Chương 4


1.

Biểu cảm lúc này của Trương Gia Nguyên kiên định hệt như khi ở quán bar ngày hôm đó.

Châu Kha Vũ nghiêng người sang một bên để cậu bước vào.

Trương Gia Nguyên ném túi thuốc mới mua được từ hiệu thuốc lên sofa, điềm tĩnh đứng giữa phòng khách.

Châu Kha Vũ vừa lắng nghe tiếng ve ngoài cửa sổ, vừa quan sát Trương Gia Nguyên.

"Cậu muốn bơi không?"

"Cái gì?" Trương Gia Nguyên cảnh giác ngẩng đầu lên.

Châu Kha Vũ thản nhiên nói: "Đằng sau có bể bơi, cậu thích bơi không?"

Trương Gia Nguyên siết chặt nắm đấm.

2.

Khi nhìn theo Trương Gia Nguyên đang bước vào phòng mình, Châu Kha Vũ đã cảm nhận được trái tim hắn đang đập rộn ràng.

Nhất thời hắn không thể phân biệt được âm thanh mình đang nghe thấy là tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, hay bản thân đang bị ù tai nữa.

Người kia lại không chút cảnh giác, đá tung dép lê, để lộ đôi tất trắng và cổ chân mảnh mai.

Trương Gia Nguyên bước lên thảm lót sàn màu xanh.

Trong phòng chỉ có một cái ghế, mà chủ thì phải nhường khách, Trương Gia Nguyên muốn ngồi ghế.

Nhưng Châu Kha Vũ lại kéo chiếc ghế về phía mình.

Nhất thời hắn không biết Trương Gia Nguyên thực sự quá ngốc hay là cậu đang cố ý câu dẫn mình nữa.

Chiếc giường rất lớn, rất mềm, cả căn phòng lấy màu xanh làm chủ đạo, một màu xanh nhẹ nhàng và an tĩnh.

Trương Gia Nguyên ngây thơ không biết gì mà ngồi xuống tấm nệm mềm mại kia.

3.

"Cho tôi xem thử."

Giọng nói trầm khàn của Châu Kha Vũ phá vỡ sự an tĩnh của căn phòng.

Hắn ngồi xuống ghế, đôi chân dài vắt chéo lên nhau.

Trương Gia Nguyên gật đầu: "Được, cậu nhìn đi."

Cậu ngồi yên.

"Cậu cởi ra cho tôi xem, dạng chân ra."

Trương Gia Nguyên thực sự tức giận mà bật cười: "Mơ đi."

Châu Kha Vũ thở dài, hắn cứ như thể đang đối mặt với một đứa trẻ không biết nghe lời vậy.

Trương Gia Nguyên nghiêng đầu về phía cửa sổ, cắn chặt môi, khóe mắt đã rơm rớm lệ.

Châu Kha Vũ thấy vậy thì chỉ cảm thấy cậu rất đẹp.

"Bỏ đi." Châu Kha Vũ đột nhiên đứng dậy nói: "Cậu muốn uống gì, nước ép, hay là coca?"

Trương Gia Nguyên ép mình không được khóc, mà vẫn giả bộ bình tĩnh nói: "Sữa, cảm ơn."

Lời cảm ơn của cậu mới nói được một nửa, nửa sau đã bị tiếng khóc nghẹn lấn áp.

Châu Kha Vũ không nhịn được khẽ nhếch miệng cười.

4.

Châu Kha Vũ đi lấy sữa lạnh và thuốc, sau đó dùng ống hút thủy tinh hòa hai thứ vào với nhau.

Cậu ấy thích sữa.

Châu Kha Vũ lại không nhịn được mà bật cười.

5.

"Cậu uống đi, uống xong rồi chúng ta nói chuyện."

Trương Gia Nguyên đang vô cùng bối rối, vừa nhận được cốc sữa liền uống ngay một ngụm.

Thực ra trong lòng cậu còn cảm thấy có chút gì đó không chân thực, cậu vẫn luôn cảm thấy sợ Châu Kha Vũ.

Có phải cậu ta đang tức giận vì trước đây mình đã đánh cậu ta không, chắc không đâu.

Rốt cuộc cậu ta muốn gì.

