Chương 36+37+38+39+40

Chương 36

Ngày lễ tình nhân đã đến.

Hôm đó vào đúng ngày thứ tư, buổi học ít, nên đến tầm chiều nữ sinh trong phòng kí túc xá của bọn họ đều đã đi hết.

Phòng của Diệp Sơ cũng không ngoại lệ, Trương Tiểu Giai đã không thấy đâu từ sáng sớm, chắc là đã đi cùng Trác Húc rồi. Còn Khương Tử được một anh khóa trên khác khoa theo đuổi suốt một năm, cuối cùng cũng ôm được vào lòng, hai người cùng đi hẹn hò vui vẻ.

Buổi tối trong phòng, chỉ còn lại hai người là Diệp Sơ và Tưởng Phương Phi.

Tưởng Phương Phi rất thích buôn chuyện, thấy Diệp Sơ cả ngày không đi đâu, không nhịn được hỏi: "Diệp Tử, bạn trai của bạn không đến gặp bạn sao?"


Diệp Sơ lúc đó đang lướt web, sau tết ba cô mua cho cô một chiếc notebook để cô dễ dàng tra tài liệu, nghe Tưởng Phương Phi hỏi, bàn tay cầm chuột của cô hơi dừng lại.

"Ừ." Cô nhẹ nhàng lên tiếng.

Tưởng Phương Phi không đoán được nguyên do, tiếp tục nói: "Cũng đúng thôi, hai người ở xa nhau như thế, anh ấy tới đây cũng không dễ dàng, nhưng hôm nay là ngày lễ tình yêu, chắc anh ấy có tặng quà cho cậu nhỉ? Cậu nhìn xem, mới vừa rồi Khương Tử vừa mới cầm một bó hoa hồng to đi ra ngoài... Đúng rồi, anh ấy tặng cậu cái gì thế?"

Diệp Sơ lắc đầu: "Không có gì cả."

"Thật sao?" Tưởng Phương Phi có chút ngạc nhiên: "Ngày lễ tình yêu mà anh ấy không tặng quà cho cậu sao? Chắc là..." Cô nói đến đây thì nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng xấu hổ chữa lại: "Chắc là anh ấy muốn gây bất ngờ cho cậu đó?"

Bất ngờ ư? Diệp Sơ cười khổ, từ ngày đó cho đến tận hôm nay, anh cũng chẳng hề gọi cho cô một cuộc điện thoại.

Vừa lúc đó, điện thoại trong phòng reo lên.

Tưởng Phương Phi ngay lập tức chạy đến, tinh thần liền phấn chấn: "Ai nói không có bất ngờ nào? Mau xuống dưới đi!"

Ngoài mặt, Diệp Sơ tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trái tim vô thức đập loạn nhịp, cô cùng với Tưởng Phương Phi xuống dưới tầng. Đến phòng nghỉ ở bên dưới,liền nhìn thấy một bó hoa hồng rất lớn trên bàn hành chính, nói là tặng cho cô.

Diệp Sơ giật mình, theo phản xạ liền nghĩ ngay tới Vệ Bắc, nhưng lại cảm thấy, nửa tháng qua anh chẳng hề gọi điện cho cô, cũng khó mà làm ra những chuyện như này. Vừa lúc đó, điện thoại di động của Diệp Sơ nhận được một tin nhắn, cô vừa đọc xong, hàng lông mày liền nhíu chặt lại.

Tưởng Phương Phi thấy lạ, mới vừa rồi Diệp Sơ còn tốt, sao đọc tin nhắn xong ngay cả hoa cũng không cần liền đi thẳng lên trên tầng chứ? Cho nên cô vội vàng đuổi theo hỏi lý do.

Diệp Sơ thản nhiên nói một câu: "Tớ không thích"

Tưởng Phương Phi lại càng thấy kì quái, hỏi tiếp: "Tại sao lại thế? Là bạn trai cậu tặng mà?"

Diệp Sơ quay đầu lại,nghiêm mặt nói: "Là của Lục Lượng."

Cô vừa dứt lời, Tưởng Phương Phi cũng cau mày, vẻ mặt chán ghét.

Nói đến tên Lục Lượng này thì đúng thật là gã cực phẩm!

Người này hơn bọn cô hai khóa, là hội trưởng hội sinh viên của bọn cô, thành tích thì bình thường, năng lực làm việc cũng tạm, sở trường duy nhất chính là khéo nịnh hót nên được rất được lòng các giảng viên và các nhà cố vấn.

Nhưng người này nổi tiếng trong trường học không hẳn là vì tài năng "vuốt mông ngựa" của hắn, mà bởi vì hắn chuyên đi chọc ghẹo các nữ sinh năm thứ nhất. Trong khoa còn có lời đồn năm ngoái cậu ta theo đuổi một em năm nhất, đến nỗi phải chuyển khoa tới giờ liền được phong luôn danh hiệu: "Sát gái"

Thành tích học tập nổi bật, lại có nhan sắc nhất trong số các nữ sinh năm nhất, Diệp Sơ may mắn bị gã "Sát gái" này để mắt đến. Lúc đầu, mỗi lần cô đi họp cán bộ lớp thường kỳ luôn bị người này làm phiền nên đành trốn về. Lục Lượng thấy Diệp Sơ không để ý đến mình, hắn liền chuyển đổi sách lược mới là: gửi tin nhắn. Lúc nhiều nhất là khoảng mấy chục tin nhắn mỗi ngày, đến nỗi mà nghe thấy chuông báo mà Diệp Sơ cũng giật mình sợ hãi phải để sang chế độ im lặng, cuối cùng mới được yên tĩnh.

Nhưng Diệp Sơ đã quá xem thường ý chí của Lục Lượng. Đấy, bó hoa vừa rồi cũng chính là do hắn tặng, tin nhắn cũng là do hắn gửi, nội dung buồn nôn đến mức Quỳnh Dao đọc cũng thấy xấu hổ.

Đọc xong tin nhắn kia,Tưởng Phương Phi thở dài: "Diệp Tử,bạn bị một gã như này đeo bám mà không hề khó chịu, thật là giỏi đó."

