02
Chương 20: Quyền giao
(Lần này là cắm tay vào cúc, chính là chịch bằng tay ấy)
Chu Phàm quỳ ghé vào ghế sô pha dưới giường tại phòng nghỉ nhỏ trong văn phòng của Tống Minh, trong dâm huyệt cắm mấy cây bút máy. Tống Minh hôm nay có mấy cuộc họp rất quan trọng, được sắp xếp rất gấp, bảo cậu đến đưa cơm. Đưa xong cơm xong, Tống Minh bảo Chu Phàm dùng bút máy tự mình khuếch trương.
Tống Minh trước khi đi chỉ thả vào bên một cây, để cái mông lẳng lơ của Chu Phàm trước có thể kẹp chặt một cây bút máy rồi tự mình tiếp tục cắm vào trong, cắm vào 6 cây mới thôi.
Một cây bút máy rất dễ rơi, Chu Phàm kẹp chặt mông thử nhiều lần đều chỉ có thể kẹp giữ vài phút liền rơi mất, một chút tiến bộ cũng không khiến Chu Phàm vô cùng chán nản cũng sợ chủ nhân trách phạt, cậu chán ghét bản thân dùng tay bấm vách trong tao huyệt một chút, cảm thấy bản thân rất vô dụng. Sau đó Chu Phàm dùng tay nắm lấy bút máy chậm rãi thả ra, một khi huyệt dâm sắp chen vào không nỗi nữa lập tức dùng tay nắm chặt bút máy nhét vào trong. Huấn luyện như thế, lực độ trải qua luyện tập rất lâu, Chu Phàm mới có thể thành công kẹp lấy một cây bút máy không để nó dễ dàng rớt xuống.
Sau đó cậu cắm cây bút thứ hai vào, để hai cây bút giao nhau, dâm huyệt kẹp lấy chỗ giao nhau ấy, như thế liền dễ dàng kẹp chặt hơn. Tiếp đến cây thứ ba cũng kẹp lấy chỗ giao nhau, ba cây bút máy giao nhau chiếm thể tích có một chút lớn, ma sát vách trong khiến dâm thủy của Chu Phàm chảy ra. Lúc đem cây thứ tư nhét vào, Chu Phàm đem bốn cây bút dựng thẳng xong trực tiếp cắm vào, nắp bút ở trong dâm huyệt của Chu Phàm đâm rút khiến cửa huyệt bắt đầu co vào hút lấy bốn cây bút. Đợi đến khi sắp đem cây thứ cắm vào, bên trong dâm huyệt đã có chút đầy, chen không ra khoảng trống. Chu Phàm dùng tay kéo ra một khe hở ở cửa huyệt, sau đó đem bút máy nhắm thẳng trực tiếp cố gắng cắm vào, bút máy sượt qua tuyến tiền liệt mang tới khoái cảm to lớn khiến cậu không nhịn được muốn bắn, dương vật cứng lên, lại bị vòng dương vật bóp chặt lấy, đau đớn khiến cậu lập tức mềm nhũn, bút máy sau huyệt cũng đều rơi ra, Chu Phàm đầu nằm rạp trên mặt đất không ngừng hít thở.
Chờ Tống Minh họp xong trở lại văn phòng, Chu Phàm đã kẹp lấy 6 cây bút máy ngoan ngoãn chờ hắn. Tống Minh cổ vũ nhìn Chu Phàm, đem từng cây rút ra đổi thành ngón tay của mình.
Vẫn là có một chút gấp, năm ngón tay chỉ miễn cưỡng đều vói vào xong lại nhíu mày, hắn thử duỗi vào trong dâm huyệt, kết quả hoàn toàn không vào được.
"A. . . Chủ nhân. . ." Chu Phàm mồ hôi lạnh chảy ròng, rên rỉ không thể kiềm chế thốt ra khỏi miệng, cậu biết chủ nhân muốn làm gì.
Tống Minh rút ngón tay cái ra, bốn đầu ngón tay luồn vào rồi lại dùng ngón tay cái gạt ra một khe hở, nhét vào trong.
