NÀY ! ANH CÓ NÓI YÊU EM KHÔNG HẢ ?
NÀY ! ANH CÓ NÓI YÊU EM KHÔNG HẢ ?
* * *
Tình yêu đôi lúc bắt đầu bằng sự tình cờ,phát triển
bằng sự bất ngờ và kết thúc...
-----------------
Có phải nếu như cứ im lặng thì ai đó sẽ hiểu được
lòng của mình hay sẽ...
----------------
Nên chọn 1 người hoàn hảo yêu mình hay là chọn 1
người với mình là hoàn hảo?
- Chúc mừng cho dự án mới, hy vọng chúng ta sẽ
hợp tác lâu dài cùng nhau
- Rất vui vì được cộng tác cùng các vị, chúng ta sẽ
cùng cố gắng cho dự án quan trọng lần này.
-----------
- Tổng giám đốc, tôi đưa anh về
- Không cần đâu, tôi muốn tự lái
Vỹ Hoàng lái xe đi để lại phía sau những thân
người đang cúi đầu chào. Đường Sài Gòn về đêm
thật đẹp, những tòa nhà cao tầng với những ánh
đèn đầy màu sắc, những bảng hiệu quảng cáo lướt
qua trên đường với hình ảnh những cô người mẫu
hết sức trẻ trung, xinh đẹp. Dòng xe chen chúc
nhau tạo thành 1 không khí ồn ào nhưng đông vui,
tấp nập. Nhìn qua 2 bên đường, Vỹ Hoàng cảm
nhận được mình như hòa chung vào dòng người.
Hôm nay, một dự án mới của công ty lại được ký
kết. Hợp đồng lên tới hàng trăm tỷ đồng mà người
phụ trách chính là anh. Dự án thành công, anh thở
phào nhẹ nhõm. Bây giờ đây, anh muốn nhanh về
đến nhà để được chia sẻ niềm vui cùng với mẹ.
- Kít - Tiếng phanh xe gấp, Vỹ Hoàng giật mình
nhìn đằng trước, mải mê suy nghĩ anh không biết
mình đã chạy quá đà.
- Cốp, cốp - Tiếng đập cửa kính xe vang lên.
- Này, xuống nhanh ngay đây cho tôi.
- Cô làm gì mà loạn lên vậy hả? - Vỹ Hoàng bước
xuống xe bực mình nhìn cô gái đã ra sức đập vào
cửa kính xe anh.
- Làm gì á ? anh coi nè, anh chạy xe kiểu gì dzậy
hả? bắn tung tóe hết nước lên người tôi rồi - Cô
gái vừa nói vừa phủi phủi chiếc quần Jean xanh.
- Cô đi đứng kiểu gì thì có, không thấy đèn đỏ dành
cho người đi bộ hay sao? - Vỹ Hoàng chỉ tay theo
hướng đèn đường.
- Ah, há, cái tên này, sao hả? màu gì ? anh có bị
mù màu không á. Nhìn đây, đúng là đèn đỏ, nhưng
mà là đèn đỏ bên phía anh. Đã sai rồi mà còn cố
cãi hay sao? Cô gái ngẩng mặt lên như muốn khiêu
khích Vỹ Hoàng.
- Ờh, thì...thì
- Anh, ấp úng cái gì, hồi mẫu giáo cô có dạy cho
anh sai là phải xin lỗi không hả?
- Cái gì, xin lỗi á ?- Vỹ Hoàng nhếch miệng cười.
anh mà phải xin lỗi, từ nhỏ tới giờ anh chưa bao
giờ phải dùng từ đó với bất kì ai, dần dà 2 từ đó
không tồn tại trong từ điển của anh nữa.
- Nhanh lên, không là tôi gọi Police á? - Cô vừa nói
vừa rút rút cái phone từ trong giỏ ra.
- Được thôi, cô gọi đi - Vỹ Hoàng phớt lờ trước
hành động của cô.
- Nine,one,one...Uả, sao nó nói cái gì mà kì quá
dzậy nè- Cô chúi chúi cái điện thoại vào tai Vỹ
Hoàng.
- Cô làm cái gì dzậy hả?- Vỹ Hoàng hất hất chiếc
điện thoại ra.
- Tôi không gọi được
- Cô gọi cái gì đây, 911,...là cái gì?
- Là số của police còn gì, cô mở to mắt nhìn vào
số máy mình vừa bấm- đúng rồi còn gì nữa.
- Cô ở đâu rơi xuống vậy ?
- Ở American bay sang
- Trời đất, không chịu nổi, ở đây là Việt Nam - Vỹ
Hoàng vừa nói vừa vò vò tóc, anh liếc nhìn cô gái
đang cắn cắn móng tay ra vẻ khó hiểu.
- A,đúng rồi, ở đây là Việt Nam mà, quên mất - Cô
vỗ vỗ vào đầu- Anh bấm số cho tôi đi - Cô đưa
điện thoại ra trước mặt Vỹ Hoàng.
- 113, bấm đi - Anh khoanh tay dựa mình vào cửa
xe
- Ờh, cám ơn,113 - Cô đưa tay bấm bấm.
- Này, cô định gọi thật đó hả?- Vỹ Hoàng bỗng
giật mình giật lại cái điện thoại từ tay cô.
- Trả đây, anh không phải thách thức tôi còn gì.
- Cô...thật là - Vỹ Hoàng lầm bầm, thật ra police
tới thì cũng chẳng làm được gì anh, nhưng từ trước
tới giờ có bao giờ anh rơi vào tình huống nay đâu,
mà anh lại ghét nhất cái vụ đem thân thế ra, thật
là đau đầu.
- Vậy bây giờ cô muốn sao?
- Xin lỗi
- Ngoài chuyện đó ra, tôi có thể bồi thường cho cô
- Tôi không muốn nói nhiều đâu - Cô tiến sát về
phía Vỹ Hoàng, cô giật lại chiếc điện thoại từ tay
anh.
- Cô, Tôi...tôi...xin lỗi - Vừa nói xong Vỹ Hoàng
vừa mở cửa phóng vào xe đi thẳng, bỏ lại phía sau
nụ cười đắc thắng của cô gái.
------------------
- Mẹ ơi, con về rồi
- Sao con trai của mẹ nhìn yểu xìu dzậy ta, dự án
có trục trặc gì à? - 1 phụ nữ tầm gần 50, nhưng
gương mặt thanh tú, phúc hậu, ở người phụ nữ này
toát lên 1 vẻ đẹp rất kiêu sa,quyền quý.
- Dự án trong thì OK, còn nằm ngoài dự án thì thật
tệ - Vỹ Hoàng cởi áo khoác ra vắt vào thành ghế.
- Là sao ? - Người phụ nữ nhíu mày ra chiều khó
hiểu với câu trả lời lấp lửng của cậu con trai.
- Dạ, công việc thì OK, nhưng hôm nay con thật xui
xẻo mẹ ơi, con gặp 1 con khỉ khô, thật tức chết.
- Khỉ khô...Vỹ Hoàng, con nói rõ coi nào - Bà tò
mò kéo chiếc ghế ngồi xuống đối diện con trai.
- Mẹ không biết đâu, cô ta chỉ có chút xíu bằng
chừng này nè, nhưng thật lợi hại - Anh đưa 1 chút
của ngón tay ra minh họa thân hình của cô gái, có
lẽ anh đang rất bức xúc.
- Trời, cô gái chút xíu đó có thể làm gì được con
trai mẹ nào - Vuốt vuốt đầu Vỹ Hoàng bà ra chìu
an ủi.
