46


Chương 14: Rốt cục có cắm vào. . . + đường cái

Chu Phàm không biết cậu sẽ hối hận hay không, nhưng chắc chắn sẽ sợ hãi. Đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy Tống Minh phẫn nộ trong tình trạng tỉnh táo, thân thể đau đớn khiến cậu ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình và mức để tâm của Tống Minh.

Không biết ống niệu đạo có thể gãy trong niệu đạo không, cậu nghĩ, đột nhiên phát hiện bản thân tựa như đối với nó không nhấc lên nổi chút lo lắng.

Cậu nhắm mắt lại, chờ đợi trừng phạt giáng xuống.

Tống Minh nhìn Chu Phàm, hắn vì Chu Phàm tự chủ trương mà tức giận, bởi vì Chu Phàm vượt quá giới hạn, nhưng loại vi phạm này không phải là hắn cho phép sao. Hắn hi vọng thông qua loại phương thức mịt mờ này tuyên bố với người ngoài 'quan hệ' của bọn hắn, chôn cái suy nghĩ này vào trong lòng mọi người.

Kỹ thuật mới là điều cốt yếu mà hắn cùng công ty của hắn có thể dựa vào, mà không phải là coi bản thân hắn như một khối mỡ để đổi lấy lợi thế. Lúc đàm phán coi hắn như coi rể tương lai nắm chắc trong tay mà đánh giá khiến hắn phẫn nộ nhưng lại không thể làm tương lai con rể vật trong lòng bàn tay dò xét để hắn phẫn nộ nhưng lại không thể không lá mặt lá trái (*Lá mặt lá trái – Hư dữ ủy xà: đối với người chỉ giở hư chiêu, hư tình giả ý, xã giao có lệ.), đối phương từ ái quan tâm hậu bối để đòi lấy lợi ích lớn nhất.

Tống Minh cảm thấy buồn cười, nếu nói bậc trưởng bối chẳng biết xấu hổ lại tự cho là đúng, hiện tại liền đã bắt đầu khoa tay múa chân với công ty của hắn. Nếu như nói Tống Minh từng có ý nghĩ dựa vào thông gia để đạt được lợi ích, lúc đối phương không còn che giấu dã tâm cũng đã phai bớt. Người cũ có thể có địa vị nhất định trên thương trường, lòng đều đã đen, chỉ sợ một khi kết thông gia, ban kỹ thuật của hắn đều sẽ từ từ bị đào đi, chỉ còn lại một thùng rỗng.

Tống Minh xem xét lại ý nghĩ đơn giản của chính mình xong, quyết định thong thả hủy bỏ quan hệ hợp tác với đối phương mà không hề vjach mặt, con già của người kia được nuông chiều tự ngạo, nếu như biết người cô thích ở cùng một chỗ với nam nhân, chắc hẳn không cần hắn nhiều lời gì đại tiểu thư kiêu ngạo sẽ chủ động đoạn tuyệt với hắn. Như thế hắn cũng có thể thoải mái hơn rất nhiều.

Vì thế Tống Minh mới có thể quyết định mang Chu Phàm ra ngoài, khu nhà này cách trường học khá gần, hắn năm đó cũng là một trong những nhân vật nổi tiếng ở trường, tỉ lệ bị nhận ra cũng lớn hơn.

Về phần Noãn Văn, một người đã không có liên quan đến hắn, ai lại sẽ quan tâm đến chứ?

Hắn ép mình tỉnh táo lại trở thư phòng, tiện tay viết một đoạn chương trình rồi mới bắt đầu nhớ tới tình trạng của Chu Phàm.

Chờ Chu Phàm rốt cuộc cảm nhận được mùi của Tống Minh, lại là ôn nhu giúp cậu gỡ xuống đồ dùng trên thân. Cậu mở mắt ra tham lam lại nghi hoặc nhìn chủ nhân của cậu, nghe được lời của hắn mang ý giải thích: "Vừa nãy không kiềm chế được, cậu nhịn một chút." Tống Minh đi lấy hộp thuốc, ống niệu đạo chưa gãy nhưng lại tiến sâu vào trong niệu đạo, hắn cẩn thận tiêu độc dụng cụ xong, nâng người Chu Phàm lên, dùng kẹp lấy ống niệu đạo ra.

Lối vào bị ép mở lớn khiến Chu Phàm không cách nào tập trung, đau đớn khiến cậu có thể cảm nhận rõ ràng hơn động tác của chủ nhân.

Sau ngày đó, niệu đạo của Chu Phàm liền bị thương, đi tiểu bình thường cũng làm không được chớ nói chi là xuất tinh, hậu huyệt vì gậy xoa bóp cũng bị xé rách ở mức độ nhất định, trên thân sưng đỏ, vết thương to to nhỏ nhỏ càng không ít. Đúng lúc Tống Minh đột nhiên phải đi công tác thực không có thời gian chăm sóc cậu, liền mời một dì lớn tuổi tới chăm sóc. Dì kia là người địa phương, lúc còn trẻ thân thể bị tật cũng không có con cái người nhà, cho nên cũng sẽ không nhiều chuyện. Để an toàn, Tống Minh đóng phòng điều giáo lại, trong phòng ngủ trải chăn đệm dưới đất làm giường cho Chu Phàm.

