79
Chương 17: Đỉnh núi
Chu Phàm vết thương đầy người nằm trên mặt đất, Tống Minh trong tay cầm cán roi từ vết roi trước ngực Chu Phàm sượt qua, cán roi bằng gỗ đè ép vết thương phiếm hồng, vết roi vốn sưng đỏ bị đè đến rách da, có từng tia từng tia máu từ trong thân thể Chu Phàm chảy ra.
Tống Minh không thèm để ý chút nào, cán roi trong tay tiếp tục đè lên làn da đã rách của Chu Phàm, máu thịt bị vật ngoài tiếp xúc trực tiếp kích thích mang đến đau đớn chuyên tâm, Chu Phàm phát ra tiếng rên rỉ cầu xin tha thứ, cắn chặt môi.
Tống Minh yêu thương nhìn cậu: "Đau không?"
Nước mắt của Chu Phàm không chịu khống chế chảy ra, đầu lưỡi sắp bị cắn nát phun ra âm thanh vỡ vụn: "Đau. . . Chủ nhân. . . Chó cái ti tiện đau quá. . . Đau quá. . ." Tống Minh kéo hàm dưới của Chu Phàm ra, thấy môi Chu Phàm sắp bị cắn nát, không vui mang khóa miệng lên cho cậu, cái khóa miệng này cùng cái Chu Phàm dử dụng trước kia có hơi khác biệt, ở giữa là quả cầu cao su dẻo, Tống Minh dùng sức nhét vào trong lúc miệng Chu Phàm bị mở rộng ra, quả cầu cao su kẹt tại lối vào liền lăn đến trong miệng Chu Phàm, cơ hồ hoàn toàn lấp kín khoang miệng của Chu Phàm, chỉ lưu lại cho cậu một vài khe hở để hô hấp, bị mùi cao su gay mũi vờn quanh, nước mắt cùng nước miếng của Chu Phàm không chịu khống chế mà chảy ra, mà Tống Minh dường như mới chú ý tới vết thương trên người Chu Phàm, thả roi xuống, cẩn thận thoa thuốc lên vết thương cho cậu. Thuốc tiếp xúc trực tiếp với vết thương mang tới kích thích cùng đau đớn khiến Chu Phàm chảy ra một thân mồ hôi lạnh, quả cầu cao su cầu chặn ở trong miệng khiến cậu không cách nào phát ra tiếng rên rỉ, nước bọt từ khóe miệng chảy ra.
Tống Minh ghét bỏ nhìn mặt Chu Phàm, lau khóe miệng cho cậu, ném cậu ở trên gác lửng một mình xuống lầu chỉnh lý đơn giản bản thân, đổi quần áo thể thao liền ra ngoài leo núi.
Chu Phàm một mình đợi trên gác lửng, thân thể đau đớn dần dần được làm dịu, chủ nhân đã rời đi rất lâu, vừa bị chủ nhân giáo huấn một trận, Chu Phàm nhưng cũng không dám xuống lầu hoặc gỡ khóa miệng xuống, cậu nhìn thân thể mình, vết roi trước ngực đã bắt đầu đóng vảy, thuốc trị thương chủ nhân chuẩn bị đều có hiệu quả rất tốt, vết sẹo màu nâu đỏ ở trên người cậu giao thoa tràn lan, tựa như dây đỏ trói thân thể cậu lại, mồ hôi, nước mắt trên mặt hòa lẫn với nước bọt, nhìn bẩn cực kỳ, khó trách chủ nhân sẽ ghét bỏ. Cậu lại tiếp tục buồn bực ngán ngẩm đợi một hồi, điện thoại cố định trên gác lửng vang lên.
"Chó cái ti tiện nhỏ, bây giờ mặc một cái áo khoác mang một đôi giày, theo đường mòn trước cửa nhà trực tiếp leo lên núi, tôi ở đỉnh núi chờ cậu." Lời nói của Tống Minh nghe có vẻ vang dội, tựa hồ quên mất hắn mới vừa rồi còn trừng phạt Chu Phàm, Tống Minh nói tiếp: "Trong vòng hai tiếng đồng hồ tôi muốn nhìn thấy cậu, đến trễ chờ nhận roi, từ giờ bắt đầu tính thời gian."