"Thả lỏng, bảo cậu thả lỏng."Tống Minh không nhịn được vỗ vỗ mông Chu Phàm, ngón tay lại khuếch trương trong cúc huyệt.
Chu Phàm cảm thấy hậu huyệt đã căng cứng đến mức không thể tưởng tượng nổi, cậu càng không ngừng van xin: ". . . Sẽ hư. . . Chủ nhân chó cái ti tiện sẽ hư mất. . . Chủ nhân. . . Chủ nhân tha cho chó cái ti tiện đi. . ."
Chờ Tống Minh cảm thấy khuếch trương gần đủ rồi, một cái tay khác cho Chu Phàm còn đang thút thít một bạt tay: "Đừng kêu." Sau đó toàn bộ bàn tay của hắn kiên quyết lại dùng sức tiến vào bên trong.
Theo một tiếng thét lớn ngắn ngủi của Chu Phàm, toàn bộ tay của Tống Minh đều bị dâm huyệt nuốt vào, Chu Phàm cắn môi dưới, không dám tiếp tục phát ra âm thanh quấy rầy nhân viên công ty.
Nhất định sẽ nứt chảy máu, Chu Phàm cảm nhận được tay dính sát với vách trong, cái tay kia còn đang có ý xoay tròn mở ra, thân thể của cậu bị động kẹp chặt lấy tay Tống Minh, kháng cự dộng tác tiếp theo của hắn.
Tống Minh thử mở nắm tay ra, lại cảm nhận được cúc huyệt của Chu Phàm đã mở lớn lên đến cực hạn, sau đó cũng liền thu hồi suy nghĩ tiếp tục duỗi cánh tay vào trong, tới lui mô phỏng quá trình đâm rút của gậy thịt. Sau mấy lần liên tục đâm rút, cúc huyệt của Chu Phàm liền bắt đầu chậm rãi thích ứng, bắt đầu tiết ra chất lỏng, cúc huyệt cũng bắt đầu giữ lại, theo cái tay ra vào kia mà lúc nhúc.
Tay của chủ nhân đang thao cậu, lấp kín cậu, suy nghĩ này vừa nảy lên liền vững vàng giữ lấy đầu óc của Chu Phàm.
Ngón tay của Tống Minh gảy vào vách trong một chút, đầu ngón tay câu lên thịt mềm trong vách sau đó buông ra, thịt mềm bắn trên vách trong. Cảm nhận được cúc huyệt đã thích ứng, Tống Minh thử ở bên trong xoay tròn tiếp tục đâm rút ra vào, Chu Phàm vốn kháng cự mà đau đơn rên rỉ cũng dần dần pha lẫn tình dục.
"Nhóc lẳng lơ, vừa rồi còn giả thanh khiết cái gì dám mạnh miệng." Tống Minh cười nhạo, lại cho Chu Phàm một bạt tay.
Mặt bị đánh qua một bên, Chu Phàm rên rỉ giải thích: "Là chó cái ti tiện sai. . . Chó cái ti tiện vừa rồi bị dọa. . . Chủ nhân không cần thất vọng về chó cái ti tiện. . ." Cậu nói bắt đầu hối hận, hối hận mình vừa rồi thân thể mình kháng cự, cơ thể ngang nhiên xông qua rên rỉ lặp đi lặp lại với Tống Minh, "Chủ nhân không cần thất vọng về chó cái ti tiện. . . Đâm nát chó cái ti tiện, đem. . ."
Tống Minh không phát ra tiếng nào vuốt ve dương vật của Chu Phàm, vui sướng mà nhìn vẻ mặt cậu khao khát phóng thích lại đau khổ không thể bắn ra.
Tiếp đó, Tống Minh mở cửa sổ, để Chu Phàm tựa đầu trên bệ cửa sổ, mình thì ở sau lưng điều khiển cậu. Dưới bệ cửa sổ chính là đường lớn còn có người qua đường đi ngang qua, chút nhận thức ấy khiến Chu Phàm xấu hổ không dám phát ra một tiếng nào, cuối cùng Tống Minh kéo đầu Chu Phàm qua thỏa mãn bắn vào trong miệng cậu, mà vì trừng phạt Chu Phàm vừa rồi kháng cự, Tống Minh vẫn không để cậu bắn ra.