Cậu liếc nhìn người ngồi ở phía kia căn phòng, cảm thấy cổ họng càng ngày càng khô khan, liền uống cạn cốc sữa.

6.

Châu Kha Vũ nhìn ngắm chú cừu non đang mắc kẹt trên giường của mình, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.

Hắn vuốt ve mái tóc và khuôn mặt mềm mại của Trương Gia Nguyên.

Cậu ấy đang ở đây, và đây cũng chính là nơi cậu ấy nên ở. Cậu ấy đã bước vào căn phòng này và khiến nó trở nên hoàn hảo.

Châu Kha Vũ cởi quần dài và quần quần đùi trắng của cậu ra, nhìn ngắm đầu gối, đùi non và cả âm hộ hồng hào thuộc về cậu.

Châu Kha Vũ đặt đùi của cậu hướng về phía mình rồi mở rộng ra, cái lỗ kia mặc theo chuyển động của hắn mà khép mở theo những hình dạng khác nhau, lối vào đóng chặt thỉnh thoảng lại bị kéo mở rộng ra, không khí lạ tràn vào không khỏi khiến cho cái miệng nhỏ xinh rùng mình.

"Bảo bối thật xinh đẹp."

Hắn hôn lên cái lỗ nhỏ non nớt kia.

Dương vật của hắn bắt đầu trướng đau rồi, nhưng hắn vẫn không nỡ.

Đèn báo màu đỏ của máy ghi hình sáng lên trên giá sách sáng lên, ống kính của máy ghi hình đang nhắm thẳng đến nơi hắn muốn ghi lại.

"Kiêm tra một chút xem cậu có ngoan không nào." Hắn đưa hai ngón tay vào trong sờ soạng, trong đó quá hẹp, quá non nớt, chỉ với hai ngón tay đã khiến cho cậu bé của hắn phát ra những tiếng rên rỉ mềm mại rồi.

Châu Kha Vũ chạm tới một cái màng còn nguyên vẹn, hắn cười đắc ý, sau đó đậy nơi đó lại, khép chặt hai bên đùi đã mềm nhũn của Trương Gia Nguyên lại với nhau.

"Rất ngoan, rất ngoan." Hắn nghiêng người xuống hôn người kia.

Nước mắt của Trương Gia Nguyên chảy xuống, cậu không thể cử động được, nhưng lại cảm thấy cơ thể mình đã bị đập vỡ nát rồi.

7.

Tình dục là gì, tình dục là một tai họa khủng khiếp.

Trương Gia Nguyên rất muốn chia sẻ bí mật của mình với người khác, cậu rất muốn có ai đó nói cho cậu biết, một người sở hữu một bí mật như vậy giống như cậu thì có phải là người bình thường không.

Cậu đã chọn Mã Triết. Khi bọn họ ở trong căn phòng không có người lớn, cậu cố làm ra vẻ thoải mái nhất cởi quần dài của mình xuống, sau đó ngồi lên giường, mở rộng hai chân ra.

Và rồi cậu cứ ở đó đợi, lúc ấy Mã Triết cứ như đang giải một bài toán phức tạp vậy, một lúc lâu sau cuối cùng anh mới chợt nhận ra, anh giúp Trương Gia Nguyên mặc quần vào, rồi ôm lấy cậu, nói rằng không sao cả.

8.

Trương Gia Nguyên có cảm giác bản thân cứ như đang trải qua một giấc mộng dài vậy, nhưng lại cảm nhận được bản thân vẫn rất tỉnh táo, cậu biết quần của mình đã bị cởi ra, biết bản thân mình bị xâm phạm, nhưng cậu lại không thể cử động được, mà chỉ có thể khóc thôi.

Nhưng tên ác ma kia lại tiến tới liếm láp đôi mắt của cậu, hôn lên những giọt nước mắt đó, hắn không cho phép cậu khóc.

Đến khi cậu cảm thấy tay chân có thể cử động được, thì mặt trời đã lên rất cao rồi, lúc này đã là giữa trưa.

Cậu đeo cặp xách lên, muốn về nhà.

Khi cậu mở cửa, lại có người đứng trước cửa, cậu không dám nhìn hắn mà chỉ biết run rẩy.

Châu Kha Vũ túm lấy vai cậu, nói: "Tôi đi lấy đồ ăn, cậu có đói không."

