Hùng đẹp trai mà, đừng có tự ti nữa
Quang Hùng vừa bay qua Thái, đáp đất Thái sau khi diễn concert. Tin nhắn trong group bỗng nhiên hiện lên rất nhiều. Mọi người đều nói chuyện nhưng thế giới của anh dừng lại ở câu nhắn của Khang mới đây.
"Dạ em chào mọi người, An của chúng em, em ấy mất rồi ạ. Tụi em sẽ thông báo thời gian chi tiết đến mọi người sao"
Ê đùa thôi phải không, nó không vui rồi đó Khang ơi. Tay anh run rẩy lo lắng tìm kiếm thông tin. Anh gọi tìm Hiếu tay vẫn cứ run, mặt anh mong đợi cái bắt máy từ Hiếu
"Dạ, em nghe ạ"
"An...An đâu rồi em? Anh tìm An có chút việc"
"An nó mất rồi anh ơi..."
Hùng chết lặng đứng đó, mặc kệ mọi âm thanh bên ngoài, đầu óc anh ong ong hết cả lên. Anh xem An như một đứa em trai mà yêu thương. An cũng giúp anh cởi mở hơn hay còn gọi là "mỏ hỗn" hơn so với ngày xưa. Thông tin này như một cái đánh với anh, đau tận xương tủy.
"Hùng, Hùng, sao vậy?"
"Anh giúp em đặt vé vừa xong sự kiện là bay về Việt Nam gấp nha"
"Sao gấp vậy em"
"Em về với bé Gíp"
Anh bay về Việt Nam cũng là giữa khuya. Hùng định chạy thẳng qua nhà An luôn nhưng được anh quản lý ngăn lại. Anh cũng đã biết chuyện của An, anh biết Hùng thương đứa nhóc này thế nào mà anh cũng thương em. Trong mắt anh em ấy luôn là một đứa trẻ tràn đầy năng lượng
"Em bình tĩnh đi Hùng, về nhà nghỉ ngơi rồi mai anh chở em đến"
"Nhưng..."
"Anh biết, An ra đi là mất mát lớn với chúng ta. Anh biết em đang hoảng loạn nên trước hết em phải bình tĩnh đã. Hiếu Khang và gia đình An cũng đang bối rối, chúng ta không nên đến để họ rối thêm rối"
"Dạ, em biết rồi"
Hùng cuối cùng cũng chịu lên xe về nhà, hôm qua An vẫn còn vui vẻ đùa giỡn với anh. An còn hay làm nũng trêu anh, có thể vì anh luôn thấy em ấy năng lượng như thế mà quên đi những nỗi bất an trong lòng em. Là anh chưa đủ tốt, cứ nhìn thấy sự ổn trước mặt mà chẳng nhận ra sự bất ổn của em. Đến nhà, Hùng vẫn thất thần xuống xe. Anh quản lý hiểu, Hùng là người hướng nội khép mình không dễ để thân với người khác. Từ khi gặp An, Hùng đã vui vẻ lên rất nhiều. Anh thấy được sự chân thành từ An nên anh cũng an tâm và quí em. Như nhớ ra gì đó, anh nói lại với Hùng
"Trợ lý có nhắn là nhận giúp em quà từ An, để trên nhà. Em xem nghỉ ngơi, có gì gọi anh nha"
Không có câu trả lời, chỉ là cái gật đầu từ Hùng biểu thị đã nghe đã rõ. Hùng cứ thế đi lên nhà, căn nhà ấm áp của anh chắc sẽ phần nào xoa dịu lòng anh. Ngồi trên sofa anh lướt lại tin nhắn của mình với An
"Iu em hong"
"Iu nhiu"
"Hùng ơi, lẹ lên mở cửa cho An"
"Tí tầm 1 tiếng nữa anh về anh mở"
"Anh vỡn mặt với em hả"
"Đùa đùa ra liền"
"Hùng đón An đi ăn koiiiiii"
"Oke, tí anh qua"
"Em ổn không Gíp, mọi chuyện sẽ tốt hơn. Đừng nghĩ nhiều nha"
"Em ổn á, cám ơn Hùng nha"
Anh bật cười với những dòng tin nhắn, tính cách An cứ luôn đáng yêu như thế. Đứng cạnh em làm anh muốn thật sự trở thành một người anh tốt để lo cho em. Em đến với anh bằng sự chân thành, dù chỉ mới vài tháng. Em luôn là ngườì mang năng lượng tích cực kết nối mọi người với nhau. Anh luôn cảm thấy may mắn khi gặp được em
