Chương 3

"Hân Hân, em buổi sáng sao lại không đi làm? A? Sắc mặt sao lại tái nhợt thế, sinh bệnh à?"

"Ừa, cho nên buổi sáng mới xin phép đi gặp bác sĩ."

" Vậy em không sao chứ ?"

"Ừa. Thế nào mà không khí lại kỳ quái như vậy?" Tạ Hân Hân quay sang hỏi, một mặt là nói sang chuyện khác, mặt khác là tò mò.

Trời biết sắc mặt cô tái nhợt là vì say rượu, buổi sáng không đi làm là vì cô không hiểu tại sao lại tỉnh dậy trong nhà người lạ, sau khi kinh hãi, mới về nhà tắm rửa đổi trang phục, chuẩn bị xong hết thì đã đến giữa trưa, cô mới xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều lại đi làm.

Chỉ là cô không hiểu, không khí trong công ty sao lại kỳ quái như vậy, chẳng lẽ lúc cô nghỉ đã xảy ra chuyện lớn gì mà cô không biết?

"Sao có thể không kỳ quái?" Đồng nghiệp Lý Bích Phân gạt nhẹ môi nói.

"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Cô không hiểu hỏi.

"Ông chủ vĩ đại của chúng ta... không, hiện tại là ông chủ trước mới đúng, buổi sáng đột nhiên tuyên bố, ông ta đã đem công ty bán đi, bao gồm cả chúng ta."

"Cái gì!" Tạ Hân Hân ngạc nhiên, nghẹn họng trân trối kêu lên.

"Em không có nghe sai, chúng ta bị bán đi."

"Ông ta sao có thể làm như vậy? Ngay cả ý kiến của chúng ta còn chưa hỏi, đã đem công ty bán đi."

"Ai bảo ông ta là ông chủ, chúng ta là người lãnh tiền công." Lý Bích Phân nhún vai.

Tạ Hân Hân nhíu chặt mày, cảm giác chỉ có bốn chữ 'sấm giữa trời quang'. Đổi ông chủ không phải trọng điểm, mà là ông chủ mới tiếp tục tuyển dụng họ sao? Có thể hay không trước là giảm biên chế, sau là đuổi việc, đưa bọn họ một đám đá ra khỏi công ty?

"Chúng ta rốt cuộc bị bán cho ai? Ông chủ mới là ai chị biết không?" Cô nhíu mày hỏi.

"Không biết, chỉ biết tháng sau đối phương phái người tới đây tiếp quản." Lý Bích Phân lo lắng lắc đầu."Hân Hân, em cảm thấy chúng ta về sau sẽ thế nào? Có thể hay không bị ông chủ mới đuổi việc trở thành bộ tộc thất nghiệp? Tôi còn ba đứa trẻ muốn nuôi nha, không thể không có phần tiền lương này."

"Chị đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần chúng ta ngoan ngoãn làm việc, an phận thủ thường không phạm sai lầm, đối phương cho dù muốn đuổi việc chúng ta cũng không có lý do." Cô an ủi Lý Bích Phân, cũng là an ủi chính mình.

"Hy vọng như thế." Lý Bích Phân thở dài nói.

Hai người tự về chỗ ngồi công tác, chính là xung  quanh mọi người đối với tương lai tràn ngập bất an cùng lo lắng, bầu không khí âm u, nếu muốn chuyên tâm công tác thực sự rất khó.

Bất quá chuyện làm cho Tạ Hân Hân khó có thể hạ quyết tâm làm việc lại nguyên nhân chủ yếu là chuyện phát sinh buổi sáng--không, là tối hôm qua mới đúng.

Cô vô lực đem trán để trên bàn làm việc, không tiếng động mà rên rỉ.

Tối qua cô rốt cuộc uống rượu phát điên cái gì, làm ra hành động ngu ngốc gì nha ? Thật sự dọa người! Trọng điểm là, cô đem chuyện mình làm đều nhớ toàn bộ!

Nhớ lại cô gọi nhầm số không nhận sai, còn đối với một người xa lạ đòi sống đòi chết, lại muốn chạy ra đường lớn cho xe đâm, cô cảm thấy mình thà chết quên đi, làm sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy chứ?!