Chu Phàm nghe lời Tống Minh nói xong nhanh chóng gỡ khóa miệng xuống, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ rồi tùy tiện cầm lấy một cái áo khoác của Tống Minh trong tủ quần áo mặc lên, tiếp đó nhanh chóng mang giày vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Theo đường mòn coi như bằng phẳng chạy đến lối vào núi, nơi này là khu phong cảnh còn chưa được khai thác gì, cũng chỉ có con đường không tính dễ thấy thậm chí quanh co với những dấu chân của người trẻ tuổi ngẫu nhiên tới đây trải nghiệm sinh hoạt ngoài trời, Chu Phàm đánh giá đại khái độ cao của núi cùng mức quanh co của đường núi, lo lắng cũng không có cách nào khác dọc theo đầu đường nhỏ kia chạy lên. Để tiết kiệm thời gian cậu thậm chí không kịp nhìn kỹ, chỉ có thể tăng tốc thêm. Ngẫu nhiên mắc phải cành cây, hoặc vấp tảng đá không theo quy tắc, Chu Phàm cũng không kịp để ý lập tức đứng lên tiếp tục chạy về trước. Thời gian trôi qua rất nhanh, Chu Phàm nhìn hưởng đỉnh núi một chút, bò theo đường núi khẳng định không cách nào tới được.
Cậu nhìn cây lớn không xếp theo quy tắc nào một lát, quyết định đi theo đường thẳng, dựa vào leo cây đến đỉnh núi. Vẫn may thân hình cậu khá gầy cũng khá nhẹ, hơn nữa còn dẻo dai, xuyên qua từng tầng từng tầng nhánh cây vẫn tính là tương đối dễ dàng, ngẫu nhiên cũng sẽ bất ngờ vấp tảng đá dưới chân, cậu trở tay bắt lấy nhánh cây trở mình, lấy đó làm điểm chống đỡ leo đến thân cây rồi lại nhảy đến một cành cây khác thẳng đến dưới chân có chỗ dừng chân lại nhảy xuống tiếp tục leo lên nham thạch. Chờ khi Chu Phàm cuối cùng leo đến đỉnh núi, đã nhìn thấy chủ nhân cậu đang tán thưởng nhìn cậu. " Không tệ." Tống Minh không keo kiệt khích lệ cậu, "Vừa đúng 2 tiếng."
Chu Phàm vòng qua bồi thêm: "Vâng thưa chủ nhân, thời gian vừa đúng."
Tống Minh xoa nhẹ đầu Chu Phàm, tóc mềm nhiễm hơi lạnh trong không khí "Tôi chỉ thuận miệng nói cũng không nghĩ tới cậu có thể đến đúng giờ."
Hắn cởi áo khoác trên người Chu Phàm, hình xăm bụi gai tinh xảo trên lưng, vết roi thô kệch trước ngực, hắn nhẹ nhàng vuốt ve từng vết tích, xé từ tay áo khoác ra một sợi dây vải. Tống Minh treo Chu Phàm treo vào nhánh cây chìa ra không trung, dùng dây vải quấn chặt tay nhỏ của Chu Phàm cột vào nhánh cây, khiến Chu Phàm vừa vặn mũi chân chạm đất nửa người treo ở trên nhánh cây. Tống Minh tiện tay nhặt một cây nhánh cây khô lên, dùng nhánh cây đâm vào hậu huyệt của Chu Phàm, nhánh cây ở trong dâm huyệt tùy ý chuyển động, vụn cây dưới động tác của Tống Minh cũng rơi tại chỗ sâu của dâm huyệt. Nhánh cây thô ráp cắm ở hậu huyệt Chu Phàm, Chu Phàm kẹp chặt mông cơ hồ có thể cảm nhận được hình dạng của nhánh cây, ngẫu nhiên sượt đến tuyến tiền liệt khiến Chu Phàm phát ra tiếng rên rỉ phóng đãng, vụn cây rơi trong dâm huyệt khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy, khát vọng được gậy thịt càng lớn lớn cắm vào dâm thủy cậu chảy đầy đất.
Đùa bỡn hồi lâu, Tống Minh rốt cuộc rút nhánh cây ra, trong phút chốc nhánh cây rời khỏi, kéo theo tường thịt mềm trong dâm huyệt, dây dưa lôi kéo dâm huyệt dâm rồi lại nhanh chóng đâm vào liên tục, cái này khiến Chu Phàm rít lên một tiếng. Trong tiếng cười khẽ của Tống Minh, Chu Phàm rốt cục cảm nhận được nhiệt độ của gậy thịt lớn, hơi lạnh của thân thể trần trụi khiến cậu kề sát vào gậy thịt lớn ấm áp, dâm huyệt dùng sức co lại giữ lấy gậy thịt lớn ngày lúc nó đi ra. Tống Minh ôm lấy Chu Phàm giống như xi tè cho trẻ, gậy thịt lớn tiếp tục động mạnh trong dâm huyệt, nhánh cây xung quanh cũng hăng hái cạ vào thân thể Chu Phàm.