"Tí lên anh cứ quăng miếng đi, miếng tóc hồng làm chồng em á"
"Anh sợ nó bị rớt"
"Khùng quá, anh phải quăng, dù rớt thì còn anh Thành mọi người nữa mà"
"Có được không"
"Được, anh tin em đi. Lần này em không đứng chung nhóm với anh gòi. Không để em chụp miếng của anh cho"
An tinh tế lắm, em thấy anh ít nói sợ anh không có hình. Cứ sơ hở lái miếng qua cho anh. Em làm anh can đảm quăng miếng hơn. Em cũng luôn có một mối lo sợ của riêng mình mà không phải ai cũng có thể thấy vì em giấu rất kĩ
"Hùng ơi, có phải em làm không tốt nên anh Nicky với anh Công Dương mới bị loại không Hùng?"
"Em đã làm rất tốt, đây là cuộc chơi mà. Hai anh với mọi người không có trách em gì hết"
"Em lo quá, lỡ như sau chương trình mọi người quên em thì sao?"
"Em luôn dễ thương với giỏi thế này, ai nỡ quên em"
"Hùng có quên em không?"
"Không, anh sẽ luôn nhớ về Gíp nha"
"Được hoàng tử Thái nhớ...đâu phải dễ, hahaha"
Đúng là không thể quên được em, vĩnh viễn cũng không. An luôn trong trí nhớ trong tim anh. Cầm hộp quà được đặt trên bàn của em gửi đến, lá thư tay của em. Anh vẫn hay đùa em là thư ký phải làm việc viết viết này kia nhiều vào. Hôm nay em cũng viết, nhưng người lại không đứng cạnh làm trò cho anh vui nữa
"Gửi đến: Anh Hùng"
"Giám đốc Lee có còn nhớ em hong ta? Thư ký Đặng của anh đây nè. Chắc phải đến lúc anh tuyển thư ký mới cũng phải tìm một ngoại lệ cho mình ha. Thì dù....em cũng luôn muốn em là ngoại lệ của anh. Em hơi mệt gòi nên định xin nghỉ việc đây, giám đốc Lee đồng ý cho em nha. Haha đùa đó, gặp được anh là niềm vui của em, người có cùng chiều cao, gu âm nhạc lại còn bệnh lý giống em nữa.
Nhắc đến bệnh mới nhớ, anh phải giữ gìn sức khỏe thật tốt. Em hiểu cái cảm giác của bệnh rối loạn thần kinh thực vật nên mong anh sẽ luôn ổn nha, không có giấu bệnh. Fans anh và mọi người sẽ lo lắm, mệt thì cứ nghĩ ngơi.
Em có chút tiếc, vì vẫn chưa có cơ hội feat chung một bài với anh. Nhưng em tin âm nhạc anh đỉnh thế, sẽ tìm được người chung gu rồi tiếp tục toả sáng thôi. Hehe
Hùng đừng có tự ti về mình nữa, anh đẹp trai, giỏi, làm nhạc hay. Còn gì để mà tự ti nữa. Anh rất tốt nên cứ tự tin lên. Qua khoá học của Gíp em đây, anh phải tự tin quăng miếng nữa, dù em không thể cạnh Hùng để hứng miếng cho anh nhưng dù ra sao mọi người cũng sẽ vui vì anh làm điều đó.
Khoảng thời gian gặp Hùng ở ATSH chắc là khi hai anh em mình vui nhất ha, chúng ta đồng hành cùng đi chơi, đi ăn, làm nhạc, đi học nhảy nữa. Dù có mệt nhưng Hùng vẫn bên cạnh cùng em giỡn mấy trò vô tri của em. Cám ơn anh đã an ủi em bên cạnh em, xin lỗi vì đã làm anh ảnh hưởng vì chuyện riêng của em khiến fans anh lo lắng cho anh vì em. Hùng gửi lời xin lỗi đến mọi người giúp em nha, em buông tha cho Hùng gòi á. Thấy mình như ông cụ non í, nói dai nói dài quá rồi.
