chương 30 / Nan trả tiền mua sắm cho mac
"Anh thật sự sẽ để cho tôi thi đấu sao?" Mac hào hứng hỏi.
(“Cậu có muốn thi đấu không?”) Nan lại hỏi.
"Tôi đồng ý" Mac vội vàng trả lời.
("Uhm, cậu muốn nó, hehe") Nan trả lời khiến Mac đơ người.
"Đồ ngốc, sở thích của anh trêu tôi đúng không Mac cố ý nói.
("Uh, được rồi, khi cậu trở lại tối nay Chúng tôi sẽ kiểm tra động cơ của chiếc xe mà cậu muốn cạnh tranh") Nan nói
"Được rồi, tôi sẽ đến ngay" Mac nói với giọng nhiệt tình trước khi cúp máy. Mac quay trở lại với một nụ cười tươi về phía văn phòng.
"Có chuyện gì tốt? Nụ cười của mac rất tươi " giọng của Eua nói. Mac sững người một lúc vì anh hoàn toàn quên mất mình đang ăn cùng Eua.
"Uh, không có gì đâu. Hãy tiếp tục ăn đi" Mac thuyết phục và ngồi xuống ăn cùng với Eua. Nhưng cậu không thể không nghĩ Nan sẽ nói gì nếu anh ấy biết anh đang ăn cùng Eua. Khi họ ăn xong, Eua cáo lỗi ra về vì không muốn làm gián đoạn thời gian làm việc của Mac., sau khi tiễn Eua ra xe, Mac quay trở lại văn phòng và mở những món quà mà Eua đã mang đến cho cậu thì cậu thấy đó là đồ ăn nhẹ và sôcôla, mac đi tìm nhân viên.
"Cho chúng tôi?" Thư ký văn phòng Mac hỏi.
"Ừ, chia cho mọi người cùng ăn đi," Mac nói, quay trở lại phòng trước sự ngạc nhiên và hoang mang của các nhân viên.
"Agh, làm sao tôi mang được những thứ này về nhà? Nan sẽ hỏi" Mac càu nhàu khi nhìn những thứ còn lại trước khi quyết định cất chúng tạm thời trong văn phòng.
"Anh muốn tôi lái xe gì?" Mac hỏi Nan lúc 6 giờ chiều. Tan làm, Nan đến đón, đưa về nhà, đợi Mac tắm rửa rồi ăn cơm trước.
"Anh chọn đi. Đối thủ kia có xe Vios mà anh nói tiếng máy không to" Nan đáp.
"À, chiếc màu vàng phải không? Chủ xe có một chiếc xe ngắn, chắc và nặng" Mac trả lời vì anh có thể nhớ
"Hả, ra thế" Nan đáp. Gần đây anh ấy và Mac nói chuyện với nhau tốt hơn rất nhiều, ngay cả khi là về ô tô, Mac cũng vừa nói chuyện vừa chất vấn Nan. Nhưng về những vấn đề khác, Nan vẫn làm phiền Mac như thường lệ.
Sau khi chiếc xe đã được chọn, Mac đã đại tu động cơ một chút. Anh không chỉnh gì nữa vì xe của Nan đã ổn rồi.
"Cậu có muốn thử đường đua trước không?" Nan hỏi, vì Mac chưa bao giờ lái ô tô trên đường đua của anh ấy.
"Tôi sẽ thử" Mac trả lời trước khi đi bộ đến sân vận động, hiện đã mở cửa cho công chúng xem Nan nhờ người dọn bãi để Mac chạy thử xe và đường đua trước.
"Đầu tiên hãy cố gắng làm quen với đường đua, đừng tăng tốc quá nhanh, hãy giữ vững chân khi chạy" Nan nói với giọng điềm tĩnh khi Mac chuẩn bị lên xe.
"Tôi biết," Mac nói, phấn khích khi được đua trên đường đua.
