Chương 12

"Anh tin hay không không có quan hệ gì với tôi, bởi vì sự thật chính là như thế." Nói xong hai câu này, Cô Tĩnh Huyền trực tiếp gác điện thoại, sau đó đưa trả điện thoại lại cho cô. 

"Không phải nói em không cần nhận điện thoại của hắn sao?" Anh nói với cô.

"Vì sao không cần nhận? Bởi vì anh sẽ ghen sao?" Cô không chuyển mắt nhìn anh hỏi, sau đó thong thả mà nói: "Nhưng mà em mấy ngày nay luôn luôn hoài nghi chuyện ngày đó có khi nào là giấc mộng."

"Em có ý gì?" Anh nhíu mày hỏi.

Tạ Hân Hân nhìn xuống thời gian trên di động, xác định hiện tại đã là thời gian tan tầm, thế mới khoanh hai tay lại nói: "Bởi vì em một chút cũng không biết là chúng ta đang kết giao, hình thức ở chung so với lúc chưa kết giao căn bản giống nhau như đúc, một chút biến đổi đều không có, không phải sao?" 

"Em nghĩ muốn biển đổi như thế nào?" Anh hỏi cô.

Cô không phản bác mà hỏi lại. "Dừng nói với em là, hồi trước anh chưa bao giờ kết giao bạn gái."

"Anh đương nhiên là từng có bạn gái."

"Vậy anh cùng bạn gái những bạn gái trước ở chung như thế nào?"

"Nam nữ kết giao đều không sai biệt lắm đi? Hẹn hò, ăn cơm, xem phim linh tinh, lại tiến thêm một bước thì là cùng nhau làm chút chuyện hai người yêu nhau đều làm."

Ở câu cuối cùng anh nói làm cho Tạ Hân Hân không nhịn được liếc anh một cái. 

"Hẹn hò, ăn cơm, xem phim, xin hỏi sau khi chúng ta kết giao anh đã làm những gì rồi?" Cô hỏi anh. 

"Không có, nhưng đó là vì mấy ngày nay đều phải đi làm."

"Như vậy xin hỏi anh có ngày nào là không cần đi làm? Nếu đi làm và bạn gái không thể có chung, anh chỉ có thể chọn một mà nói, em cảm thấy sự tồn tại của bạn gái đối với anh mà nói căn bản chính là dư thừa, không phải sao? Bởi vì anh một tuần phải đi làm bảy ngày, căn bản không có cái ngày gọi là ngày nghỉ." Cô nhìn anh nói, không biết vì sao càng nói càng tức giận, càng nói về sau càng giống với bộ dáng của oán phụ.

Cô cũng không biết chính mình tại sao lại như vậy, làm cô ý thức được chính mình giống như khi phát hỏa, hỏa đã phát ra hết, bỗng nhiên không biết làm sao có loại cảm giác xấu hổ.

"Tóm lại như thế này, chính anh suy nghĩ một chút. Đã đến giờ tan tầm, em sắp tan làm." Cô sau khi nói xong nhanh chóng lập tức động tay thu thập này nọ, cầm lấy túi xách cùng áo khoác, đứng dậy định rời đi, nhưng cánh tay thình lình bị anh giữ lại. 

Cô quay đầu nhìn anh.

"Em vội vàng tan tầm như vậy là vì anh ta ở dưới lầu chờ em sao?" Anh hỏi.

"Cái gì?" Cô ngây người ngẩn ngơ, căn bản không nghĩ tới anh sẽ nghĩ thế này. "Không phải. Em chỉ là không muốn tăng ca, muốn tan tầm sớm một chút mà thôi."

"Vậy em chờ anh một chút, anh và em cùng nhau tan tầm." Anh im lặng nhìn cô một lát, bỗng nhiên nói. 

"Anh hôm nay không cần tăng ca sao?" Cô ngạc nhiên nhìn anh hỏi.