- Cô ta bắt con xin lỗi.
- Cái gì ? Xin lỗi - Người phụ nữ há hốc và lấy tay
bụm miệng lại cười làm cho cơn ức chế của Vỹ
Hoàng tăng lên theo cấp số nhân, nhưng bà không
thể không ngạc nhiên được, từ nhỏ đến giờ chưa
bao giờ bà nghe được tiếng xin lỗi của cậu con trai
quý tử, dzậy mà cô gái khỉ khô gì đó lại có
thể...Thật đáng nể, bà cũng rất muốn gặp được cô
gái bản lĩnh đó.
- Kính koong...kính koong
- Ai vậy ta, để mẹ mở cửa - Bà tiến về phía tiếng
chuông, ở trong này Vỹ Hoàng đang cởi cúc áo sơ-
mi ở cổ tay áo.
- Dạ, con chào gì - Tiếng nói thánh thót phát ra
khiến Vỹ Hoàng bên trong giật thót mình, Vỹ Hoàng
vội ngưng ngay công việc đang làm, quay lại.
- Oh, Nhi Nhi, là con hả, sao nói tuần sau mới tới
mà - Mẹ Vỹ Hoàng hỏi với ánh mắt ngạc nhiên nhìn
cô gái.
- Hì hì, con muốn sang sớm 1 tí để có thể nhanh
gặp gì mà, ở bên đó chán ơi là chán à - Nhi Nhi
khoát tay bà như đã thân thiết lắm rồi.
- Con bé này, ham chơi không bao giờ bỏ được. Vỹ
Hoàng ra xách đồ phụ mẹ mau- Bà gọi với Vỹ
Hoàng nãy giờ vẫn chưa thấy mặt đâu cả
- Chào anh, tôi là Nhi Nhi, rất vui được biết anh -
Cô cúi dầu chào khi Vỹ Hoàng chưa kịp xuất hiện.
- AAAAA - Vỹ Hoàng hét lớn, anh giật mình lùi lại,
cô...cô...
- Là anh sao - Nhi Nhi đưa ngón tay lên miệng
cắn, sao anh lại lọt vào đây, anh theo dõi tôi hả? -
Nhi Nhi xấn tới Vỹ Hoàng hét lớn.
- Theo dõi cái đầu của cô, đây là nhà tôi- Vỹ
Hoàng hét lên, nỗi ức chế của anh cứ thế tăng vùn
vụt.
- Hai đứa...2 đứa nói gì mà mẹ không hiểu gì hết
vậy? - Người phụ nữ ngơ ngác nhìn cả hai - Hai
đứa quen nhau à?
- Không quen - Cả Vỹ Hoàng và Nhi Nhi không hẹn
mà cả 2 đều đồng thanh lên tiếng.
- Uhm, thì không quen - Mẹ Vỹ Hoàng dường như
có thể hiểu 1 chút ít chuyện này, bà mỉm cười -
Vậy để mẹ giới thiệu, đây là Nhi Nhi, con gái Bác
Trương, bạn thân mà mẹ hay nhắc với con đó, nay
Nhi Nhi về thăm Việt Nam đồng thời sẽ ở lại nhà
mình - Rồi bà xoay qua Nhi Nhi khi có người đang
ấp úng chưa kịp nói gì - Còn đây là con trai duy
nhất của gì - Hoàng Vỹ Hoàng.
- Hoàng Vỹ Hoàng- Hoàng kiếm chuyện thì có -
Nhi Nhi le lưỡi nhìn Vỹ Hoàng.
- Uhm, tôi kiếm chuyện, còn cô là Trương khỉ khô.
- Tôi mà là khỉ khô thì anh là khỉ tươi nhá.
- Thôi, 2 đứa cho mẹ can, Nhi Nhi vào tắm đi con,
còn Vỹ Hoàng, con đem đồ vào phòng cho Nhi Nhi
đi.
- Dạ, Nhi Nhi lí lắc đi vào trong
- Cô ta ở đây thật hả mẹ
- Uhm
- Sao mẹ không nói trước với con, con không biết
gì hết vậy - Vỹ Hoàng vùng vằng với mẹ.
- Con còn dự án, mẹ nghĩ có chuyện gì quan trọng
đâu mà.
- Trời, dzậy là con phải ở chung với cô ta sao, con
khỉ khô đó ở bao lâu dzậy mẹ? - Mặt Vỹ Hoàng
phụng xuống
- Hai tháng - Nhi Nhi thò đầu từ đằng sau lưng giơ
2 ngón tay lên khiến Vỹ Hoàng giật thót người.
- Cái con khỉ khô này
- Khỉ tươi, không có nước - Nhi Nhi kéo kéo tay Vỹ
Hoàng lôi đi.
- Không có thì khỏi tắm - Anh hất hất tay cô ra.
- Đi mà, tôi nóng lắm, sửa cho tôi nhanh di.
Anh và cô cứ người kéo người lôi như vậy cho tới
khi Mẹ Vỹ Hoàng lên tiếng. Nhìn 2 đứa tự dưng bà
cảm thấy vui vui lạ. Chắc từ bây giờ căn nhà này
sẽ tràn ngập tiếng cười vui đây.
----------------
Sấy khô xong mái tóc, Nhi Nhi phóc ngay lên tấm
nệm êm ái, thoải mái quá, sau 1 ngày ngồi máy
bay, rồi còn phải lần mò địa chỉ, cuối cùng thân thể
của cô cũng được thoải mái. Với tay lấy chiếc điện
thoại, bỗng dưng cô khẽ cười, vừa đặt chân xuống
Việt Nam cô đã có màn gặp mặt vô cùng ấn tượng
với 1 tên khó ưa, phải nói là vô cùng khó ưa, nhưng
lạ thật cô và tên dó lại có duyên đến nỗi bây giờ
lại ở chung 1 nhà, 2 tháng sống cùng nhau, chắc sẽ
có nhiều điều thú vị lắm đây, nghĩ đến đó như điểm
trúng vào huyệt khoái chí của Nhi Nhi hay sao mà
cô ôm bụng cười khanh khách, nụ cười ẩn chứa
nhiều điều bí hiểm.
-------------
Hết xoay ngang rồi lại xoay dọc, đạp tung mền,
mọi thứ có sẵn trên giường, lấy cả cái gối vứt ngay
vào tường. Vỹ Hoàng vò tóc bứt áo, có lẽ anh đang
rất bức xúc cho cái việc mà nhà anh có thêm 1
người nữa, mà không phải ai khác, lại chính là con
nhỏ ngang bướng 1,2 bắt anh phải xin lỗi. Người gì
cơ chứ ( nine, one, one ), cô ta bị điên chắc. Hai
tháng - 60 ngày phải ở chung với cô ta, trời ơi, nghĩ
đến đó thôi là Vỹ Hoàng lại ức chế đến cùng cực và
hậu quả của việc ức chế đó là mọi thứ trong căn
phòng của anh được chạy nhảy lung tung.
-------------
Một buổi sáng với không khí vô cùng mát mẻ, thoải
mái, vươn mình thức dậy sau 1 giấc ngủ ngon với
giấc mơ thật tuyệt, bước xuống giường kéo chiếc
rèm cửa, giàn hoa Phong Lan bên ngoài phảng phất
mùi thơm khiến cho Nhi Nhi cảm thấy như được
tiếp thêm sức sống. Đêm qua Nhi Nhi mơ thấy 1
giấc mơ mà cho đến bây giờ đây trên môi cô vẫn
còn nở 1 nụ cười khó hiểu.
