Chương 31+32+33+34+35

Chương 31


Lúc Diệp Sơ đến nhà ga thì đã gần hai giờ chiều, từ xa nhìn thấy bóng dáng một người mặc bộ quân phục vừa xuống tàu, đang đứng trên bậc thang ở nhà ga. Dáng người cao lớn toát ra khí chất tinh anh, thậm chí còn có vài cô gái đi đi lại lại liếc mắt nhìn cậu, dường như đứng ở đâu thì những người bên cạnh đều làm nền cho cậu.

Diệp Sơ xuống xe, đi về phía Vệ Bắc. Cô có cảm giác như Vệ Bắc đã xoay người, ánh mắt từ trên cao chạm tới ánh mắt của cô, đáy mắt của cậu hiện lên một tia vui sướng, trong thoáng chốc liền biến mất.

"Diệp Siêu Nặng, cậu là ốc sên đấy à? Đến chậm thế!" Cậu ta chẳng chú e dè quát cô, đáng nói là thời khắc trùng phùng này hoàn toàn chẳng có tí lãng mạn nào cả.

Diệp Sơ im lặng, cô vội vội vàng vàng chạy từ nhà đến nhà ga. Tiền xe cũng mất hơn năm mươi tệ mà thái độ của người này không thể tốt hơn một chút sao? Thật ra cô chưa kịp nghĩ gì cả, tại sao mình lại chỉ vì một cú điện thoại ra lệnh như ông chủ của cậu ta mà đã chạy vội tới nhà ga.

Vừa lúc đó, Vệ Bắc bước từ bậc thang xuống rồi đi tới. Trên vai cậu có một túi hành lí màu đen, trên người mặc bộ quân phục, không hề giống một người từ thành phố C về chút nào.

Diệp Sơ như nhận ra điều gì liền hỏi: "Không phải cậu nói chỉ được nghỉ có một ngày thôi sao?"

"Lúc đầu thì là một ngày, nhưng hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn nên được về sớm một ngày." Vẻ mặt Vệ Bắc rất thản nhiên.

Diệp Sơ nhíu mày, ngồi xe lửa mười mấy tiếng mới đến nơi, không phảiđi lại sẽ mất hẳn một ngày sao? Cô hỏi tiếp: "Ý của cậu là ngày mai cậu sẽ trở về sao?"

"Không phải ngày mai." Vệ Bắc quơ quơ vé xe lửa vừa mua lúc nãy: "Ngày mai không có vé nên tôi đã mua vé đêm nay rồi."

Diệp Sơ xấu hổ, đi lại mất những ba mươi mấy tiếng đồng hồ, chỉ ở đây có mấy tiếng, cái người này rốt cuộc là về làm gì vậy?

Cô còn đang suy nghĩ, thì Vệ Bắc không kiên nhẫn thúc giục: "Đi thôi, tôi chỉ có nửa ngày thôi, cậu đừng có mà lề mề"

Cậu ta cũng biết chỉ có nửa ngày sao? Diệp Sơ im lặng nhưng dù sao thì giờ cũng chẳng thể làm gì, cô đành thở dài nói: "Cậu đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm trước đi."

"Ăn cái đầu cậu, tìm một chỗ để tắm trước đã, tôi đang hôi muốn chết đây."

Cậu vừa nói xong, Diệp Sơ mới nhận ra trên người cậu đúng là có mùi kì lạ.

Vệ Bắc đen mặt: "Cậu cho rằng tôi thích hôi như này hả? Còn không phải là vì cái nhiệm vụ khốn nạn kia hại tôi chưa kịp thay quần áo đã phải quay về gấp rồi"

Diệp Sơ muốn nói, tại sao cậu lại phải trở về gấp? Nhưng lại thấy mặt Vệ Bắc càng lúc càng đen, cô đành chép miệng, không nói chuyện.

Về nhà tắm thì không kịp,hơn nữa lần này Vệ Bắc trở về cũng không nói với gia đình, để tránh việc cha cậu tức đến hộc máu. Ở gần trường đại học F cũng có phòng trọ, nhưng một nam một nữ thế này thì có chút không thích hợp. Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Sơ quyết định đưa cậu đến một phòng trọ ở gần đó.

Một nam một nữ đi thuê phòng trọ, mà lại là thuê phòng tính theo giờ, thế nên ông chủ ở quầy thu tiền cười vô cùng quỷ dị. Vừa ghi tên, vừa nói không ngừng: "Phòng của chúng tôi giá rẻ, mà lại đầy đủ tiện nghi, đặc biệt là cách âm rất hiệu quả, đảm bảo cô cậu sẽ muốn quay lại."

Vệ Bắc cười ngoác miệng, liếc nhìn Diệp Sơ, thấy vẻ mặt cô tỏ ra mờ mịt, thì lại thấy tâm tình tốt hẳn lên.

"Lần sau chú nhớ giảm giá." Cậu cười xấu xa.

"Được!"Ông chú vỗ ngực một cái, thật giống như đã kiếm được một vụ làm ăn.

Nếu như Diệp Sơ biết được hai người bọn họ đang thì thầm cái gì, chắc cô sẽ quay đầu bỏ đi, chỉ tiếc là cô không biết.

Cầm thẻ phòng, hai người lên gác.

Diệp Sơ đi vào trong phòng, đặt cái túi hành lí xuống. Vệ Bắc đứng ở đằng sau lưng cô, nhìn dáng lưng mà cậu ngày đêm nhung nhớ hơn một tháng qua, trong lòng bỗng rung động. Cậu rất muốn đi qua đặt cô ở dưới thân, nhưng trên người hôi rình, ngay cả cậu cũng không ngửi nổi.

"Tôi đi tắm." Vệ Bắc nói một câu rồi đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm nước chảy ào ào, lúc này Diệp Sơ mới quan sát qua gian phòng này. Chỉ là loại phòng đơn bình thường, ở cạnh bức tường màu trắng có một chiếc tivi, phòng đã được quét dọn sạch sẽ, khăn trải giường cũng rất thẳng thớm.

Diệp Sơ đánh giá xong thì cảm thấy nhàm chán. Cô đi đến bên giường, cầm lấy điều khiển bật tivi lên xem.

Trên tivi đang chiếu một đoạn quảng cáo nhạt nhẽo, người bán hàng cầm một chiếc điện thoại di động, sau đó nói liến thoắng một hồi, thấy vậy Diệp Sơ liền ngáp một cái.

Sao chưa tắm xong vậy? Cô mơ màng nghĩ, tựa đầu vào giường rồi ngủ quên mất.

Lúc Vệ Bắc từ phòng tắm đi ra, cảm thấy cả người đều sảng khoái. Cậu đang muốn gọi Diệp Sơ thì phát hiện thấy cô đang ngồi ở đầu giường ngủ thiếp đi, trong tay còn cầm điều khiển, trên ti vi đang không ngừng phát đi phát lại các chương trình quảng cáo.

"Cậu là heo à, chỗ này cũng có thể ngủ...." Vệ Bắc làu bàu mấy câu, tắt ti vi đi, rồi lại quay sang cầm lấy cái điều khiển trong tay cô. Song ánh mắt của cậu lại bị dáng vẻ ngủ quên không hề phòng bị của cô hấp dẫn.

Chỉ thấy Diệp Sơ nhắm mắt tựa vào đầu gường, hàng lông mi vừa dài vừa cong che khuất đôi mắt, cái mũi tròn tròn, đôi môi đầy đặn,tuy rằng khuôn mặt toàn thịt là thịt nhưng lại vừa mềm mại vừa trắng bóc không chút tỳ vết làm cho người ta không nhịn được mà muốn gần hơn.


Đang lúc Vệ Bắc đến gần cô hơn thì Diệp Sơ bỗng giật mình tỉnh lại. Hai khuôn mặt đang ở rất gần, ánh mắt nhìn thẳng với đối phương, cả hai đều ngây ngẩn.

Vệ Bắc không hổ là kẻ chuyên đi chiếm tiện nghi, cậu nhanh chóng phản ứng, thừa dịp Diệp Sơ đang ngơ ngác, liền hôn lên môi cô.

Nụ hôn này như bão lũ, rất lâu không hề dừng lại.

Diệp Sơ muốn đẩy cậu ra những không được, cô chỉ cảm thấy hàm răng nhanh chóng bị cạy mở, đầu lưỡi kia tiến vào trong miệng quấn lấy lưỡi của cô, dịu dàng hút lấy. Thân thể mới đầu còn muốn giãy giụa, ngay lập tức liền mềm nhũn, tay chân không còn chút khí lực.

Vệ Bắc vốn muốn hôn một cái giải toả nỗi nhớ mong, nào biết được kĩ thuật hôn của mình mù mờ loạn xạ, thế mà lại càng ngày càng khá lên, liền hôn càng sâu. Dần dần, cậu cảm thấy thân thể nóng lên, người ở phía dưới lại mềm mại như thế, làn da mát lạnh, càng ôm càng thấy thoải mái.

