Lisa

Phòng kính là căn phòng tôi thích nhất trong nhà. Nó gần như được làm hoàn toàn bằng kính – trần nhà kính, cửa sổ bằng kính chạy dọc từ sàn nhà lên tận trần, nhìn ra khoảng sân sau được cắt tỉa hoàn hảo.

Căn phòng được thiết kế như phim trường một khu rừng mưa nhiệt đới với đủ loại cây nhiệt đới giả trông như thật. Có một con suối róc rách uốn lượn quanh phòng, nhưng ít nhất chẳng có con cá thật nào.

Để tăng thêm phần nhiệt đới, mẹ cho bật một quạt sưởi và một làn gió hơi -  bị - ấm – quá- mức hiu hiu thổi khắp phòng.

Phần lớn thời gian tôi thích ở căn phòng này vì tôi có thể tưởng tượng rằng đám kính đã bị biến mất và tôi đang ở bên ngoài.

Những ngày con lại tôi thấy mình trông giống như một con cá trong bể kính.

Khi tôi tới nơi, Lisa đã trèo lên được lưng chừng tường đá phía sau, tay chân bám vào những kẽ đá. Lúc tôi bước vào, cậu tay vò một mảnh lá dương xỉ.

“Lá giả”. Cậu ấy nói với tôi.

“Lá giả”. Tôi cất tiếng cùng lúc.

“Cậu định ở trên ấy mãi à?”

Tôi hỏi. Vì chẳng biết phải nói gì.

“Tớ đang suy nghĩ về chuyện này, Chaeyoung. Cô Kadan dặn tớ tránh cậu càng xa càng tốt mà cô ấy không giống người chúng ta nên chọc vào.”

“Cậu xuống được rồi đó”

Tôi nói.

“Cô Kadan không đáng sợ như vẻ ngoài đâu.”

“Duyệt”

Cậu bước ra khỏi khe đá đó. Tay đút túi quần, chân bắt chéo, cậu dựa lưng vào tường. Bất giác, cậu nghiêng đầu nhìn tôi chăm chăm.

Chẳng hiểu vì sao cậu có thể nhìn tôi lâu như thế, lại còn cười nữa. Cậu không di chuyển. Cậu đang cố kìm chế để không dọa tôi sợ.

“Có lẽ cậu nên vào trong đi.”

Cậu ấy nói, và tôi cũng nhận ra mình đang đứng ở cửa, tay đặt trên tay nắm cửa. Tôi đóng cửa lại, mắt vẫn không rời khỏi Lisa.

Cậu ấy cũng dõi theo từng cử động của tôi.

Sau bao lần nói chuyện trên mạng, tôi có cảm giác mình hiểu cậu ấy lắm, nhưng bây giờ cậu đang đứng sờ sờ trước mặt, cảm giác lại khác hẳn.

Cậu cao hơn tôi. Và trắng nữa. Hôm nay cậu không mang mũ. Tôi muốn thốt lên “gương mặt quá hoàn hảo, quá xinh đẹp”. Một quần thể thao đơn giản với áo thun trắng cùng giày sneaker trắng, đơn giản, nhưng rất đẹp. Tôi nghĩ phần nhiều do dáng người cao ráo, khỏe khoắn của cậu, và sạch sẽ.

Tôi thích người sạch sẽ.

Và nụ cườicậu, tôi chẳng biết giống hoàng hôn hay bình minh hơn. Hẳn sẽ rất ấm áp khi chạm vào gương mặt ấy.

“Cậu khác nhiều so với tưởng tượng của tớ”.

Tôi buộc miệng.

Cậu lại cười, nụ cười pha phút ma mị.

“Tớ biết. Quyến rũ hơn chứ gì? Không sao, cậu có thể nói vậy.”

Tôi cười ngặt nghẽo.

“Cậu không còn một phân tử liêm sỉ nào sao?”

“Nếu liêm sỉ mà không có được cậu. Tớ nguyện vứt liêm sỉ”

Cậu phản bác.

“Rõ thời cơ”. Tôi chữa ngượng.

Một thoáng căng thẳng trong tôi dịu đi nhưng rồi trở lại ngay khi cậu ấy cứ lẳng lặng nhìn tôi cười mà không nói gì một lúc lâu.

“Tóc cậu dài thật đấy”.

Cậu ấy nói.

“Cậu không hề nói cậu có bờ môi nhỏ chúm chím kia”.

“Phải nói à?”

“Đôi khi là mấu chốt đấy”. Cậu nói, tôi chẳng hiểu.

Nhưng cậu lại cười. Dễ thương ghê.

