Chương 19: Chúng ta gặp nhau đi

“Chúng ta gặp nhau đi.”

Chỉ năm chữ ngắn gọn trong khoảng thời gian nửa năm trời dài dăng dẳng,  lại khiến bao nỗi buồn, oán trách tiêu tan trong phút chốc. Gặp nhau? Lập Thành muốn gặp tôi?  Phải chăng tôi đang mơ?  Nhìn tin nhắn gửi đến một lần nữa,  khoé môi cong lên. Là thật. Không phải đang mơ. Cảm giác vui đến khó tả,  xen lẫn bùi ngùi. Vội nhắn: “Khi nào chúng ta sẽ gặp nhau?”

Tin nhắn gửi đi, hồi hộp xen lẫn chờ mong.  Cảm giác này thật khó tả, hơn cả lúc tôi sắp biết điểm bài kiểm tra,  hơn cả lúc sắp biết điểm thi đại học.

Chưa đầy một phút, tin nhắn Lập Thành đến. Tôi ngạc nhiên, không phải nó ngồi canh điện thoại đấy chứ? Nếu thế còn gì bằng. Tôi cười nắc nẻ như con điên, rồi tự vỗ vào mặt mấy cái cho tỉnh, từ khi nào mắc bệnh tự kỉ, ảo tưởng sức mạnh thế này.

“Ngày mai?” Tôi tròn mắt thốt lên. Mai tôi thi, vẻ mặt mừng rỡ chợt ảm đạm, buồn thiu. Tôi sẽ bỏ lở mất cơ hội này? Trái tim hẫng mấy nhịp, hụt hẫng không thôi. Tôi nhắn: “Ngày mai Tuyết thi rồi.”

Có trời mới biết lúc gửi đi mấy dòng chữ đó tôi khó chịu, tiếc nuối, căm phẫn nhà trường cớ sao lại xếp lịch thi vào ngày mai. Bao nhiêu cảm xúc đan xen, dày vò tâm trí, dày vò trái tim tôi.

“Khi nào Tuyết thi xong?” Tin nhắn nhanh chóng đến.

“Tầm 3h chiều.” Tôi rầu rĩ đáp lại. Cảm giác tựa như bạn cầm được miếng bánh thơm ngon trên tay nhưng chỉ được nhìn, không thể ăn.

“3h Thành chờ Tuyết ở cổng trường.”

Tôi nhảy cẩn lên, sướng rơn cả người, cảm giác như kiếp trước cứu được cả thế giới. Ngày mai sẽ gặp Lập Thành. Chưa bao giờ tôi ao ước mong đến ngày mai như lúc này.

“Đứng cười một mình như con dở vậy?” Từ khi nào, Uyên đã đứng bên cạnh, nó chồm mặt đến dò xét.

Tôi giật thoát, vỗ ngực, cười tít mắt, nhéo má Uyên:

“Vậy à?”

“Nhặt được tiền hả?” Uyên nghi hoặc.

“Còn hơn thế cơ.” Tôi cười cười, nháy mắt, tung tăng leo tót lên giường.

Uyên tròn mắt, ngơ ngác nhìn theo.

Chị Mai cùng chị Hạnh mở cửa vào phòng.

“Chào hai đứa”

“Chào hai chị yêu.” Tôi hí ha hí hửng.

“Nay vui thế cưng?” Chị Mai cười đến bên giường ngồi xuống.

“Em bình thường mà.” Tôi cười toe toét, biểu cảm trên mặt hoàn toàn bán đứng chính mình.

“Thôi đi cô. Bản mặt bán đứng cô rồi.” Chị Hạnh đến bên bàn học, đặt balo lên bàn, không quên ngoái đầu nhìn tạch lưỡi.

Uyên được dịp tố cáo: “Chuẩn nó cười suốt từ lúc em về phòng đến giờ.”

Ba đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, sáng rực như đèn pha ô tô, mang theo dò xét có, tò mò có. Tôi đảo mắt nhìn cả ba, sau đó nháy mắt, cười hề hề:

“Bí mật không thể bật mí.”

