Chương 8

''Tóm lại, có thể ăn chính là phúc. Loại phúc khí này không phải tất cả mọi người đều có thể có được, anh không cần hâm mộ tôi.'' Tạ Hân Hân nói xong, sắc mặt hơi hơi ửng hồng.

''Ừ, nói rất có đạo lý.'' Anh nghiêm trang gật đầu nói.

Nhìn anh, Tạ Hân Hân không biết vì sao có cảm giác bản thân bị anh cười nhạo, nhưng lại nghĩ, trò hề do cô say rượu mà tìm cái chết đều bị anh xem hết, nếu lấy sự kiện kia mà so sánh, việc trước mắt này căn bản chỉ là chuyện cỏn con.

''Quên đi, dù sao ở trước mặt anh tôi đã sớm không có hình tượng, anh muốn cười liền cười đi, tôi chính là tham ăn đó, như thế nào? !'' Cô hừ nói, bộ mặt lộ vẻ bất cần.

Cô Tĩnh Huyền sửng sốt một chút, nhất thời cười rộ lên.

''Thật sự, cô ở trước mặt tôi đã sớm không có hình tượng.'' Anh nhớ tới lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc, cười nói: ''Một người phụ nữ mê rượu say sỉn.''

''Ai mê rượu? Tôi mới không có mê rượu! Chỉ là ngẫu nhiên sẽ đi uống một chút mà thôi.'' Cô kháng nghị. 

''Nói cho tôi nghe lần gần đây nhất cô uống rượu là khi nào?'' Anh nhìn cô một cái, đột nhiên hỏi.

''Làm chi?'' Cô phòng bị hỏi.

''Trả lời tôi là được.''

''Tối qua.''

Anh nhướng đầu mày lại hỏi: ''Lần trước đó là khi nào?''

''Buổi tối hôm kia.''

''Lần trước nữa thì sao?''

Cô không nói gì nhìn anh, đại khái biết anh muốn làm gì rồi.

''Thế nào lại không trả lời?'' Anh thúc giục hỏi.

''Buổi tối ba ngày trước a.'' Cô tức giận trừng mắt nhìn anh ta liếc mắt một cái, tâm không cam tình không nguyện trả lời, ngay sau đó nói: ''Tôi chỉ uống một chai bia thôi, lại không nhiều lắm, nồng độ cồn cũng không cao, căn bản không gọi là say rượu được !''

''Một ngày không uống liền cảm thấy khó chịu, nghĩ đến là không thể chịu được? Biết rõ uống rượu đối với sức khỏe của bản thân sẽ gây hại, vẫn nghĩ sẽ uống? Chẳng lẽ cô không có những triệu chứng này sao? Đó tất cả là đặc điểm của người nghiện rượu.'' Anh nhìn cô, ''Uống rượu đối với cơ thể không hề tốt, có thể bỏ được thì cố gắng đừng uống, còn nếu không bỏ được thì chuyển sang uống rượu vang đỏ đi, mỗi ngày uống một ly nhỏ có thể bổ huyết, kháng oxy hóa còn có phòng ngừa được các bệnh về tim, huyết quản và có công hiệu làm giảm lượng cholesterol.''

''Anh thực sự làm cho tôi mờ mắt anh biết không?'' Cô không nói gì nhìn anh sau một lúc lâu mới mở miệng, ''Tôi cho rằng những lời này chỉ có những ông già mới có thể nói ra. Còn có, anh có biết một chai bia chỉ có mấy chục nguyên, còn một chai rượu vang lại phải mấy trăm nguyên, thậm chí mấy ngàn nguyên không? Phiền anh thay túi tiền của tôi suy nghĩ một chút.''

''Thân thể quan trọng hay là tiền quan trọng?'' Anh hỏi cô.

''Đều quan trọng.'' Cô không chút do dự trả lời, ''Tôi tại sao phải chọn một trong hai chứ? Như vậy thật ngu ngốc.''

