Chương 6
.
.
.
"Các em, từ hôm nay lớp chúng ta có một bạn học sinh mới."
.
.
Irene chưa bao giờ ngờ tới một ngày như thế này.
Đứng trước cánh cổng cao sừng sững, nơi trước đây từng là một phần của quá khứ mà nó tưởng đã được chôn vùi.
Những tia sáng ảm đạm của thời gian chẳng bao giờ báo trước được sự quay lại.
Nó đã tự dối mình rằng sẽ không bao giờ trở lại nơi này, nhưng nhìn kìa, từng cơn gió lạnh thổi qua, từng đợt sương mù mỏng manh bám trên vai, Irene cảm nhận rõ rệt cái lạnh thấu xương của sự thực.
Thời gian sao trôi nhanh tới lạ thường.
Dường như chỉ mới hôm qua, nó còn tưởng rằng mình đã thoát khỏi nơi đó, rời xa những bức tường vây quanh chẳng có lối thoát.
Chỉ một khoảnh khắc, Irene cảm thấy mình vừa nhắm mắt lại, và khi mở ra, tất cả những gì còn lại là những sợi dây vô hình cuốn lấy nó, kéo nó trở lại, đẩy nó vào chính cái vòng luẩn quẩn ấy.
Như thể không có sự tự do nào thật sự, nó, chỉ còn mỗi mình nó mà thôi.
Mọi thứ bây giờ giống một giấc mơ lạ lùng giữa trưa hè, khi cái nóng hầm hập của mặt trời không thể xua đi được cái cảm giác mờ mịt, vờn vẩn trong tâm trí.
Cả không gian mờ hẳn đi, bóng nắng là khói, trôi dạt một cách vô định.
Cũng chính lúc này, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Irene, một ý nghĩ quái đản, nó có thể vỡ vụn ra mà chạy trốn khỏi chính bản thân mình.
Nhưng không, không thể.
Nó không còn gì để giữ, không còn gì trong tay ngoài những xiềng xích vô hình, những sợi dây kìm hãm trái tim, những cánh tay yếu ớt vươn ra để tìm kiếm thứ gì đó đã mất.
Mái tóc, thứ đã là niềm tự hào nó, giờ đây chỉ còn là sợi tóc bạc màu, phai tàn theo năm tháng, như ánh mắt trĩu nặng của một kẻ đã dần vỡ vụn.
Khuôn mặt một thời thản nhiên đối diện với bao nhiêu cái nhìn giả dối, lưu trữ lại từng vết tích của sự thua cuộc, như một nắm tro tàn phủ đầy phấn bụi.
Những ngón tay đã từng chạm vào nụ hôn vội vã, lại làm nó có cảm giác lạnh lẽo, chán ghét, như thể chính chúng đã phản bội nó.
Làn da sạm đi, gồ ghề, mỗi vết nứt trên đó là một câu chuyện đau đớn, in đậm dấu vết của nhiều ngày dài phơi mình dưới ánh nắng chói chang.
Những vết thương, cũ kỹ và mờ nhạt, đã trở thành một phần của thân thể này, vĩnh viễn không thể lành.
Khớp xương nổi rõ, dấu vết của sự hao mòn qua năm tháng đang đẩy nó vào một trạng thái mà chính nó cũng không nhận ra.
Rồi trong vô thức, nó đã trở thành một phần của cơn gió, một phần của những đám mây âm u.
.
.
Không cần cớ để nhớ, không có cách để quên.
Hôm ấy, có một cô bé đã đứng trước gương rất lâu..
.
Irene đứng trước gương, ánh sáng mờ ảo lọt qua khe cửa sổ, chiếu lên làn da nhợt nhạt, lấp ló những vết tàn nhang chưa kịp phai.
Mắt nó lướt qua hình ảnh của chính mình, cảm giác bất lực bao trùm.
Nó cảm nhận được sự trống rỗng len lỏi vào từng tế bào như một làn sương giá lạnh không hề có một điểm tựa.
Những vết sẹo trên cơ thể như những dấu tích của một trận chiến không thể quên, những nỗi đau âm thầm lắng đọng trong từng hơi thở.
Nhìn những khối sương mù mịt mà nó chưa bao giờ thấu hiểu,
Irene tự hỏi liệu mình có thể vượt qua được sự trơ trọi này ?
Nỗi tuyệt vọng bủa vây, len lỏi trong từng ngóc ngách tâm hồn.
Mái tóc nó xõa dài như một làn sóng đen cuốn đi hết niềm hy vọng, vắt ngang vai như những áng mây u ám vương vất trên bầu trời chẳn có một chút nắng. Bên ngoài, gió thổi qua cửa sổ như muốn xé toạc mọi sự kiên cường còn sót lại trong nó, nhưng nó chỉ im lặng, không muốn làm gì nữa.
Cái lạnh từ gió như mảnh vỡ của ký ức, tê buốt vào tận sâu thẳm trong lòng.
Irene lẩm nhẩm vài câu vô nghĩa, rồi tự hỏi đã ổn chưa ?
Giọng nói của nó lúc này như bị bóp nghẹt bởi những mảng khói đen u ám vây quanh.
Nó chậm rãi nhắm mắt lại, cảm giác cả không gian này chỉ còn lại mình nó và những nỗi đau không lời.
Mọi thứ thật mơ hồ, những bóng hình lướt qua trong tâm trí tựa những làn khói trắng bay lả tả trong đêm.
Chỉ có nó và sự cô đơn là vĩnh cửu.
