còn "mê đẹp" dữ hen bạn).
- "Vậy tôi mặc kệ em."
Tôi nói, rồi bỏ đi trong tức giận. Nhưng ông trời lạ lắm bạn. Cái lúc bạn tưởng bạn phải bỏ đi thật thì ông trời lại không cho bạn bỏ đi...
Em khụy người xuống, giống như chẳng còn chút sức lực. Em quỳ chống tay lên lề đường. Tôi lật đật chạy lại. Nói thật là tôi vẫn còn đang giận em lắm, nhưng nhìn em như vậy thì đâu thể bỏ mặc được đâu...
- "Này...em có sao không vậy???"
Em gục vào người tôi, ngất xỉu. Tôi...không biết phải làm gì. Bây giờ tính sao đây??? Phải xử lý vụ này sao cho êm đẹp đây...
Xem nào...
Nhà em thì tôi không biết. Bạn bè em cũng không. Để xem nào...Lúc này phải cho mình "quyền hạn" lục lọi thôi...
Điện thoại em hết pin...
Bạn thấy đó, vậy là tôi đâu còn cách nào khác. Bạn có thấy, cũng đừng nghĩ xấu cho tôi nghen (tốt quá hay sao mà cứ sợ người ta nghĩ xấu vậy không biết?). Bởi vì, tôi quyết định chở em về nhà...
(Còn tiếp)
Hi all!!!
Như thường lệ, welcome NoName120402 trở thành độc giả mới của anh (tôi). Em NoName thân mến (cho phép anh gọi tắt tên em nhé), mỗi người có một cách viết riêng, nên mình không thể so sánh được đâu. Anh có thấy tên truyện của em, nếu có thời gian anh sẽ đọc và cho ý kiến nhé. Chúc em luôn vui!!!
To em kpop_cn4: chà, anh viết cũng không hay ho gì lắm nên không dám gọi là tuyệt chiêu. Có điều, để nguồn cảm hứng không bị cắt đứt, em có thể so sánh những ý tưởng của mình với thực tế cuộc sống và xem liệu nó có khác biệt không, có mới mẻ không??? Hoặc từ trải nghiệm của bản thân, viết và so sánh với trải nghiệm của nhân vật. Nếu đủ tự tin, em có thể post truyện lên diễn dàn để nghe phản hồi từ độc giả, và tự đánh giả lại. Sơ sơ vậy thôi, nếu có cần gì thêm thì cho anh biết nhé.
Cảm ơn em Nguyên, em Toupi (dù sao thì mình vẫn có quyền tưởng tượng mà, nhưng nền tảng là mình phải nắm vững. Còn khi nắm vững rồi, em muốn tùy biến thế nào cũng được, có dịp anh sẽ trao đổi thêm nhiều hơn nhé), em nhoccavoi, em Thiện, TIN_BIN, em votinh87 (em thay đổi xưng hô làm anh không biết phải nói như thế nào, do trước giờ em đã xưng hô là anh-em rồi (mình thì cũng xêm xêm tuổi nhau em nhỉ), nếu em (bạn) không thoải mái, muốn chuyển qua xưng hô tôi-bạn, thì cho anh(tôi) biết nhé).
Chúng ta tiếp tục nào. Chúc tất cả một ngày tốt lành!!!
Thân ái!!!
DomXB
************************************************** ****************
Lần này đáng lẽ phải tính là lần thứ tám, nhưng tôi tự cho phép mình chuyển thành lần thứ chín. Tại sao à? Thứ nhất, là vì lần này có khá nhiều sự kiện xảy ra. Thứ hai, là vì nó đánh dấu một mốc quan trọng trong quan hệ giữa em và tôi và thứ ba, quan trọng nhất, tôi thích số chín nên cứ cho lần quan trọng này là lần thứ chín. Tại sao lại là lần quan trọng à??? Bạn ơi, bạn thắc mắc nhiều quá. Nhưng không sao, tôi cũng đang chuẩn bị kể cho bạn nghe về lần thứ chín này đây...
Tôi chở em về nhà (hoàn cảnh đưa đẩy thôi nhé). Tôi bế em vào phòng (nói thật với bạn là em không có nhẹ một chút nào đâu). Tôi đặt em lên giường (đương nhiên là giường của tôi rồi) và tôi...đứng thở như trâu điên. Trời ơi, không ngờ lại mệt đến vậy. Đúng là...con trai mà...
Tôi định quay bước xuống nhà, uống ly nước cho vơi đi sự cực khổ, rồi lên lại. Nhưng...em không cho tôi uống nước. Tôi chưa kịp quay đi, em đã nắm lấy tay tôi (không biết là tỉnh lúc nào), rất chặt...
- "Anh đừng đi được không???"
Ôi bạn ơi, nghe câu đó mà tôi cứ gọi là... nóng cả người. Em nhìn tôi (nói thì nói vậy nhưng tôi cứ có cảm giác em đang nhìn ai), ánh mắt van nài làm tôi không cách nào từ chối được (dù đang khát khô cổ). Tôi ngồi xuống cạnh em, nhẹ nhàng nói:
- "Uhm. Anh không đi đâu đâu, nhóc cứ ngủ đi."
(Á á, chuyển tông lẹ vậy bạn. Cái gì mà thành "nhóc" rồi??? Mỗi lần chuyển tông là bạn trở nên nguy hiểm rồi nha)
Em thở phào như trút một gánh nặng. Rồi em thiếp đi. Trước khi thiếp đi, em nói thêm một câu mà sau khi nghe xong, tôi chỉ muốn...dứt tay em ra cho rồi:
- "Cám ơn, anh Dũng..."