***

Đồng hồ điểm bảy giờ tối. Người nào người nấy lười xuống căn tin mua thức ăn, vội ăn tạm bát mì rồi lao đầu vào việc học.

Tôi cất sách vở vào balo, chuẩn bị lên phòng tự học.

“Cho tui mượn cuốn sách.” Uyên đang nằm vắt vẻo trên giường đọc sách, chợt ngoái đầu hỏi mượn tôi.

“Ừm,  lại kệ lấy đi.” Tôi tùy ý đáp.

Uyên cười hì hì, nhảy phắt xuống giường, chạy đến bên bàn học của tôi,  rút một quyển, tôi không mấy để ý, bận rộn nhét những quyển sách cần thiết vào balo.

Nghe tiếng hét như heo chọc tiết, tôi giật bắn quay sang nhìn thủ phạm.

“Oa cái gì thế này! Ai đẹp trai vậy?”

Hai mắt sáng rực, Uyên vồ lấy tôi, không khác hổ đói thấy con mồi là mấy, giơ hai tấm hình đến trước mặt hỏi dồn dập.

Chị Mai, chị Hạnh leo ngay xuống giường, chạy nhanh đến.

“Gì vậy? Gì vậy?”

Chị Mai và chị Hạnh giựt lấy hình trong tay Uyên, tròn mắt, thốt lên: “Đẹp trai vậy!”

Tôi đứng bên cạnh ngượng ngùng trước màn tra khảo của ba người. Hai tấm hình này tôi chụp cùng với Lập Thành,một tấm ở bãi biển chiều hôm ấy và một tấm ở buổi tổng kết năm học.

“Có trai đẹp mà giấu chị em, ai thế? Bạn trai hả?” chị Mai hỏi dồn, vẻ mặt ai oán bồi thêm:  “Giấu chị em lâu quá nha.”

Khổ thấu đến tận trời xanh, tôi lắc đầu, ngượng ngùng: “Không, bạn thân của em.”

“Phải không sao mặt em đỏ thế kia?” Chị Hạnh nheo mắt, ánh mắt như nhìn thấu người khác.

“Thật mà.” Tôi xấu hổ, giựt lấy hai tấm hình, vội đeo balo: “Em lên phòng tự học đây.”

Tôi chạy một mạch, chỉ sợ ở thêm một giây liền bị đám bà tám này tra khẩu cung đến chết.

Ngày hôm sau, tôi đứng trước tủ quần áo, chọn tới chọn lui, chọn xuôi chọn ngược vẫn chưa tìm ra bộ ưng ý. Lòng có chút ngao ngán, nếu biết có ngày hôm nay sẽ chẳng từ chối ba lần bốn lượt cái Uyên lúc nó rủ đi dạo phố, mua sắm.  Đến lúc định bụng bỏ cuộc, chiếc váy trắng đơn giản nằm trong góc tủ lọt vào tầm mắt. Đây là chiếc váy mẹ mua cho tôi hồi năm ngoái, kiểu dáng đơn giản, tinh tế,  tôi rất ưng ý. Tôi quyết định sẽ mặc nó cho cuộc hẹn chiều nay.

Đồng hồ điểm mười hai giờ ba mươi phút, tôi vào nhà vệ sinh thay quần áo, mái tóc dài ngang lưng được tỉ mỉ vén ra trước. Nghĩ nghĩ một lúc, tôi quyết định tô ít son. Nhìn bản thân trong gương mấy lần,  khẽ gật gù hài lòng, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh.

“Trời đất quỷ thần, phải Tuyết nhà ta không đây?” Chị Hạnh nhảy phóc xuống giường, vụt lại chỗ tôi, nhìn khắp một lượt.

“Xinh thế.”  Chị Hạnh reo.

“Em xinh mà.” Tôi đắc ý.

“Đi thi thế này khối anh chết gục trong phòng thi mất.” Chị Mai trêu.

“Sao hôm nay chăm chuốt thế cưng?” Chị Hạnh dò xét.

