Chương 18: Thời gian tàn nhẫn

Tiếng trở mình của chị Hạnh trong đêm, khiến tôi choàng tỉnh, mở mắt vẫn là trần giường, vẫn là ánh sáng vàng nhạt của đèn dưới sân len lỏi vào phòng kí túc xá. Những ngón tay chạm khẽ vào mặt, những giọt nước mắt trong vô thức đã trở nên lạnh. Tôi đã khóc? Khóc vì quãng thời gian tươi đẹp ấy. Khóc vì nhớ Lập Thành, nhớ Hà, nhớ An, nhớ Linh, nhớ Bình. Nửa năm rồi không gặp nhau, tụi nó liệu có hoài niệm quá khứ, liệu có nhớ đến tôi? Nếu có tại sao những lời hỏi thăm nhau ngày càng thưa dần? Tôi không trách tụi nó, ai cũng có cuộc sống riêng, ước mơ và hoài bão.

Hệ lụy của việc không ngủ, hai quầng mắt thâm đen. Tôi nhìn bản thân trong gương. Áo quần nhăn nhúm, đầu tóc bù xù như ổ quạ, hai mắt đen như gấu trúc. Tạch lưỡi. Mới một đêm không ngủ, trông tôi tàn tạ ghê gớm.

Rửa mặt, đánh răng, chải đầu, thay quần áo.

Vừa mở cửa khỏi WC gặp ngay bản mặt phóng đại của Uyên. Mấy anh chàng thầm thương trộm nhớ nó nhìn thấy bộ dạng ma chê quỷ hờn hiện tại này chắc sốc lắm đây. Tóc tai rối bù, trên miệng dính vệt nước miếng dài đã khô, hai mắt lờ đờ dính đầy ghèn. Còn đâu bộ dạng xinh đẹp như hoa khi ra đường, khiến bao chàng ngây ngất, chết mê chết mệt.

“Trời, hai mắt bà nhìn ghê vậy. Hù chết trái tim bé bỏng tui rồi.” Uyên vỗ vỗ ngực, miệng lại đánh ngáp một cái rõ to.

Tôi liếc xéo: “Nhìn bộ dạng bà mới hù chết trái tim bé bỏng tui.”

Uyên cười ha hả, cực kì mất hình tượng thục nữ, dịu dàng. Tôi lắc đầu, bó tay bó chân toàn tập, lách người sang một bên, nhường lối vào WC cho nó.

Đến bàn, lấy sách vở bỏ vào cặp. Nhìn điện thoại trong góc bàn, nghĩ nghĩ một hồi, tôi cầm lấy, vào mục tin nhắn do dự gõ: “Dạo này thành khoẻ không?...” rồi xoá đi, “Thành nghỉ Tết chưa? Phương rủ Tết về họp lớp, Thành đi không?” Tôi đọc một lượt, hài lòng gửi đi. Không lên thư viện ngay, ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chờ đợi. Từ khi nào, nhắn tin cho nó khó khăn như vậy? Cân nhắc từng câu từng chữ?  Ra thời gian tàn nhẫn đến vậy. Mối quan hệ thân thiết trở nên xa lạ. Xa mặt cách lòng.

“Tuyết?” Chị Mai vỗ vai.

Tôi giật bắn.

“Vâng. Sao chị?”

“Không lên thư viện, ngồi thất thần thế?” Chị Mai lấy sách vở bỏ vào cặp nói.

“Em đi ngay đây chị.” Tôi cười toe toét,  mắt liếc nhìn màn hình vẫn im ắng trên bàn.

Sân trường lác đác vài bóng người. Ánh nắng buổi sơm mai, không làm dịu được nỗi buồn man mác trong lòng. Nửa năm rồi, hôm nay tôi sao đa sầu đa cảm đến vậy? Chân chậm chạp cất bước, ánh mắt mông lung chứa trọn hình bóng người ấy vào trong. Tôi của hiện tại không còn người ấy bên cạnh. Sân trường hiên tại không chứa đựng chàng trai có đôi mắt sáng ngờ, nhìn tôi, mỉm cười. Nhưng tôi của quá khứ hay hiện tại đều chưa từng nói thích người ấy.

Thanh xuân của tôi tràn ngập hình bóng người ấy. Người ấy luôn hoàn hảo. Tôi luôn nổ lực để đuổi theo, dẫu bao nhiêu lần kiệt sức, vẫn cố chấp không bỏ cuộc. Đáng tiếc, người ấy hoàn hảo như vậy. Làm cách mấy vẫn không thể đuổi kịp, cũng chẳng thực hiện được lời hứa cùng người ấy.

Ngày biết điểm đại học. Trời đất như quay cuồng, nhấn tôi chìm sâu vào thế giới tuyệt vọng. Từng ao ước, tưởng tưởng ra viễn cảnh học cùng trường với người ấy không dưới nghìn lần. Người ấy là động lực tiếp sức cho những lần kiệt sức, gục ngã, choáng ngợp trong mớ kiến thức hỗn độn. Vậy mà...chuẩn bị tốt đến đâu, tự tin đến đâu thì có những việc không như nguyện ước. Sự thật tôi trượt đại học Y Dược. Sự thật tôi và người ấy không thể học chung trường.