Này, tôi đâu có tên Dũng. Bạn biết thừa là tôi không phải tên Dũng còn gì. Chưa biết à? Vậy thì bây giờ biết. Tôi tên Hải. Là Hải, không phải là Dũng. Có nổi điên không cơ chứ, nắm tay một người mà lại kêu tên một người khác, thiệt là...muốn đạp em xuống giường mà...
Nhưng em thiếp đi rồi, và vẫn còn nắm tay tôi rất chặt. Nhìn em ngủ thật yên bình quá. Khuôn mặt em...lúc này giống như khuôn mặt của một thiên thần. Tôi...thật là không cam tâm...
Đợi cho em say giấc, tôi nhẹ nhàng gỡ tay em ra và bước xuống dưới nhà. Lúc nãy chưa yên tâm, nhưng bây giờ nhớ đến vụ "Dũng" là lại nổi điên lên. Gì chứ, đã có người yêu rồi còn...theo ta về nhà làm gì...(Chết cười thôi, tự chở người ta về mà dám kêu người ta đi theo, ặc ặc...)
Bình tĩnh, bình tĩnh lại...Tôi đâu phải hạng người dễ nổi nóng như vậy...Xem nào...cũng có chút thu hoạch chứ...Ít nhất, theo như tình huống vừa rồi thì...tôi vẫn có cơ hội với em...vì...em không phải là Straight mà...
Hay đây...
Tôi uống một mớ nước (không biết bao nhiêu mà mém...ná thở), rồi lê bước lên phòng. Bạn ơi, bạn đang tưởng tượng gì đấy. Không có đâu. Tôi qua phòng bên cạnh (phòng dành cho khách), ngủ. Này, tôi là "chính nhân quân tử" không có lợi dụng lúc người ta yếu đuối đâu. Mà, lại còn "Dũng Dũng" gì đấy...Hừm hừm...
Cho đến sáng hôm sau...
Hôm nay tôi không có lịch học...Em thì...ngủ chưa dậy nên không biết...Cả nhà đã đi làm (cả nhà bao gồm ba má, ông anh và hai bà chị). Tôi uể oải lết cái thân xuống nhà dưới. Lười quá, thôi kiếm gì đó ở nhà ăn quách cho rồi...
- "Anh trai cũng biết nấu ăn hả?"
Em lên tiếng làm tôi giật mình, quên mất tiêu việc của em luôn chứ...
- "À, có gì đâu, chỉ có ốp la bánh mì thôi mà. Nhóc ngồi xuống ăn luôn đi."
- "Sao tự nhiên lại gọi là nhóc vậy, tôi không thích."
- "Không thích cũng gọi. Tối hôm qua anh gọi như vậy miết mà nhóc có phản đối đâu..."
- "Tại..."
- "Ăn thôi..."- Tôi chẳng quan tâm em phản đối, tôi đói lắm rồi...
Nhìn đồng hồ, đã chín giờ mười lăm. Tôi quay qua hỏi em:
- "Này, sáng nay nhóc không đi học à?"
- "Không, sáng nay tôi được nghỉ."- Em nhấn mạnh chữ "tôi", chà, không thích là làm vậy à...
- "Vậy thì được rồi. À, nhóc gọi điện về cho gia đình chưa."- Tôi nhấn mạnh chữ nhóc, haha, gì chứ "lỳ" là tôi nổi tiếng rồi...
- "Rồi anh."- Nhóc nói, rồi quay mặt qua chỗ khác...Chắc lại có vụ án gì nên hôm qua mới bỏ nhà đây...
- "À...đêm qua...anh thấy nhóc có gọi tên...anh Dũng nào đấy...Là...anh trai à???"
Tôi biết bạn đang nghĩ gì. Đúng là tôi "giả ngu" đấy. Với lại...không hỏi thì không chịu được...
- "À...chuyện đó...không..."
- "...Không liên quan đến anh...Anh biết nhóc tính nói vậy mà...Nghĩ cũng hay ha...có người đưa về nhà, qua đêm ở nhà người ta...mà bây giờ nói...không liên quan đến anh...Hay thật..."
- "Cái gì mà...qua đêm..."
- "Chứ chắng lẽ qua...ngày. Mà thôi...không thích thì thôi...Anh đây không có hứng thú ép người khác làm chuyện họ không thích...Ăn đi...rồi tôi đưa về nhà..."
Tôi chuyển tông. Nhấn mạnh chữ "tôi" cho có vẻ xa cách. Chiêu này hay xài cho ra vẻ ta đây đang "tự ái" để người khác cảm thấy tội lỗi. Hữu dụng lắm. Tôi làm nhiều lần rồi...
- "Vậy...làm phiền anh...lát chở tôi về..."
Ôi tôi lại hố hàng rồi. Sao em...không có chút áy náy gì hết vậy...Thật tình...em làm tôi bị loạn mất...
Rồi hai đứa leo lên xe...
Tôi chở em đến một góc đường. Em...hình như không muốn cho tôi biết nhà...Kệ em...tôi là tôi giận thật rồi...Em bước xuống xe, cám ơn tôi, rồi bất ngờ...
- "Cho tôi xin số điện thoại của anh."
- "Khỏi. Anh không cần nhóc trả ơn. Nếu muốn làm bạn thì lưu, trả ơn thì miễn..."
Gài độ đó bạn. Bây giờ em phải chọn thôi. Thế nào, bạn tưởng tôi chịu bó tay à???
- "Thì...làm bạn...cũng được..."
Em nói, một cách miễn cưỡng. Kiểu người như em đúng là phải...gài độ mới xong. Tôi mỉm cười, nụ cười "vũ khí" quen thuộc:
- "Vậy nhóc lưu đi...số của anh là...Còn...số của nhóc..."
Em đọc số cho tôi, rồi đi vào phía trong. Tôi...muốn đi theo nhưng không tiện (tại dễ bị em biết, nhục mặt lắm). Thôi, dù gì lúc nãy cũng có số điện thoại rồi, sau này sẽ hữu dụng đây...
