Chúng ta tìm thấy nhau dưới cơn mưa

Căn nhà lạnh lẽo mấy khi lại trở nên ấm áp. Ngày nghỉ hiếm hoi của DongHae và EunHyuk trôi qua rất giản dị, họ chỉ ở trong nhà, thức dậy, cùng nhau ăn uống, cùng nhau xem một bộ phim nào đó, chẳng buồn bước chân ra khỏi cửa.
            Trên ghế sofa, EunHyuk cuộn cả người tựa vào lòng DongHae, cả hai cùng chăm chú vào màn hình TV đang chiếu một bộ phim hành động gây cấn. Thời tiết hôm nay có vẻ âm u, chỉ mới xế chiều mà mây đã che hết mặt trời, có vẻ tối nay sẽ mưa lớn. Cả căn nhà đều chưa bật đèn có chút tối tăm, chỉ có ánh sáng từ màn hình TV nhấp nháy.
"Bộ phim này chán quá! Chỉ có cảnh đánh nhau là hay thôi!"
            EunHyuk biểu môi, khẽ trở người, rút sâu vào lòng của DongHae. Anh chỉ mỉm cười, nhìn chàng trai đang làm nũng kia. Có ai ngờ được cậu là cảnh sát, hùng hùng dũng dũng đi tra bắt cướp hằng ngày không chứ. EunHyuk ở nhà như một con mèo lười biếng, lúc nào cũng coi DongHae như cái gối bông mà ôm ấp, tựa vào. Khác xa với cảnh sát Eun ở Sở cảnh sát, khi hỏi cung tội phạm thì lớn tiếng tra khảo, khi đuổi bắt cướp thì tay chân lanh lẹ, đánh đấm không ngừng.
"Em tựa vào anh nãy giờ hết nửa bộ phim rồi mới bảo chán! Sao không nói sớm đi, cánh tay anh sắp tê liệt rồi!"
DongHae lấy cánh tay dưới đầu EunHyuk ra vẫy vẫy, để EunHyuk lấy mình làm gối đến cánh tay tê rần không còn cảm giác. EunHyuk phì cười khoái chí, cậu ngồi dậy lấy điều khiển bấm tắt TV rồi đến bên cửa sổ kéo màn ra nhìn bầu trời xám xịt.
"Trời lại sắp mưa rồi, mới có bốn giờ chiều mà cứ tưởng tối!"
"Có vẻ tối nay không thể ra ngoài ăn rồi, em nấu ăn đi. Em bắt đầu nấu từ bây giờ, may ra bảy, tám giờ tối có cơm ăn là chuẩn!"
"Anh muốn ăn thì tự đi mà nấu! Biết em nấu tệ mà cứ khoái trêu chọc! Còn nếu tha thiết muốn ăn đồ em nấu thì cho anh lựa. Một mì gói, hai trứng chiên!" EunHyuk lườm DongHae thở hắt ra. Thấy gương mặt cười cười đầy vẻ trêu ngươi của hắn thật muốn đấm cho vài phát.
"Vậy chút nữa anh nấu, còn em thì rửa bát đi!"
"Anh làm hết đi! Anh nấu, anh rửa luôn! Em đang bị thương mà, cần được nâng niu!" EunHyuk giơ cánh tay băng bó của mình lên, ra lệnh cho DongHae.
"Được! Để anh hảo hảo nâng niu em, ngày mai không cần đi làm! Ở nhà đến hết tuần đi nhé, cảnh sát Eun!"
"Không được! Ở nhà chán lắm, em muốn đi làm, còn bao nhiêu vụ chờ em phá án nữa! Anh biết Tổ trọng án không có em là không phá án được mà!!!" EunHyuk vỗ ngực đầy tự tin, mặt thì hất lên rất tự cao.
"Em nghĩ em là ai? Mấy anh trong đội mà nghe được thì cười cho không còn chỗ nấp đấy!" DongHae phì cười, đưa tay vỗ vỗ đầu EunHyuk như dạy con nít.
"Hứ! Tất nhiên là không có em thì tổ trọng án sẽ loạn lên đấy! Bởi vì Đội trưởng Lee bận nhớ em, tâm trí đâu mà phá án chứ!" EunHyuk đẩy bàn tay DongHae trên đầu mình xuống, nhướn mày trêu chọc anh.
            DongHae bật cười thành tiếng, như một thói quen, ôm trọn lấy EunHyuk từ đằng sau hôn lên tóc cậu. Cả hai hướng mắt ra cửa sổ ngắm nhìn bầu trời lúc chuyển mưa rất u ám, nhưng cả anh và cậu đều thích ngắm nhìn nó. Mưa đối với mọi người là một điều phiền phức, ai cũng tìm chỗ trú mưa khi những hạt mưa bắt đầu rơi.Với DongHae và EunHyuk mưa lại là sự chở che, là nơi ẩn nấp an toàn, là những kí ức khó quên...

[          Đêm đó là một đêm mưa dầm ẩm ướt, đội của DongHae được lệnh hỗ trợ Tổ điều tra ma tuý hành động ở một vũ trường lớn có tiếng ở Seoul. Cơn mưa dai dẳng cả ngày không dứt, không khí có chút ảm đạm, đường phố rất vắng người, có lẽ ai cũng về nhà tránh mưa hết rồi, hàng quán cũng đóng cửa sớm hơn thường lệ vì chẳng có khách. Thế nhưng vũ trường nơi họ làm nhiệm vụ vẫn sáng đèn, tiếng nhạc xập xì vẫn vang lên không ngừng lấp cả tiếng mưa. Có vẻ với những kẻ tìm đến nơi này thì thời tiết ra sao chẳng quan trọng với họ. Những chiếc xe hơi thể thao vẫn tấp nập ra vào, nhân viên phục vụ ân cần cầm dù chạy ra đón thượng đế của họ.

