Chương 38-40

Lần này Hoàn Đình đi sứ không đạt được kết quả thuận lợi cho lắm, mặc dù tộc Thổ Dục Hồn đồng ý đưa vàng đưa bạc, nhưng vẫn không coi những thứ này là triều cống, lại càng không cam tâm tình nguyện phụ thuộc vào đại Tấn. Nhưng bọn họ cũng không muốn gây căng thẳng cho quan hệ giữa hai bên, vì thế biểu lộ muốn phái sứ thần đến nước Tấn nói rõ chuyện này.

Tạ Thù có lòng đề bạt Hoàn Đình, nên lại giao việc đón tiếp sứ thần cho hắn.

Không bao lâu sau đến Tết Trùng Dương, đúng dịp đại thọ Thái hậu sáu mươi tuổi, Hoàng đế hạ lệnh khắp chốn mừng vui, đại yến quần thần. Nhưng Thái hậu là người ăn chạy niệm Phật, không thích phô trương nên từ chối ý tốt của Hoàng đế, chỉ nói muốn mời đại sư trụ trị chùa Quang Hóa vào cung tuyên giảng Phật pháp.

Hoàng đế luôn cảm thấy mẫu hậu của mình chịu nhiều thiệt thòi, liền nghĩ kế thuyết phục bách quan cũng vào cung cùng nghe giảng Phật pháp.

Thái tử là người đầu tiên tán thành, ngay cả thú chơi đánh cờ cũng bỏ xuống.

Quan lại trong triều, có người tin, có người không tin Phật nhưng vẫn ở chung hòa hợp, nay Hoàng đế muốn biểu đạt lòng hiếu kính, các gia tộc cũng không có ý kiến, mọi người đều vui vẻ vào cung từ sớm.

Khắp nơi trong cung đều xếp đầy hoa cúc, vàng óng ánh sán lạn, vô cùng rực rỡ. Trong cung Thọ An dựng một đài giảng kinh, trụ trì chùa Quang Hóa là một tăng nhân người Tây Vực còn khá trẻ tuổi tên là Trúc Đạo An, khuôn mặt nghiêm nghị, người mặc áo cà sa, ngồi ngay ngắn bên trên, vững vàng như sen.

Thái hậu mặc y phục trang trọng, dẫn chúng thần ngồi xuống, nghe hắn thuyết giảng.

Tạ Thù cảm thấy vô cùng buồn chán nhưng lại ngồi ngay hàng đầu, dù có muốn ngủ gật cũng không được. Đột nhiên có người kéo kéo góc áo nàng, nàng quay đầu nhìn lại, hóa ra là Tạ Nhiễm ở bên cạnh Thái tử, đang ra sức nháy mắt với nàng, ra hiệu nàng quay ra phía sau.

Tạ Thù theo tầm mắt hắn nhìn sang, hóa ra là Vương Lạc Tú đang ngồi bên cạnh Vương Kính Chi cứ liếc mắt nhìn mình. Thấy nàng nhìn sang, Vương Lạc Tú lập tức cúi đầu, thỉnh thoảng lại hơi ngẩng lên ngó về bên này, gò má đỏ ửng.

Đây không phải việc tốt lành gì, còn tưởng rằng đưa túi thơm là đã xong. Tạ Thù nhìn Tạ Nhiễm lắc đầu, biểu lộ không có việc gì, để hắn đừng đoán lung tung, nhưng trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Dùng ánh mắt ra hiệu cho Tạ Nhiễm xong, Tạ Thù phát hiện Thái tử cũng đang nhìn mình, nhìn kỹ lại, hóa ra không phải nhìn mình, mà lại theo hướng của nàng nhìn về Vương Lạc Tú.

Nàng cũng lờ mờ đoán ra, Thái tử cũng đã đến tuổi trưởng thành, cũng sẽ để tâm tới những người con gái xinh đẹp, nhưng, đây chẳng phải là có ý với người nhà của thầy dạy mình đây sao?

Trúc Đạo An giảng pháp xong, muốn cùng thảo luận với mọi người, các đại thần đều không có hứng thú, người có hứng thú thì thấy mặt mũi hắn nghiêm nghị như vậy lại cũng không có dũng khí ra mặt. Thái tử nóng lòng muốn thử nhưng tiếc rằng lại bị Tạ Nhiễm lôi kéo, sợ hắn lại khiến Hoàng đế tức giận.

Thái tử vẫn cảm thấy chưa thỏa ý nguyện, liền xin Trúc Đạo An kể thêm ít điển tích của Phật gia cho nghe.

Tư Mã Đình cố ý chế nhạo hắn: "Những điển tích tầm thường của Phật gia e rằng Thái tử ca ca đều đã thuộc lòng cả rồi, hôm nay phải mời đại sư nói cái gì khác thường mới được."

Trúc Đạo An khẽ mỉm cười: "Vậy bần tăng sẽ kể về điển tích tình ái nam nữ được chứ?"

Tư Mã Đình ngẩn người: "Phật gia mà cũng nhắc đến chuyện tình ái nam nữ hay sao?"

Trúc Đạo An niệm Phật một tiếng: "Tình ái nam nữ cũng là yêu."

Hắn vừa nói xong, vốn những người chẳng có tâm trạng để ý đều hào hứng hơn hẳn, ngay cả Tạ Thù cũng tập trung lắng nghe.

"Trước đây rất lâu, ở nước Kết Cốt có một vị Thái tử đem lòng yêu một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng tiếc rằng không thể ở bên nhau. Sau khi Thái tử qua đời, đi tới chỗ Phật tổ, nói mình yêu thiếu nữ kia tha thiết, xin Phật tổ để kiếp sau của hắn có thể cùng thiếu nữ ấy tu thành chính quả. Phật tổ đồng ý với lời thỉnh cầu của hắn, nhưng kiếp của của Thái tử vẫn không có được người con gái ấy. Hắn lại tới trước mặt Phật tổ, hỏi vì sao lại không cho hắn cơ hội. Phật tổ xua tan biển mây mênh mông, chỉ vào một người đàn ông suốt ngày ở bên cạnh hầu hạ hắn nói: "Chẳng qua chỉ thay đổi hình dáng mà ngươi cũng không nhận ra, thế mà cũng gọi là yêu hay sao?"

Mọi người nghe xong đều suy ngẫm, Tư Mã Đình lại chỉ cười: "Thừa tướng chắc hẳn rất thích điển tích này."

Tạ Thù biết hắn đang chế giễu mình thích đàn ông, cười cười nói: "Tất cả mọi người đề yêu thích, chỉ có người trong lòng không yêu ai mới không thích mà thôi."

Khuôn mặt tươi cười của Tư Mã Đình cứng đờ, cau có nghiêng đầu sang chỗ khác.

Vệ Ngật Chi ngồi bên phải bỗng nhiên liếc mắt nhìn Tạ Thù.

Lúc ra về, đột nhiên Vương Kính Chi gọi Tạ Thù lại.

"Không biết Thừa tướng có rảnh không? Tại hạ muốn mời Thừa tướng cùng đi thưởng cúc uống rượu." Hắn mặc triều phục trang trọng, nhưng lại cười phóng khoáng, cử chỉ phóng túng, chẳng hề che giấu vẻ bất kham thường ngày.

