18. Thái phi thương lượng.
_ Đông Hách, đệ trở về viện đi, chút nữa ta sẽ qua tìm đệ. - Minh Hưởng quay sang Đông Hách, khuôn mặt lập tức trở nên ôn nhu vô hạn, mỉm cười nhẹ nhàng, giọng điệu trìu mến, giống như kẻ vừa nãy nghiêm mặt một thân bá khí chẳng phải y. Minh Hưởng sai một hạ nhân sau lưng đưa Đông Hách trở về nhưng y không muốn, một mực đòi đi theo.
_ Minh Hưởng, đệ không muốn về, bây giờ huynh đi gặp Hoàng hậu đúng không, đệ muốn theo. - Đông Hách thấy cảnh này như tình tiết phim truyền hình vậy, nhìn bộ dáng Thái phi và lời nói của Minh Hưởng, có vẻ địa vị của Hoàng hậu trong cung lớn hơn y nghĩ nhiều, hoặc cũng có thể Hoàng hậu bình thường là người rất đáng sợ. Đông Hách chưa từng thấy quyền uy thật sự của một Hoàng hậu ngoài đời, liền hiếu kì muốn mở rộng tầm mắt. Nhưng Minh Hưởng dường như không hề có ý định cho Đông Hách cùng đi, y nhỏ tiếng dỗ dành một chút, sau đó liền sai người cưỡng ép đưa Đông Hách trở về viện, còn bản thân cùng Thái phi và hai nam nhân cao lớn sau lưng quay người bước về Vĩnh Khâm Điện. Đông Hách không cam lòng nhưng vẫn miễn cưỡng trở về, y chợt thấy vai mình nhói lên một cái, nhăn mặt xoa xoa qua loa. Minh Hưởng từ trước tới giờ luôn chiều theo ý của Đông Hách, chỉ có lần này y cảm nhận được Minh Hưởng thực sự không thể cho y theo. Nhưng phàm là người, thứ gì càng cấm lại càng tò mò, cung đấu còn mang tới cho y cảm giác hứng thú tột cùng, Đông Hách đột nhiên nhớ tới một phương thức Yên phi bí mật truyền cho mình, có thể kết nối với người mình thân thiết để thấy được những điều người kia đang trải qua. Y đuổi khéo hạ nhân kia, bước nhanh vào viện, đóng cửa lại, rải một lớp bột màu trắng trước cửa phòng rồi tiến vào một góc tối tăm, lôi trong hộc tủ sâu nhất phòng ra một cây đàn tranh chạm khắc tinh xảo. Y thở ra một hơi, dùng một tấm lụa xanh bịt mắt mình lại, ngồi xuống ghế nhẹ nhàng đàn lên một khúc, dần dần phiêu theo tiếng nhạc, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân toả ra một loại hào quang vàng nhạt ẩn hiện, thả hồn mình trôi theo thần thức của Minh Hưởng lúc này đã bước vào Vĩnh Khâm Điện.
___________________________
_ Thái Văn Vân, ngươi có muốn bao biện gì hay không hả? - Thái phi run bần bật quỳ dưới Vĩnh Khâm Điện, cúi gằm mặt không dám nói nửa lời. Vĩnh Khâm mặt lạnh như băng, ngồi nhìn Minh Hưởng một thân nghiêm nghị nhìn Thái phi như muốn ăn tươi nuốt sống, biết được nhi tử của y đang tức giận. Lý Minh Hưởng là nhi tử ra đời từ máu thịt của y, y đương nhiên hiểu rõ tính khí tiểu tử này. Lý Minh Hưởng có thể đôi lúc ngốc manh, đôi lúc giỡn cợt, hay nghiêm mặt dọa người nhưng lại ít khi tức giận, là một người vị tha, nhân nghĩa. Minh Hưởng chưa từng trách phạt một hạ nhân nào, chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng, nhưng là người một khi đã giận thì kẻ chọc giận y sẽ sống không yên. Trong cung luôn truyền tai nhau rằng trong viện đại hoàng tử có một nơi là Đại Hoàng lao, kẻ nào bị nhốt trong đó sẽ sống dở, chết dở, chịu muôn vàn đau đớn, Minh Hưởng chưa từng đưa y tới đó, cũng chưa từng nói về nơi đó trước mặt y, Vĩnh Khâm cũng chưa bao giờ hỏi y cả, vì y hiểu nhi tử của mình sẽ biết phải làm gì cho đúng cho đủ.