Ít nhất phải như vậy chứ...
Tôi mỉm cười...hết lần thứ chín nha bạn...Hi all!!!
Hôm qua có chút thời gian rảnh rỗi, anh lên ngồi đọc một vài câu chuyện của một số em tác giả trên đây. Và, thật ngạc nhiên là có những câu chuyện rất thú vị...
To Toupi: Đầu tiên, anh cảm ơn com của em trong "Đơn giản là...tình yêu". Cái kiểu của anh là thích kết thúc...gây shock như vậy đấy (cười, anh đùa thôi). Thật sự, có những chuyện của cuộc sống mà chúng ta vẫn chưa thể có câu trả lời rõ ràng được. Nhưng nếu có thời gian, có khi anh lại viết thêm vài cái extra không chừng:) À, quay trở lại. Anh có lời khen cho fic "Cái đồ..." của em: Trong sáng, dễ thương, văn phong thú vị. Cái kết hơi nhanh một chút, nhưng không ảnh hưởng nhiều (oneshot mà). Em viết tiến bộ nhiều rồi đấy...
To em NoName: chà, truyện của em càng ngày càng hay hơn. Ban đầu, anh nghĩ thôi nhé, có lẽ do chưa viết nhiều nên văn phong của em có phần...lủng củng. Nhưng sau đó thì tốt hơn nhiều. Chỉ có hai điều anh muốn lưu ý: Thứ nhất, còn sai lỗi chính tả (mà cái này không phải do đánh máy đâu, anh nghĩ vậy, mà là do em "nghĩ rằng viết như vậy là đúng" (ví dụ: làm dấu (ra hiệu) thì xài "dấu" là đúng, nhưng giấu diếm (che giấu một điều dì đó) là "giấu" mới đúng nha em). Thứ hai, có mấy chi tiết hơi...vô lý một chút (ví dụ: Em nêu rằng Quân được 56/60 điểm, trong đó Toán sáu điểm. Như vậy, môn Văn bạn Quân này phải được 10 điểm. Mà em ơi, thi tốt nghiệp mười điểm văn thì...anh thấy nó sao sao...). Hì, anh là người hay để ý tiểu tiết, em thông cảm cho anh nha...
Cảm ơn em Nguyên, em kpop_cn4, em votinh87, em Thiện, em TIN_BIN, paradise_tokyo vẫn đang theo dõi câu chuyện này. Một ngày tốt lành nhé!!!
Have a nice day all!!!
Thân ái!!!
DomXB
************************************************** ****************
Tôi cảm thấy hơi mệt khi kể lể như thế này, nhưng đã nói thì phải nói cho hết chuyện. Chúng ta bắt đầu bước vào giai đoạn quan trọng nhé. Tôi lưu ý bạn, phần quan trọng thì thường nhiều sóng gió. Bạn không cẩn thận, bị "bão lũ cuốn trôi" rồi lại ngồi trách tôi thì...oan cho tôi. Vậy nha. Bây giờ chúng ta tiếp tục nào...
Lần thứ mười...
Đố bạn lần thứ mười tôi gặp em ở đâu???
Như vầy có vẻ hơi đánh đố nhỉ, thôi đưa cho bạn ba lựa chọn nhé: Ở trường, ở bến xe buýt, ở nhà tôi...
Bạn chọn cái nào: Ở trường, bến xe buýt hay ở nhà...
Haha, bạn chọn cái nào cũng vậy thôi, tại có cái nào là đúng đâu. Để tôi nói cho bạn nghe, lần thứ mười tôi gặp em là ở...quán kem...Haha... (Bạn này, muốn bị đánh hội đồng ấy nhỉ?)
Quán kem XYZ...(Ôi tôi không nói tên đâu, lộ bí mật hết...)
Tôi gặp em vào một ngày trời mưa, quán kem vắng khách lắm. Tôi ấy à, tôi là tôi không thích ăn kem. Ăn vào thì lạnh cả miệng, có khi lại còn...sâu răng nữa. Nhưng tôi có con em họ bị khùng. Và do lỡ hứa với nó, tôi phải chở nó đi ăn kem vào một ngày mưa gió như thế này...
Bước vào quán với vài giọt nước còn vương trên quần áo, tôi và nhỏ em chọn chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống, liếc ngang liếc dọc, chưa kịp làm gì thì nhỏ em họ kéo kéo tay...
- "Anh Hải, có trai đẹp ngồi đằng sau kìa..."
Nói thật với bạn, chắc chỉ có điểm này là tôi và nó...tương đồng. Tôi, giả vờ như không mấy chú tâm, liếc nhìn ra đằng sau...
Là em...
Ôi bạn có tin được không, tôi với em cứ như là "thiên duyên tiền định" vậy. Tôi có mặt ở đâu, là em có mặt ở đó ngay...(Bạn này, ai là người vào quán trước ấy nhỉ? Thiệt tình...)
Tôi gật đầu. Đồng tình với con em đó đúng là...trai đẹp. Chúng tôi gọi món, rồi bàn bàn tán tán. Tất nhiên, tôi cứ vờ như không biết em là ai. Tại sao à, bạn sẽ biết ngay thôi...
- "Vân này, có muốn lấy số điện thoại của người ta không???"
Hahaha...Bạn cứ là phải tin tôi...Tôi rành mấy vụ gài độ này lắm...
- "Trời, anh Hải làm như dễ lắm vậy. Không quen không biết mà tới xin số điện thoại, muốn người ta nhìn mình như "con thú lạ" à???"
- "Vậy nếu anh tới xin được số điện thoại, bé nhà ngươi tính đãi anh chầu gì đây???"
- "Trời, anh Hải mà xin được, anh muốn chầu gì em cũng khao. Ngược lại, anh phải làm theo một yêu cầu của em đó nha."