Diệp Sơ im lặng: "Có thể là do khả năng chịu đựng của tớ tương đối mạnh."

"Ơ, Diệp Tử! Bạn bị tên kia đả kích đến nỗi biết nói đùa luôn kìa!" Tưởng Phương Phi tỏ ra kinh ngạc.

Diệp Sơ im lặng, đúng lúc đó, điện thoại di động lại reo lên, vừa nhìn màn hình, là Lục Lượng gọi tới. Diệp Sơ hít sâu một hơi, nghe máy.

"Em gái à, đã nhận được hoa chưa? Sao còn chưa trả lời tin nhắn của anh?" Một âm thanh nhiệt tình như nã pháo liên hồi trong điện thoại.

"Anh thật không biết xấu hổ, mời mang hoa của anh về đi." Diệp Sơ lạnh lùng nói.

"Tại sao lại thế? Em không thích hoa hồng sao? Vậy em thích hoa gì? Anh biết rồi, anh nên mua hoa bách hợp chứ nhỉ, hoa bách hợp rất xứng với em nha, em tựa như một đoá hoa bách hợp thuần khiết...."

"..." Diệp Sơ lặng lẽ cúp điện thoại, tắt nguồn.

Nhưng Lục Lượng không hề có ý định buông tha cho cô, thấy di động bị tắt nguồn, hắn lại kiên trì gọi đến điện thoại bàn.

Reng reng reng, reng reng reng....

Cuối cùng, Diệp Sơ thật sự nổi giận.

"Mẹ kiếp! Anh thật phiền phức!" Cô mắng xong, rồi cúp mạnh điện thoại.

Tưởng Phương Phi ngồi bên cạnh sợ hãi đến suýt ngã: "Diệp... Diệp Tử, cậu... cậu... hình như vừa mới mắng chửi người khác nha...." Ở cùng nhau hơn một học kì rồi, mà cô chưa từng thấy Diệp Sơ tức giận như thế bao giờ.

"Thế cũng tốt." Tưởng Phương Phi lại nháy mắt với cô: "Mắng thoải mái đi, kẻ như thế đáng bị mắng chửi!"

Vừa nói xong, điện thoại lại vang lên.

Lúc này, đến cả Tưởng Phương Phi cũng nổi giận: "Để xem cái tên này có chịu thôi đi không hả? Cậu đừng đi, để tớ nghe!" Nói xong, cô liền xắn tay áo lên.

Lúc đó, ở thành phố C xa xôi, Vệ Bắc không gọi được điện thoại di động cho Diệp Sơ, nên đành gọi đến điện thoại bàn,tiếng điện thoại vang lên, mãi mới kết nối.

Anh còn chưa kịp nói gì,đã thấy đầu dây bên kia mắng anh một trận.

"Anh có chịu thôi đi không hả? Diệp Tử không thèm để ý đến anh, anh còn làm phiền bạn ấy! Da mặt của cả thế giới này cộng lại cũng không dày bằng da mặt anh đâu,nếu tôi mà là anh, tôi đã lột da mặt làm đường sắt Thanh Hải- Tây Tạng* rồi! Tôi nói cho anh biết, soi gương xem bộ dáng mình ra sao mà dám theo đuổi Diệp Tử nhà chúng tôi hả? Đừng có mơ mộng nữa, mau cút đi ngủ đi!"

Nói xong liền cúp điện thoại cái rầm!

Vệ Bắc cầm điện thoại, toàn thân cứng đờ!

Anh chàng Lương Nhị Soái lại gần hỏi anh: "Anh Bắc, anh làm sao thế?"

Vệ Bắc hồi thần, mặt đen như Bao Công, túm lấy bả vai hai anh chàng đẹp trai kia hỏi: "Anh hỏi cậu, anh có đẹp trai không?"

Nhị Soái 囧: "Cái này...."

"Nói xem, anh có đẹp trai không? Ngắm kĩ vào?"

Nhị Soái lau mồ hôi: "Anh Bắc, anh bị cái gì kích động vậy? Cho dù bạn gái anh không cần anh thì cũng đừng như vậy...em...em không có sở thích đó đâu...."

"... Cút!" Vệ Bắc đạp cậu ta một phát.

Nhị Soái lăn một vòng liền bỏ chạy, vừa chạy vừa rêu rao: "Anh Bắc đẹp trai nhất luôn! Có tin mới, anh Bắc tút tát nhan sắc!"

Để lại Vệ Bắc đứng đó tức đến nghiến răng nghiến lợi: Diệp Siêu Nặng em giỏi lắm, em không muốn để ý đến tôi sao? Được, tôi cũng chẳng cần để ý đến em, để xem ai quan tâm ai trước!"

Lúc này, hai người thật bướng bỉnh.

Lễ tình nhân đi qua, mọi việc đều bình thường trở lại.

Diệp Sơ mỗi ngày đều bần thần ngồi trong kí túc xá, nếu không lên lớp thì lại đi lên thư viện, cảm giác như cuộc sống cứ vô tri vô giác mà trôi qua.

Cho đến tháng năm,lại kì nghỉ lễ, chủ nhiệm lớp bỗng nhiên tìm cô có việc.

Chuyện này rất kì lạ, bởi vì ở trường đại học, giáo viên chủ nhiệm cực kì hiếm xuất hiện trong lớp.Ví dụ như cô giáo Vương Phương chủ nhiệm lớp của cô, cả một năm trời chỉ đến lớp đúng ba lần, đầu năm cuối năm một lần, giữa năm lại một lần nữa, tổng cộng thời gian đến cũng mới có hai tiếng đồng hồ. Hôm nay lại chủ động tìm Diệp Sơ nói chuyện, thật là khiến người ta kinh ngạc

Vương Phương tìm Diệp Sơ,ban đầu cũng không có chuyện gì sau đó có hỏi về tình hình một số việc trong lớp.Cô vừa trả lời xong, thì cô giáo khéo léo nói: "Mới vừa rồi có người phản ánh với cô, nói rằng ban cán sự lớp thiếu trách nhiệm...."

Vương Phương cũng không nói sâu thêm về vấn đề này, trò chuyện mấy câu rồi để cho Diệp Sơ về.