- Chào dì buổi sáng, wow, thơm quá à, món gì mà
ngon quá dzậy dì - Nhi Nhi hếch hếch cái mũi ngửi
lấy cái nồi vẫn còn đang bắc ở trên bếp.
- Con dậy rồi à, để dì dọn đồ ra rồi ăn, bánh canh
cua đó, ngon lắm.
- Chẹp, chẹp, ngửi là đã muốn ăn rồi, để con phụ gì
- Nhi Nhi nhanh nhẩu dọn chén ra bàn ăn.
- Uả, tên khó ưa đâu dì ?
- Hả ? - Mẹ Vỹ Hoàng ngơ ngác trước câu hỏi của
Nhi Nhi.
- Ak, ý con là anh Vỹ Hoàng á, hì hì - Nhi Nhi le
lưỡi rồi vội thụt nhanh lại, lấy tay đánh vào miệng
vì cái tội nói chuyện mà không biết nhìn trước ngó
sau.
- Vỹ Hoàng á? nó có bao giờ ăn sáng giờ này đâu,
nó mà ngủ thì có mà Thiên lôi cũng pó tay - Bà
vừa nói vừa múc bánh canh ra chén.
Không biết suy nghĩ gì mà Nhi Nhi cười đắc chí,
ngoắc ngoắc cái tay vào thái dương, nhìn khuôn
mặt cô lúc này khó mà đoán được có chuyện gì
sắp xảy ra.
- Để con, không cần Thiên lôi hay Ngọc Hoàng Đại
Đế gì đâu ạ, gì cứ để cho con - Nói rồi Nhi Nhi
chạy vọt lên lầu trước sự ngăn cản muộn màng
của mẹ Vỹ Hoàng.
Mở cửa rón rén bước đến bên giường, bỗng Nhi Nhi
đứng khựng lại nhìn ngắm cái gì đó rồi nhẹ nhàng
ngồi xuống cạnh giường nơi Vỹ Hoàng đang say
ngủ.
- Woa, Tên khó ưa này đẹp thật, lông mi của hắn
ta cong vút, còn dài hơn cả của mình, chiếc mũi
nữa nè, cao quá, đẹp thật, trông lúc ngủ hắn ta
đáng yêu ghê - Nhi Nhi vừa ngắm Vỹ Hoàng vừa
thầm nghĩ. Nhưng sau 1 lúc mải miết chiêm
ngưỡng vẻ đẹp của Vỹ Hoàng, Nhi Nhi bỗng đứng
bật dậy, lấy tay gõ gõ vào cái đầu của mình " Chết
tiệt, chỉ lo ngắm trai, quên mất nhiệm vụ rồi ".
- Ò Ó O, trời sáng rồi, dậy mau - Nói là làm Nhi
Nhi ghé sát nhất có thể vào tai Vỹ Hoàng, cô hét
lớn làm cho anh bật ngay dậy.
- Cái gì vậy hả? Ai thả gà vào phòng tôi thế này? -
Vỹ Hoàng nhìn trước nhìn sau rồi bỗng anh thụt
người lại khi thấy trước mặt mình là cơn ác mộng
của anh tối qua, Nhi Nhi đang đứng đó nhìn Vỹ
Hoàng bằng nụ cười nửa miệng.
- Này, cô làm cái quái gì vậy hả ? Bộ cô chui từ sở
thú ra hay sao mà hết khỉ giờ lại biến thành gà thế
hả?
- Oh hay, anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi
không ? anh không định ăn sáng rồi đi làm à?
- Đó là chuyện của tôi, ra khỏi phòng tôi ngay lập
tức, nói rồi Vỹ Hoàng nằm phịch xuống lấy cái gối
bịch ngay tai lại.
- Bây giờ anh có dậy không hả? - Nhi Nhi xăn tay
áo lên.
- Không bao giờ - Vỹ Hoàng vẫn kiên quyết giữ
chặt cái gối.
- Được thôi - Lần này thì Nhi Nhi buột cả tóc lên
cao, xong xuôi đau đấy cô nhảy phóc lên chỗ Vỹ
Hoàng đang nằm.
- Dậy mau, AA,BB,CC,DD....
- Trời ơi, quái quỷ gì thế này, cô tránh ra mau.
- Không, anh không dậy thì tôi còn nằm đây dài
dài.
Bốp, Bịch, Bình, Bum,Bum, tiếng đánh nhau của 2
cái gối cứ vang lên liên hồi, không bên nào chịu
nhịn bên nào.
- AAAA, điên mất thôi, con khỉ khô này - Vỹ Hoàng
hét lên.
- Sao hả ? khỉ tươi, Nhi Nhi vẫn còn dư sức lực cho
cuộc chiến nêu như đối phương vẫn còn muốn kéo
dài.
- Trời ơi là đất, cha ơi là mẹ, điên lên mất thôi,
được rồi tôi dậy, con khỉ lai gà này ra ngoài nhanh
lên.
- Ok, cho anh 2 phút đó, anh mà không xuống thì
sẽ xuất hiện con này nữa nek, Grừ - Nhi Nhi làm
điệu bộ của con cọp khiến Vỹ Hoàng rùng mình.
Bà Hoàng hết sức ngạc nhiên khi thấy bữa ăn sáng
có sự hiện diện của con trai. Bà nhìn sang Nhi Nhi,
lợi hại thật, đúng là hơn cả Thiên Lôi làm cách nào
mà cô gái đó có thể làm cái chuyện mà suốt 26
năm qua dù đã cố gắng hết sức và hết cách cũng
chưa 1 lần thành công, đáng nể thật. Bà nhìn sang
Vỹ Hoàng, lúc này đây anh vừa ăn vừa nhìn Nhi Nhi
với ánh mắt căm thù, nếu có thể được chắc anh
cũng sẽ xé cô cho vào tô và nhai ngấu nghiến quá.
Nhi Nhi không hề biết cả hai đều đang hướng suy
nghĩ về cô, cô vẫn đang ra sức anh, nãy giờ đã là
chén thứ 5, cô ăn 1 cách ngon lành trước ánh nhìn
ngạc nhiên của Mẹ Vỹ Hoàng và anh.
- Cho con thêm nữa ạ - Cô lấy tay chùi miệng
đồng thời tay kia đưa chén ra - Ngon quá à- Nhi
Nhi cười híp mắt lại trông đáng yêu đến lạ.
Ha, cô ta đúng là hóa kiếp từ thú mà, hết khỉ, gà,
cọp, giờ lại đến heo. Hết hiểu nổi bụng cô ta là cái
giống gì trong mà chứa được nhiều đến vậy cơ chứ.
- Con đến công ty đây ạ - Vỹ Hoàng buông chén
xuống, anh sửa lại cổ áo rồi đứng dậy.
- Đến công ty á, tôi đi nữa - Nhi Nhi vừa nhai vừa
đưa 1 cánh tay lên tiếp câu nói của Vỹ Hoàng.
- Đi cái gì mà đi. cô chưa đủ phiền phức hay sao.
- Không, tôi muốn đến công ty chơi, dì ơi, con đi
nữa mà- Cô xoay sang nhõng nhẽo với mẹ Vỹ
Hoàng.
- Vỹ Hoàng
- Mẹ - Vỹ Hoàng bỗng chùn ngay giọng xuống khi
hiểu được câu nói trong ánh mắt của mẹ.