Lúc ra khỏi văn phòng, Chu Phàm cơ hồ đứng không vững, Tống Minh nắm chặt tay cậu. Ánh mắt nhân viên đi ngang qua bắn phá trên người cậu, dưới sự quan tâm thâm tình, tay Tống Minh xuyên qua ống tay áo của Chu Phàm nắm lấy dây xích, thỉnh thoảng kéo kéo mang đến kích thích cho Chu Phàm. Hậu huyệt của cậu có chút nới lỏng, Tống Minh chê cậu kẹp không chặt để dâm thủy chảy ra làm bẩn sàn nhà, nhét vào trong cúc huyệt của cậu một cái quần lót chặn lại.
Chu Phàm ở dưới sự ma sát thô ráp giữa vải bông và thịt mềm cùng dây xích trên người mang tới kích thích, cố gắng chống đỡ thân thể đứng vững như thường, chờ đến bãi đỗ xe liền rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, tiến vào liền quỳ nhoài vào trên xe thở không ngừng.
Chương 21: Ngựa gỗ
Thời gian gần đây, Tống Minh đều không để ý đến Chu Phàm, sau khi về nhà liền vào phòng sách. Chu Phàm một mình ở bên ngoài dọn dẹp xong phòng khách hoàn thành xong huấn luyện thường ngày liền quỳ ở cửa phòng sách đáng thương nhìn hắn, hi vọng chủ nhân có thể phân chút ánh mắt cho cậu. Nhưng Tống Minh vẫn hoàn toàn không chú ý đến Chu Phàm, đêm đến liền bảo cậu về nghỉ, ngay cả tiếp xúc tay chân cũng ít đi rất nhiều.
Điều này khiến trong lòng Chu Phàm cực sợ, với cậu mà nói Tống Minh chính là toàn bộ thế giới của cậu, nhưng Tống Minh đột nhiên không để ý tới cậu tựa như lập tức muốn vứt bỏ cậu vậy.
'Chủ nhân có phải có người mới không cần mình nữa', suy nghĩ này không ngừng giày vò Chu Phàm từng giây từng phút.
Tống Minh đã quen với tay nghề của Chu Phàm, thường xuyên để cậu đến công ty đưa cơm, cái này khiến đáy lòng Chu Phàm có chút an ủi: Có lẻ chí ít nhìn trên việc mình có thể làm đồ ăn hợp khẩu vị của chủ nhân, sẽ không lập tức vứt bỏ mình. Nhưng khiến Chu Phàm sợ hãi hơn nữa là, cậu nghĩ rằng cậu đối với Tống Minh mà nói tựa như chỉ có hữu dụng như đầu bếp, bảo mẫu, Tống Minh cũng đã lâu không đùa bỡn cơ thể cậu, ngẫu nhiên phóng thích cũng là đơn giản cắm vào, mặc kệ là trong thân thể hay là dùng miệng, tựa như không hề có hứng thú với cậu.
Chu Phàm muốn biết Tống Minh ở trong phòng sách xem cái gì, thế nhưng không có được sự đồng ý của Tống Minh, cậu không dám nhìn tới phòng sách của hắn. Bình thường lúc ở nhà, cậu sẽ nhịn không được đi trêu chọc Tống Minh, tỉ như bắt đầu từ chân chậm rãi khẽ hôn, liếm thẳng đến đùi hoặc đưa lưng về phía Tống Minh dùng dâm huyệt cọ thân thể của hắn, muốn khơi mào dục vọng của Tống Minh, cho dù là trách phạt cậu tự tiện hành động cũng muốn đạt được, thế nhưng Tống Minh vẫn cứ thế không có phản ứng quá lớn, coi như tình dục đến cũng là trút ra trong miệng cậu.