Mấy ngày sau, Bí thư đoàn bỗng nhiên thông báo cho ban cán bộ lớp, nói là chủ nhiệm lớp có vài việc muốn tuyên bố với mọi người, việc Diệp Sơ không thèm quan tâm, đến lúc ấy mới thấy vấn đề trở lên nghiêm trọng hơn.

Khuôn mặt Vương Phương u ám phê bình tất cả ban cán sự, còn trách lớp trưởng làm việc thiếu trách nhiệm, nói các giáo viên không hài lòng về tình hình lớp của cô, muốn mọi người trở về suy nghĩ cho cẩn thận một chút. Nếu như còn vấn đề như thế nảy sinh, sẽ phải thay đổi ban cán sự mới.

Diệp Sơ cũng bị ảnh hưởng, cô hoàn toàn không hay biết gì, cho nên những lời nói của Khương Tử khiến cô bừng tỉnh: "Diệp Tử à, bạn phải cẩn thận Lục Lượng đấy."

Diệp Sơ lúc này mới chợt hiểu ra, hoá ra mấy tháng nay Lục Lượng không đến làm phiền cô, là bởi vì đã ghi thù với cô rồi.

Khương Tử khuyên cô phải chú ý mọi việc,trường học cũng là một xã hội thu nhỏ, không hề đơn giản.Diệp Sơ im lặng gật đầu, trong lòng cũng dễ chịu hơn. Không phải vì Lục Lượng hãm hại cô, mà bởi vì hôm nay có nhiều cán sự lớp như thế, nhưng lại không có một ai dám đứng lên nói đạo lí, tất cả mọi người đều cúi đầu... Sao cô giáo lại quen biết cái người đáng bị ăn chửi như thế chứ, cô còn chưa kịp hỏi thêm mấy câu đã bị khí thế áp bách của Vương Phương làm mất.

Đây là trường đại học mà cô đã chọn sao? Diệp Sơ bỗng cảm thấy hoang mang.

Chương 37


Chuyện của Lục Lượng trong lớp mới qua không lâu thì đã có một chuyện khác xảy ra trong phòng của Diệp Sơ.

Vốn đây là chuyện mà mọi người cho là không may xảy ra thế nhưng lại ảnh hưởng đến sinh hoạt trong phòng Diệp Sơ. Tưởng Phương Phi là thủ quỹ vừa mới thu mấy nghìn tệ tiền mua tài liệu để trong tủ đã bị kẻ trộm lấy hết sạch.

Đọc xong những chữ cuối cùng trong dòng tin nhắn này, sâu trong lòng Diệp Sơ như thể có một cái gì đó muốn bật ra ngoài mà cô không thể khống chế được, vì thế cô liền đứng lên mặc quần áo chạy ra ban công.

Đêm khuya vắng người, đèn cũng tắt hết.

Tay cô cầm điện thoại di động hơi run run mà tìm một dãy số quen thuộc rồi nhấn nút gọi đi.

Điện thoại vang lên một lúc lâu, cuối cùng không đợi Vệ Bắc mở miệng Diệp Sơ đã nói: "Em rất nhớ anh."

Chương 38

Suốt bốn tháng chiến tranh lạnh, cuối cùng Diệp Sơ cũng nói ra được câu nói kia. đối diện với sự im lặng của đầu bên kia điện thoại, trái tim cô đập mạnh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.

Vừa lúc đó, giọng nói ỉu xìu của Nhị Soái truyền tới: "Chị dâu... Chị gọi có thể alo một tiếng trước được không, em sợ anh Bắc sẽ đánh em..."

Diệp Sơ ngây ra, lúc này mới phát hiện người nghe điện thoại không phải Vệ Bắc, ngay sau đó liền ngượng ngùng, vội vàng cúp điện thoại.

Vừa cúp máy không lâu, điện thoại Vệ Bắc đã gọi đến, điện thoại vừa kết nối liền quát cô: "Diệp Siêu Nặng, em bị bệnh à, hơn nửa đêm rồi mà còn gọi điện thoại!"

Rõ ràng là bị anh mắng nhưng mà nghe thấy giọng nói quen thuộc, khóe miệng Diệp Sơ cứ nhếch lên.

Thấy phía bên kia không đáp lại, Vệ Bắc nhận thấy thái độ của mình có vấn đề, vội vàng dịu giọng xuống, nói: "Không phải anh quát em đây mà là em ngủ muộn quá không tốt."

Chẳng biết tại sao, tâm tình lại rất tốt, ở đầu bên kia điện thoại, Diệp Sơ che miệng len lén cười.

Thấy Diệp Sơ vẫn không đáp lời lại, cuối cùng Vệ Bắc hơi sốt ruột, nói với Nhị Soái đứng bên cạnh: "Mẹ kiếp! có phải mày nói cái gì dọa bà xã tao không hả?"

Nhị Soái uất ức sụt sịt, vẻ mặt cầu xin nói: "Anh Bắc anh đừng đổ oan cho em, em không nói gì cả...."

"Vậy sao bà xã tao lại phớt lờ tao?"

"Em làm sao mà biết được?" Nhị Soái đang giả vờ lau mấy giọt nước mắt chua xót, lẩm bẩm trong miệng: "Rõ ràng vừa nãy chị dâu nói nhớ anh..."

Cái gì cơ? Vệ Bắc giật mình, đưa chân đá văng Nhị Soái ra, cầm điện thoại di động chạy ra ngoài.

Diệp Sơ chỉ nghe thấy đầu bên kia vang đến tiếng bước chân bịch bịch, đến khi không nghe thấy tiếng bước chân nữa thì giọng nói của Vệ Bắc vang lên: "Anh ra hành lang rồi."

"Hả?"Diệp Sơ không biết anh muốn làm gì.

"Bên cạnh không có ai."Vệ Bắc lại nói thêm.

"Vâng."

Vệ Bắc nôn nóng: "Mẹ nó chứ em nói lại lần nữa thì sẽ chết hả?"

Diệp Sơ suýt phì cười, cố nhịn cười giả bộ nghiêm túc nói: "Khuya rồi, mai nói sau."