Lạ lùng thay, dù có mịt mù, vô định đến đâu, nỗi đau ấy vẫn cứ đeo bám nó mãi không buông tha.
Rồi nó không còn biết nghĩ gì nữa.
Mọi lý trí, mọi quyết định bị che lấp trong một làn sóng cảm xúc mù mịt.
Nó vội vàng khoác lên mình chiếc áo choàng đen, kéo nó chặt quanh cơ thể thành một lớp vỏ bọc, một tấm lá chắn yếu ớt trước thế giới.
Áo choàng che kín từ đầu đến chân, thậm chí che luôn cả đôi mắt đang ngấn lệ, chỉ muốn giấu kín mọi nỗi sợ hãi trong lòng.
Và khi giọng nói nó cất lên, đã không còn là âm thanh của chính mình nữa.
Mọi từ ngữ đều nhạt nhòa, không có trọng lượng, giống hệt tiếng thở dài của một cơn gió lạ lướt qua mà không ai kịp nghe thấy.
Nó bước ra khỏi phòng, từng bước đi nặng nề như gánh vác một thế giới đang chìm dần vào bóng tối.
Trái tim nó đã chìm trong một đáy vực sâu, chẳng thể tìm ra được lối thoát.
Khói, mây, gió, tất cả xung quanh nó đều là thứ vô hình, không thể chạm vào nhưng đủ sức khiến nó cảm thấy nghẹt thở.
Sự cô đơn không thể chối bỏ cứ dày vò trong từng nhịp tim, đau đớn mà không thể giải thoát.
.
.
Thu về rồi, anh có về cùng thu không ?
.
Irene cảm thấy như mình là một hạt cát lạc giữa sa mạc mênh mông, đơn độc và vô hình.
Cái nóng oi ả của không gian, những tiếng cười đùa rộn rã của đám đông khiến nó cảm thấy không khí này quá xa lạ, không hề thuộc về mình.
Những ánh mắt tò mò của bạn bè mới, những lời chào thân thiện như làn sóng vỗ về xung quanh, nhưng đối với Irene, chúng đều là mảnh thủy tinh vỡ sắc lạnh, chỉ làm nỗi cô đơn trong lòng nó thêm tê tái.
Nó được thầy giáo gọi lên bục, một sự kiện mà trong suốt đêm qua, nó đã không ngừng suy nghĩ.
Cảm giác nặng nề, tĩnh lặng, cảm giác nó đang bước vào một căn phòng đầy gương và mỗi bước đi là một vết nứt trên chiếc vỏ bọc của chính mình.
Khi thầy giáo đứng bên cạnh, mỉm cười giới thiệu nó trước lớp, Irene chỉ thấy ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình.
Gương mặt trẻ trung, đầy sự tò mò và... thiếu kiên nhẫn.
Đã rất lâu rồi, nó không thích ánh mắt ấy. Cái nhìn chẳng bao giờ đủ kiên nhẫn, không đủ hiểu.
Và hôm nay, nó lại phải đối diện với chúng.
Nó đứng đó, hơi gập người, mím chặt môi, cố gắng kiểm soát nhịp thở của mình.
Cái bục ấy cao quá, dường như nó kéo dài vô tận, mỗi bước đi lên lại như một gánh nặng hơn.
Cảm giác lạnh lẽo lan tỏa trong lòng, khiến nó không thể dứt ra khỏi nỗi cô đơn bủa vây.
Chỉ cần nói một vài từ, thế mà mỗi chữ nó thốt ra lại nặng nề đến vậy.
Lời chào của Irene không phải là những âm thanh thân thuộc, mà như tiếng vọng xa xăm giữa không gian mờ ảo, lạnh lẽo :
"Aleron Irene, xin được giúp đỡ."
Giọng nó nhẹ đến mức không ai có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Những từ ngữ thưa thớt ấy không chứa đựng bất kỳ cảm xúc, không có câu chuyện nào ở phía sau, chẳng có lời hứa hẹn nào.
Không có ai ngoài nó, và nó cũng không cần ai ngoài mình.
Dưới lớp, vài ánh mắt bắt đầu nheo lại, những tiếng xì xào khẽ vang lên, khiến không khí càng trở nên ngột ngạt.
Một số người quay sang nhau, lắc đầu với những cái nhìn thiếu kiên nhẫn.
Irene có thể cảm nhận được sự phán xét ấy trong từng cử chỉ nhỏ bé. Họ cho rằng nó quá lạnh lùng, khó gần, thậm chí là kiêu ngạo.
Nhưng với nó, những đánh giá đó chẳng thể làm nó tổn thương nữa. Nó đã quá quen với sự cô độc này.
Khi bước xuống bục, Irene chỉ nghe thấy âm thanh của đôi chân mình trên sàn gạch, nhịp bước vắng lặng như một cơn gió qua những đồng cỏ bỏ hoang.
Mọi thứ xung quanh đều nhạt nhòa. Nó không hề quan tâm đến những gì đang diễn ra sau lưng. Điều duy nhất còn lại là nỗi cô đơn ngự trị trong tim, rõ rệt và đậm nét hơn bao giờ hết.
Ngày hôm đó, Irene vẫn không có bạn. Và nó biết rằng, có thể suốt quãng đời học sinh này, nó sẽ mãi đứng giữa đám đông mà chẳng mong có thể tìm thấy được sự kết nối thực sự.
.
Thật kinh tởm.
Nơi này
.
.
Đôi khi, bạn cần học cách buồn một mình, mệt một mình, đau một mình.
Mọi thứ đều sẽ chỉ có một mình
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top