Chương 10

Nhân viên phục vụ đưa đến một chai rượu đỏ cùng hai cái ly có chân dài, rót rượu thay bọn họ, sau khi nói câu "Mời chậm dùng", hơi hơi khom người, xoay người rời đi.

Tạ Hân Hân tâm tình buồn khổ trước tiên bưng lên ly rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch.

"Không ai uống rượu đỏ như vậy." Anh hướng cô nhíu mày nói.

"Anh mặc kệ tôi uống như thế nào có được không?" Cô cầu tình, đưa tay lại nghĩ rót thêm rượu, anh lại nhanh hơn cô một bước đem chai rượu đỏ kia lấy đi làm cho cô không kịp với.

"Không được." Anh nói với cô, "Ngồi ở trước mặt một đại soái ca như tôi còn muốn mượn rượu giải sầu, này đối với tôi chính là trần trụi sỉ nhục cùng coi thường, cho nên không được."

Tạ Hân Hân hiện tâm tình không tốt, vẫn là bị anh khoe khoang ba chữ "Đại soái ca" mà lộ ra một chút ý cười.

"Tôi cho tới bây giờ đều không biết da mặt anh lại dày như vậy. Đại soái ca?" Cô có chút dở khóc dở cười nhìn anh.

"Em không thấy là tôi suất(đẹp trai) sao?" Anh nhíu mày nói.

"Con dế mèn xuất sao?" Cô hỏi lại.

"Sai, là suất lĩnh dẫn." Anh nghiêm trang sửa đúng cô, lúc này thật sự thành công làm cho cô bật cười.

*Đoạn này chắc là cách chơi chữ trong tiếng Trung, nên mình để nguyên văn.

"Em vẫn là lúc thật sự tươi cười là đẹp mắt nhất, xinh đẹp nhất." Anh nhìn tươi cười trên mặt cô, ôn nhu nói.

Tạ Hân Hân ngây người ngẩn ngơ, không nghĩ tới anh sẽ nói một câu như vậy. Cô đưa tay sờ sờ mặt, cảm giác giống như mặt có chút nóng.

"Rượu đỏ nồng độ cồn hình như rất cao nha, mới uống có một ly mà thôi, mặt tôi liền nóng." Cô có chút không biết làm sao, cố ý nói bâng quơ.

"Em là thẹn thùng sao?" Anh cảm thấy thú vị.

"Mới không có!" Cô kêu lên, "Là do uống rượu!"

"Nhưng lần trước uống say khướt, tôi cũng không thấy em có dấu hiệu đỏ mặt nha."

"Ngày đó là buổi tối, lúc đó tối đen như mực, anh thế nào nhìn được rõ ràng?" Cô biện giải.

"Đèn phòng khách trong nhà tôi cũng không có hư."

"Thời điểm đến nhà anh đã hết rồi." Cô kiên trì nói.

"Nếu em đã cứng rắn muốn nói như vậy tôi cũng không có biện pháp, bất quá bộ dáng em cười lên rất đẹp mắt." Anh nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm cô, mỉm cười nói.

Tạ Hân Hân trong nháy mắt mặt càng trở nên đỏ hơn, dưới ánh mắt nhìn chăm chú mỉm cười của anh, cô rốt cục nhịn không được lấy tay che mặt, mở miệng cầu tình: "Làm ơn!"

Cô Tĩnh Huyền nhất thời cười ra tiếng. "Không nghĩ tới em dễ dàng thẹn thùng như vậy."

"Tôi chỉ là không có thói quen được người khác khen ngợi trước mặt thôi." Cô ngẩng đầu lên nhìn anh liếc mắt một cái.

"Kỳ thực bộ dáng em rất xinh đẹp, em biết không?"

"Làm ơn, đừng nói nữa a." Cô rên rỉ.

"Tôi là nói thật. Ánh mắt ra ánh mắt, cái mũi ra cái mũi __"

"Miệng ra miệng, là vậy sao?" Cô đánh gãy lời anh nói tiếp, "Xin hỏi có người nào ánh mắt không ra ánh mắt, cái mũi không ra cái mũi, miệng không ra miệng sao? Anh nói vậy không phải là vô nghĩa sao?" Cô hung hăng trừng mắt liếc anh một cái.

Anh lại bị cô chọc nở nụ cười.

"Kỳ thực bộ dạng anh cũng rất tuấn tú, anh biết không?" Cô không cam lòng quyết định lấy gậy ông đập lưng ông.