Đúng lúc Vệ Ngật Chi từ xa đi đến, Tạ Thù có ý muốn tránh hắn nên nhận lời mời của Vương Kính Chi: "Được thôi, vậy bản tướng đi chung xe với ngài luôn."

"Thừa tướng quả là người thẳng thắn." Vương Kính Chi giơ tay, mời nàng bước đi.

Vệ Ngật Chi nhìn hai người vừa nói vừa cười cùng lên xe rời đi, không tự chủ cau mày.

Đúng lúc đó Tương phu nhân từ phía sau đi tới, nhìn thấy cảnh này, tức tối nói: "Đúng là thằng nhãi nhà họ Tạ cấu kết với nhà họ Vương rồi."

Vệ Ngật Chi nhanh chóng cắt ngang lời bà: "Về thôi ạ."

Tương phu nhân vẫn rất bực bội, lúc về vò nát khăn tay, có vẻ như coi chiếc khăn là Tạ Thù để trút giận.

Nơi Vương Kính Chi mời Tạ Thù ngắm cúc là ở bên sông Tần Hoài. Năm ngoái có viên quan sai người gieo ít hạt hoa cúc ở hai bên bờ sông, Tết Trùng dương năm nay lại đúng lúc hoa nở.

Giờ vẫn chưa tới buổi trưa, mặt trời vẫn nắng chói chang, cuối thu tiết trời dễ chịu, không khí nơi đây tràn ngập mùi hương hoa. Thuyền nhà họ Vương lặng lẽ di chuyển trên sông, bách tính hai bên bờ sông dồn dập nhô đầu ra quan sát.

"Vừa rồi ta mới thấy Vương Thái phó mời Thừa tướng lên thuyền, ngoài ra không còn ai khác."

"Oa, bao nhiêu năm rồi hai nhà Vương Tạ mới ngồi chung một thuyền cùng uống rượu nhỉ?"

"Đúng đấy, không hổ là danh sĩ đệ nhất phong lưu, tác phong làm việc không giống những người nhà họ Vương trước đây."

"Gì chứ, rõ ràng là Thừa tướng nhà chúng ta rộng lượng, nếu không thì sao thèm để ý tới nhà họ Vương làm gì?"

"Haizz, Vũ Lăng vương nhà chúng ta không ở đây, chả có hứng thú quan tâm..."

"Không quan tâm thì xê ra, để ta nhìn Vương Thái phó!"

Vương Kính Chi nheo mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, rồi quay lại cười nói với Tạ Thù: "Vừa nãy nghe Trúc Đạo An giảng pháp, hắn cho rằng bề ngoài không quan trọng, nhưng ở Đại Tấn, lại cực kỳ quan trọng. Đúng rồi, không biết Thừa tướng có từng nghe qua chuyện cũ của lệnh tổ phụ Tạ Minh Quang?"

Tạ Thù đặt ly rượu xuống: "Nguyện lắng nghe."

Vương Kính Chi dường như cảm giác không tiện nói, xoa xoa cằm: "Khi tiên đế còn tại vị, vì lệnh tổ phụ có tướng mạo quá xuất chúng, nên từ Thượng thư tỉnh Hữu phó xạ được đề bạt thẳng lên Trung thư giám, sau lại có công cứu giá nên được ngồi vào vị trí Thừa tướng."

Tạ Thù cảm thấy rất thú vị: "Có việc này thật ư? Lẽ nào ngài muốn nói nhà họ Vương không có ai được làm Thừa tướng, là vì không có ai đẹp bằng tổ phụ ta?"

"Ha ha ha ha..." Vương Kính Chi cất tiếng cười to: "Tại hạ rất thích cá tính của Thừa tướng, nếu nói lời này với người ngoài, có lẽ còn trách ta ăn nói linh tinh, chỉ có Thừa tướng còn biết giễu cợt, không hề e ngại."

"Ta để bụng làm gì chứ, với tính cách của tổ phụ ta, ngài nói như vậy, ông cụ còn phải cảm ơn ngài đã khen ông đó."

Vương Kính Chi gật đầu: "Lệnh tổ phụ không chỉ tướng mạo, có lẽ Thừa tướng cũng cảm nhận thấy trên mình có hình bóng của ngài ấy nhỉ."

Tạ Thù giơ ly rượu cười nhẹ: "Ta và ông cụ không giống nhau."

Vương Kính Chi ngẩn người.

Mãi cho đến khi hai bờ sông thắp đầy đèn đuốc, hai người mới ngừng uống.

Vương Kính Chi không hổ danh là cao thủ tán dóc , ngay cả Tạ Thù vốn chẳng có hứng thú với chuyện gì cũng vẫn có thể tiếp chuyện, thời gian vùn vụt trôi qua lúc nào không biết.

Nàng đùa: "Bản tướng đột nhiên có cảm giác, mỹ nhân bên cạnh Thái phó đều rất có phúc, chí ít sẽ không cảm giác buồn chán."

Vương Kính Chi cười ha hả: "Dù có nhiều mỹ nhân hơn nữa, cũng không thể sánh bằng một mình Thừa tướng ngài đâu."

Tạ Thù nghe thế liền biết hắn say rồi, dáng vẻ hắn bây giờ chả khác gì cái ngày ở trên núi Phúc Chu là bao.

Nàng cảm thấy buồn cười, chẳng trách xưng tụng hắn là kẻ phong lưu bất kham, hơi say đã ăn nói linh tinh, thật đúng là quá phù hợp.

Ở ngoài cửa khoang thuyền có một thư đồng đứng hầu, nghe thấy không ổn, vội vã đi vào đỡ Vương Kính Chi, vừa xin lỗi Tạ Thù: "Thừa tướng thứ tội, lang chủ nhà ta cứ say rượu là không kiểm soát được lời ăn tiếng nói, tuyệt đối không có ý mạo phạm đâu ạ."

Tạ Thù xua tay: "Không sao, bản tướng cũng từng trông thấy hắn như vậy rồi, không cần đỡ hắn dậy, cứ để hắn nghỉ ngơi ở đây đi."

Thư đồng kia khó xử: "Nhưng, nhưng lang chủ nhà ta khi say sẽ còn một vài hành động... bất nhã khác nữa."

"Hả?" Tạ Thù còn đang định hỏi, thì Vương Kính Chi đã đẩy người hầu ra: "Lắm lời qua đi, mau ra ngoài, đừng ở đây cản trở ta tiếp khách."

Hắn vừa nói vừa đứng dậy, lảo đảo đi tới bên cạnh Tạ Thù, bỗng nhiên kéo tay nàng nằm xuống, nhân thể nằm xuống cùng.

Tạ Thù bị kéo ngã, đầu gối lên khuỷu tay hắn, hắn lại nắm chặt cánh tay nàng giam cầm nàng bên trong, cười ha hả: "Chung phòng cùng ngủ với người đến rạng sáng."

Thư đồng vội vã chạy tới kéo người ra: "Thừa tướng thứ tội, lang chủ nhà ta tuyệt đối không cố ý thế đâu."

Tạ Thù tránh hồi lâu cũng không thoát ra được, thở dài nói: "Coi như Thừa tướng được mở mang tầm mắt, cảm thụ danh tiếng phong lưu lang chủ nhà các ngươi rồi."