Nghĩ đi nghĩ lại, đều do Tưởng Đông Dương làm hại, nếu không phải tại hắn đòi chia tay, cô sẽ không đi mượn rượu giải sầu, diễn màn đòi tự tử, làm cho người không quen biết chế giễu, buổi sáng còn bị giáo huấn nữa chứ--

Buổi sáng cô ở trên sofa trong nhà người lạ mà tỉnh lại, bởi vì chính mình nhớ rõ tối qua đã làm chuyện gì, thật sự rất mất mặt, cô thầm nghĩ vụng trộm mà rời đi. Không ngờ hai chân mới đặt xuống đất, lén lút đi được hai bước, liền nghe được phía sau truyền đến một tiếng "khụ".

Nói thật, lúc đó cô chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống, nhưng lúc đầu còn tương đối thì câu sau càng làm cô muốn đi chết.

"Cô bao nhiêu tuổi?" Người xa lạ hỏi cô.

Tuy rằng không hiểu tại sao hắn lại hỏi tuổi cô, cô vẫn thành thật trả lời : "Hai mươi sáu."

Người xa lạ nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Tôi còn tưởng cô mới sáu tuổi, cho rằng khóc nháo thì muốn gì được đó."

Cô nhất thời không nói gì được, biết anh ta nói đến chuyện tối qua, nhưng đánh chết cô cũng không thừa nhận mình nhớ hết thảy.

"Tôi không hiểu anh có ý gì." Cô lắc đầu giả ngu nói.

"Cô không nhớ rõ?"

"Không nhớ " Cô kiên trì lắc đầu.

"Cô ở một nơi lạ lẫm lại tuyệt không kinh hoảng, cùng một người đàn ông xa lạ lại không khẩn trương, như vậy còn muốn nói là không nhớ rõ sao?"

Cô dùng sức lắc đầu nói :"Vẫn là không nhớ rõ."

Cô Tĩnh Huyền sửng sốt một chút, khóe miệng không tự chủ được giơ lên.

Anh không nghĩ tới cái cô gái này thế nhưng có một mặt nghịch ngợm đáng yêu như vậy, nhớ lại cô gái đòi sống đòi chết, oán trời trách đất, giống như toàn thế giới này đều có lỗi giống nhau sao? Biểu hiện của cô ở ngoài hoàn toàn khác, nhưng tối qua anh lại thấy hết thảy...Thật sự là người phụ nữ kỳ lạ.

"Cô đã không nhớ rõ, tôi đây sẽ nói cho cô tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì." Anh nói, sau đó thuật lại tối qua anh đột nhiên nhận được điện thoại của người lạ, tiếp đó là sau khi cô lên xe, liều mình trèo qua cửa xe, thiếu chút không làm xe anh hư cửa mới thôi.

Tạ Hân Hân thật sự sắp , tự biết tự làm mình mất mặt là một chuyện, nhưng nghe người khác đem chuyện cô bị mất mặt, từ đầu tới đuôi thuật lại lại là một chuyện khác.

Chuyện đã vậy thì thôi, thế nhưng anh ta ngay sau đó bắt đầu giáo huấn cô, nói cái gì tự tử cũng không cần liên lụy người khác, kêu lái xe đâm chết người cô làm sao chịu nổi? Còn nói cô như vậy chính là lãng phí tài nguyên quốc gia, mặc kệ có chết hay không, xe cảnh sát và xe cứu thương đều phải làm việc. Còn nói chỉ có người ngu ngốc mới có thể vì một người không yêu mình mà đi tự tử, khiến kẻ thù khoái trá, người thân đau lòng, không nghĩ tới cô thoạt nhìn bình thường, lại là một ngốc tử.

Ngốc tử? Thế nhưng nói cô là ngốc tử.

"Anh mới là ngốc tử, cả nhà anh đều là ngốc tử!"

Cô nhất thời không nhịn được thốt lên lời mắng chửi, kết quả có thể thấy, cô xấu hổ chỉ thiếu đi tìm chết, cuối cùng bất chấp tất cả, cô nhanh chóng thoát khỏi hiện trường, xoay người bỏ chạy, hơn nữa thề từ nay về sau nhất định phải kiêng rượu, bởi vì chuyện mất mặt này, cô cả đời làm một lần là đủ rồi, thực sự.