"Đương nhiên biết, rất nhiều người nói bộ dáng tôi rất giống một ngôi sao Hàn Quốc, nhưng tôi cảm thấy tôi so với hắn còn đẹp hơn."

"Phốc!" Đang cúi đầu ăn bít tết Tạ Hân Hân thiếu chút không phun ra, nhanh chóng đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, cô trừng mắt nhìn anh nói: "Anh đừng có hại tôi phun ra nha, thịt bò thực đắt tiền đó!"

Cô Tĩnh Huyền không nhịn được lại nở nụ cười, cảm thấy chính mình hôm nay số lần cười còn nhiều hơn so với mười năm qua cộng lại.

"Tạ Hân Hân, em không biết là tôi rất tuấn tú sao?" Anh hỏi cô.

"Phốc!" Tạ Hân Hân không nhịn được lại văng thêm một lần, hung hăng mà trừng mắt nhìn anh nói: "Tôi không phải nói anh đừng hại tôi phun ra rồi sao? Thịt bò này thực sự rất quý, anh vừa rồi không nhìn thấy giá sao?"

"Em không biết là tôi rất tuấn tú sao?" Anh hỏi lại.

"Đẹp đẹp đẹp, rất đẹp được chưa?" Cô tỏ ra xem thường đầu hàng, không nghĩ tới anh lại tự kỷ như vậy, da mặt dày như vậy.

"Vậy em thích tôi sao?"

"A? Anh nói cái gì?" Vấn đề quá mức đột nhiên của anh, làm cho cô cho rằng chính mình nghe lầm.

"Em thích tôi không?" Anh chuyên chú nhìn cô, lại hỏi.

Cô nhìn anh, suy nghĩ trước tiên chính là: Anh chắc là đang đùa, lại muốn chọc cô? Cho nên không hề nghĩ ngợi, cô lập tức đáp: "Thích, đương nhiên thích! Cho nên anh ngàn vạn lần đừng kêu tôi trả tiền nha."

"Cái tôi hỏi là loại thích của nữ nhân đối với nam nhân." Anh không nói gì nhìn cô.

"Loại thích của nữ nhân đối với nam nhân?" Cô ngạc nhiên lặp lại, ngơ ngác nhìn anh, thực sự bị dọa ngốc.

"Thế nào?" Anh nhìn chằm chặp cô, thúc giục.

Cô trầm mặc một chút, mới cẩn thận dè dặt nhìn anh mở miệng hỏi: "Anh không phải là đang đùa giỡn tôi đúng không?"

"Không phải." Anh nói.

"Vậy anh tại sao đột nhiên lại hỏi tôi vấn đề này?" Cô dặn mình muốn chính mình không được nghĩ linh tinh, nhưng trong đầu vẫn là xuất hiện một đống suy nghĩ miên man cùng ảo tưởng.

"Em cảm thấy sao?" 

"Là tôi đang hỏi anh vấn đề nha, anh không cần lại hỏi ngược lại tôi a!" Cô kêu lên, cảm giác nhịp tim đập có chút không hiểu.

"Em trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã."

"Chán ghét, anh là nam nhân a, sẽ không thể sảng khoái trả lời tôi trước sao?" Cô không khỏi hướng anh gầm nhẹ nói.

"Nam nhân cũng sợ bị tổn thương."

Cô cứng họng nhìn anh, trái tim nháy mắt điên cuồng nhảy dựng lên. Sợ bị tổn thương...Sợ bị thương?! Anh rốt có ý tứ gì, chẳng lẽ là sợ cô tổn thương anh? Cô làm cái gì có thể làm tổn thương anh nha? Chẳng lẽ...

"Cô Tĩnh Huyền, anh..." Cô khẩn trương nuốt một chút nước miếng, tùy rằng cảm thấy không có khả năng, nhưng vẫn là không khống chế được thử hỏi: "Anh có phải hay không thích tôi, cho nên mới hỏi tôi thích anh sao, có phải hay không?"

Anh nhìn cô không chuyển mắt một lát, không đáp mà hỏi lại: "Nếu tôi nói là đúng?"

"Tôi sẽ kêu trời a, điều này sao có thể?" Cô nhìn lại anh nói, khẩn trương đến mức tay đều phát run, đành phải đem dao nĩa trên tay buông xuống, chuyên chú nhìn anh, chờ anh trả lời.