Thư đồng khóc không ra nước mắt.

Nghe nói Thừa tướng thích đàn ông đó, lang chủ nhà chúng ta chẳng phải tự dâng mình lên miệng cọp rồi hay sao???

Đúng lúc đó Vệ Ngật Chi và Hoàn Đình chờ người tới quán rượu gần đó, đúng lúc nhận được mật hàm từ biên cương báo sứ thần Thổ Dục Hồn gặp chuyện giữa đường, hắn nghe nói thuyền của nhà họ Vương ở gần đó, liền muốn lên thuyền gặp Tạ Thù để bàn bạc về chuyện này.

Vệ Ngật Chi và Hoàn Đình đi thuyền nhỏ đến bên thuyền nhà họ Vương, đúng lúc gặp Mộc Bạch ở đầu thuyền, rất nhiệt tình đón tiếp Hoàn Đình nhưng lại thờ ơ đón tiếp Vệ Ngật Chi.

"Thừa tướng đang ở đâu?"

"Đang ở trong khoang thuyền uống rượu với Thái phó."

Đúng lúc đó trong khoang thuyền truyền ra tiếng Vương Kính Chi cười to và tiếng kêu hốt hoảng của thư đồng, Vệ Ngật Chi cảm thấy không ổn, bước nhanh vào liền trông thấy Tạ Thù bị Vương Kính Chi ôm chầm nằm dưới đất, một người thì như không có chuyện gì xảy ra, một người thì vô cùng phóng đãng.

Mộc Bạch đi vào theo, nhìn thấy cảnh này, tóc gáy đều dựng ngược cả lên, vội vã chạy tới đẩy cánh tay của Vương Kính Chi ra.

Người say rượu đều rất khỏe, lại còn làm càn, hắn và người hầu nhà họ Vương chỉ có tách ra được một khoảng, kéo hai người sang hai bên.

Vệ Ngật Chi không nhịn được nữa, xông tên một tay bẻ cổ tay Vương Kính Chi, một tay lôi Tạ Thù ra, kéo về phía mình.

Vương Kính Chi bị đau, mở to đôi mắt mơ màng nhìn ra, vốn không nhìn rõ là ai, lại ngoẻo cổ nằm gục xuống.

Thư đồng nhà họ Vương thật đáng thương, sợ hãi đến mức tái mặt quỳ sụp xuống đất liên tục xin lỗi: "Thừa tướng thứ tội, Đại Tư Mã thứ tội, lang chủ nhà ta không cố ý đâu ạ."

"Không sao, chăm sóc lang chủ nhà các ngươi đi." Tạ Thù né tránh Vệ Ngật Chi, đi ra khỏi thuyền.

Hoàn Đình ở ngoài cửa há hốc miệng nhìn hồi lâu, lúc này mới hoàn hồn, vội vàng tiến tới bẩm báo sự tình.

"Biết kẻ nào gây ra không?"

"Không biết, là thuộc hạ của Trọng Khanh báo tin về."

Tạ Thù quay đầu nhìn Vệ Ngật Chi: "Vậy hẳn là Vũ Lăng vương biết kẻ nào gây ra chứ? Là giặc cỏ hay là quân địch đều phải điều tra rõ ràng, hai nước giao chiến không chém sứ giả, đây không phải là chuyện nhỏ."

Vệ Ngật Chi bực bội nói: "Chờ bản vương điều tra rõ ràng sẽ báo cho Tạ tướng biết."

Tạ Thù nhìn hắn chằm chằm: "Không phải Vũ Lăng vương có điều gì bất mãn bản tướng đó chứ?"

Hoàn Đình ho khan hai tiếng, giả vờ như không biết gì hết.

Tết Trùng Dương: ngày 9 tháng 9 âm lịch. Người xưa cho rằng số 9 là số dương nên gọi là Trùng Dương.

Kết Cốt là đất nước của những ngươi Kyrgyz (cũng được viết là Kirgiz, Kirghiz) là một sinh sống chủ yếu tại . Những người Kyrgyz ban đầu, được gọi là hoặc Hiệt Kiết Tư (黠戛斯 Xiajiasi), lần đầu xuất hiện trong các văn thư của (biên soạn 109 TCN đến 91 TCN), là Cách Côn (鬲昆/隔昆) đọc theo tiếng Hán cổ là Gekun/Jiankun. Mặc dù không thể kết luận trực tiếp để xác định và dày núi Kyrgyzes là nơi sinh sống của tổ tiên người Kyrgyz, song một số dấu vết về nguồn gốc dân tộc đã được thể hiện rõ ràng trong khảo cổ, ngôn ngữ, lịch sử và dân tộc học. Phần lớn các nhà nghiên cứu hiện đại đi đến kết luận rằng tổ tiên của các bộ lạc phía nam Kyrgyzstan có nguồn gốc từ sự kết hợp của các bộ lạc cổ xưa nhất là , , và . .

Từ Ngụy, Tấn, Nam Bắc triều cho tới đời Tùy gọi là Kết Cốt.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vệ Ngật Chi bực dọc đi thuyền nhỏ vào bờ trước, nói phải về phái người đi điều tra việc này. Hoàn Đình và Tạ Thù về chậm hơn một bước, đi thuyền nhà họ Vương vào bờ.

Lần đầu tiên Hoàn Đình tiếp đón sứ thần, trong lòng rất lo lắng, lần này lại xảy ra chuyện như vậy, đáng thương năn nỉ Tạ Thù: "Hay là biểu ca phái người khác làm đi, đệ lo sẽ làm hỏng chuyện. Bệ hạ lúc nào cũng mong huynh mắc lỗi, nên giao cho người khác làm thì tốt hơn."

Tạ Thù vỗ vỗ vai hắn: "Nếu đã biết suy nghĩ vì biểu ca như thế, thì lần này càng cần phải cố gắng thể hiện, sao có thể nhường cơ hội cho người ngoài cơ chứ?"

"Nhưng đệ lo sẽ không làm tốt nhiệm vụ."

"Đệ cứ nghĩ quá nghiêm trọng ấy chứ, trước đây đại Tấn thống nhất thiên hạ, nhưng bây giờ lại chỉ an phận một phương, lần này cũng không phải bệ hạ muốn giành lại danh dự gì cả, thực ra bản thân người cũng hiểu rõ việc này vô cùng khó khăn." Nàng chỉ về phương hướng Vệ Ngật Chi rời đi: "Nếu đệ thật sự lo lắng, có thể đi nhờ Vũ Lăng vương trợ giúp. Tộc Thổ Dục Hồn trước từ chối, sau lại phái người sang đây, chẳng qua là vì kiêng dè binh mã của hắn ở Ninh Châu. Đến lúc đó đệ và hắn cùng đi ra đón tiếp, chắc chắn sứ thần sẽ không dám khinh thường đệ."

Hoàn Đình cúi đầu ủ rũ: "Trọng Khanh tức giận như vậy, đệ không dám đi chọc giận huynh ấy."

"Hừ, hắn là đang giận ta, không liên quan gì đến đệ."

"Vậy... được rồi."

Vệ Ngật Chi về phủ, sắc mặt vẫn hầm hầm như cũ, nhưng vẫn lập tức dặn dò Phù Huyền đi điều tra chuyện sứ thần.