Mười ngày qua Tống Minh không hề liên lạc với Chu Phàm, mà Chu Phàm không được cho phép, cũng không dám chủ động liên hệ Tống Minh. Dì giúp việc mỗi ngày đều sẽ thoa thuốc xoa bóp cho cậu, cứ thế sau mười ngày, Chu Phàm rốt cục bình phục khỏe mạnh, cảm giác khó chịu khi được người chiếu cố khiến cậu toàn thân không thoải mái, càng thấy chỗ vốn chỉ thuộc về mình cùng chủ nhân bị người ngoài xâm nhập mà càng thêm vấn vương chủ nhân, mỗi ngày sau khi bôi thuốc xong, Chu Phàm liền đợi chủ nhân trong phòng ngủ, hít thở mùi chủ nhân lưu lại để kiềm nén nỗi vấn vương.

Đợi đến khi Tống Minh trở về, Chu Phàm không để ý người ngoài ở đây dùng sức quỳ gối mè nheo bên chân hắn, trong mắt thậm chí đối với dì chăm sóc cậu có chút căm thù.

Tống Minh thấy Chu Phàm khỏi bệnh, cũng liền theo cậu sa thải dì kia, sinh hoạt của hai người lại khôi phục tiết tấu ban đầu, chỉ là Chu Phàm càng cuồng nhiệt mê luyến gậy thịt của chủ nhân hơn, khát vọng khẩu giao thậm chí càng nhiều hơn bị cắm vào chân chính.

"A. . . Chủ nhân. . . Tiện chó cái thật thoải mái. . . Chủ nhân. . ." Sau bữa tối, bàn ăn còn chưa kịp thu dọc, Tống Minh liền cúi người thuận theo tư thế quỳ sấp của Chu Phàm cắm vào trong hậu huyệt của cậu, tiểu huyệt đã lâu không được chân chính cắm vào vẫn chặt lại mềm mại như cũ, này phải quy công cho Chu Phàm mỗi đêm dùng dịch xúc ruột. Hắn đút vào trong cơ thể Chu Phàm mấy lần, ném áo mưa cho cậu để cậu dùng miệng xé ra mang lên cho gậy thịt lớn.

Gậy thịt lớn tha thiết ước mong đang ở trước mắt, Chu Phàm không nhịn được bò về phía trước một bước, gậy thịt lớn ấm áp còn mang theo chất lỏng đánh tới trên mặt cậu, cậu vụng trộm meo liếc chủ nhân không thấy vẻ phản đối, tiếp tục bò lên một bước nhỏ cọ xát gậy thịt lớn.

Thỏa mãn nho nhỏ thỏa xong cậu dùng miệng ngậm áo mưa, đầu lưỡi chống ra để quy đầu có thể đeo vào, thử mấy lần cũng không thành công Chu Phàm có chút sốt ruột, cậu đem áo mưa thổi ra sau đó đầu lưỡi cùng răng giữa cắn một bên áo mưa, lại lặp lại mấy lần mới có thể đeo vào thành công.

Tống Minh đợi đến khi Chu Phàm thành công, kiên nhẫn đã sắp mất, bắt lấy phần eo Chu Phàm đung đưa rồi liền tiếp tục cắm vào. Gậy thịt lớn đeo áo mưa không cách nào tiếp xúc với vách trong dâm huyệt, bao nhựa bọc lấy khiến Tống Minh cảm thấy có chút mát mẻ, mặc dù không mềm mại dễ chịu như trực tiếp cắm vào nhưng cũng là một loại trải nghiệm mới mẻ.

Thân thể Chu Phàm mẫn cảm, dâm dịch bên trong dâm huyệt không ngừng chảy ra, gậy thịt lớn đâm rút phát ra tiếng phốc phốc, cậu hưng phấn muốn bắn, dương vật lại cảm giác như bị chặn lại, làm sao cũng không bắn ra được, dâm thủy trong dâm huyệt văng khắp nơi, dù cho bị gậy thịt lớn của Tống Minh chặn lại cũng dâm đãng chảy ra. Chu Phàm dùng mặt sau đạt đến cao trào, dâm huyệt nhúc nhích đột nhiên kẹp chặt gậy thịt lớn, Tống Minh bóp lấy hông Chu Phàm, sung sướng bắn ra.

Tống Minh gỡ áo mưa xuống, bao chứa đầy tinh dịch bị Chu Phàm đói khát nhìn chằm chằm, khi được Tống Minh gật đầu ra hiệu, cậu nhận lấy áo mưa, đầu lưỡi liếm liếm tinh dịch, đem tinh dịch bên trông hút sạch sẽ. Tống Minh thấy bộ dạng ti tiện này của cậu, gậy thịt lớn lại trực tiếp cắm vào, đập mạnh vào mông cậu, cảm xác tiếp xúc trực tiếp với dâm huyệt quả nhiên thoải mái hơn nhiều, hắn vừa cắm vào vừa đập vào mông Chu Phàm về trước, giống như cưỡi ngựa khiến Phàm nhích về trước. Dưới tư thế cắm vào trong Chu Phàm, Tống Minh điều khiển, cuối cùng bò tới phòng tắm.