 Từng bảo với tôi rằng dù không học cùng nhau nữa, dù ở bất cứ nơi đâu nhưng khi tôi cần sẽ chạy đến bên cạnh tôi mà.

Đồ nói dối, quên lời nói đó rồi à?

Sóng mũi cay cay, hít thở thật sâu, đè nén. Tôi sẽ không khóc. Tôi không cho phép mình gục ngã, sợ kìm lòng không được lại chạy đến nơi người ấy đang sống, đang học tậ mà trách móc, mà tuôn nỗi uất ức nửa năm qua. Rồi sợ, lại bắt gặp cảnh người ấy thân mật, vui vẻ với cô gái khác.

Đến khi ổn định được cảm xúc, phát hiện từ khi nào đã đến thư viện. Tôi gỡ bỏ đi tâm trạng ủ dột, lấy lại tinh thần, chiến tiếp với hai môn thi cuối cùng. Thư viện thường ngày yên tĩnh hôm nay càng yên tĩnh hơn.  Phần đông học sinh về quê nghỉ Tết, còn số ít khoa vẫn thi.

Điều khiến tôi không ngờ nhất chính là gặp lại tên Khoa. Là duyên phận ư? Không. Là oái ăm mới đúng hoàn cảnh bây giờ.

Chúng tôi chạm mặt nhau trên hành lang. Trông thấy tôi, khuôn mặt Khoa không bất ngờ mấy. Tôi nhìn nhằm chăng?

“Tuyết.” Khoa đứng đối diện, trên tay nắm vài cuốn sách, nó chợt mỉm cười, nói tiếp: “Lâu rồi không gặp.”

Tôi liếc sơ qua tên bìa sách, mới biết Khoa học cùng khoa dược. Cũng phải, khoa dược gần nghìn người, tôi không chạm mặt nó cũng là điều hiển nhiên. Ấn tượng về nó không mấy tốt đẹp, tuy hiện tại không còn ghét như ngày xưa nhưng không tính là kiểu gặp lại người quen, theo phép lịch sự, tôi cười cười:

“Lâu rồi không gặp.”

Lách người, chưa kịp đi qua Khoa, cổ tay bị một bàn tay nắm chặt. Theo phản xạ, tôi giật mình rụt về, gương mặt hiện lên tia khó chịu, không kiên nhẫn: “Buông ra.”

Khoa vội thả ra, áy áy, khuôn mặt hơi xấu hổ: “Xin lỗi.” ngừng một lát: “Khoa đi trước nha.”

Tôi không đáp, chỉ gật đầu, rồi xoay người bước đi.

Tên Khoa nhanh chóng bị vứt ra khỏi đầu, tôi bắt đầu thu nạp lượng kiến thức khổng lồ. Ai bảo lên đại học sướng chứ? Bây giờ chợt cảm thấy quãng thời gian cấp ba bản thân từng ghét, đáng quý, đáng trân trọng biết bao.

Những con số dài ngoằn ngoèo, những công thức hoá học đồ sộ khiến não tôi mỗi lúc thêm ùn tắt, trì độn. Mặt nhăn nhó, vò đầu bứt tóc, tôi căng mắt ráng thu nạp thêm, nhủ thầm còn hai môn nữa thôi, tôi sắp được về nhà, sắp được ân xá, sắp tạm thời thoát ra đống kiến thức bám chặc lấy mình mỗi ngày. Và rồi khi đến cực hạn. Tôi nghe thấy tiếng nổ tung trong đầu, đầu ong lên, nhắm mắt, thở dài gục mặt lên bàn ngao ngán. Ngày mai thi, cảm giác cả thế giới muốn quay lưng. Lập Thành chen chút trong mớ kiến thức hỗn độn, xuất hiện, chiếm trọn tâm trí.

Giá mà Lập Thành chỉ tôi giống trước kia thì hay biết mấy. Nó sẽ biến những kiến thức khó hiểu nhất thành dễ hiểu nhất. Tìm ra cách học hiểu quả nhất cho tôi áp dụng. Quan trọng hơn, nó ở bên cạnh làm tôi học dễ vào hơn.

Mở mắt, xuyên qua cửa sổ bằng kính, bên ngoài bầu trời trong xanh, vài gợn mây trắng bồng bền tươi xốp. Đối lập với vẻ ủ dột, ảm đạm của tôi hiện tại. Trái đất sẽ chẳng vì tôi buồn mà dừng lại. Lũ chim chóc đang hót rôm rả trên cây phượng sẽ chẳng vì tôi buồn mà ngừng hót. Thêm tụi cày hơn trâu khoa tôi cũng chẳng vì tôi buồn mà điểm thi chúng nó thấp hơn. Thở dài.

“Tuyết thở dài hơn trăm lần rồi đấy.”