Vỹ Hoàng bực dọc lái chiếc xe tới công ty, hôm nay
ở đây lại có thêm 1 người mà anh cực ghét cay
ghét đắng, sao số của anh lại như vậy cơ chứ, cứ
bị cái con khỉ khô này bám chặt, công ty chứ có
phải là công viên đâu mà đòi theo, đến đó cô ta mà
gây ra chuyện gì chỉ có nước anh đào cái lỗ và
chui ngay xuống thôi.
- Hehe, được đến công ty rồi, chắc là vui lắm, thích
quá.
- Nơi làm việc chứ có phải là khu trò chơi của cô
đâu mà vui.
- Xí, nơi làm việc thì cũng là con người với nhau
thôi, có gì ghê ghớm đâu cơ chứ.
- Con người, đáng sợ...đúng rồi, hahahaha - Không
biết nghĩ ra được điều gì mà Vỹ Hoàng bật cười ,
kèm theo nụ cười đó là ánh mắt bí hiểm.
- Anh đúng là dở hơi - Nhi Nhi chẳng thèm quan
tâm đến điệu bộ khó hiểu của Vỹ Hoàng, cô hòa
mình vào dòng người ở bên ngoài kia.
---------------
Vừa đặt chân vào cửa công ty, hàng chục người cúi
đầu chào đón Vỹ Hoàng, Lúc này đây Nhi Nhi cảm
thấy khuôn mặt anh lạnh lùng, đáng sợ thật, lúc ở
nhà anh ta đâu có như vậy. Nhưng chuyện đó
không chiếm lấy nhiều tâm trí của Nhi Nhi, cô đang
tò mò với những thứ xung quanh, hoành tráng thật,
công ty này chẳng kém những công ty ở Mỹ chút
nào, có phần hơn hẳn đó chứ.
- Chào mọi người, tôi là Trương Nhi Nhi, rất vui vì
được làm quen cùng mọi người - Tất cả quay lại
trước câu chào bất ngờ của cô.
- Cô lại làm gì nữa đây - Vỹ Hoàng giật mình trước
hành động không ai đoán trước được của Nhi Nhi.
- Gì chứ - Mặc kệ Vỹ Hoàng Nhi Nhi không thèm
quan tâm.
- Đây là lần đầu tiên tôi đến đây, mọi người chỉ bảo
thêm
Gì thế nhỉ, có bao giờ thấy Tổng giám đốc đưa ai
đến công ty đâu, cô ta là ai vậy, sao chân lại ngắn
thế kia, cứ tưởng đâu đi cùng với tổng giám đốc
phải cỡ Siêu mẫu trở lên chứ, cô ta được 1m6
không nhỉ, sao...Bao nhiêu lời bàn tán của mọi
người về Nhi Nhi nhưng tóm lại chỉ là 1 thắc mắc "
Nhi Nhi là ai, phải chăng là người yêu của Vỹ
Hoàng"...
- Đi thôi - Anh kéo tay cô đi về phía phòng mình
trước khi cô lại gây thêm rắc rối mới
- Tôi đang nói chuyện với mọi người mà, anh kéo
tôi làm gì ?
- Cô thật lắm trò - Vỹ Hoàng bực dọc.
- Anh làm việc của anh, tôi chơi việc của tôi là
được rồi - Nhi Nhi ngoe nguẩy xoay mặt đi.
- Khoan đã - Vỹ Hoàng gọi giật cô lại - Cô muốn
vui đúng không, tôi sẽ chỉ chỗ cho cô.
- Thật sao, anh tốt bụng vậy ak, Nhi Nhi hỏi với 1
giọng điệu hết sức nghi ngờ có thể.
- Được thôi, cô không tin thì tự đi kiếm trò để chơi
đi, nhưng nói trước sẽ không toại nguyện đâu, vì ở
đây ai cũng phải làm việc, họ sẽ chơi với cô nếu
như ngày mai họ đã chuẩn bị tinh thần cho 1 lá
đơn thôi việc.
- Anh đúng là dã man, bạo chúa.
- Uhm
Gãi gãi đầu suy nghĩ " Phải rồi, ở đây ai chẳng sợ
hắn ta, chắc chẳng ai dám chơi chung với mình
đâu, hắn chỉ chỗ sao mình không nắm lấy cơ hội,
chắc hắn cũng muốn thoát thân khỏi mình đây mà
".
-----------------
Nhi Nhi đi theo hướng chỉ dẫn của Vỹ Hoàng mà
không biết ở đây anh đang ôm bụng cười đắc
thắng. " Lần này cô chết chắc ".
Mò theo hướng cầu thang nhưng càng về sau thì lối
đi càng tối và thưa người, không hiểu sao mà khi
cô hỏi hướng đi đến phòng Bảo mẫu thì ai cũng
tránh xa, không trả lời, thật ra ở phòng đó có gì
chứ, càng khó hiểu cô lại càng muốn tìm hiểu.
Bước đến căn phòng cuối cùng bụi phủ mờ cả cánh
cửa, ở đây có lẽ là nơi heo hút nhất trong cái công
ty rộng lớn này.
Két...ecececec - Vừa mở cửa thì tiếng chuột kêu
làm ồn ào cả căn phòng.
- Ai đó, ai lại dám vào nơi đây - tiếng 1 bà lão
vang lên ồm ồm
- Dạ, cháu là Nhi Nhi ạ, cháu chào bà - Nhi Nhi tiến
lại phía chiếc đèn dầu leo lắt, cô thấy dáng 1 bà cụ
đang ngồi xoay người lại, mái tóc bà bạc trắng hết.
- Wow, thơm quá - Bỏ mặc những việc đang xảy ra
trong căn phòng, Nhi Nhi chạy ngay đến bên dĩa
bánh nóng hổi được đặt bên cạnh bà cụ, với tay lấy
1 cái cho nhanh vào miệng cô nhai ngồm ngoàm.
- Bánh có độc - giọng ồm ồm đó lại vang lên nghe
rất đáng sợ.
- Ặc, ặc, bà nói gì ạ
- Ta nói bánh có độc
Nhi Nhi ngước lên nhìn bà cụ móm mém như đang
nhai cái gì đó, Nhi Nhi phì cười.
- Hì hì, nếu như chết mà do ăn phải cái bánh thơm
lừng thế này thì cũng đáng lắm chứ - Cô cho
nguyên cái bánh bay vọt vào miệng không suy
nghĩ.
- Con nhỏ này, không sợ hay sao?
- Ực, sợ gì ạ, con cảm thấy mình như đang lạc vào
thế giới cổ tích mà con đang được gặp bà tiên đây
ạ, hehe
- Haha, ta mà là tiên á, ngươi thật hài hước, ở đây
ai cũng gọi ta là phù thủy cả đấy.
- Trong trí nhớ của con không có phù thủy nào có
gương mặt phúc hậu như bà đâu - Nhi Nhi tiếp tục
ăn hết cái bánh này đến cái khác.
- Con nhỏ này - Tiếng bà cụ như trách yêu, khẽ
nhìn sang Nhi Nhi đang di chuyển cái bánh từ tay
lên miệng mà bà cụ mỉm cười. Đã từ lâu không ai
dám đặt chân đến căn phòng này, 1 phần vì những
lời đồn đại nơi đây có mụ phù thủy ghê ghớm,
trong phòng lúc nào cũng tối om, chỉ vang lên
tiếng ho khụ khụ kèm theo tiếng của lũ chuột chít
chít làm cho ai cũng thấy sợ. Giờ đây con bé nhỏ
xíu nhưng gan to này lại dám xông vào đây không
1 chút sợ hãi, đã vậy còn ăn biết bao nhiêu là bánh
của bà nữa chứ.