"Không được!" Vệ Bắc đâu chịu ngừng: "Nếu hôm nay em không nói, anh sẽ không tha cho em."

"Không tha thì làm gì được?"

"Diệp Siêu Nặng, em cho là ở xa như thế anh không có cách dạy dỗ em đúng không?"

Diệp Sơ suy nghĩ một lúc, rất nghiêm túc mà trả lời: "Ừ đấy." Cô nghĩ nếu cô đã nói như vậy thì đầu bên kia cũng tức giận đến giậm chân, thế nhưng đợi một lúc lâu, cũng chưa thấy anh quát lên.

Một lát sau, cô nghe thấy tiếng thở dài, Vệ Bắc nói: "Anh cũng rất nhớ em..."

Ngay lập tức trong lòng như có cái gì chạm vào, Diệp Sơ cảm thấy mũi hơi xót, suốt bốn tháng trời, nói không nhớ thì đúng là nói dối, quả thực cô nhớ anh đến phát điên lên ấy.

Cô chỉ há miệng, muốn nói thật ra em cũng nhớ anh, vừa mới mở miệng, điện thoại đã bị ngắt kết nối.

Gọi lại, thì tắt máy.

Chẳng lẽ hết pin? Diệp Sơ 囧囧 nghĩ, vừa lúc đó, điện thoại nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ: "Báo cáo chị dâu, anh Bắc nói điện thoại của anh đã bi sĩ quan chỉ huy tịch thu rồi."

Diệp Sơ: "...."

Nửa đêm chạy ban công gọi điện thoại, kết quả là Diệp Sơ vinh quang mà ngã bệnh. Đầu tiên chỉ là ho khan vài cái qua loa thôi, đến khi thấy nghiêm trọng, người đã không dậy nổi.

"Gọi điện bảo cha mẹ em đến đón đi." Trác Húc cất ống nghe đi, quả quyết nói.

"Nghiêm trọng thế à?" Diệp Sơ uể oải hỏi.

Trác Húc cười rộ lên: "Em nói thử xem? Vậy thì em tính nằm ở phòng này vài ngày à, dù sao Tiểu Giai ở chỗ anh, cũng không ảnh hưởng đến em ấy."

Trương Tiểu Giai ở bên cạnh trừng mắt nhìn anh một cái.

Diệp Sơ không biết phải làm thế nào, tháng sau là thi cuối kỳ, bây giờ tất cả mọi người đều vội vàng ôn tập, nhìn cô ho khan mỗi tối, quả thật rất ảnh hưởng đến mọi người.

Vả lại, kể từ sau khi biết lần trước Tưởng Phương Phi cố ý gài bẫy mình, cô hết sức duy trì khoảng cách với cô ta, chỉ có người kia vẫn không nhận ra mà thôi, mỗi ngày quấn lấy cô đi học cùng, ăn cơm cùng.

Cô cũng không phải là người sẽ đem chuyện này ra vạch mặt người khác, nhưng không có nghĩa là cô không quan tâm, ít nhất không phải bây giờ.

Diệp Sơ vừa nghĩ như vậy thì gật đầu: "Em về nhà ạ."

"Mấy ngày này cần bổ sung thêm nhiều chất dinh dưỡng, chú ý nghỉ ngơi, ngoài ra đừng quên uống thuốc." Trác Húc vừa cầm giấy chuẩn bệnh vừa dặn dò.

"Chỉ nói lời thừa." Trương Tiểu Giai lẩm bẩm một tiếng.

Trác Húc nghe xong cũng không tức giận, cười híp mắt lại dặn dò Diệp Sơ vài câu, vô cùng kiên nhẫn.

Từ phòng cứu thương đi ra, Diệp Sơ không nhịn được nói: "Thật ra tớ thấy Trác Húc đối với cậu rất tốt..."

"Tốt cái rắm!" Trương Tiểu Giai mắng: "Cậu không biết từ nhỏ đến lớn anh ta bắt nạt tớ thế nào đâu!"

"Các cậu biết nhau từ bé?"

"Tớ biết anh ấy từ hồi tiểu học."

"Sao hai cậu lại quen nhau?"

Trương Tiểu Giai yên lặng liếc nhìn Diệp Sơ, nói: "Mẹ anh ấy lấy cha tớ, nên bọn tớ biết nhau." Nói xong, Diệp Sơ còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì người đã đi xa rồi.


Lưu Mỹ Lệ nhận điện thoại của con gái, bà vội vội vàng vàng chạy ngay tới trường học, thấy bộ dạng ốm yếu của Diệp Sơ thì vô cùng đau lòng, suốt dọc đường cằn nhằn không ngừng.

Bệnh của Diệp Sơ vốn dĩ cũng không nhẹ, vì vậy cơn nhức đầu càng ngày càng khó chịu hơn.Về đến nhà cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại đã là buổi tối, trong phòng tối đen như mực, điện thoại di động cô để bên cạnh cái gối chợt lóe sáng.

"Alo?"Diệp Sơ mệt mỏi nhận điện thoại.

"Em về nhà à?" Vệ Bắc hỏi.

"Vâng, vừa mới ngủ dậy, nhức đầu..."

"Vậy em nghỉ cho khỏe đi, mấy hôm nữa có lẽ anh sẽ về."

"Vâng." Diệp Sơ chậm chạp đáp lại một câu, một lúc sau mới ngợ ra, hỏi: "Anh về làm gì?"

"Không sao, trong nhà có tí việc." Anh trả lời rất bình tĩnh.

Diệp Sơ cũng không muốn nghĩ nhiều, hai người lại tiếp tục trò chuyện mấy câu, bệnh của Diệp Sơ lại tái phát, lúc nói chuyện chỉ đáp được vài câu rời rạc, Vệ Bắc cũng không trách cô, nhắc cô chú ý giữ sức khỏe liền cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Sơ nằm trên giường, ngẩn ngơ một lúc lâu, cứ cảm thấy cuộc điện thoại vừa rồi có gì đó là lạ. Nhưng vẫn không thể nói ra nó lạ ở chỗ nào? Cô cố gắng suy nghĩ thêm lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, còn về những gì Vệ Bắc nói trong điện thoại, đều bị cô vứt khỏi đầu rồi.