- "Nhất trí thôi..."
Ôi em tôi ơi, giang hồ hiểm ác biết đâu mà lần. Tôi bước lại bàn của em, rồi kéo ghế ngồi xuống...
- "Chào nhóc..."
Em ngước lên nhìn tôi, hơi ngạc nhiên. Nhưng ngay lập tức, em trở lại thái độ...đáng ghét như bình thường...
- "Lại là anh à???"
Bạn thấy không, tán một đứa "dở hơi" là khổ sở như vậy đấy. Nhưng tôi quen kiểu này của em rồi...
- "Bạn bè gặp nhau, nhóc phán cho một câu hay nhỉ???"
Tôi nhấn mạnh chữ bạn bè...Hà hà...Làm bạn với tôi là làm bạn với sói rồi...
- "À...có chuyện này...chỉ có bạn bè là giúp được anh thôi..."
Tôi không biết em học hành trên lớp như thế nào, nhưng tôi hy vọng em thông minh sáng dạ. Tôi thuật lại nội dung "vụ việc", rồi thỏa thuận với em...
- "Giúp anh nhé, anh sẽ không để nhóc thiệt thòi đâu..."
Em mỉm cười, làm tôi thấy lạ. Tôi cứ tưởng em phản đối dữ dội lắm chứ. Ài chà, em cũng chưa hẳn là "chính nhân quân tử" như tôi (Hả? Bạn vừa nói gì vậy?...)
Một chầu ăn uống đã được ấn định. Trước khi ra về, tôi quay qua nháy mắt với em...Em lại cười...Ôi, nhìn em cười mà tôi thấy tim mình...nhảy lộn một nhịp...Thiệt tình...
Bước ra khỏi quán, tôi vẫn còn vui vẻ. Mà quên mất tiêu một chuyện. Đó là không hiểu sao em thích ăn kem vào những ngày lạnh lẽo như thế này??? Bạn biết không, mãi về sau, tôi mới được nghe em kể. Và tôi ước rằng, giá như mình biết được nó sớm hơn...
Lại còn chuyện này nữa...Hình như ông trời quả báo vì tôi đã "đi bán em". Câu chuyện trở nên phức tạp...Và nó làm cho tôi lẫn em gặp không ít tình huống dở khóc dở cười...
Thôi vậy đi...Hôm nay tới đây thôi nhé...
(Còn tiếp)
Hi all!!!
Đầu tiên, như thường lệ, welcome orial lee trở thành độc giả (commenter) mới của anh (tôi)!
Anh cám ơn những em (bạn) vẫn đang theo dõi câu chuyện này, đặc biệt là: em Kangtakang, em Duy (tất nhiên là mình vẫn còn gặp nhau, chỉ không thường xuyên như trước thôi em), em Thiện (đổi nick rồi hả em?!), em Toupi (anh vẫn sẽ cố gắng dành thời gian để đọc fic của em, ráng lên nhé), TIN_BIN, Thao_Thanh. Hôm nay nổi hứng viết thêm một đoạn.
Chúc tất cả một ngày tốt lành!!!
Thân ái!!!
DomXB
************************************************** ****************
Câu chuyện của chúng ta đến đây là kết thúc. Sau hôm đó, tôi không còn gặp lại em nữa. Chắc em đã chuyển nhà. Tôi ôm nỗi niềm chưa kịp nói mà sống cho đến khi nhắm mắt xuôi tay...
Thật như vậy sao??? Còn lâu...Ai lại đi kết thúc kiểu này bao giờ bạn...Tôi ấy à...tôi đâu có điên mà đi kể một câu chuyện có kết thúc dở hơi như vầy (phải dở hơi hơn nữa kìa)...
Quay trở lại, lần thứ mười một nhỉ...Để tôi đọc lại cho chắc...Uhm...Lần thứ mười một rồi...
Nhanh nhỉ, mới đó mà đã tới lần thứ mười một...Bạn có thấy nản chưa??? Báo cho bạn một tin vui, nếu bạn chưa nản thì kỳ này bạn được "tặng thưởng" rồi đấy...
Sao lại là tặng thưởng à??? Hì, tôi kể cho bạn nghe liền đây...
Lần thứ mười một...
Tôi xin phép lượt bỏ cái khúc mà tôi gọi điện cho em, lượt bỏ cái khúc em bị tôi "gài độ" mà phải đi chơi với tôi. Bạn nào thắc mắc, hoặc muốn biết tuyệt chiêu, vài bữa viết mail cho tôi rồi tôi "truyền nghề" cho. (Ặc, sao mà chảnh quá bạn?)
Nói vậy thôi, chứ chẳng có tuyệt chiêu gì đâu. Đơn giản là...
- "Sáng nay đi chơi với anh nha nhóc..."
- "Sao...tự nhiên..."
- "Có tự nhiên gì đâu. Bữa nay anh muốn đi chơi với nhóc thôi. Nhóc không được từ chối nha, bữa trước nhóc bảo sẽ coi anh như bạn bè là gì...Mà ai lại nỡ từ chối bạn bè như vậy...Hơn nữa, không phải là muốn nhóc trả ơn gì đâu, chỉ là bữa trước..."
- "Tôi biết rồi."- Giọng em nói, dù đồng ý nhưng miễn cưỡng và khó chịu thấy rõ...
Tôi ấy à...Tôi mặc kệ em...Bạn kêu tôi "mặt dày" chớ gì. Xin lỗi bạn, đẹp trai không bằng chai mặt mà...Đối với em, tôi quyết định chọn phương án đó đấy...
Tôi đến đón em... Vẻ miễn cưỡng hiện rõ lên trên mặt...Hà hà, chẳng hiểu sao nhìn em như vậy mà tôi lại càng thấy...thú vị hơn (Ta nói, bạn này bị...khùng mà...)