- Bà ơi, cho con thêm mấy cái đem đi nha bà.
- Con bé này, bụng gì thế hả? - Bà móm mém cười
Hè, con hóa kiếp từ heo mà - Heo á, bất giác Nhi
Nhi nhớ lại lời nói của ai kia làm cô tức điên lên.
Sau khi hôn chùn chụt vào má bà cụ và hứa sẽ
thường xuyên đến thăm bà, Nhi Nhi chạy 1 mạch ra
ngoài, đã từ rất lâu rồi bà mới có lại cảm giác ấm
áp như vậy.
Bước tung tăng trong công ty, vừa đi vừa gặm
bánh, Nhi Nhi tung tăng ca hát, cái miệng nhỏ xíu
xinh xinh cứ chóp chép suốt đoạn đường đi.
- Trời đất, mình đi đâu dzậy nek, công ty mà cứ
như cái mê cung, bao nhiêu đường, lạc mất rồi -
Mải mê nhìn ngắm xung quanh cô không biết mình
đả đi đâu.
- Rầm - Ui da, đau quá, mắt mọc đằng trước hay
đằng sau mà sao đụng đâu hok đụng mà đụng vào
người tui vậy nek, bể mất cái mông iu quý của tui
rồi.
- Xin lỗi, cô có sao không, tại cô đi bất ngờ quá,
tôi không cố ý.
- Cái gì, lỗi tại tôi á... - Ơh,... Nhi Nhi định cho 1
tràng vào cái tên vừa làm mình ngã nhưng...trước
mặt cô lúc này là 1 bức tượng bằng thịt được nặn
lên bởi 1 nghệ nhân có lẽ rất rất giỏi, mắt , mũi,
miệng, chân mày, trời ơi, đẹp quá.
- Này nhóc, má anh bị em nhéo gần đứt ra luôn rùi
nek, có thể bỏ giùm anh ra 1 chút không?
- Hả? - Cô không biết vì ham ngắm dung nhan của
người con trai lạ, mà cô đã sờ hết từ mắt đến má
anh- Tôi...xin lỗi nha - Nhi Nhi ngậm ngay miếng
bánh, 2 má cô ửng đỏ.
- Nhóc không sao chứ, chân có bị đau không?-
Giọng nói trầm ấm càng làm cho trái tim Nhi Nhi
đập thình thịch.
- Hok, ak, nhưng mà tôi đi lạc, anh có biết đường
nào đến phòng của con Khỉ tươi không?
- Khỉ tươi - Vẻ mặt khó hiểu của người con trai
nhìn Nhi Nhi.
- Hì hì, quên mất, Vỹ Hoàng á.
Anh nheo mắt, cô bé này thật ra là ai, lạ thật, anh
cảm thấy thích thú với cô bé, đáng yêu thật, anh
chưa bao giờ gặp phải cô gái nào lại tự nhiên đến
vậy cả.
- Ak, anh cũng đang Đến đó đây, để anh đưa nhóc
đi
- Nhóc á - Nhi Nhi gãi đầu, anh ta gọi mình là nhóc
á - Nek, anh kia, tôi có tên có tuổi đàng hoàng,
nhóc gì chứ.
Nhìn Nhi Nhi chu miệng lên biện hộ mới thấy hết vẻ
đáng yêu cô cô.
- Dạ, dzậy bây giờ nhóc, ak không, tiểu thư có thể
cho tôi biết tên được không ạ.
- E hèm, tôi là Trương Nhi Nhi, 22 tuổi nhé.
- Oh, Trương Nhi Nhi, tên nghe hay quá ha, chẳng
giống người chút nào cả.
- Cái gì chứ - Nhi Nhi phùng mang trợn má lên
nhìn vẻ mặt tủm tỉm kia.
Hai bóng dáng đi song song cùng nhau, lâu lâu lại
nghe vang lên những tiếng cười giòn giã.
Ở trong phòng, Vỹ Hoàng cứ vừa ký sấp hồ sơ vừa
cười " Lần này cô chết chắc rồi, làm sao cô có thể
thoát khỏi mụ phù thủy đó cơ chứ,haha ", anh nghĩ
đến cảnh Nhi nhi vừa la thất thanh, vừa ôm người
khi thấy lũ chuột đáng sợ đó bò lúc nhúc khắp
phòng, Nghĩ đến đó Vỹ Hoàng cười chảy cả nước
mắt.
- Anh bị gì vậy ?
- A, cô, cô - Vỹ Hoàng bật ngửa người ra sau ghế
khi thấy Nhi Nhi đang đứng lù lù trước mặt.
- Cô cô cái gì ? anh bị làm sao mà tự ngồi cười
như bị thần kinh vậy hả , bánh nè ăn đi.
- Bánh...bánh - Vỹ Hoàng lắp bắp - Nhi Nhi chạy
tới nói nhỏ với Vỹ Hoàng - Chỗ đó vui quá, lần sau
anh chỉ cho tôi chỗ khác nữa nha, bánh ngon lắm
á, tôi tự tay làm cho anh đó, ăn đi, tôi đi chơi tiếp
đây - Rồi Nhi Nhi chạy vọt ra ngoài trước gương
mặt thất thần của Vỹ Hoàng.
- Trời đất, cô ta có phải là người không,- Rồi bất
chợt Vỹ Hoàng nhìn xuống cái bánh, 1 gương mặt
méo xệch, hình như là anh thì phải, cô ta dám nặn
hình mình rồi đem chiên ư - Vỹ Hoàng lầm bầm
định đưa cái bánh lên miệng cắn nhưng rồi anh
bỗng rụt tay lại cho nó vào trong ngăn tủ.
-----------------
- Chào Tổng giám đốc
- Chấn Nghiêm - Vỹ Hoàng ngẩng đầu dậy cái vụt
khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh chạy đến
đấm vào ngực Chấn Nghiêm rồi cả 2 ôm chầm lấy
nhau.
- Tưởng đâu mày bỏ tao luôn rồi chứ
- Bỏ bồ, bỏ vợ chứ ai nỡ bỏ mày - Chấn Nghiêm
cười khà khà vỗ lấy vai Vỹ Hoàng.
Vỹ Hoàng cười lớn, thằng bạn luôn ở bên cạnh anh
từ nhỏ cho đến lớn nhất là những lúc anh cần nhất,
1 năm trước vì phải giải quyết tranh chấp tài sản
giữa gia đình mà Chấn Nghiêm phải tạm chia tay
đứa bạn suốt 26 năm gắn bó. giờ gặp lại nhau thì
không có gì vui bằng.
- Tao đang đau đầu đây, mày không biết tao đụng
phải ai đâu, 1 đứa con gái vô cùng lợi hại - Vỹ
Hoàng vò vò đầu
- Ha ha - mày cũng có lúc phải đâu đầu vì gái à,
cô ta lợi hại lắm sao?
- Ngoài sức tưởng tượng, haha
Câu chuyện của cả hai cứ thế kéo dài rôm rả suốt
buổi còn ở phía bên ngoài Nhi Nhi cứ đuổi bướm
bắt hoa, tung tăng đùa nghịch. Ánh mặt trời đã dần
lui xuống, đàn bướm cũng thôi không tung tăng bay
lượn nữa. Mọi người đang chuẩn bị sắp xếp để
hoàn thành xong công việc của mình, từng tiếng
chân, tiếng trò chuyện huyên náo cả 1 góc công ty.
Còn ở đây, bên khóm hoa hồng chuẩn bị nở, có 1
cô bé đang say giấc nồng.