Anh làm sao có thể thích cô đây? Rõ ràng là đã xem hết những trò hề của cô, lại biết cô nghiện rượu, là thứ anh không thích__ theo như cách anh không ngừng muốn cô kiêng rượu có thể nhìn ra được. Dưới tình huống biết rõ mọi chuyện như thế, anh làm sao có thể thích cô đây? Không có khả năng đi? Nhưng, nếu là thật, vậy cô nên làm cái gì bây giờ đây?

Không thể nghĩ được mà, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông cô đã từng trả giá hết thảy mọi thứ để yêu kia, cùng với ánh mắt anh ta nhìn chăm chú vào người phụ nữ, cảm giác tim vẫn còn có điểm đau.

"Em đang nhìn cái gì?"

Thanh âm của Cô Tĩnh Huyền làm cô đem tầm mắt từ trên người tên đàn ông kia chuyển qua mặt anh, cô lẳng lặng mà nhìn anh, nghĩ đến anh so với Tưởng Đông Dương quả thực suất hơn rất nhiều, điều kiện so với Tưởng Đông Dương cũng tốt hơn, người giống như Tưởng Đông Dương như vậy cuối cùng đều muốn bỏ rơi cô, anh sẽ vì cô mà dừng bước sao? Có khả năng sao? 

"Em đang nghĩ cái gì?" Anh hỏi.

"Suy nghĩ đến người như anh như vậy sao cuối cùng lại vì một người phụ nữ mà dừng chân? Suy nghĩ đến người đó hẳn sẽ không phải là tôi." Cô nhìn anh, thong thả mà mở miệng nói.

"Em vì sao lại nghĩ như vậy?"

"Người có điều kiện kém hơn anh cuối cùng đều lựa chọn rời bỏ tôi, anh làm sao có thể vì tôi mà lưu lại?"

"Tôi không phải hắn."

"Tôi biết, nhưng tôi vẫn như cũ là tôi."

"Ý em là, em không đáng được người yêu, không đáng được thích, cho nên bạn trai cũ của em rời đi không phải là anh ta sai, là lỗi của em, nguyên nhân là ở em?" Anh nhíu mày nhìn cô nói.

"Tôi không phải có ý này."

"Tôi nghe được chính là ý này, em không đáng được yêu, không ai sẽ vì em lưu lại, chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không phải, em làm sao mà biết tôi sẽ không vì em mà lưu lại?" Anh nhìn gần cô.

Cô nhất thời không có lời nào để nói, không phản bác, trái tim vì một câu kia của anh "Em làm sao mà biết tôi sẽ không vì em mà lưu lại" mà kịch liệt kinh hoàng, cảm giác đau lòng lúc trước cũng theo đó mà biến mất không thấy.

"Tạ Hân Hân, em có muốn hay không cùng anh kết giao?" Anh bỗng nhiên mở miệng nói, bộ dáng nghiêm túc làm cô sợ run. "Anh hiện tại tuy rằng không thể cam đoan với em chúng ta nhất định sẽ kết hôn, nhất định có thể bạch đầu giai lão, nhưng anh sẽ hướng nó làm mục tiêu cố gắng. Anh có thể cam đoan với em, anh sẽ toàn tâm toàn ý, tuyệt đối sẽ không chần chừ, cùng anh kết giao em không cần lo lắng nhất là vấn đề người thứ ba. Em suy nghĩ một chút."

Tạ Hân Hân nhìn anh không chuyển mắt, trong lòng đã hỗn loạn lại kích động, còn có một chút không biết làm sao. Anh thực sự thích cô? Điều này sao có thể? Làm thế nào xảy ra?

"Anh vì sao lại thích em?" Cô không tự chủ được bật thốt lên hỏi.

"Cùng em ở chung làm cho anh cảm thấy thực nhẹ nhàng, không có áp lực, có thể hoàn toàn thả lỏng. Em làm cho tôi có cảm giác cùng với em hẳn là có thể có chạm được hạnh phúc, cảm giác chạm được yêu." Anh nghiêm túc mà thành thực nói với cô.

Cô kinh ngạc mà nhìn anh, nằm mơ cũng chưa nghĩ tới chính mình thế nhưng có thể gây cho anh những cảm giác đó.

Có thể chạm được hạnh phúc, chạm được yêu? Loại cảm giác này cô cũng từng có qua, nhưng là khuynh hướng hy vọng, mà không giống anh ở trong hy vọng mang theo một loại cảm giác chắc chắn, xác định. Anh làm cho cô có chút kinh hãi lại động lòng, thật khó tưởng tượng.

"Tạ Hân Hân."