"Sếp Lee! Chút nữa đội của tôi và anh sẽ chia làm hai. Đội của tôi tiến vào từ cửa trước, tổ của anh giữ cửa sau. Vũ trường này là nơi phân phối thuốc lắc nên khi chúng tôi ập vào từ cửa trước chắc chắn đám buôn thuốc sẽ bỏ trốn bằng cửa sau, tổ của anh chỉ việc tóm gọn bọn chúng."

Đội trưởng Han của Đội điều tra ma tuý đứng bên cạnh DongHae bàn tính kế hoạch hành động. DongHae chăm chú nghe và phối hợp cùng, đây không phải lần đầu hợp tác cùng nhau nên họ vô cùng ăn ý.

"Vũ trường này có tổng cộng ba cửa sau, tổ chúng ta có sáu người, hai người giữ một cửa! Nhanh chóng vào vị trí!"

DongHae sau khi bàn bạc cùng sếp Han, nhanh chóng chạy vào xe của đội mình. Anh lập tức giải thích rõ bố trí và phân công hành động cho các đồng đội. EunHyuk chỉ vừa vào đội vài tháng, cũng dần quen hơn với cách làm việc của đồng đội mới. LeeTeuk và KangIn là cặp bài trùng, đi đâu làm gì cũng có nhau nên đương nhiên khi làm nhiệm vụ cũng tự động cùng nhau phân thành một nhóm. KyuHyun và SiWon cũng thân thiết với nhau, thành ra lúc nào EunHyuk cũng được theo Đội trưởng. EunHyuk ngưỡng mộ DongHae nên lần nào làm nhiệm vụ cùng anh cũng vừa vui vừa lo.

Cả đội của DongHae phải dầm mưa trong con hẻm tối mai phục. Trời thì lạnh, còn bị ướt mưa không khỏi làm cơ thể phát run. EunHyuk không kìm được mà hắt xì vài cái, DongHae thấy vậy liền nhíu mày phàn nàn cậu.

"Này EunHyuk, cậu phải chăm rèn luyện cơ thể hơn đó! Mới đứng mưa vài phút đã nhảy mũi rồi!"

"Đội trưởng à, hắt xì không liên quan đến thể lực đâu! Hắt xìiiii!!!" EunHyuk bướng bỉnh trả lời, lấy tay che mũi mình lại, nhảy mũi thêm vài cái.

"Cậu còn dám cãi tôi? Nhìn cậu có ai bảo là cảnh sát không? Mặt thì lúc nào cũng trắng hồng, thân hình thì ốm yếu! Lần sau nếu có nhiệm vụ giả gái, tôi nhất quyết tiến cử cậu!"

"Da tôi trắng liên quan gì chứ! Tôi nhấn mạnh với Đội trưởng là tôi ốm chứ không yếu! Mà Đội trưởng à, anh bớt phàn nàn về tôi được không!!!"

EunHyuk mặt thì phụng phịu trả lời con người trước mặt, lòng cậu lại thấy vui vui. Chỉ vừa vào đội vài tháng , cậu đã có thể nhanh chóng thân thiết với mọi người, kể cả đội trưởng khó tính này. Nghĩ lại thời ở Học viện, lại gần DongHae thật không dễ, cứ tưởng anh lạnh lùng không cảm xúc. Vậy mà bây giờ khi tham gia vào Tổ trọng án, trở thành đồng đội kề vai sát cánh vào sinh ra tử cùng nhau thì EunHyuk mới nhận ra, DongHae đối với anh em đồng đội vô cùng tốt, quan tâm, tận tình vô cùng.

            DongHae trong lúc chờ làm nhiệm vụ có thể vui vẻ cười nói động viên đồng đội, nhưng chỉ cần có tín hiệu hành động liền trở thành con người khác, vô cùng nghiêm túc và dứt khoát. Đứng đợi một lúc lâu, sếp Han truyền tín hiệu đến chuẩn bị bắt người. Các anh em trong đội trọng án liền trở nên nghiêm túc vào vị trí mai phục.

            Tiếng người chạy nói ồn ào, che lấn, xô đẩy, chửi thề vang ầm lên như đàn ong vỡ tổ. Một đám người tuôn chạy ra từ cửa sau. Bọn côn đồ buôn thuốc không hề dễ đối phó, bọn chúng lao vào đánh đấm với cảnh sát tìm đường thoát thân. DongHae nhanh như vũ bão đưa chân tung cước đá một tên bay vào tường khoá tay hắn ra sau lưng còng lại. Tay còn lại túm lấy tay tên thứ hai bẻ ngược ra sau ép hắn quỳ xuống. Một mình DongHae đã có thể nhanh chóng tóm gọn hai tên. EunHyuk cũng không tệ, đuổi theo tên chạy trốn, nhảy lên đá vào lưng khiến hắn lảo đảo té nhào ra đằng trước. Cậu túm lấy tay hắn áp mặt hắn vào tường, lấy còng khoá tay hắn lại.

Cả con hẻm nhỏ vang lên tiếng ẩu đả không ngừng, bên phía của LeeTeuk và KangIn cũng nhanh chóng tóm gọn hết bọn chúng, cùng KyuHyun và SiWon giải bọn tội phạm ra xe. DongHae đi đến phía của EunHyuk, gật đầu khen ngợi cậu.