Lên xe...Tôi phóng ra ngoại thành...Trăng thanh gió mát dễ "hành xử"...Trên đường đi, đôi lúc tôi cố tình lạng lách một chút, để em...theo phản xạ...sẽ phải ôm lấy tôi (chiêu này tôi áp dụng thành công với nhiều người lắm nè)
Nhưng...em đúng là...đồ quỷ. Em thà nắm chặt lấy cái yên xe phía sau và mặt nhăn mày nhó, chứ nhất định không chịu ôm lấy tôi...Thật là...cứng đầu thấy sợ...
Đến ngoại thành...
Chúng tôi chọn một chỗ ngồi mát mẻ, kêu món rồi trò chuyện. Tôi muốn biết nhiều hơn về em...Tôi ráng khéo léo hỏi...Có những câu em trả lời...nhưng có những câu tuyệt đối không...Đặc biệt là về tình yêu...Thiệt tình, em làm tôi tò mò chết đi được...
Và đến lúc mà tôi sắp bỏ cuộc...Sắp không khai thác hay "làm gì" em thêm được nữa...thì...ông trời ra tay...
(Còn tiếp)
Hi all!!!
Như thường lệ, welcome [N]eed[L]ove15 trở thành độc giả (commenter) mới của anh (tôi)!
To em Thiện: hì, anh cũng phải để ý một chút đến độc giả quen thuộc của mình chứ:)
To Toupi: hì, anh mới vừa ghé qua topic của em. Em cứ vô tư mà xài câu nói của anh, chỉ cần trả thù lao là được kaka:). À, hai chap mới bạn Hiệp có vẻ bạo dạn nhỉ, không giống lắm với tính cách bình thường. Còn em Tuấn thì hết giận hơi mau, cũng không giống với tính cách lắm. Cái chuyện em Vinh, yêu thầy dù mới dạy được không lâu lắm, anh cũng thấy kỳ kỳ (chắc là thích thôi, con nít mà:)). Anyway, anh có cảm giác em đẩy nhịp lên hơi nhanh ở hai chap này, đừng nhanh quá em nhé!
Quên, em đừng lo, anh không bỏ truyện nào đâu mà:)
Cảm ơn em Nguyên, em votinh87, Thao_Thanh, những người vẫn còn đang ủng hộ truyện này. Lần này post dài hơn để tặng mọi người đây.
Have a nice day all!!!
Thân ái!!!
DomXB
************************************************** ****************
Chào bạn!!!
Thông báo với bạn là truyện này sắp đến cảnh...hay ho...Uhm...bạn nào nhạy cảm quá thì...e hèm...nên xem xét lại...còn nữa...cấm con nít chưa đủ tuổi nha...
(Rào trước đón sau, kể lẹ lẹ đi bạn!)...
Rồi rồi, tôi kể liền đây. E hèm, kể lại mà...cứ thấy nóng hết cả người. Như tôi đã nói, khi mà tôi sắp bỏ cuộc, sắp không khai thác hay "làm gì" em thêm được nữa thì...ông trời ra tay...
Bạn tự hỏi "ông" này ổng làm cái quái quỷ gì mà kêu "ra tay". Hà, có gì đâu bạn ơi, ổng...khóc đó...
Mưa...Cơn mưa nhẹ nhàng lất phất...Mưa như những hạt bụi óng ánh rớt trên vai em...(Ặc, sến quá vậy bạn)...Không khí đang căng thẳng...bỗng dưng trời mưa...Mưa như xóa đi sự ngăn cách giữa em và tôi, bởi một lẽ...
Em cười...
Nụ cười của em như tia nắng chiếu vào những hạt mưa dịu nhẹ...Em không nói gì, lặng lẽ bước ra khỏi nơi trú chân của chúng tôi, và...
Làm một chuyện mà tất cả chúng ta đều đoán được...
Em...tắm mưa...
- "Này..."- Tôi chạy vào mua hai cái áo mưa rồi chạy theo em- "Này...em đang làm gì vậy??? Uớt hết người thì làm sao???"
Tôi nói, nhưng em không buồn nghe. Em nhìn tôi, mỉm cười. Nụ cười vừa sáng đó, giờ đây đã lay lắt nỗi buồn...Tại sao???...
Tôi khoác áo mưa vào người em. Nhưng vừa mở ra thì em đã gạt tay tôi. Em bước đi...bước giữa con mưa chiều...Chẳng hiểu sao nhìn hình ảnh em lúc đó, tôi chỉ muốn chạy lại mà ôm em...
- "Có thể...chở tôi về mà không mặc áo mưa không???"
Em đột ngột mở lời đề nghị. Tôi ngẩn cả người. Chuyện này là sao nhỉ??? Em nhìn tôi, chờ đợi...Ánh nhìn của em làm tôi bối rối...Ừ...thì đi...
Bạn thấy không, đi với em, tôi bị...khùng theo luôn rồi đó...
Chúng tôi lên xe, và phóng về giữa trời mưa. Lúc đầu, mưa không nặng hạt nên cũng bình thường...nhưng, như đã nói, ông trời "ra tay" mà...
Lúc đó là cuối chiều, gió bắt đầu thổi mạnh. Bầu trời đen kịt báo hiệu giông tố sắp tới...Chúng tôi càng chạy, mưa lại càng to hơn...Đến lúc...tôi không thể nhìn thấy rõ đường sá nữa...
Không thể nào về trong tình trạng này được...
- "Chúng ta tìm chỗ nào trú thôi, anh không thấy đường chạy xe nữa..."
Tôi hét lên với em, em không nói gì. Thôi kệ...Vừa may có một quán trọ nhỏ gần đó, tôi tấp xe vào...