Thế nên, cậu rời môi cô, bắt đầu hôn hai má vành tai,xuống đến cổ, bàn tay to lớn luồn vào trong áo T-shirt của cô.

Phần hông mát lạnh khiến cho ý thức của Diệp Sơ tỉnh táo lại. Lúc này cô mới giật mình nhận ra áo của mình đã bị Vệ Bắc kéo lên một nửa, tay của cậu đang giữ chặt hông của cô, một tay khác thì trượt từ hông lên tận lưng, cố gắng cởi móc áo lót .

"Cậu làm gì thế hả!"Diệp Sơ kêu lên, cố gắng đẩy cậu ra.

Nhưng tên nhóc kia cậy mình khỏe như trâu, kết quả là cậu đè cô xuống giường định ngăn miệng cô.

"Vệ Bắc, cậu định chọc tức tôi hả!" Trong lúc bối rối, Diệp Sơ quát to.

"Cậu gọi tên tôi là gì?" Vệ Bắc bỗng nhiên dừng lại, đã bao nhiêu năm qua, cho đến tận bây giờ, cậu chưa từng được nghe chính miệng cô bé này gọi tên mình.

Khuôn mặt Diệp Sơ đỏ bừng, miệng vẫn còn thở hổn hển: "Vệ Bắc, cậu đừng như thế, tớ không thích."

"Gọi một lần nữa có được không?" Bỗng nhiên cậu giống như một đứa trẻ đòi ăn kẹo: "Gọi A Bắc, cậu gọi tên tôi lần nữa, tôi sẽ buông ra."

Diệp Sơ run rẩy, một lúc lâu sau nhỏ giọng nói: "A....Bắc..."

"Gọi một lần nữa đi."

".....A Bắc"

"Gọi thêm một lần nữa"

"A...."

Lời nói còn chưa kịp ra đến miệng, Vệ Bắc đã ôm chặt lấy cô.

"Tiểu Diệp, anh yêu em." Anh ôm cô vào trong lòng như một bảo bối đã có được sau bao năm tìm kiếm, nghe bao nhiêu cũng không đủ, ôm bao nhiêu cũng không đủ, không thể nào buông tay...

Chương 32

Tối hôm đó, Diệp Sơ đưa Vệ Bắc ra ga.

Hành trình lần này của anh quá vội vã. Hai giờ chiều xuống tàu, tám giờ tối đã lên tàu, tổng cộng mới ở đây có sáu tiếng, so với ba mươi tiếng tàu chạy thật không thấm vào đâu.

Nhưng tên nhãi Vệ Bắc kia không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại thần sắc còn tỏ vẻ sảng khoái.

Còn không thể sao, phải ở một nơi toàn đàn ông trong suốt một tháng trời, rốt cuộc cũng được trở về gặp người con gái ngày đêm mong nhớ, không chỉ được nhìn mà còn được hôn, ôm ấp, sờ soạng... Bằng ấy chuyện tốt đẹp, đừng nói là chỉ có sáu tiếng, dù có sáu phút, sáu giây, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Diệp Sơ tiễn Vệ Bắc ra ga, tàu đang nằm yên trên đường ray, xung quanh rất nhiều người đưa tiễn. Có người dặn dò người thân sắp đi xa, có đôi tình nhân ôm ấp khóc nức nở, duy chỉ có hai người bọn họ đứng thẳng đơ, chẳng làm cái gì cả.

Vệ Bắc đợi một lúc lâu mà không thấy Diệp Sơ tỏ vẻ gì, đành đi tới ôm cô vào lòng.

Diệp Sơ nhớ tới chuyện lúc nãy, cảnh giác muốn đẩy anh ra: "Anh làm gì thế?"

Chút sức lực nhỏ này, Vệ Bắc không thèm để vào mắt, anh ôm cô thật chặt, còn trêu đùa lưu manh: "Anh sắp đi rồi, cho anh ôm một chút không được sao? Cũng chẳng có thai được mà."

Diệp Sơ im lặng, vẻ mặt cũng vẫn như cũ, nhưng không còn cố đẩy anh ra nữa.

Cho nên tên nhóc kia lại càng được thể tiến thêm một bước, không nói câu nào cúi đầu chạm vào môi cô.

Diệp Sơ sợ ngây người, đây đâu phải là phòng trọ, ở ngay trước mặt mọi người tên nhóc này muốn làm gì hả?

"Anh làm như vậy là muốn chọc tức em hả!" Cô chân thành cảnh cáo.

Nhưng hiển nhiên, lời cảnh cáo đối với một kẻ lưu manh cấp cao này mà nói, thì chẳng có tác dụng gì đâu "Hôn xong rồi hãy giận." Anh nói xong, lại tiếp tục hôn cô, cho đến khi khuôn mặt cô gái trong ngực đỏ bừng, lúc này anh mới lưu luyến buông tay ra.

Tàu hoả chuẩn bị chạy, Vệ Bắc bước mấy bước lại quay đầu nhìn cô, lên tàu rồi vẫn còn đứng ở cửa sổ vẫy tay với cô.

Diệp Sơ đứng ở đó, nhiệt độ khuôn mặt vừa mới giảm một chút, trong đầu cô rối rắm biết bao suy nghĩ, cô nhẹ nhàng vẫy tay với anh, nhìn anh đứng ở phía cửa sổ, khuôn mặt càng lúc càng xa, trong lòng cô bỗng nảy sinh một cảm giác hụt hẫng chưa bao giờ có.

Ban đêm, nhà ga đèn đuốc sáng trưng, tiếng tàu chạy theo nhịp vang bên tai.

Có lẽ có thể thử một lần, Diệp Sơ nhủ thầm.

Sau khi Vệ Bắc đi, thì kì nghỉ lễ Quốc khánh cũng kết thúc, chương trình học trong trường lại theo nề nếp.

Diệp Sơ phát hiện môn Thiên Văn Học khó hơn rất nhiều so với tưởng tưởng của cô. Để nắm chắc những kiến thức cơ bản về số học, vật lí và tiếng anh cũng đã chiếm phần lớn thời gian rồi, chứ đừng nói đến những môn học chuyên ngành.

Cứ bận rộn như thế, chớp mắt đã đến tháng mười hai.

Trong trường bắt đầu tiến hành tổ chức buổi biểu diễn chào mừng Tết Nguyên Đán, khoa Thiên Văn Học vì ít sinh viên đến đáng thương. Tuy rằng khoa Thiên Văn học có rất ít người nhưng cũng phải có một tiết mục tham dự. Diệp Sơ là một trong số ít nữ sinh trong khoa, phải đi tham gia diễn xuất trong vở kịch "Vươn tới một ngôi sao" vai diễn là.... một ngôi sao.

Kết quả sau khi kết thúc biểu diễn, cô không giành được giải quan trọng gì cả, nhưng lại được đánh giá cao ý tưởng đạo cụ, nghe nói ngôi sao giả kia rất gây ấn tượng với người xem.

Trở về phòng, Vệ Bắc theo thói quen lại gọi điện tới, hỏi chuyện diễn kịch, Diệp Sơ lại kể chuyện đóng vai ngôi sao kể cho anh. Kết quả là tên nhóc ở đầu dây bên kia rất phấn khích, bắt Diệp Sơ gửi một bức ảnh cho anh.

Diệp Sơ 囧 rồi, buổi tối như này, làm sao gửi hình cho anh đây?

"Mấy người cùng diễn không chụp hình sao?" Vệ Bắc mất hứng hỏi

"Có chụp, nhưng làm thế nào để thấy?"

"Vậy càng đơn giản, gửi qua tin nhắn cho anh "

Diệp Sơ cúi đầu nhìn chiếc điện thoại di động trên tay một chút: "Ảnh để ở trong USB, em không lưu vào di động"

Vệ Bắc đâu chịu bỏ qua, lại hỏi tới: "Vậy phòng em có máy tính không?"

Máy tính sao? Diệp Sơ đưa mắt nhìn sang chỗ Trương Tiểu Giai đang chơi game, cô học khoa công nghệ thông tin nên trong phòng chỉ có một mình cô ấy có máy tính, nhưng mà....

"Nhanh lên, anh muốn nhìn!" Vệ Bắc thúc giục.

Diệp Sơ mím môi, đi tới gọi Trương Tiểu Giai một tiếng.

Trương Tiểu Giai quay đầu, liếc nhìn Diệp Sơ, thản nhiên nói: "Sao thế?"

"Chuyện là...cậu có thể giúp tôi gửi một bức ảnh không?" Đối với cô bạn này, Diệp Sơ cũng không quá thân thiết.

Trương Tiểu Giai lầm bầm mấy tiếng, tắt trò chơi rồi giơ tay về phía Diệp Sơ: "Cậu đưa đây."

Diệp Sơ đưa USB cho cô.

Mười ngón tay cô ấy lướt nhanh trên máy tính, nhanh chóng tìm ra folder chứa hình,rồi gửi đến hòm thư của người nhận,trước khi gửi còn quay đầu hỏi: "Cậu chắc chắn muốn gửi ảnh này hả?"