Một giọng nói quen thuộc kinh ngạc đột nhiên từ một bên vang lên, cô theo phản xạ quay đầu xem, chỉ thấy Tưởng Đông Dương không biết từ khi nào nhưng lại đi đến bên cạnh bàn bọn họ, cũng có một mặt biểu cảm ngạc nhiên kiêm khó tin qua lại nhìn cô cùng Cô Tĩnh Huyền.

"Thật sự là em, em thế nào lại ở chỗ này?" Tưởng Đông Dương hỏi cô.

" Tôi ở trong này thì có liên quan gì đến anh? Nhưng anh thật là vắt chày ra nước, khăng khăng nói đến loại nhà hàng cao cấp này dùng cơm đều là người ngu, thế nào lại chạy đến đây là làm người ngu vậy?" Cô trào phúng mở miệng nói.

"Cô__" Tưởng Đông Dương nhanh chóng biến sắc mặt, vốn định phát hỏa, nhưng lại nhịn xuống. "Tôi chỉ là cảm thấy thật khéo, cho nên lại đây với em lên tiếng chào hỏi." Hắn nói, sau đó đột nhiên chuyển hướng qua Cô Tĩnh Huyền, lấy ngữ khí có chút lấy lòng nói: "Vị tiên sinh này nhìn thật quen mặt, chúng ta có phải hay không đã gặp mặt ở đâu đó?"

"Tôi không biết anh." Cô Tĩnh Huyền mặt không chút biểu cảm nhìn hắn ta một cái, lạnh lùng nói.

"Nhưng là tôi thật sự giống như có gặp qua anh, anh đợi chút, để tôi suy nghĩ một chút..."

"Tưởng Đông Dương, anh đã làm ảnh hưởng đến chúng tôi dùng bữa, làm phiền anh rời đi." Tạ Hân Hân lạnh lùng nói với hắn, sao biết được hắn lại có tai như điếc, ngay cả quay đầu liếc nhìn cô một cái cũng không có.

"Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, xin hỏi ngài có phải hay không làm việc ở tập đoàn Huy Hoàng, có phải hay không họ Cô?" Tưởng Đông Dương nói với Cô Tĩnh Huyền.

"Bạn gái của tôi đã nói anh ảnh hưởng đến việc dùng bữa của chúng tôi, anh không có nghe thấy sao?" Cô Tĩnh Huyền sắc mặt trầm xuống mở miệng.

"Nghe được." Tưởng Đông Dương sửng sốt một chút mới gật đầu trả lời.

"Đã nghe được xin mời anh rời đi, không cần anh hưởng đến chúng tôi dùng bữa."

"Được, thực xin lỗi, quấy rầy." Tưởng Đông Dương lại sửng sốt một chút, lập tức khom người nói xin lỗi, sau đó quay đầu vẻ mặt ôn hòa nói với Tạ Hân Hân: "Hân Hân, chúng ta lần khác lại liên lạc, anh sẽ gọi điện thoại cho em."

Nói xong anh ta nhanh chóng xoay người rời đi, làm cho Tạ Hân Hân đã mạc danh kỳ diệu lại tức giận nghĩ muốn phát hỏa "Tôi với anh rất quen thuộc sao, không cần gọi điện thoại cho tôi", cơ họi đều không có.

"Em cùng anh ta còn liên lạc?" Khi người nọ rời đi, Cô Tĩnh Huyền không nhịn được mở miệng hỏi cô.

"Không có, số điện thoại của hắn em đã sớm xóa, bằng không ngày đó cũng không gọi sai điện thoại, gọi đến số của anh." Cô gạt môi nói.

"Vậy thế nào mà hắn có bộ dáng cái người còn liên lạc?" 

"Em làm sao mà biết? Em cũng cảm thấy mạc danh kỳ diệu." Cô tức giận nói.

"Nếu hắn ta thực sự gọi điện thoại cho em, không cần nhận." Anh đột nhiên yêu cầu.

"Vì sao?" Cô nhìn anh một cái, hỏi. Cô nhưng lại nghĩ sẽ đem tên kia hung hăng mắng một lúc__ nếu hắn thực sự dám gọi đến.

"Bởi vì anh sẽ ghen." Anh ánh mắt lửa nóng nhìn cô, chậm rãi nói.

Cô nhất thời ngây người, đôi má nóng lên, không biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu an tĩnh mà chuyên tâm ăn bít tết, bởi vì thật sự rất thẹn thùng.

Anh sẽ ghen nha! Làm sao bây giờ? Cô làm sao có thể có cảm giác ngượng ngùng như vậy nha? Trong lòng lại thật vui...





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top