"Cậu chạy nhanh thật đấy! Cứ tưởng là để chạy mất một tên rồi!"

"Tôi đã nói với Đội trưởng là tôi ốm chứ không yếu mà!" EunHyuk nghênh mặt trả lời, vô cùng tự hào vì lời khen của anh.

DongHae cùng EunHyuk trao ba tên mình vừa bắt được cho KyuHyun dẫn ra xe. Bỗng DongHae thấy được một bóng người thấp thoáng đằng sau đống rác trong con hẻm, nghi ngờ là tội phạm nên một mình quay lại. DongHae đi từng bước nhẹ về phía có tiếng động, tay anh đặt lên khẩu súng vắt bên hông.

"Bọn cảnh sát chết tiệt!!!!"

Bỗng một tên nhảy bổ ra từ trong đống rác, tay cầm một bình xịt nhỏ xịt thẳng vào mặt của DongHae. DongHae có chút lảo đảo nhưng phản xạ anh vô cùng tốt, một cước túm lấy tên đó, khống chế hắn vào tường còng tay lại. Hơi xịt đó có mùi rất thơm, DongHae bất ngờ bị xịt vào mặt không khỏi khó chịu mà ho sặc sụa. Có lẽ tên này trốn trong vũ trường đã lâu, khi thấy cảnh sát đi gần hết mới trốn ra, không ngờ lại bị DongHae phát hiện nên mới dùng bình xịt trong tay để tự vệ.

"Đội trưởng! Anh có sao không?"

EunHyuk hớt hải chạy lại khi thấy DongHae vừa bắt thêm một tên, nhìn anh ho sặc sụa có chút lo lắng. EunHyuk chạy đến nơi thì đập vào mắt cậu là bình xịt màu trắng đang nằm lăn lóc trên nền đất. Mắt cậu mở to, cậu biết công dụng của bình xịt đó là gì.

"Đội trưởng... Anh bị... hắn xịt cái này vào mặt sao?"

EunHyuk giọng run run hỏi, cậu cũng bối rối không biết giải thích cho anh thế nào. Nhìn DongHae có lẽ không biết loại thuốc này. Trước đây EunHyuk làm ở Tổ chống tệ nạn nên biết được loại thuốc xịt này có công dụng gì.

"Phải... Tôi vào toilet rửa mặt, cậu giải hắn ra xe đi!"

DongHae nhíu mày vô cùng khó chịu, anh đẩy tên tội phạm qua cho EunHyuk, rồi quay vào trong vũ trường. Mùi hương của thứ hắn xịt vào anh thật khó chịu, DongHae có chút choáng váng tìm đường vào toilet.

EunHyuk lòng không yên, nhanh chóng giao tên tội phạm cho đồng nghiệp rồi chạy theo DongHae. Vào toilet, thấy DongHae đang cúi vào bồn nước hất nước lên mặt.

"Đội trưởng... anh cảm thấy sao rồi... có ổn không?"

            Giọng EunHyuk run run, cậu cũng không biết mở lời nói với anh thế nào. Nhìn DongHae có vẻ hơi choáng váng rồi, cậu liền nhanh chóng đi đến đỡ anh. DongHae thấy đầu óc có chút quay cuồng, đứng không vững.

"Thứ hắn xịt vào tôi là cái gì vậy... Chóng mặt quá!"

"Là... thuốc kích dục... dạng này có công dụng nhanh lắm..."

"CÁI GÌ???"

            EunHyuk rụt rè trả lời, lấy tay anh quàng lên vai mình đỡ anh đứng dậy. DongHae đầu óc quay cuồng, nghe EunHyuk nói xong khiến anh phát điên mà quát lên. EunHyuk cũng không biết giải quyết ra sao, chính cậu lúc này cũng bối rối.

"Mau đưa tôi ra khỏi đây trước khi có ai khác phát hiện ra tôi trong tình trạng mất mặt này!"

            DongHae ôm lấy trán mình, cố thanh tỉnh bản thân, miệng gằn từng chữ một. Hẳn là bây giờ anh đang tức điên lên trong người. EunHyuk cố dìu anh ra khỏi vũ trường bằng cổng sau, len theo con hẻm dẫn ra khỏi khu vực phong toả của cảnh sát. Cậu bắt một chiếc taxi, đỡ anh lên rồi bảo bác tài chạy đi. Cả hai thân người đều ướt nước mưa, nhưng cơ thể của DongHae đang nóng lên từng hồi. DongHae nhắm chặt hai mắt cố điều chỉnh hơi thở mỗi lúc một hỗn loạn của mình, cơ thể anh nóng nực, rạo rực đến phát điên.

"Đến bệnh viện!" EunHyuk nói với bác tài, gương mặt cậu vô cùng lo lắng quay sang nhìn DongHae.

"Không được! Về nhà của tôi!"

DongHae cáu gắt hét lên, anh đọc nhanh địa chỉ của mình rồi lại nhắm mắt, cơ thể của anh lúc này căng cứng. DongHae vô cùng khó chịu trong người, đầu óc thì trống rỗng, anh không thể đến bệnh viện được. Tin anh bị tội phạm xịt hơi kích dục vào mặt mà lan truyền khắp sở cảnh sát thì không hay một tí nào. Mặt mũi của anh và của ba anh sẽ ra làm sao? Chưa kể những kẻ không thích anh rất nhiều, bọn họ sẽ thêu dệt chuyện này lên đến mức độ nào thì anh không dám nghĩ đến. Xe ngừng trước khu căn hộ của mình, DongHae loạng choạng xuống xe đi thẳng vào trong. EunHyuk chạy theo đỡ anh, cứ sợ là anh sẽ té bất cứ lúc nào.

