Chương 16

Anh nhìn cô một cái, trực tiếp mở điện thoại, sau khi nói "alo", sắc mặt liền trở nên tái nhợt, tiếp theo anh lập tức đem điện thoại di động quăng sang một bên, khởi động xe, lao đi như bão táp. 

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tạ Hân Hân bị hành động xảy ra bất thình lình của anh doạ sợ, sau khi quay sang nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt, quan tâm hỏi. 

Anh không trả lời, hay tay nắm tay lái vì dùng sức mà đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

"Tĩnh Huyền?" Cô lo lắng gọi, "Nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì được không? Anh như vậy em sẽ lo lắng."

Anh lại trầm mặc một chút mới khàn khàn mở miệng, "Ba anh vừa mới qua đời."

"Cái gì?!" Cô ngạc nhiên kêu lên, cũng bị doạ cho sợ. "Tại sao có thể như vậy? Anh, anh có ổn không?" Cô đặt tay lên cánh tay anh, lo lắng nhìn khuôn mặt không một chút máu của anh.

Anh không có lên tiếng trả lời, nhưng rõ ràng là anh không ổn chút nào.

Xe lao thật nhanh, chỉ chốc lát sau đã đến bệnh viện. 

Cô luôn luôn ở cùng anh, cùng anh gặp mặt ba mình lần cuối, cùng anh đi đến tang lễ, cùng anh đối mặt với người mẹ kế khóc lóc có chút khoa trương, nghe bà ở trước mặt mọi người chỉ trích là anh bất hiếu, nói khi ba anh còn sống không chăm sóc ông, không quan tâm chiếu cố này nọ. 

Anh chung thuỷ đều không chút biểu cảm, không thèm để ý tới, mà cô thì thật muốn một quyền mà hung hăng đánh xuống người đàn bà kia -- bà thích diễn như vậy, sao không lên tv diễn đi? Thật sự là đủ cho bà!

Hôm đó cô cùng anh bận đến qua nửa đêm mới về tới nhà, bởi vì biết anh buổi tối cái gì cũng chưa ăn, liền nấu một tô mì cho anh, kết quả anh lại nói với cô là anh không có khẩu vị. 

"Không có khẩu vị anh cũng phải ăn, trừ phi anh nghĩ muốn chết đói." Cô nói với anh. 

"Anh thực sự không có khẩu vị." Anh lại lắc đầu nói. "Anh mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, em cũng đi ngủ sớm một chút. Ngủ ngon." Anh nói xong liền tự xoay người trở về phòng. 

Tạ Hân Hân nhìn tô mì nước trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt của phòng anh, chân mày bất tri bất giác nhăn lại. 

Cô có thể hiểu được anh không có khẩu vị, nhưng anh đã không ăn gì từ giữa trưa 12 giờ đằng đẵng suốt 14 tiếng đồng hồ không có lấy một giọt nước, không ăn chút gì làm sao chịu nổi?

Không có khẩu vị không có nghĩa là bụng không đói, không có khẩu vị không có nghĩa là dạ dày sẽ chịu đựng được, không có khẩu vị không có nghĩa là không thể buộc cơ thể mình ăn một chút. 

Anh không muốn buộc mình ăn, vậy để cô đến bắt anh ăn đi. 

Mang theo biểu cảm kiên định, cô bưng tô mì hướng phòng anh đi tới, không có gõ cửa mà trực tiếp đi vào. Dù sao cho dù gõ cửa, anh cũng sẽ không có phản ứng lại. 

Trong phòng một mảnh đen tối, cô đem đèn mở lên, chỉ thấy anh đưa lưng về phía cô nằm trên giường, cũng không nhúc nhích giả bộ ngủ. 

Cô đi lên phía trước, đầu tiên đem tô mì đặt trên tủ đầu giường, sau đó mở miệng nói với anh: "Em biết là chưa có ngủ, ngồi dậy ăn tô mì này đi, ăn xong em sẽ không làm phiền anh nữa."