Tôi không có ý định giấu giếm thành thật nói:

“Thi xong em có hẹn với bạn.”

“Bạn trai?” Chị Mai, chị Hạnh đồng loạt reo lên, ánh mắt sáng rực.

“Khoan đã.” Chị Hạnh dừng lại, nheo mắt: “Lẽ nào là cậu bạn đẹp trai trong hình?”

Tôi ngượng ngùng, gật đầu.

“Oa.”

Tôi tưởng tượng cả khu kí túc xá đều rung chuyển trước tiếng hét vang dội của hai chị.

“Em đi thi nhé!” Tôi xách balo chuồn đi.

Chiều nay thi môn hoá đại cương vô cơ. Nhờ Khoa, đa số câu hỏi đều làm khá tốt. Nói gọn hơn là trúng tủ. Tôi mừng như vớ được tiền. Cả buổi lòng cứ xốn xang không yên. Cuối cùng, buổi thi cũng kết thúc, tôi vội thu dọn bút thước nhét vào balo, đi nhanh ra cổng chính. Tim theo mỗi bước chân không ngừng nhảy nhót.

Từ xa, một bóng dáng cao gầy quen thuộc. Tôi dừng bước. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Hơn nửa năm, chàng trai năm nào đã trưởng thành. Hít một hơi sâu, tôi quyết định rảo bước nhanh về phía Lập Thành.

“Thành.” Tôi khẽ gọi, ngoài mặt bình tĩnh nhưng giọng nói có chút run run đã bán đứng chính mình.

Lập Thành đứng dựa lưng vào tường. Hai tay nhét túi quần. Đầu hơi cúi,  mi mắt rủ xuống. Không mảy may quan tâm, ánh mắt hâm mộ của nhiều cô gái xung quanh len lén nhìn trộm.

Lập Thành vội ngẩng đầu trong thấy tôi, đôi mắt đen láy hiện lên nét vui mừng khó giấu. Nó đứng thẳng người, nở nụ cười rạng ngời. Nụ cười toả nắng đến độ làm tôi ngây ngốc, ngẩn ra. Thầm nghĩ: “Nó càng ngày càng đẹp trai.”

“Lâu rồi không gặp.” Lập Thành đáp khẽ.

Lâu rồi không gặp? Lòng ngực dâng lên nỗ buồn bực vô cớ  lại xen chút tủi thân. Lâu ư? Vậy sao đến tận bây giờ mới đến thăm tôi? Trong đâu xẹt lên bóng dáng xinh đẹp của người con gái ấy.  Là vì cô ấy ư?

“Ngẩn ra vậy? Gặp lại Thành Tuyết không vui hả?” Đưa tay bún nhẹ trán tôi, Lập Thành mỉm cười,  mày hơi nhướn.

“Có Thành mới lâu đấy?” Khẽ hừ nhẹ, giận dỗi.

Mặt Lập Thành nghệch ra, tròn mắt.

“Hả? Là sao?”

“Không có gì. Đi thôi.” Tôi lảng sang chuyện khác, ngó nghiêng: “Thành lên đây bằng gì đấy?”

“Xe buýt.” Lập Thành cười cười.

“Có xe sao không đi?” Tôi ngạc nhiên.

“À... thì...” Lập Thành gãi gãi đầu: “Thành thích vậy.”

Tôi bật cười:

“Dở hơi.”

Ai đời có xe không đi, lại đi buýt cho cực. Nhiều năm sau đó, tôi mới biết thật ra ngày hôm ấy người nào đó bối rối đến nổi quên mất bản thân có xe máy.

“Đi thôi.”

Chúng tôi sánh vai nhau đi trên vỉa hè. Hoàng hôn dần buông xuống, vài tia nắng yếu ớt xót lại toả ánh sáng nhu hoà, ấm áp. Cảm giác dường như quay về thời điểm nửa năm trước, tôi và Lập Thành cùng sóng vai nhau đi trên cát. Hôm ấy cũng là một buổi chiều trong lành, ấm áp như hôm nay. Hoàng hôn cũng đẹp như hôm nay, nhuộm đỏ vùng trời,  cả vùng biển bao la mênh mông. Do dự, lưỡng lự, câu nói: “Tuyết thích Thành.”  đến cuối cùng vẫn không thốt ra được.