Diệp Sơ gật đầu, nhiều ảnh diễn kịch như thế, mà chỉ có mỗi ảnh này có một mình cô, không gửi ảnh này thì gửi ảnh nào đây?

Trương Tiểu Giải có vẻ bất đắc dĩ, ấn gửi.

Vệ Bắc nhìn bức ảnh trên điện thoại di động mà phì cười.

Đây là cái hình tượng gì vậy hả? Thật giống khoác lên người một con sao biển to đùng, chỉ lộ ra một khuôn mặt tròn tròn, nhìn kĩ cũng thấy rất đáng yêu, đôi mắt cười cong cong, trên má còn lộ hai cái má lúm đồng tiền.

"Anh Bắc, xem ảnh 18+ hay sao mà vui vẻ vậy hả?" Hai anh chàng đẹp trai nằm trên giường đã quay sang đây hóng hớt.

"Đi chết đi, ảnh bà xã của tao đó!"

Lời nói vừa dứt, cả lũ đàn ông trong phòng đều nhào tới, thiếu chút nữa đập nát điện thoại di động mới mua của Vệ Bắc luôn rồi.

Đêm hôm đó, Diệp Sơ không biết vì sao hắt-xì rất nhiều lần.

Trời lạnh rồi, phải về nhà lấy thêm quần áo thôi, Diệp Sơ thầm nghĩ.

Sau Tết Nguyên Đán, thoáng cái đã đến kì nghỉ đông.

Diệp Kiến Quốc thi bằng lái xe xong, liền đem chiếc xe hiệu Nissan mới mua ra để đi đón con gái trở về nhà. Kết quả là vừa đỗ xe ở bên dưới có hai phút đã buồn bực.

"Sinh vên giờ giàu thật, xe đắt tiền thế mà cũng mua được" Diệp Kiến Quốc nói thầm.

Diệp Sơ đứng ở bên cạnh xe nhìn sang, thấy bên cạnh chiếc xe Nissan của ba cô quả thật có một chiếc xe mui trần đang đỗ ở đó. Đúng lúc này, người ngồi ở vị trí lái cũng quay đầu lại, hai người đối mặt với nhau, người đó lên tiếng chào hỏi Diệp Sơ.

Diệp Sơ sửng sốt một lúc vẫn không nhớ ra người đó là ai thì thấy Trương Tiểu Giai kéo hành lí xuống rồi ngồi vào trong xe, thúc giục: "Đi thôi,đừng lề mề nữa."

"Được." Trác Húc gật đầu rồi quay lại vẫy tay với Diệp Sơ một cái: "Tạm biệt."

"Tạm biệt."Diệp Sơ cuối cùng cũng nhớ ra, người đó là bạn trai của Trương Tiểu Giai.

"Ông nói xem Diệp Sơ nhà chúng ta sau này có thể được gả cho một người có tiền thì thật tốt! Lưu Mỹ Lệ ở một bên cảm thán.

"Bà thôi đi!" Diệp Kiến Quốc hừ một tiếng "Đàn ông có tiền thì sinh hư, mà phụ nữ hư hỏng chỉ vì tiền, tôi nhìn hai cái đứa đó cũng chẳng phải ngoan ngoãn gì."

"Ông biết được chắc." Lưu Mỹ Lệ bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.

Bởi vì trường học ngay trong thành phố nên hầu như mỗi tuần Diệp Sơ đều về nhà. Kì nghỉ đông với cô cũng chỉ lâu hơn ngày nghỉ thường một chút mà thôi. Nhưng đối với học sinh ở ngoại tỉnh mà nói thì, kì nghỉ đông không giống với người bình thường vậy đâu.

Diệp Sơ vừa về đến nhà liền nhận được hai cuộc điện thoại. Cuộc thứ nhất là Lâm Mậu Mậu gọi tới, phấn khích nói rằng chỉ còn ba ngày nữa sẽ kết thúc kì thi, hẹn về nhà sẽ cùng nhau ăn mừng.

Cô vừa cúp điện thoại, thì sau đó Vệ Bắc gọi tới.

"Tiểu Tinh Tinh, em về đến nhà chưa?" Cậu hỏi.

*Tiểu Tinh Tinh (小星 (Xiǎo xīng) : nghĩa là Ngôi sao nhỏ.

小星星 (Xiǎo xīng xīng) : con tinh tinh

Vì hai từ này đọc giống nhau nên bạn Diệp Sơ nghĩ như thế.

Nhưng mình để nguyên tên Hán nghe cho nó cute 

Diệp Sơ 囧, lại bắt đầu thấy hối hận lúc trước cô không nên gửi ảnh cho anh xem, khiến cái người cứ luôn miệng gọi cô là Diệp Siêu Nặng giờ lại đổi thành Tiểu Tinh Tinh.

Tiểu Tinh Tinh? Tiểu Tinh Tinh?

Gọi là Diệp Siêu Nặng còn hơn đấy!

"Ừ, em vừa về đến nhà."

"Mẹ kiếp, anh còn những một tuần nữa!"

"Anh đừng có nói bậy nữa." Diệp Sơ không nhịn được nói.

"Làm sao, em không thích à?"

"Ừ."

"Được, vậy sau này anh không nói." Đầu bên kia điện thoại đồng ý

Diệp Sơ còn chưa kịp vui mừng, đã nghe thấy tiếng nói thất thanh vang lên: "Hai thằng đẹp trai khốn kiếp kia, chúng mày CMN dám nghe lén tao nói chuyện điện thoại hả?"

Diệp Sơ toát mồ hôi hột.

Vệ Bắc quay lại lúng túng cười hai tiếng, giải thích: "Ý của anh là, chỉ không nói với một mình em thôi."

Diệp Sơ: "...."

Cúp máy rồi,Diệp Sơ vẫn mang vẻ mặt dở khóc dở cười, đúng lúc Lưu Mỹ Lệ đi vào thì thấy vẻ mặt con gái có biểu cảm như thế, liền cảm thấy kì lạ.

"Con nói chuyện điện thoại với ai thế?" Bà hỏi.

Diệp Sơ lắp bắp: "..... Mậu Mậu ạ."

"Ừ, khi nào thì con bé về thế?" Lưu Mỹ Lệ không hề nhận ra con gái ấp úng nói dối.

Toi rồi, quên mất rồi! Diệp Sơ suy nghĩ một chút: "Khoảng một tuần nữa ạ."


"Rốt cuộc là học ở đây vẫn tốt nhất, con thấy đấy còn có thể về nhà sớm."

Lưu Mỹ Lệ không nhịn được mà tự đắc: "Đúng rồi, ngay mai không có việc gì thì đến cửa hàng giúp mẹ, cuối năm, công việc bận muốn chết."

"Vâng ạ." Diệp Sơ gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau, cô ra cửa hàng giúp mẹ.

Bây giờ "Tiệm may Mỹ Lệ" của mẹ cô không còn giống như trước kia, không những mặt tiền cửa hàng rộng hơn gấp mấy lần, mà ngay cả tên hiệu cũng đổi thành "Thời trang thiết kế Mỹ Lệ", bà có thể dựa theo yêu cầu của khách hàng mà tạo ra kiểu trang phục thịnh hành nhất, ngay cả đài Truyền hình cũng tới phỏng vấn thì danh tiếng cũng không nhỏ.

Kể từ sau khi lên truyền hình, công việc làm ăn của mẹ cô rất tốt, gần đây còn tiếp đón không ít các vị khách giàu có, vừa vung tay đã chi mấy ngàn mấy ngàn không hề tính toán. Thảo nào từ ngày phát đạt đến giờ mẹ cô luôn lẩm bẩm có tiền tốt.

Hôm đó, đang lúc Diệp Sơ bận rộn giúp việc trong cửa hàng, thì chợt nghe thấy mấy nhân viên nữ trẻ tuổi trong cửa hàng bàn tán.

"Cô nhìn kìa, nhìn kìa, thật là đẹp trai!"

"Anh ta vào trong cửa hàng của chúng ta đó, mau đi ra...."

Diệp Sơ lúc đó đang bận tính sổ sách, ngẩng đầu nhìn thấy mấy cô nhân viên của cửa hàng chạy ra phía cửa ra vào như ong vỡ tổ, đứng giữa họ là một chàng trai trẻ tuổi, dáng người cao lớn, đeo kính màu đen, bên ngoài còn khoác một chiếc áo lông cổ chữ V rất đắt tiền, trên cổ quàng một chiếc khăn màu đỏ, vừa trang nhã vừa hợp mốt,quả thật người ở trước mắt cô vô cùng chói sáng.

Người đó vừa bước vào, trên mặt vẫn nở nụ cười, không hề tỏ ra phiền phức vì thái độ nhiệt tình thái quá của mấy nhân viên nữ trong cửa hàng, trong khi mấy nữ sinh bị nụ cười này làm cho ngân ngẩn thì anh ta đi chầm chậm về phía Diệp Sơ.

"Anh có cần giúp gì không ạ?" Diệp Sơ hỏi.