Nói đi nói lại vẫn là Tưởng Đông Dương làm hại, cô đối với hắn vừa oán vừa hận, nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn là luyến tiếc hắn, không muốn cùng hắn chia tay.

Cô lấy di động ra, theo lịch sử trò chuyện tìm kiếm số di động của hắn, hy vọng còn tìm được một cá lọt lưới, kết quả tìm nửa ngày cũng không tìm được.

Xem ra nếu cô muốn tìm hắn, chỉ có thể trực tiếp đến công ty hắn làm hoặc nhà hắn. Cô cười khổ nghĩ, quyết định hôm nay sau khi tan tầm phải đi tìm hắn.

Ở dưới công ty hình như có chút mất mặt, cho nên Tạ Hân Hân quyết định đến nhà hắn chờ.

Cô ở trên đường mua một cái bánh mì cùng một ly cà phê, liền trực tiếp đến dưới lầu nhà hắn ôm cây đợi thỏ.

Cô chờ từ bảy giờ, đợi đến sắp mười giờ, mới nhìn thấy hắn nắm tay một người phụ nữ, nói nói cười cười trở về. Hắn không có thấy cô, bởi vì lực chú ý của hắn toàn bộ đặt trên người phụ nữ bên cạnh.

"Tưởng Đông Dương." Cô gọi hắn, theo hàng cây bên đường đi ra.

Nghe được âm thanh của cô, hắn dừng chân lại, quay đầu thấy cô, lộ ra vẻ mặt không vui.

"Cô đến đây làm gì?" Hắn nhíu mày hỏi, thanh âm lạnh lùng.

Cô không để ý hắn, đem ánh mắt chuyển qua người phụ nữ bên cạnh, liếc mắt một cái liền nhận ra người ngày đó cùng Tưởng Đông Dương ra vào khách sạn, trước đây hắn quả nhiên là bắt cá hai tay.

"Tôi hỏi cô đến đây làm gì?" Thấy cô không trả lời, Tưởng Đông Dương lại hỏi lần nữa, ngữ khí tràn ngập không vui cùng không kiên nhẫn.

Cô giận dữ sau đó tỉnh táo lại, lạnh nhạt mở miệng, "Tôi tới đây tìm bạn trai."

"Ai là bạn trai cô?" Hắn nhíu mày nói :"Tôi với cô đã chia tay."

"Đó là cá nhân anh quyết định, em không có đồng ý."

"Cô nói cái gì vậy?"

"Tiếng người, chẳng lẽ anh nghe không hiểu sao?" Cô bình tĩnh nói.

"Tạ Hân Hân, đừng làm cho mình trở nên khó coi như vậy, chúng ta hảo tụ hảo tán không tốt sao?" Hắn hít sâu một hơi, nhẫn nại ôn tồn nói.

"Không tốt." Cô trực tiếp trả lời.

Tưởng Đông Dương biến sắc, ẩn nhẫn tức giận trầm giọng hỏi : "Vậy cô muốn thế nào?"

"Em muốn anh cùng người phụ nữ kia chia tay trở lại với em."

"Không có khả năng." Hắn không chút do dự cự tuyệt.

Tạ Hân Hân cảm giác như tim đột nhiên bị đâm một nhát dao.

"Anh thích cô ta?" Cô hỏi hắn, trong thanh âm tràn đầy đau đớn.

"Tôi yêu cô ấy." Hắn kia định nói, làm cho sắc mặt của cô nháy mắt trở nên trắng bệch, không còn huyết sắc.

"Anh yêu cô ấy? Vậy tôi thì sao? Trước kia anh cũng nói anh yêu tôi, hơn nữa sẽ yêu tôi cả đời, anh quên rồi sao?" Cô giống như hấp hối cố giãy dụa, khàn giọng chất vấn.

Tưởng Đông Dương nhíu mày, chỉ cảm thấy phiền, nhưng cũng biết chuyện này không giải quyết không được. Hắn quay đầu ôn nhu nói với bạn gái:"Em yêu, em lên lầu trước đi, anh lên liền ngay." Hắn đem chìa khóa giao cho cô.