Chu Phàm lại một lần nữa dùng dâm huyệt cao trào, chất lỏng ấm áp tưới lên gậy thịt lớn. Tống Minh cũng theo sau bắn vào trong cơ thể Chu Phàm, Tống Minh xoa vuốt dương vật của Chu Phàm, niệu đạo bị tổn thương mặc dù đã khôi phục, nhưng Chu Phàm lại không cách nào xuất tinh bình thường. Tống Minh tách lỗ nhỏ dương vật của Chu Phàm, lại nắn bóp tinh hoàn của Chu Phàm, chơi đùa một hồi, Chu Phàm mới bắn ra tinh dịch loãng, bên trong mơ hồ xen lẫn nước tiểu màu vàng nhạt.

Chủ nhân vậy mà giúp cậu thủ dâm, Chu Phàm cúi đầu liếm chân chủ nhân, cảm thấy mình không xứng đồng thời càng cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Tống Minh cuối cùng rút ra khỏi thân thể cậu, dù Chu Phàm lập tức co rút cúc hoa lại nhưng vẫn có tinh dịch chảy ra, trong lòng cậu tiếc hận vô cùng.

Tống Minh để Chu Phàm liếm sạch gậy thịt xong, vuốt lỗ tai Chu Phàm: "Chủ nhân mấy ngày nữa mang chó cái nhỏ ra ngoài đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh), được không." Chu Phàm mặc dù đối với việc rời nhà không quá vui vẻ, nhưng vì là chủ nhân đề nghị cậu vẫn 'gâu' một tiếng gật đầu đồng ý.

Tống Minh còn nói: "Đến lúc đó làm cho cậu một cái ký hiệu."

Chu Phàm lập tức thật hưng phấn, ký hiệu, là bấm khuyên hay là hình xăm, cảm giác vui sướng khiến cậu quên nguyên bản vì rời nhà mà không vui.

Sau đó Tống Minh thu dọn xong liền trở lại phòng ngủ, Chu Phàm liếm tinh dịch Tống Minh lưu lại, trở lại với cũi chó quen thuộc trong phòng điều giáo đã lâu không tiến vào.

Không qua mấy ngày, lúc Chu Phàm quét dọn nhà cửa xong, Tống Minh liền trở về sớm, gỡ vòng cổ xuống xong nói với cậu có thể xuất phát.

Tống Minh mặc cho Chu Phàm một cái đai trinh tiết đính kèm gậy xoa bóp, từ phần cổ đến phần eo đều bị dây đỏ mảnh quấn chặt, hai điểm trước ngực thì được chiếu cố đặc biệt thêm một vòng lại một vòng, dây đỏ mảnh mau sắp ghìm đứt hai điểm kia.

Sau đó để Chu Phàm phủ thêm áo khoác, cứ như vậy kéo cậu ra cửa, xuống thang máy, đến bãi đỗ xe.

Chu Phàm lo lắng kéo áo khoác, sợ có người đột nhiên xuất hiện sẽ thấy cách ăn mặc dâm tiện này của cậu.

Lên xe xong, Tống Minh mở chốt gậy xoa bóp rồi để Chu Phàm quỳ ghé vào ghế phụ ra lệnh cho cậu tự an ủi. Mỗi khi có xe đi qua, Chu Phàm liền sẽ sợ hãi lại hưng phấn rên rỉ. Lúc sau lái xe đến đoạn đường nhỏ không người, Tống Minh dừng xe ở ven đường kéo đầu Chu Phàm qua tiểu đầy miệng cậu, nhìn Chu Phàm ngoan ngoãn nuốt nước tiểu tanh hôi xuống, Tống Minh lại trêu cợt cậu, bảo cậu cong người hướng dâm huyệt mang đai trinh tiết cùng dương vật ra ngoài cửa sổ, lớn tiếng gọi cậu là chó cái của Tống Minh.

Chu Phàm không vui một hồi, cậu nhìn xung quanh thật lâu rồi cuối cùng ngồi trên ghế phụ, cong phần eo dảo dải hướng đầu vào trong xe, đầu tiên nhỏ giọng hô: "Em là chó cái ti tiện của chủ nhân. . ." Sau đó không phát hiện người ngoài xuất hiện, Chu Phàm yên tâm lớn tiếng hô: "Chu Phàm là chó cái ti tiện của chủ nhân!", "Cả một đời đều là chó của chủ nhân" Loại hô hào này như lời tuyên thệ khiến cậu cảm thấy thỏa mãn tâm hồn, nhìn trời xanh cũng làm chứng cho điểm này. Sau đó Chu Phàm thậm chí kêu đến nghiện bị Tống Minh vỗ mông cậu một cái bảo dừng.

Chương 15: Bể bơi ngạt thở + dắt chó đi dạo

Tống Minh mua bất động sản ở ngoại ô, cách xa nội thành tựa sơn hướng thủy, nhà ở cũng không nhiều, Tống Minh lựa chọn địa điểm vì lần đạp thanh này, vừa thuận tiện điều giáo lại có phong cảnh hợp lòng người.

Xuống cao tốc sau lại là đường nhỏ, liên tục 3 tiếng sau, hai người rốt cục đến đích, không khí mát mẻ khiến Tống Minh cảm thấy phiền não gần đây đều biến mất. Tống Minh xây nhà ở chỗ này không tính lớn, căn nhà một tầng tinh xảo đơn giản với một gác lửng, nhưng được sân rộng vây quanh, từ cảnh vật cây cối trong sân dễ dàng nhìn ra là thảm thực vật bản địa được cắt tỉa một chút, Tống Minh còn bảo người ta dẫn nước chảy thành một bể bơi không lớn không nhỏ. Sắc trời đã tối, hai người nghỉ ngơi trước, Tống Minh mang vòng cổ cho Chu Phàm, trên tay, đầu gối cùng chân đều mang bọc bảo hộ, thả xích rất dài khóa sau cửa, để cậu tự đi làm quen xung quanh một chút cũng thuận tiện quét dọn nhà cửa, còn Tống Minh thì lái xe đến chợ gần đó mua nguyên liệu nấu ăn.