"A. . . Chủ nhân thao thật tuyệt. . ." Chu Phàm dâm đãng rên, trên núi có tiếng vang truyền đến, nghe được tiếng vang của mình, Chu Phàm đỏ mặt ngậm miệng.
Tống Minh cởi sợi vải trói chặt cánh tay Chu Phàm ra, liền dùng cái tư thế này vừa thao dâm huyệt vừa đi tới cạnh đỉnh núi nham thạch, mỗi một lần đâm rút, dưới tác dụng của trọng lực, dâm huyệt đều sẽ ăn gậy thịt lớn vào thật sâu. Tại đỉnh núi, hướng về phía trời xanh cùng dưới núi vắng vẻ, Chu Phàm đang hướng về phía không trung, Tống Minh kéo miệng Chu Phàm xuống: "Kêu đi, sao lại không kêu."
Chu Phàm quay đầu ôm lấy mặt Tống Minh: "Chủ nhân, đừng làm ở chỗ này được không, dựa vào sau một chút. . ."
Tống Minh 'A' một tiếng, tiếp tục đi về trước nửa bước, thân thể Chu Phàm hoàn toàn nằm ngoài vách núi, cậu ôm chặt lấy Tống Minh, toàn thân phát run, chỉ cần Tống Minh hơi buông tay, rút gậy thịt lớn ra, cậu sẽ rơi xuống dưới chân núi cả người xương cốt không còn. Tống Minh không nhịn được đánh cậu một bạt tay, tiếp tục thúc giục: "Kêu đi. . . Sợ cái gì. . ."
Chu Phàm khó khăn dâm đãng kêu, Tống Minh ghét bỏ cậu kêu quá yếu. Chu Phàm đành phải mang theo tiếng khóc nức nở rên rỉ, Tống Minh dùng tay vân vê núm vú cậu tiếp tục động mạnh. Cuối cùng lúc sắp bắn ra, Tống Minh dừng lại ghé vào lỗ tai cậu hỏi: "Cậu ti tiện không" Chu Phàm lớn tiếng đáp: "Ti tiện. . . Chó cái ti tiện nhất tiện. . . Chó cái ti tiện. . . Vĩnh viễn là của chủ nhân. . ." Sau đó Tống Minh rất nhanh xoay người Chu Phàm lại, gậy thịt lớn xoay tròn một vòng trong dâm huyệt, hắn đặt Chu Phàm trên nham thạch để gáy cậu hướng vào không trung, bắn đầy trong miệng cậu. Tinh dịch nồng đậm đánh tan sợ hãi không trung của Chu Phàm, cậu thỏa mãn nuốt tinh dịch của chủ nhân.
Lúc xuống núi, Phàm đi rất chậm, áo khoác của cậu bị Tống Minh xé đành phải cả người trần trụi xuống núi, vết roi đóng vảy lại bị nhánh cây rạch ra, đồng thời trên thân cũng tăng thêm lắn roi mới, sau huyệt còn có dâm dịch tích tích chảy ra. Sắc trời đã tối, nhiệt độ vốn hơi thấp, trong núi hơi lạnh càng nhiều hơn, Tống Minh quay đầu thấy Chu Phàm đi chầm chậm trên đường, cau mày phủ thêm áo khoác cho cậu để cậu đi nhanh hơn chút.
Đây là ngày cuối bọn hắn ở ngoại thành, sáng hôm sau Tống Minh liền lái xe mang cậu trở về, nhà ở đã lâu khiến Chu Phàm có một loại cảm giác thân thiết.
Sau khi về nhà Tống Minh tích lũy một chút công việc so với bình thường càng bận rộn hơn, cũng không rảnh để ý tới Chu Phàm chỉ ngẫu nhiên mệt mỏi mới dùng đạo cụ cỡ nhỏ đạo cụ hoặc là cắm mấy lần để dập lửa. Chu Phàm mỗi ngày quỳ gối ở cổng chờ chủ nhân trở về, thường xuyên đợi không được người.
Chương 18: Văn phòng
Lúc Chu Phàm đang quét thảm, thì nhận được điện thoại của Tống Minh. Trong điện thoại Tống Minh bảo cậu sửa soạn xong thì đến công ty liền cúp điện thoại. Chu Phàm kinh ngạc nhìn điện thoại bị cúp: Đến công ty, chủ nhân sao lại bảo cậu đến công ty?