"Cậu biết đấy, hãy làm như tôi nói với cậu," Nan nói, xoa đầu Mac từ bên này sang bên kia .Mac lấy đầu ra khỏi tay Nan.
"Tại sao tôi không thể làm điều đó?" Nan giả bộ nghiêm giọng hỏi. Mac liếc qua cấp dưới của Nan đang quan sát họ.
// Anh không nghĩ rằng tôi xấu hổ với cấp dưới của anh sao? Anh không thể xoa đầu tôi như một đứa trẻ .Mac rên rỉ trong hơi thở của mình, nhưng Nan đã lắng nghe.
"Uh, điều này chỉ làm cho nó xấu hổ. Chúng ta hãy đi kiểm tra thực địa" Nan vẫy tay cho cậu lên xe. Mac ngồi vào chỗ của mình và lái xe đến điểm xuất phát, trong khi Nan đứng nhìn bên lề. Mac lái xe vòng quanh đường đua để làm quen với nó, chạy vòng ba lần, sau đó tăng tốc một chút để đến góc cua. Khi đã quen với chiếc xe và đường đua, Mac lái xe trở lại. Nan đứng dậy mỉm cười sung sướng.
"Tôi lấy thế nào?" Mac ra khỏi xe và nhanh chóng hỏi Nan một cách lo lắng.
"Được rồi, nhưng hãy điều chỉnh phạm vi rẽ nếu bạn định vượt" Nan nói, và Mac gật đầu trước khi ngồi xuống và đợi người kia đến như đã hẹn. Mac ngồi bấm điện thoại chờ giết thời gian.
Ting... Ting... Ting
Điện thoại của Mac reo lên khiến Nan ngồi bên cạnh nhìn lên, Mac sững người khi thấy đó là số bên Mỹ gọi đến. Cậu nhanh chóng kết thúc cuộc gọi vì cậu cảm thấy rằng cậu không nên trả lời vào lúc này. Mac nhìn Nan một lúc và thấy rằng anh ấy đang nhìn cậu chằm chằm.
"Tại sao cậu không trả lời người gọi?" Nan hỏi anh.
"Khách hàng, giờ làm việc của tôi đã hết, tôi không muốn trả lời" Mac nói, nhưng điện thoại lại reo. Mac bực bội cắn môi, trong lòng thầm mắng mình không tắt di động.
"Và khách hàng của bạn không biết thời gian? Để xem nào" Nan cố gắng giật lấy điện thoại từ Mac, nhưng anh ấy đã làm chệch hướng mac né kịp thời.
"Anh định làm cái quái gì vậy? Có người gọi mà" Mac lập tức hét lên và nhanh chóng tắt điện thoại. Nan ngơ ngác nhìn anh."Thật đáng ngờ" Nan trầm giọng nói.
"Hia, nó đây" Wai nói khi người thách thức cuộc đua ô tô đi về phía anh. Nan nhìn vào khuôn mặt Mac đầy mong đợi, và anh thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi sẽ cạnh tranh với ai?" Người kia hỏi, Nan gật đầu với Mac, người kia nhìn Mac dò xét.
"Anh chàng này sẽ đua với tôi. Haha. Bạn có thể lái xe hơn 80 mét không?" Anh nói một cách xúc phạm khiến mặt Mac căng lên.
"Đừng cố gắng quá sức, nếu không bạn sẽ ngã mà không nhận ra điều đó" Mac giận dữ nói. Nan cười nhẹ.
"Tôi nghĩ tốt hơn là nên kiểm tra nó trên thực địa. Chúng ta sẽ có các cuộc đua khác" Nan nói với giọng đều đều trước khi thảo luận ngắn gọn về các quy tắc của cuộc thi. Sau đó cả hai lên xe và lái đến nhà ga của họ. Thuộc hạ của Nan bước lên làm hiệu, có đông đủ người đứng hai bên quan sát. Ngay khi có hiệu lệnh, hai chiếc xe phóng hết tốc lực, lần lượt vượt lên và lao về phía trước. Nan đứng dậy và nhìn một cách bình tĩnh, anh có thể thấy ai sẽ thắng. Và kết quả đúng như dự đoán, Mac đã cán đích, giành chiến thắng áp đảo.