_ Thái Văn Vân, ngươi là phi tần trong cung đã hơn 10 năm nay, vậy nhưng luôn không biết giữ miệng mình, đồn đoán, nhục mạ, hành xử ngu ngốc, ngươi tưởng trong cung không ai nói thì là không ai biết, không ai để ý sao. Hoàng thượng đã biết điều tiếng của ngươi từ lâu nhưng nhắm mắt cho qua, nể tình Thái Hậu không được khoẻ mà tha cho ngươi hết lần này tới lần khác. Ngươi vậy nhưng lại không biết điều, cả gan nhục mạ đại hoàng tử phi, nhục mạ nước láng giềng, còn rêu rao cho đệ đệ và người trong cung. Ngươi hẳn không muốn sống nữa chăng?
_ H-Hoàng hậu.... tha mạng. Thần không dám nữa.... Hoàng hậu xin tha mạng... cho thần. Thần xin thề... xin thề không dám làm vậy nữa.
_ Phụ thân, y không những nhục mạ Đông Hách, còn là con cờ của Lãnh phi, lâu nay ngấm ngầm đối đầu với chúng ta. Nhi thần vừa tra được điều này, biết được y là tai mắt của Lãnh Tuyên theo dõi chúng ta, y còn vờ tiếp cận Xán phi nhằm lôi kéo thúc ấy vào phe Lãnh phi. - Minh Hưởng tiến tới nói nhỏ vào tai Vĩnh Khâm, mắt nhìn Thái phi càng thêm ác liệt. - theo như nhi thần điều tra được, năm xưa là y tiếp tay cho Lâm Hoài Nhạc giết chết Hoàng Dương Mẫn, sau đó còn gián tiếp đốt cháy viện Nhị hoàng tử cùng viện Đại công chúa, không chỉ thế, y tiếp tục dụ dỗ Lâm Hoài Nhạc lần nữa tấn công ám sát tam hoàng tử Thái An Quốc, y chính là một kẻ ném đá giấu tay. - nghĩ tới đây, Minh Hưởng không tránh được sôi một bụng lửa giận, hôm đó nếu y tới không kịp, có phải hay không Đông Hách của y đã bị tiễn của Lâm Hoài Nhạc giết chết, y cũng nhớ tới dáng vẻ đau khổ của hoàng đệ Dương Dương, cứ nghĩ Lâm Hoài Nhạc vì ghen tị mà làm liều, ai ngờ phía sau lại có một mồi lửa lớn giấu mình ẩn dật trong cung châm ngòi ghen tức gây náo loạn hậu cung.
Thái phi nghe từng lời Minh Hưởng nói nhỏ, cả người run rẩy kịch liệt. Phải, là y năm xưa kích động tâm tình của Lâm Hoài Nhạc khiến cô ta giận quá hoá điên mà ra tay giết Dương Mẫn, giúp ả triệt tiêu hai thuộc hạ thân tín của Dương Dương, cũng là y sai người bí mật chất thật nhiều củi vào trong viện Nhị hoàng tử, còn tự tay châm một mồi lửa lớn, và y chính là người hôm ấy đưa Lâm Hoài Nhạc vào cung, thêm dầu vào lửa làm cho ả nổi lên sát khí muốn giết chết ba người kia. Đáng lẽ ra y sẽ không e ngại Hoàng hậu như bây giờ bởi y biết Lãnh phi giúp mình chống lưng, nhưng dạo này y bị Lý Minh Hưởng sai người theo dõi, không hành động được gì nhiều, dần trở thành con tốt vô dụng trên bàn cờ của Lãnh Tuyên, xem ra sẽ sớm bị y đá đi. Lần này bị Hoàng hậu định tội, chắc chắn không tránh khỏi cái chết, nhưng lúc này trong đầu y lại loé lên một ý.
Thái Văn Vân cúi rạp người xuống dưới đất, khẽ ngẩng mặt lên, nho nhỏ thì thầm, hai tay chà xuống đất đã đỏ ửng.
