Đoản văn: Phonecert
Đoản văn này kể về hai người lần đầu tiên hẹn hò
Sáng sớm, 3h00 đã có hai con người mất ngủ, mắt nhìn chằm chằm trần nhà
Không ngủ được
Tại vì... mai là ngày hai người đầu tiên hẹn hò. Mang tâm tình và cảm giác hồi hộp, trái tim đập rộn ràng chẳng tài ngủ được. Nằm lăn lăn mấy vòng nhưng vẫn chẳng vào giấc. Tiêu Chiến ôm Kiên Qủa nói thầm thì với nó
- Mày nghĩ bây giờ em ấy đang làm gì? Có giống như anh là không ngủ được không?
Anh xoa xoa cái bụng bự phè phỡn của bé mèo đang hưởng thụ
Nội tâm bé Qủa Qủa: Ai biết được, đại ca! Sáng rồi để em ngủ
Theo lý trí và toàn bộ giác quan... Bé Qủa Qủa đã chọn " Chạy trốn" khỏi bầu trời màu hường phấn của Tán Tán. Tiêu Chiến bị bé mèo bơ luôn, cái tội cứ ngày nào hỏi Nhất Bác thế nọ, rồi lại hỏi cái kia....
Nội tâm bé mèo part 2: Anh đi mà sủng Nhất Bác ấy, anh không còn sủng em nữa rồi
Còn Nhất Bác thì sao??? Cậu ta một phút cũng không ngủ được, trái tim cứ nhảy dựng lên, tờ giấy kế hoạch ngay trên bàn. Nhất Bác cố gắng nghĩ ra mọi điều khi hẹn hò, còn hỏi cả bạn bè đến nối lũ bạn cậu ngủ hết, bật voice call còn nghe thấy cả tiếng ngáy. Nhất Bác đeo cặp kính toát ra vẻ tri thức được đặt nhẹ nhàng trên chiếc mũi nhỏ xinh, đôi mắt nâu đen không rời khỏi tờ giấy, khắp sàn nhà toàn là giấy, tiếng xoạt xoạt của giấy và gạch liên hồi. Hỏi lũ bạn cũng không xong, tự thân vận động vậy. Bút xoay mãi, xoay mãi mà chẳng nghĩ được gì, đột nhiên Nhất Bác nhận được một tin nhắn voice
- Em ngủ được không? Anh không ngủ được
Nhất Bác dừng lại trả lời anh
- Em cũng như anh
- Hồi hộp quá nhỉ!!!!
- Ừm... hồi hộp lắm
Hai người nói xong mà mặt đỏ lựng, tay Tiêu Chiến che tai đi vì ngại, chỉ voice thôi mà. Nhưng không chỉ như vậy, bé Kiên Qủa kiếp trước đã giải cứu thế giới lao vào ấn nhầm nút chat voice
- Á... Ngại quá... Nhớ em ấy quá
- Em cũng nhớ anh
Tiêu Chiến đỏ hết cả mặt mày bắt lấy Kiên Qủa. Nhất Bác ho nhẹ vuốt tóc
- Ngại chết mất
Nhất Bác lại bắt đầu vào kế hoạch, ngủ được có hai tiếng rồi lại dạy chuẩn bị các kiểu, đã thế còn xịt nước hoa, đứng trước gương một tiếng đồng hồ để chỉnh quần áo, thấy được rồi nhưng lại vào soi lại, mất một tiếng nữa.
Tiêu Chiến cũng không khác gì Nhất Bác, thậm chí còn kĩ hơn. Cứ hồi hộp mãi đi quanh nhà làm bé Kiên Qủa nhìn mà chóng cả mày cả mặt.... Nên bé dỗi bỏ đi luôn. Chủ có người yêu rồi không quan tâm đến nó nữa, tủi thân, bị thất sủng
Anh nhận được cuộc điện thoại liền chạy xuống dưới
- Em đến rồi
Tiêu Chiến ngồi gần mấy tiếng đồng hồ, vì chỗ anh và cậu quá xa nhau. Anh chạy ra tiến lại gần đến chỗ Nhất Bác. Cậu vừa tháo mũ ra thì ngỡ ngàng bởi vẻ đẹp của anh. Anh đẹp hơn mọi ngày, cái tai đỏ ửng vẫn còn đó, đáng yêu thật
- Đi thôi nhỉ
Nhất Bác đưa mũ cho anh, anh liền leo lên xe ngồi đằng sau ôm eo cậu. Nhất Bác cười khanh khách phi xe đi
Mọi người nhìn thấy cảnh cẩu lương này mà không khỏi rùng mình
- Con phải học tập người ta đi, mãi mà chẳng có người yêu, ế ra đấy
- Kệ con
Hai mẹ con nhà hàng xóm cãi nhau, con bà gần 30 tuổi rồi mà chẳng có người yêu gì cả.