Chu Phàm nằm ở cổng, ánh nắng trời chiều đang dần dần biến mất, mỗi gian phòng cậu đều dạo qua một vòng, phát hiện phần lớn trên mặt đất đều được tỉ mỉ tải thảm trúc, sau đó cậu quét sạch mặt đất, đồ dùng trong nhà cũng đều lau một lần. Chủ nhân để cậu làm quen với cảnh vật chung quanh, thế nhưng sân thật sự quá lớn, trong sân đường nhỏ uốn lượn, nhìn giống như cảnh mênh mông bên ngoài. Hơn nữa, hiện tại trời đã tối, cậu sợ trong sân sẽ có côn trùng và rắn, ngẫm lại liền khiến cậu không rét mà run.

Ngơ ngác nửa ngày lại sợ chủ nhân trở về nhìn thấy lại tức giận, Chu Phàm cuối cùng đành phải bước ra cánh cửa kia, đường nhỏ uốn lượn quanh co bề ngoài vô cùng chỉnh tề, bên trên cũng trải một tầng thảm trúc, cái này khiến cậu tự tin thêm, chủ nhân cẩn thận thế này cậu hẳn phải hoàn toàn tin tưởng sự sắp xếp của chủ nhân. Nhưng khi cậu nhìn thấy cũi chó ở một góc, Chu Phàm chỉ muốn len lén kéo cái cũi lại, tốt nhất cách nhà gần hơn chút.

Chờ Tống Minh trở về, thấy Chu Phàm ai oán nhìn hắn, như dự đoán nói: "Nhìn thấy cái cũi ỏ ngoài kia, không vui?"

Chu Phàm nhanh chóng lắc đầu: "Không có, không có."

Tống Minh đưa tay rút một bàn tay cậu: "Đừng nói dối."

Chu Phàm bèn nói thật: "Vâng. . . Chó cái ti tiện thấy cái cũi ở bên ngoài liền sợ. . . Sợ đêm phải ngủ ở bên ngoài." Tống Minh hững hờ nói: "Chó ở nông trang bên này đều trông nhà." Chu Phàm nghe được lời Tống Minh như vậy liền hiểu mọi việc đã được định, cậu cuối cùng thử thỉnh cầu: "Có thể cách cửa nhà gần hơn một chút không. . ." Cậu không ngừng cam đoan: "Chó cái ti tiện sẽ trông nhà thật tốt, chỉ là cách chủ nhân quá xa, tới gần nhà một chút xíu liền tốt."

Tống Minh không để ý, nắm xích nói: "Đều đói rôgi, đi nấu cơm trước đi. . ."

Chu Phàm đi theo bước chân của chủ nhân, nhìn thấy nguyên liệu trong phòng bếp rồi liền bắt đầu nghiêm túc xử lý. Tống Minh mua phần lớn đều là nguyên liệu đặc sắc ở nơi này đặc sắc, có một ít Chu Phàm chưa từng xử lý qua. Cậu sợ làm xong mùi vị không ngon chọc Tống Minh tức giận, cũng không suy nghĩ thêm nữa đặt ở bên ngoài vỉ hấp, khiến chủ nhân ăn uống vui vẻ là một trong những chức trách của cậu.

Bữa tối xong Tống Minh nhìn Chu Phàm khẩn cầu, kiên quyết dắt cậu ra ngoài cửa. Trong ánh mắt sợ hãi của Chu Phàm, nhốt cậu vào trong cũi rồi cài chốt lại.

Bị chủ nhân bỏ lại, Chu Phàm cảm nhận được không khí lạnh băng, còn có côn trùng kêu to, ôm lấy đầu co quắp giữa cũi.

Qua một đoạn thời gian ngắn, cậu nghe thấy Tống Minh cười nhạo, ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng Tống Minh. Tống Minh lấy ra một cuộn vải chống thấm phủ lên trên cũi, để một cái đèn đuổi côn trùng rồi rời đi.

Ngày hôm sau trời chưa sáng, Chu Phàm liền tỉnh, cậu bò đến phòng ngủ của Tống Minh đánh thức hắn trước, rồi làm bữa sáng đơn giản, Tống Minh nhàn nhã nằm trong sân xem văn kiện, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Phàm biểu diễn bơi cho cho hắn. . .

Mới bắt đầu Chu Phàm căn bản không biết bơi, nghe được mệnh lệnh của Tống Minh sau đó do dự không dám nhảy xuống, bị Tống Minh đẩy mạnh liền thẳng tắp rơi vào trong bể bơi, cậu vô thức giãy dụa tay chân, nghe thấy Tống Minh ở trên bờ không nhanh không chậm chỉ thị động tác tay chân cho cậu, phản ứng không kịp suýt nữa chìm xuống, lặp đi lặp lại mấy lần, sau đó rốt cục có thể miễn cưỡng bơi một vòng vừa đi vừa về.