Bụng đầy nghi vấn cũng không ai giải đáp, Chu Phàm nhanh chóng quét dọn xong, sửa soạn bản thân lại một chút liền đến công ty của Tống Minh. Sau khi đến, Tống Minh vảo cậu đi thẳng đến văn phòng của hắn. Chờ Chu Phàm đẩy cửa, liền thấy một người phụ nữ dáng dấp diễm lệ ăn mặc đẹp đẽ chặn ở cửa.
"Ô, đây chính là vị kim ốc tàng kiều trong truyền thuyết của anh sao, bộ dạng tựa như cái thứ bán mông." Người nữ kia nhìn Chu Phàm một chút, nhíu mày khinh thường nói.
Tống Minh ngoắc tay với Chu Phàm bảo cậu đi tới, thuận tay liền ôm eo cậu, ôn hòa đối với người nữ kia cười cười: "Tưởng tổng nói đùa rồi, đây là đàn em của tôi, thời đại học liền theo tôi, chúng tôi lập tức liền phỉa đi ăn, cô cũng muốn đi theo sao?"
Tưởng Duệ đứng lên phủi tay: "Đi, sao lại không đi, tôi mời khách, chỗ tùy anh chọn."
Tống Minh bất đắc dĩ cười, hắn sờ đầu Chu Phàm nói với cậu: "Có muốn đi chỗ nào không, Tưởng tổng mời khách." Chu Phàm còn chưa biết rõ tình huống, thuận theo Tống Minh nói: "Anh quyết định liền tốt, em nghe anh." Bị tú ân tú ái lóe mù mắt, Tưởng Duệ mắng: "Cẩu nam nam!"
Đến nhà hàng chọn món xong, bị Tưởng Duệ nhìn chằm chằm, Chu Phàm cảm thấy toàn thân khó chịu, chủ nhân còn thái độ khác thường, ôn nhu quá mức, cậu nuốt không trôi nghe được Tưởng Duệ điểm danh.
"Này, chính cậu đó, đàn ông đàn ang công việc đều không có lại được nuôi, cậu không thấy xấu hổ hả?"
Chu Phàm nhìn Tống Minh một chút, nhìn thấy ánh mắt khích lệ của hắn xong liền đáp lại Tưởng Duệ: "Thế nhưng tôi tình nguyện ý ở nhà chăm sóc hắn, cũng không thấy có gì phải xấu hổ. . ." Tưởng Duệ khinh thường cầm ly rượu lên uống một ngụm nói: "Còn nói không phải bán mông." Chu Phàm không chút ngại ngùng nào đáp: "Thì lại thế nào, tôi cũng chỉ bán cho hắn, cả người đều là của hắn."
Tống Minh ở giữa vẫn luôn duy trì nụ cười tao nhã, tựa như căn bản không nghe thấy hai người họ nói chuyện chuyên tâm ăn.
Tưởng Duệ cười nhạo một tiếng, nhìn thấy vẻ mặt không thèm để ý của Tống Minh cũng cảm thấy không thú vị, nhấc túi vứt lại một câu 'tôi chờ nhìn kết quả tốt của các người' liền đi.
Thấy Tưởng Duệ cuối cùng cũng đã đi ,Tống Minh lập tức đẩy đồ ăn bày trước mặt ra, hắn đoán được tính tình của Tưởng Duệ cũng nghiêm túc xem thường thái độ kiêu ngạo của đại tiểu thư, không có việc gì lại chặn hắn ở nhà vệ sinh ngăn tại văn phòng đều đi theo, chính là muốn nhìn thấy người hắn dùng để từ chối cô. Đối đãi với phụ nữ có nhất định quan hệ hợp tác, Tống Minh cũng không làm khó quá, gọi bảo vệ mời cô nàng ra ngoài, sau đó cô lại lấy cớ thương lượng công chuyện tiến vào, nói xong liền bắt đầu nổi điên, khiến Tống Minh hận không thể nhanh chóng hoàn thành giấy tờ hợp tác rồi không hợp tác gì nữa, công ty của hắn dù sao quy mô còn nhỏ không giống phía sau đối phương có tài lực chèo chống, có thể tùy ý tiêu tốn thời gian. Vốn đang cảm thấy nếu như Tưởng Duệ không có người cha muốn kết thông gia với hắn kia vẫn có giá trị, hiện tại khiến hắn đối với cái này thật sự là xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Hắn nhìn Chu Phàm, nhờ bàn ăn che giấu, cởi quần cậu ra đưa tay nắn bóp khe mông cậu, thịt đầy đặn khiến Tống Minh tăng cường độ bóp mớ thịt, đột nhiên bị tập kích Chu Phàm chỉ có thể cắn môi không để mình phát ra tiếng rên rỉ. Ngón tay Tống Minh gảy gảy thịt ở cửa huyệt của Chu Phàm ra phía ngoài: "Quả nhiên lại ướt, nhiều người càng hưng phấn sao, nhóc lẳng lơ?"
