Này, Tớ Thích Cậu Đấy!!
Phong kéo áo che kín người. Cuối thu rồi, trời bắt đầu trở lạnh, vậy mà cái cô bạn kia lại phong phanh mỗi cái áo sơmi đứng ngẩn ngơ giữa sân trường làm gì không biết -_-
Phong bước đến từ đằng sau, vỗ vai Linh: "Này, đứng đây làm gì thế?"
Linh không bị giật mình bởi cái vỗ vai của cậu bạn, cô quay lại, vén tóc ra sau tai: "Đợi cậu chứ còn làm gì nữa"
"Đợi tớ á? Thật không?"
Linh chỉ cười nhẹ mà không trả lời. Cô bạn dảo bước từ từ về phía dãy lớp học, dường như có ý đợi Phong đi cùng.
"Này, cậu mặc thế này không lạnh à?"- Phong chạy lên trước Linh, vừa đi giật lùi vừa nói- "Đến lúc ốm rồi xấu xí đi thì chẳng có hoàng tử nào thèm chăm sóc rồi mua thuốc cho đâu"
"Không phải tớ có cậu rồi à? Còn cần gì hoàng tử nào nữa?!"- Linh buột miệng nói rồi ngay lập tức hối hận
Lời vừa dứt, cả hai đứa đều im lặng ngại ngùng.
..................
Phong là gió, rộn ràng, sôi nổi, nhiều sức sống, hay nói hay cười. Bất cứ nơi nào Phong xuất hiện, nơi đó sẽ rộn tiếng cười. Cậu sẽ nói chuyện với người này một chút, người kia một xíu, pha trò bên này một chút, bên kia một xíu. Phong luôn biết cách khiến người khác phải bật cười vì những câu nói thông minh nhưng không kém phần hài hước của mình hay cuốn mọi người vào những câu chuyện mà mình kể. Lúc nào cậu cũng là tâm điểm của mọi sự chú ý. Cũng bởi vì vậy nên Phong luôn được mọi người yêu quý và vây quanh.
Linh thì lại giống như một cơn mưa rào bất chợt đổ xuống vào ngày nắng hạ, làm mọi thứ dịu lại và mềm đi, mát rượi. Cô bạn có vẻ trầm và ít nói hơn Phong. Ở Linh có một cái gì đó rất riêng, vừa dịu dàng nhưng cũng có chút gì tinh nghịch và trẻ con. Linh được bạn bè yêu quý và tin tưởng tuyệt đối; kiểu như mỗi lần ai có chuyện gì, cô sẽ là nơi lí tưởng để tâm sự. Linh giỏi quan tâm và an ủi người khác, nhưng đôi khi lại hơi vô tâm với chính bản thân mình.
Phong với Linh học cùng nhau từ hồi cấp 2, đến bây giờ lên cấp 3 học khác lớp rồi mà hai đứa vẫn dính nhau như sam. Nhiều lần bọn bạn trêu, gán ghép thành một đôi nhưng hai nhân vật chính thì cứ một mực phủ định nên dần dà chúng nó chán chẳng buồn trêu nữa.
..................
Hôm qua, đứa bạn cùng lớp hỏi Phong: "Này, lớp 12 rồi đấy, có định kiếm người yêu không? Tôi thấy có mấy em khóa dưới mê ông lắm đấy, không yêu đi kẻo sau này lên đại học lại hối hận thì cũng chẳng kịp nữa đâu"
"Thì biết là biết thế, nhưng mà..."- Phong lè lưỡi, nhăn tít mặt lại- "Bây giờ bà thử nghĩ mà xem, tôi mà có người yêu, nó thấy tôi với Linh như thế, nó không ghen, không bỏ đi mới lạ"
"Nói thật chứ ông với Linh đẹp đôi lắm đấy"
Phong không trả lời, cậu chìm vào một khoảng im lặng.
Đâu phải Phong không thích Linh, cậu biết rõ tình cảm mình dành cho cô bạn không chỉ dừng lại ở mức bạn bè. Phong cũng muốn tiến xa hơn, nhưng cứ mỗi lần cậu định mở lời là lại có một nỗi sợ vô hình ập đến. Phong lo sợ Linh không thích mình nhiều như mình thích cô bạn. Phong sợ lỡ Linh từ chối thì liệu hai đứa có thể nhìn mặt nhau và cười vô tư như bây giờ không?! Cùng nhau đi qua rất nhiều năm tháng, Phong hiểu rằng Linh đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của mình, cậu không muốn đánh mất đi tình bạn này. Vậy nên cậu chọn cách im lặng, chọn cách hài lòng về việc làm cho cô bạn mình thích cười mỗi ngày.
.........................
"Này, khoai nướng không?"- Phong đến nhà rủ Linh vào một buổi chiều lạnh khi lớp của cả hai đứa đều được nghỉ
"Không thích ăn khoai, nhưng kem thì có"- Linh tinh nghịch trả lời
"Đồ hâm! Trời lạnh thế này mà đi ăn kem chắc chỉ có mỗi cậu thôi"
"Kệ tớ! Lạnh thế này ăn kem mới ngon chứ≧﹏≦"
Rồi không đợi Phong kịp nói gì, Linh đã leo lên sau xe cậu bạn.