Cậu lái xe và đậu bên cạnh cánh đồng. Nhiều thuộc hạ của Nan hét lên sung sướng. Mac mỉm cười từ xa và bước nhanh về phía Nan.
"Tôi thắng, anh thấy sao?" Mac vui vẻ hỏi. Nan nở một nụ cười nhẹ trước khi khóa cổ Mac để đứng cạnh cậu, ấn đầu Mac xuống và dụi dụi qua lại.
"Rất tốteeeeeen" Nan chúc mừng với một giọng dài. Mac cười và quên mất rằng mình đã xấu hổ như thế nào khi bị Nan đập đầu trước mặt cấp dưới của anh ấy
"Đây là số tiền chúng ta đã thống nhất" Người kia đưa cho anh 20.000 baht, Nan cầm lấy và đếm trước khi gật đầu đồng ý.
"Lần sau tôi sẽ không thua" người kia quay sang Mac.
"Có, luôn luôn" Mac trả lời với một nụ cười trước khi bên kia nổi cơn thịnh nộ vì mất tiền.
“Cầm đi” Nan đưa cho Mac 10.000 baht. Mac bối rối nhìn anh.
"Cái gì?" Mac hỏi ngược lại.
"Cậu không muốn nó sao? Tôi đủ tốt để chia một nửa," Nan nói, khiến Mac nhanh chóng lấy tiền từ bàn tay anh.
“Được thôi” Mac nói nhanh, đút tiền vào túi.
"Tôi sẽ đưa cậu đi mua sắm vào ngày mai trong trường hợp cậu muốn thứ gì đó" Nan nói khiến Mac nhìn anh bối rối, Nan đột nhiên trở nên tốt bụng hơn.
"Anh sẽ mua chúng cho tôi chứ?" Mac hỏi.
"Không, với số tiền tôi đưa cho cậu, cậu có thể mua bất cứ thứ gì cậu muốn" Nan trả lời lại. Khiến Mac nhíu mày.
"Không, điều đó thật đáng tiếc, tôi muốn giữ nó hơn" Mac nói, bởi vì anh ấy không thường xuyên nhận được loại tiền đó. Nan cười khẩy trước khi ôm Mac và đi về phía văn phòng của anh. Mac ngồi trên ghế sofa trong khi Nan tiếp tục quan sát anh ta.
"Cái gì?" Mac ngạc nhiên hỏi.
"Đưa điện thoại cho tôi" Nan nói khiến Mac đơ người ra, tưởng rằng Nan đã quên mất rồi.
"Anh sẽ xem gì? Hết pin" Mac tuyên bố.
"Hãy chọn giữa việc nói cho tôi biết sự thật hoặc để tôi tự mình tìm ra những gì cậu đang giấu tôi," Nan lặng lẽ nói. Anh đợi để cả hai vào văn phòng trước khi nói chuyện với Mac về điều đó. Mac bĩu môi ngồi dậy.
"Cậu chọn cái gì?" Nan hỏi lại.
"Phi Eua gọi" Mac Quyết khẽ nói. Nan, khi anh ấy nghe thấy điều đó, anh ấy dừng lại một lúc với hàm răng nghiến chặt.
"Tại sao anh ta lại gọi?!" Nan lớn tiếng hỏi khiến Mac giật nảy mình.
"Tôi không biết, tôi không muốn trả lời trước mặt anh vì anh sẽ tức giận như vậy. Tôi không biết anh và Eua có vấn đề gì, nhưng anh ngăn cản tôi trả lời cuộc gọi hoặc nổi giận với tôi nếu biết đó là PEua
Tôi không thể không trả lời họ mà không cân nhắc rằng đó là người mà tôi hợp tác công việc,” Mac nói và thở ra nặng nề, như thể đang cố gắng kìm nén sự tức giận của mình.