Sau khi Tống Minh xem hết văn kiện, đứng dậy đi lại, Chu Phàm đã sức cùng lực kiệt tựa ở cạnh bể bơi thở.

Bể bơi có thiết bị gia nhiệt, trong quá trình nhiệt độ nước từ lạnh sang nóng, Chu Phàm cảm giác cậu tựa như ếch xanh bị nấu trong nước ấm, đến cuối toàn thân không còn chút sức lực nào. Tống Minh cởi quần áo, lộ ra dáng người khỏe đẹp cân đối rồi cũng nhảy xuống bể bơi, tạo bọt nước tung tóe đến trên đầu Chu Phàm.

Ở trong nước thả lỏng thân thể, Tống Minh lơ lửng ở trong nước, để Chu Phàm đến bên cạnh hắn. Hắn bắt lấy eo Chu Phàm, mượn nước ấm bôi trơn cắm vào trong thân thể Chu Phàm

Chu Phàm không có chèo chống, không còn chút sức lực nào thân thể sắp chống đỡ không nổi rơi xuống, sau khi Tống Minh bóp lấy phần eo cậu, trọng lượng cả người đều tập trung ở trên tay Tống Minh. Trọng lực ở phần eo khiến cậu cảm giác toàn bộ thân thể bị chia làm hai nửa. Nước ấm thuận theo gật thịt cắm vào chảy vào trong thân thể Chu Phàm tạo thành hiệu quả xúc ruột, dòng nước ra vào phát ra tiếng vang, gậy thịt của Tống Minh ra vào va chạm khiến bọt nước bắn ra, mặt nước lấy chỗ thân thể hai người tiếp xúc làm tâm xoay tròn.

Sau đó Tống Minh từ từ buông hai tay ra, mặc kệ thân thể Chu Phàm chìm xuống, lúc đầu Chu Phàm hạ xuống dưới mặt nước liền hơi nâng thân thể Chu Phàm lên. Chu Phàm chỉ có thể ở dưới nước nín thở, hậu huyệt không chịu sự khống chế của cậu co rút lại, vách trong mềm mại dựa trên gậy thịt lớn, lúc Tống Minh muốn rời khỏi không ngừng giữ hắn lại.

Nín thở thời gian quá dài, khiến Chu Phàm xanh cả mặt, cổ tay cậu dùng lực muốn có thể bắt lấy chỗ dựa nhưng chỉ có thể uổng công trôi lơ lửng trong nước.

Tống Minh nhìn sắc mặt Chu Phàm liền ở tư thế cắm vào bơi tới bên bờ, nhắm ngay lúc Chu Phàm gần như không còn hơi nâng thân thể Chu Phàm ra khỏi mặt nước, trong phút chốc sắp hít thở không thông, hậu huyệt Chu Phàm kịch liệt co chặt, cảm giác xoắn chặt kích thích cùng thoải mái khiếnTống Minh hài lòng bắn ra, sau đó hậu huyệt Chu Phàm cũng đạt tới cao trào, chất lỏng ấm áp dính mồ hôi tưới trên gậy thịt của Tống Minh. Tống Minh vuốt vuốt dương vật cùng lỗ tiểu của Chu Phàm, sau đó dương vật cũng bắn ra tinh dịch loãng.

Từ lần trước Chu Phàm bị thương ở niệu đạo, sau khi khỏi hẳn Chu Phàm liền phát hiện cậu rất ít có thể sau khi nhận được kích thích tự mình xuất tinh, dưới dằn vặt dương vật chắn trướng Chu Phàm dùng mặt sau đạt tới cao trào. Về sau dưới sự trợ giúp của Tống Minh, cậu mới có thể bắn ra tinh dịch không đặc lắm.

Ân ái xong Tống Minh cắm ở trong thân thể Chu Phàm, hưởng thụ tạo bọt nước, còn Chu Phàm thì lại ghé vào trên bờ không ngừng hít thở, cảm giác hít thở không thông khiến cậu đau khổ lại hoảng sợ, sau đó đến khoái cảm cực đại lại khiến thần kinh căng cứng.

Sau đó Tống Minh để nước chảy đến mang dâm mỹ lúc ân ái vừa rồi đi, Chu Phàm có chút tiếc nhìn chất lỏng chảy trở nên càng ngày càng trong veo, nhiệt độ nước cũng lạnh dần, đáng tiếc tinh dịch chủ nhân bắn ra đều trôi đi mất.

Tống Minh cong đùi Chu Phàm lên chơi, hỏi cậu vừa rồi cảm giác như thế nào.

Chu Phàm suy nghĩ thành thật nói: "Rất đau đớn, nhưng cũng mang đến khoái cảm khác nhau." Thấy vẻ mặt Chu Phàm vẫn còn sợ hãi, Tống Minh chế giễu lên tiếng: "Trải nghiệm cao trào khi ngạt thở một chút là đủ rồi, chơi nhiều cũng dễ xảy ra chuyển." Đổi nước trong bể bơi thành một mảnh trong mát xong, thân thể ấm áp trong hậu huyệt Chu Phàm tiếp xúc với nước lạnh băng khiến Tống Minh cảm nhận được dục vọng, gậy thịt vốn đã bắn ra lại bắt đầu cương. Hắn bóp lấy cơ thể Chu Phàm ép cậu bên bờ bắt đầu đâm rút, bên trong mềm mại ấm áp cùng lạnh buốt khiến động tác của hắn bắt đầu thô bạo, nước không ngừng lưu động lại rửa sạch độ ấm trong hậu huyệt Chu Phàm.