"Không cần." Anh không chút do dự nói, sau đó đi trở về chỗ ngồi, đem tài liệu trên bàn vẫn chưa xử lí xong toàn bộ thu vào cặp tài liệu, lại đem ngăn kéo khóa lại, cấm lấy áo khoác cùng cặp tài liệu đi hướng cô, "Đi thôi, trước đi ăn bữa tối, ăn no anh đưa em về nhà."

"Anh là vì vừa rồi em nói thế nên mới như vậy sao? Kỳ thực cũng không cần đâu." Cô nhìn anh nói. 

Anh trầm mặc một chút, hỏi cô: "Ý tứ của em có vẻ muốn cùng với cái tên dưới lầu kia ăn tối, cũng không muốn cùng anh ăn bữa tối?"

"Em vừa rồi đã nói không phải, anh là cố ý phá đám sao?" Cô tức giận nhìn anh liếc mắt một cái.

"Anh từng nói với em anh sẽ ghen."

"Nhưng em cảm thấy anh có vẻ giống như phá đám chứ không giống đang ghen."

Cùng nhau đi ra khỏi văn phòng giám đốc, hai người như thế sớm tan làm cùng bộ dáng vừa đi vừa tán gẫu thân mật, đem thư ký Lí ngoài cửa dọa sợ trừng lớn hai mắt. 

"Giám đốc, anh sắp tan làm?" Thư ký Lí từ chỗ ngồi đứng dậy chạy nhanh theo hỏi. 

"Tôi tan tầm trước,  có chuyện gì ngày mai chờ tôi đến công ty lại xử lý." Anh bước chân tạm dừng một chút, mặt không chút biểu cảm nói, nói xong tiếp tục đi về phía trước.

Thư ký Lí là người của mẹ kế anh, anh đã từng nói qua với Tạ Hân Hân, cho nên cô tưởng sự khác thường của anh hôm nay nhất định sẽ lập tức bị báo cho mẹ kế anh.

"Muốn quay trở về khóa cửa không? Em cảm thấy sau khi chúng ta rời đi, cô ta sẽ vào văn phòng làm gì đó."

Ở trong thang máy, Tạ Hân Hân không nhịn được mở miệng hỏi Cô Tĩnh Huyền. Hồi trước bọn họ đều là người cuối cùng ra khỏi công ty, không hề băn khoăn chuyện này, nhưng hôm nay tình hình nói thế nào cũng không an toàn. 

"Không cần, ở trong văn phòng đều là tài liệu tầm thường, không sợ bị bọn họ thấy." Anh lắc đầu nói, "Huống hồ khóa cửa có ích lợi gì? Bọn họ nếu muốn đi vào, vẫn có rất nhiều cách để đi vào."

"Cách gì?"

"Em cho rằng bọn họ không có chìa khóa sơ cua sao? Nếu không có sẽ không tìm thợ khóa sao? Tổng tài hoặc tổng giám đốc hạ lệnh muốn đi vào tìm này nọ, ai dám nói? Em rất đơn thuần." Anh lắc đầu nói. 

"Anh nói thẳng là em ngốc thì tốt rồi." Cô gạt môi nói.

"Không phải ngốc, là đơn thuần." Anh kiên trì nói, "Anh thích người phụ nữ đơn thuần."

Cô liếc trắng mắt, nhưng trong lòng thì có chút vui vẻ.

"Bữa tối muốn ăn cái gì?" Anh hỏi cô.

Thang máy tới tầng hầm thứ ba, anh cùng cô một trước một sau tiêu sái ra khỏi thang máy, hướng chỗ đậu xe chuyên dụng của anh đi đến. 

"Em cũng không biết." Cô nhún vai, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không nghĩ ra có cái gì ăn ngon. 

"Như Ti Quy?" Anh hỏi. 