"Tôi đã nói thẳng với anh, anh không cần phải tức giận với tôi," Mac nói nhanh.
"Anh ấy có gọi cho bạn thường xuyên không?" Nan nặng nề hỏi.
“Không thường xuyên” Mac đáp, bởi vì trong chuyến công tác nước ngoài ở Mỹ, anh không mấy khi gọi điện.
"Vậy cậu đang nói đến vấn đề gì?" Nan hỏi.
“Công việc, và một số câu hỏi về anh” Mac trả lời khi nhìn vào mặt Nan để xem anh sẽ làm gì. Nan mỉm cười.
"Cậu hỏi về tôi cái gì?" Nan nói với giọng giễu cợt.
"Eua anh ấy nói với tôi anh ấy là anh họ của anh " Mac trả lời.
"Tôi không liên quan gì đến anh ta ! Chúng tôi không liên quan gì đến nhau" Nan nói to. Mac ngồi yên lặng trước khi hít một hơi thật sâu.
"Anh ta còn nói gì với anh nữa?" Nan hỏi.
"Nếu tôi nói cho anh biết, anh sẽ không giận tôi chứ?" Mac khô khan hỏi.
"Nói cho tôi biết," Nan nói.
"Anh ấy chỉ nói rằng anh ấy không biết tại sao anh tức giận, và nếu tôi muốn biết thì tôi nên hỏi anh" Mac trả lời ngay lập tức. Nan nắm chặt tay, cố gắng ngăn mình không trút giận lên Mac. ( Đọc khúc này mới thấy Nan nó có tình người yêu mac )
"Này, cậu không biết tại sao tôi tức giận sao?" Nan giận dữ nói to, trước khi ngồi xuống ghế của mình khi anh ấy nhìn lên và nhắm mắt lại, ngả người ra sau để giữ thăng bằng. Mac nhìn Nan với vẻ quan tâm sâu sắc, nghĩ rằng vấn đề của Nan và Eua phải đủ tồi tệ, nếu không anh ấy đã không tức giận như vậy.
"Cậu đi về trước đi, " Nan trầm giọng nói. Mac gật đầu, không muốn làm Nan buồn nhiều vì cậu sợ anh sẽ đánh cậu. Mac đi bộ về nhà và Nan ngồi trong văn phòng của anh ấy để hoàn thành công việc của anh ấy và nhìn vào sân vận động.
"Mac, dậy đi Mac" Giọng Nan hét lên khiến Mac đang ngủ ngon lành trên giường mở to mắt.
"Dậy đi tắm đi, tôi đưa cậu đi trung tâm thương mại" Nan nói.
"Bởi vì?" Mac hỏi với một giọng nói buồn ngủ Hôm nay là một ngày lễ, vì vậy đã muốn ngủ từ lâu.
"Đó là một câu hỏi kỳ lạ. Làm thế nào để tôi đưa bạn đi mua sắm? Đã 9 giờ rồi, dậy đi" Nan nói lại khi thấy Mac muốn ngủ tiếp.
"Không, tôi sẽ cắt tiền lên" Mac trả lời, nghĩ rằng Nan sẽ đưa anh ta đi mua sắm với số tiền anh ta đưa cho cậu ngày hôm qua.
"Hả, chuyện này nghe giống như một trò đùa vậy. Tôi sẽ đưa cậu đi mua sắm và trả tiền cho nó, được chứ?" Nan đưa ra lời đề nghị khiến Mac mở to mắt.
"Ồ thật ư?" Mac hỏi lại, Nan gật đầu khiến Mac lập tức nhảy ra khỏi giường.
"Nếu anh nói dối, tôi sẽ nguyền rủa anh hiếm muộn" Mac đe dọa, sợ Nan sẽ lừa đảo mình.