_ Hoàng hậu, thần biết thần có tội, nhưng thần có thể lấy công chuộc tội, thần sẽ trở thành gián điệp, thay người theo dõi hành tung của Lãnh phi có được hay không. Thần không cần của cải tiền bạc, cũng không xin tha cho đệ đệ Văn Vũ, chỉ xin người tha mạng cho thần, cho thần một con đường sống. - Thái Văn Vũ từ lâu đã là cái gai trong mắt Thái Văn Vân, nay nhân cơ hội muốn triệt tiêu hắn, đối với y còn mạng là còn tất cả.
Vĩnh Khâm nhếch mày, thoáng ngạc nhiên, trên môi khẽ mang ý cười.
_ Thái phi à Thái phi, ta trước giờ vẫn tưởng ngươi là kẻ vô công rỗi nghề, ăn không ngồi rồi, chỉ là một phi tần mồm miệng ngu ngốc an phận trong cung, không ngờ lại biết võ công, còn là một con cờ của Lãnh Tuyên đối đầu với ta. Không những thế còn gián tiếp hại chết người, tội không đáng sống, Thái Văn Vân, ngươi thà báng đứng đồng đội chứ không cho đi mạng người, xem ra bấy lâu nay ngươi giấu mình đủ lâu. Ta vốn không định tha cho ngươi, nhưng giờ ngươi cho ta khá nhiều hứng thú đấy. Được, ta cho ngươi một cơ hội... - Thái Văn Vân thoáng vui mừng, nhưng đột nhiên thấy Vĩnh Khâm bước lại phía mình, y hốt hoảng vùng vẫy vì cảm nhận cơ thể mình bị nhấc bổng lên không trung. Thái phi cao hơn Vĩnh Khâm Hoàng hậu cả một cái đầu, thế nhưng y bằng cách nào đó bị nhấc lên nhẹ nhàng như một con chuột nhỏ, đặc biệt là Vĩnh Khâm còn không động vào một sợi tóc của y. Tay Vĩnh Khâm như có ma thuật nhấc bổng Thái Văn Vân trong không gian, mặt không đổi sắc. Vĩnh Khâm chầm chậm bóp chặt tay thành đấm, cùng lúc đó là tiếng cửa đóng sầm lại và tiếng la hét đau đớn của Thái phi đang quằn quại giãy dụa trên cao.
Minh Hưởng cũng không nói tiếng nào, dường như đã quen với cảnh trước mặt, y chỉ cảm thấy hơi là lạ, tựa như trong phòng này ngoài y và phụ thân còn một ai đó khác đang chăm chăm nhìn vào dáng hình thống khổ trên kia. Nhưng cảm giác này mơ mơ hồ hồ, y không nhận thấy được khí tức của người nào, Vĩnh Khâm cũng không phát hiện ra điều gì vậy nên Minh Hưởng cho rằng y chắc là mệt quá nên thân thể khó chịu. Chỉ mấy phút sau tiếng kêu trên cao đã tắt hẳn, Thái Văn Vân rơi từ trên cao xuống, miệng phun ta một búng máu đỏ tươi, mặt tái nhợt, toàn thân vô lực như một tấm lụa bị xé rách tả tơi.
_ Lý Vĩnh Khâm.... ngươi làm gì... ta?
_ Ta cho ngươi cơ hội, ngươi bảo ta tha mạng cho ngươi, ta đã tha rồi, tội chết có thể tha nhưng tội sống thì không. Ta chỉ cài vào người ngươi một loại trùng cổ, nhớ rõ nếu ngươi phản bội ta, ngươi sẽ sống không bằng chết. Chỉ cần ta phát hiện ngươi làm gì đó từ bỏ cơ hội này, trùng cổ sẽ khiến ngươi toàn thân hoại tử, đau đớn tới muốn sống không được, muốn chết không xong. - Vĩnh Khâm nhìn Thái Văn Vân suy yếu trên đất, quay sang Minh Hưởng - Minh Hưởng, con nhớ lời ta dặn lúc trước chứ, đưa y tới chỗ Đông Hách. Ngay bây giờ, ta có chút việc rồi sẽ qua sau.