"Em không có phá của như vậy." Cô vội vàng lắc đầu, ngày đó tính tiền tổng cộ gần năm vạn, thực sự đem cô dọa sợ, tuy rằng cô không phải trả tiền, nhưng cô vẫn có chút đau lòng. 

"Vậy muốn ăn cái gì? Nếu là em bình thường tan tầm một mình, vậy em sẽ đi ăn cái gì?"

"Lúc em một mình sao? Phần lớn sẽ về nhà xào cơm rang trứng ăn, tâm tình tốt thì sẽ nấu nhiều món hơn, ngày hôm sau còn có thể đem đi làm." Cô nói.

"Vậy em hiện tại tâm tình tốt chứ?" Anh mượn nước đẩy thuyền hỏi cô. 

Cô không nói gì nhìn anh, cảm thấy chính mình thật ngu ngốc, ở lại công ty tăng ca có thể kiếm tiền thì không chịu, hiện tại đừng nói không kiếm được tiền, nói không chừng còn phải bỏ ra một khoản tiền, thật sự là hối hận không kịp.

"Làm sao vậy, em hiện tại tâm tình không tốt sao?" Thấy cô sau một lúc lâu cũng không có lên tiếng trả lời, anh lại một lần nữa mở miệng hỏi cô. 

"Tốt, tốt lắm. Nhưng mà tủ lạnh nhà em hiện tại trống không, phải đi siêu thị trước mới được."Cô mắt trợn trắng nói, kia cũng không biết trong lòng anh có chủ ý gì. 

Anh đạt được mục đích, khóe miệng khẽ nhếch nói: "OK, em dẫn đường."

Đi siêu thị một chuyến, lại ở gần chỗ ở của Tạ Hân Hân tìm chỗ đậu xe, cho tới khi bọn họ về tới nhà, thời gian cũng đã sắp bảy giờ tối.

Vì thế, Tạ Hân Hân chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất vo gạo nấu cơm, sau đó trong thời gian nấu cơm thêm mười phút, cũng đem lên một bàn ăn đơn giản bốn món mặn một món canh. 

Bốn món ăn gồm có thịt xào sợi gừng, lạt xào bắp cải, tôm bóc vỏ xào măng tây cùng với dưa chuột nhỏ xào mộc nhĩ, tất cả sắc hương vị đều đầy đủ. Món canh còn lại là canh đậu hũ cà chua trứng, dinh dưỡng lại dễ ăn.

Cô Tĩnh Huyền đang ngồi ở sofa phòng khách làm việc, nghe được Tạ Hân Hân kêu dùng cơm, đi đến trước bàn ăn nhìn một bàn đồ ăn kia, biểu cảm trên mặt chỉ có thể dùng hai chữ "kinh diễm" để hình dùng. 

Ngoài kinh diễm, còn có kinh hỉ, bởi vì mỗi món ăn trên bàn đều ăn ngon vô cùng, ngay cả canh uống cũng rất ngon, làm cho anh phá lệ ăn hai chén cơm, uống tới hai chén canh, đến nỗi bụng không chống đỡ nổi nữa, cuối cùng nằm lăn ra trên sofa, hoàn toàn không nhúc nhích được.

Tạ Hân Hân chưa bao giờ gặp qua anh bất kể hình tượng như vậy, cảm giác có chút buồn cười, nhưng thế nào cô cũng không nghĩ tới, sau khi cô đem chén đĩa rửa sạch, thu thập xong phòng bếp, anh thế nhưng đang ngủ, nhưng lại ngủ đến ngon lành?!

Cô đi đến bên sofa, xoay người nhìn anh, chỉ thấy anh ngủ tương đối thành thục, nhưng vành mắt lại thâm đen, chân mày còn nhíu chặt lại, làm cho người ta nhìn có chút đau lòng cùng không đành lòng. 