Bạn hợp tác cùng nhân viên của Tống Minh đều cơ bản biết bọn cậu là cặp đôi đồng tính hoặc nói Tống Minh nuôi cậu, ngẫu nhiên cũng sẽ ác ý trêu chọc cậu, cậu trước kia đều chỉ ngượng ngùng cười cười không đáp lại, mấy ngày nay cũng sẽ lòng vòng dẫn nhân viên về trò chuyện xã giao tiếp ngày thường về Tống Minh, những đồng nghiệp kia đều đã thành tinh tự nhiên sẽ cố ý nói vài lời lập lờ nước đôi, điều này cũng khiến Chu Phàm sầu lo thêm.
Trong phòng khách, Chu Phàm cõi lòng đầy tâm sự đứng ngồi không yên, Tống Minh nhìn cậu một chút nói: "Đừng nghe ngóng linh tinh, tôi nếu không cần cậu nữa sẽ trực tiếp nói với cậu."
Chu Phàm lấy dũng khí hỏi: "Kia, chủ nhân chủ nhân vì sao. . ."
"Ừm?"
"Chủ nhân vì sao cũng không đùa bỡn chó cái ti tiện nữa?"
Tống Minh nhìn cũng không nhìn cậu: "Cậu cũng không phải loại đồ gì tốt, chơi nhiều năm như thế sớm nên chơi chán rồi."
Chu Phàm gấp đến độ sắp khóc, cậu bò qua ôm lấy chân Tống Minh chân: "Chủ nhân. . . Chủ nhân. . . Chó cái ti tirjn cái gì cũng có thể làm. . . Chủ nhân hãy tin tưởng chó cái ti tiện. . ."
Tống Minh lãnh đạm 'A' một tiếng hỏi: "Đưa cậu cho người khác thao thì sao, nói không chừng người khác thấy cậu đủ ti tiện, đủ lăng lơ, thao thoải mái sẽ còn dễ nói một chút."
Chu Phàm cúi đầu, lại nói: "Chó cái ti tiện. . . Là của chủ nhân. . . Chỉ là của chủ nhân. . ."
"Không muốn sao?" Tống Minh nâng cằm Chu Phàm lên ép hỏi.
Chu Phàm nhìn ánh mắt của Tống Minh sợ hãi dựa vào thân thể hắn: "Chủ nhân đương nhiên muốn thế nào đều có thể, chó cái ti tiện. . . Muốn biết chủ nhân còn muốn chó cái ti tiện sao?"
Tống Minh đẩy cậu ra: "Đương nhiên là không muốn" nhìn vẻ mặt lo lắng của Chu Phàm, Tống Minh lại cười, "Cậu cho rằng mình là cái thứ gì hấp dẫn người khác sao."
"Chỉ cần chủ nhân chịu muốn chó cái ti tiện liền tốt. . . Không cần vứt bỏ. . ."
Tống Minh mang bịt mắt lên cho Chu Phàm rồi lấy ra một túi vớ tình thú, vớ kia là mở ra vừa vặn đem dương vật cùng dâm huyệt của Chu Phàm đều lộ ra, tiếp đó lấy giang tắc nhét vào miệng dâm huyệt của cậu, liền nắm xích dắt Chu Phàm vào phòng sách. Bị bịt mắt ngăn cản tầm nhìn, Chu Phàm chỉ có thể va va chạm chạm cảm nhận phương hướng của Tống Minh mà bò, sau đó Tống Minh vỗ vỗ mông cậu bảo cậu quỳ nằm sấp bày đúng tư thế. Trong bóng đêm Chu Phàm không biết chủ nhân muốn làm gì, trong lòng vừa mong chờ chuyện sắp xảy ra lại sợ chủ nhân thật sự đưa cậu cho người khác.
"Mở chân ra. . . Cong người về trước. . ." Tống Minh không nhanh không chậm ra lệnh, giơ chân lên, ngón chân xoay quanh trong hậu huyệt đã sớm ướt của Chu Phàm, ngẫu nhiên dùng sức ấn thịt mềm, chất lỏng dâm mỹ theo chân Tống Minh chảy ra, "Nhóc lẳng lơ thật lâu không có bị thao, nhanh như thế liền không chờ nỗi kịp đã phát tao."
