Chương 8: Tán Anh Lần Đầu

Tuyết Băng cầm mảnh giấy ghi số điện thoại do dự. Có nên gọi hay không?
Lần đầu tiên, cô tán gái. Quyết tâm dần trào. Cô bấm số điện thoại. Giữ nút gọi. Tuyết Băng xém tí làm rớt điện thoại khi nghe thấy:
- Alo.
Giọng nói trong veo như tiếng hoa mi. Cô trả lời:
- Là tôi.
Thiên Linh bên đầu dây bật cười:
- Tôi biết.
Tuyết Băng vô tình nói ra suy nghĩ của mình:
- Sao biết?
Tiếng cười từ đầu dây bên kia truyền tới.
- Cô là Tuyết Băng.
Anh nhớ giọng nói đó bao năm qua. Nhớ cách nói chuyện đầy trẻ con của em. Giọng em ấm áp như mặt trời ban mai.
- Phải tôi.
Thời gian trôi đi thật chậm. Tuyết Băng có thể cảm nhận được trái tim như lúc đập lúc không. Thật hồi hộp. Cầm điện thoại đi ra ban công nghe. Tuyết Băng hít một hơi sâu vào lồng ngực. Cảm thấy tự tin hơn. Mở miệng nói:
- Hôm nay, có nhà không?
Thiên Linh trả lời:
- Có, nhưng đang tính đi ra ngoài.
Cô thở dài, mới lấy được quyết tâm lại như con diều dứt dây. Đang định hẹn bữa khác đi xem phim thì đầu dây bên kia lại nói:
- Cần một người đi cùng.
Giọng nói vui mừng phát ra từ Tuyết Băng:
- Có ta.
Cô không nghĩ khi sống lại cô lại có thể mạnh bạo nói những lời như vậy. Dù chưa biết đi đâu hay làm gì. Nhưng bất cứ khi nào anh cần thì em sẽ luôn chạy đến.
Hôm nay, trời nắng đẹp. Nếu đi hẹn hò thì tốt quá. Tuyết Băng nghĩ thầm. Bước chân nhanh như một chú chim non vui vẻ chạy vào phòng thay đồ. Lựa tới lựa lui vẫn lắc đầu. Cô lầm bầm:
- Xấu quá! Xấu chết được.
Chợt nhớ ra một chiếc áo đầm hoa đào xinh xắn. Cô đã từng nghĩ sẽ không bao giờ lấy ra. Một lần đi qua shop hàng hiệu. Thấy những cánh hoa nhỏ màu hồng nhạt như đang bay trong gió. Tuyết Băng đứng nhìn ngắm rất lâu. Như nhớ đến hình ảnh lúc xưa. Dưới cây hoa đào cô đơn, cô gặp Thiên Linh. Cô lại mua nó. Lúc ấy, không nghĩ sẽ mặc nó vào dịp nào. Giờ thì nó cũng có cơ hội được mang ra đường rồi. Cô nhanh chân bước trên con đường. Đứng trước chiếc cổng đồ sộ. Cô cảm khái:
- Lớn quá!
Ngôi nhà to như một đinh thư khổng lồ. Một màu trắng tinh tế. Tạo cho nó cảm giác không quá phô trương nhưng đủ sang trọng, lịch lãm. Cô yêu màu trắng. Nó còn to hơn ngôi nhà của cô kiếp trước.
Cô bấm chuông. Cảm giác trái tim như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Tiếng cánh cổng được điều khiển tự động mở ra.
Tuyết Băng bước vào, vườn hoa rộng lớn du nhau khoe sắc. Được chăm sóc tỉ mỉ. Cô đi quanh bồn nước có một bức tượng cô gái mang đôi cánh thiên thần. Hai tay có dòng nước chảy ra. Điều đáng ngạc nhiên là cô gái này có vẻ quen quen.
Từ khi Tuyết Băng bước vào. Thiên Linh đứng trên lầu quan sát từng bước đi của cô.
Khi thấy cô đứng trước bức tượng, Linh bật cười. Lúc xây căn đinh thự này, mọi ý tưởng điều dựa theo sở thích của Tuyết Băng. Bức tượng ấy chính xác là hình ảnh của cô mà Thiên Linh nhớ. Không nghĩ kiếp này Tuyết Băng bớt đi những nét lạnh nhạt thanh thoát mà lại tô thêm hai lúng đồng tiền nhìn dễ thương. Thiên Linh mắng yêu:
- Cô bé ngốc.
Nếu cứ để cô ngắm lâu sợ là sẽ phát hiện ra gì đó. Linh chưa muốn tha thứ liền cho cô đâu. Bước tới cánh cửa chính khoanh tay đứng nói:
- Sao cô lề mề thế?
Giọng nói lạnh lùng vang lên cắt ngang suy nghĩ của Tuyết Băng.
- Đi thôi.
Cô như một chú chim non chạy theo bước chân của Thiên Linh.
- Đợi tôi.
Thiên Linh quay đầu lại chỉ thấy một cô gái với chiếc váy xinh xắn chạy trong gió. Mái tóc bồng bềnh thật dễ thương như muốn ăn vào bụng. Cảm giác như là nắng xuân. Bước chân chậm lại.
- Đứng đây đợi tôi lấy xe.
Thiên Linh mĩm cười bước vào gara. Em vẫn đẹp. Vẫn hồn nhiên và đáng yêu. Anh muốn độc chiếm lấy em. Lần này anh sẽ không buông tay đâu. Kể cả khi người đó xuất hiện. Anh sẽ không lùi bước.
- Anh Kiệt, lần này tôi sẽ không thua anh đâu. Cứ chờ đó.
Hai người cùng vào sạp chiếu phim.
- Xem phim gì?
Đôi mắt em lướt trên từng tờ quảng cáo như lướt đi trong tim Thiên Linh.
Dù là em đã từng bỏ rơi anh. Anh cũng không oán.
- Yêu từ cái nhìn đầu tiên được không?
Giọng nói ngọt ngào của em vang lên như mời gọi anh. Trái tim anh lạc nhịp mất rồi. Anh đưa mắt nhìn đến đôi môi căn hồng của em. Muốn cắn một cái. Giọng Thiên Linh hơi trầm xuống:
- Được.
Linh đi mua vé rồi nắm tay cô bước vào cửa vào. Anh sợ chỉ cần thả tay ra em sẽ lại biến mất trước mắt anh. Anh sẽ đau lòng đến chết mất. Bàn tay ấm áp như sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của anh. Giọng nói như van xin lại có chút run run:
- Đừng buông tay.
Tuyết Băng cũng không định buông ra. Trong bóng tối, cô dứt khoát nói:
- Được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top