Người đó nhìn thẳng vào Diệp Sơ, hàm răng trắng bóng, đôi mắt sáng ngời, trên người còn có hương nước hoa dịu nhẹ. Anh ta đặt chiếc túi cầm trong tay lên bàn, rồi nói: "Anh có một bộ âu phục, muốn may nhỏ lại một chút." Giọng nói thật mê người.

"Bà chủ không ở đây ạ, anh để mấy người đó lấy số đo trước đi." Diệp Sơ chỉ chỉ vào đám con gái bên cạnh, nhất thời bên tai vang lên mấy tiếng hô khẽ vui mừng.

"Em lấy cho anh không được sao?" Người đó hỏi

Diệp Sơ giật mình: "Không được ạ, em chỉ tới giúp việc, chứ không có tay nghề."

"Nhưng nhìn em giống bà chủ lắm."

"Cô ấy là cô chủ nhỏ." Có một nhân viên bên cạnh nhanh mồm nói một câu.

"Em nhìn xem, bộ đồ của anh rất đắt, không thể để cho thợ phụ sửa được phải không?" Giọng nói của anh ta vẫn điềm đạm, nghe vô cùng thân thiết mà dịu dàng.

Diệp Sơ nghĩ, tôi còn không bằng thợ phụ nữa cơ, nhưng mà nhìn qua đối phương biết ngay là kẻ có tiền, mẹ cô đã dặn không được làm mất lòng khách.

"Được rồi." Diệp Sơ thoả hiệp, "Nhưng mà nếu đo sai, thì anh đừng có trách em đấy."

"OK" Người đó cười tươi, khuôn mặt rạng rỡ.

Cũng may là con nhà tông,tay nghề coi như cũng tạm được. Diệp Sơ vừa cầm thước dây lấy số đo cho người thanh niên, vừa ghi chép lại số liệu chi tiết. Đối phương đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu dịu dàng ngắm nhìn.

"Em vẫn còn đi học à?" Người kia hỏi.

"Vâng." Diệp Sơ cúi đầu, bận rộn với công việc của mình

"Nhìn qua cũng không lớn lắm, em học cấp ba hả?"

"Không ạ, học đại học rồi."

"Năm thứ nhất hả? Trường nào vậy?"

"Anh hỏi làm gì ạ?" Diệp Sơ ngẩng đầu, cảnh giác nhìn anh ta.

Người đó không nhịn được hơi mỉm cười: " Xin lỗi, tôi mới từ Mĩ trở về, nên chưa quen với cách nói chuyện của trong nước."

Chẳng phải người nước ngoài ghét nhất là bị hỏi về vấn đề cá nhân sao? Diệp Sơ có chút khó hiểu, nhưng lúc nãy cô cũng cảm thấy mình phản ứng hơi nhạy cảm, nên cũng cười cười xin lỗi.

"Em cười lên rất xinh, nên cười nhiều một chút." Người đó lại nói.

Diệp Sơ không quen nghe người khác khen ngợi, nên cô im lặng, không biết nên nói gì.

Qua một lúc, người đó đột nhiên hỏi: "Em thích ăn bánh kem đúng không?"

"Hả?" Diệp Sơ càng không hiểu.

"Vị dâu tây?" Người đó hỏi tiếp.

Khuôn mặt Diệp Sơ càng thêm ngỡ ngàng.

Cuối cùng, người đó thở dài, buồn bã nói: "Diệp Tử, em thật sự không nhớ anh à?"

Tình huống bất ngờ!

Tất cả nhân viên cửa hàng đều nhìn chằm chằm màn nhận người quen này, nổi lên một trận xì xào bàn tán, lời nói đều tỏ ra vô cùng gen tị, có người còn nóng lòng không thể chạy ra đẩy cho Diệp Sơ gật đầu nhận người quen: Có nhớ, anh có phải là A Ngưu, cháu của em vợ chú Vương Tam hàng xóm nhà em không?

Trước sự mong đợi của mọi người, Diệp Sơ thành thật lắc đầu.

Khuôn mặt đẹp trai có chút thất vọng : "Em thật sự không nhớ rõ sao? Khi còn bé chúng ta vẫn hay chơi với nhau mà." Anh ta nỗ lực nhắc lại.

Diệp Sơ tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt vô tội.

Anh ta rốt cục không nhịn được, nói: "Diệp Sơ, anh là A Bảo!"

A Bảo không là con chó nhà cô sao? Diệp Sơ thiếu chút nữa thốt ra, nhưng thật may nhịn được: "Em thực sự đã quên rồi, xin hỏi anh là ai ạ?"

Ngườiđó hoàn toàn chịu thua, thở dài nói: "Năm đó lúc anh đi đã tặng con chó Tiểu Hoàng cho em, em còn nhớ không?"

Nhắc đến chú chó kia, Diệp Sơ lúc này mới hiểu ra, hoá ra là chủ cũ của A Bảo!"

Nếu như người này mà biết Diệp Sơ nhớ ra anh vì một con chó thì đoán chừng anh sẽ vô cùng xấu hổ muốn đập đầu vào tường mà tự tử mất.

Thấy Diệp Sơ có vẻ đã nhớ ra, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không đến hai giây sau, cảm giác kia còn chưa hết, đã bị câu tiếp theo của Diệp Sơ làm nghẹn chết.

Cô hỏi: "À, là anh sao! Anh tên là gì thế?"

Nụ cười lần thứ N trước mắt của Thẩm Nam Thành cứng đờ, một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói ba chữ: "Thẩm Nam Thành."

Chương 33

Mặc dù gặp lại có hơi xấu hổ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của hai người sau đó. Bạn thuở nhỏ chơi với nhau giờ xa cách đã lâu luôn có chung nhiều ký ức không thể quên được.

Hai người trò chuyện một lúc liền rôm rả hơn, đúng lúc Lưu Mỹ Lệ ra ngoài trở về, thấy con gái đang nói chuyện vui vẻ với một anh chàng rất đẹp trai giống như một sinh viên, thì thấy có chút kì lạ. Vừa hỏi chút thì phát hiện đúng là con trai nhà hàng xóm cũ, bà vô cùng mừng rỡ, nói thế nào cũng phải kéo anh về nhà ăn cơm.

"Xin lỗi dì, hôm nay không được ạ, hay là để cuối tuần được không?" Thẩm Nam Thành đề nghị.

Anh chàng này không chỉ dáng dấp đẹp đẽ mà còn rất lễ phép, cảm tình của Lưu Mỹ Lệ đối với anh tăng lên không ít: "Cũng được, cuối tuần tới, dì có thể chuẩn bị nhiều món ăn hơn."

"Dì khách sáo quá, dù thế nào cũng đừng coi cháu là người ngoài."

"Tất nhiên, tất nhiên." Lưu Mỹ Lệ cười ha ha, lại nhớ đến hồi trước con gái và anh chàng này chơi rất thân với nhau, lòng của người làm mẹ cũng bắt đầu thay đổi.

Không chừng sau này sẽ là người một nhà ấy chứ, bà bắt đầu mơ mộng.

Đến cuối tuần, đúng hẹn Thẩm Nam Thành mang theo một gói quà tới nhà.

Lúc ấy Diệp Sơ đang ở trong phòng nghe điện thoại của Vệ Bắc, mẹ cô đang ở ngoài gọi, cô tiện mồm nói : "Khách đến rồi, em ra ngoài đây."

"Khách nào mà em phải ra ngoài tiếp hả?."Vệ Bắc hỏi.

"Người hàng xóm cũ."

"Hàng xóm cũ của em ngoài anh ra thì còn có ai nữa nhỉ?" Vệ Bắc lẩm bẩm một câu, bỗng nhiên sửa lại lời nói: "Không đúng, chúng ta không phải hàng xóm cũ mà là bạn thân lâu năm."

Khóe miệng Diệp Sơ giật giật: "Anh đừng nói linh tinh, em cúp máy đây."

"Nói linh tinh gì hả? Đúng là như thế mà, này! Em đừng cúp máy, anh còn chưa hỏi là nam hay nữ đâu!"Vệ Bắc gào lên, điện thoại đã ngắt từ lâu.

"Cô bé này." Vệ Bắc nghiến răng nghiến lợi hừ một tiếng, lấy vé xe lửa mới vừa mua từ trong túi ra nhìn một lúc, chân mày vừa nhíu chặt, lại dãn ra.

Anh sẽ về sớm trước hạn, doạ chết em! Trong lòng anh đắc ý nói nhỏ một câu.

Bên kia, Diệp Sơ đang bị ép "tiếp khách" ăn cơm. Trên bàn cơm hầu như không có phần cho cô nói chuyện, ở đằng kia mẹ cô đang hỏi dồn dập Thẩm Nam Thành.

Mặc dù không có thói quen nói chuyện phiếm trên bàn cơm nhưng nhập gia tùy tục, Thẩm Nam Thành vừa cười vừa trả lời.