''Cô hẳn là biết uống rượu thực dễ dàng tác động đến hình dạng của thai nhi, hoặc là gặp biến chứng của cồn, ví dụ như khi thai nhi phát triển, khuôn mặt biến dạng, não bộ bị thương tổn.'' Anh nhìn cô không chuyển mắt nói.

''Làm ơn, anh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Tôi lại không có mang thai!'' Cô không nhịn được giận dữ hét.

''Hiện tại không có, về sau kết hôn cũng sẽ có, đến lúc đó cô thật xác định mình có thể nói bỏ liền bỏ sao?'' Anh hỏi cô.

Cô nhất thời á khẩu không trả lời được, nhưng là...

''Tôi vì sao phải cùng anh thảo luận vấn đề này nha? Hơn nữa, hiện tại tôi ngay cả bạn trai còn không có, thảo luận loại chuyện này có phải hay không quá buồn cười?'' Cô gạt môi.

''Không có bạn trai không có nghĩa là sẽ không mang thai.''

''Này!" Cô nổi giận gầm lên một tiếng. "Tôi không phải loại nữ nhân tùy tiện như vậy được không?!"

''Tôi cũng không có nói cô tùy tiện, chính là cô thích uống rượu, hơn nữa có câu nói là, rượu vào loạn tính..." Anh mặt không đổi sắc tiếp tục nói chuyện giật gân.

"Này!" Cô không khỏi lại lần nữa rống giận ra tiếng, "Anh không cần phải nguyền rủa tôi được không? Hơn nữa tôi đã nói tôi không phải nữ nhân tùy tiện như vậy, cho dù có uống rượu vào, cũng sẽ không say rượu loạn tính có được không!"

''Chỉ sợ cô uống đến bất tỉnh nhân sự, thân bất vô kỷ.'' Anh nói.

''Tôi mới không làm cho chính mình lâm vào cái loại khốn cảnh đó.'' Cô nhanh chóng trả lời.

 ''Phải không?" Anh nhướn cao mày, "Nhưng tôi nhớ không lâu trước đây, cô mới ở trước mặt một người xa lạ mà say đến bất tỉnh nhân sự, còn bị người ta mang về nhà ngủ một tối mà bất tri bất giác."

"Nào có?" Cô kêu lên, nhất thời không có nhớ ra người xa lạ đó chính là anh.

"Ở trước mặt nhân chứng mà còn không thừa nhận?"

''Anh? Nhân chứng?" Cô rốt cuộc hậu tri hậu giác hai mắt trợn to lên, lập tức biện giải nói: "Lần đó là vì quan hệ mà tâm tình của tôi không tốt, bình thường tôi mới không có uống nhiều rượu như vậy."

"Ý của cô là tâm tình cô không tốt liền mượn rượu giải sầu? Vậy càng nguy hiểm." Anh nhíu mày nói.

"Trời ạ, tôi không muốn cùng anh nói nữa, nếu còn tiếp tục tôi nhất định sẽ bị anh ép điên mất." Cô khoa trương nói, sau đó hung hăng mà trừng anh, "Tôi chẳng qua là có hứng thú uống rượu, lại bị anh nói thành giống như là quỷ suốt ngày ngâm mình trong rượu vậy. Stop! Đề tài này như vậy kết thúc, không cho nhắc đến từ rượu, nói ra sẽ bị trừng phạt."

"Trừng phạt cái gì?" Anh tò mò hỏi.

"Do đối phương quyết định. Nếu như anh nói mà nói, tôi muốn anh..." Cô dừng lại suy nghĩ một chút. " Tôi muốn anh trong tuần tới không được tăng ca, tôi muốn nghỉ ngơi."

"Được." Sau khi anh thoáng suy xét một chút, gật đầu nói. Dù sao công việc anh có thể mang về nhà làm, chính là thiếu đi sự trợ giúp của cô, hiệu suất có vẻ thấp đi mà thôi. "Yêu cầu của tôi là cô một tháng không được uống rượu."