Minh Hưởng có hơi chút chần chừ, nhưng rồi khẽ gật đầu, sai hai người sau lưng mình ban nãy đi tới xách Thái phi ra ngoài, một đường thẳng tới viện của Đông Hách. Đông Hách giật bắn mình khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cùng với giọng nói quen thuộc của Minh Hưởng bên ngoài, y vội vã giấu cây đàn vào sau hộc tủ, chạy ra mở cửa.
_ Đông Hách, đệ sao vậy? Không khoẻ? Có cần ta truyền thái y không? - Minh Hưởng nhoẻn miệng cười nhìn người vừa bước ra, nhưng ý cười lập tức vụt tắt khi thấy khuôn mặt Đông Hách trắng bệch, tím tái, hai tay run run ôm lấy thành cửa.
_ Đệ không sao cả, không sao đâu.. - Đông Hách cười cười, nhưng khung cảnh vừa rồi cùng sự tàn nhẫn của Vĩnh Khâm cùng Minh Hưởng khiến y kinh ngạc không ít. - Huynh tìm đệ sao?
_ Phải, ta có chuyện tìm đệ, hay nói đúng hơn, phụ thân ta và Thái phi có chuyện tìm đệ. - Đông Hách thấy bóng dáng Thái phi suy yếu đằng sau, khuôn mặt liền biến sắc.
___________________________
_ Tái Dân, vết thương ngươi thế nào rồi, ra đây làm gì chứ? - Lý Đế Nỗ đang nhìn các thiếu niên đấu võ cùng nhau, thấy Tái Dân bước tới từ xa, vội vàng chạy tới. Đám thiếu niên thấy vậy liền lui ra một góc nghỉ ngơi, xì xầm nói gì đó cùng với nhau, trên mặt đều mang ý cười.
_ Nam nhân kia giờ ta mới thấy ra khỏi phòng đó, vết thương của y nặng vậy sao?
_ Ta nghe Đinh Mai tỷ nói không nặng đâu, chỉ là Các chủ lo lắng thái quá thôi, không cho y ra ngoài. Nè, ngươi nói xem, hai người có quan hệ thế nào hả, ta thấy Các chủ rất quan tâm y, liệu có phải... là tình nhân?
_ Không thể! Ta đoán họ chỉ là huynh đệ thường tình thôi...
_ Huynh đệ thế nào được, chữa thương, bảo hộ, tự tay làm điểm tâm cho y, tự tay chọn y phục cho y, trông chừng y tắm, nghĩ thế nào cũng thấy mờ ám... Các chủ trước giờ có quan tâm ai nhiều như vậy đâu cơ chứ!
Đám thiếu niên xì xầm to nhỏ, không để ý mặt Đế Nỗ đã đen như đít nồi, y đến nay vẫn chưa dám tỏ lòng mình với Tái Dân, chỉ lén lút chăm sóc cho y, chưa dám nói với y vì sao hôm ấy cướp kiệu, Tái Dân cũng không nhắc gì tới chuyện đấy, dường như đang chờ đợi thứ gì đó. Y nhìn Tái Dân từ đầu tới chân, tóc Tái Dân là y tranh chải, y phục Tái Dân mặc là y tranh chọn (định tranh mặc hộ nhưng bị mắng cho nên thôi), giày Tái Dân đi là y chọn luôn, vết thương trên lưng y cũng là chính tay Lý Đế Nỗ băng bó (dù La Tái Dân than thở tay nghề y kém và Đinh Mai tỷ tỷ của y thì mắng y xối xả vì dốt mà lanh chanh). Tái Dân cũng nghe loáng thoáng điều họ nói, vành tai không khỏi đỏ hồng. Lý Đế Nỗ quay ngoắt ra sau, lườm đám người mồm năm miệng người đằng sau muốn cháy cái mặt làm cho mấy thiếu niên câm nín.
_ Lý Đế Nỗ, vết thương ta đã lành miệng, có thể tuỳ ý đi lại, ta không phải kẻ yếu ớt, không cần dưỡng một vết thương nhỏ lâu tới như vậy. - Tái Dân bật cười nhìn dáng vẻ của Đế Nỗ, y cứ nghĩ Lý Đế Nỗ là Các chủ phải nghiêm túc, đáng sợ thế nào, cộng thêm khuôn mặt sắc cạnh của y tạo cảm giác uy nghiêm ngộp thở, thế nhưng y lại là kẻ rất chu đáo, chăm sóc lo lắng cho Tái Dân vô cùng tốt, còn đôi lúc phi thường khả ái khiến cho Tái Dân có chút động tâm, đối với Đế Nỗ cũng buông bỏ chút cảnh giác.