Lúc nói chuyện hỏi đến cha mẹ anh, sắc mặt của anh trở nên hơi mất tự nhiên.Thì ra năm ngoái cha của anh đột lên cơn nhồi máu cơ tim, lúc hôn mê ông đã mơ gặp lại người mẹ quá cố,bà nắm lấy tay ông và nói rằng họ muốn ông quay lại. Đến khi ông hồi phục liền có ý định về nước định cư.

"Vậy ba mẹ cháu đều về sao?"Lưu Mỹ Lệ hỏi.

"Tạm thời thì chưa, bây giờ làm thủ tục rất phiền phức, nhưng ý cha cháu đã quyết, nói là đợi đến khi về nước muốn ở lại quê nhà,sẽ mua một căn hộ ở đây để sinh sống với con cái."

"Vậy chẳng phải lần này cháu về một mình sao?"

" Cũng không hoàn toàn như vậy, lần này cháu về nước chủ yếu là cùng thầy hướng dẫn tham gia nghiên cứu. Đúng rồi, bộ âu phục kia trong ngày phát biểu cháu phải mặc, sợ đến lúc đó không vừa,nên lên mạng tìm kiếm một chút, kết quả là tìm ra được tên cửa hiệu rất quen" Thẩm Nam Thành nói đến đây lại tiếp tục mỉm cười.

Vừa trò chuyện vừa ăn, Diệp Sơ chỉ im lặng ở bên cạnh nghe, chợt điện thoại di động của cô vang lên.

Lại là Vệ Bắc gọi đến.

"Con đi nghe điện thoại ạ." Cô nói xong, chạy ra ban công.

"Điện thoại gì mà ngay cả cơm cũng không ăn mà đi nghe." Lưu Mỹ Lệ cằn nhằn mấy tiếng.

"Chắc là bạn trai gọi tới."Thẩm Nam Thành nói.

"Con bé nào đã có bạn trai?Vẫn còn nhỏ mà." Lưu Mỹ Lệ nói câu này rồi thoắt cái đổi luôn đề tài: "Đúng rồi Thành Thành à, thím nhớ cháu lớn hơn Diệp Sơ ba tuổi, đã có bạn gái rồi chứ?"

Thẩm Nam Thành ngại ngùng cười cười: "Con gái nước ngoài dễ dãi quá, không hợp với cháu."

"Tất nhiên, người Trung Quốc thì nên tìm một người vợ tốt trong nước tốt là được."Lưu Mỹ Lệ như có điều gì suy nghĩ gật gật đầu.

"Gì vậy?"Diệp Sơ nghe điện thoại của Vệ Bắc.

"Anh chợt nhớ tới quên hỏi,hàng xóm cũ của em là trai hay gái."

Vệ Bắc ngồi trên tàu hỏa, đắc chí xoay xoay cái cuống vé trong tay. Anh không hẳn muốn hỏi cô, chỉ là trên tàu buồn chán nên muốn nghe giọng của cô một lúc, nhân tiện tưởng tượng đến vẻ mặt kinh ngạc của cô ngày mai.

Vì việc này sao?Diệp Sơ hơi 囧.

"Thế nào?Có phải thừa dịp anh không có ở nhà lén lút đi ngoại tình hả?"Anh đã được tiện nghi lại còn bày đặt.

Diệp Sơ tức giận đến nghiến răng, em còn chưa cho anh là người trong nhà mà anh còn dám nói chuyện ngoại tình với em, có biết xấu hổ hay không hả!

Thấy Diệp Sơ không nói lời nào, Vệ Bắc tưởng rằng cô đang giận, vội vàng đổi giọng điệu: "Em tức giận à? Anh chỉ đùa với em một tí thôi, Tiểu Tinh Tinh ạ."

Tinh Tinh cái đầu anh đấy! Diệp Sơ nghiêm mặt nói: "Về sau cấm anh không được gọi em như thế nữa."

"Vậy gọi là gì?"

"Tùy."

"Vậy thì gọi là bà xã."Anh tự biên tự diễn.

Diệp Sơ hết ý kiến, người này còn có thể mặt dày hơn nữa không.

Trong lúc cô đang im lặng, Thẩm Nam Thành bất ngờ đi tới. Diệp Sơ sợ Vệ Bắc nghe thấy lại nói linh tinh liền vội vàng nói một câu: "Ba em tới rồi, em cúp máy đây."

"Này, em dám cúp máy thử xem!"Lời của Vệ Bắc còn chưa nói hết đã bị ngắt máy lần thứ hai trong ngày.

Anh ở trên tàu hỏa giận đến nghiến răng nghiến lợi, một đứa bé trai bên cạnh thấy thế liền hỏi cô gái bên cạnh: "Anh kia sao lại tức giận ạ?"

Cô gái bĩu môi: "Còn phải hỏi sao, nhất định là bạn gái của anh ấy không cần anh ấy."

"Bạn gái mày mới không cần mày đấy "Vệ Bắc trợn mắt nhìn họ một cái.

Đứa bé trai kia sững sờ một lát, trong nháy mắt nước mắt lưng tròng.


"Cái anh này, người lớn rồi mà sao cả trẻ con cũng bắt nạt thế hả?Đồ tồi!" Cô gái giơ nắm đấm về phía cậu, vội dỗ dành đứa bé trai bên cạnh: "Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, chị thương em còn chưa đủ sao?"

Vệ Bắc: "..."

"Từ lúc nào mà anh đã trở thành ba của em nhỉ?"Thẩm Nam Thành vừa nói vừa cười.

Diệp Sơ không ngờ mình đã nói nhỏ như vậy mà vẫn bị anh nghe thấy, ngay sau đó kiền xấu hổ: "Xin lỗi nha, em chỉ thuận miệng nói mà thôi."

"Anh có trách em sao?"Thẩm Nam Thành cười rộ lên.

Diệp Sơ càng cảm thấy lúng túng.

"Bạn trai hả?"Anh đột nhiên hỏi.

Diệp Sơ ngẩn ra, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Thấy cô không nói gì, Thẩm Nam Thành cũng không hỏi tới cùng mà chỉ nói: "Ngày mai em có rảnh không? Anh vừa mới về đây, muốn tìm một người quen dẫn đi xem xung chung quanh một chút."

"Ngày mai à?" Diệp Sơ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Em không có việc gì cả, anh muốn đi đâu chơi?"

"Anh không biết, em có ý tưởng gì không?"

"Quang cảnh nội thành cũng rất đẹp, lại còn có thể uống trà ngắm hồ, có thể leo núi lễ Phật."

"Được, vậy mai anh đến đón em."

"Vâng."Diệp Sơ gật đầu đáp lại.

Nhưng mà cô không nghĩ tới, sáng sớm hôm sau Thẩm Nam Thành lại dùng chiếc chiếc BMW X5 đến đón cô. Năm nay ở trong nước loại xe này đang rất nổi tiếng, đi ở trên đường trông rất là thời thượng.

Đối với những thứ này Diệp Sơ chưa bao giờ quan tâm, thảo nào lại có rất nhiều người cứ quay đầu lại nhìn bọn cô, cho đến khi hai người tới bãi đỗ xe ở dưới chân núi, nghe có người xì xào bàn tán, Diệp Sơ lúc này mới hỏi: "Xe này tuyệt vời lắm ạ?"

Thẩm Nam Thành lắc đầu: "Chỉ bình thường thôi, là xe anh mượn của một người bạn khi về nước."

"À" Diệp Sơ không có ý kiến gì nữa, đi theo Thẩm Nam Thành lên núi.

Ngọn núi này đúng là địa điểm du lịch nổi tiếng ở thành phố A, trên núi có không ít thắng cảnh nổi tiếng, đỉnh núi còn có thể ngắm mặt trời lặn, rất được du khách yêu thích.

Bởi vì không phải là mùa du lịch nên lúc hai người đi lên, du khách trên núi cũng không nhiều, hai người vừa đi vừa nghỉ đến khi lên được đỉnh núi thì trời cũng đã hoàng hôn.

Mặt trời chiều ngả về tây, nhuộm đỏ cả một đỉnh núi, cảnh tượng tráng lệ này khiến cho người ta phải rung động.

Trong cảnh tượng hiếm thấy như vậy, làm cho người ta cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, Thẩm Nam Thành nhìn xuống dưới chân núi là những ngôi nhà cao tầng san sát, không khỏi thở dài một hơi: "Không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, lúc anh đi thành phố đã thay đổi đến như vậy."

"Đúng vậy." Trong lòng Diệp Sơ không khỏi sinh cảm giác buồn như vậy, thời gian trôi qua quá nhanh, trong chớp mắt cô đã không còn là cô bé cái gì cũng không hiểu của năm ấy, ít nhất bây giờ cô cũng đã bắt đầu biết được thế nào là nhớ nhung.

Cô ngoảnh đầu lại nhìn ánh nắng chiều chiếu lên trên mặt của Thẩm Nam Thành, không hiểu sao dường như thấy được khuôn mặt của một người khác.

Thẩm Nam Thành vốn đang ngắm mặt trời về chiều chợt cảm giác được một ánh mắt của người bên cạnh mình, ngay sau đó anh quay đầu lại một cách tự nhiên.