"Cái gì?!" Cô ngạc nhiên kêu lên, lớn tiếng kháng nghị, "Vì sao tôi chỉ phạt anh thời gian một tuần, anh lại muốn phạt tôi cả tháng? Như vậy không công bằng, không được!"

"Uống rượu đối với thân thể không tốt, tôi là do muốn tốt cho cô." Anh nói.

"Tăng ca thường xuyên đối với cơ thể cũng không tốt, tôi cũng là do muốn tốt cho anh nha." Cô phản kích nói.

Cô Tĩnh Huyền đột nhiên ngẩn ngơ, trái tim nặng nề nhảy một chút, gõ mạnh vào ngực anh, làm cho anh có chút choáng váng hoa mắt hoảng hốt.

Anh không thể nghĩ tới cô sẽ nói ra loại chuyện này __ vì tốt cho anh? Anh đã bao lâu không có nghe đến những lời như thế này, không cảm nhận được loại quan tâm này? Loại ấm lòng này, hít thở không thông, anh thực sự rất thích.

"Anh làm sao vậy?" Bộ dáng anh xuất thần không dời mắt nhìn cô, làm cho cô không tự chủ được nhẹ giọng hỏi, bởi vì bộ dạng anh nhìn có chút hoảng hốt lại có chút đau thương.

"Cô là đang quan tâm tôi sao?" Anh kinh ngạc hỏi.

"Bằng không thì sao?" Cô hỏi lại anh.

"Vì sao?" Anh ngay cả chớp cũng không chớp mắt nhìn cô.

"Cái gì vì sao?" Cô không hiểu hỏi.

"Vì sao lại quan tâm tôi?" 

Cô sửng sốt một chút, nói: "Đây là chuyện nhân chi thường tình, không phải sao?"

"Nhân chi thường tình?" Anh thì thào mà lặp lại, giống như không hiểu bốn chữ này có nghĩa gì.

"Vậy tôi hỏi anh, anh vì sao muốn quan tâm tôi, hy vọng tôi kiêng rượu?" Cô lấy cái này làm ví dụ hỏi lại anh, muốn cho anh hiểu được đây là cái gọi là "nhân chi thường tình", không ngờ anh lại lộ ra khuôn mặt biểu cảm kinh ngạc, giống như đột nhiên bị thiên lôi đánh tới.

"Anh sao vậy?" Cô nghi hoặc.

Cô Tĩnh Huyền sững sờ nhìn cô, sau một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, hướng cô lắc lắc đầu.

Bề ngoài của anh nhìn như bình tĩnh, nhưng nội tâm lại đang giao động lớn.

Anh vì sao muốn quan tâm cô? Nếu không phải cô hỏi anh, anh thực sự sẽ không nghĩ đến cái vấn đề này. Anh vì sao muốn quan tâm cô, vì sao? 

Anh cho tới bây giờ cũng không phải là một người tình cảm, trên thực tế bởi vì trải qua cuộc sống cùng với hoàn cảnh sinh trưởng tạo nên, anh sớm tạo thành thói quen lạnh lùng bạc tình, với thói quen sống đơn độc, ngay cả lần quen biết cùng cô kia, nếu không phải điện thoại của cô sẽ lưu lại cuộc gọi cùng anh, nói thật, nếu cô thực sự ở trước mặt anh chạy đến đường cái cho xe đâm, anh cũng sẽ không tiến lên ngăn cản.

Anh chính là người như vậy, cho nên rốt cuộc vì sao anh lại quan tâm cô, hy vọng cô kiêng rượu?

Nhân chi thường tình? Đối với anh mà nói là cái rắm, anh tuyệt đối sẽ không vì cái nhân chi thường tình quỷ quái kia mà quan tâm một người, cho nên rốt cuộc vì sao anh lại quan tâm cô? Hay là vì...thích sao?