_ Sao được, sao được, mau vào nằm nghỉ. Ngươi xem ngươi gầy như vậy, còn bị thương, trên người toàn là vết bầm, vết xước, không nghỉ ngơi tốt sẽ ảnh hưởng tới nội công, lâu dần sẽ gây suy nhược thân thể. - y trong lúc chữa thương cho Tái Dân có thấy trên người y có rất nhiều vết bầm cùng băng cầm máu, nhớ tới lần Lý Thiện Tâm gây ra đống vết thương này trong lòng không khỏi tức giận.
Tái Dân lại một lần nữa bật cười vì dáng điệu cằn nhằn như lão tử của Đế Nỗ, không nhịn được trêu đùa y một chút.
_ Ngươi lo cho ta như vậy? Ngươi đây chính là để ý ta sao? - lời Tái Dân nói ra dù chỉ là trêu đùa cũng khiến Lý Đế Nỗ đỏ bừng cả khuôn mặt, hành động phút chốc trở nên luống cuống. Lý Đế Nỗ không đáp, lúng túng như gà mắc tóc, gượng gạo cười một cái rồi chạy biến đi mất hút đâu đó.
Tái Dân nhìn biểu hiện của y cũng có chút lúng túng vì y không chối, cũng không nhận, vậy có thể coi là có để ý tới y chút chút hay không? Tái Dân thấy tim mình đập thịch một cái, bối rối ôm lấy ngực.
_ Ngươi là La Tái Dân có đúng không? - đúng lúc này, nữ tử sử dụng song kiếm hôm trước, người mà Tái Dân đã biết được qua miệng Lý Đế Nỗ là Tiểu Lục, một trong những chủ tướng của Nhị Đế Các này. Tiểu Lục cô nương này rất xinh đẹp, dáng vẻ nghiêm chỉnh lại lạnh lùng, xem chừng kiếm pháp khá tuyệt hảo, được Lý Đế Nỗ tin tưởng vô cùng, các thiếu niên ở đây không hiểu sao đều sợ nàng, nhưng cũng ngưỡng mộ nàng, vì theo như Đế Nỗ nói cho y biết thì nàng ấy mồ côi từ nhỏ, tự mình kiếm sống, tự mình khổ luyện kiếm pháp, là người góp phần rất lớn trong việc xây dựng Nhị Đế Các lớn như ngày nay.
_ Tại hạ đích thực là La Tái Dân, Tiểu Lục cô nương tìm ta sao?
_ Sao ngươi biết ta là Tiểu Lục? Chủ tử nói cho ngươi?
_ Phải, là Đế Nỗ nói cho tại hạ biết. Cô nương tìm ta có chuyện gì? - Tiểu Lục nhìn theo bóng lưng Đế Nỗ vừa biến mất, sau đó nhìn đến Tái Dân, hai mắt chăm chăm như có thể xuyên thấu xem thấy khuôn mặt y sau tấm mặt nạ. Nàng nhìn y thật lâu, rồi không hiểu sao đôi mắt đột nhiên trở nên buồn bã, quay mặt rời đi. Tái Dân không hiểu gì, cả người chợt rơi vào một cái ôm ấm áp từ sau lưng. Là một người phụ nữ lớn tuổi, đang khóc.
Bà ấy ôm lấy eo Tái Dân, khóc rưng rức, bà quay người Tái Dân lại, đưa tay ôm lấy hai má y, nhìn sâu vào mắt y mỉm cười, mắt Tái Dân bỗng nhiên trở thành màu tím nhạt, ánh lên như viên ngọc lấp lánh
trong đêm tối.
___________________________
CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!! Chúc mọi người sang năm đầy sức khoẻ, hạnh phúc, vui vẻ. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ mình trong những chương truyện vừa rồi, các bạn hãy giữ gìn sức khoẻ và tiếp tục ủng hộ mình nhé! Lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều!!!
Thời gian vừa rồi mình ra chương hơi chậm vì bận quá, sau Tết mình sẽ ra đầy đặn hơn nha!!😘😘😘😘😘
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top