Anh vẫn như cũ không nhúc nhích như cũ, không hề có phản ứng. 

"Tĩnh Huyền, Cô Tĩnh Huyền." Cô dùng tay đẩy đẩy bờ vai của anh, kêu lớn tiếng. 

"Đi ra ngoài." Anh rốt cuộc có phản ứng. 

"Anh ăn xong hết em sẽ ra ngoài."

"Đi ra ngoài." Anh nói lại lần nữa.

"Anh ăn xong hết em sẽ ra ngoài." Cô một câu một chữ cùng anh trả lời. 

"Anh nói đi ra ngoài!"

Anh có chút tức giận, nhưng cô lại nhận ra chính mình tuyệt không có sợ hãi, thậm chí càng lo lắng. 

"Em cũng nói, chỉ cần anh ăn xong hết em sẽ ra ngoài -- a!" Lời cô nói còn chưa dứt, đã bị anh lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chế trụ thắt lưng ném lên trên giường, cô sợ tới mức kêu lên. 

Một trận choáng váng đầu óc sau đó cô mở mắt ra, cô đã nằm hẳn trên giường, thân thể của anh đè ở trên. 

Nhìn gương mặt anh không có một tia mềm mại chỉ có nhíu chặt cùng lạnh lùng, cô vẫn như lúc đầu không hề sợ hãi, chỉ có lo lắng. 

"Ăn một chút được không? Đừng đem dạ dày mình hành hạ như vậy." Cô dùng tay chạm nhẹ mặt anh, ôn nhu khuyên, "Đừng làm cho em lo lắng, được không?"

Anh không có lên tiếng trả lời, chính là nhìn cô không chuyển mắt, sau đó anh đột nhiên đem tay cô trên má anh hất ra, trực tiếp cúi người hôn môi cô. 

Thân thể của cô vì kinh ngạc mà cứng đờ một chút, liền lập tức trầm tĩnh lại, quyết định tối nay mặc anh đối xử. Cô chậm rãi mà nhắm mắt lại, nhấc cánh tay lên ôm cổ anh, rõ ràng là cho anh sự chấp thuận. 

Khi cảm giác được cô thuận theo cùng đáp lại, anh từ hôn môi cơ bản mà trở nên đói khát cuồng nhiệt, giống như mưa rền gió dữ mà đem cô thổi quét. 

Tối nay, nhất định là một đêm không ngủ. 

***

Chuyện chủ tịch qua đời nhanh chóng được truyền ra ở công ty, mọi người trên dưới trong công ty đều thảo luận xem rốt cuộc công ty sẽ rơi vào tay ai, là tổng giám đốc? Hay vẫn là giám đốc? Dù sao chỉ có hai người bọn họ là có quyền thừa kế. 

Đáp án hôm nay sẽ được công bố, vì gián đoạn của tang lễ, nên hôm nay luật sư uỷ nhiệm của cố chủ tịch sẽ đến công ty, hẹn gặp hai vị người thừa kế, công bố chuyện phân chia tài sản. 

Vì thế, Cô Tĩnh Huyền nửa tiếng trước đã vào phòng chủ tịch, đến giờ vẫn chưa đi ra. 

Tạ Hân Hân ngồi một mình ở trong văn phòng đợi kết quả, có chút lo lắng nếu phụ thân anh thật sự hồ đồ, đem phần lớn tài sản để lại cho mẹ kế anh thì sao, vậy anh phải làm sao bây giờ? Anh có thể chịu được tổn thương này sao? Cô thật sự rất lo lắng cho anh. 

Cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra, cô nhanh chóng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy anh vẻ mặt hoảng hốt đi vào văn phòng, nhanh chóng đem cửa đóng lại, sau đó cứ đứng ở cửa ngẩn người như vậy. 

Cô đứng dậy đi đến bên người anh, lo lắng nhẹ nhàng chạm vào anh, ôn nhu hỏi nói: "Anh có ổn không?"