Nói thì nói thế nhưng Phong cũng vẫn đạp xe đều đều chở Linh vòng vòng quanh thành phố trước khi đến quán kem. Cậu luôn như thế, chiều lòng tất cả sở thích và đòi hỏi của cô bạn.
Linh ngồi sau kéo áo kín mít người, miệng kêu lạnh nhưng dù Phong có "dụ dỗ" thế nào cũng vẫn không chịu thay đổi quyết định.
Quán kem vắng tanh. Trời lạnh nên người ta chỉ thích đi ăn gì ấm ấm một chút. Phong không nhịn được cảm thán một câu: "Hâm ơi là hâm! Cậu thấy có ai đòi đi ăn kem giống cậu không? Lạnh thế này mà ngồi nốc kem để mà lăn ra ốm à?"
"Kệ chứ, có phải một mình tớ hâm đâu"- Linh cười tít mắt, vừa nói vừa chỉ vào Phong
"Tớ bị bắt ép chứ bộ! Tớ mà ốm là tớ bắt đền cậu mua thuốc đấy"
"Này thì đền"
Vừa nói Linh vừa đấm vào vai Phong. Cú đấm con gái nhẹ hều nhưng Phong vẫn vờ vĩnh kêu đau. Rồi cậu cũng cười toe. Linh bật cười vì vẻ mặt ấy của cậu bạn.
Chẳng biết từ bao giờ, Phong xem việc trêu chọc cô bạn này là một thói quen. Và cậu cảm nhận được niềm vui nho nhỏ ngọt như viên kẹo khi làm cô bạn cười.
....................
Trưa nay tan học, một cậu bạn lớp bên đứng đợi Linh ngoài cổng trường. Cậu ấy cất tiếng gọi khi trông thấy Linh đang đi ra cùng Phong.
Phong liếc qua rồi đi trước. Dù ngoài mặt thì làm ra vẻ tỉnh bơ nhưng chỉ Phong biết cậu đang ghen thế nào.
Chiều ấy đi học thêm về, hai đứa bị mắc mưa nên phải đứng trú tạm vào một mái hiên bên đường. Phong len lén nhìn cô bạn đứng cạnh mình. Ở vị trí này chỉ có thể nhìn thấy gương mặt Linh nghiêng nghiêng, vài sợi tóc ướt mưa dính vào trán cậu ấy, và đôi mày nhíu lại có vẻ đang nghĩ ngợi gì đó.
Linh bỗng đột ngột quay đầu lại, Phong giật mình vội ngoảnh đi chỗ khác.
"Cậu bạn hồi trưa gọi cậu có việc gì thế?"- Phong cố giữ giọng mình thản nhiên
"Cậu ấy rủ tớ cuối tuần đi xem phim"
Rồi không đợi Phong hỏi tiếp, Linh nói luôn, như sợ cậu sẽ hiểu lầm: "Tớ không có đi"
Phong nghe mình thở phào một tiếng.
Hai đứa lại chìm vào im lặng. Hiếm khi nào Phong cảm thấy không thể nghĩ ra chuyện gì để nói như lúc này. Cậu lại lén nhìn cô bạn. Một nỗi sợ vô hình lại ập đến. Nhưng lần này khác với những lần trước. Có thể lần này Linh không đi nhưng còn nhiều lần sau nữa, còn nhiều cậu bạn khác nữa. Chưa bao giờ Phong sợ mất Linh như lúc này, cậu sợ cô bạn sẽ đồng ý với một người khác, sợ sẽ để tuột mất cơ hội dành cho mình.
Vậy nên lần này Phong không chọn cách im lặng.
"Này, tớ thích cậu đấy!"- Tiếng mưa rơi lộp bộp xuống mái hiên, nhưng cũng không át đi được giọng nói của Phong- "Tớ biết mình chẳng phải một chàng trai tốt, hay hoàn hảo gì. Thật ra tớ chưa bao giờ dám bày tỏ thật tình cảm của mình với cô bạn mình thích, hay thừa nhận một điều gì đó về tình cảm của mình; vì tớ sợ khi nói ra thì mọi chuyện sẽ thay đổi, theo một hướng xấu đi. Và tớ thì không muốn thế chút nào. Nhưng khi thấy cậu được một cậu bạn khác rủ đi xem phim, tớ lại khó chịu và ghen tị. Tớ cũng luôn sợ, rằng sau này, khi học hết cấp 3 rồi, cậu sẽ quên tớ đi, giống như khi cậu vừa tỉnh lại từ một giấc mơ và chẳng còn nhớ gì nữa. Nhưng Linh này, tớ thật sự không muốn chỉ là một phần giấc mơ của cậu, mà tớ muốn thuộc về hiện tại và một phần tương lai của cậu nữa".
Mưa đã ngớt. Bên kia bầu trời cầu vồng đã bắt đầu xuất hiện. Linh mỉm cười, nắm lấy tay Phong, siết nhẹ. Thế có được coi là một lời đồng ý không? Phong không rõ nữa, cậu chỉ biết rằng giờ cậu đã nói được hết những điều giấu kín trong lòng từ lâu với cô gái mình thích.
Tuổi 17 đẹp như một giấc mơ. Nhưng chỉ Linh và Phong biết, khi đi qua giấc mơ ấy rồi, cả hai sẽ mơ thêm một giấc mơ nữa còn đẹp hơn thế. Cùng nhau ∩__∩
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top