Chương 20:
Ngôn Hi đột nhiên nghe thấy tiếng la hét của Vũ Tâm thì sốt ruột tìm kiếm nhưng không thấy cô ấy đâu. Cô tức giận trừng mắt với Mạnh Triết oán hận nói.
"Mạnh Triết tên vô sỉ mau kêu Mạnh Vũ thả Tiểu Tâm ra nếu không tôi sẽ giết anh" cô biết người bọn hắn ngay từ đầu nhắm tới không chỉ riêng cô mà có cả Vũ Tâm. Nếu cô ấy thật sự xảy ra chuyện bất chắc cô chắc chắn sẽ không tha cho bản thân mình.
"Chậc! Có lẽ em không biết người phụ nữ kia vốn dĩ là Vợ của Mạnh Vũ? "
"Vợ? " cô không nghe lầm chứ làm sao Vũ Tâm lại là vợ của Mạnh Vũ chắc chắn đây là bẫy của chúng.
"Nhanh em không muốn đi gặp con sao? Nó rất nhớ em" hắn cầm lấy cánh tay cô lôi đi.
"Vậy còn Tiểu Tâm...á đừng kéo tôi!" hắn đi nhanh như vậy cô vốn không đuổi kịp ngộ nhỡ bị vấp té đứa bé trong bụng cô sẽ như thế nào?
"Em đúng là đi chậm như rùa!" Mạnh Triết ẵm cô lên huy hoàng đi từng bước giống như nhặt được bảo vật vậy. Hắn nhìn cô gái trong lòng mình đang ngại ngùng thì bất giác mỉm cười không ngờ cô lại dễ thương như vậy.
"Đến rồi! " hắn một tay vẫn bế cô tay còn lại thì mở cửa. Theo như cô biết trước kia căn phòng này là một căn phòng lớn trang trí theo gam màu tối nhưng hiện tại căn phòng này lại được sơn lại bằng màu xanh chiếc đèn chùm phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt. Đặc biệt căn phòng này còn có rất nhiều đồ chơi trẻ em nào là cỗ máy người sắt, máy bay, xe ô tô thu nhỏ. Cô biết chắc chắn hắn đã cố tình tạo ra căn phòng này.
Đúng lúc trên chiếc giường lớn, một cậu bé nhỏ mập mạp màu xanh đang ngủ gật tay vẫn cầm một chiếc xe ô tô đồ chơi. Cô vội tiến tới nhìn Tiêu Tiêu phát hiện thằng bé không có chuyện gì liền thả lỏng bế bé lên.
"Em nghĩ tôi sẽ ra tay với một đứa bé sao?" hắn chán ghét cái hành động của cô, cứ như sợ hắn bắt nạt tiểu mập mạp như vậy.
"Vẫn nên đề phòng " cô lạnh lùng nói không thèm nhìn hắn một cái liền muốn bế Tiêu Tiêu ra ngoài.
"Em định đi đâu?"
"Về nhà!"
"Ngu ngốc! Đây là nhà của em"
"Từ hai năm trước đã không phải nữa rồi " vì hai người ầm ĩ cãi nhau nên Tiêu Tiêu bị giật mình tỉnh giấc đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn hai người.
"Mẹ! Mẹ hư hư, Tiêu Tiêu... đói!" thằng nhóc dùng bàn tay mập mạp của mình nắm cổ áo cô chậm dãi nói.
"À bé Tiêu ngoan để lát mẹ pha sữa nha" cô đau rứt ruột lườm hắn ột cái. Tên này có phải không cho thằng bé ăn gì từ sáng đến giờ không? Trước kia dù có nhịn đói cô cũng không để thằng bé chịu khổ a.
Đối với ánh mắt chất vấn của cô hắn chỉ có thể gương cười.
"Thằng nhóc này cũng rất nhanh đói a"
"Anh khốn nạn không cho Tiêu Tiêu ăn! Lại còn cãi cố?" cô không khỏi kích động đối với những ai quen cô đều biết cô là một người coi con cái hơn cả tính mạng.
"Mẹ...mẹ oa oa chú không cho ăn...oa bắt ... Tiêu Tiêu nhịn...đánh chú!" thằng bé chỉ vào mặt hắn.
"Mặc kệ anh ta, mẹ mua sữa cho con nha" cô bỏ mặc hắn đi xuống lầu mà lúc này lại có thể nghe thấy tiếng thét đinh tai từ một phòng gần đó.
Không lâu sau Vũ Tâm liền lao ra khỏi phòng mà đằng sau Mạnh Vũ liền nhanh chóng đuổi theo túm được chân cố một tay thì đang ôm thằng em của mình khuôn mặt nhăn nhó.
"Tiểu Tâm em dám đá thằng nhỏ của tôi?"
"Tôi, tôi không phải cố ý đâu? Aaaq buông tôi ra!" cô sợ hãi đá vào bụng hắn rồi chạy tới chỗ Ngôn Hi.
"Còn đứng đó làm gì? " Vũ Tâm cầm lấy tay cô chạy ra phía cửa bỗng bị Mạnh Triết ngăn lại.
"Chị dâu? Hai người đi đâu? " hắn tóm lấy Ngôn Hi cùng Tiêu Tiêu, lúc này Mạnh vũ cũng đứng dậy ôm chặt lấy Vũ Tâm nâng lên.
"Được lắm dám đá thằng nhỏ của tôi, tôi xem đêm nay em phục vụ nó thế nào!" Mạnh Vũ khóa tay Vũ Tâm lại rồi kéo cô về phòng.
"Không! Hi cứu mình! "
"Tâm!...anh buông ra Mạnh Vũ đang làm đau cô ấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top