Hắn đẩy Trương Gia Nguyên vào phòng, rồi đóng cánh cửa đằng sau lại.

Lông mi Trương Gia Nguyên khẽ run lên: "Tôi không đói, tôi muốn về nhà, trưa rồi."

Châu Kha Vũ cởi cặp sách trên lưng cậu xuống, nói: "Cậu thử đi, xem có món nào cậu thích không, nghe lời, ăn no rồi tôi sẽ cho cậu về."

Hắn ngồi xuống ghế, kéo Trương Gia Nguyên đến, đặt cậu ngồi lên đùi mình. Tay hắn mập mờ choàng lên vai, vòng qua người cậu.

Hắn đút cậu ăn, sau đó đưa tay vào trong miệng của Trương Gia Nguyên, bảo cậu ngậm lấy nó, nhưng lại không rút ra, mà dùng tay khẽ tóm lấy cuống lưỡi của cậu, rồi nhìn ngắm nước bọt do không ngậm được miệng mà chảy ra ngoài, sau đó không chút bài xích hôn lấy cậu.

Trương Gia Nguyên cảm thấy miệng mình đã cứng lại rất đau đớn. Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn không dám động đậy, phía dưới của cậu cũng rất đau, cơn đau này cậu chưa từng trải qua bao giờ.

Gần đây cậu toàn phải trải qua những nỗi đau mà từ trước đến giờ chưa từng gặp phải.

Cậu lại khóc rồi, Châu Kha Vũ hỏi cậu tại sao lại khóc, Trương Gia Nguyên liền tuyệt vọng ngẩng đầu lên.

"Tôi ăn no rồi, tôi thực sự no rồi."

Châu Kha Vũ bế cậu lên, đặt cậu xuống giường rồi cởi quần của cậu ra, cậu không dám vùng vẫy, chỉ có thể dùng tay ôm chặt lấy đầu gối của mình.

"Tôi không muốn, tôi không muốn, tôi muốn về nhà."

Châu Kha Vũ mở đùi cậu ra, cậu quá sợ hãi, cậu không dám vùng vẫy, cũng không dám không nghe theo, cậu biến mình thành một con rối, nhìn hắn đang mở chân mình ra, rồi vùi đầu vào đó.

Châu Kha Vũ liếm láp âm hộ nhẵn nhụi của cậu, hắn đưa đầu lưỡi chọc vào huyệt đạo vừa mới bị kích thích lần đầu tiên vào hôm nay của cậu.

Sau một buổi sáng làm quen, đầu lưỡi của Châu Kha Vũ đã biết tìm kiếm âm vật mà cậu che giấu, hắn dùng đầu lưỡi đưa đẩy, khiến cho Trương Gia Nguyên rất nhanh đã yếu ớt run lên, nơi đó lập tức tuôn ra dịch thể ấm áp.

"Chà, ngọt thật."

Bàn tay của Trương Gia Nguyên yếu ớt nắm lấy quần của mình, cậu không muốn nó nữa, nơi đó không còn là một vết thương nữa, mà lại giống như một cái miệng đáng sợ vậy.

Cả một buổi sáng không thể cử động được, tất cả dây thần kinh của cậu cứ như đã di chuyển hết tới nơi đó vậy.

Đây là lần đầu tiên cậu dùng nơi phía trước để đẩy lên cao trào, lại còn lên nhiều lần như vậy nữa chứ.

Cậu cảm thấy rất đau.

9.

Châu Kha Vũ giúp cậu mặc quần lại, đỡ cậu đứng lên.

Ánh mắt Trương Gia Nguyên ánh lên chút mất mát: "Tôi muốn về nhà."

"Được, tôi đưa cậu về nhà."

Trương Gia Nguyên gật đầu.

"Vết thương của tôi vẫn chưa được thoa thuốc."

Trương Gia Nguyên đã đi tới trước cửa rồi, không thèm để ý đến hắn, tự mình mở cửa đi ra ngoài.

Châu Kha Vũ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng hôm nay hắn đã rất vui, hắn nghĩ đến rất nhiều dự định cho tương lai, những thứ ngọt ngào trong tưởng tượng khiến hắn cảm thấy hạnh phúc một cách lạ lùng.

Không sao, ngày sau còn dài.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top