DongHae mở cửa vào trong nhà, lảo đảo đổ cả người xuống sofa, người anh toát đầy mồ hôi, hơi thở mỗi lúc một gắt gao. EunHyuk đi đến chạm vào người anh, cơ thể anh nóng như lửa đốt.

"EunHyuk... đừng chạm vào người tôi... Cậu mau về đi!!!" DongHae đẩy tay của cậu ra, quay đi chỗ khác tránh mặt cậu.

            Không biết có phải do tác dụng của thuốc không, DongHae khi nhìn vào EunHyuk, cơ thể lại nóng hơn. Quần áo của EunHyuk ướt mưa dính sát vào cơ thể, gương mặt cậu thì trắng hồng, làn da nhìn thôi cũng đã thấy mịn màng chứ không cần chạm tới. Khi EunHyuk tiến đến, tay cậu đặt lên người anh, DongHae như có dòng điện chạy dọc cơ thể, khiến anh như muốn lao đến người đối diện làm chuyện đồi bại.

"Anh như vậy sao tôi về được! Tôi có cách này!"

            EunHyuk đỡ anh đứng dậy tiến vào toilet, đặt cả thân người DongHae vào bồn tắm. Cậu xả nước lạnh vào bồn, sau đó quay sang anh lo lắng nhìn sắc mặt đối phương.

"Có đỡ nóng hơn không?"

            DongHae bất lực lắc đầu, nhăn nhó nắm chặt hai tay đến nổi đầy gân. Anh cắn chặt môi mình đến bật máu. EunHyuk thấy tình hình không khả quang hơn được bèn chạy ra tủ lạnh, gom hết nước đá ở ngăn đông mà chạy vào toilet. Cậu lấy nước đá đắp lên người anh, tay cậu nhanh chóng cởi bớt áo trên người DongHae ra, trực tiếp lấy từng viên đá xoa lên cơ thể anh.

            DongHae choáng váng nhìn EunHyuk, gương mặt cậu lo lắng vô cùng, từng viên đá cứ tan chảy trên da thịt nóng hổi. Bàn tay EunHyuk xoa dịu đi cơn nóng bên ngoài nhưng ngọn lửa trong tâm trí của DongHae vẫn ngùn ngụt bừng lên.

"EunHyuk... EunHyuk...."

            DongHae dường như không thể kiểm soát cơ thể mình được nữa, anh chụp lấy tay của EunHyuk, kéo mạnh khiến cả người cậu ngã vào bồn tắm, nằm lên người anh.

"Đội trưởng... anh... ưmmmm..."

DongHae cướp lấy đôi môi của EunHyuk khiến câu nói không kịp hoàn thành. Đôi mắt EunHyuk tròn xoe kinh ngạc, đại não cậu lúc này dường như ngừng hoạt động, cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. EunHyuk cảm thấy tay của DongHae nóng hổi đang vòng ra sau lưng cậu, kéo cậu sát vào cơ thể anh. EunHyuk cảm nhận được lưỡi của anh đã tiến vào khoang miệng mình, lôi kéo cậu vào một nụ hôn không có điểm dừng.

Đôi mắt của DongHae lúc này chỉ còn là ngọn lửa dục vọng, anh biết người anh đang điên cuồng ôm hôn kia là EunHyuk, anh không muốn làm tổn thương cậu, nhưng anh không cưỡng lại được. Anh không thể ngừng lại khi nhìn vào đôi mắt tròn xoe mang đầy sự lo lắng dành cho anh. Cơ thể anh như có thể làm nóng chảy cả băng khi bàn tay EunHyuk chạm vào. Mùi hương từ cơ thể cậu lôi kéo tâm trí anh, khiến anh khao khát cậu như một kẻ sắp chết khát giữa sa mạc điên cuồng chạy về phía ốc đảo xanh tươi.

EunHyuk không cự tuyệt DongHae, cậu cũng không biết tại sao bản thân mình lại dễ dãi như vậy. Chính cậu cũng không muốn dứt khỏi nụ hôn với anh. Chính cậu cũng không cự tuyệt khi DongHae mạnh bạo xé toạt quần áo của cậu như một tên điên. EunHyuk thở dốc khi cả thân thể trần trụi của mình dán sát vào anh, tay cậu ôm lấy bờ vai rộng của DongHae, đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt kia. Giờ đây chính EunHyuk cũng thấy nóng, dường như bồn tắm chứa đầy nước đá này đã trở nên vô dụng đối với họ.

"EunHyuk... tôi muốn cậu..."

DongHae thì thầm trong tiếng thở dốc, anh hôn lên cổ của EunHyuk, từng chút mút lấy từng nấc da thịt ngọt ngào. EunHyuk cũng không thể cưỡng lại, tay cậu luồng vào tóc anh, cậu cắn môi ngửa đầu về phía sau. Mái tóc ướt nhẹ ôm lấy gương mặt cậu, EunHyuk mơ màng rên rỉ theo từng nụ hôn anh đặt lên da thịt cậu. Không gian chật chội không thể làm cả hai thoải mái, DongHae đứng dậy, bước ra khỏi bồn tắm, anh lột bỏ tất cả những thứ vướng bận trên cơ thể của anh và cậu, cúi xuống nhấc bổng cậu lên đi vào phòng ngủ.