Đây chính là cuộc sống, Trong khoảnh khắc không thể lí giải nổi,bạn sẽ vì một người mà quên đi hô hấp của chính mình.

Trong giây phút đó, Thẩm Nam Thành cảm giác mình như ngừng thở, cho đến khi anh muốn nhìn rõ lại thì ánh mắt của Diệp Sơ đã dời khỏi khuôn mặt của anh.

Bị nắng chiều chiếu vào làm cho ngớ ngẩn luôn rồi sao?

Diệp Sơ cúi đầu, tự giễu cười cười, tay lại đút vào trong túi, cô bất giác sờ sờ chiếc điện thoại.

Chương 34

Vệ Bắc cầm điện thoại di động, tức giận đến nghiến răng.

Lần này anh về nhà đúng thật là quá đen đủi!

Đầu tiên là không mua được vé tàu điện ngầm, đành phải mua vé tàu chợ,gần hai mươi tiếng đồng hồ mới đến nhà ga. Đến nhà ga lại phải đợi nửa giờ mới bắt được xe taxi, trong lòng chỉ nghĩ đến về nhà lại không thể tưởng tượng được bị tắc đường, lại phải mất vài giờ nữa.

Đúng là đứa trẻ tội nghiệp, đến khi về đến nhà thì trời đã tối.

Nhưng sau tất cả mọi chuyện trong lòng anh vẫn vui mừng, đặc biệt nghĩ đến lát nữa có thể cho Diệp Sơ một bất ngờ, anh luôn cảm thấy những thứ kia chẳng thấm vào đâu.

Nhưng!

Người tính không bằng trời tính, ngay khi anh vô cùng đắc ý đứng ở dưới nhà Diệp Sơ, lấy điện thoại di động ra gọi cho cô lại phát hiện ra cô gái chậm chạp này lại tắt máy.

Sớm không tắt, muộn không tắt mà lúc này lại tắt máy, Diệp Siêu Nặng à, có phải em không muốn sống nữa hay không?

Vệ Bắc đứng đó một lát, tiện tay nhặt viên đá lên, ném lên hướng cửa sổ phòng cô.

Chỉ nghe thấy "đụp" một tiếng, Lưu Mỹ Lệ giúp con gái dọn dẹp phòng thò đầu ra mắng: "Trẻ con nhà ai thế nhỉ? Sao lại ném đồ vào cửa sổ nhà người khác thế, thật vô giáo dục !"

Nếu bà mà biết "Trẻ con" ném đá vào nhà bà đã hai mươi tuổi, hơn nữa còn là con rể tương lai nhà mình, chắc rằng cũng ném một hòn đá xuống đập người ta chết mất.

Tiếc là bà không có khả năng biết trước tương lai, sau khi mắng vài câu, bà liền đóng cửa sổ lại rồi đi ra ngoài.

Vệ Bắc núp ở phía sau cây thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mình may mắn trốn nhanh chứ không để cho mẹ vợ tương lai túm được thì cũng rất khó xử.

Vừa lúc đó có một chiếc BMW màu đen chầm chậm lái vào khu chung cư, cách anh một đoạn ngắn rồi dừng lại.

Vệ Bắc đang muốn đi ra khỏi bóng cây, trong lúc vô tình liếc mắt sang bên kia. Lúc này bước chân của cậu ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, dường như sắp tóe ra lửa.

Diệp Sơ cảm thấy sống lưng lạnh toát, theo phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại nhìn.

"Sao vậy?"Thẩm Nam Thành hỏi.

"Em cảm thấy có người đang tức giận."Diệp Sơ thành thật trả lời.

Thẩm Nam Thành ngẩn ra, thiếu chút nữa thì phì cười: "Không thể tin nổi em lại hài hước như vậy." Anh còn tưởng rằng cô là một cô gái rất nghiêm túc chứ.

Diệp Sơ lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: "Em nói thật."

Thẩm Nam Thành càng phát hiện ra cô gái trước mắt này rất đáng yêu, đang muốn mở miệng nói gì đó đột nhiên anh cũng cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, anh mỉm cười: "Bị em nói như vậy quả thật giống như là có người tức giận." Lời còn chưa dứt liền thấy trong bóng đêm phía trước có người đang đằng đằng sát khí đi tới chỗ bọn họ.

Diệp Sơ thấy anh đột nhiên nhìn chằm chằm phía sau lưng của mình, hơi khó hiểu liền hỏi: "Anh sao vậy?" Lại quay đầu nhìn.

Lúc này, cô cũng ngây ngẩn cả người.

Sao lại là anh chứ?

Cô thấy khó tin, dụi dụi mắt muốn nhìn cho rõ hơn, khi đó Vệ Bắc đã đi tới bên cạnh cô, đưa tay ra ôm lấy eo cô, sau đó siết chặt khiến Diệp Sơ ngã vào trong lòng anh.

Ngay lập tức xung quanh cô tràn ngập hơi thở quen thuộc kia, Diệp Sơ biết mình không phải đang nằm mơ: "Anh... Sao lại về?"Cô hỏi.

"Sao nào, anh không nên về à?"Mặt Vệ Bắc đen xì hỏi vặn lại.

Diệp Sơ ngẩn ra, không biết trả lời như thế nào.

Vệ Bắc cười lạnh một cái: "Hay là anh đến không đúng lúc?" Anh nói xong, khuôn mặt vênh lên,ánh mắt tỏ ra khiêu khích kẻ đang đứng đối diện bọn họ chính là Thẩm Nam Thành.

Thẩm Nam Thành giật mình bừng tỉnh, suy nghĩ lại nguyên nhân gây lạnh sống lưng đó, trong lòng cũng hiểu được mấy phần, anh ung dung thản nhiên mỉm cười, đưa tay ra rồi nói: "Chào anh, tôi tên là Thẩm Nam Thành, là bạn của Diệp Tử."

Diệp Tử là để cho anh gọi à? Vệ Bắc hừm một tiếng: "Tôi không hỏi anh, anh chen miệng vào làm gì?"

Tay của Thẩm Nam Thành đang giơ ra giữa khoảng không, liền cứng đờ.

"Vệ Bắc, anh ăn nhầm thuốc súng à? Sao nói chuyện như muốn đánh nhau với người khác thế hả!"Diệp Sơ không nhịn được nói một câu.

Vệ Bắc giận đến nỗi sắc mặt biến thành màu đen: Ông ăn phải thuốc súng à? Rõ ràng là nổi máu ghen, con mẹ nó đúng là một hũ dấm chua lâu năm đấy! Tôi đi hai mươi mấy tiếng đồng hồ một đường về nhà, cô còn không biết ý mà đón tôi?

Tuy anh không nói ra nhưng với vẻ mặt này thì người không nhanh nhạy như Diệp Sơ cũng có thể hiểu được ít nhiều. Nhưng mà tên nhóc này có cần phải lo lắng không đâu như vậy không? Diệp Sơ cười cười xin lỗi với Thẩm Nam Thành: "Thật ngại quá, anh ấy không biết ăn nói."

" Diệp Siêu Nặng, có phải em điếc không sợ súng không hả?" Vệ Bắc ngay lập tức nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Anh mà còn như vậy nữa thì mau về nhà cho em!" Diệp Sơ cũng không cam chịu, không biết tại sao khi ở cùng người con trai xấu xa này càng lâu, thì khả năng phản kháng của cô càng trở lên mạnh hơn.

"Em!" Vệ Bắc giận đến bóp chặt nắm tay,nhưng cũng không nỡ đánh người ngay trước mắt cô gái này. Vì vậy anh đành phải nhẫn nhịn không nói gì nữa, dùng ánh mắt chờ đợi nhìn cô.

Diệp Sơ không sợ hãi chút nào, đưa mắt nhìn thẳng vào anh.

Hai người cứ em trừng anh, anh trừng em như vậy, không ai nhường ai.

Một lúc lâu sau, Thẩm Nam Thành đứng ở một bên nhìn không được khẽ ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: "Diệp Tử, mẹ em vẫn còn chờ em về nhà đấy."

Vệ Bắc mới vừa nguôi cơn giận thì lại nổi lên, siết chặt nắm đấm.

Diệp Sơ nhìn thấy tình hình không ổn vội vàng đè tay anh xuống: "Dạ vâng, em đi lên đây, anh đi đường cũng phải cẩn thận nhé." Cô cười nói với Thẩm Nam Thành.

Chân mày Thẩm Nam Thành cau lại: "Một mình em lên à, không có vấn đề gì chứ?" Anh nói, hơi có ý mà liếc nhìn người bên cạnh cô.


Diệp Sơ cũng sắp khóc đến nơi rồi, cô quen biết Vệ Bắc nhiều năm như vậy chẳng lẽ lại không hiểu, nếu Thẩm Nam Thành lại nói một câu nữa, e rằng sẽ có đánh nhau ở dưới nhà của cô.

Để không gây phiền toái, Diệp Sơ vội gật đầu: "Không có chuyện gì cả, anh cứ về trước đi."