Tôi bước tới ngồi xuống sô pha. Lisa dựa lưng vào bức tường đá bên kia căn phòng.

“Nó là con quái vật của đời tôi”

Ý tôi là, bị bệnh và không được ra khỏi nhà, nhưng nói ra thật kì quặc. Tôi cố tìm hình ảnh để so sánh nó thật sinh động. Chúng tôi nhận ra điều này và cùng phì cười.

“Cậu hài hước thật đấy”. Lisa nói sau khi cả hai ngừng cười.

Tôi mỉm cười. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là một cô gái hài hước, nhưng tôi vui vì cậu ấy nghĩ vậy.

Chúng tôi gượng gạo một lúc vì chẳng biết nói gì.

Khi nói chuyện trên mạng, sự im lặng khó nhận biết hơn nhiều. Chuyện gì chúng tôi cũng nói được. Nhưng bây giờ, trong hiện thực, trong đầu hai đứa như toàn những bong bóng suy nghĩ trống trơ.

Thực ra bong bóng của tôi không hoàn toàn trống trơ. Làm sao tôi có thể nói cậu cười đẹp đến chừng nào. Nụ cười mang tất cả ánh sáng dịu nhẹ của những vì sao vào đó.

“Căn phòng này điên rồ thật”. Lisa đưa mắt nhìn quanh phòng.

“Ừ. Mẹ xây để tớ có được cảm giác đang ở bên ngoài.”

“Có hiệu quả không?”

“Hầu hết thời gian thì có. Trí tưởng tượng của tớ phong phú lắm.”

“Cậu đúng thật là một câu chuyện cổ tích công chúa Madeline và tòa Lâu đài Thủy Tinh.”

Cậu ấy lại im lặng, ngập ngừng định nói gì đó.

“Cứ hỏi đi, không sao đâu.” Tôi nói.

“Cậu bị bệnh lâu chưa?”

“Từ khi tớ sinh ra.” Tôi bình thản.

“Chuyện gì xảy ra nếu cậu ra ngoài ngay lúc này?” Mắt cậu chứa buồn, tôi chẳng hiểu.

“Đầu tớ sẽ nổ tung. Hay là phổi. Hoặc là tim.”

“Sao cậu có thể đùa…?” Mắt cậu ngấn nước.

Tôi nhún vai. “Sao không?”

“Ngoài ra tớ cũng không cố gắng ao ước những thứ không thể có.”

“Cậu cứ nhu thiền sư ấy. Cậu nên mở lớp mới phải.”

“Phải học lâu lắm đó.” Tôi mỉm cười đáp .

Cậu khụy xuống, hai tay đặt lên đầu gối.

“Cậu muốn tới nơi nào nhất?” Cậu ấy hỏi.

‘Trừ vũ trụ ra nhé?”

“Phải, Chaegie”

Tôi thích cái cách mà cậu ấy gọi tôi là Chaegie, giống như cậu ấy đã gọi như thế suốt cuộc đời tôi.

“Bãi biển. Đại dương.”

“Muốn tớ tả lại cho cậu nghe không?”

Tôi gật đầu hùng hồn hơn tôi nghĩ. Tôi tôi đập thình thịch cứ như vừa phạm lỗi tày trời.

“Tớ đã xem tranh ảnh và video, nhưng cảm giác thật sự khi ở trong nước sẽ như thế nào? Có giống như đi tắm trong một cái bồn khổng lồ không?”

“Đại khái thế”

Lisa từ tốn như đang cân nhắc.

“Không, tớ tút lại câu ấy. Tắm là được thư giãn. Còn ở biển thì đáng sợ lắm. Ướt át, lạnh lẽo, mặn chát và chết chóc.”

Đó không phải là thứ tôi mong đợi.

“Cậu ghét biển à?”

Cậu cười.

“Tớ không ghét. Tớ tôn trọng nó”.

Rồi lại đăm chiêu.

“Nhưng cậu nghĩ xem. Chừng đó nước ở biển mà cậu vẫn có thể chết khát. Và sóng sinh ra để nhấn chìm đôi chân cậu khiến cậu chết đuối nhanh hơn. Biển cả sẽ nuốt chửng lấy cậu rồi ợ cậu ra, vậy mà rồi nó chẳng để ý đến sự tồn tại của cậu.”

“Omg. Cậu sợ biển!”

“Đấy là còn chưa nói tới cá mập trắng hay cá sấu nước mặn hay cá kiếm Indo hay….”

“Được rồi, được rồi.”  Tôi cố ngăn cậu ấy lại vừa cười nức nẻ.