Tống Minh duỗi ngón tay vào trong miệng Chu Phàm, bảo cậu liếm sạch sẽ dâm thủy của mình, lúc có người đi vào phòng ăn khiến sắc mặt Chu Phàm ửng hồng.
Tống Minh tiếp tục duỗi đầu ngón tay vào trong dâm huyệt, ba ngón tay ở trong dâm huyệt khẩy một lúc sau lại cắm tiếp vào ngón thứ tư, chỉ còn lại một ngón cuối cùng luồn vào lại phí thêm chút sức, dâm huyệt dâm căng đến mức lớn nhất vẫn không thành công luồn vào, Tống Minh đáng tiếc nhìn thoáng qua cũng không yêu cầu thêm, đến nhà vệ sinh rửa tay rồi liền mang Chu Phàm trở lại công ty.
Buổi chiều Tống Minh bận rộn với công việc, nhét Chu Phàm vào dưới bàn làm việc để cậu dựa vào chân ngủ, Chu Phàm cũng ở bên cạnh chân chủ nhân an tâm ngủ.
Chờ Chu Phàm cảm nhận được đế giày của Tống Minh đang trượt trên mặt cậu, ép mở môi gõ hàm răng cậu, Chu Phàm liền tỉnh. Cậu nghe thấy chủ nhân đang cùng trợ lý bàn giao công việc qua điện thoại, không dám quấy rầy chủ nhân làm việc. Tống Minh cảm nhận được Chu Phàm tỉnh lại dùng chân nhấc cầm cậu lên trên đùi, ra hiệu Chu Phàm liếm cho hắn. Chu Phàm nghe lệnh cắn mở khóa quần của Tống Minh ra, gậy thịt lớn lập tức đánh vào mặt của Chu Phàm, phát ra một tiếng 'bưng'. Chu Phàm liếm chất lỏng tràn ra từ quy đầu của gậy thịt lớn rồi hé miệng ngậm gậy thịt lớn vào di chuyển tới lui liếm láp, chân Tống Minh tiếp tục ở trên thân Chu Phàm trượt xuống, giẫm trên hình xăm ở lưng của Chu Phàm.
Tống Minh ngắt máy liền xoay người Chu Phàm lại, để đùi cậu tách ra còn vòng qua ghế của Tống Minh, phần lưng tựa trên đùi Tống Minh, đầu rủ rủ xuống dưới.
Tống Minh vuốt ve hình xăm trên lưng Chu Phàm, gậy thịt lớn không chút lưu tình lập tức cắm đến chỗ sâu nhất của dâm huyệt không hề chú ý cái khác đâm rút mãnh liệt, mỗi một lần đều không chút lưu tình đâm đến chỗ sâu nhất trong thân thể Chu Phàm.
"A. . . Chủ nhân thật lớn. . . Gậy thịt lớn của chủ nhân thao chó cái ti tiện thật thoải mái. . ." Bị va chạm mãnh liệt, Chu Phàm lớn tiếng rên rỉ, đầu cậu đều sắp chạm vào mặt đất. Chu Phàm hoàn toàn quên đi hoàn cảnh hiện tại càn rỡ rên rỉ, thẳng đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn cậu mới phản ứng lại, cậu lập tức im lặng, muốn từ trên người chủ nhân xuống, trốn dưới bàn. Tống Minh lặp đi lặp lại đánh vào mông cậu một chốc đặt cậu xong, để toàn bộ thân thể cậu uốn 180 độ tay chống trên mặt đất, cái mông vừa vặn nhếch lên trên. Tống Minh cắm gậy thịt lớn vào, bị dâm huyệt ngậm lấy rồi ấn chuông bảo người bên ngoài tiến vào. Bàn giao công việc xong liền dùng tư thế này đâm rút, cuối cùng bắn trong dâm huyệt.