Dù sao cũng có cha mẹ chăm sóc, Ở trường Diệp Sơ bị phát bệnh mấy ngày, mới ở nhà có một hôm mà đã đỡ hơn nhiều.

Lưu Mỹ Lệ thấy con gái bình phục nhanh, trong lòng cũng vui vẻ lên, bữa cơm tối còn làm mấy món ăn đặc biệt, vừa ăn cơm vừa nói những chuyện đâu đâu.

Nói chuyện được một lúc thì Diệp Kiến Quốc đột nhiên hỏi bà xã: "Bà có nghe nói về chuyện ông Vệ không?"

Ông Vệ được nhắc đúng là chỉ cha của Vệ Bắc- Vệ Đông Hải, mặc dù biết con gái và con trai nhà ông Vệ cũng không có quan hệ gì, nhưng Lưu Mỹ Lệ vẫn cẩn thận một chút, nháy mắt với chồng: "Cái gì mà ông Vệ mới chẳng cháu Vệ, ăn cơm đi." Sau đó vội vàng đổi chủ đề.

Diệp Sơ không biết hai người đang nói về cha của Vệ Bắc, cơm nước xong liền về phòng.

Cơ bản ở nhà cô không có hoạt động gì để giải trí, chỉ có lên mạng xem phim, nhưng chuyện này chỉ nhằm đốt thời gian mà thôi, thoáng cái đã đến chín giờ tối.

Chín giờ, theo thói quen, Diệp Sơ lấy điện thoại di động ra xem.

Mấy hôm nay tên Vệ Bắc kia bị sĩ quan chỉ huy cấm liên lạc, khi đó hai người rất ít khi liên lạc cho nhau, toàn dựa vào anh cướp điện thoại di động của Nhị Soái nên thỉnh thoảng hai người mới có thể gọi vài cuộc điện thoại. Nhưng từ sau khi cô xin phép nghỉ học về nhà, dường như cuộc nói chuyện điện thoại với anh cũng ít đi, cả ngày hôm nay cũng không có lấy một tin nhắn.

Diệp Sơ chỉ nghĩ là anh không có điện thoại nên khó liên lạc, cũng không để ý, đứng dậy đi ra ngoài rót nước.

Lúc đi ngang qua phòng của cha mẹ, bỗng nhiên nghe thấy hai người nhỏ giọng nói chuyện, cô không cố ý nghe lén nhưng mà lại có một cái tên bay vào lỗ tai mình, liền cố gắng nghe được hai câu, vừa nghe xong mặt cô bắt đầu trắng bệch.

Lưu Mỹ Lệ trách móc chồng: "Ông nói chuyện sao không suy nghĩ một chút hả? Tôi đã bảo ông trước mặt con gái thì đừng có nhắc đến thằng ranh nhà họ Vệ kia, ông lại còn nói."

"Có gì liên quan? Đây đều là những chuyện hồi xưa rồi, dù sao con gái cũng lớn rồi, nó mà thực sự thích ai thì bà cũng đừng xen vào."

"Sao tôi lại không xen vào? Tôi chính là mẹ của nó đấy! Hơn nữa bây giờ Vệ Đông Hải xảy ra chuyện đó, ai muốn có liên quan đến xui xẻo của nhà họ."

"Sao lại nói như vậy, đều do người ta đồn đại, nói không chừng ông Vệ đúng là trong sạch đấy."

"Trong sạch ấy à, bây giờ cái chức vị ấy không có mấy người là không ăn hối lộ, hôm nay tôi còn nhìn thấy con trai ông ấy về đấy..."

Những câu nói tiếp theo Diệp Sơ cũng không nghe vào, cô lùi về sau một bước, rồi mới đứng vững được, nhẹ nhàng bỏ cái cốc đang cầm trên tay lên bàn, nghiến chặt răng.

Chương 39

Tần Dao bần thần cầm điện thoại trong tay, khuôn mặt càng thêm tiều tuỵ. Bà không nhớ rõ, tháng trước mình đã gọi biết bao nhiêu cuộc điện thoại vì chồng, không hiểu tại sao Vệ Đông Hải lại bị người ta vu oan chuyện nhận hối lộ, bà cũng đã nhìn thấu mối quan hệ thân thiết kia. Đáng lẽ ra chỉ mong sao thân thiết với chồng mình, giờ thấy bọn họ như vậy chỉ sợ tránh không kịp, chứ đừng nói là có người giang tay giúp đỡ.

Đã nói chốn quan chức cũng như một cái chiến trường, năm trước, khi chồng bà mới lên làm phó thị trưởng, nếu bà phản đối, có lẽ bây giờ đã tốt hơn, ai nói quyền cao chức trọng là tốt đây? Bà thầm nghĩ chồng bà dù chỉ là một trợ lý nho nhỏ không có tiếng tăm gì, nhưng ít nhất ba người nhà họ cũng có thể vui vẻ thoải mái cùng nhau ăn cơm.

Tuy nói như thế, nhưng bà một mực không tin chồng bà sẽ làm ra việc như thế, Vệ Đông Hải là người thế nào, họ đã chung giường chung gối hơn hai mươi năm nay, bà còn không hiểu rõ sao? Chuyện này nhất định sẽ có ngày sáng rõ, đây cũng là lời đầu tiên con trai nói với bà,bà cũng nhất định tin tưởng.

Cộc... cộc...cộc.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, từ khi chồng bà gặp chuyện xui xẻo kia đến nay, đã lâu rồi nhà họ không có khách tới thăm, trời đã tối thế này, ai đến vậy chứ?

"Ai vậy?" Tần Dao đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi đi ra mở cửa.

Nhà Vệ Bắc cũng gần nhà cô, cho nên địa chỉ cũng không hề khó tìm. Chỉ là Diệp Sơ không ngờ mình không kịp suy nghĩ gì mà cứ thế lao đi, cho đến khi Tần Dao mở cửa nhìn cô mà tỏ ra kinh ngạc, cô mới cảm thấy lúng túng.

"Dì ạ." Cô khẽ chào một câu.