Cô đã nói như vậy dĩ nhiên là Thẩm Nam Thành hiểu, anh tháo chiếc kính xuống, khôi phục lại nụ cười trên mặt: "Được rồi, vậy em cẩn thận một chút, có chuyện gì xảy ra thì gọi điện cho anh."

"Vâng." Diệp Sơ nở nụ cười cứng nhắc, lòng bàn tay nắm lấy tay của Vệ Bắc cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Cuối cùng cũng đi!

Nhìn xe của anh chầm chậm lái ra khỏi tầm mắt, Diệp Sơ thở phào một cái, vừa muốn buông tay của Vệ Bắc đang nắm chặt kia ra liền bị anh bắt lại.

"Còn làm gì nữa?Vẫn không nỡ xa rời hả!" Giọng điệu của anh rất hung hăng.

"Anh không thể nói lý lẽ một chút được à?"

"Anh nói cái gì vô lý à?Anh ngồi tàu hỏa hai mươi tiếng mới về đến nhà, ở dưới nhà chờ em lâu như vậy, ai là người không biết lý lẽ hả?"

"Tại anh không nói cho em biết!"

"Mẹ nó chứ, không phải là anh muốn cho em một bất ngờ à!"

Bất ngờ cái đầu anh ấy! Diệp Sơ thực sự rất muốn cãi nhau với anh nhưng nghe xong những lời này không biết làm thế nào, cuối cùng cũng không quan tâm đến nữa. Cô thở dài: "Đi thôi."

"Đi chỗ nào?"Giọng điệu của anh vẫn rất khó nghe.

"Đi đến bờ sông một lúc."

"Trời lạnh như thế này mà đi đến bờ sông, em có bị bệnh không hả?"

"Anh mới có bệnh đấy!" Diệp Sơ rốt cục cũng nhẫn nại nữa: "Anh cãi nhau với em ở đây là lo người khác không biết quan hệ của chúng ta hay sao?"

"Biết thì đã sao...." Vệ Bắc chợt dừng lại, mới vừa rồi còn nổi giận đùng đùng mà giờ trên mặt đã hiện lên vài phần ngạc nhiên vui mừng, hỏi đến cùng: "Quan hệ của anh với em là thế nào?"

Diệp Sơ hất tay của anh ra không trả lời: "Bớt nói nhảm đi, có đi hay không?"

"Đi!" Vệ Bắc tươi cười rạng rỡ, đừng nói tới đi ra bờ sông, dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng phải đi theo nha!

Ban đêm vào mùa đông thành phố A thực sự rất lạnh, Diệp Sơ mới đi dọc theo con đê một lát thì không ngừng hà hơi chà xát bàn tay. Chợt có một cái áo khoác trùm lên người cô, mang theo hơi ấm còn lưu lại bao người cô trong ấm áp.

Cô dừng bước lại, xoay người nhìn mặt Vệ Bắc.

Đây là lần đầu sau nhiều năm cô nghiêm túc nhìn anh, anh đã đen đi nhiều, tóc cắt ngắn tủn, đôi mắt giương giương mở to giống như vài chục năm trước khi hai người lần đầu tiên gặp nhau.

Mặt trời mọc rồi lặn, xuân đi thu đến, thành phố này liên tục phát triển, tất cả mọi thứ xung quanh cũng đổi thay, những người bạn học đến rồi lại đi, chỉ còn lại người này. Mặc dù cậu ta hơi đáng ghét, ăn nói thô lỗ một chút, hành động cũng cục cằn một chút, nhưng vẫn luôn yên lặng đứng đó, chỉ cần cô quay đầu lại là có thể nhìn thấy.

"Vệ Bắc."Diệp Sơ nhẹ nhàng gọi anh.

"Gì vậy?" Anh bày ra vẻ mặt coi nhẹ nhưng tim đang đập thình thịch lên.

"Em đang suy nghĩ..." Cô rũ mắt xuống, lo lắng đảo đảo ngón tay: "Chúng ta có nên thử ở cùng một chỗ xem ..."

"Mẹ kiếp!" Vệ Bắc chửi một câu: "Chúng ta có lúc nào không ở chung một chỗ hả?" Anh nói xong, không chút do dự nâng khuôn mặt cô lên rồi hôn xuống.

Chương 35


Sau khi Vệ Bắc trở về không lâu thì hội Lâm Mậu Mậu cũng được nghỉ

Suốt một kỳ học không gặp, Lâm Mậu Mậu đề nghị hẹn các bạn học ra ngoài họp mặt,Diệp Sơ cảm thấy không sao cả nên cũng đồng ý tham gia.Kết quả là ngày họp mặt hôm đó, không chỉ có mấy bạn học cũ, mà còn có cả người thân của bạn học, và bạn học của người thân.Tóm lại là hơn mười mấy người.

Cô vốn không phải là người thích tham gia náo nhiệt, thấy nhiều người tới,nên cũng ít nói hơn.

Lâm Mậu Mậu thì ngược lại, cô luôn rất sôi nổi,lại học đại học nửa năm nên dáng vẻ cũng thay đổi không ít.Từ một cô bạn nửa nam nửa nữ trước kia giờ đã biến thành mĩ nữ thực thụ, lại còn đứng bên cạnh chàng trai trí thức phong độ Triệu Anh Tuấn,có vẻ rất đẹp đôi. Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía hai người bọn họ, lúc hát Karaoke cũng cố ý để cho hai người học hát song ca

Lâm Mậu Mậu vừa bắt đầu đã hát mấy bài,sau đó mọi người lại kéo lấy cô không tha, liền đẩy cho Diệp Sơ: "Nè,các cậu đừng có nhường cho chúng tớ thế,ở đây đâu phải có mỗi đôi bọn tớ đâu."

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều im lặng ,không phải vì Diệp Sơ, mà là vì người ngồi bên cạnh cô,người này hồi học cấp hai đã nổi tiếng hư hỏng, không ai dám chọc đến anh ta.

Bầu không khí bỗng dưng im ắng khiến Diệp Sơ có chút lúng túng từ chối: "Hay là thôi đi, tớ hát không hay."

Lâm Mậu Mậu lại nói : "Hát karaoke thôi mà, đâu phải bắt cậu lên sân khấu, hát một bài thôi!"

"Đúng vậy, cậu hát một bài đi."Triệu Anh Tuấn ở bên cạnh dịu dàng thêm lời.

"Hát cũng được."Cuối cùng cũng đã có người lên tiếng.

Diệp Sơ vẫn cảm thấy gượng gạo, đang định từ chối, bỗng nhiên nhìn thấy có người nhận lấy microphone mà Lâm Mậu Mậu đưa tới.

"Được, hát bài gì nào?" Vệ Bắc thản nhiên nói

Tất cả mọi người đều nhìn cậu như nhìn quái vật.Phải biết rằng, ngày trước học cấp ba, đừng nói là bắt cậu hát, mà ngay cả nói chuyện với cậu cũng đã dũng cảm lắm rồi.

""Mái nhà" đi, hát hay một chút."Lâm Mậu Mậu nói.

Sao lại hát được?Diệp Sơ xấu hổ, đang muốn từ chối, Vệ Bắc đã đồn gý luôn,ngay sau đó là đoạn nhạc dạo vang lên.

"Nửa đêm trằn trọc không ngủ được

Bỗng có tâm trạng lẩm nhẩm theo một bài hát

Trèo lên mái nhà mong tìm được một cảnh mộng khác...."

Vệ Bắc vừa cất tiếng hát, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, không ngờ tên nhóc này lại hát hay đến vậy.

"Đến lượt cậu kìa!"Lâm Mậu Mậu nhắc nhở cô.

Diệp Sơ cố bình tĩnh, vội vàng hát câu tiếp theo, hát đúng nhạc, nhưng không có gì đặc sắc.

Vệ Bắc lại hát: " Đó chẳng phải là do người vô tình...xuất hiện ở trong giấc mơ của tôi sao?"

Giọng hát của anh trầm ổn, lại còn làm lòng người say mê, mặc dù song ca cùng với chất giọng bình thường của Diệp Sơ nhưng vẫn khiến người nghe say sưa lắng nghe.

Vừa hết bài, có người vỗ tay: "Hát thêm một bài nữa! Hát thêm một bài nữa đi!"

"Em hát nữa không?"Vệ Bắc quay mặt hỏi Diệp Sơ.

"Ừ" Diệp Sơ gật đầu

Thế nên, hai người lại song ca một bài nữa, tốt hơn so với bài đầu.

Dần dần những người bạn vừa nãy còn sợ Vệ Bắc giờ đã thoải mái hơn, có người còn mạnh dạn yêu cầu cậu hát đơn ca, anh cũng không nhăn nhó mà hát luôn,ai ai cũng reo hò ủng hộ.

"Tớ đi ra phòng vệ sinh."Diệp Sơ cúi đầu nói một câu rồi liền ra ngoài.

Không lâu sau, Lâm Mậu Mậu cũng đi ra, vừa gặp Diệp Sơ đang rửa tay.