Tống Minh nhét đồ lót của Chu Phàm vào chặn tinh dịch, vỗ vỗ cái mông lẳng lơ bảo Chu Phàm đừng để rỉ ra ngoài. Dương vật của Chu Phàm từng giọt từng giọt tinh dịch chảy ra, cao trào bị ép kéo dài vô hạn, trong dâm huyệt ngược lại trực tiếp thoải mái phun ra nước. Tống Minh ghét bỏ nhìn dương vật của Chu Phàm còn đang tí tách rỉ nước, xong khi tan làm đi siêu thị mua cho cậu tả, bảo cậu tự mang vào. Chu Phàm khó xử nhìn tả thuần cotton dành cho trẻ nhỏ dùng chậm chạp không có ý mang vào, cuối cùng trong ánh mắt càng ngày càng không vui của Tống Minh vẫn là khuất phục.
Sau khi về nhà Tống Minh bảo Chu Phàm nằm thẳng dưới đất, cầm một cây roi lông dê roi nhỏ quất vào trước ngực Chu Phàm, mỗi lần đều vừa vặn đánh vào núm vú. Núm vú đáng thương bị quất đỏ bừng, đau đớn do roi lông dê mỏng mang đến nhẹ hơn so với roi bình thường nhưng mang đến càng nhiều hơn chính là cơn ngứa lôi kéo dục vọng, trong cơn đau chồng chất, Chu Phàm rốt sung sướng bắn ra, tinh dịch bị tả hút rồi tràn ra, chảy xuống trên thảm.
Tống Minh rút đồ lót nhét trong hậu huyệt của Chu Phàm, lấy ra một cái đĩa sau bảo Chu Phàm thả lỏng cửa huyệt đem tinh dịch Tống Minh bắn ra trước đó nhỏ trên dĩa, Chu Phàm chủ động kéo đĩa qua quỳ trên mặt đất đem tinh dịch liếm sạch sẽ.
Sau đó, Tống Minh bảo Chu Phàm đi làm cho hắn mấy món điểm tâm ngọt coi như bữa ăn khuya, trở lại phòng ngủ, đi ngủ cũng không giải thích cho cậu chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Chương 19: Nhỏ nến + đâm xuyên
Chu Phàm một chân đứng trong phòng điều giáo, đùi nâng lên bày thành một hình chữ thẳng tắp. Dáng người cậu thon gầy, hai chân thon dài, vốn nên là một loại hưởng thụ thị giác, nếu như bỏ qua ửng hồng trên mặt Chu Phàm cùng thân thể sắp đứng không vững. Nhìn kỹ có thể thấy ngay phía trên treo một cái đèn sáp, từng giọt sáp dầu từ dưới đáy nhỏ xuống, có quy luật nhỏ lên mũi, núm vú, trên mông của Chu Phàm, đây là sáp nhiệt độ thấp mà Tống Minh đặc biệt chuẩn bị. Trên mặt Chu Phàm mang bịt mắt bảo hộ, sáp dầu nhỏ trên thân thể rồi theo cơ thể chảy xuống, tụ tập tại khe mông, trên tinh hoàn dần dần ngưng kết lại. Một khi thân thể Chu Phàm lắc lư, chỗ sáp dầu đã được đặt sẵn sẽ chảy loạn dến chỗ khác trên cơ thể, sáp dầu đột nhiên xuất hiện so với xuất hiện tuần tự khắc sâu hơn cảm giác nóng bỏng càng thêm kích thích, sau mấy lần vô ý lắc người tránh, Chu Phàm chỉ có thể tận lực duy trì tư thế hình chữ thẳng tắp để bản thân dễ chịu hơn một chút.
Tống Minh nhốt Chu Phàm vào trong phòng điều giáo đã hai giờ, trong thời gian này vẫn luôn không tiến vào nhìn cậu.
"A. . . Đau quá. . . Ngừng. . ." Chu Phàm khống chế không nổi khóc thành tiếng, ngã sấp trên mặt đất.
Sáp dầu từ tinh hoàn tiếp tục chảy xuống, một phần chảy tới trên đùi, còn một số thì từng giọt từng giọt rơi lên dương vật, thậm chí chặn trước lỗ nhỏ. Mà sáp nến phía trên không chút lưu tình tiếp tục nhỏ xuống, toàn bộ phần lưng Chu Phàm đều bị nhỏ đầy, miệng dâm huyệt ở khe mông sắp bị sáp dầu bịt kín.
'Ba' một tiếng, Tống Minh đẩy cửa phòng điều giáo ra, nhìn thấy Chu Phàm nằm rạp trên mặt đất, quất một roi vè hướng mông cậu, roi gân trâu sượt qua mông Chu Phàm tạo một vết máu.