Cả hai lại tiếp tục hôn nhau điên cuồng khi ngã xuống tấm nệm êm ái, cơ thể họ ẩm ướt, da thịt như muốn dán sát vào nhau. DongHae ngừng lại nhìn vào mắt EunHyuk, đôi mắt rất đẹp, đôi mắt đang mơ màng trong dục vọng. Anh không kìm được, đôi môi lại tìm đến EunHyuk, tay anh lướt nhẹ trên cơ thể trần truồng ẩm ướt kia.

EunHyuk lúc đầu là người tỉnh táo, DongHae mới là kẻ bị thuốc điều khiển, nhưng giờ đây, chính EunHyuk cũng không ngừng lại được. Cậu yêu cách anh vuốt ve thân thể cậu, cậu muốn DongHae ôm chặt cậu trong vòng tay, muốn anh mãnh liệt hôn môi cậu. Phải chăng là vì EunHyuk đã yêu thầm con người này quá lâu? Phải chăng cậu đang lợi dụng hoàn cảnh này để có thể ở cùng DongHae trọn đêm nay? EunHyuk cũng không biết nữa, chỉ là nhìn anh cực khổ chịu đựng, cậu không cam lòng...

"DongHae... em thích anh... thích từ rất lâu rồi..."

Những nụ hôn như một liều thuốc nói thật, EunHyuk không biết mình đã bật ra câu nói đó tự bao giờ. DongHae vẫn tiếp tục đem môi mình mân mê trên cơ thể cậu, tay anh tách đôi chân cậu ra, len mình ngồi vào giữa, tay anh tìm đến tiểu bảo bối đang cương cứng mà xoa nắn. EunHyuk kích động đến ngồi bật dậy, rên rỉ, ánh mắt mờ ảo nhìn anh. Cậu chủ động tiến đến hôn anh, dùng tay giúp anh vuốt ve thứ to lớn, nóng rực giữa hai chân kia. EunHyuk mút lấy môi DongHae, tiếng rên trầm của cậu mỗi lúc một to hơn.

"Aaaaaa..... Harhhhhhhhh.... DongHae.... Aaaaaaaa..."

DongHae bất chợt đè cậu xuống giường, một lần tiến vào không chút chuẩn bị khiến EunHyuk đau đến cứng người hét lên, tay cậu bấu vào lưng anh đến bật máu. Cậu có thể cảm nhận được tính khí của DongHae thô to đến độ nào, cảm nhận được từng chuyển động của anh trong cơ thể cậu.

EunHyuk bị va chạm như bão tố của DongHae làm đến hoa cả mắt, cậu khóc. Nước mắt chảy ra bên khoé mắt, môi cậu cắn chặt, cánh mũi phập phồng không ngừng hô hấp khó khăn. Lần đầu bị nam nhân tiến vào từ phía sau, EunHyuk không khỏi đau đớn, nhưng thứ kia của DongHae thật sự lớn, lại còn thêm tác dụng của thuốc khiến nó càng thêm thô cứng. Tốc độ trừu sáp của anh thật làm EunHyuk muốn ngất, cơn đau qua dần qua đi thì khoái cảm ập tới, EunHyuk vươn tay ôm lấy cổ anh mà ngồi dậy, chủ động hôn lên mặt, lên cổ, lên vai của anh, dùng đầu lưỡi mẫn cảm vuốt ve thân thể kia. EunHyuk rải những nụ hôn lôi kéo DongHae theo cậu, chân EunHyuk ôm lấy eo của anh, phối hợp di chuyển lên xuống.

"EunHyuk... Hrmmmmm... Harhhhhhh..."

DongHae cắn lấy môi dưới EunHyuk, rên trầm thoả mãn. Tay anh đỡ lấy cánh mông mịn màng, không ngừng xoa nắn. EunHyuk phả từng hơi thở nóng nực cùng những tiếng rên rỉ bên tai DongHae khiến anh càng thêm điên cuồng. DongHae đặt EunHyuk xuống giường, hai tay giữa lấy hai bên đùi, buộc cậu mở rộng chân đón lấy những cú thúc mạnh bạo kia. EunHyuk bật khóc thành tiếng, rên rỉ không ngừng khi khoái cảm dâng lên như sóng trào.

"Sâu... Sâu quá... Arhhhh... DongHae... Anh giết chết em... Arhhhhh"

EunHyuk không ngừng rên rỉ theo từng lần anh tiến sâu vào trông cậu, quy đầu kia ma sát lên từng tế bào mẫn cảm bên trong cậu, tìm đến điểm yếu của cậu mà chơi đùa. EunHyuk run lên khi cảm nhận được DongHae đã tìm được điểm nóng kia mà ra sức trừu sáp. EunHyuk rên lớn mà xuất tinh, bắn đầy lên bụng DongHae. Cậu thở dốc rồi lả người đi.

DongHae vẫn chưa thoả mãn, xốc cả thân người cậu ngồi lên tính khí mình khiến EunHyuk vừa lả đi đã lập tức thanh tỉnh khi anh đâm sâu vào tận cùng. DongHae cúi xuống cắn mút lên nhũ hoa của EunHyuk làm cậu rùng mình rên lên. Tay anh tìm đến tiểu bảo bối mà xoa nắn khiến cậu cắn môi chịu đựng cơn khoái cảm đang dần quay trở lại. DongHae đặt tay lên hai bên eo của EunHyuk giữ chặt hông cậu mà ra sức ra vào, anh thở hắt ra khi mạnh mẽ xuất vào bên trong cậu.

"DongHae... anh dừng lại... em... chịu hết nổi rồi..."