Phần lưng Chu Phàm dưới lực đè của cơ thể Tống Minh, phía sau lưng được tảng đá cứng bên bờ chống đỡ, theo lực của Tống Minh, phần lưng của Chu Phàm cũng va chạm vào tảng đá. Tình trạng kiệt sức sau lại trai qua cao trào trong lúc ngạt thở, Chu Phàm đã hoàn toàn không có sức lực để chèo chống thân thể, chỉ có thể lắc lư theo sự va chạm thân thể của Tống Minh.

Cuối cùng Tống Minh ở trong cơ thể Chu Phàm lần nữa đạt đến cao trào, tinh dịch rót đầy hậu huyệt của Chu Phàm nhưng lại rất nhanh bị nước chảy cuốn đi. Cái này khiến Tống Minh có một ta thất bại đóng chốt đổi nước lại.

Buổi chiều Tống Minh mang vòng cổ cho Chu Phàm, rồi mang bộ bảo hộ đầu gối, tứ chi bằng nhung cho cậu rồi liền nắm dây xích tản bộ trong sân một lát, rồi đẩy ra cửa sân đi ra ngoài. Chu Phàm thân thể trần truồng cong lại thành tư thế quỳ rạp trên mặt đất như chó cái chậm chạp bò đi, cậu sợ hãi chân chính hoàn toàn bại lộ ở bên ngoài lại không dám có ý chống lại chủ nhân. Tống Minh cảm nhận được dây xích trong tay truyền đến lực cản, khẽ kéo về phía trước một chút nhắc nhở địa vị của bản thân Chu Phàm xong, liền như là đang thật sự dắt chó đi dạo mà dắt Chu Phàm đi ra ngoài.

Thảm thực vật ở bên ngoài hoàn toàn sinh trưởng hoang dại, dù cho nhân công mở ra một con đường cũng không bằng phẳng, tứ chi đều được bảo hộ Chu Phàm vẫn cảm nhận được đau đớn. Cỏ dại ven đường mọc hướng về phía giữa đường, quét trên thân thể trần truồng của Chu Phàm, mang tới không chỉ cảm giác tê dại còn có nhục nhã mạnh hơn. Tống Minh hững hờ cất bước, lúc nhanh lúc chậm, Chu Phàm sau lưng hắn chỉ có thể thời khắc chú ý bước chân của Tống Minh, lúc Tống Minh đột nhiên bước nhanh sẽ bị xích giữ chặt kéo ngã về phía trước, sau một lát mới có thể khôi phục lại cân bằng tiếp tục đi theo chủ nhân.

Gió mát thổi qua, vốn là nhiệt độ thoải mái lại khiến làn da Chu Phàm cảm thấy lạnh buốt. Trong nỗi lo lắng bị người phát hiện, cậu lại mắc tiểu, gió mát thổi qua cảm giác mắc tiểu càng mạnh. Thế nhưng chủ nhân hoàn toàn không quay đầu nhìn cảm nhận của cậu, tiếp tục không nhanh không chậm bước về phía trước. Hồi lâu sau Chu Phàm rốt cục nhịn không được, cậu 'gâu' lên tiếng. Tống Minh giống như đột nhiên nhớ tới cậu, quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"

Cậu xấu hổ lại khó mà nhịn được nói: "Chủ nhân. . . Chó cái ti tiện muốn đi tiểu. . . Chó cái ti tiện muốn đi tiểu."

Tống Minh 'A' một tiếng: "Ngay tại ven đường a, chó cái để ý thế sao."

Chu Phàm khó tin nhìn chủ nhân, dưới ánh mắt nghiêm nghị của Tống Minh rốt cục vẫn là chậm rãi chuyển đến ven đường, xấu hổ không che đậy khiến cậu có cảm giác mắc tiểu lại không cách nào tiểu ra, Tống Minh đợi một lát rồi ở trước 'xuỵt' một tiếng.

Chủ nhân. . . Chủ nhân đang. . . Chu Phàm không khống chế được tiểu ra ở ven đường.

Sau đó Tống Minh nói cũng đi rất xa rồi cần phải trở về. Hắn dắt Chu Phàm theo đường cũ trở về, tiến vào nhà liền đè đầu Chu Phàm lại cởi quần tiểu vào trong miệng Chu Phàm.

Chương 16: Hình xăm + phạt roi

Tống Minh buổi sáng sẽ ở trong nhà xử lý văn kiện hoặc họp trực tuyến, buổi chiều thì làm một chút rèn luyện, thưởng thức phong cảnh. Chu Phàm quét dọn phòng xong, làm xong việc nhà, liền sẽ an tĩnh quỳ dưới chân Tống Minh. Có đôi khi Tống Minh lại đột nhiên có một số ý nghĩ xấu xa, tỉ như sau khi rửa ruột cho Chu Phàm rồi cắm giang tắc vào để cậu biểu diễn yoga, hoặc để cậu ngậm đồ chơi hình xương như chó chạy tới chạy lui trong sân. Tống Minh chỉ ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn một chút động tác của Chu Phàm động tác rồi liền tiếp tục làm việc của hắn, nếu như hắn nhìn và cảm thấy Chu Phàm làm không vừa lòng hắn sẽ cầm lấy roi vung về phía cậu, nhưng cũng không thèm để ý quất có trúng hay không.