Chu Phàm đau đớn rên rỉ, cậu chống đỡ thân thể quỳ sấp bò đến cửa, ở dưới chân chủ nhân cầu xin tha thứ, miệng huyệt dâm cùng cửa niệu đạo đều đã đọng sáp, khô khốc khiến cậu vô cùng khó chịu.
Tống Minh đổi ngọn nến rồi giơ đèn sáp lên, ngọn lửa tới gần gậy thịt của Chu Phàm, sức nóng dường như khiến toàn thân Chu Phàm đỏ lên. Sáp ở cửa niệu đạo bắt đầu nóng chảy ra, cảm nhận được cảm giác chảy đi, Chu Phàm cảm kích nhìn chủ nhân của cậu, lại nhìn thấy Tống Minh ở ngay trước mặt cậu tàn nhẫn đổ toàn bộ sáp dầu bên trong ngọn nến lên dương vật và tinh hoàn của Chu Phàm, bọc chặt dương vật và hạ thể của Chu Phàm. Chu Phàm cong người thét lên, lại bị Tống Minh đeo khóa miệng vào đầu cậu, cậu vô lực ôm lấy chân Tống Minh khao khát đạt được một chút nhân từ lại thất vọng, Tống Minh tiếp đó đưa ngọn nến tới gần khe mông, tách ra để ngọn nến làm tan chảy sáp ở khe mông, đợi lỗ nhỏ của huyệt dâm lộ ra, Tống Minh cắm ngọn nến vào trong cơ thể Chu Phàm, hắn vỗ vỗ mông Chu Phàm bảo cậu kẹp chặt ngọn nến, rồi từ trong túi lấy ra một cái hộp.
Trong hộp đặt hai cái khuyên vú cùng một cái vòng dương vật, vòng dương vật màu trắng bạc ở giữa được mài giũa khắc lên hoa văn lồi lõm, phía trên gắn với một đầu xích mảnh, độ dài có thể tự do tháo gỡ nói với một chỗ khác ở trên vòng cổ hoặc vị trí tùy ý khác. Ở giữa hai khuyên vú cũng dùng một sợi xích mảnh nối lại, khảm một đôi ngọc sapphire, phía dưới là bốn cái móng vuốt cách biệt, hai cái gai nhọn cùng hai cái rỗng ruột đối xứng, sau khi khép lại vừa vặn hình thành một cặp kẹp cố định.
Tống Minh trước tiên dùng ngọn nến đang kẹp trong dâm huyệt của Chu Phàm đốt khuyên vú một lúc, dùng cồn khử trùng lau sạch xung quanh núm vú của Chu Phàm cùng khuyên vú xong, tháo bịt mát của Chu Phàm xuống để cậu thấy rõ, hai bên đồng thời manh khuyên vú lên, bốn cái móng vuốt nhỏ đâm vào núm vú của Chu Phàm, thậm chí không cần Tống Minh dùng sức liền vững vàng bám vào núm vú dâm loạn.
Tống Minh nâng đầu Chu Phàm lên hỏi cậu: "Thích không?"
Chu Phàm cảm nhận được cảm giác tê dại ở núm vú, chủ nhân lại muốn đeo khuyên vú cho cậu, không giống với hình xăm ở phía sau, bản thân Chu Phàm không thể tuỳ tiện nhìn thấy, với khuyên vú thì cậu chỉ cần một cái cúi đầu xuống liền có thể thấy rõ ký hiệu chủ nhân lưu lại, suy nghĩ này khiến mê muội, cậu khát vọng nhìn Tống Minh, thỏa mãn cùng chờ mong sắp tràn đầy nơi đáy mắt.
Tống Minh nhẹ nhàng chuyển động hai bên khuyên vú, mũi nhọn câu ra thịt trên đầu vú mang đến cho Chu Phàm cảm giác đau nhói rất nhỏ, hai tay hắn tách biệt duỗi hai đầu ngón tay đè lên một bên, dùng sức bóp, gai nhọn xuyên qua núm vú của Chu Phàm.
Đau đớn bị đâm xuyên khiến hậu huyệt Chu Phàm co rút lại, ngọn nến đang cháy tung tóe sáo dầu khắp nơi.
Sau đó, Tống Minh làm lại y chang bên còn lại, khuyên vú cài chặt trên đầu vú. Tống Minh đưa tay kéo dây xích nối hai khuyên vú, hai điểm đáng thương hai điểm sắp theo khuyên vú cùng bị Tống Minh kéo hỏng.