Phù Huyền đi rồi, hắn ngồi trong phòng một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Nhiều năm về trước, sinh thần của bệ hạ, được tặng một bầy ngựa tốt, muốn thưởng cho con cháu thế gia.

Hắn còn nhỏ tuổi, bị huynh trưởng khiêng vào cung, cùng đi chọn ngựa với những người khác. Những người khác đều chọn những con ngựa to lớn ngạo nghễ, mà chỉ có hắn lại chọn con ngựa nhỏ đơn độc, bị mọi người cười chê.

Người người đều khen hắn đẹp như ngọc, cha mẹ, huynh trưởng cũng đều coi rất kỳ vọng vào hắn, dốc lòng dạy dỗ, hi vọng hắn thành tài, đương nhiên đã nuôi dưỡng luôn bản tính kiêu ngạo của hắn.

Chỉ vì yêu thích nên hắn mới chọn con ngựa nhỏ đó, nhưng lại bị đám người kia châm biếm. Lòng tự tôn của hắn dâng cao khiến hắn không thể nào cho phép điều đó tiếp tục diễn ra, nên miễn cưỡng từ bỏ lựa chọn.

Nhà họ Vệ từ trong biển máu đi lên, trên vai hắn còn có trách nhiệm chấn hưng dòng tộc. Bao nhiêu toan tính, rốt cuộc cũng đứng vững được gót chân, lại không dám làm gì vượt quá quy củ.

Hắn cũng mơ ước có thể giống như Vương Kính Chi nở nụ cười thản nhiên phóng túng, say rồi có thể lăn ra bất tỉnh, cũng mơ ước có thể giống như Hoàn Đình thích gì nói đó, không cần quan tâm tới những chuyện khác.

Nhưng tổ tiên trên cao vẫn đang dõi theo hắn.

Ngàn vạn tướng sĩ và bách tính trăm họ cùng nhìn vào hắn.

Hoàng đế và đám danh gia vọng tộc cũng đều nhìn vào hắn.

Từ lúc hắn không biết thân phận của Tạ Thù thì đã thích nàng, chính mình cũng thừa nhận, nhưng sự kiêu ngạo sẵn có của bản thân hay là trách nhiệm nặng nề đang gánh trên vai cũng đủ khiến hắn phải ép buộc chính mình từ bỏ chuyện này.

Nếu như Tạ Thù là nữ thì tốt biết bao, nhưng thế dù hắn có bị nàng thu hút cũng có thể lý giải được.

Mỗi khi phát hiện nàng có sơ hở thì suy nghĩ ấy lại càng thêm dày đặc. Chắc chắn phải có được kết quả, chứng minh hắn không đi sai đường.

Tuy rằng cuối cùng hắn cũng từ bỏ điều tra, nhưng thật ra trong lòng hắn đã mặc nhận Tạ Thù là nữ. Nhưng mà ngày hôm nay, những lời của Trúc Đạo An đã để lại một câu hỏi lớn trong lòng hắn.

Rốt cuộc là vì yêu thích Tạ Thù nên mới hi vọng nàng là nữ, hay là vì Tạ Thù là nữ nên mới yêu thích nàng?

Còn chưa có được đáp án thì lại nhìn thấy nàng và Vương Kính Chi cùng uống say rượu rồi tâm tình ngay trước mắt.

Hắn đứng dậy, tìm bức tranh vẽ chân dung Tạ Thù lần trước, mở ra nhìn lại một lần rồi vứt vào trong chậu lửa.

Sau khi Tạ Thù trở về phủ cũng lập tức phái người đi điều tra chuyện sứ thần, nhưng cũng không thể sánh được với Vệ Ngật Chi có quân đội ở gần đó.

Hôm sau Hoàn Đình đưa tin tới nói Vệ Ngật Chi đã điều tra rõ ràng, hai vị sứ thần kia đều không có vấn đề gì, đã tiếp tục lên đường.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy không thích hợp. Đi sứ nước khác, không những phải mang theo quân đôi hộ tống, mà nước Tấn cũng phải phái người hộ tống dọc đường mới phải, sao lại có thể tùy tiện xảy ra chuyện được?

Thấy hai vị sứ thần kia sắp đến, quả nhiên Hoàn Đình không nhịn được, nghe lời Tạ Thù chạy tới cầu cứu Vệ Ngật Chi.

"Ta biếu huynh chỗ ngọc chương mà ta sưu tầm được nhé?"

Vệ Ngật Chi ở trong viện, thản nhiên lau chùi trường kiếm yêu thích, thờ ơ nói: "Không có hứng thú."

Hoàn Đình thấy hắn thích vũ khí như thế, lại nói: "Trong phủ nhà ta có môt cây mã sóc, ta biếu huynh được không?"

"Ta có rồi."

"..." Hoàn Đình thở dài. "Thôi đành vậy, biểu ca còn bảo ta đến nhờ huynh giúp, đúng là mất công rồi."

Vệ Ngật Chi ngừng lại: "Tạ Thù bảo ngươi tới đây à?"

"Đúng vậy, huynh ấy nói huynh giận huynh ấy, sẽ không giận ta."

"Hừ, cũng biết ta đang giận cơ đấy."

Hoàn Đình lúng túng: "Chuyện... chuyện giữa hai người, ta biết cả rồi, chẳng qua Vương Thái phó say rượu làm càn chút thôi, đều là đàn ông, ôm một cái thì có vấn đề gì? Huynh phải nghĩ thoáng lên mới được."

Vệ Ngật Chi kinh ngạc nhìn hắn: "Cái gì ngươi cũng biết ấy à?"

Hoàn Đình ra vẻ cái gì ta cũng hiểu cả: "Trọng Khanh, trước kia ta cũng cảm thấy không thể nào chấp nhận được, nhưng sau khi ông cụ nhà ta qua đời, ta đã nghĩ thông suốt nhiều điều, đời người ngắn ngủi, chẳng điều gì có thể sánh bằng việc tự tại thoải mái. Mặc dù biểu ca thích đàn ông, nhưng vẫn là biểu ca của ta, chỉ cần huynh ấy vượt qua được, những điều tiếng kia cũng chẳng có gì đáng kể."

"..." Lần đầu tiên Vệ Ngật Chi bị hắn làm cho cứng họng, hồi lâu sau mới nói: "Được rồi, ngươi về đi, bao giờ sứ thần đến ta sẽ cùng ngươi ra đón tiếp."

Hoàn Đình vô cùng phấn chấn, liên tục nói cảm ơn, ra khỏi phủ Đại Tư Mã mới hiểu ra, quả nhiên lôi biểu ca ra vẫn có tác dụng!

Mãi đến tận trung tuần tháng mười, nhóm sứ thần mới đến Giang Châu. Tạ Thù vẫn không yên tâm về chuyện của Hoàn Đình, gọi Tạ Nhiễm đi giúp hắn.

Tạ Nhiễm liền đi trước tới Giang Châu tiếp đón, tiếp cận thân thiết, đến Kiến Khang rồi Hoàn Đình mới chính thức ra mặt nghênh đón.

Đội ngũ sứ thần đều cao lớn, nhưng người có thể quyết định chỉ có hai người, một là đường đệ của quốc chủ Thổ Dục Hồn Mộ Dung Triều, hai là hữu Thừa tướng Phục Cừ.