“Thành còn nhớ buổi chiều ở trên biển chứ?”  Theo phản xạ, tôi khẽ hỏi.

“Nhớ. "Lập Thành cúi đầu, khoé môi cong lên.

Tôi mỉm cười, cả hai rơi vào khoảng im lặng. Có lẽ cả Lập Thành và tôi đều đang mường tượng buổi chiều hôm ấy.

Đó là một buổi chiều sau ngày biết điểm đại học. Ngày biết điểm, tôi như rơi vào hố đen tuyệt vọng và đau khổ. Tôi rớt đại học Y Dược. Mặc dù, bố mẹ khuyên tôi đừng buồn, không sao đâu mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng tôi biết hơn ai hết, bố mẹ là người buồn nhất. Tôi cảm thấy bản thân cực kì tệ hại, không tự lượng sức. Tôi là ai? Một đứa IQ thấp, học dốt lại có ước mơ cao thi dược. Là bản thân quá tự cao, tự đại, trèo cao rồi té đau. Tôi cắt đứt liên lạc với lũ bạn, kể cả Lập Thành. Tôi biết hành động như thế thật trẻ con và tiêu cực. Nhưng tôi không thể mạnh mẽ, kiên cường đối mặt với họ.

Tôi muốn trốn tránh cả thế giới. Ngồi trên cát, lắng nghe tiếng sóng vỗ,  trước mắt là màu xanh biển cả mênh mông. Tôi thấy bản thân thật nhỏ bé trước trời đất bao la. Tôi biến mất, thế giới vẫn chẳng thay đổi gì đâu nhỉ? Giật mình,  hoảng hốt, cười chua chát, từ khi nào tôi suy nghĩ dại dột đến vậy, ngoài kia biết bao người bất hạnh hơn gấp nhiều lần, họ vẫn lạc quan, yêu đời, muốn sống còn tôi vì một lần vấp ngã đã muốn chết?

Từng hồi chuông tin nhắn vang lên, dồn dập. Có vẻ người nhắn đến tâm trạng đang cuống quýt, dồn dập lắm. Lấy điện trong túi ra là tin nhắn của Lập Thành.

“Tuyết đừng buồn.”

“Chúng ta gặp nhau đi.”

“Trả lời tin nhắn Thành đi. ”

“Tuyết ở đâu?”

“...”

Mũi cay xè, nước mắt kìm không được lại rơi. Tôi bật khóc nức nở. Xin lỗi Thành, Tuyết không thể thực hiện lời hứa của chúng ta rồi. Giá như tôi cố gắng hơn. Tôi đậu đại học Y Dược. Tôi với Lập Thành sẽ nhập học cùng nhau, đi học cùng nhau, học bài cùng nhau, ôn bài cùng nhau, đi dưới sân trường cùng nhau, rồi lại cùng nhau ra trường, cùng nhau đi làm. Có lẽ từ đây đến cuối đời, tôi sẽ sống mãi trong niềm nuối tiếc đó.

Con người luôn luôn như vậy. Ban đầu không nổ lực hết mình. Đến khi thất bại liền oán trách số phận, dằn vặt và sống mãi trong niềm hối tiếc.

“Tuyết.” Chất giọng có chút khàn khàn có chút mệt mỏi nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra đó là ai.

Đưa tay lau vội nước mắt còn vươn trên mặt. Tôi hốt hoảng, xoay người.  Lập thành đứng đối diện, bóng dáng cao gầy, khôn mặt thoáng nét mệt mỏi. Sau lưng, bầu trời nhuộm màu ráng chiều bóng tối dần ngự trị, tim tôi lại loé lên tia sáng mơ hồ.

“Sao Thành biết Tuyết ở đây?”

Lập Thành tiến về phía tôi, một tay nhét túi quần, tay còn lại đưa cây kem ra trước mặt.