Anh giương mắt nhìn về phía cô, phút chốc dùng tay đem cô kéo vào trong lòng, đem mặt chôn ở cần cổ của cô, gắt gao mà ôm lấy cô. 

"Làm sao vậy?" Cô dùng tay ôm lấy anh. 

"Ông ấy biết hết." Anh khàn khàn giọng nói. 

"Biết hết chuyện gì? Ông ấy là ai vậy?" Cô nhẹ giọng nói, không hiểu anh đang nói gì.

"Ba anh ông ấy biết hết, biết người đàn bà kia ở ngoài có đàn ông, cũng biết bà ta có dã tâm mưu đồ gây rối công ty, ông ấy toàn bộ đều biết hết." Anh khàn khàn giọng nói với cô. 

"Làm sao có thể? Anh làm sao biết được ông ấy biết hết?" 

"Ông ấy để lại một bức thư cho anh, muốn anh cẩn thận mẹ kế. Ba anh đem cổ phần của công ty chuyển hết cho anh, chỉ cho mẹ kế anh căn nhà đang ở và tiền mặt ở ngoài mà thôi. Ông ấy vậy mà lại biết hết toàn bộ, lại cái gì cũng không nói cho anh, con trai như anh không đáng tín nhiệm và phó thác sao?"

"Em nghĩ bác ấy không nói với anh cũng là vì tốt cho anh, dù sao trên danh nghĩa thì tổng giám đốc vẫn là mẹ của anh, nếu là anh đi đối phó với bà ta, thì người khác sẽ đối xử với anh như thế nào?"

"Anh không cần!"

"Nhưng bác ấy sẽ để ý, bác ấy thực sự rất thương anh." Cô ôn nhu nói.

Anh cứng đơ cả người, rốt cuộc không nói nên lời nào đáp trả, chỉ là đem cô ôm thật chặt thật chặt.

"Tổng giám đốc đối với kết quả này có phản ứng gì?" Cô ôm anh, không nhịn được tò mò mở miệng hỏi anh. 

"Khó có thể chấp nhận, nhưng bà ta không thể không chấp nhận." Anh trầm mặc một lát mới trả lời. 

"Không thể không chấp nhận là ý gì?" Cô không hiểu hỏi. 

Anh khống chế được cảm xúc, chậm rãi mà buông cô ra, ngẩng đầu lên nhìn cô, trả lời vấn đề của cô. 

"Ba anh không chỉ để lại một bức thư cho anh, mà còn cho anh một chìa khoá tủ sắt, bên trong có chứng cứ ngoại tình của mẹ kế anh, chứng cứ này đủ để cho bà ta mất đi tất cả. Nếu bà ta không muốn mất tất cả, phải chấp nhận kết quả này, không được đối với công ty gây thêm bất cứ trở ngại nào. Bà ta không thể không chấp nhận." Anh nói. 

Cô nghẹn họng trân trối nhìn anh, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Ba anh thật lợi hại."

Anh gật đầu đồng ý. "Anh cũng không nghĩ tới ông lại lưu lại những thứ này cho anh."

"Thật tốt quá, chuyện này rốt cuộc có thể thở nhẹ một hơi, không cần cùng mẹ kế của anh đối đầu." Cô mỉm cười nói. 

"Cuối tuần này có thể đến gặp cha mẹ em không?" Anh gật đầu, rồi sau đó đột nhiên hỏi. 

"Làm sao lại đột nhiên muốn đến gặp cha mẹ em?" Cô biểu cảm nghi hoặc hỏi. 

"Cầu hôn." Anh lời ít mà ý nhiều, đem cô doạ tới mực trợn mắt há hốc mồm. 