Hai người mặc hồ phục, nhìn thấy quan chức đón tiếp đều mặc trường bào áo rộng tung bay, lại có mấy gã trai trẻ còn thoa phấn lên mặt, trong lòng có mấy phần coi thường.

Phục Cừ tuy là quan văn, nhưng lại chủ trương dùng vũ lực trị quốc. Mộ Dung Triều lại là võ tướng, càng sùng bái vũ lực, ghét nhất đám đàn ông mặt hoa da phấn này.

Người hai phe phái tới khách sáo chào hỏi nhau một phen, Hoàn Đình mới ra mặt mời mọi người tới dịch quán nghỉ ngơi, nói rằng ngài mai Thừa tướng sẽ đích thân tới thương nghị đại sự với hai vị.

Mộ Dung Triều thấy hắn cũng không phải người đứng dầu, liền không kiêng nể, ngôn từ có phần ngạo man.

Hoàn Đình tức anh ách, cũng may Vệ Ngật Chi lững thững đến muộn, lúc này hắn mới yên tâm.

Vệ Ngật Chi cũng mặc hồ phục, khí thế hiên ngang. Trước đây tộc Thổ Dục Hồn xâm lấn nước Tấn, Mộ Dung Triều từng giao thủ với hắn, là bại tướng dưới tay hắn, lúc này không còn kiêu ngạo, âm thanh vụt tắt.

Hôm sau, Tạ Thù mở tiệc mời sứ thần ở tướng phủ.

Mộ Dung Triều và Phục Cừ vừa thấy Thừa tướng đương triều trẻ tuổi như vậy, diện mạo còn xinh đẹp như kiều nương, đều cảm thấy vô cùng bất ngờ. Bất ngờ thì có đấy, nhưng lại càng thêm coi thường.

Mọi người vào đại sảnh ngồi xuống, đàn hương lượn lờ, bàn ghế tinh xảo, rượu ngon món ngon, nhiều không đếm xuể.

Mộ Dung Triều đối mặt với cuộc sống xa xỉ như thế, trong lòng lại càng thêm khinh bỉ.

Lúc này Tạ Thù mới mở miệng: "Hai vị đường xa mà đến, đương nhiên phải nói tới chính sự trước, vậy hãy bàn tới chuyện quy thuận trước đi."

Mộ Dung Triều vội giơ tay tỏ ý ngăn cản: "Tạ Thừa tướng xin chờ một lát, trước đó, còn phải nhắc đến chuyện chúng ta gặp nạn trên đường đã chứ, chúng ta vừa đi qua quận Tấn Hưng thì suýt nữa gặp nạn, chuyện này đâu thể dễ dàng cho qua như vậy đúng không?"

Tạ Thù liếc mắt nhìn Vệ Ngật Chi ngồi bên phải, thản nhiên cười cười: "Vậy các hạ cho rằng chuyện này do người phương nào gây nên?"

"Chúng ta đi một đường bình an, vừa đến quận Tấn Hưng thì gặp chuyện, lại là trang phục quân Tấn, rõ ràng do các người cố ý gây ra."

Cuối cùng Tạ Thù cũng hiểu ra mục đích của bọn họ, hóa ra là muốn vu oan cho quân Tấn.

"Việc này thực hư thế nào, còn phải bàn bạc thêm, quân sĩ đại Tấn ta đều không phải người vô lễ, sao lại có thể làm chuyện như thế?"

Phục Cừ nói: "Ở đây chúng ta có giữ lại quân Tấn bị thương làm tù binh, có thể đưa ra làm chứng là do quân Tấn gây nên."

Vệ Ngật Chi đặt chén rượu xuống: "Binh mã ở quận Tấn Hưng có một nửa là của Trường Sa vương, một nửa là của bản vương, cũng không biết binh mã tổn thương đội ngũ sứ thần của quý quốc rột cuộc là người phe nào?"

Mộ Dung Triều hừ một tiếng: "Làm sao chúng ta biết được đó là binh mã của ai?"

Tạ Thù cười gằn, đương nhiên các người không biết, biết rồi thì làm sao có thể khiến chúng ta nghi kỵ lẫn nhau dẫn đến đấu tranh nội bộ chứ?

Xem ra tộc Thổ Dục Hồn quyết tâm không muốn quy phục, lần đi sứ này chẳng qua chỉ ra vẻ đi lướt qua sân khấu một lúc thôi.

Thực ra Tạ Thù cũng không hề hi vọng việc này thành công, chiêu phục nước này về cũng chỉ tổ mang thêm gánh nặng, sau này mỗi lần bọn họ gặp nạn sẽ đều phải xuất binh trợ giúp, nước Tần lại vẫn đang có ý xấu với họ, nước Tấn ở giáp bên trong chưa chắc đã tốt.

Chẳng qua chỉ vì sĩ diện nhất thời của Hoàng đế, nhưng lợi ích đất nước vẫn là quan trọng nhất.

Nàng không còn tâm trạng đối phó, chẳng buồn tiếp tục chiêu đãi hai kẻ kia, đứng lên nói: "Bản tướng không khỏe, không tiếp đãi được lâu, mời hai vị sứ thần cứ tiếp tục chè chén."

Mộ Dung Triều thấy sắc mặt nàng lạnh nhạt, biết là bàn luận chẳng được, vốn là chuyện tốt, nhưng vẫn rất khó chịu trước thái độ của nàng.

Tạ Thù đi không bao lâu, Mộc Bạch lặng lẽ tới phía sau Hoàn Đình, nói hắn chỉ cần cư xử tượng trưng là được, dù bọn họ có muốn đàm luận thì cứ lơ đi không cần để tâm.

Hoàn Đình như trút được gánh nặng, qua loa một phen, kết thúc tiệc rượu, muốn đưa hai vị sứ thần rời đi.

Mộ Dung Triều còn chưa phát hiện ra bọn họ vừa chọc giận ai nên mời bị đối xử lơ là như vậy, chỉ cảm giác mình chịu sỉ nhục, ra khỏi tướng phủ thì nổi giận đùng đùng.

Phục Cừ đi phía sau lưng hắn, dùng ngôn ngữ Tiên Ti an ủi hắn, nhưng cũng vô ích.

Mộ Dung Triều cho xe ngựa dừng lại, dùng tiếng Tiên Ti oán giận: "Một kẻ như thế mà có thể làm Thừa tướng, nước Tấn có tài cán gì mà dám giương oai diễu võ? Còn muốn Thổ Dục Hồn chúng ta quy phục nữa à? Chẳng qua chỉ có gương mặt dễ nhìn, nếu là nữ, bản vương đúng là sẽ đánh giá cao hắn vài phần, hừ hừ, chí ít còn có thể làm ấm giường."

Phục Cừ có ý làm hắn vui lòng liền nói: "Với bản lĩnh của điện hạ, dù hắn là nam hay nữ, chẳng lẽ còn không tóm được hay sao?"

Mộ Dung Triều không phải kẻ dễ bị lừa gạt, đối với lời ca ngợi dối trá của hắn cũng chỉ giả vờ giả vịt cười hai tiếng.