“Việc vô sinh không quan trọng với tôi, bởi vì dù sao thì cậu cũng không thể mang thai,” Nan nói, khiến mặt Mac nóng bừng.
( Nan nó muốn Mac sinh con à !! )
"Chết tiệt" Mac nguyền rủa trước khi chạy vào phòng tắm để tắm và mặc quần áo. Nan lắc đầu trước khi bước đi mặc quần áo vì anh vừa tắm xong.
"Tối qua mấy giờ anh đi ngủ?" Mac hỏi khi lái xe đến trung tâm mua sắm với Nan.
"Có thể là 2 giờ sáng" Nan trả lời. Mac gật đầu vì anh ấy đã đi ngủ sớm hơn vào đêm qua và không biết khi nào Nan quay lại. Nan đưa Mac đến trung tâm mua sắm ở trung tâm thị trấn. Mac nhìn Nan và thấy hôm nay anh ăn mặc đẹp hơn bao giờ hết, áo sơ mi pôlô, quần jean dài và giày vải.
"Cậu đang nhìn gì đó?" Nan hỏi.
“Chỉ là hôm nay anh ăn mặc phù hợp thôi,” Mac nói.
"Hừ, càng ngày càng phiền phức a. mỗi ngày," Nan nói, không nói một cách nghiêm túc, trước khi Cả hai ra khỏi xe và đi bộ về phía trung tâm thương mại. "Cậu muốn gì? Nhưng hãy chọn những thứ thực sự cần thiết" Nan nói trước.
“Tôi muốn quần dài và áo sơ mi công sở,” Mac nói với giọng bình thường. Nan đưa anh đi tìm cửa hàng để mua.
"Anh thực sự sẽ mua nó cho tôi. Tôi không mang theo tiền" Mac hỏi lại Nan để chắc chắn.
"Trông tôi có giống một người mà cậu không thể đặt niềm tin được không?" Nan hỏi.
"Chà, anh thích trêu chọc tôi," Mac nói nhỏ trước khi bước tới để chọn một chiếc quần và áo sơ mi công sở.
Nan để Mac chọn quần áo đi làm trong khi anh ngồi đợi trên chiếc ghế sofa trong cửa hàng với chiếc điện thoại, nhưng đôi mắt anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu. Mac chọn quần áo khá lâu vì cậu chú ý đến quần áo nên mặc như thế nào, không giống như Nan, người có thể mặc bất cứ thứ gì. Mac tìm kiếm và xem xét quần áo một lúc. Nan đứng dậy và thấy Mac đang đứng đó cau mày, vung quần từ bên này sang bên kia.
"Cậu đã chọn được gì?" Nan hỏi với giọng bình thường. Mac quay lại nhìn anh một chút trước khi cho Nan xem một chiếc quần.
"Vải của chiếc quần này tốt, nhưng đường may không đẹp lắm. Tôi muốn một chiếc có đường may ở đây và kiểu dáng tương tự như thế này," Mac giải thích những gì anh ấy muốn, khiến Nan cau mày.
"Cái quái gì vậy? Cậu chọn bao nhiêu chiếc ? Đến chân cũng cùng một cái quần mà, sao phải bận tâm nhiều như vậy?" Nan phàn nàn.
"Muốn mua gì thì phải chọn kỹ đi. Anh không hiểu đâu" Mac khẽ mắng trước khi quay sang cười với nhân viên gần đó để hỏi mua chiếc quần khác. Nan quay lại nhặt chiếc quần được gấp từ gần đó và nhìn chúng một cách sững sờ.
Kiểu may điên rồ gì vậy? Nó chỉ là quần để mặc che thân. Chết tiệt, khi tôi cởi nó ra, nó hoàn toàn trần truồng // Nan lẩm bẩm và di chuyển chiếc quần, sau đó đặt chúng trở lại chỗ cũ.
