Dự báo

Khi tôi vào phòng, Lisa đã đang treo toòng teng trên thanh sà ngang.

"Ngón tay cậu có bao giờ bị mỏi không nhỉ?" Tôi hỏi.

"Tớ bắt chúng theo một chế độ tập luyện khắc nghiệt."

Cậu cười. Dạ dày tôi khẽ thắt lại, có vẻ như đây là phản ứng phụ mỗi khi gặp cậu ấy, và tôi phải tập làm quen với điều đó thôi.

Hôm qua tôi ngồi làm bài tập trong căn phòng này. Tôi cá không có gì di chuyển từ sau khi tôi bước ra khỏi đó, nhưng trông căn phòng thật khác, cả cảm giác mà nó mang lại cũng khác. Sự có mặt của Lisa khiến căn phòng căng tràn sức sống. Bây giờ mấy cái cây giả rùng mình biến thành cây thật thì tôi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.

Tôi đi tới sô pha, yên vị ở góc cách xa Lisa nhất.

Cậu ấy tụt xuống, ngồi bắt chéo chân và dựa lưng vào tường,

Tôi vén lại mớ tóc ra sau vành tai. Sao khi ở cùng phòng với cậu ấy tôi lại cứ để ý tới cơ thể mình thế nhỉ? Thậm chí cậu ấy còn khiến tôi cảm nhận được làn da chính mình.

"Hôm nay cậu đi giày"

Lisa để ý điều đó. Cậu ấy hẳn là một cô nàng hay soi mói, kiểu con gái đưa mắt nhìn là biết ngay có phải ta vừa sắp xếp lại một bức tranh hay mới bày thêm một lọ hoa trong phòng hay không.

Tôi nhìn xuống đôi giày. "Tớ có chín đôi giống hệt nhau.

"Thế mà cậu lại ca thán về gu quần áo của tớ cơ đấy?"

Lisa đổi tư thế. Giờ thì cậu ấy nằm ngửa trên sàn, đầu gối gập lại, tay vòng sau đầu.

Lại một lần nữa, chẳng vì lý do gì hết, tôi đổi tư thế, co chân lên sát ngực và vòng tay qua đầu gối. Cơ thể chúng tôi có cuộc trò chuyện của riêng chúng, độc lập và tách biệt khỏi chính chúng tôi. Có phải đó là điểm khác biệt giữa tình bạn và thứ gì đó khác không nhỉ? Khi tôi có thể cảm nhận về cậu ấy tới mức này?

Máy lọc không khí vẫn quay đều, phát ra âm thanh trầm trầm dưới tiếng quạt.

"Nó hoạt động thế nào vậy?" Lisa đảo mắt lên quan sát trần nhà.

"Kiểu công nghiệp. Cửa sổ được niêm kín để không khí chỉ có thể lọt vào qua bộ lọc trên mái. Không một thứ gì to hơn 0,3 micromet có thể chui lọt. Thêm vào đó, cứ 4 tiếng hệ thống lưu thông không khí sẽ lọc lại toàn bộ không khí trong nhà một lần."

"Wah" Lisa quay sang nhìn tôi, tôi biết cậu ấy đang cố thích nghi với mức độ trầm trọng của căn bệnh của tôi.

Rồi chúng tôi rơi vào trầm tư. Đột nhiên Lisa lên tiếng.

"Nói về gia đình cậu đi"

Tôi thở dài, chẳng rõ tôi đã nhìn đi đâu, nói bằng một giọng hết sức mơ hồ.

"Người tài xế xe tải đâm chết bố và anh trai tớ đã ngủ gục trên tay lái. Ngày hôm đó ông ta đã lái suốt ba ca liền. Họ thỏa thuận bồi thường với mẹ tớ."

Lisa lại ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.

"Tớ rất tiếc về điều đó"

"Kỳ lạ là tớ thật sự chẳng nhớ gì về họ. Nghĩa là tớ chẳng hề nhớ họ."

Tôi cố lờ đi cái cảm giác đang dâng lên mỗi khi tôi nghĩ về bố và anh trai. Có nỗi buồn không hẳn là buồn, và kế đó là mặc cảm tội lỗi.

"Dù thế nào thì cũng thật kỳ cục khi nhớ tới thứ mà tớ chưa từng có hoặc không nhớ là đã có."