Cậu dẫn anh đi dạo phố, chụp những bức ảnh thật xinh, mọi tiếng cười của họ làm lay động không gian yên tĩnh, hai người đi dạo khắp con phố, cùng nhau ăn uống xả ga, chụp ảnh khắp nơi
Đến chiều, Nhất Bác dẫn anh đi xem phim, nhưng... anh lại thích xem kinh dị... làm cậu xem hú hồn hét lên. Anh nắm lấy tay cậu kéo lại hôn
- Có anh ở đây mà
Kết cục rằng Nhất Bác không xem, ngủ luôn trên vai Tiêu Chiến. Anh đỡ đầu cậu rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu
- Chẳng lãng mạn gì cả
Tiêu Chiến phồng má lên hờn dỗi, đang đình ngưởng đầu lên xem tiếp thì có một bàn tay ấn đầu anh xuống. Mùi hương của cậu xộc hẳn vô mũi anh. Anh cười nhẹ đáp trả lại nụ hôn của cậu
- Đủ lãng mạn chưa?
- Ừm
Tiêu Chiến sau đó chẳng xem được đoạn nào nữa, chỉ chú tâm bị Vương Nhất Bác hôn hít, ăn bỏng ngô, uống coca. Được Nhất Bác bón popcorn bằng miệng, không ngoại trừ coca và đá
Sau đó, Nhất Bác dẫn anh đi công viên giải trí
- Chơi tàu lượn siêu tốc nhé
Tiêu Chiến hớn hở kéo tay cậu đi. Chẳng để Bác kịp nói rằng cậu sợ tàu siêu tốc. Nhưng cơ thể thành thật lắm, ngòi bên cạnh anh liền. Nhất Bác hét loạn lên, Tiêu Chiến được chọc vào mạch cười mà cười ha hả. Cậu nhìn vậy dũng cảm một tay ra giữ đầu anh kéo vào hôn nhẹ
- Cười cái gì?
Mấy tiền bối được ăn cẩu lương miễn phí, nhìn mà rùng mình... Độc thân cũng không để cho người ta yên. Trò này rồi đến trò khác, chơi đến trưa. Bao nhiêu bức ảnh của hai người đầy ắp máy, trùng hợp thay... Hai người luôn chụp lén nhau rồi mỉm cười với tác phẩm dễ thương của mình. Họ nắm tay nhau đi khắp công viên giải trí
Đến tối, sau khi ăn cơm xong, Nhất Bác lôi anh lên đu quay, ngồi khoang riêng, chỉ có hai người
- Ừm... Hôm nay em vui lắm
- Anh cũng vậy
Hai người trao cho nhau nụ cười vui vẻ
- Anh nhìn kìa
Tiêu Chiến quay ra, một màn làm anh kinh ngạc, pháo hoa bắn lên từng đợt, đủ loại màu sắc... Nhưng điều làm anh kinh ngạc nhất... Đó chính là câu nói của Nhất Bác
- Nếu sau này em cầu hôn anh, em sẽ cầu hôn ở đây
Anh cúi xuống đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Nhất Bác. Nhất Bác cũng không khác gì, cậu tiến đến ngồi đối diện anh
- Được không?
Tiêu Chiến chỉ có thể gật đầu nhẹ, Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lại dụi mũi, dụi chán cưng chiều rồi hôn. Kết thúc cuộc đi chơi là 11h00 tối, Nhất Bác chở anh về đến nhà rồi mới về
- Về nhớ nhắn tin báo cho anh nhé
Nhất Bác gật đầu, bất ngờ khi Tiêu Chiến hôn môi cậu
- N... N... Ngủ ngon
Cậu chưa kịp hoàng hồn thì anh đã chạy vô nhà, bật đèn rồi. Nhất Bác cười nhẹ rồi nhìn qua cửa sổ đến khi nào phòng trong góc bật đèn mới phóng xe đi về. Đã có người nhìn cậu từ khi cậu nổ máy cho đến khi cậu đi thật xa rồi mới đóng cửa sổ lại
- Em về đến nhà rồi
Tiêu Chiến nhận được tin nhắn liền trả lời. Hai người trò chuyện đến tối bằng Video call đến 1h00 sáng mới thôi
Tiêu Chiến cầm điện thoại đột nhiên ngủ gục mất tiêu. Nhất Bác nhìn vậy mà buồn cười
- Em yêu anh
Bật mí: Khu vui chơi giải trí chính xác trong chuyện là nơi hai người hẹn hò, và là nơi Nhất Bác cầu hôn với Tiêu Chiến
Hãy nghe bài hát:
SEVENTEEN (세븐틴) HOSHI - Phonecert (폰서트) [COVER]
này để tưởng tượng nhé!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top