"Chuyện này quá đột ngột." Cô trừng mắt nhìn anh, phát hiện ra anh là người đối với chuyện tình cảm nam nữ luôn dùng đến phương pháp hành động: Mới quen biết không bao lâu đã muốn sống chung, sống chung mới vài ngày liền cầu hôn, hiện tại ngay cả cầu hôn cũng xảy ra thình lình như vậy, làm cho cô hốt hoảng há hốc mồm. 

"Em thế nào lại trả lời như vậy?" Anh dở khóc dở cười hỏi. 

"Bằng không anh nghĩ em trả lời thế nào? Thực sự quá đột nhiên, anh không thấy vậy sao? Mới lần đầu gặp cha mẹ em liền cầu hôn, anh tính hù doạ ai sao?" Cô trừng mắt nói với anh.

"Anh đâu muốn hù doạ ai, chuyện này anh cũng là bất đắc dĩ, không còn cách nào khác." Anh cười khổ nói, đem cô kéo đến sofa ngồi xuống. 

"Anh nói vậy là có ý gì? Bất đắc dĩ?" Cô nhíu mày hỏi anh. 

"Theo như truyền thống, trong nhà có người thân qua đời cần phải trong vòng một trăm ngày phải kết hôn, bằng không sẽ phải chờ qua ba năm, anh không muốn chờ lâu như vậy." Anh nhìn cô chằm chằm, thỏng thả mà nói. 

Cô sửng sốt một chút, ngượng ngùng nói: "em thực sự đã quên còn có tập tục như thế, vậy..." Cô dừng lại một chút, nhíu mày nói: "Ý anh là trong vòng ba tháng thì kết hôn?"

"Em không muốn sao?"

"Anh biết rõ em đồng ý còn hỏi như vậy?" Cô tức giận trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái. 

"Em nhăn mày." Anh dùng tay đem chân mày của cô vuốt lại. 

"Em là đang lo lắng không biết nói chuyện này với cha mẹ như thế nào, bọn họ chắc sẽ không đồng ý chuyện em đột nhiên kết hôn đâu?" Chân mày của cô lại nhíu lại. 

"Em biết rằng họ sẽ phản đối sao?"

"Chỉ là có khả năng."

"Vì sao? Cha mẹ còn chưa từng gặp anh, em đối với anh liền không tin tưởng như vậy?"

"Không phải là vấn đề tin tưởng hay không, mà là..." Cô dừng lại suy nghĩ một chút, sau đó nhìn anh nói: "Em hỏi anh một vấn đề, nếu anh có con gái, đột nhiên một ngày con gái anh chạy về nhà nói với anh là nó muốn kết hôn, mà đối tượng kết hôn của con gái anh còn chưa quen biết nhau được ba tháng, xin hỏi là anh anh sẽ đồng ý sao?"

Anh nhất thời không nói gì, sau một lúc lâu mới nói: "Nếu điều kiện và nhân phẩm của anh ta cùng anh không sai biệt lắm, anh sẽ đồng ý."

"Vậy anh làm sao biết được điều kiện cùng nhân phẩm của anh ta với anh giống nhau?" Cô hỏi lại: "Anh ta nói anh sẽ tin tưởng ngay sao? Nhân phẩm này nọ cũng cần phải có thời gian quan sát chứ? Anh cho rằng làm người yêu mới được ba tháng đã đi vào lễ đường sẽ có khả năng sao?"

Anh lại không thể nói gì để phản bác.

"Vậy anh nên làm thế nào?" Anh hỏi. 

"Em cũng không biết." Cô bất đắc dĩ nhún vai. 

Anh nhíu mày suy nghĩ, rốt cục quyết định bất cứ giá nào nói: " Vẫn là theo kế hoạch cuối tuần này đến nhà em cầu hôn, nếu cha mẹ em thực sự phản đối, chúng ta lại nghĩ cách khác."

"Cũng chỉ có thể như vậy." Cô gật đầu. "Anh có muốn em nói trước với họ một tiếng không?"

"Được, nhưng chuyện cầu hôn tạm thời đừng nói." Anh gật đầu nói. 

"Được."


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top