- Trời đất, nói cô ta là lợn quả không sai mà, ở đây
cũng lăn ra ngủ được - Vỹ Hoàng khẽ thở hắt ra
khi nhìn Nhi Nhi đang chép miệng nằm ngủ cứ như
con mèo nhỏ.
- Thì ra là cô ấy - Chấn Nghiên nhìn Nhi Nhi lên
tiếng
- Mày nói sao
- Là cô gái lúc nãy tao kể với mày đó, trùng hợp
thật, nãy giờ cả 2 đều cùng nói chung về 1 nhân
vật- Cả hai cùng cười xòa, thì ra cuộc trò chuyện
của cả 2 đều là về Nhi Nhi, chỉ khác 1 đều với Vỹ
Hoàng đó là cô nàng rắc rối còn với Chấn Nghiêm
thì lại là 1 cô nhóc dễ thương.
- Để tao thức cô ấy dậy - Chấn Nghiêm đưa tay
định đánh thức Nhi Nhi.
- Thôi, đừng, để tao - Vỹ Hoàng bước lại ẵm Nhi
Nhi lên, cô nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của
anh - Cô ta mà dậy thì tao lại bị tra tấn nữa, mệt
lắm - Vỹ Hoàng ẵm Nhi Nhi ra xe trước ánh nhìn
có vẻ hơi thắc mắc của Chấn Nghiêm.
-------------------
Vậy là cũng gần 1 tháng Nhi Nhi có mặt ở Việt
Nam, và cũng cùng thời gian đó Chấn Nghiêm trở
về, 1 lần gặp mặt mà vô tình Nhi Nhi và Chấn
Nghiêm trở nên thân thiết. Ngày nào cả hai cũng đi
chơi cùng nhau, Chấn Nghiêm vô tình trở thành
hướng dẫn viên du lịch không công của cô nhóc
tinh quái. Nhi Nhi coi Chấn Nghiêm như 1 người
anh lớn biết nuông chiều và bao bọc cô, không
giống như ai kia lúc nào cũng kêu nơi ở tiền kiếp
của cô là sở thú . Với Nhi Nhi anh cảm thấy thích
Nhi Nhi vô cùng, anh không thể 1 ngày không gặp
cô, nụ cười tinh nghịch, những trò chơi cô bày ra
luôn là mối họa của những người kết thúc, nhưng
vậy mà, chỉ cần ở bên cô mọi muộn phiền của anh
đều tan biến, cuộc sống trở nên rực rỡ hơn bao giờ
hết.
Và với Nhi Nhi cùng Vỹ Hoàng, những cuộc đấu
khẩu không bao giờ là kết thúc, kể cả lúc chuẩn bị
lên giường hay là vừa bước chân xuống tấm nệm,
và cũng chính vì vậy mà hiếm khi thấy cả hai tách
rời nhau.
Mẹ Vỹ Hoàng có việc phải sang Singapore 1 thời
gian, vì vậy mà căn nhà này giờ đây chỉ còn 2
người, có lẽ đó cũng là khởi điểm của 1 cuộc chiến
không có hồi kết.
-------------
- Cô đi đâu á ?- Vỹ Hoàng gọi giật từ phía sau khi
Nhi Nhi đang xỏ giầy
- Đi chơi cùng anh Chấn Nghiêm- anh ăn cơm 1
mình nhá, coi chừng mắc nghẹn
- Cô..cô để tôi 1 mình ở nhà sao?
- Ơh, anh lớn rồi mà, mà tôi ở nhà cũng có hay ho
gì đâu, đi để anh đỡ tốn Calo chứ.
- Nhưng...tôi không thích ở nhà 1 mình - Mặt Vỹ
Hoàng phụng xuống.
- Ngoan đi, chút tôi về - Nhi Nhi phóng thẳng ra
ngoài trước khi Vỹ Hoàng nói thêm 1 câu nào nữa.
-------------
Đường đêm Sài Gòn đẹp tuyệt, gió nhẹ thổi qua
cuốn tan đi mệt mỏi của cuộc sống, hít 1 hơi thật
sâu vào lồng ngực, dang 2 tay ra Nhi Nhi như
muốn thu gọn thành phố vào mình. Cô muốn ngồi
xe máy vì lúc đó cô mới có thể thấy hết mọi thứ
của đường phố và cảm nhận được cái mát lạnh của
hơi nước dưới dòng sông thổi lên. Chấn Nghiêm
luôn luôn là vậy, luôn luôn biết cô đang nghĩ gì và
muốn gì. Suốt từ đoạn đường đến giờ Nhi Nhi cứ
huyên thuyên đủ thứ chuyện trên chiếc mô-tô cùng
với anh. Nhưng hầu như 1 người được cô nhắc đến
nhiều nhất - Vỹ Hoàng. Cô khúc khích cười khi
nhắc đến tên người con trai đó nào là anh thật xấu
tính khi suốt ngày chẳng chịu nhường nhịn cô, anh
lại còn là chuyên gia ngủ nướng, khó ăn, khó hầu
hạ, Nhi Nhi cứ liên thanh nhắc dến cái tên Vỹ
Hòang bằng 1 nét mặt rạng rỡ mà không biết ở
phía trước tay lái Chấn Nghiêm đang đau lòng biết
mấy, Lần nào cũng vậy, hình như với Nhi Nhi, lúc
nào Vỹ Hoàng cũng chiếm 1 phần vô cùng quan
trọng trong những câu chuyện của cô.
-----------
Vừa bước vào cửa, Nhi Nhi bỗng dưng khựng lại,
trước mặt cô lúc này đây 1 thân hình đang ngồi
dựa vào cánh cửa, đầu anh gục lên gục xuống - Vỹ
Hoàng. Anh khoanh 2 tay lại có lẽ vì gió đêm khiến
anh lạnh, Nhi Nhi nhìn lên đồng hồ, 23h40'. Bất
chợt cô tiến lại gần anh, đây là lần thứ hai cô nhìn
anh với cự ly gần đến vậy. Anh đẹp quá,vẻ đẹp
hoàn hảo của tạo hóa, bờ môi của anh hơn hẳn cả
các minh tinh trên màn ảnh rộng, tuy hơi tái đi vì
lạnh nhưng làn môi mỏng vẫn đẹp đến mê hồn. Rồi
bỗng dưng Nhi Nhi khẽ cúi xuống tiến lại gần đôi
môi ấy.
- Về rồi đó hả ? - Nhi Nhi xoay nhanh người lại,
mặt cô đỏ hẳn lên khi bất ngờ Vỹ Hoàng tỉnh giấc.
- Ờh, ờh...đang...chuẩn bị vào ngủ
- Con gái gì mà, đi chơi giờ mới về hả? biết mấy
giờ rồi không?- Vỹ Hoàng hét lên
- Kệ tui - Cô bỏ chạy nhanh vào nhà trước khi cô
bị anh phát hiện bởi hành động lén lút vừa rồi.
Mỏ vòi nước thật mạnh, dòng nước chảy nhanh
xuống người Nhi Nhi.cô cảm thấy thật sảng khoái,
thoải mái. Vỹ Hoàng - Nhi Nhi đang nghĩ đến anh,
anh đúng là 1 tên đáng ghét, rõ ràng là lo cho cô
nhưng lúc nào anh cũng tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt như
chẳng thèm quan tâm đến. Cũng như lần trước, cô
không nói lời nào bỏ đi chơi cả ngày đến chiều
tối,Vỹ Hoàng lo lắng đến điên cả người lên, anh lục
tung cả thành phố để tìm cô nhưng chẳng thấy,
bất lực anh ngồi gục trước cửa nhà. Nhi Nhi về
nhìn anh mà không biết cô vừa gây ra 1 nỗi lo lắng
với người đối diện, anh không nói lời nào vào
phòng đóng rầm cửa mặc Nhi Nhi ngoài này la hét,
gào thét. Lo lắng nhưng sự quan tâm của anh là
âm thầm, âm thầm nhưng đối phương có thể cảm
nhận được.