"Ừm. . . Chủ nhân. . . Chủ nhân đừng không cần chó cái ti tiện. . ." Chu Phàm miễn cưỡng duy trì tốt tư thế, thân thể lắc lư theo động tác ra vào của chân Tống Minh, lại không dám làm ra động tác quá lớn, ngón chân Tống Minh ra vào như lướt qua, rõ ràng đụng đến tuyến tiền liệt nhưng lại cố ý lui về, dục vọng kích thích đến nửa liền dừng khiến cậu cực kỳ khó chịu.
Cạch một tiếng, con mắt bị che kín của Chu Phàm cũng có thể cảm nhận được tia sáng mãnh liệt đột nhiên xuất hiện, trong phòng đặt camera cùng một khung ngựa gỗ, Tống Minh đi đến trước camera chỉnh thông số, để lại Chu Phàm bị ném xuống, đáy lòng tức sợ hãi vừa chờ mong.
"Chủ nhân. . ." Chờ thật lâu, Chu Phàm sắp duy trì không nỗi tư thế, thử kêu.
"Ừm, bò về phía trước đi."
Chu Phàm nghe lời bò về phía trước, ước chừng khoảng mười mét liền bị ngựa gỗ chặn lại, mệnh lệnh của Tống Minh lại truyền tới.
"Liếm nó."
Chu Phàm quỳ, từ dưới đáy liếm lên, tiếp đó dần dần cong thân thể lên, lúc vừa chạm đến nó liền đại khái đoán được nó là gì, ngựa gỗ không cao lắm, lúc Chu Phàm đứng lên, rất dễ dàng liền liếm đến đỉnh, đương nhiên cũng bao gồm cây dương vật giả sắp dùng trên người cậu kia.
"Vẻ mặt dâm tiện chút, ngửa đầu bắt đầu liếm từ dưới."
Chu Phàm thế là lại bắt đầu ngửa đầu liếm láp, nước bọt không chịu khống chế chảy ra, từ mặt dưới dương vật giả bắt đầu liếm lên càng cảm nhận rõ hơn kích thước của nó to dài bao nhiêu, bên ngoài lồi lõm không bằng phẳng, nghĩ đến thứ đồ chơi này lập tức sẽ dùng trên người mình, có một trận hoảng sợ lại nuốt ngụm nước miếng "Thích không, lập tức liền muốn bị thao." Đang cầm camera, tiếng Tống Minh trầm thấp vang lên, Chu Phàm khẽ gật đầu với hướng âm thanh truyền đến: "Thích."
"To hơn chút."
"Chó cái ti tiện thích bị thao, cảm ơn chủ nhân ban thưởng."
"Leo đi lên, nuốt cây gậy thịt lớn kia vào đi."
Mông Chu Phàm cọ xát chỗ quy đầu của gậy xoa bóp, tiếp đó thân thể kẹp lấy đỉnh gậy xoa bóp, đỉnh hơi mảnh, tiến vào rất dễ dàng, được một nửa chiều dài liền cảm thấy khó khăn, miệng dâm huyệt cơ hồ bị căng đến mức lớn nhất. Chu Phàm cầu cứu về phía Tống Minh: "Chủ nhân. . ."
"Tiếp tục a, đừng ngừng." Tống Minh tiếp tục ra lệnh, "Nằm lên trên, tay cầm lên trên tay vịn."
Chu Phàm bèn dùng tư thế bị cắm vào nằm lên trên ngựa gỗ, tay nắm chặt tay vịn liền dễ dàng cảm nhận được hai bên tay cầm đều có một cái vòng, cậu thử đưa tay nắm chặt vòng.
"Ừm. . . Đúng rồi, vươn tay vào đi, cảm nhận được cái nút bên trong không, thân thể nghiêng về phía trước, đem cái nút kéo xuống."
Động tác này có chút khó khăn, chiều dài của ngựa gỗ khiến Chu Phàm chỉ có rời khỏi gậy xoa bóp hướng về phần đầu ở trước mới có thể nắm đến, miệng cắn vòng, liếm một vòng rồi xác định được vị trí cái nút rồi kéo xuống, một tiếng đinh, hai tay Chu Phàm liền bị cố định trên ngựa gỗ.