Đến chiều Tống Minh lại không ra ngoài, ở trong sân chờ người nào đó đến. Chu Phàm tò mò nhìn chủ nhân, mặc dù không cần xấu hổ ở bên ngoài làm các loại việc mất liêm sỉ chỉ đơn thuần nghỉ ngơi chờ đợi nhưng cậu cảm thấy ngoài thoải mái thì càng bất an hơn.

Tống Minh nửa ôm lấy Chu Phàm đặt người cậu nằm ngang trên đùi, một tay xoa đầu Chu Phàm, một tay khác ôn nhu vuốt ve trên lưng Chu Phàm, đầu ngón tay đụng vào khiến Chu Phàm cảm giác run sợ đôi chút.

Tống Minh giống như đang ở vẽ trên lưng Chu Phàm, trên khuôn mặt bình tĩnh có thể nhìn thấy sau trong đôi mắt sự chờ mong.

"Đoán xem chút nữa phải làm gì. . ."Tống Minh hỏi cậu.

Chu Phàm cảm nhận được động tác của Tống Minh trên lưng cậu, không chắc chắn hỏi: "Chủ nhân. . . Chủ nhân muốn vẽ tranh trên người chó cái ti tiện sao. . ." Cậu nghĩ tới trước đó chủ nhân đã nói với cậu muốn làm ký hiệu, cậu vừa mong chờ vừa khẩn trương hỏi, "Chủ nhân muốn xăm hình sao?" Tống Minh không lên tiếng, cười cười.

Đợi một lúc sau ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Tống Minh đặt Chu Phàm lên giường, chân tay tách biệt còng ở bốn góc giường.

Người tiến vào là một ông lão ăn mặc đơn giản, đi theo phía sau hai thanh niên học việc trong tay cầm theo công cụ thuốc màu vân vân.

Tống Minh đưa tay nắm chặt tay của ông lão: "Phiền ông Giang rồi."

Ông lão vô cùng không để ý khoát tay: "Việc nhỏ, tôi cũng vui vẻ giúp người trẻ tuổi." Tống Minh giao mẫu vẻ mong muốn cho ông, nói với ông suy nghĩ của mình.

Lão nhân suy nghĩ ở trên lưng Chu Phàm khoa tay thoáng chốc đại khái định ra bố cục lớn nhỏ, ngay tại trên đó trước dùng bút vẽ ra hình dạng. Theo ngòi bút phác hoạ của ông, trên lưng trần dần dần hiện ra hình dạng cơ bản.

Là một bụi gai, từ cạnh hông phát triển ra, xen vào nhau tản ra trên lưng, cuối cùng tụ hợp tại giữa lối vào cúc huyệt.

Chu Phàm trên mặt có mồ hôi lạnh toát ra, bút mềm đối với họa sĩ là công cụ vẽ tranh tốt, mà đối với cậu mà nói lại là một cực hình theo nghĩa khác. Dưới yêu cầu của Tống Minh, cậu không thể lay động thân thể, tay chân bị khóa lại, phần eo vì để không ảnh hưởng đến hiệu quả cũng không bị trói buộc gì khác, cơn ngứa lít nhít khiến cậu không cách nào duy trì bất động, thế nhưng lại không muốn ở trước mặt người chủ nhân mời tới đánh mất hình tượng.

Bất tri bất giác liền trôi qua, lúc ông lão vẽ xong đứng người, hình mẫu ban đầu nhạt màu hoàn chỉnh hiện ra, lúc này đã gần hoàng hôn.

Ông lão thu dọn công cụ xong, dặn dò Tống Minh ngàn lần không thể để nó chạm nước, mấy ngày sau ông sẽ chính thức xăm hình. Tống Minh cởi trói buộc trên tay chân Chu Phàm, dặn dò lúc có người ngoài, cậu không cần nghiêm ngặt quỳ rồi ném cho cậu cái áo ngủ.

Sau đó sắc trời cũng đã tối, Tống Minh mời ông lão ở lại nếm thử chút tay nghề của Chu Phàm, cũng không từ chối nhiều ông lão thuận thế đáp ứng.

Chu Phàm ở phòng bếp bận rộn nấu ăn, Tống Minh thì cùng ông lão ở phòng khách trò chuyện, cậu ở phòng bếp nghe được Tống Minh có chút nghiêm túc thảo luận cùng ông lão chuyện loại môi trường cảnh sắc bên này vốn không đáng để Tống Minh tốn thời gian cẩn thận nghiên cứu, đáy lòng phỏng đoán thân phận của ông lão khẳng định không chỉ là thợ xăm hình đơn giản như thế.

Sau đó, ông lão tán dương tay nghề của Chu Phàm một phen liền rời đi, ngoài cửa có xe đón ông đi.

Sau khi về đến phòng, Tống Minh bảo Chu Phàm nằm sấp trên mặt đất, nhìn hình vẽ trên lưng cậu, bụi gai khiến cậu nghĩ tới chuộc tội cùng đau đớn, là hình vẽ hắn vẫn muốn khắc trên lưng Chu Phàm. Mà vừa lúc hắn biết rõ bạn hợp tác làm ăn của cha sớm về hưu giao chuyện làm ăn lại cho con trai trưởng, bản thân thì lại ở ngoại thành phong cảnh tú lệ si mê với xăm hình hội họa. Tống Minh biết rõ điểm này, rồi lại phát hiện chỗ ẩn cư của người kia vừa lúc cách tòa nhà này của hắn không xa, thông qua một điểm tâm tư liền thành công có giao tình với ông lão kia.