Tôi ngồi vụt dậy, trố mắt nhìn tên Khoa xuất hiện phía đối diện.

“Uống đi có sức để học tiếp.” Khoa kéo hộp sữa đến trước mặt tôi, nó rụt tay về, mỉm cười.

Tôi hết nhìn Khoa lại nhìn hộp sữa trên bàn. Tốt quá sinh nghi.  Nó bỏ thuốc tiêu chảy vào sữa, để mai tôi thi không được, loại bớt đối thủ?

“Tui không bỏ thuốc độc đâu.” Khoa nén cười, dường như hiểu được ý nghĩ đen tối trong đầu của tôi.

“Ai nghĩ vậy chứ.”  Bị nói trúng tim đen, tôi xù lông liếc xéo nó, ánh mắt nheo lại, hất cầm hỏi:

“Vô công bất thụ lộc, có gì cứ nói thẳng.”

Tôi cùng nó không thân, không thiết, tự nhiên cho sữa khẳng định trăm phần trăm là có mưu đồ, nó muốn nhờ vả tôi chuyện gì à?

Khuôn mặt cà lơ phất phơ trở nên nghiêm túc, Khoa giơ tay lên trời thề thốt:

“Yên tâm tui không có ý xấu gì đâu.” Nó chỉ tay vào hộp sữa nói: “Tui được cho đó nhưng trước giờ tui không thích uống sữa vừa hay thấy bà dù gì chúng ta cũng xem như bạn cùng trường cũ. Bà xử lý giúp tui chứ vứt đi thì phí quá.”

Có vẻ đúng lý hợp tình, tia phòng bị bị gỡ xuống, tôi liếc mắt nhìn hộp sữa rồi lại đưa mắt nhìn Khoa. Trong lòng cảm thán. Với khuôn mặt này thì được gái tặng đồ cũng không hiếm lạ. Chỉ tiếc cô nào mắt mù mới để ý nó. Tôi có chút đồng tình với nhỏ. Tôi lấy hộp sữa trên bàn uống mấy hơi rồi đặt xuống.

“Học sao rồi?”

Có lẽ do tâm trạng tồi tệ hiện tại, tôi mở lòng hơn, nói chuyện với nó cũng thoải mái hơn.

“Chưa đâu vào đâu cả.”

“Không hiểu chỗ nào, tui giảng cho.”

Ngạc nhiên xen lẫn bắt được món hời. Tôi ngẩng đầu, trên mặt Khoa không có tia đùa cợt, nhìn thẳng vào mắt nó. Ánh mắt nó cười như không cười, điềm tĩnh, vẻ hời hợt trước đây biến mất.  Nửa năm, thời gian đã uốn nắn, khiến đứa bất cần đời như thế trưởng thành.

“Thế còn gì bằng.”Lần đầu tiên, tôi cười với Khoa thật lòng.

Tôi không phải tuýp người sĩ diện ảo, việc có lợi cho mình cớ sao không làm, tôi còn chưa muốn rớt môn học lại đâu.

Mỗi lúc suy nghĩ Khoa trong tôi càng khác, nó học giỏi, am hiểu kiến thức nhiều hơn tôi tưởng. Ân oán trong lòng dần dần tiêu tan. Có thể tôi của quá khứ,  áp đặt cảm xúc bản thân lên người khác, chưa từng thẳng thắn nhìn vào ưu điểm họ.

Ngày trước nó chỉ va trúng tôi ở cầu thang còn chuyện Thằng Hải gây ra cho Linh tôi lại mặc định chút hết lên đầu nó, có lẽ khi ấy tôi còn quá trẻ con đi.

Buổi tự học trở nên suông sẻ. Tôi cùng nó sóng vai ra khỏi thư viện. Trời vào chiều, vài tia nắng còn xót lại, toả ánh sáng nhu hoà.

“Tui về trước nha. Hôm nay cảm ơn ông nhiều.” Tôi chào Khoa.

Khoa gật đầu, mỉm cười: “Không có gì.”

Tôi gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt, xoay người rời đi. Mới đi vài bước,  giọng nói phía sau vang lên.

“Say này có chỗ nào không hiểu cứ tìm tui.”

Tôi dừng bước, quay đầu.

Khoa đứng thẳng, hai tay nhét túi quần. Áo sơ mi đen càng tôn lên làn da trắng hơn con gái của nó.

“Cảm ơn.” Tôi đáp khẽ.

Trên đường trở về kí túc xá, tâm trạng đã phần nào nhẹ nhõm thoải mái.

Mở cửa, vào phòng.

“Mọi người đi đâu hết rồi.” Nhìn căn phòng không một bóng người tôi lẩm nhẩm, đến bên bàn học, bỏ cặp. Mắt nhìn chiếc điện thoại trên bàn, hộp hộp.

Lập Thành sẽ nhắn đến?

Nhấc điện thoại lên. Hít một hơi thật sâu. Tôi mở máy, ánh sáng hiện lên. Tim tôi đập loạn xạ bởi hai chữ “Lập Thành” xuất hiện trên màn hình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top