“Không đùa đâu.”  Mặt Lisa nghiêm trọng mà đầy giễu cợt.

“Biển cả sẽ giết chết cậu.”

Cậu ấy nháy mắt với tôi.

“Mẹ thiên nhiên hóa ra lại là một bà mẹ độc ác.”

Tôi  mải cười tới mức nói không ra hơi.

“Thế, cậu còn muốn biết gì khác nữa không?”

“Sau chuyện vừa rồi á? Không gì cả!”

“Mạnh dạn lên. Tớ là từ điển sống đấy.”

“Thôi được, biểu diễn một trò điên rồ của cậu cho tớ xem nào.”

Chỉ trong nháy mắt, Lisa đã bật dậy đứng trên hai chân và ước lượng căn phòng một cách nghiêm túc.

“Ở đây không đủ chỗ. Hãy ra ngoài…”

Cậu ấy dừng lại giữa chừng.

“Chết thật, Chaegie, tớ xin lỗi.”

“Dừng lại.”

Tôi nói.

Tôi đứng lên và giơ một tay ra.

“Đừng thương hại tớ.”

Giọng tôi có phần gay gắt, điều này cực kì quan trọng. Tôi không thể chịu đựng nổi sự thương hại của cậu ấy.

Cậu cúi người xuống thắt chặt dây giày.

“Tớ có thể nhảy Break Dance”.

Khi tôi chưa kịp định hình, cậu đã bật người dậy. Cậu thực hiện các thao tác đứng, thả người xuống sàn để thực hiện các bước di chuyển.

Thật nhanh.

Hoàn hảo.

Và đẹp mắt.

Tôi biết tên gọi của điệu nhảy này.

Coin Drop.

Những cú xoay người trên không của cậu làm tôi giật thót tim. Cậu có thể học những điệu nhảy nguy hiểm như thế này sao?

“Thật tuyệt diệu.” Tôi thì thầm.

“Đây có phải là nhà thờ đâu”.

Cậu ấy nói – kiểu – thì – thầm với tôi, giọng nói hơi đứt quãng vì vẫn giữ nguyên tư thế chân đưa lên trần nhà.

“Tớ không biết.” Tôi nói. “ Tự nhiên tớ cảm thấy nên yên lặng.”

Lisa không đáp. Thay vào đó, cậu ấy nhắm mắt lại, từ từ nhấc tay trái lên khỏi mặt sàn và giơ nó sang một bên. Cậu giữ nguyên tư thế ấy gần như hoàn hảo.

Trong phòng bây giờ lại yên lặng.

Chỉ còn tiếng róc rách lặng thầm của con suối và hơi thở có chút dồn dập của cậu ấy.

Cái áo phông tụt ngược xuống để lộ vòng eo nhỏ. Lại nước da trắng ngần.

Tôi đánh mắt sang chỗ khác.

“Ok” Tôi nói. “Cậu có thể dừng được rồi.”

Trước khi tôi kịp chớp mắt, Lisa đã lộn phắt người lại.

“Cậu còn làm được gì nữa?”

Cậu ấy xoa hai bàn tay vào nhau rồi cười với tôi.

Sau một cú bật tôm cậu ấy đã dựa vào tường và nhắm mắt lại.

“Vậy , tại sao nơi đầu tiên cậu muốn tới là vũ trụ?”

Cậu ấy hỏi.

Tôi nhún vai. “Tớ muốn nhìn thấy thế giới. Chắc vậy.”

“Khi muốn nhìn thấy thế giới, đa phần người ta sẽ không nghĩ như cậu đâu.”

Cậu ấy mỉm cười.

Tôi gật đầu và cũng nhắm mắt lại.

“Cậu có bao giờ cảm thấy…”

Tôi vừa mở miệng thì cửa đã bật mở và cô Kadan ào ào như một cơn lốc để lôi Lisa ra ngoài.

“Hai đứa không chạm vào nhau đấy chứ?”

Tay chống nạnh, cô hỏi.

Hai đứa tôi mở choàng mắt và nhìn nhau chằm chằm.

Tôi bỗng nhận thức rất rõ về cơ thể Lisa và cơ thể tôi.

“Không chạm gì hết.”

Không rời mắt khỏi gương mặt tôi, Lisa xác nhận.

Có điều gì đó trong giọng nói ấy khiến mặt tôi đỏ ửng lên, một làn sóng nóng rực chậm rãi lan ra khắp mặt và ngực.

Hiện tượng tự bốc cháy là có thật. Tôi đảm bảo.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top