000
clip cắt từ livestream nhanh chóng lan truyền trên mọi diễn đàn. các fan chia thành nhiều phe, mỗi người một giả thuyết về danh tính người đàn ông bí ẩn trong căn hộ của phạm anh duy.
ban đầu là những bình luận ngỡ ngàng:
"ủa giọng ai vậy? nghe trầm ghê!"
"là đàn ông luôn hả? đừng nói là bạn trai nha trời!"
nhưng chỉ sau vài giờ, cuộc truy tìm danh tính bắt đầu trở nên căng thẳng hơn.
phong hào là người phát hiện ra tin này đầu tiên. cậu lao vào phòng làm việc của duy với gương mặt hốt hoảng.
"anh duy, anh đã thấy chưa?"
duy ngẩng lên khỏi máy tính, nhíu mày. "thấy gì?"
"cái clip livestream hôm trước ấy!" phong hào ném điện thoại lên bàn. "người ta đang truy tìm danh tính giọng nói trong video. em thề, các fan của anh mà làm thám tử thì cảnh sát cũng phải chào thua."
duy cầm điện thoại lên xem.
một đoạn clip ngắn ghi lại khoảnh khắc anh quay đầu lại khi nghe câu hỏi từ dương. giọng nói của dương vang lên rõ mồn một. bình luận bên dưới không ngừng nhảy lên từng giây.
"ai vậy trời??"
"nghe thân mật ghê. chắc chắn là người quen!"
"không phải trợ lý đâu, chắc là người yêu."
duy thả điện thoại xuống bàn, thở dài. "anh tưởng mọi người sẽ quên nhanh thôi."
"quên gì mà quên?" hào chống tay lên hông. "fan của anh mà đánh hơi được tin hot thì có khi còn đào ra cả lý lịch ba đời đấy!"
"thôi em đừng làm quá."
"em làm quá cái gì? anh xem đi, giờ khắp nơi đều đang bàn tán về chuyện này." hào ngồi phịch xuống ghế đối diện, nghiêm mặt nhìn anh. "anh có định giải thích gì không?"
"giải thích gì bây giờ?" duy nhún vai. "chẳng lẽ anh nói thẳng ra là 'ừ, đó là bạn trai anh' à?"
phong hào im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "vậy anh có định công khai không?
duy không trả lời ngay. anh chống khuỷu tay lên bàn, hai tay đan vào nhau.
"anh không muốn công khai vì anh sợ ảnh hưởng đến dương."
tối hôm đó, khi dương ghé qua căn hộ của duy như thường lệ, anh nhận thấy không khí có gì đó khác thường. duy ngồi trên sofa, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại.
dương bước đến, đặt hộp cơm lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh.
"anh đang nghĩ gì thế?"
duy ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt đầy trăn trở.
"anh sợ."
dương nhíu mày. "sợ gì?"
duy thở hắt ra. "sợ người ta soi mói em. em không quen với việc bị dư luận để ý."
dương bật cười khẽ, nắm lấy tay duy.
"anh nghĩ em yếu đuối vậy à?"
"không phải..."
"vậy thì đừng lo." dương nhìn thẳng vào mắt anh. "em đã chọn ở bên anh, nghĩa là em đã sẵn sàng đối mặt với tất cả."
duy im lặng, cảm nhận bàn tay ấm áp của dương siết lấy tay mình. anh không ngờ rằng người trẻ hơn mình tận tám tuổi lại có thể điềm tĩnh và vững vàng đến thế.
"nhưng còn anh thì sao?" dương khẽ hỏi. "anh sẵn sàng chưa?"
câu hỏi ấy làm duy chấn động. anh biết mình sợ gì? sợ mất đi sự nghiệp, sợ đánh mất hình ảnh hoàn hảo mà anh đã xây dựng bấy lâu. nhưng giờ đây, khi nhìn vào đôi mắt của dương, anh biết rằng có một thứ anh không thể đánh mất.
"anh không muốn mất em," duy nói nhỏ.
"vậy thì đừng trốn tránh nữa." dương nghiêng người, đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ. "mình cùng đối mặt nhé, anh duy?"
tim duy đập loạn trong lồng ngực. anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết.
"ừ. cùng đối mặt."
nhưng dù cả hai đã chuẩn bị tinh thần, cơn bão từ mạng xã hội vẫn đến nhanh hơn họ tưởng.
một bức ảnh bị rò rỉ trên mạng xã hội: duy bước ra từ bệnh viện, đi bên cạnh một người đàn ông mặc áo blouse trắng. không cần suy đoán gì thêm, cộng đồng mạng lập tức gọi tên trần đăng dương.
bình luận tràn ngập các diễn đàn:
"đây rồi! bạn trai của phạm anh duy đây rồi!!"
"là bác sĩ thật hả? nghe ngầu ghê!"
"ôi họ đẹp đôi quá trời!"
câu chuyện nhanh chóng leo lên top trending.
sáng hôm sau, khi ngồi ăn sáng cùng dương, duy đưa điện thoại cho anh xem bài viết đang lan truyền.
dương chỉ nhìn thoáng qua rồi đặt điện thoại xuống.
"anh đã chuẩn bị tinh thần chưa?" dương hỏi, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy kiên định.
duy gật đầu.
"anh nghĩ... đã đến lúc rồi."
"anh định làm gì?"
duy nắm lấy tay dương, ánh mắt không hề dao động.
"anh sẽ công khai."
"bây giờ?"
"ngay bây giờ."
duy lấy điện thoại, mở trang cá nhân và bắt đầu gõ. mỗi chữ anh viết ra đều mang theo quyết tâm mà anh đã ấp ủ từ lâu.
phạm anh duy post a status
mình chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải chia sẻ điều này với mọi người. không phải vì mình xấu hổ hay muốn giấu giếm, mà vì mình luôn nghĩ rằng có những điều nên giữ cho riêng mình.
nhưng mình nhận ra, tình yêu là điều không thể che giấu mãi.
mình yêu một người, một người đã luôn nhắc nhở mình ăn cơm đúng bữa, luôn ở bên mình những lúc mình mệt mỏi nhất. anh ấy không quan tâm mình là phạm anh duy của mạng xã hội hay chỉ là một người bình thường đang cố gắng sống từng ngày.
người đó là trần đăng dương.
mình không thể hứa mọi thứ sẽ hoàn hảo, nhưng mình biết chắc một điều: chúng mình sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.
bài đăng vừa xuất hiện, các bình luận đã nhảy lên không ngừng. nhưng lần này, duy không thấy lo lắng hay bất an. anh nhìn qua dương, bắt gặp nụ cười quen thuộc.
"bây giờ thì anh ổn rồi." duy nói khẽ, siết nhẹ tay dương.
"em biết." dương gật đầu, ánh mắt dịu dàng.
"anh ăn cơm chưa?" dương hỏi như một thói quen.
duy bật cười, tựa đầu vào vai dương. "có em nhắc rồi, anh làm sao quên được."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top