EunHyuk nằm vật ra giường sau khi DongHae đạt cao trào, đem bao nhiêu tinh hoa bắn vào trong cậu. DongHae hình như cũng không khá hơn là bao, anh mặc kệ lời nói của EunHyuk, tiếp tục để cậu dưới thân mà bắt đầu lần nữa. Đêm đó, EunHyuk cũng không biết mình cùng DongHae làm bao nhiêu lần, chỉ biết cả cơ thể cậu giờ đây chỉ toàn dấu tích của DongHae, từ bên trong ra đến bên ngoài.

Khi DongHae tỉnh dậy đã là chín giờ sáng, nhìn sang bên cạnh thấy EunHyuk vẫn ngủ say. DongHae ghét bỏ bản thân, chán nản vùi mặt vào hai bàn tay mình. Đêm qua dù bị thuốc điều khiển nhưng anh vẫn nhớ rất rõ tất cả, nhớ tất cả điều tồi bại mình đã làm với EunHyuk. Không biết phải đối diện với cậu thế nào? DongHae ấm ức, không thể không chửi bản thân mình vô dụng, nay còn hại đến EunHyuk.

Điện thoại của DongHae rung lên không ngừng, anh xuống giường đi đến nhặt chiếc điện thoại nằm trên sàn lên. Hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ, đêm qua đang làm nhiệm vụ đột nhiên anh lại biến mất, cả sở cảnh sát đang điên cuồng tìm kiếm anh. DongHae chợt cảm thấy bế tắc, không biết giải quyết sự việc ra sao? Giải trình với cấp trên thế nào. Anh không thể nói sự thật, không những ảnh hưởng đến bản thân anh, còn ảnh hưởng đến cả cha của anh nữa. DongHae vò rối mái tóc mình đầy bực dọc.

EunHyuk cũng thức giấc, cả cơ thể cậu đau nhức đến thở cũng thấy đau. Chống tay ngồi dậy, liền chạm phải mặt DongHae, EunHyuk cúi gầm mặt không nói nên lời. Không gian vẫn tĩnh lặng, không ai nói một lời nào, chả ai có thể lên tiếng...

"EunHyuk... Tôi... Tôi xin lỗi!" DongHae cố mở lời, ngập ngừng lên tiếng.

"Không phải lỗi của Đội trưởng... Là chuyện ngoài ý muốn thôi..."

Cảm giác như có thứ gì chặn ở cổ, cả hai không biết nói gì liền im lặng tránh ánh mắt nhau. EunHyuk không muốn khiến DongHae khó xử, cậu cũng biết việc này đối với anh là vô cùng khó xử. EunHyuk biết chuyện cậu và DongHae rời khỏi hiện trường vụ án đêm qua là nghiêm trọng như thế nào.

"Đội trưởng... anh không cần bận tâm đến những việc đêm qua... Tôi thật sự cũng không muốn Đội trưởng đền đáp gì cho mình cả. Chuyện giữa hai chúng ta... coi như chưa từng xảy ra đi..."

EunHyuk không mặc gì trên người, quần áo thì đêm qua đã bị anh xé nát, bây giờ ở cũng không tiện, đi cùng không xong. EunHyuk bối rối lấy tấm chăn quấn lấy cơ thể mình, nhất quyết tránh mặt DongHae.

"Dù gì tôi cũng có lỗi... Tôi..."

"Đội trưởng... anh có thể cho tôi mượn một bộ quần áo không? Tôi cần về nhà rồi đến sở trình diện nữa..."

EunHyuk nhanh chóng cắt lời DongHae, cậu không muốn DongHae nhận lỗi gì cả, anh không có lỗi. Cậu chỉ lo cho anh, lo rằng chút nữa đến sở phải khai báo với cấp trên như thế nào để không ảnh hưởng đến danh dự của DongHae.

DongHae tiến đến bên tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ nhỏ nhất đưa cho cậu. Đầu óc anh lúc này thật trống rỗng. EunHyuk nhận lấy quần áo, nhanh chóng đứng dậy chạy vào toilet. DongHae nhìn theo cậu, đi đứng cũng không vững, trên người thì ửng lên những dấu bầm do anh tạo ra. Đêm qua, thật sự anh rất mạnh bạo với cậu.

EunHyuk tắm rửa thay đồ thật nhanh, cậu không muốn ở trong tình trạng khó xử như vậy quá lâu. Cậu muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. DongHae nhìn EunHyuk đi đứng có chút khó khăn, thân hình nhỏ nhắn của cậu như lọt thỏm trong chiếc áo thun của anh. Lòng của anh không yên, nhìn cậu lặng im như vậy, anh vô cùng cảm thấy có lỗi. Trước khi EunHyuk rời khỏi nhà, anh liền lên tiếng:

"Hôm nay tôi cho cậu nghỉ phép một ngày, không cần đến sở cảnh sát. Chuyện trình bày với cấp trên, tôi sẽ lo!"

            EunHyuk nhìn anh, khẽ gật đầu rồi đóng cửa rời đi. EunHyuk không quan tâm thân thể mình đau nhức thế nào, chỉ lo lắng phải làm thế nào để tốt cho cả hai. Cậu ngưỡng mộ DongHae, cậu yêu thầm anh từ lâu. Khó khăn lắm mới có thể cùng đội với anh, khó khăn lắm mới cùng anh làm đồng nghiệp tốt, ngày ngày trò chuyện, cười đùa cùng nhau. Sao lại có thể xảy ra chuyện đêm qua, sao cậu lại rơi vào tình cảnh khó xử này chứ. Nghĩ đi nghĩ lại, DongHae còn khó xử hơn cậu. Anh là Đội trưởng mà lại tự ý rời khỏi hiện trường. Anh lại còn là con trai của Sở trưởng, từng lời ăn tiếng nói ở Sở cảnh sát đều phải cẩn thận, phải trình bày thế nào cơ chứ?