Tiếng cười còn chưa dứt, chỉ nghe "vút" một tiếng, nóc xe bị roi quất vun vút, quất thẳng lên xe ngựa, khiến con ngựa sợ hãi suýt chút nữa lao nhanh, may mà có phu xe kéo lại.

Mộ Dung Triều kinh ngạc dời tầm mắt từ những vết cứa trên xe chuyển qua Vệ Ngật Chi đứng cách đó vài bước.

"Hai vị thứ lỗi, bản vương vừa mới định cử động thư giãn gân cốt một chút, vì lẽ đó mới vung roi toán loạn, không ngờ hai vị đang bận 'trao đổi chuyện quan trọng', đã quấy rầy rồi."

Sắc mặt Mộ Dung Triều vô cùng khó coi, vẫn cố nặn ra nụ cười: "Không sao."

Việc đàm phán nhanh chóng kết thúc, giấc mộng trở thành quân chủ đại quốc của bệ hạ tan thành mây khói, liền đổ lỗi cho Thừa tướng vô năng.

Tạ Thù khiêm tốn nhận lời phê bình, nhưng vẻ mặt rõ ràng vô cùng thoái mái, lại khiến ông già kia kích động suýt chút nữa bệnh đau đầu lại tát phát.

Sau khi xuất cung, nghe nói nhóm sứ thần vội vã muốn đi, nàng lại chẳng bị làm sao, định đi cùng Hoàn Đình cùng đưa tiễn.

Đến dịch quán, số lễ vật sứ thần mang đến đã được chuyển đi, Mộ Dung Triều và Phục Cừ cũng thay y phục đi ra, đang chuẩn bị xuất phát.

Tuy Thừa tướng đến rồi nhưng Mộ Dung Triều cũng chẳng hào hứng là bao, vẻ mặt lạnh lùng, khó chịu khi thấy dáng vẻ của nàng, lúc gần đi lại còn liếc nhìn Vệ Ngật Chi vài lần.

Tạ Thù đang cảm thấy kỳ lạ thì Vệ Ngật Chi leo lên xe của nàng: "Lâu rồi không đi chung xe với Tạ tướng, Tạ tướng không ngại chứ?"

Chỉ cần không dò hỏi bí mật của nàng, Tạ Thù cảm thấy bản thân mình cũng là người hào phóng, gật đầu: "Không sao, chúng ta không phải là huynh đệ hay sao?"

Nàng nhấn mạnh hai chữ "huynh đệ", rõ ràng có ý châm biếm, gương mặt nghiêm túc của Vệ Ngật Chi đột nhiên nở nụ cười: "Có thể lại nghe thấy câu nói này thật không còn gì tốt hơn, nhưng..." Hắn hạ mành xe xuống, ngồi bên cạnh nàng: "Ta không muốn tiếp tục làm huynh đệ với đệ nữa."

"Hả?" Tạ Thù cảm thấy rất kinh ngạc, sau lại vui mừng, vậy rốt cuộc cũng đồng ý cắt đứt quan hệ với nàng rồi phải không?

Vệ Ngật Chi nói: "Còn nhớ câu chuyện mà Trúc Đạo An kể không?"

"Hả? Vẫn nhớ." Chuyện này có liên quan gì đến cắt đứt quan hệ?

Vệ Ngật Chi nắm tay nàng, hồi lâu mới nói: "Nếu như kiếp sau đệ có thay hình đổi dạng, ta chắc chắn có thể nhận ra đệ."

Hòn ngọc đẽo phẳng gọi là khuê 圭, xẻ đôi lấy một nửa gọi là chương 璋. Kinh Thi có câu. Nãi sinh nam tử, tái lộng chi chương 乃生男子載弄之璋 bèn đẻ con trai, cho chơi ngọc chương. Vì thế mừng ai đẻ con trai thì gọi là lộng chương chi hỉ 弄璋之喜.

Sóc: một loại binh khí cổ, cán dài hơn mâu

Tộc Tiên Ti: dân tộc thiểu số thời cổ, ở vùng Đông Bắc, Nội Mông, Trung Quốc.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thành thật mà nói, đối với một người từng đứng bên bờ vực sinh tử lại nghe nhắc đến chuyện "kiếp sau", phản ứng đầu tiên không được dễ chịu cho lắm.

Vì lẽ đó Tạ Thù không cảm thấy vui vẻ gì.

"Chuyện đó... Tuy thân ta có tật, nhưng vẫn chưa đến mức nói chết là chết, đâu cần phải nói câu như thế?"

Vệ Ngật Chi sửng sốt ngẩn người, không nhịn được phì cười: "Đệ..."

"Ta làm sao?"

"Không phải đệ nói có nhớ tới chuyện cũ mà Trúc Đạo An kể kia mà?"

"Có nhớ."

"Thái tử nước Kết Cốt bỏ lỡ cơ hội se duyên với cô gái kia, là vì cô gái đó thay đổi hình dáng, thứ hắn yêu thương chẳng qua chỉ là một hình ảnh nhất thời mà thôi." Hắn nắm chặt tay Tạ Thù: "Ta đối với đệ lại không phải như vậy."

Giờ Tạ Thù mới hiểu hắn đang bày tỏ tình cảm với mình, nhưng phản ứng của nàng thật khiến người ta thất vọng: "Trọng Khanh à, huynh đã nói những câu thế này rất nhiều lần rồi."

"Ừm.. Trước đó cũng đều là lời nói thật."

Tạ Thù đập tay lên vai hắn: "À, thế à?"

Vệ Ngật Chi thở dài: "Đệ không tin ta?"

Tạ Thù nhìn hắn: "Nếu huynh là ta, huynh sẽ tin sao?"

Vệ Ngật Chi mím môi, đúng là chẳng ai tin tưởng người từng có ý thăm dò, điều tra về mình cả.

Tạ Thù nói: "Huynh muốn xuống xe, hay là muốn ta đưa huynh về Thanh Khê?"

Vệ Ngật Chi biết nàng đang đuổi khách, không thể làm gì khác hơn ngoài xuống xe, nhưng quyết tâm trong lòng hắn không hề dao động.

Để có thể sánh bước bên nhau, còn trải qua biết bao gian nan làm sao đệ biết được? Sẽ có một ngày, trông thấy đệ cam tâm tình nguyện.

Xe ngựa chạy về phía tướng phủ, Phù Huyền đi tới nói: "Dường như quận vương đang rất vui?"

Nói xong mới ý thức được mình nói lỡ lời, nhưng Vệ Ngật Chi lại gật gật đầu: "Ừ, rất vui đó."

"Có chuyện gì vui thế ạ?"

"Bản vương thích thỏ, muốn săn được nó."

Phù Huyền bật cười: "Chỉ là một con thỏ mà thôi, chẳng phải sẽ nhanh chóng lọt vào tay quận vương hay sao?"

"Nhưng con thỏ này nhìn bề ngoài thì ngoan ngoãn đấy, nhưng không chừng lại là thỏ ngọc từ cung trăng chuyển thế xuống trần."

"..." Phù Huyền quyết định bản thân phải tiếp tục chăm chỉ trau dồi học tập tiếng Hán.

Những lời vừa nói trên xe khi nãy, thực ra Mộc Bạch cũng nghe thấy, cuối cùng hắn đã hiểu ra vì sao Vũ Lăng vương cứ nắm chặt tay công tử nhà mình không buông, đối với hành vi lần này thì cực kỳ oán giận và lo lắng.