Làm xong Chu Phàm lại lui người về ngồi trên dương vật giả, hai tay bị trói khiến cậu càng có cảm giác bị đối đãi tàn nhẫn mà xem nhẹ cảm nhận của mình, cậu nhìn về phía Tống Minh lộ ra ánh mắt mong chờ, cầu khen ngợi.
"Không tệ." Tống Minh không keo kiệt khen ngợi, không chút lưu tình nào mở chốt của ngựa gỗ.
Ngựa gỗ bất ngờ nâng lên, dương vật giả lạnh băng không lưu tình đâm vào cửa huyệt.
"Sắp đâm tới. . . Đâm tới. . . A a!" Dương vật giả vẫn không thể hoàn toàn tiến vào, Chu Phàm đỏ bừng cả mặt, dụng cụ thô to nhét đầy dâm huyệt, cảm giác chướng bụng khiến cậu cảm thấy hết sức thống khổ, lại xen lẫn khoái cảm tự ngược.
Gậy thịt lớn không có chút quy tắc nào ra vào, khi thì giống như đóng cọc liều mạng va chạm dâm huyệt của Chu Phàm, rất có khí thế không đâm xuyên dâm huyệt thì không dừng, dâm huyệt vốn còn chút chặt dưới cử động ra vào thô bạo của gậy thịt lớn đều bị thao lỏng, dâm thủy văng khắp nơi. Hai tay Chu Phàm bị còng lại, thân thể bị gậy thịt lớn khống chế, thân thể sắp bị cắm đến bay lên trời, hai tay lại bị còng lại vững vàng giữ lấy, siết ra một vết đỏ; khi thì lại ra vào chậm rãi ôn nhu, khiến thân thể bị đỗi đãi thô bạo cảm thấy đói khát.
"Thao chết em. . . Thao lỗ đít em nở hoa. . . Chó cái ti tiện muốn được tinh dịch rót đầy lỗ đít. . . Nhúc nhích trong mông đều có thể phun ra tinh dịch. . ."
Sau khi đối đãi thô bạo một lúc lâu, đối đãi ôn nhu khiến Chu Phàm thậm chí nhịn không được, thân thể đong đưa điều khiển ngựa gỗ như hùa theo cử động ra vào của gậy thịt lớn, sau khi cậu ngồi xuống phía dưới nghỉ ngơi hồi lâu, ngựa gỗ lại như vừa lúc đang chờ đợi cơ hội này, dốc sức chuyển động mạnh.
"A a a. . . Không được, dâm huyệt sắp bị thao lật. . . Sắp bị chơi hỏng. . ."
Dâm huyệt của Chu Phàm phun ra từng đợt dâm thủy, âm hành cũng bắn ra tinh dịch màu trắng. Ngựa gỗ nhưng vẫn không biết mệt, không ngừng vlay động, gậy thịt lớn không chút lưu tình ngay ngắn cắm vào, trong tiếng ba ba ba dâm mỹ còn có tiếng rên rỉ sung sướng cùng đau đớn cực hạn của Chu Phàm. Cậu thậm chí bị thao đến khóc, ôm cổ ngựa từng chút từng chút bị điều khiển.
Trong ruột một mảnh nóng bỏng, dâm huyệt bị ép động không chút lưu tình, sau đó lại bị lực lớn ép tới. . . Nước bọt của Chu Phàm căn bản không khống chế được, từ khóe miệng chảy thẳng đến trên đầu vú. Khoái cảm sắp bức điên cậu rồi, hai chân kẹp chặt lấy thân ngựa, cả người chỉ có thể đong đưa lay động theo ngựa gỗ, trong lỗ đít lại lần nữa bị thao đến cao trào, dịch ruột non một đợt lại một đợt thấm ướt ngựa gỗ. Gậy thịt lớn còn đang đâm rút chẳng biết thời gian, dâm huyệt bị sử dụng quá độ cao trào mấy lần qua đi đau đớn càng ngày càng rõ ràng, tất chân màu đen đều bị kéo rách như sợi dây mảnh lượn quanh trên thân.