Tống Minh lấy ngọn nến còn đang cắm ở trong thân thể cậu ra, đổ toàn bộ sáp dầu lên chỗ kín cùng dưới nách của Chu Phàm. Trên người Chu Phàm lông mọc không nhiều, trên đùi và cánh tay đều trắng nõn nà, chỉ có ở nách cùng chỗ kín mọc ra chút lông. Chờ sau khi tất cả sáp đều đông lại, Tống Minh để Chu Phàm gỡ kháo miệng xuống, lấy ra một cái dao cạo chưa mở cạo hết sáp trên người Chu Phàm, chút ít lông trên người Chu Phàm cũng bị cạo sạch, đau đớn đã khiến cậu chết lặng, nhưng khi Chu Phàm nhìn thấy lưỡi dao trong tay Tống Minh trượt trên tinh hoàn làm như muốn cắt hai viên thịt kia xuống, vẫn là dọa ra một tiếng rét lạnh, động cũng không dám động. Lúc lưỡi dao cạo đến trên dương vật, thần kinh cậu căng cứng cảm nhận động tác trên tay Tống Minh.
"Sợ sao?" Tống Minh dùng lưỡi đao gõ lên dương vật của Chu Phàm.
"Sợ. . . Sợ. . ." Chu Phàm cảm nhận được chuyển động của lưỡi dao, lắp bắp nói.
"Cậu lại không dùng thứ đồ chơi này, muốn nó làm gì." Tống Minh tiếp tục hỏi ép, trên tay lúc nhẹ lúc thì thô bạo cạo phần sáp xuống.
"Chủ nhân. . ."
Chu Phàm rốt cục cảm nhận được lưỡi dao chưa được mở, cái này khiến cậu có cảm giác an toàn nhất định, chí ít chủ nhân không có muốn cắt đứt biểu tượng nam tính không dùng của cậu. Sau đó không đợi cậu vui mừng xong, một trận đau đớn ray rứt từ dương vật truyền đến, cậu đau đến hôn mê bất tỉnh. Tống Minh không cho Chu Phàm chút thời gian chuẩn bị nào, vòng dương vật đã đam xuyên qua dương vật của Chu Phàm, Tống Minh kéo dây xích bên trên vòng một chút, đau đớn kịch liệt lần nữa đánh tỉnh Chu Phàm.
"Thích không?" Tống Minh lại hỏi cậu, lại giật giật dây xích trên tay.
"Thích. . . Chỉ cần là của chủ nhân. . . Chó cái tio tiện đều thích. . ." Gần bất tỉnh cùng đau đớn khiến Chu Phàm không cách nào suy nghĩ, nhưng cái này thì có liên quan gì đâu, đau đớn cùng khoái hoạt chủ nhân cho đối với cậu đều là ban thưởng, cậu chỉ cần cảm kích tiếp nhận là được rồi, cậu ngoan ngoãn hô lên đáp án mà chủ nhân muốn.
Tống Minh nhìn bộ dạng đáng thương của Chu Phàm, ban phát một lần thiện tâm hiếm thấy, tự tay dọn rửa thân thể Chu Phàm sạch sẽ xong, Tống Minh gỡ xuống vòng đeo trên cổ Chu Phàm, mang lên phần cổ cùng hai chân Chu Phàm vòng xích mảnh làm vòng cổ cùng xích chân, hình dạng, hoa văn, phẩm chất của xích mảnh hiển nhiên đều cùng một bộ với khuyên vú và xích mảnh trên vòng dương vật. Thân thể Chu Phàm từ cổ, núm vú đến dương vật, lại xuống chân đều được xích mảnh nối lại, chỉ cần tùy tiện kéo một chỗ của dây xích đều sẽ khiến núm vú cùng dương vật của Chu Phàm chịu kích thích cực lớn, vòng cổ đeo trên người Chu Phàm càng giống như một loại cầm tù, mặc cho cậu một bộ áo tù bằng kim loại, trói mọi thứ của cậu lại. Trong thời gian này Chu Phàm không biết hôn mê bao nhiêu lần lại bị đau đớn tra tấn mà tỉnh lại, lúc Tống Minh bố trí xong liền bảo cậu đứng trước gương, tự mình nhìn ký hiệu trên toàn bộ thân thể. Chu Phàm lập tức bị hấp dẫn, cậu cảm thấy đau đớn trước đó cũng không tính là gì, si mê vuốt ve dấu vết chủ nhân lưu lại.
Cậu quỳ xuống hôn chân chủ nhân, từ ngón chân bắt đầu liếm láp tỉ mỉ, Tống Minh giơ chân để Chu Phàm có thể hôn đến lòng bàn chân.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top