Tôi thừ ra hết nhìn cây kem rồi nhìn nó.

“Tuyết từng bảo chỉ cần nhìn tấy biển, cảm nhận vị ngọt của kem trong miệng, mọi nỗi buồn sẽ tan biến.” Chất giọng dịu dàng trầm trầm vang lên hòa vào tiếng sóng biển ngoài khơi xa.

Tôi rưng rưng nước mắt, Lập Thành vẫn nhớ, nhận lấy cây kem, vị sầu riêng tan dần trong miệng, tôi như thấy mình hơn một năm về trước, vui vẻ, yêu đời cùng Lập Thành sóng vai nhau đi trên cát. Tôi của trước đây và hiện tại cách nhau bởi bức tường thành thời gian, may mắn nó vẫn ở bên cạnh, chưa từng rời xa.

Bóng đổ dài xiêu vẹo trên nền cát.  Khoảng im lặng bao trùm được phá vỡ bởi giọng nói Lập Thành:

“Thành không học trường Y Dược nữa, chúng ta học chung đi.”

“Thành ngốc quá, trường nguyện vọng hai của Tuyết đậu không có đào tạo bác sĩ.” Trong lòng ấm áp vô cùng, tôi cảm động đến xuýt khóc nhìn người đối diện.

“Thì Thành học dược.” Lập Thành nghiêm túc cất giọng chắc nịch.

Thành hâm quá” Tôi đánh khẽ vào vai Lập Thành,  khúc mắt trong lòng hoàn toàn biến mất. Không học chung trường thì sao nào, tôi và nó vẫn là bạn thân của nhau không phải sao?

“Cảm ơn Thành.”

“Dù ở bất cứ nơi đâu chỉ cần Tuyết cần Thành sẽ chạy đến ngay.”

“Thật?”

“Thật.”

Tôi mỉm cười, nhìn dòng xe lướt nhanh trên đường, nhìn người bên cạnh trong lòng liền dâng lên tia ấm áp. Chúng tôi dừng chân ở một quán nước quen đường. Trời chiều, làn khí lạnh ùa về thay thế nóng bức, khô nóng lúc ban trưa.

“Lâu rồi mới thấy con ghé.” Bà lão bán nước trông thấy tôi, mặt mày hớn hở, vội ngồi bật dậy khỏi ghế, bà bước nhanh đến dọn dẹp ly của mấy người khách vừa uống xong. Tôi bước nhanh đến phụ bà.

“Để con giúp.”

“Thôi, thôi con cứ ngồi đấy chơi với bạn đi.” Bà xua tay, cười hiền, ánh mắt lại quan sát Lập Thành: “Ngồi đi con.”

“Vâng ạ.” Lập Thành cười lễ phép tiến đến kéo ghế cho tôi, bản thân ngồi xuống ghế đối diện.

“Tuyết nó thích uống sinh tố dâu, còn cậu đây uống gì nè?”

“Cam đi bà, cậu ấy thích uống nước cam nhất.” Tôi liền đáp lời.

Bà lão cười tít cả mắt, gật gù, bàn tay chậm chạp lấy ly, khen tấm tắc:

“Hiểu sở thích bạn trai là tốt. Cậu có phúc ghê chưa.”

Tôi ngượng chín mặt, bên tai truyền đến tiếng cười thích thú của Lập Thành,  mặt tôi càng thêm đỏ bừng không dám nhìn nó, vội thanh minh: “Bà này, bạn trai gì chứ.”

“Con bé này việc gì phải xấu hổ phải không cậu?”

Lập Thành hùa theo: “Vâng ạ.”

Tôi liếc xéo nhìn vẻ mặt đắc ý của người nào đó. Nửa năm không gặp, hiện tại còn biết hùa theo người khác trêu tôi rồi. Sinh tố, nước cam ép rất nhanh được mang lên, tôi quay sang cảm ơn bà trò chuyện với bà được vài câu, vài vị khách vào quán.

“Mấy đứa ngồi chơi, bà bán xíu.”