Hai đứa uớt như chuột lột, em vẫn lặng im đi cạnh tôi. Tôi thuê một phòng nhỏ. Chà, phải làm sao đây???
- "Ở đây có đồ mặc tạm không cô???"- Tôi hỏi.
- "Không, chỉ có khăn tắm thôi. Nhưng nếu muốn hong khô đồ thì vô đằng trong nhà kìa..."
Chà, tôi hơi bối rối...biết làm gì bây giờ...Bỗng dưng...
- "Này, nhóc làm sao vậy???"
Tôi hốt hoảng, em ngã vào người tôi. Em vừa ngất...Tôi nắm lấy tay em, lạnh ngắt...Tôi lật đật hỏi:
- "Ở đây có chỗ nào ấm hơn không cô, trong phòng có lò sưởi hay thứ gì đó không cô???"
- "Không có lò sưởi. Thôi vầy, hai đứa vô phòng đi. Cô đem một cái bếp than vô cho..."
Đúng là nhà trọ thôn quê...thiếu thốn tùm lum...Thôi kệ...
- "Dạ. Vậy cũng được. À..."- Tôi nói khi cô cất bước vào trong- "Cô cho con mượn lọ dầu gió luôn nha cô..."
Tôi bế em vào phòng. Tôi cũng không hiểu mình mạnh đến cỡ nào mà lúc đó lại bế em dễ dàng như vậy (Chà, sức mạnh tình yêu đây mà, hahaha...). Tôi đặt em lên giường, lay lay người em...
- "Nhóc này..."
Em bất tỉnh thật rồi...phải làm sao đây??? Cứ như vầy, cảm lạnh mất...
- "Còn đứng làm gì đó con, thay đồ cho em nó đi."- Cô chủ quán nói khi bưng cái bếp than vào- "Xong rồi sưởi cho ấm, với hong khô đồ luôn..."
- "Dạ... sao cô...???..."
- "Bà chủ, có khách kìa..."
Tiếng người vọng từ nhà trước lại. Cô chủ lật đật bước ra:
- "Thiệt tình...cứ mưa gió như vầy sao mệt quá..."
Còn...tôi với em...
Bạn phải làm chứng cho tôi...Bạn phải nói với em rằng tôi không hề có mưu đồ gì đâu nhé...chỉ là...nếu không làm vậy thì...em sẽ cảm lạnh mất thôi...
Tôi cởi đồ của mình, treo lên một cây xà nơi góc nhà. Bây giờ chỉ còn độc một chiếc quần...Đến lượt em...
Chà...sao mà khó khăn thế...
Nói thật với bạn...Nhìn em lúc này... "sexy" không tả được...Chiếc áo trắng bị nước mưa làm uớt ôm chặt lấy từng đường nét trên cơ thể em...Tôi...thật tình...đang nóng hết cả người...Không được...cứ như vầy thì đâu có được...
Tôi...với đôi tay run lên vì hồi hộp...nhẹ nhàng gỡ từng chiếc cúc áo trên người em...Rồi...đến...cái quần...
Phào...rốt cuộc cũng xong...Tôi vắt đồ em lên cây xà, rồi kéo cái bếp than lại gần cả hai...
Hơi ấm từ lửa làm cho không gian đỡ giá lạnh...
Tôi đắp hết những chiếc chăn lên người em, (vừa giúp em đỡ lạnh, vừa giúp tôi...không phải thấy em "khỏa thân"), còn mình...thì chà xát hai tay run rẩy...Không sao...tôi còn chịu đựng được mà...
Ngoài trời, mưa vẫn to như trút nước...Thật tình...không biết là đến bao giờ...
Bất chợt...
- "Lạnh...lạnh quá..."- Em nói trong cơn mê sảng. Tôi nắm lấy tay em...chỉ mới đỡ lạnh hơn một chút...Phải làm sao đây, bếp cũng kéo về phía em rồi, chăn cũng đắp lên người em rồi...
- "Lạnh...lạnh quá..."
Bạn ơi, tôi xin thề với bạn là lúc đó tôi không có chút ý đồ đen tối nào (có thiệt không đó???). Nhưng...tôi không thể để em như vậy được. Nếu là bạn, bạn cũng sẽ làm như tôi thôi, đúng không???
Tức là, tôi nằm lên giường. Tôi ôm lấy thân hình của em, siết chặt em vào người tôi, rồi cuộn chăn xung quanh hai đứa...
Và quả thật, nó công hiệu. Một lát sau, cả hai chúng tôi đều ấm dần lên. Em không còn than lạnh nữa. Còn tôi, sau một lúc, cũng chìm vào giấc ngủ mê man...
(Còn tiếp)
Hi all!!!
Đầu tiên, như thường lệ, welcome mrglasses11 trở thành độc giả mới của anh. Về việc "chôm bản quyền", nhớ trả thù lao cho anh nha em. À, anh có để ý thấy truyện của em. Khi nào có thời gian anh sẽ đọc và nhận xét nhé (nếu em không thấy phiền)
To em Toupi: hì, hai chap mới này hay ho đấy em...tiếp tục nhé!!!
To em willy.bm2dl: welcome em qua bên câu chuyện "dở hơi" này, không thất vọng lắm chứ?!:)
Cảm ơn em votinh87, em Kangtakang, em [N]eed[L]ove15 vẫn đang ủng hộ cho chuyện này. Ngày mới thật vui nhé!!!
Take care!!!
DomXB
************************************************** ****************
Này, tôi chưa kể mà sao có nhiều bạn vô đoán tùm lum tùm la, trúng tầm bậy tầm bạ vậy không biết. Thôi thì kết quả đã biết rồi, không kể nữa nhé...
Đùa thôi, khúc sau này mà không kể sao làm tròn "bổn phận" với người đọc được. Chúng ta tiếp tục nào...