Tần Dao hồi thần, hơi khó hiểu: "Diệp Tử à, đã muộn thế này, cháu..."

"Dì ơi, Vệ Bắc có nhà không?" Diệp Sơ hỏi thẳng.

Cuối cùng Tần Dao cũng hiểu ra: "Ừ, ừ! Cháu vào ngồi đi, tiểu Bắc vừa mới về, dì bảo nó đi tắm rồi."

Quả nhiên anh đang ở nhà, có nghĩa là lời cha mẹ nói là thật? Sao lại thế được, trong lòng Diệp Sơ nặng trĩu. "Vâng." Cô gật đầu rồi đi vào.

Nếu nhớ không lầm, thì đây là lần thứ hai cô đến nhà anh, lần đầu tiên là khi anh ném bùn vào bộ váy của cô, cô bị mẹ lôi sang để mách tội, thoáng chốc đã mười năm trôi qua, ai mà nghĩ được, lần thứ hai cô sang lại trong tình huống như vậy.

Tần Dao để Diệp Sơ vào nhà, trong lòng bà cũng đoán được quan hệ của cô với Vệ Bắc, nhưng giờ bà vui không nổi, vì dựa vào tình trạng hiện giờ của nhà bà, cho dù Diệp Sơ không có ý kiến gì, thì sợ rằng cha mẹ cô cũng chẳng nguyện ý để con gái quý báu ở bên cạnh con trai của một tội phạm tham ô.

Bà nghĩ như thế, không khỏi thở dài, rất nhiều việc bà cũng không thể giúp được, đành để cho bọn trẻ tự mình giải quyết vậy.

"Diệp Tử, tiểu Bắc vẫn còn mệt, nếu không cháu vào trong phòng chờ nó đi?"

"Vâng ạ." Diệp Sơ gật đầu rồi đi vào trong phòng Vệ Bắc.

Điển hình của phòng con trai chính là trên kệ sách đầy ắp các mô hình, trên tường thì dán ảnh ngôi sao bóng đá, trên bàn học còn có một bức ảnh gia đình ba người chụp chung. Diệp Sơ nhìn xung quanh đánh giá một chút,rồi phát hiện ra trong phòng có duy nhất một thứ đồ của con gái, đó là một con búp bê heo rất xấu treo ở đầu giường.

A! Cô nhớ con búp bê này, lúc hai người đi ăn KFC hồi cấp ba đã mua thêm một phần ăn có khuyến mại, không ngờ anh còn giữ.

Trong lòng Diệp Sơ có chút xúc động, đi đến cầm nó lên tay.

"Diệp Tử à, phòng có hơi bừa bộn, cháu đừng để ý nha." Tần Dao nói.

Diệp Sơ đang định trả lời, thì chợt nghe thấy tiếng Vệ Bắc ở ngoài cửa: "Mẹ, sao lại..."

Cô quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói, đúng lúc Vệ Bắc nhìn qua. Anh vừa mới tắm xong, trên người mặc chiếc áo T-shirt với chiếc quần thể thao, đầu tóc ướt rượt,vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô: "Diệp Tử?"

"Hai đứa nói chuyện đi, dì ra ngoài đun nước." Tần Dao cũng thức thời, ra khỏi phòng.

Bà vừa đi, thì trong phòng chỉ còn mỗi hai người bọn họ rồi, Vệ Bắc không dám tin vào mắt mình, cho đến khi Diệp Sơ cầm con búp bê trong hay vẫy vẫy với anh, lúc này anh mới hồi thần tin tưởng đó là cô thật.

"Cái này, vẫn còn sao?" Diệp Sơ hỏi muốn giảm bớt sự căng thẳng trong lòng, nói thật thì đây là lần đầu tiên cô vào phòng con trai.

Vệ Bắc đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, giật lấy con búp bê trong tay cô: "Cái gì mà 'cái này'? Nó có tên, gọi là Siêu Nặng!"

Diệp Sơ phì cười: "Cái tên này thật khó nghe."

Vệ Bắc cũng cười: "Đúng là khó nghe thật, nhưng mà anh thích."

Khi anh nói những lời này, ánh mắt lại nhìn cô chăm chú. Diệp Sơ cảm thấy gương mặt mình nóng lên, cố ý quay đi không nhìn vào mắt anh, một lát sau, trước mặt được đưa đến một chiếc khăn bông.

"Giúp anh lau tóc." Anh vẫn như nhiều năm trước, nói gì cũng có thói quen dùng câu ra lệnh.

Diệp Sơ gật đầu, cầm lấy chiếc khăn bông, để cho anh quay lưng về phía mình, rồi sau đó từ từ lau hết nước cho anh, hai người ở rất gần, cô có thể ngửi thấy hương thanh mát từ trên tóc anh, một loại hương có ma lực khiến cho người ta cảm thấy yên bình.

Căn phòng chợt yên tĩnh hẳn, hai người họ không ai nói gì với đối phương, nhưng cũng chẳng người nào định mở miệng trước, ngược lại là muốn hưởng thụ sự yên ổn khó có được này.


Từ nhỏ đến giờ, họ rất hiếm khi ở cùng nhau thế này.

Một lát sau, Vệ Bắc bỗng tựa đầu vào trong ngực Diệp Sơ: "Diệp Tử." Anh gọi cô một tiếng, rồi thấp giọng nói: "Anh cảm thấy, anh rất không hiểu chuyện."

Diệp Sơ không đáp lời, vẫn tiếp tục giúp anh lau tóc.

"Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ biết mang lại phiền phức cho gia đình, gây ra một đống hoạ rồi lại còn trách ba anh đánh anh,còn gọi ông là lão già, lời nói bảo thủ. Cho đến khi mẹ gọi điện cho anh, nói cha xảy ra chuyện nhưng không muốn để anh biết, sợ ảnh hưởng đến việc học tập của anh, lúc đó anh mới phát hiện trước đây mình đã sai quá rồi, nhưng bây giờ, ngay cả việc đứng trước mặt cha nói một tiếng xin lỗi, anh cũng không thể làm được..."

Diệp Sơ dừng động tác trên tay, trong lòng cô xúc động.