Anh, thích cô?

"Này, anh làm sao vậy? Thực sự không có việc gì sao? Thế nào mà đột nhiên có bộ dạng thất thần vậy?" Tạ Hân Hân giơ tay ở trước mặt anh quơ quơ, trên mặt hiện tia lo lắng.

"Tôi không sao." Anh hít sâu một hơi, lắc đầu nói.

"Thật không? Để tôi xem." Tay cô lướt qua mặt bàn đặt lên trán anh, xem thử nhiệt độ cơ thể của anh, lại không biết hành động vô tư này đối với anh có ảnh hưởng lớn như thế nào. 

Tim của anh nháy mắt nhảy lên thật nhanh, nhanh đến nỗi giống như muốn nổ tung, anh chưa từng trải qua loại cảm giác này, chưa từng có.

"Tạ Hân Hân." Anh đột nhiên mở miệng nói.

"Hả?" Cô nhìn anh.

"Cô..." Anh muốn nói lại thôi.

"Cái gì?" Cô nghi hoặc nhìn anh.

Anh nhìn cô không chuyển mắt trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu, sợ nếu thực sự đem lời nói ra sẽ dọa cô chạy mất, hoặc là chính mình có khả năng lại nhận được tổn thương.

Xin em yêu tôi được không? Em có thể thử yêu tôi không? Loại nói này anh không chỉ nói qua một lần, cũng không phải chỉ nói với một người, kết quả nhận được đều là thương tổn. Anh thật sự không muốn lại mở miệng hướng người khác cầu xin tình yêu, thực sự không muốn.

"không có gì." Sau khi hít sâu một hơi, anh đối với cô lắc đầu nói, sau đó dời đi lúc chú ý của cô, hỏi: "Chúng ta có phải hay không nên đi, thay vì ở đây?"

"Anh rốt cuộc muốn nói cái gì, không cần ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi?" Tạ Hân Hân nhíu mày, cũng không bị anh dời đi lực chú ý.

"Tôi chỉ là nghĩ đến một vấn đề." Anh lại trầm mặc một lát, mới chậm rãi nhíu mày nói.

"Vấn đề gì?" 

"Long Island Ice Tea là đồ uống gì?" Anh một mặt mê hoặc hỏi cô.

"Long Island Ice Tea? Không phải rượu sao?" Cô nhanh mồm nhanh miệng đáp, giây tiếp theo liền thấy anh nhếch miệng nở nụ cười mới thấy có gì đó không ổn.

"Em nói ra từ rượu, một tháng tới không được uống rượu." Anh đắc ý nói với cô.

"Đáng giận, anh thế nhưng lại lừa tôi?! Thật quá đáng!" Cô nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh nói.

"Tự làm tự chịu." Anh cười đến khuôn mặt xán lạn.

"Gian trá, giảo hoạt, ti bỉ, vô sỉ!"

"Tự làm thì tự chịu." Anh cười meo meo nhìn cô, vẫn là những lời này. "Hay là em muốn nuốt lời, là dạng tiểu nhân không giữ chữ tín?"

"Hừ, không cần công kích tôi, tôi sẽ tự làm tự chịu, nói được thì làm được." Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó giống như muốn hả giận bỗng nhiên đứng dậy, "Đi, tôi muốn đi Như Ti Quy ăn cao cấp nhất, đắt nhất bít tết, anh chờ trả tiền đi, hừ!" 

"Nếu như em có thể thật sự kiêng rượu, mặc kệ là khi nào em muốn ăn ở Như Ti Quy, tôi đều có thể mời em." Anh lầm bầm lầu bầu thấp giọng nói.

"Anh nói cái gì?" Cô không nghe rõ.

"Không có việc gì." Anh lắc đầu đứng dậy nói: "Đi thôi, như em mong muốn đi Như Ti Quy, đừng quên một tháng sau không cho uống rượu."

"Biết rồi a. Chán ghét!"






Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top