Khoác áo ngủ vào người Nhi Nhi rời khỏi phòng
tắm, cánh cửa vừa mở cô vội hét toáng lên
- AAA...anh...anh làm cái gì ở đây hả - Cô lấy tay
ôm ngực mình lại
- Cô làm gì mà hét toáng lên vậy chứ, đầu óc cô
đúng là bã đậu, chỉ có suy nghĩ linh tinh là giỏi thôi
- Chứ anh làm gì ở đây, phòng tôi mà
- Tôi không ngủ được
- Không ngủ được - Nhi Nhi bỗng ôm bụng cười lăn
lông lốc, anh...anh đừng nói là anh sợ ma đó nha
- Tôi không nói với cô nữa - Vỹ Hoàng xoay người
bước ra cửa, Nhi Nhi đang cười cũng phải lật đật
chạy theo.
------------
Nhìn ngắm Vỹ Hoàng ngủ say, Nhi Nhi Khẽ mỉm
cười, nhìn anh lạnh lùng mạnh mẽ đến vậy mà cũng
có cái để sợ, ngộ ghê, khẽ vuốt tóc anh sang 1
bên, cô xoa xoa những ngón tay của Vỹ Hoàng. Có
Nhi Nhi bên cạnh, Vỹ Hoàng say giấc ngủ, anh
không biết cô bé ngang bướng đó cũng đang khép
dần mi bên cạnh giường anh.
------------
- Hôm nay tao sẽ tỏ tình
- Cái gì ? Vỹ Hoàng ngưng khuấy ly cà phê trước
câu nói của Chấn Nghiêm
- Tao sẽ tỏ tình với Nhi Nhi - Chấn Nghiêm trả lời
với giọng hết sức nghiêm túc nhìn xuống lòng
đường nhấp ngụm cà phê đắng.- Tao cảm thấy
mình đã yêu cô ấy, bây giờ không còn là cảm giác
thích nữa mà là yêu, tao cảm thấy nhớ khi không
thấy cô ấy, thấy lo khi cô ấy có chuyện gì, thấy vui
khi cô ấy cười và đau khi cô ấy nhắc về người con
trai khác. Mày nói đi có phải bây giờ tao nên giữ
chặt cô ấy bên cạnh không?
- Tao...? Vỹ Hoàng không biết nói gì, ánh mắt anh
chùn xuống, anh không dám đối diện với Chấn
Nghiêm
- Tao biết mày sẽ ủng hộ tao mà, tao phải về để
chuẩn bị đây, chờ tin tốt của tao
Chấn Nghiêm về để lại Vỹ Hoàng với 1 tâm hồn
trống rỗng. Anh đang nghĩ gì thế này, Chấn Nghiêm
tỏ tình với Nhi Nhi thì có liên quan gì đến anh đâu
chứ, sao anh lại thấy nhói nhói ở lồng ngực như
vậy. Anh nhớ về buổi sáng hôm đó, sau 1 đêm
ngon giấc, anh tỉnh dậy nhìn thấy bên cạnh mình
Nhi Nhi đang nắm lấy cánh tay anh gục đầu bên
cạnh giường say giấc, tự dưng lòng anh thấy ấm
áp lạ kì, vuốt nhẹ má của Nhi Nhi anh không kìm
lòng được đặt vào đó 1 nụ hôn nhẹ.
Vào giây phút ấy anh muốn thời gian như dừng lại,
anh ước mãi có thể như thế, bình yên,ấm áp. Đó là
cảm giác gì trong anh. Anh chưa xác định được.
Giờ đây Chấn Nghiêm đã cho anh biết được cảm
giác đó là gì, anh rất cần Nhi Nhi, anh yêu cô mất
rồi, nhưng...Chấn Nghiêm, người bạn thân nhất của
anh đã đưa ra 1 quyết định làm tan nát trái tim
anh. Anh rối bời và mệt mỏi quá. Nhấp ngụm cà
phê anh thấy đắng tới tận xương tủy.
-----------
Nhà hàng với bản nhạc êm đềm, ánh sáng mờ ảo
làm tăng thêm vẻ đẹp của những vị khách quý phái
đến đây. Nhi Nhi quyến rũ trong chiếc đầm đỏ phủ
kín chân, chiếc cổ khoét hơi trễ làm tăng thêm nét
gợi cảm, vẻ đẹp đó làm cho Chấn Nghiêm say mê,
nhìn ngắm mãi không rời.
- Oh, ở đây nhiều món ngon quá à anh Chấn
Nghiêm...anh Chấn Nghiêm...
- Hả, uhm, uhm...- Chấn Nghiêm ấp úng khi Nhi
Nhi gọi lại lần thứ hai mới đánh thức được anh.
- Anh sao vậy? em muốn dùng Pít-tết, anh dùng
gì?
- Uhm, cho tôi 2 phần đi- Chấn Nghiêm xoay qua
phục bàn.
Bữa ăn diễn ra vẫn như mọi khi, Nhi Nhi và Chấn
Nghiêm trò chuyện vui vẻ, câu chuyện cứ từ cổ tích
đến hiện đại, từ Tây sang Đông, Nhi nhi cứ như 1
cuốn truyện hài mà lật đến đâu cũng khiến cho
người ta phải nở nụ cười.
Đèn nhà hàng bỗng dưng phụt tắt, những ánh nến
được thắp lên, nhạc cũng được chuyển sang 1 bản
du dương, êm ả, mọi người bỗng ồ lên ngạc nhiên
khi hàng trăm lẳng hoa được đặt đều 2 bên lối đi.
Chiếc xe đẩy dần dần tiến về phía Nhi Nhi, chiếc
bánh kem khổng lồ với những quả nho xanh được
bày biện đẹp mắt. Nhi Nhi nhìn Chấn Nghiêm bằng
ánh mắt khó hiểu.
Lấy 1 quả nho ở trên, mọi người nhìn nhau trầm tồ
khi ở đó 1 chiếc nhẫn kim cương đẹp lộng lẫy ngự
trị ở dó, tiến sát về Nhi Nhi khi từ nãy tới giờ cô
không phản ứng d9u77o5c gì
- Nhi Nhi, em có thể cho anh 1 cơ hội... đem hạnh
phúc đến cho em không?- Anh nhìn cô bằng ánh
mắt ấm áp nhất có thể, mọi người im lặng đến nín
thở để có thể nghe được câu trả lời. Nhi Nhi nhìn
Chấn Nghiêm, rồi...cô lấy tay bỏ nhẹ chiếc nhẫn
xuống trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
- Em xin lỗi...Vì em đang chờ 1 người - Cô xoay
người đi bỏ lại Chấn Nghiêm với ánh mắt buồn sâu
thẳm.