“Vâng ạ.”

“Vâng ạ.”

Lập Thành nhìn theo bà, vẻ mặt nhu hoà.

Vẻ mặt buồn bã có chút mông lung tôi kể: “Chồng bà mất sớm, để lại bà bầy con thơ, một mình bà tần tảo nuôi họ ăn học đến nơi đến chốn. Hiện tại con gái con trai bà đều đã có gia đình. Người tha hương, người định cư nước ngoài. Khi tuổi già đến, bà lại lủi thủi một mình. Lấy công việc bán nước ven đường làm thú vui.”

“Tuyết đừng buồn.”  Lập Thành xoa xoa đầu tôi, an ủi.

“Sau này về già Tuyết sẽ sống như thế nào nhỉ?”Tôi chỉ buộc miệng đùa không ngờ Lập Thành lại trả lời:

“Tuyết sẽ sống hạnh phúc bên chồng và các con.”

Tim lỗi một nhịp, tôi nhìn sâu vào đôi mắt đen sâu hun hút. Ở đấy tôi nhìn thấy sự kiên định vững chắc tựa bức tường thành. Vội cụp mi mắt, lúng túng uống vội sinh tố dâu, tôi chuyển chủ đề.

“Tuyết nhớ Hà, An, Linh và Bình quá. Lâu rồi cả đám chưa tụ tập nhỉ. Ngày xưa cứ rảnh rỗi liền tụ tập đi ăn chơi...” Tôi thở dài.

“Sắp rồi, đợi tết về cả đám sẽ lại gặp nhau.”

“Thật mong đến ngày đó.” Ánh mắt tôi có chút mong chờ.

Người ta thường bảo có bữa tiệc nào không tàn, bữa tiệc của tôi và Lập Thành cũng đến lúc tàn. Trên đường về trường, theo mỗi bước chân tôi càng không nỡ xa Lập Thành.Thở dài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao xa vời vợi. Sắc trời đã tối, bầu trời nhuộm màu đen huyền bí được bao phủ bởi lớp lớp mây đen.

“Bầu trời chỉ có một nhưng trong này Tuyết hiếm khi nhìn thấy sao. Tại sao nhỉ?”

“Vì trong này nhiều mây.” Đáp lại lời tôi, Lập Thành ngẩng đầu nhìn trời, vài giây sau khẽ cất lời.

“Thật nhớ bầu trời quê mình mà.” Tôi quay sang Lập Thành, kéo nhẹ ống tay áo nó, ánh mắt mong chờ: “Sau này học xong chúng ta sẽ về lại quê mình lập nghiệp Thành nhỉ?”

Lập Thành nở nụ cười tươi rói, xoa đầu tôi đáp:

“Tất nhiên rồi.”

“Đến rồi.” Dừng chân trước cổng trường, tôi xoay người đứng đối diện Lập Thành. Dưới ánh điện đường cam nhạt, đường nét trên khuôn mặt nó liền trở nên nhu hoà, dịu dàng. Giờ phút chia tay đã đến,  tôi lưu luyến đến độ không muốn để nó về, hít một hơi sâu: “Thành về đi.”

“Ừm. Tạm biệt. Tết chúng ta về chung nhé?”  Lập Thành cúi đầu, tôi biết nó nhìn mình nhưng vì đứng ngược sáng nên không nhìn rõ sự lưu luyến đầy ắp trong mắt Lập Thành: “Tuyết vào đi.”

"Ừ. Tạm biệt Thành.” Giọng tôi có chút nghẹn ngào.

Tôi nhận lại balo từ tay Lập Thành, mở cặp lấy ra một mảnh giấy nhỏ gắp làm bốn, mặt nóng bừng nhét vào tay nó. Chưa để người đối diện kịp hỏi, tôi vội nói:

“Đừng mở vội. Về trường rồi hẳn mở.” Tôi vội co chân chạy vào trường để mặc Lập Thành đứng ngơ ngác hết nhìn bóng lưng tôi rồi lại nhìn mảnh giấy nằm yên vị trên tay.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top