"Cô không cần đi, ở lại đây!" Tạ Hân Hân phút chốc lớn tiếng nói với cô ta, " Bởi vì tôi chính người cô nên lấy làm gương, cô nên thấy rõ ràng!"

"Cô cái người này rốt cuộc nói hươu nói vượn cái gì hả?" Hắn tức giận trừng mắt nhìn cô, lại nhanh chóng quay đầu nói với bạn gái :"Em không cần nghe cô ta nói, em hiểu tâm ý của anh mà phải không, em yêu?"

"Anh ta trước kia cũng gọi tôi em yêu, gọi ta bảo bối, kết quả hiện tại lại nói tôi là người điên." Cô đối với người kia cười thảm, "Cô chờ mà xem, không lâu nữa cô cũng biến thành người điên trong miệng anh ta thôi."

"Cô câm miệng!" Tưởng Đông Dương không thể kiềm chế quát cô.

"Anh là gì của tôi, dựa vào cái gì muốn tôi câm miệng? Tôi lại càng muốn nói!" Cô cùng hắn đối chọi gay gắt, lại nói với cô gái kia: "Anh ta đối với tôi bắt cá hai tay, đối với cô cũng vậy thôi! Lời ngon tiếng ngọt của anh ta chỉ là gạt người thôi, cô tốt nhất đừng nên tin tưởng, bằng không về sau__"

"Tôi nói cô câm miệng có nghe không?!" Hắn nổi giận đùng đùng đi về hướng cô gầm nhẹ, ý tứ đe dọa cực nồng, nhưng Tạ Hân Hân căn bản không sợ hắn.

"Anh muốn làm gì, đánh tôi sao?" Cô nâng cằm lên khiêu khích nhìn hắn. "Đàn ông mà đánh phụ nữ là đàn ông thối nát nhất thế giới! Hỏi xem có ai muốn cùng anh kết giao." Nói xong, cô ý nhị hướng ánh mắt sang "tiểu tam" tiểu thư.

Tưởng Đông Dương nắm chặt nắm đấm, thực sự rất muốn cho cô một cái tát, nhưng bạn gái hắn còn đang ở một bên xem, nếu như hắn động thủ, sẽ nhận ngay vị trí "đàn ông thối nát nhất thế giới", khẳng định sẽ làm bạn gái hắn sinh ra bóng ma trong lòng, hắn không thể làm cho chuyện này phát sinh, không thể.

"Cô đừng có nói chuyện quá đáng, tôi đánh cô khi nào?" Hắn bình tĩnh chất vấn cô.

"Đó là bởi vì tôi đối với anh ngoan ngoãn phục tùng, nên anh không hề có lý do đánh tôi. Vừa rồi tôi nói không thuận ý anh, anh không phải muốn đánh tôi sao?" Cô cười lạnh nói.

"Cô không cần nói hươu nói vượn!" Hắn tức giận nói.

"Tôi có phải nói hươu nói vượn hay không, ai có mắt đều nhìn ra được." Cô nói xong lại lần nữa nhìn về phía 'tiểu tam', trào phúng nói với cô ta: "Hy vọng cô cuối cùng đừng trộm gà không được còn mất nắm gạo, tạm biệt."

Nói xong, cô không lưu luyến gì nữa, xoay người bước đi, nhưng trong hốc mắt nước mắt vẫn không kiềm chế được mà chảy xuống.

Đằng đẵng ba năm tình cảm, cô nằm mơ cũng không tưởng tượng được kết cục lại như vậy.

Cô thực sự cho rằng bọn họ có thể bạch đầu giai lão, cho rằng anh ta sẽ không rời khỏi cô, bởi vì ai biết hai người đều cảm thấy hăn rất hạnh phúc, mọi ủy khuất cô đều chịu, hắn có thể tìm được một người bạn gái như vậy, hoàn toàn là phúc ba đời, tổ tiên tích đức, mà hắn lúc đấy là bộ dáng đắc ý, kết quả đâu ?

Con người rồi ai cũng thay đổi, quả nhiên là thật.





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top