"Cũng không kỳ cục lắm đâu"

Lisa nói. Cả hai cùng im lặng, và cậu ấy nhắm mắt lại.

"Cậu có bao giờ tự hỏi cuộc đời cậu sẽ ra sao nếu cậu có thể thay đổi dù chỉ một điều?"

Cậu ấy hỏi.

Không thường xuyên, nhưng tôi đang bắt đầu tự hỏi câu đó. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không bị bệnh? Nếu bố và anh trai tôi không chết?

"Ai cũng nghĩ rằng mình đặc biệt"

Lisa nói.

"Tất cả chúng ta đều riêng biệt và phức tạp. Chúng ta chẳng bao giờ hiểu thấu trái tim con người, và những thứ tương tự như thế"

Tôi gật đầu chậm rãi, hiển nhiên tôi đồng ý với những gì cậu ấy đang nói, nhưng tôi cũng sẽ hiển nhiên không tán thành bất cứ điều gì tiếp theo đây.

"Chúng ta chỉ là kết quả của một chuỗi những thông số đầu vào"

Đầu tôi ngừng gật.

"Như là công thức toán học á?"

"Chính xác là như một công thức."

Lisa nâng người lên bằng khuỷu tay và nhìn về phía tôi.

"Tớ nghĩ sẽ có một hoặc hai thông số quan trọng nhất. Tìm được chúng, chúng ta sẽ hiểu được con người. Cậu có thể biết bất kỳ điều gì về họ."

"Thật á? Thế bây giờ tớ chuẩn bị nói gì nào?"

Cậu ấy nháy mắt với tôi.

"Cậu nói tớ đã sai"

"Cậu đoán sai rồi"

Tôi nói. Chợt nhận ra việc tôi khẳng định cậu đã sai vô tình làm phán đoán cậu đúng hơn bao giờ hết. Phải rồi, chỉ là phán đoán thôi. Cậu ấy lại nằm xuống, buông một tiếng thở dài bi ai.

" Vấn đề là ngay cả khi cậu tìm ra được yếu tố cần thay đổi, thì câu hỏi đặt ra là cần thay đổi tới mức độ nào? Và chuyện gì sẽ xảy ra nến cậu không thể thay đổi nó với độ chính xác cần thiết? Khi đó cậu không thể dự đoán được kết quả mới. Cậu có thể khiến mọi thứ tệ đi"

Cậu ấy lại ngồi dậy, nói bằng giọng hớn hở và vồn vã hơn.

"Tuy vậy cứ thử tưởng tượng xem, nếu cậu thay đổi đúng thông số, cậu có thể sửa chữa mọi việc trước khi chúng trở thành sai lầm"

Ánh mắt chúng tôi bắt gặp nhau khiến Lisa hơi ngượng ngập, dường như cậu ấy đã tiết lộ nhiều hơn dự định.

Cậu ấy lại nằm xuống và đưa cánh tay lên che mắt.

"Vấn để là thuyết hỗn mang. Có quá nhiều thông số đầu vào và thậm chí những thông số nhỏ bé cũng quan trọng hơn cậu tưởng. Và cậu sẽ chẳng bao giờ đo đủ độ chính xác cần thiết Nhưng! Nếu làm được điều đó, cậu có thể viết được một công thức dự báo thời tiết, tương lai, loài người"

"Nhưng thuyết hỗn mang nói là không thể mà?"

"Phải"

"Phải nghiên cứu nguyên một nhánh của toán học để hiểu rằng không thể dự đoán được con người."

"Cậu hiểu được vấn đề rồi đúng không?"

"Sách, Lisa! Mình đã đọc điều đó trong sách."

Cậu ấy phá lên cười rồi lăn lộn trên sàn, rồi lại cười. Sự hào hứng lan tỏa và tôi cũng cười, cơ thể tôi phản ứng lại trước cậu ấy. Tôi muốn giữ cho nụ cười cậu ấy nở mãi.

Có lẽ chúng ta không thể dự đoán được tất cả mọi điều, nhưng có vài điều mà ta có thể dự đoán được. Ví dụ như, chắc chắn tôi sẽ yêu Lisa.

Và đó gần như chắc chắn sẽ là một thảm họa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top