"Công tử không nên tin Vũ Lăng vương, theo thuộc hạ thấy, hắn chỉ giả vờ giả vịt mà thôi."

Tạ Thù day day thái dương: "Một chuyện nói đi nói lại nhiều lần, không chừng lại là thật."

Mộc Bạch vội vàng nói: "Vũ Lăng vương lòng dạ thâm trầm, lẽ nào công tử lại thật sự tin tưởng hắn?"

"Cũng vì hắn lòng dạ thâm trầm nên ta mới lo lắng, không phải ta tin hắn mà là lo hắn sẽ không chịu dừng tay."

Mộc Bạch kích động: "Thuộc hạ thề chết cũng bảo vệ công tử!" Rồi lại hạ giọng bổ sung một câu: "Và bí mật của công tử!"

Tạ Thù xoa xoa đầu hắn: "Bình tĩnh nào!"

Hôm sau lâm triều khi trông thấy bóng dáng Vệ Ngật Chi, thực ra Tạ Thù có hơi run.

Thế gia tham ô nghiêm trọng, Hoàng đế cũng hết cách rồi, luôn nhắm một mắt mở một mắt trước tình trạng này, nhưng năm nay lượng thuế thu vào của Độ Chi tào bị đám người nhà họ Tạ tham ô hơn nửa, thật sự không thể nhịn được nữa.

Trừ lần tranh giành chức Thái phó của Thái tử ra, hầu như Vệ Ngật Chi không chủ động ra mặt đối nghịch với Tạ Thù, hôm nay hắn cũng không mở miệng, là thuộc hạ của hắn Phiêu Kị tướng quân Dương Kiêu đưa ra bản tấu muốn giáng chức của mấy người, chọn một người khác lên phụ trách quản lý Độ Chi tào.

Nhưng, ai cũng biết hắn làm vậy là do Vệ Ngật Chi đứng đằng sau sai khiến.

Thế lực theo phe Tạ gia đương nhiên sẽ bảo lãnh mấy người này, trong đó còn có con trai của Tạ Đôn và Tạ Linh, cũng chính là hai vị đường huynh của Tạ Thù, không thể không giữ lại.

Tạ Thù là một nịnh thần biết điều, bản lĩnh gian nịnh cao thâm, vì lẽ đó rất thành khẩn nói với bệ hạ: "Vi thần nhất định sẽ tra rõ chuyện này, yêu cầu bù đắp thiếu hụt."

Hoàng đế hừ một tiếng: "Nếu năm sau bọn họ lại tham ô, khanh lại bù à? Trẫm cũng cảm thấy nên đổi người đi."

Tạ Thù cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nếu hai vị đường huynh kia không gạt nàng thì sự việc đã không đến nước này, giờ thì chưa kịp chuẩn bị. Độ Chi tào lại là bộ phận nhiều màu mỡ nhất trong sáu tào, đám thế môn danh gia lúc nào cũng nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.

Nàng không còn cách nào khác đành lui một bước: "Bệ hạ anh minh, nếu đã như vậy, vi thần nhất định sẽ nghiêm trị kẻ cầm đầu răn đe. Vũ Lăng vương là ngươi luôn nghiêm túc tuân theo kỷ cương, người người xưng tụng, vậy hãy để ngài ấy lựa chọn người phù hợp với Độ Chi tào đi ạ."

Nói nửa buổi chẳng qua chỉ vì một cái ghế mà thôi, dù sao có vẫn tốt hơn không. Vệ Ngật Chi và Hoàng đế trao đổi ánh mắt, sau đó lặng lẽ tiếp nhận sự sắp xếp này.

Vừa mới rời cung về Tạ phủ không lâu, Vệ Ngật Chi lại cười phơi phới đến chơi, muốn mời Tạ Thù tới Trường Kiền uống rượu, giống như khi nãy chưa hề cùng nàng đối lập qua.

Tạ Thù ở trong thư phòng lục lọi tài liệu, ngoài cười nhưng trong không cười: "Trọng Khanh vui vẻ quá nhỉ, ta còn bận xử lý mấy tên khó chiều kia, chỉ e không rảnh rỗi được như vậy."

Vệ Ngật Chi ngồi xuống đối diện nàng: "Xem kìa, đệ đang trách hôm nay ta lại đối đầu với đệ."

"Đâu có, chúng ta ai cũng có lập trường riêng, đó là lẽ đương nhiên."

Vệ Ngật Chi nghe ra ý trong lời nói của nàng: "Đệ muốn nói ta không nên yêu đệ ấy à?"

Tạ Thù ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mộc Bạch, người phía sau hầm hầm trừng mắt với Vệ Ngật Chi rồi lặng lẽ đi đóng cửa lại.

Lúc này nàng mới nói: "Bệ hạ hi vọng chúng ta đối nghịch, các gia tộc khác cũng hi vọng chúng ta đối nghịch, cho dù huynh không đối đầu với ta thì ta cũng sẽ đối đầu với huynh. Nói đi nói lại, cả hai ta đều vì lợi ích gia tộc của mình, nhưng huynh lại cứ lặp đi lặp lại rằng huynh yêu ta, chẳng phải rất không thỏa đáng hay sao?"

"Chỗ nào không thỏa đáng?" Vệ Ngật Chi cười như gió thoảng: "Đệ là vì Tạ gia, ta là vì Vệ gia, dù thế nào đi nữa cũng tự dựa vào bản lĩnh của bản thân, ta không hi vọng dựa vào tình ái để lợi dụng đệ, nếu đệ thật sự vì chuyện đó mà hạ thấp bản thân, thì đã chẳng còn là Tạ Thù trong lòng ta nữa."

Tạ Thù giật mình nhìn hắn.

"Haizz, quên đi, xem ra để lần sau tới mời đệ vậy." Vệ Ngật Chi đứng dậy cáo từ.

Mộc Bạch gần như ngay lập tức xông vào: "Công tử, có phải Vũ Lăng vương tới dùng lời ngon tiếng ngọt lừa người không?"

Tạ Thù nhíu mày: "Nhìn hắn như thế, vẫn giống như thật lòng thật dạ vậy."

Mộc Bạch kích động gầm nhẹ: "Công tử tuyệt đối không nên tin hắn !!!!"

Lúc này tiết trời đang vào giữa thu, khoảng thời gian này danh gia vọng tộc thường xuyên tụ tập không ngừng, gần như hàng đêm yến tiệc.

Chẳng bao lâu sau, Vương Kính Chi lại rộng rãi mở tiệc mời khách tới biệt viện dưới chân núi Phúc Chu tới uống rượu.

Trong sảnh đèn đuốc treo cao, khách khứa cười nói rộn ràng.

Vệ Ngật Chi và Tạ Thù ngồi cạnh nhau, mỹ nhân nhà họ Vương đều vây xung quanh hầu hạ.

Tạ Thù có ý lảng tránh Vệ Ngật Chi, hào hứng trái ôm phải ấp, ai đến cũng không cự tuyệt, ngửa cổ uống cạn những chén rượu mỹ nhân tới chúc rượu, đôi mắt mơ màng như có tầng mây che phủ, làm cho cả một đám đàn ông không dám nhìn thêm.