Sau khi chúng tôi ôm nhau ngủ (ê, bạn ôm người ta thôi nha), hình như trời đã bớt bão giông . Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi một tiếng động khá ư là...êm tai...
- "Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"
- "Vụ gì, có chuyện gì vậy???"- Tôi giật mình thức giấc bởi tiếng động không thể thất thanh hơn được nữa- "Sao, có chuyện gì vậy nhóc???"
- "Anh, sao...còn tôi...sao..."- Em chỉ vào bộ dạng khá "trần truồng" của chúng tôi mà lắp bắp. Em đỏ mặt, chà, đây là lần đầu tiên tôi thấy em đỏ mặt như vậy. Đáng yêu quá. Đáng yêu quá. Nhưng chưa yêu được bao lâu, em kéo chăn che người lại, rồi...đá tôi xuống giường...- "Anh...làm gì...???"
Ô hay, tôi đã kịp "xơ múi" gì đâu mà kêu với réo...Trời đang lạnh mà bị kéo chăn thế này, thật là bực mình...
- "Này nhóc, hôm qua không nhờ anh thì nhóc đã bị cảm lạnh rồi. Hay chưa, tự nhiên ngất xỉu giữa đường rồi còn hét với hò cái gì nữa. Tự nhìn lại mình đi, nhóc không có hấp dẫn đến vậy đâu..."
Là tôi nói mạnh miệng vậy thôi, bởi vì em đang quấn chăn kín người. Chứ em mà bỏ chăn ra, tôi...chắc là không đủ tự tin và lưu loát như vừa nãy đâu...
- "Anh...sao...rốt cuộc..."- nhóc vừa nói vừa nhìn xuống dưới, điệu bộ tức cười không chịu được. Biết vậy, tối qua tôi làm tới luôn cho rồi...(Thôi bạn, "chính nhân quân tử" như bạn ai lại làm vậy!)
- "Sao, nhóc kiểm tra xong chưa???..."- Tôi nhìn em, cười...khá đểu- "Có "mất mát" gì không???"
Em nhìn tôi, lần đầu tiên bối rối và...không nói được câu gì. Phải tranh thủ thời cơ ngay:
- "Thật tình, mình đã phải khổ sở như thế nào: từ thay đồ, bưng bếp than (xạo quá đi bạn!), xoa dầu....Chưa hết, phải "hy sinh" thân mình cho người ta. Vậy mà...người ta không nói được một câu cám ơn cho tử tế. Đúng là...làm ơn mắc oán..."
Bạn ơi, bạn tin tôi đi. Lúc này thì...tôi nắm chắc phần thắng rồi...
- "Xin lỗi...tại lâu rồi...tôi không quen có người...ôm mình như vậy..."- Đúng như tôi dự đoán, em bắt đầu lắp bắp...xin lỗi tôi...Ôi, cái điệu sao mà dễ thương thế không biết...
- "Xin lỗi là được à??? Nếu xin lỗi mà xong chuyện thì cần gì đến công an và cảnh sát nữa hả nhóc?!! (trời, bạn này "lậm" phim quá!)..."
- "Thì...chứ anh muốn tôi phải làm gì???..."
Trời, đây đúng là câu hỏi... "cầu được ước thấy"....Tranh thủ thời cơ tiếp nào...
- "Uhm...Phải vậy mới được chứ...Để đền bù "thiệt hại" của anh nãy giờ, nhóc phải đồng ý với anh hai việc sau..."
Em nhìn tôi, cái nhìn nghi hoặc...(chứ còn gì, nhìn cái mặt bạn gian như cáo thế kia mà...). Tôi trấn an em:
- "Tất nhiên, những yêu cầu này chắc chắn không trái pháp luật, đạo đức xã hội, không trái nguyên tắc hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ (thấy chưa, "lậm" phim quá rõ), đây là những yêu cầu mà nhóc hoàn toàn có thể làm được...Sao...hay nhóc muốn nuốt lời???...Thôi nhóc nuốt lời cũng chẳng sao...anh cũng quen bị người ta quỵt nợ mình rồi..."
(Ôi trời ơi, bạn này đúng là... "đổi trắng thay đen". Xưa giờ, hỏi trên thế gian có ai mà xù được nợ của bạn???)
Em nhìn tôi, có vẻ không tin lắm thì phải, nhưng rốt cuộc, em cũng mở lời (tất nhiên, người ta mới đích thực là chính nhân quân tử nè):
- "Anh...nói đi..."
Đúng là được lời như cởi tấm lòng...Tôi "phang" ngay:
- "Uhm...Yêu cầu thứ nhất của anh là: từ nay về sau nhóc phải kêu anh xưng em đàng hoàng, không được xưng anh với tôi nữa..."
- "Cái...cái này..."
- "Còn yêu cầu thứ hai..."
- "............................"
- "Là.........................."
- "Anh nói gì thì nói lẹ để tôi..."- Tôi nheo mắt nhìn em khi em nói đến chữ "tôi"... "để...em...còn về..."
Phải vậy mới được chứ...Tôi cười...
- "Còn yêu cầu thứ hai...khi nào nghĩ ra anh sẽ nói..."
Bạn thấy chiêu này quen quen đúng không??? Tất nhiên, bổn cũ soạn lại vẫn hữu dụng chán...
Tôi bước tới cây xà, lấy đồ cho em và tôi...
- "Nhóc mặc đồ vào đi, rồi mình đi về..."
(Còn tiếp)
Hi all!!!
Như thường lệ, welcome những độc giả quen thuộc của anh tham gia câu chuyện "dở hơi" này: Em gió, em [L]me và một độc giả mới, nguyentrang3!
Cảm ơn sự ủng hộ của em Toupi, em willy, em votinh87, minhbom87 dành cho câu chuyện này.
Chúng ta tiếp tục nhé!!!
Take care all!!!
Thân ái!!!