"Không ngờ Vệ Bắc nhà cậu lại hát hay như vậy, trước kia tớ còn tưởng tên nhóc đó chỉ biết đánh nhau thôi đấy." Cô cười ha hả nói.

Diệp Sơ không nói lời nào, khẽ "Ừ" một tiếng

"Diệp Tử, hôm nay tâm trạng cậu không được vui sao?" Lâm Mậu Mậu cũng đoán ra được một chút.

Diệp Sơ chớp mắt: "Không phải."

"Vậy sao cậu không nói chuyện?"

"Mình không biết nói cái gì và cũng không có gì hay để nói cả..." Cô vừa nói vừa rửa tay. Nhìn qua gương trong phòng vệ sinh, cô thấy mái tóc vừa mới làm xoăn và khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Lâm Mậu Mậu, bỗng nhiên cảm thấy hơi xa lạ

"Mậu Mậu" Cô không nhịn được hỏi : "Vì sao cậu lại bắt đầu mặc kiểu quần áo của con gái rồi?"

Lâm Mậu Mậu cười lớn: "Bạn cho rằng tớ vẫn còn là cô nhóc giống con trai như trước kia hay sao? Mọi người ai chả thay đổi, cậu nhìn Vệ Bắc nhà cậu đi, bây giờ trông cũng phóng khoáng hơn trước kia nhiều."

Diệp Sơ hơi ngỡ ngàng, từ trong miệng lẩm bẩm vài tiếng: "Trước kia vẫn tốt như thế mà..."

Lâm Mậu Mậu không nghe thấy cô nói gì, đi ra cửa phòng vệ sinh vẫy cô: "Đi thôi,tất cả mọi người đang đợi chúng ta đấy!"

"Ừ" Diệp Sơ gật đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ cô đơn.

Những lần gặp mặt sau đó, hiển nhiên Vệ Bắc được chào đón hơn so với thời trung học, hay có bạn học cũ rủ cậu đi chơi.Diệp Sơ đi được hai lần, rồi dần dần kiếm cớ từ chối.

Thời gian nghỉ hè trôi qua được một nửa, bạn học cùng lớp Vệ Bắc trước kia tổ chức họp lớp, hoan nghênh các bạn mang theo người yêu đi giới thiệu.

Vệ Bắc gọi điện hỏi Diệp Sơ có đi không, Diệp Sơ nói có chút việc không đi được, tiếng nói vừa dứt, Vệ Bắc liền có chút không vui: "Chuyện gì mà quan trọng vậy hả?"

"Em đi nghe toạ đàm"

"Toạ đàm?Cũng không phải là đi học, em tích cực vậy để làm gì?

"Những bài diễn thuyết rất ý nghĩa" Diệp Sơ giải thích.

"Được lắm, được lắm!Em không đi thì anh đi một mình!"Cậu nói xong rồi cúp máy.

Nghe tiếng tút tút, Diệp Sơ có chút thất thần, trong trí nhớ của cô bọn họ rất ít khi cắt đứt không vui như vậy,cô cảm thấy hơi tủi thân.Vừa lúc đó, cô nhìn thấy tờ thông tin trên bàn, điều không vui trong lòng cũng tan đi không ít.

Họp mặt bạn học thật nhàm chám, nào có ý nghĩa như buổi tọa đàm này?Cô nghĩ như thế, trong lòng càng thêm vui vẻ.

Ban đầu Diệp Sơ rất muốn tham gia buổi toạ đàm, nhưng thực ra nó chỉ là một cuộc giao lưu quy mô nhỏ giữa các nhà thiên văn trong tỉnh và những người yêu thích ngành thiên văn này.Trong buổi giao lưu còn mời vài vị là những nhà thiên văn học nổi tiếng trong nước đến đây để thuyết giảng, cơ hội vô cùng ít ỏi.

Diệp Sơ đã chờ đợi buổi toạ đàm này rất lâu rồi, chỉ tiếc rằng không có vé vào cửa.Đúng lúc này, Thẩm Nam Thành biết được mong muốn của cô, liền dựa vào mấy mối quan hệ lấy được hai vé vào cửa, mời cô đi cùng.

Cơ hội như thế rất khó để cóđược , Diệp Sơ sao có thể từ chối? Sáng sớm hôm sau, cô cùng Thẩm Nam Thành đi tới chỗ các nhà thiên văn ở tỉnh tọa đàm.


Quả nhiên là do các chuyên gia cao cấp diễn thuyết, thật khác xa so với những gì giáo sư trên lớp chỉ dạy.Cô vừa nghe, vừa cùng Thẩm Nam Thành nói mấy câu, phát hiện anh ta dường như cũng đã nghiên cứu về thiên văn học.

"Anh học về thiên văn học sao?"Diệp Sơ kinh ngạc hỏi.

"Cũng không gọi là học được, chỉ là ngành vật lí của anh có đề cập đến một số kiến thức về tính chất vật lý của các thiên thể, anh thấy nó rất có ý nghĩa nên cũng tự mình nghiên cứu một thời gian."

Khó có thể tìm được người có chung quan điểm với mình, Diệp Sơ không thể bỏ qua, vì thế hai người trò chuyện cũng không dứt.

Đến khi kết thúc, điện thoại của Diệp Sơ vang lên.Vừa nhìn thấy Vệ Bắc gọi tới, cô vội vàng đi ra ngoài nghe máy.

"Buổi toạ đàm của em xong chưa?Anh bên này xong rồi, em đang ở đâu, anh qua đón em."Vệ Bắc nói.

"Không cần đâu, em ở rất xa, anh xong rồi thì về nghỉ ngơi sớm đi."

"Em nói linh tinh ít thôi, rốt cuộc là đang ở đâu?Cho dù có ở cung trăng, anh cũng phải đến khiêng em về!"

Diệp Sơ cảm thấy buồn cười, nhưng nhớ tới mình và Thẩm Nam Thành đi cùng nhau, cô sợ Vệ Bắc hiểu lầm, liền nói: "Anh đừng đến, em đi cùng với bạn."

"Bạn nào?" Vệ Bắc thoáng cảnh giác: "Không phải là cái tên họ Thẩm kia chứ?"

Không ngờ lại bị cậu đoán trúng, Diệp Sơ có chút chột dạ : "Anh đừng có đoán bậy, em tự về được rồi."

"Diệp Siêu Nặng ,em giỏi lắm! Vệ Bắc ở đầu điện thoại bên kia giận đến nghiến răng nghiến lợi,cậu còn không hiểu suy nghĩ của Diệp Sơ sao? Cô gái này chỉ cần không trả lời thẳng vào vấn đề, thì chẳng khác nào tự nhận.

"Em ở đâu, anh đi qua làm thịt thằng nhãi kia! Khỏi phải nhìn nó quấn lấy em!"Cậu quát to.

Diệp Sơ có chút không vui: "Anh thôi đi! Em chỉ cùng anh ta nghe toạ đàm, không làm gì cả!"

"Giỏi, em chịu thừa nhận rồi!" Vệ Bắc nhất thời tức giân muốn phát điên: "Các người rốt cuộc đang ở đâu hả?"

"Em ở đâu anh quản làm gì hả?"Diệp Sơ nói không hề suy nghĩ.

"Em là bà xã của anh, anh không quản thì là ai hả?"

"Ai là bà xã của anh hả?"

"Em *** muốn thử một lần, hiện tại không thừa nhận hả?"

"Em thử thấy không được, không thể sao?"Diệp Sơ nói xong câu đó liền hối hận nhưng đã không còn kịp rồi.

Ở đầu bên kia điện thoại, sắc mặt Vệ Bắc đột nhiênt hay đổi, nếu nói lúc trước họ chỉ cãi nhau mấy câu bình thường... nhưng những lời như này đã đẩy mâu thuẫn lên cao rồi.

Ngòi nổ đã bị châm, rất khó lòng dập tắt.

Vệ Bắc cười lạnh một tiếng: "Phải không? Tôi cũng thấy không được."

Diệp Sơ sững sờ, giống như một con dao cứa mạnh vào lòng cô.Cô còn muốn nói điều gì đó thì Vệ Bắc đã cúp máy rồi.Nghe thanh âm tút tút vang lên, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.

"Sao thế?"Nhìn tình hình, Thẩm Nam Thành đi ra.

Diệp Sơ ngây ngẩn đứng đó, không trả lời.

Thẩm Nam Thành do dự một chút: "Hai người.... cãi nhau sao?"

"Không liên quan đến anh."Diệp Sơ lạnh lùng nói một cậu, rồi quay đầu đi thẳng.

Mấy ngày sau , Vệ Bắc trở về trường học, lúc đi cậu không nói cho bất kì ai, kể cả Diệp Sơ.

Sau đó mấy hôm thì Thẩm Nam Thành cũng quay về Mĩ, trước khi đi anh có nhắn tin cho Diệp Sơ,nhưng cũng không nhắc đến chuyện ngày hôm đó.

Rồi cũng đã đến ngày khai giảng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ngontinh