"Này, cho tôi hỏi cậu, khi cậu mua đồ lót, cậu có chọn lọc kỹ càng như vậy không?" Nan không thể không hỏi, khiến Mac quay lại và nhìn anh chằm chằm. ( Nhân chi sơ tánh cà khịa )
" Anh phải chọn. Hoặc anh không chọn kích cỡ hoặc màu sắc?" Mac hỏi.
"Tôi chọn kích thước nhưng tôi có thể sử dụng bất kỳ màu nào vì nó ở bên trong, tôi không cho ai xem... ồ, ngoài cậu ra. Và một điều nữa, tôi không bị ngứa sau khi mặc chúng" Nan nói một cách bình thường. mà những nhân viên có mặt thì đỏ mặt cười to, ngay cả mặt Mac cũng nóng bừng.
"Nam chết tiệt, anh không biết xấu hổ với người khác sao?" Mac nói, Nan khẽ nhún vai.
"Sao lại phải xấu hổ? Tao nói thật. Chọn nhanh đi, tao đói. Tao cho mày nửa tiếng để chọn, nếu chậm tao không mua cho mày đâu" Nan dọa nạt. nếu không Mac sẽ ở trong cửa hàng này cả ngày. Nói xong, anh đi đến ngồi đợi ở chỗ cũ ngồi đợi. Mac quay lại và cười gượng với nhân viên rồi vội vàng chọn bộ quần áo mình muốn.
"Này" Mac bước tới gọi Nan, người đang nhìn anh chằm chằm.
"'Này' là ai?" Nan giả vờ nghiêm mặt hỏi. Mac gầm gừ.
"Tôi đang gọi anh đó đồ khốn, hãy trả tiền đi, tôi đã lựa chọn xong rồi" Mac nói. Nan đứng dậy và đi đến quầy thu ngân.
"Cái này giá bao nhiêu?" Nan hỏi giá nhân viên đưa cho anh một túi giấy đựng quần áo.
"Tổng cộng 10800 baht" nhân viên bán hàng trả lời, khiến Nan ngay lập tức quay lại nhìn vào mặt Mac.
"Quần áo lao động kiểu gì vậy? Sao đắt thế?" Nan hỏi, nhưng đưa cho nhân viên thẻ tín dụng của chính mình mà anh ta tự làm nhưng hiếm khi sử dụng. ( Tiền thì có nhưng lại không dám tiu chỉ có mac nó dám tiêu dùng hết )
//Sao anh nói to thế? Hai quần, 3200 mỗi cái, hai áo, 2200 // Mac nói nhỏ với Nan. Nan khẽ nhíu mày, quay người ký biên nhận, đem thẻ tín dụng cất giữ. Mac đang cầm chiếc túi đựng quần áo của mình.
"Cậu biết đấy, nếu cậu ra ngoài và mua những chiếc áo sơ mi công sở với giá 300-400 mỗi chiếc, cậu sẽ nhận được bao nhiêu? Mẹ kiếp, tôi thà đưa cậu ra cửa hàng bên ngoài còn hơn là mua sắm ở trung tâm thương mại nếu nó đắt như vậy" Nan phàn nàn và rời khỏi phòng. cửa hàng với mac
"Tại sao anh lại phàn nàn? Anh đã đưa tôi đến đây và nói rằng anh sẽ mua nó cho tôi" Mac cãi lại, nhưng thấy rằng Nan sẽ trả tiền, cậu đã cố chọn những bộ quần áo đắt tiền hơn một chút.
"Bởi vì tôi nói rằng tôi sẽ mua nó cho cậu đó là lý do tại sao cậu phàn nàn về việc lãng phí tiền của tôi" Nan tiếp tục phàn nàn.
“Đi mua đồ phụ kiện cho xe, cậu đừng có kêu là lãng phí.” Mac đáp, bởi vì trước đó Nan đi mua phụ kiện trang trí xe hết gần năm vạn. Mac biết vì anh cũng đi cùng Nan.