DomXB
************************************************** ****************
Kết thúc lần thứ mười một là vậy đấy bạn, chúng tôi nhà ai nấy về. Nói thật, ở có một đêm mà sao thấy người nó mệt mệt. Vừa về đến nhà, tôi mò lên phòng và đánh một giấc thật hoành tráng...
Qua ngày hôm sau...
Tôi ló mặt lên trường. Nếu không phải vì ông thầy hắc ám chuyên gia điểm danh để...cấm thi con người ta thì hôm nay tôi không có lên trường đâu. Lỡ hẹn được con em họ bao ăn một chầu rồi...
Bạn còn nhớ nó không??? Nó là con quỷ nhỏ thua độ tôi vụ xin số điện thoại của em á...
Miết mới bắt nó trả nợ được, vậy mà ông nội này đùng đùng bắt con người ta đi học bù...Thiệt tình...sao chưa về hưu nữa vậy thầy???...(Ôi, học sinh chăm ngoan nhỉ?!)
Hết tiết...
Sao mà mệt mỏi rã cả người. Chẳng tiếp thu được xíu kiến thức nào từ một bài giảng quá "hàn lâm". Tôi mò mặt xuống căn tin trường, định bụng kiếm một cái gì đó lót dạ. Và, bạn có đoán được không, lần thứ mười hai, tôi gặp em...
Nhưng lần này không có được tốt đẹp cho lắm...Bởi vì...con quỷ nhỏ kia...
Con em họ tôi, nhỏ Vân, đang ngồi nói chuyện với em một cách hết sức vui vẻ...Nhìn em kìa!...Em có khi nào trò chuyện với tôi bằng gương mặt dễ chịu như vậy không???
Mà...con nhỏ này... "tấn công" em lúc nào sao tôi không hề hay biết...
Thiệt tình...đúng là... "kẻ thù ở sau lưng nhà ngươi"...Con nhỏ này...nó thiệt không coi anh em ra gì???...( Ô hay, bạn có nói gì với con người ta đâu mà kêu...không coi anh em ra gì...Ặc ặc, giận quá mất khôn rồi...)
Tôi tính quay bước đi, vờ như không nhìn thấy em và nó...Nhưng...con quỷ nhỏ kia nó không có tha cho tôi...
- "Anh Hải...anh Hải..."
Nhỏ Vân vừa vẫy tay vừa la toáng lên. Âm thanh của nó làm náo động cả một cái căn tin. Em nhìn nó, cười cười...Khùng...cười cái gì chứ???
Tôi miễn cưỡng đi lại, cười giả lả chào em với nó:
- "Ủa, hai đứa làm quen nhau rồi hả???"
Em cười, lại cười. Cái kiểu cười "giết người" này sao lại đi "ban phát" lung tung như vậy...
- "Hì, thì hôm bữa cũng nhờ anh Hải đó thôi. Nếu không làm sao em làm quen được với bạn Thắng đẹp trai dễ thương này...Giới thiệu với Thắng...à mà bữa trước chắc biết rồi...đây là anh họ của Vân, tên Hải..."
Nó liến thoắng, vừa nói vừa cười...Sao mà nham nhở thế không biết??? (Đúng là... "ghét nhau quả bồ hòn cũng méo", con người ta cười dễ thương vậy mà kêu nham nhở, bạn này...)
- "Anh Hải ngồi chơi luôn..."
Nhỏ Vân đề nghị, còn tôi nhìn em. Tôi muốn xem em phản ứng như thế nào???...
- "Anh Hải ngồi chơi đi. Tôi...à...em có việc phải lên lớp rồi..."
Chỉ có một câu. Một câu mà em làm cho tôi vừa vui vừa tức. Chữ em "ngọt ngào" là thế, thêm khúc sau vô giống như là "em tránh tôi như tránh tà"...
- "Sao vậy Thắng, hồi nãy còn nói là đưa Vân đi ăn kem mà??? Không chịu, thất hứa với con gái là không được đâu nha..."
Con nhỏ này, nũng nịu thấy...nổi da gà...Nó mà con gái gì...nó là con quỷ thì đúng hơn...Em của tôi...em có phải là Bi không??? Nếu là Bi thì gay go rồi, tại con nhỏ này nó "cua" trai cũng không thua gì anh nó (là tôi đấy)...
Em thoáng lưỡng lự. Bỗng em nhìn tôi. Cái nhìn mà tôi không định nghĩa được...Em nhìn nhỏ Vân, cất lời...
Từ chối đi...em của tôi...con nhỏ này nó dụ trai ghê lắm...từ chối đi em...
- "Thắng biết mà, để Thắng lên lớp một chút rồi xuống dẫn Vân đi ăn kem nha..."
Em...đúng là...đồ mê gái...Thật là...sao tự nhiên tức dữ vậy nè...
Bình tĩnh...bình tĩnh lại...tôi đâu phải hạng người dễ bị mất bình tĩnh như vậy...
- "Vậy hai đứa đi ăn đi. Anh không làm phiền. Đi vui vẻ nhé...Thắng..."
Tôi nhấn mạnh chữ cuối. Tôi nhìn thẳng vào em. Thật tình, tâm trạng lúc này không được tốt cho lắm...
- "Anh...không đi luôn hả???"
Em hỏi tôi, ôi tôi chờ câu hỏi này không biết bao lâu rồi. Tự nhiên thấy...lâng lâng...Giọng em hỏi sao mà dễ thương thế...Nhưng, nhỏ Vân nhìn tôi, nháy mắt tinh quái, ý là...anh đừng đi theo làm "kỳ đà"...
Tôi phải làm sao đây...Nếu em...giống tôi...thì... mười con nhỏ Vân tôi cũng không sợ...Nhưng nếu em là Bi, thì...
Phải làm sao đây???
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top