            EunHyuk không muốn mình ảnh hưởng đến DongHae, cậu cãi lời anh. Không trở về nhà mà ghé vào một hàng quần áo, mua một bộ quần áo vừa vặn rồi đi thẳng đến sở cảnh sát tìm Sếp Shin.

"Tại sao đêm qua cậu cùng Thanh tra Lee DongHae rời khỏi hiện trường vụ án mà không báo lại cho tôi biết?"

            Cảnh ty Shin nghiêm nghị, hai tay đặt lên bàn, ràch mạch nói từng chữ hỏi EunHyuk. EunHyuk hai nắm chặt vào nhau đầy lo lắng, hít một hơi thật sâu, sau đó ngước mắt lên nhìn thẳng vào cảnh ty Shin tỏ vẻ không có gì trả lời:

"Đêm qua là một mình tôi cố trốn sếp Lee khỏi hiện trường vụ án. Tôi có chuyện cá nhân phải đi nhưng biết nếu xin sếp Lee, anh ta sẽ không cho phép nên tôi mới len theo con hẻm sau vũ trường rời đi. Không ngờ bị Đội trưởng phát hiện, anh ta nghi ngờ tôi có việc mờ ám nên âm thầm theo đuôi tôi."

"Thanh tra EunHyuk! Cậu có biết tự ý rời khỏi hiện trường vụ án sẽ bị kỷ luật không? Lý do cá nhân của cậu là gì? Nếu cậu nói ra tôi có thể xem xét về việc kỷ luật cậu"

"Thưa cảnh ty Shin, tôi biết nếu tự ý rời khỏi hiện trường vụ án sẽ bị kỷ luật. Tôi không thể nói về việc cá nhân của tôi được. Còn về Đội trưởng Lee, anh ta theo tôi đến ngoại ô, do điện thoại mất sóng và không có phương tiện di chuyển về lại thành phố nên chưa kịp báo với cấp trên! Vì vậy, việc Đội trưởng Lee rời khỏi hiện trường là do tôi, không liên quan gì đến anh ta cả. Tôi thành thật xin lỗi cảnh ty Shin! Tôi chấp nhận bất cứ hình thức kỷ luật nào!"

            EunHyuk đứng dậy cúi người chín mươi độ trước cảnh ty Shin, cậu sẽ làm tất cả để DongHae không phải khó xử. Cậu dõi theo DongHae bao năm, từ lúc ở học viện đến tận bây giờ, cậu biết anh rất coi trọng danh tiếng của cha mình ở Sở cảnh sát. Hồ sơ của DongHae chưa từng vi phạm, chưa từng bị kỷ luật. Lần này hãy để cậu thay anh gánh tất cả.

"Thanh tra EunHyuk! Cậu chính thức bị đình chức ba mươi ngày do không có trách nhiệm khi đang làm nhiệm vụ! Yêu cầu cậu giao nộp lại súng và thẻ cảnh sát ngay lập tức! Tôi sẽ bàn bạc lại với cấp trên của cậu về hình thức kỷ luật tiếp theo!"

            EunHyuk từ tốn đặt súng và thẻ cảnh sát của mình lên bàn, cậu cúi chào cảnh ty Shin rồi bước ra khỏi phòng. Đồng nghiệp từ lúc thấy cậu vào phòng cảnh ty Shin đã lo lắng vô cùng. Các anh em tụ nhau đứng trước cửa phòng chờ đợi cậu. EunHyuk vừa bước ra đã bị các anh vây quanh hỏi đủ điều. Cậu vẫn bình tĩnh, nói lại lời nói dối y chang như lời cậu vừa nói với cấp trên. Sau đó lặng lẽ chào đồng nghiệp rồi ra về.

            DongHae vừa lái xe vào sở cảnh sát đã thấy EunHyuk đi bộ rời khỏi đó. Anh nhíu mày khó hiểu, chẳng phải anh đã bảo cậu ở nhà sao? DongHae vừa xuống xe, LeeTeuk đã cùng các anh em chạy đến báo rằng EunHyuk đã bị đình chức. DongHae sửng sốt, sao cậu ấy lại một mình nhận hết tất cả như thế. Sao cậu lại bảo vệ anh như vậy?

"Đội trưởng, mau vào giải thích với cảnh ty Shin  tại sao EunHyuk  rời đi hôm qua đi! Cậu ấy bị đình chức như vậy vẫn không nói ra lý do. Đội trưởng cùng EunHyuk  ra ngoại ô mà, cậu biết lý do mà phải không?"

"Cậu ấy đã nói gì với cảnh ty Shin?"

DongHae bức xúc nắm lấy hai vai người đối diện mà hỏi. LeeTeuk rành mạch đem từng lời EunHyuk nói kể lại với DongHae. Nghe xong, DongHae tức đến độ đạp mạnh xuống đất, không nói không rằng chạy ra khỏi sở cảnh sát, đuổi theo EunHyuk.