------------
Nhi Nhi ôm lấy 2 vai bước trên con đường quen
thuộc nhưng cô chưa 1 lần di bộ, thả mình suốt
con đường, cô muốn tận hưởng hết dược vẻ đẹp ở
đây và cũng để lòng cô bình yên lại. Cô thật ngốc,
sao bấy lâu nay cô lại không nhận ra tình cảm của
Chấn Nghiêm chứ, mãi cho tới tận bây giờ nếu như
không có tối hôm nay có lẽ mãi mãi cô cũng không
biết được. Với Nhi Nhi, Chấn Nghiêm như 1 người
anh trai tuyệt vời, nhưng chỉ dừng ở mức là anh
trai mà thôi vì lòng của cô từ lâu hình bóng của ai
kia đã ngự trị, cô không thể có cảm giác với ai
khác được nữa, kể cả đó là 1 người tuyệt vời như
Chấn Nghiêm...Bởi đơn giản, tình yêu đâu thể nói
trước được điều gì.
---------
- Hôm nay em vui chứ?
- Gì đây, ai dạy anh uống say như vậy chứ hả? -
Đỡ Vỹ Hoàng từng bước vào trong bất ngờ cô bị
anh đẩy vào tường, dùng 2 cánh tay vững chắc cản
cô lại, anh cúi xuống tiến lại gần cô.
- Anh...anh định làm gì - Nhi Nhi cố đẩy Vỹ Hoàng
ra nhưng không được
- Nhi Nhi...
- Gì chứ...anh mà làm bậy là...- Cô chưa kịp nói
xong thì bờ môi đó đã áp sát vào môi cô. Ngọt. Cô
cảm nhận được vị đó, mắt cô khép lại, cô vòng tay
ôm lấy Vỹ Hoàng, 1 cảm giác đan xen khó tả, nụ
hôn đầu của cô và cả anh nữa.
Nhưng chợt...Vỹ Hoàng rời môi cô, anh xoay người
lại ngồi xuống dựa vào tường, tay anh ôm lấy trán,
anh ngước nhìn về phía không có Nhi Nhi
- Em yêu rồi phải không?
- Phải - Nhi Nhi trả lời không 1 chút do dự
- Anh xin lỗi
- Vì điều gì
- Vì tất cả, Nhi Nhi...em sẽ hạnh phúc, Chấn
Nghiêm nhất định sẽ cho em hạnh phúc
- Anh...anh điên rồi - Nhi Nhi chạy nhanh vào
phòng, cô chạy thật nhanh trước khi Vỹ Hoàng có
thể nhìn thấy những giọt nước mắt của cô.
Tim anh như chết đi, bóp nát cái ly rơi bên cạnh,
máu từ tay anh cứ thi nhau nhỏ giọt xuống nền
nhà.
----------
Một buổi sáng không nắng, không gió, tất cả như
lặng yên, Vỹ Hoàng cảm thấy đầu đau buốt, cổ
họng anh khô khốc, anh xuống nhà định lấy nước.
Những chuyện của tối qua như dần hiện rõ ra, nụ
hôn, những lời nói. Cửa phòng Nhi Nhi không khóa,
như cảm thấy có chuyện gì, Vỹ Hoàng mở cửa,
trống rỗng, mọi thứ trở về như lúc ban đầu khi Nhi
Nhi chưa xuất hiện, anh vội mở toang cánh cửa ra,
chẳng có gì, lòng anh rối bời loạn cả lên. Tờ giấy
được xếp ghọn ghẽ trên bàn, anh mở vội chỉ có vài
dòng chữ " Em về Mỹ đây, tạm biệt ".
Không kịp suy nghĩ gì thêm, Vỹ Hoàng chạy như
bay ra ngoài, anh lái xe với 1 tốc độ mà từ trước
tới giờ anh chưa thử quá, trong suy nghĩ bây giờ
chỉ cần chậm 1 phút có thể anh sẽ mất đi mãi mãi
1 thứ quan trọng.
- Chấn Nghiêm...tối qua - Anh gọi cho Chấn
Nghiêm
- Sao? mày vẫn chưa biết ak?- Giọng Chấn
Nghiêm bình thản cứ như cợt nhã khiến cho Vỹ
Hoàng như muốn điên lên
- Mày nói nhanh lên - Vỹ Hoàng bẻ lái vượt luôn
cả đèn đỏ.
- Thất bại thảm hại, cô ấy nói đang chờ 1 người
khác
Giọng Chấn Nghiêm buồn bã, còn với Vỹ Hoàng tai
anh như ù đi, anh cảm thấy mình quá ngốc, tại sao
đến giờ anh mới hiểu câu trả lời tối hôm qua của
Nhi Nhi cơ chứ, anh cứ ngỡ người mà cô đem lòng
yêu là Chấn Nghiêm, 1 chàng trai hoàn hảo, chứ
không phải là anh, kẻ suốt ngày chỉ biết bắt bẻ cô
mà thôi. " Nhi Nhi ", Vỹ Hoàng gọi khẽ tên cô.
----------
Những dòng người ra vào tấp nập ở sân bay, nụ
cười cho ngày gặp lại và những giọt nước mắt cho
buổi chia ly, Vỹ Hoàng chạy khắp nơi, anh tìm Nhi
Nhi trong vô số người, chạy khắp nhưng chẳng
thấy cô đâu, anh gần như bất lực, Vỹ Hoàng hét
tên cô làm mọi người ngoái lại nhìn khó hiểu.
- Anh làm gì mà như muốn cả thế giới biết tên tôi
vậy hả?
- "Nhi Nhi", Vỹ Hoàng đứng lặng người khi nhìn
thấy cô, cô đang đứng trước mặt anh. Không suy
nghĩ anh chạy lại ôm Nhi Nhi trước sự ngỡ ngàng
của cô " Đừng để anh 1 mình ".
- Gì chứ, tôi phải về Mỹ rồi - Nhi Nhi đẩy Vỹ Hoàng
ra bằng 1 sức lực yếu ớt có thể.
- Này, Trương Nhi Nhi, anh rất sợ ma đó, anh còn
ngủ dậy rất trễ nữa, không có em ai gọi anh dậy đi
làm đúng giờ hả, anh đã quen trong nhà như cái sở
thú, em đừng có mà đến làm đảo lộn cuộc sống
của anh xong bây giờ nói đi là đi như vậy chứ, em
phải chịu trách nhiệm chứ, con khỉ này.
- Anh...Môi của Nhi Nhi bị khóa chặt trước khi
cuộc hỗn chiến lại diễn ra, lần này cả hai không
những nghe thấy vị ngọt mà còn cả mặn nữa. giọt
nước mắt chảy xuống không biết là của ai,vì giờ
đây cả anh và cô chỉ biết đến đối phương mà thôi.
Một nụ hôn say đắm ngọt ngào, cả phi trường gần
như đều bị thu hút bởi anh và cô.
- Anh rất cần em, Nhi Nhi - Cô đọc được trong ánh
mắt của Vỹ Hoàng sự chân thành của anh, cô hạnh
phúc lắm, cô chỉ mong chờ 1 điều như vậy, cô sẽ
mãi mãi không buông anh ra.
- Kệ anh chứ - Cô xoay người đi thẳng ra hướng
cửa,cô lén mỉm cười, Nhi Nhi đang hình dung ra
khuôn mặt Vỹ Hoàng, lúc này chắc anh đang tức
điên lên.
- Này, gì chứ, em nói thật không đó, Nhi Nhi, đừng
có đi nữa, đứng lại đó cho anh, Nhi Nhi, em muốn
chết hả, anh mà bắt được là em chết chắc với anh
đó.
Tiếng máy bay cất cánh vang vọng cả 1 vùng trời,
ở đây, hai trái tim cùng chung 1 nhịp đập, 1 chút
ồn ào nhưng bình yên và hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top