Qua nhiều năm như thế, người con trai này đã mang lại cho cô ấn tượng về sự kiêu ngạo, ngang ngược, không biết nói lý lẽ, nhưng chưa bao giờ anh lại mất đi cái vẻ ấy như ngày hôm nay, tựa vào ngực cô và tâm sự, phơi bày tất cả sự yếu đuối của mình trước mặt cô.

Cảm giác này thật sự rất tuyệt.Tưởng như đã hiểu rõ, nhưng hoá ra cô lại chẳng hiểu được gì. Anh kiêu ngạo để che đậy sự yếu đuối, đằng sau sự nghịch ngợm chứa bao sự dịu dàng, có khi không chịu nói lí lẽ, nhưng cũng có lúc lại nói đúng ý tứ của người khác. Có lẽ trên một phương diện nào đó, hai người họ rất giống nhau.

Cô độc nhưng lại khao khát mình không cô đơn.

Khoảnh khắc đó, trong lòng cô rung động, cô đưa tay ôm lấy anh: "Đừng buồn, mọi việc sẽ tốt thôi, em tin anh."

Mấy ngày qua trong lòng luôn buồn phiền, vì cái ôm nhẹ nhàng này mà anh cũng cảm thấy thoải mái. Vệ Bắc đứng thẳng người, ôm Diệp Sơ vào ngực: "Trước kia là anh sai, anh không nên nghi ngờ em, thật xin lỗi..."

Trong mắt Diệp Sơ, ít nhất câu xin lỗi này cũng đã khiến bốn tháng chiến tranh lạnh kia tan như mây khói.

Anh vĩnh viễn sẽ không biết, bốn tháng qua em đã nghĩ đến anh nhiều bao nhiêu, Diệp Sơ dụi đầu vào trong ngực anh, tiếng trái tim đập ngay bên tai, cô thì thầm: "Em cũng vậy..."

"Hai đứa!" Tần Dao đẩy cửa đi vào, thấy cảnh hai đứa trẻ đang ôm nhau rất tình cảm, thì hơi lúng túng: "Hình như mẹ tới không đúng lúc, hai đứa cứ tiếp tục, tiếp tục..." Bà nói xong định đóng cửa đi ra, nhưng cửa vừa mới đóng lại mở ra: "Không được rồi, Diệp Tử à, hình như mẹ cháu đang tìm cháu."

Gì cơ? Diệp Sơ giật mình, mới vừa rồi cô nghe loáng thoáng thấy tiếng gọi của mẹ ở tầng dưới, giọng của Lưu Mỹ Lệ vốn đã lớn, giờ phát hiện không thấy con gái đâu liền gọi ầm cả khu chung cư để tìm người.

Cô vội vàng đứng dậy: "Dì à, cháu về trước đây ạ."

"Anh đi cùng em!" Vệ Bắc vội vàng đứng lên định bước đi theo, lại bị Tần Dao giữ lại.

Bà nhìn con trai lắc đầu: "Chờ chuyện của cha con qua rồi hãy nói, bây giờ chưa phải lúc." Với tình hình trước mắt, tình yêu tuổi trẻ lại không bền vững, một người từng trải năm mươi năm như bà cũng đã hiểu rõ.

Vệ Bắc hiểu ý mẹ, cũng dừng chân.

Mặc dù trong lòng ngàn vạn lần không muốn, nhưng anh và cô đều giống nhau, tin tưởng tình cảm giữa hai người còn phải gặp nhiều khó khăn trắc trở hơn nữa, nhưng chắc chắn cuối cùng cũng có một ngày sau cơn mưa trời lại sáng, có thể nhìn thấy cầu vồng rực rỡ.

Chương 40

Gần tới cuối kì, tất cả các bạn học xung quanh cô cũng bắt đầu ra sức học một cách cần mẫn, ngay cả kẻ trốn học chuyên nghiệp như Tiểu Giai cũng không ngoại lệ. Cảm giác như không khí ở thư viện dường như phảng phất mùi thuốc súng.

Chỉ có Diệp Sơ lại không thể chuyên tâm.

Điều này cũng khó trách, nhà Vệ Bắc gặp phải chuyện lớn như vậy, làm sao cô có thể không lo lắng được? Nhưng có lo lắng cũng chẳng ích gì? Vụ án vẫn bị gác lại, tin tức càng ngày càng lan rộng, thậm chí ngay cả Lâm Mậu Mậu học ở trường xa như vậy cũng biết tin rồi hỏi bóng hỏi gió Diệp Sơ để chứng thực.

Dĩ nhiên Diệp Sơ sẽ không nói, những sự lo lắng trong lòng cô lại càng tăng lên.

Một người kiêu ngạo như Vệ Bắc, sao có thể chịu nổi khi nghe những tin đồn đó? Chỉ sợ trong lòng anh cũng khó chịu hơn so với bất kỳ ai khác, do mấy lần nói chuyện điện thoại gần đây giữa bọn cô liền có thể nhận ra điều này.

Anh ít nói hơn, cậu thiếu niên ngạo mạn ngày xưa giờ càng ngày càng trở nên trầm mặc

Có lẽ đây chính là hiện thực, cho dù là tảng đá cũng phải thay đổi.

Liệu có một ngày nào đó, tình cảm của bọn họ cũng sẽ bị năm tháng vô tình mài mòn không? Diệp Sơ bỗng dưng cảm thấy hoang mang. Trong tâm trạng lo được lo mất này, kì thi cuối kì đã kết thúc.

Hiệu suất hoạt động của trường cao đến kinh ngạc, môn thi cuối cùng còn chưa kết thúc thì kết quả của mấy môn thi trước đã được công bố rồi. Diệp Sơ là lớp trưởng nên đương nhiên cô sẽ biết tin sớm hơn so với các bạn khác, rất nhanh cô đã biết được kết quả của mình.

Kết quả không được tốt lắm, tuy không đến nỗi xếp cuối nhưng so với thành tích lúc trước của cô thì đã bị tụt giảm rất lớn. Ngược lại Tưởng Phương Phi cùng phòng trong đợt thi trước đứng ở top cuối của lớp, bây giờ kết quả mấy môn đều khác xa, vượt lên đứng đầu.