Tạm biệt, vèo biến mất òyyyyy An đi nha Hùng, thư ký Đặng chào giám đốc Lee siu cấp đẹp trai của em"
Sau bao nhiêu nỗ lực kiềm nén cũng không thể kiềm nỗi những giọt nước mắt. An ơi, em không có lỗi gì với anh cả. Em đã kéo anh ra cho anh thấy bản thân mình tốt thế nào. Có lẽ mọi thứ quá tệ với em mà chẳng có ai đủ kiên nhẫn bên cạnh em xoa dịu nó. Là anh có lỗi với em, bỏ em lại giữa những bóng đen của sự dằn vặt mà chỉ tin câu "Em ổn" của em. Chúng ta còn rất nhiều dự định mà, chúng ta từng nói đợi khi rảnh sẽ đi du lịch làm nhạc cùng nhau. Em định bỏ anh à?
Trong hộp quà, chính là sản phẩm tốt cho mắt, thuốc bổ mắt với một cặp kính cùng lời note
"Em biết mắt anh bị nhạy cảm hay bị đau. Nó cứ đỏ ửng hoài, xót muốn chớt. Anh lại chạy show thường xuyên nữa, mắt chắc chắn khó chịu ha. Thuốc bổ mắt cho anh đó. Nhớ uống á nha. Thêm cặp kính này, em thấy nó phù hợp với anh lắm nên mua tặng anh, muốn thấy anh đeo nó ghê á. Mà em quên mất anh cận nhiu độ òy nên anh đi đo giúp em nhaaaa"
Cặp kính này là mẫu anh chưa từng thử, anh luôn ngại phá bỏ những giới hạn an toàn. Quần áo trang phục cũng vậy mà cặp mắt kính này càng không dám thử. Quen An, phong cách thời trang của anh mới thay đổi mới mẻ hơn. Chịu diện những trang phục trước giờ anh chưa thử. Anh nhớ An lắm, cũng chẳng thể ngủ được. Anh qua studio viết bài, một bài dành riêng cho An
Vào studio lại toàn hình ảnh em lúc em qua làm nhạc. Khiến anh không thể không khóc vì nhớ em, hôm qua tụi mình còn gặp, còn ôm nhau l, em còn cám ơn anh mà An. Em dỗi vì anh không đi party với em hả. Anh hứa chỉ cần em rủ anh đều đi, em quay về được không?
"Anh làm nhạc bằng này luôn hả, giỏi quá dạ"
"Anh nghe bài solo của em hong?"
"Tắt đèn mới cảm được bài này"
"Bai bai, bé iu"
Sáng sớm, quản lý đã đến gõ cửa tìm Hùng. Anh sợ Hùng ở một mình lại suy nghĩ linh tinh. Khó lắm mới tìm được người hợp nhau mà giờ....
"Hùng ơi Hùng chuẩn bị qua An thôi, anh hỏi địa điểm từ Hiếu rồi"
"Vâng, anh chở em đi cắt kính cái nha"
"Sao tự nhiên cắt kính, mắt kính cũ của em bị gãy hả?"
"Không, An muốn thấy em đeo kính em ấy tặng. Em muốn đáp ứng em ấy"
"Ừ anh biết rồi"
Hùng gật đầu kêu anh quản lý chờ xíu mình vào chuẩn bị. Nhìn vào kính, anh cố giấu mọi cảm xúc trong lòng, nhìn mình qua gương. Giọng nói của An lại vang lên
"Hùng đẹp trai mà, đừng có tự ti nữa"
"Cám ơn em"
-------------------------------
Sẵn sàng khóc cùng tui tiếp tục chưa, mỗi chương tui viết là tui khóc khờ người, đau mắt luôn. Và đây là tình cảm sự yêu thương lo lắng thật lòng của tui cho em
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top