Viên Phái Lăng lặng lẽ kéo Hoàn Đình: "Ta thấy biểu ca của ngươi cũng không giống người thích đàn ông đâu."

Hoàn Đình cũng thật bất ngờ: "Lẽ nào đã quay về đúng bản chất? Hay là cả nam lẫn nữ đều ăn?" Nói xong lặng lẽ liếc nhìn Vệ Ngật Chi, bỗng nhiên cảm thấy có phần thương cảm hắn.

Vệ Ngật Chi thấy Tạ Thù như vậy, thở dài nói: "Có vẻ như mỹ nhân bên cạnh Tạ tướng rất có bản lĩnh, sao mỹ nhân bên cạnh bản vương lại không lanh lợi như vậy nhỉ? Ngay cả kính rượu cũng không hợp khẩu vị."

Lúc này Tạ Thù mới đẩy hai mỹ nhân trong lòng ra: "Đi, hầu Vũ Lăng vương uống rượu, hầu hạ không tốt, ta sẽ gọi Thái phó đại nhân phạt các nàng."

Hai mỹ nhân cười ngọt ngào đến bên cạnh Vũ Lăng vương, Tạ Thù nhíu mày nhìn Vệ Ngật Chi, giống như đang xem phản ứng của hắn.

Vệ Ngật Chi nhận chén rượu một mỹ nhân đưa tới, cười nói: "Quả nhiên Tạ tướng tinh mắt, chọn người thật chẳng giống nhau."

"Đó là đương nhiên."

Hai người đứng đầu vui vẻ, đám quan lại phía dưới cũng vui vẻ theo, ai nấy đều thoải mái chè chén. Tiếng sáo trúc vang lên, mỹ nhân hát hay múa giỏi, xen lẫn hương rượu thơm nồng, thật khiến người ta mê say.

Phiêu Kị tướng quân Dương Kiệu cắt ngang màn múa hát, say khướt đứng dậy nói: "Nhìn mấy thứ này buồn ngủ quá, không bằng để tại hạ múa kiếm lấy cảm hứng cho mọi người."

Mọi người vừa nghe, dồn dập vỗ tay khen hay.

Dương Kiệu lấy kiếm, lệnh nhạc sư tấu đàn cổ, mượn rượu tạo dáng, đạp bước xuất kiếm, từng chiêu từng thức, giống như phục hổ, thế mạnh mà kiên cương.

Mọi người vỗ tay khen hay, âm thanh đàn cổ đúng lúc dâng cao, hắn lại càng hăng hái, nhưng dù sao cũng say rồi, nhìn ai nấy cũng đều mờ ảo, lúc xoay người không cẩn thận để mũi kiếm quét qua vạt áo, tuột tay bay ra ngoài.

Tạ Thù chỉ nghe thấy mỹ nhân bên cạnh hét lên một tiếng, lúc ngẩng đầu thấy mũi kiếm kia đã đến trước mắt, người nàng bị lôi ngã ngửa về phía sau, cùng lúc ấy thanh kiếm cắm phập giữa án, ly rượu tun lên, rượu nhạt tung tóe.

Vệ Ngật Chi đỡ nàng dậy, vẫy lui mỹ nhân hoảng hốt khi nãy: "Tạ tướng không sao chứ?"

Dương Kiệu tỉnh rượu hơn nửa, vội vã quỳ xuống đất xin tha: "Thừa tướng thứ tội, hạ quan nhất thời lỡ tay, không hề cố ý mạo phạm."

Tạ Thù thấy hắn quỳ như thế, cũng biết hắn không cố ý, nhưng vẫn muốn nắm lấy cơ hội này chỉnh đốn hắn: "Suýt nữa tổn thương tính mạng bản tướng, ai biết ngươi có cố ý hay không?"

Dương Kiệu liên tục xin lỗi: "Thừa tướng thứ tội, hạ quan tuyệt đối không cố ý đâu ạ."

Vương Kính Chi chắp tay nói: "Thừa tướng ở quý phủ bị giật mình, hạ quan cũng có trách nhiệm. Phiêu Kị tướng quân cũng là có ý tốt mà thôi, kính xin Thừa tướng khoan dung cho ngài ấy đi."

Tạ Thù không ngờ hắn muốn xông ra làm người tốt, còn chưa đạt được mục đích trừng phạt Dương Kiệu, sao có thể dễ dàng bỏ qua.

Lúc này Vệ Ngật Chi bỗng nhiên rút thanh kiếm kia ra nói: "Bản vương sẽ múa kiếm một khúc khác, thay Phiêu Kị tướng quân bồi tội, kính xin Thừa tướng giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho hắn lần này."

Lúc trước Hoàng đế muốn mời Đại Tư Mã múa kiếm trong cung đều bị hắn uyển chuyển từ chối, không ngờ hôm nay lại có cơ hội nhìn thấy khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ.

Haizz, có quyền thế sướng thật đấy, ngay cả Vũ Lăng vương cũng phải cúi đầu trước Thừa tướng.

Tạ Thù cười cợt: "Cũng được, vậy phải xem Vũ Lăng vương múa kiếm có đủ để thỏa mãn bản vương không đã."

Vệ Ngật Chi liếc mắt ra hiệu cho Dương Kiệu lui về vị trí, hắn lại lệnh một nhạc sư khác đàn một khúc nhạc mới.

Tiếng đàn vang lên, Vệ Ngật Chi mặc trường bào rộng rãi, tay cầm trường kiếm, xuất kiếm theo điệu nhạc.

Một chiêu kiếm giống như mây nổi bốn phía, biển cả phai màu.

Một chiêu kiếm như giao long ẩn náu vực sâu, sóng gió cuộn trào.

Y phục uyển chuyển tung bay, đảo mắt trấn hồn nhiếp phách.

Đèn đuốc sáng lạn, người đẹp như châu ngọc, kiếm khí chấn động sơn hà.

Mọi người mê mải ngắm nhìn như mê như say, đã quên mình ở nơi nào, giống như được đích thân tới chiến trường, như đang thảo phạt quân địch, hư thực khó phân biệt, bốn phía bất động.

Khúc đàn quá ngắn, chẳng mấy chốc đã ngừng. Vệ Ngật Chi đổi tay cầm kiếm, nâng chén rượu trước án, cuối cùng vạch một đường, đưa tới trước mắt Tạ Thù.

"Xin mời Tạ tướng uống chén này, bản vương thay mặt Dương tướng quân bồi tội."

Tạ Thù đưa tay tỳ lên trán trở về hiện tại, cũng không khỏi âm thầm bội phục trong lòng. Lần đầu gặp gỡ thì bị tướng mạo của hắn mê hoặc, một thời gian dài chỉ tập trung làm sao đối phó hắn, cũng không còn để ý tới vẻ đẹp của hắn nữa, hôm nay lại giống như một lần nữa được trông thấy Vũ Lăng vương dung mạo phi phàm như lúc trước.

Một người mắt cao hơn đỉnh đầu, sao có thể coi trọng nàng chứ?

Nàng nhếch môi mỉm cười, liếc nhìn ly rượu, đưa tay đón lấy rồi uống một hơi cạn sạch.

Tào: cơ quan chuyên ngành của nhà nước thời xưa

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top