Hắn nhìn phần lưng của Chu Phàm đã mong đợi dáng vẻ sau khi hoàn thành, lại đáng tiếc tại mấy ngày tới có lẽ đều không có cách nào tùy ý sử dụng thân thể Chu Phàm.

Mấy ngày sau, xế chiều mỗi ngày, ông lão đều sẽ tới đây vào một khung giờ cố định, liên tục bốn ngày sau đó hình xăm phía sau lưng Chu Phàm rốt cục hoàn thành toàn bộ. Mấy ngày nay Chu Phàm cũng coi là thuận tiện dễ dàng hơn một chút, ban đêm bởi vì phần lưng không thể tiếp xúc với nước, cân nhắc đến ngủ trong cũi sẽ dính sương ướt nhẹp, Tống Minh để thêm chăn đệm dưới sàn bên cạnh giường hắn trong phòng ngủ làm ổ chó tạm thời cho Chu Phàm, hạnh phúc khổng lồ ngoài ý muốn ập đến sắp đập choáng Chu Phàm, đau đớn xăm hình dưới điều này đều không tính là gì cả.

Cành lá cùng đường vân tỉ mỉ, màu sắc sạch sẽ long lanh, một bụi gai sinh động như thật hiện ra trên lưng Chu Phàm.

Sau khi ông lão rời đi, Tống Minh nhìn hình xăm, giống như trong tưởng tượng của hắn, hắn đưa tay vuốt theo hoa văn bụi gai, bị kích thích đau đớn khiến Chu Phàm cong người lên khó nhịn rên rỉ xuất thân. Tay Tống Minh chạm đến hậu huyệt của Chu Phàm, mấy ngày đều không bị cắm vào, dâm huyệt khó nhịn kẹp chặt lấy ngón tay Tống Minh, Tống Minh kéo đùi Chu Phàm ra, cúi xuống eo cậu, cầm một viên trứng rung nhét vào trong dâm huyệt rồi dùng giang tắc nhét vào.

"Phát tao sao, đáng tiếc phải nhịn thôi."

Chu Phàm nhìn trong quần Tống Minh có thể nhìn thấy hình dáng của gậy thịt lớn, tự chủ trương cắn mở quần chủ nhân ngậm lấy gậy thịt lớn bắt đầu tự động phun ra nuốt vào.

Tống Minh để mặc hành động của Chu Phàm, một lúc sau, đưa tay đè đầu Chu Phàm lại, bắt đầu mãnh liệt cắm vào, gậy thịt lớn vẫn luôn đâm chọt vào yết hầu Chu Phàm, đã quen với việc đâm sau vào cổ họng, Chu Phàm không có cảm giác không vừa chút nào, cậu hưng phấn chờ chủ nhân ban thưởng.

Tống Minh thỏa mãn bắn ra xong, kéo lấy đầu Chu Phàm đến gác lửng, trên nóc gác lửng gắn vòng treo. Tống Minh luồn đầu Chu Phàm qua vòng treo lên, hai chân dùng xiềng xích khóa lại với vòng trên đất. Cái này khiến thân thể Chu Phàm thân lơ lửng giữa trời, trước ngực đối diện Tống Minh.

Tống Minh giơ roi lên chất vấn: "Ai cho phép cậu tự chủ trương?" Chu Phàm không trả lời Tống Minh liền vung tay một roi đánh tới đầu vú Chu Phàm, núm vú mẫn cảm yếu ớt bị roi quất trúng, đau nhức nóng rát khiến Chu Phàm ướm nước mắt. Mấy ngày nay ung dung khiến hành vi của cậu gần đây đều có chút càn rỡ, cậu run rẩy nói: "Là chó cái ti tiện. . . Là chó cái ti tiện làm sai. . . Chủ nhân. . ." Tống Minh cười lạnh, ra lệnh: "Nhớ đếm số." Sau đó roi trên tay không lưu tình quất ra.

"Một. . . Chó cái ti tiện sai rồi. . ."

"Hai. . . Chó cái ti tiện. . . Sai rồi. . ."

. . .

"Mười ba. . . A. . . Chủ nhân. . . Chó cái ti tiện. . . A. . . Sai rồi." Roi Tống Minh đánh tới tinh hoàn của Chu Phàm, dây thừng sượt qua trên dương vật Chu một cái, mang đến một trận gió thổi qua khiến toàn thân Chu Phàm đều nổi da gà.

Tống Minh mặt không thay đổi nói: "Chậm rồi, làm lại."

Cứ như thế, một khi Chu Phàm đếm số chậm, hoặc là nhớ lầm số liền sẽ bị yêu cầu bắt đầu lại từ đầu. Chờ Chu Phàm rốt cục khó khăn đếm đến 25, cậu đã không biết chịu bao nhiêu roi rồi. Vết roi sưng đỏ trên người cậu đan thành lưới, đan vào nhau nhìn như có một loại cảm giác lăng nhục, so với hình xăm bụi gai tinh xảo ở phía sau càng mãnh liệt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #nml