EunHyuk thơ thẫn vô định bước về phía trước, cậu làm như vậy không biết có đúng không? Lòng cậu nhẹ nhàng hơn rồi, trước mắt DongHae sẽ không bị cấp trên tra hỏi về lí do vắng mặt, ở sở cảnh sát cũng không khó xử khi đụng phải mặt cậu. EunHyuk bật cười cảm thấy mình thật ngu ngốc, sao tất cả việc cậu làm đều tốt cho hắn, cậu không thấy thiệt thòi cho bản thân à. Cậu là gì của DongHae mà lại hy sinh cho hắn như thế chứ. EunHyuk bị đình chỉ công tác, sau này công việc sẽ rất khó khăn, chắc chắn sẽ không thể trụ lại Trung khu, có lẽ sẽ bị chuyển đi nơi khác, có lẽ... sẽ không bao giờ được làm việc cùng DongHae nữa. Công sức phấn đấu của cậu bao nhiêu năm rốt cuộc đổ sông đổ biển thế sao?

Trời đột ngột kéo mây đen, gió thổi lớn bất chợt, từng hạt mưa bắt đầu rơi, từng hạt, từng hạt, phảng phất rồi nặng trĩu. EunHyuk ngước mặt lên nhìn bầu trời xám xịt kia, để những giọt mưa rơi vào mắt mình cay xót. Đến ông trời cũng không thương cậu, đến ông trời cũng đổ mưa mắng cậu ngu ngốc sao?

"Tại sao lại làm như vậy?"

            EunHyuk chợt nghe tiếng nói quen thuộc, DongHae đứng trong màn mưa hét lên, ánh mắt anh nhìn cậu khó tả vô cùng, có chút gì đó đắn đo, một chút thương hại, một chút dịu dàng...

"Tại sao lúc nào cậu cũng giúp tôi vô điều kiện như thế?"

            DongHae từng bước đi về phía cậu, mưa mỗi lúc một lớn, lớn đến nỗi trắng xoá cả một vùng, EunHyuk chỉ có thể nhìn thấy mỗi DongHae trong màn mưa đó, từng bước, từng bước đến gần cậu.

"Tại sao cậu luôn chờ tôi sau mỗi trận bóng rổ? Tại sao chỉ đưa mỗi nước cho tôi? Tại sao lúc nào cũng nhìn theo tôi? Tại sao lại nhận hết lỗi về mình? Tại sao luôn giúp tôi vô điều kiện như thế? TẠI SAO?"

            DongHae tới tấp hỏi cậu, nắm chặt lấy hai vai cậu bắt cậu nhìn thẳng vào mình. EunHyuk cúi đầu, nhắm mắt lại, để mặc cho anh lay mạnh cơ thể cậu trong bức xúc. Thì ra DongHae biết cậu, biết cậu dõi theo anh từ lúc ở học viện. EunHyuk không muốn trả lời, cậu biết câu trả lời này có nói ra cũng chỉ là thừa thải.

            DongHae không hiểu, sao lúc nào EunHyuk cũng ở quanh anh. Cậu luôn mỉm cười đưa nước cho anh cuối mỗi trận đấu. Lúc nào cũng lén lút quan sát những lúc anh luyện tập. Cậu không tiếp cận anh vì bất cứ lý do gì, không phải nịnh nọt kiếm lợi ích từ gia thế của anh. Cậu là một người hoàn toàn khác biệt trong học viện đó, cậu khiến anh ấn tượng, dù anh không biết tên cậu và anh cũng quá bận rộn để có cơ hội hỏi tên cậu.

"Vì tôi thích anh... Cứ coi như tôi là một tên ngốc... vì yêu thầm anh mà làm tất cả đi! Thể diện của anh quan trọng hơn tôi, anh không chỉ phải giữ thể diện cho bản thân, anh còn phải giữ thể diện cho cha của mình nữa... Tôi hiểu mà..."

            DongHae lắc đầu không hiểu, tại sao lại có một người luôn làm tất cả vì anh như vậy, vì sao lại tồn tại một người có thể hiểu thấu nỗi lòng của anh, hiểu được gánh nặng anh phải gánh bao năm nay. Sao lại có một tên ngốc yêu thầm anh lâu đến như vậy mà không cần anh đáp trả điều gì.

            DongHae dần thả lòng bàn tay đang nắm lấy vai cậu, ngước mặt lên trời để từng hạt mưa đánh vào mặt mình đau rát. Màn mưa trắng xoá, con đường vắng tanh không một bóng người, cả không gian dường như chỉ có anh và cậu. DongHae bước đến ôm chặt EunHyuk vào lòng mình.

"Xin lỗi cậu EunHyuk... Hãy ở bên cạnh tôi... Cho tôi thời gian bù đắp cho cậu..."

            Giọng nói trầm ấm của DongHae làm EunHyuk như ngừng thở, anh đang chấp nhận cậu sao? Anh đang ở giữa đường phố, thanh thiên bạch nhật mà ôm lấy cậu. EunHyuk vừa mỉm cười, nước mắt lại tuôn ra hoà cùng mưa. Cậu thích cơn mưa này, cảm ơn nó đã che chở cho tình yêu của cậu và DongHae không ai nhìn thấy...

            Từ sau hôm đó, EunHyuk và DongHae rất thích mưa, vì chỉ có mưa mới giúp họ tìm thấy nhau. Dưới cơn mưa trắng xoá, thế giới này chỉ có anh và cậu, anh có thể tự do ôm lấy cậu, tự do nắm tay cậu, tự do sánh bước bên cậu mà không một ai biết. Lời yêu đầu tiên DongHae dành cho EunHyuk, nụ hôn đầu tiên, lần hẹn hò đầu tiên... tất cả đều được những cơn mưa trắng xoá chở che.       ]

— Hết chap 3 —

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #haehyuk