Diệp Sơ vốn không phải người có tính ghen tị, nhưng nhìn người đã từng lừa gạt mình thi tốt hơn mình như vậy, trong lòng luôn cảm thấy có phần không vui.

Chuyện của Vệ Bắc, cộng thêm thành tích này còn trực tiếp đưa đến nhà vào kỳ nghỉ, tâm trạng của Diệp Sơ suy sụp hẳn.

Là một người mẹ, Lưu Mỹ Lệ dễ dàng nhận ra con gái có gì đó khác thường, trong lòng bà mơ hồ đoán ra được đã có chuyện gì đó nhưng lại không nắm bắt được tâm tư của bọn trẻ, nghĩ tới nghĩ lui, bà lại nghĩ tới một chủ ý.

Chủ ý lần này thật tệ, dẫn đến tâm tình của Diệp Sơ vốn đã không tốt lại càng kém hơn, bởi vì mẹ cô đề nghị cả nhà đi du lịch.

Du lịch vốn là một chuyện tốt, nhưng cái từ du lịch từ trong miệng Lưu Mỹ Lệ nói ra lại là một tai hoạ, bởi vì bà rất có thể làm ra như vậy.Ví dụ như không thấy túi du lịch, mất vé xe, rồi nướng thịt suýt nữa thì gây ra cháy rừng và vô vàn các tình huống, gặp mãi cũng thành quen.

Nói tóm lại, cho dù là đi du lịch ở đâu chăng nữa, chỉ cần có mẹ của cô thì chung quy cũng không phải là một chuyện tốt.

Được mệnh danh là: sát thủ du lịch.

Cho nên sau khi mẹ cô đưa ra ý kiến muốn cả nhà cũng đi du lịch,bình thường Diệp Sơ là người nghe lời nhưng lúc này đứng dậy phản đối đầu tiên, miễn cưỡng lấy lí do là thời tiết quá nóng, sợ cháy nắng.

"Mùa hè nhất định phải ra biển phơi nắng mới thấy thoải mái mà, Diệp Sơ, con không muốn cùng ba mẹ đi du lịch sao?"

Diệp Sơ im lặng,trong lòng lặng lẽ trả lời một chữ.

Lưu Mỹ Lệ thấy con gái không đi, liền nháy mắt với chồng: "Cha nó, ông có thấy đúng không hả?"

Diệp Kiến Quốc im lặng, một lúc lâu sau yếu ớt nói: "Trời nóng như vậy, thật sự không nên..."

"Trời nóng như vậy, tôi cũng không muốn rửa bát, tháng này ông rửa bát đi?"

Diệp Kiến Quốc đường đường là một nam nhi bảy thước mà lại chỉ vì một tháng rửa bát này mà thoả hiệp, đổi đề tài nói: "Thật sự cũng không muốnở nhà, hay cứ đi ra ngoài một chút đi, đi cũng tốt."

Diệp Sơ: "...."

Địađiểm du lịch là ở Tam Á, ánh mặt trời, sóng biển, bờ cát,tất cả đều là những nhân tố không thể thiếu vào mùa hè.Chỉ là Diệp Sơ không có lòng dạ nào để thưởng thức, trên đường ra sân bay lộ rõ vẻ buồn bực không vui.


Chuyến đi này, Lưu Mỹ Lệ cũng không gây ra nhiều chuyện, ngoại trừ một lần rơi ví tiền, ngồi nhầm hai chuyến xe, suýt nữa thì lạc đường ngoài biển không về được, căn bản là không phát sinh những chuyện bất trắc. Diệp Sơ vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng mà bởi vì ngày đầu tiên Thẩm Nam Thành nói mấy câu kì quái trong phòng cô,cho nên mấy ngày sau cô đều cảnh giác, cố ý tránh anh.

Ngày cuối cùng của chuyến du lịch đã đến, lộ trình cuối cùng là đi chơi ở suối nước nóng ở Giang Nam, đã đi Tam Á thì tuyệt đối không thể bỏ qua nơi này.

Diệp Sơ kể chuyện muốn đi suối nước nóng cho Vệ Bắc biết, tên nhóc kia cuối cũng cũng không chịu nổi.

"Em muốnđi suối nước nóng với thằng nhãi kia?" Thằng nhãi kia đương nhiên là chỉ Thẩm Nam Thành.

Diệp Sơ cảm thấy囧: "Không phải em đi với anh ta, mà là mọi người cùng đi."

"Thế không phải ở trong một suối nước nóng sao? Hơn nữa em cònđịnh mặc áo tắm trước mặt nó nữa? Anh nói cho em biết, đừng có mơ tưởng!" Giọng anh rất kiên quyết.

"Em sẽ mặc áo tắm kín đáo." Diệp Sơ biện minh.

"Kín đáo?" có áo tắm nào kín đáo sao?"

Diệp Sơ: "..."

Mặc dù anh ở bên này điện thoại phát cáu. Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện của cha, lâu rồi anh có tinh thần như hôm nay, nếu như anh có thể vui vẻ hơn thì nhường anh một chút cũng có sao.

Vì vậy Diệp Sơ thoả hiệp: "Được rồi, mai em sẽ lấy cớ để không xuống nước nữa."

Diệp Sơ bỗng nghe lời, Vệ Bắc lại ngẩn cả người, nhiều năm ở bên nhau, cô bé này tuy ít nói , nhìn qua rất dễ bắt nạt, nhưng một khi cô đã quyết định thì có mười con bò cũng không kéo lại được, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ như ngày hôm nay, nghe lời anh như vậy.

Không hiểu sao, trái tim anh lại ấm áp.

"Diệp Sơ."

"Vâng?"

"Anh đang nghĩ, chờ một thời gian ngắn nữa, có tin tức của cha anh, anh sẽ sang nhà em nhé ?" Anh nói những lời này thể hiện rõ ràng sự suy tínhthận trọng.

Diệp Sơ dừng một chút, lên tiếng trả lời rồi gật đầu trả lời, trên mặt nở một nụ cười.

Nếu đã quyết định chuyện gì, thì nên nói cho rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ngontinh