"A a a. . . Sắp bị thao chết. . . Chủ nhân. . ." Chu Phàm nước mắt đầy mặt, cậu giãy dụa hướng Tống Minh cầu cứu.
"Thích không?"
"A a a. . . Thích. . . Chó cái ti tiện thích bị lấp đầy. . . Bị chủ nhân bắn đầy một bụng tinh dịch. . . Như mang thai vậy. . ."
Ngựa gỗ ngừng lại, Chu Phàm lung lay thân thể treo trên mặt đất, hai tay còn bị còng lại ấn ra từng dấu vết tàn nhẫn. Tống Minh đem camera tới gần Chu Phàm, bảo Chu Phàm liếm sạch sẽ dâm thủy cùng tinh dịch cậu lưu lại trên ngựa gỗ, cuối cùng dừng lại trên gương mặt khóc lóc phủ đầy dịch lỏng kia.
Chương 22: Kết thúc ngắn gọn
"Sợ sao?" Tống Minh ôm Chu Phàm ngồi trước bàn sách, sờ lên đầu cậu, ngay trên màn hình vi tính đang tại phát video Chu Phàm bị ngựa gỗ đùa bỡn, có thể nhìn thấy lượng truy cập thỉnh thoảng tăng thêm.
Mạng X là một trang web nội bộ của người yêu thích ngược luyến, trở thành hội viên trong này cần nộp một khoản hội phí khổng lồ để cung cấp cho người dùng của trang web, đảm bảo an toàn cùng tính bảo mật cho trang web0, đồng thời cần tải video lên để chứng minh.
Video ngựa gỗ hôm đó chỉ đơn giản nhập mã captcha liền xem được, Chu Phàm đeo bịt mắt lớn mặc dù nhìn không ra diện mạo, nhưng nếu như trước mặt người quen cũng có khả năng bị nhận ra.
"Có một chút. . . Nhưng kỳ thật cũng rất an tâm." Chu Phàm ngẩng đầu ôn nhu nhìn Tống Minh, "Giống như tuyên bố quan hệ với chủ nhân, nhận được công nhận trước mặt người khác, em chỉ là nô lệ của chủ nhân mà thôi"
Tống Minh biết, Chu Phàm là có thể hiểu hắn. Trong quan hệ chủ nô, chủ nhân cùng nô lệ chỉ có thể vụng trộm ở nơi hẻo lánh mà người khác nhìn không thấy dùng quy tắc ở chung của bọn hắn, muốn để người biết cảm giác mãnh liệt như người yêu bình thường, cũng bởi vậy sẽ có mạng X tồn tại, kẻ yêu thích SM ở nơi thuộc về bọn hắn giao lưu, chủ nô cố định chủ nô cùng người yêu bình thường ở mạng giao tiếp này công khai tuyên thệ như nhau.
"Nếu cậu bị người nhận ra thì sao?"
"Sẽ không a, video sẽ chỉ tồn tại trong diễn đàn" Chu Phàm không thèm để ý nhìn Tống Minh: "Hơn nữa. . . Dù bị nhận ra, em tin chủ nhân cũng sẽ bảo vệ em. . ."
"Ừm. . ." Tống Minh cầm tay Chu Phàm.
Sẽ không còn người phù hợp như thế này, dứt khoát vẫn ở cùng một chỗ đi.
Lời của tác giả:
Ân. . . Kỳ thật chuyện này mở đầu không phải thế này. . . Chỉ là ta phát hiện viết như thế càng ngày càng có khuynh hướng ntr tan vỡ cho nên tranh thủ thời gian làm lại, ha ha tác giả tốt tùy hứng cảm ơn các độc giả sủng ái ~ thật sự là chuyện quá ngắn sẽ có hai phiên ngoại, một là ngày nào đó Chu Phàm bị nhận ra XD, 2 là H đã được chọn trước kia, nhất định phải viết ra trước khi nghĩ ra cái khác!
Ngoài ra sắp khai giảng ó chút bận, không cần chờ đổi mới rồi
Cảm ơn mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top