Quên đi, vẫn là đừng gọi anh dậy, để anh ngủ đến tự tỉnh. Thấy anh mang nhiều công việc về nhà như vậy, trời biết nếu cô đem anh đánh thức, anh sau khi về nhà có thể hay không đem công việc cứ vậy làm đến hừng đông? Vẫn nên để anh ở trong này ngủ nhiều thêm một chút đi. 

Nghĩ vậy, cô trực tiếp trở về phòng lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa, lúc này...

⁎⁎⁎

"Đột nhiên rất nhớ em, em đang ở nơi nào, đang vui vẻ hay ủy khuất..."

Điện thoại của cô đột nhiên vang lên, đem cô dọa hoảng, cô dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía trước bắt lấy nó nhận cuộc gọi, chỉ sợ người đang ngủ trên sofa. Hoàn hảo, anh vẫn không nhúc nhích ngủ thật an ổn. 

Cô đi vào phòng, sau khi dè dặt cẩn thận đem cửa phòng đóng lại, mới đưa điện thoại di động lên bên tai trả lời.

"Alo?"

"Tạ Hân Hân em đang ở đâu vậy? Em có biết hay không anh đợi ở dưới công ty em bao lâu không? Vì sao không nghe điện thoại của anh?"

Nghe thấy thanh âm từ bên đầu kia điện thoại truyền đến, cô mới đem điện thoại di động đưa đến trước mặt xem xét số gọi đến, sau đó hối hận không thôi. Vừa rồi vì sao không xem số điện thoại gọi đến trước rồi mới trả lời, Tưởng Đông Dương người này đúng là âm hồn không tán!

"Tưởng Đông Dương, anh có phải hay không quên là chúng ta đã chia tay, còn là chia tay không vui? Anh không cần lại gọi điện thoại đến cho tôi." Nói xong, cô trực tiếp đem điện thoại kết thúc, suy đi nghĩ lại liền vào lịch sử cuộc gọi, đưa số điện thoại của anh ta vào danh sách đen. 

Cô nên sớm làm như vậy, không biết lúc trước là đầu có vấn đề, không biết miên man suy nghĩ cái gì hoặc là chờ mong cái gì nữa. 

Lắc đầu, cô đem điện thoại di động quăng lên trên giường, sau đó cầm lấy quần áo thay đi vào phòng tắm tắm rửa. 

Chờ cô tắm rửa xong đi ra, anh vẫn còn ngủ say, chính là đổi thành nằm nghiêng, thân thể hơi hơi lui, thoạt nhìn giống như bộ dáng em bé. Cô trở về phòng cầm bộ chăn lông giúp  anh đắp lên, sau đó lại đem đèn lớn ở phòng khách chỉnh nhỏ lại, thế mới quay về phòng nghỉ ngơi. 

Cô Tĩnh Huyền thức dậy lúc nửa đêm ba giờ, hoàn cảnh lạ lẫm làm anh sững sờ một hồi lâu, sau đó mới nhớ tới đang ở nơi nào. 

Anh lấy điện thoại di động ra nhìn xuống thời gian, là rạng sáng ba giờ, chuyện này làm cho anh sững sờ một hồi, là ngoài ý muốn lại khó tin bản thân lại có thể ở nơi xa lạ ngủ yên như vậy, hơn nữa còn ngủ hơn sáu tiếng, thật sự rất thần kỳ. 

Cảm giác của anh quả không sai, ở cùng với cô anh có thể hoàn toàn thả lỏng, còn có thể cảm nhận được hạnh phúc -- bữa tối mỹ vị, cùng với chăn lông ấm áp, là hạnh phúc cùng tình yêu cộng lại, đó là cảm giác về nhà mà anh một lòng hướng tới. 

Nhà a...

Anh sờ sờ lên chăn lông trên người, lại nhìn bốn phía có chút nhỏ hẹp lại tràn ngập không khí ấm áp, cuối cùng yên tâm nhắm mắt lại, sau đó liền yên tĩnh đến hừng đông. 


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top