"Đó là sở thích cá nhân của tôi" Nan trả lời.
"Đây cũng là quần áo làm việc của tôi." Mac nhanh chóng trả lời. Nan cười nhẹ nơi khóe miệng.
"Bây giờ cậu đang học cách bắt bẻ. Tôi sẽ bắt và đập vào đầu cậu" Nan nói nhưng anh ấy không thực sự làm thế.
"Tôi cũng muốn có giày đi làm," Mac nói, khiến Nan dừng lại một lúc.
"Cậu đang lấy khuỷu tay của tôi," Nan trả lời. Gần đây, Mac không dám hỏi hay nói điều gì vì Nan còn bực bội và tức giận chuyện Eua.
"Tôi sẽ đi hết con đường và tôi muốn có tất cả" Mac trả lời.
"Ừm, sao cũng được. Nếu hôm qua tôi đưa cho cậu bằng tiền của cậu, cậu có mua không?" Nan hỏi. Mac trầm mặc một chút.
"Không" Mac trả lời Vì Nan đang hạn chế chi tiêu nên Mac cố gắng tiết kiệm một số tiền. Trước đây, tôi từng nghĩ 20 baht hoặc 100 baht chỉ là một đồng xu, nhưng bây giờ tôi có 10 hoặc 20 baht, tôi giữ chúng an toàn. Hôm nay Nan nói rằng anh ấy sẽ trả tiền cho điều đó, tôi mua tất cả sau một thời gian dài không được mua sắm
“Haha” Nan cười khẽ trong cổ họng.
"Chúng ta hãy đi mua sắm trước và ăn sau." Nan lại nói. Mac mở to mắt nhìn Nan.
“Anh định mua cho tôi thật à?” Mac hỏi thật nhanh để chắc chắn rằng mình đã nghe đúng.
"Vâng, nhưng tôi sẽ cho bạn nửa giờ để chọn.
"ừm, nhưng tôi sẽ cho cậu nửa giờ để chọn. Đã quá muộn" Nan cũng đặt thời gian cho Mac, nếu không cậu ấy chắc chắn sẽ ở cửa hàng giày cả ngày.
"Tại sao phải ấn định thời gian?" Mac phàn nàn.
"Có mua hay không?" Nan khẽ hỏi.
"Vâng!!" Mac lao ngay vào Nan, trong đầu nghĩ rằng mình sẽ mua một đôi đắt tiền. Nan và Mac đi dạo để tìm một cửa hàng giày. Mac đã chi 4.500 đô la cho một đôi giày và ba đôi tất mà Nan đã trả tiền.
"Tôi đói" Mac nói khi rời khỏi cửa hàng giày.
"Hừ, cậu đã có được thứ mình muốn và ngay lập tức kêu đói" Nan đáp.
"Anh đang phàn nàn, không đói bụng sao?" Mac trả lời.
"Đi Ăn thôi" Nan nói.
"Anh lại đưa tôi đến cùng một nhà hàng" Mac phàn nàn, nghĩ rằng Nan có lẽ sẽ không đưa anh đến nhà hàng. cà ri mà ann thường đưa cậu đến.
"Bởi vì?" Nan nhướn mày thắc mắc. "Anh có muốn ăn gì khác không?"Mac trả lời.
"Được rồi, chúng ta đi kiếm cái gì khác ăn đi." Nan miễn cưỡng nói. Trước khi đưa Mac đi dạo đến bãi đậu xe, Mac vừa đi vừa nhìn đồ vật trên tay anh.
"Túi tất đâu?" Mac nhìn vào túi đựng giày.
"Cái gì?" Nan hỏi.
"Tôi không thể tìm thấy chiếc túi mà tôi đã bỏ tất vào. Có lẽ tôi đã không nhặt tất cả lên", Mac nói với vẻ mặt lo lắng
"Cậu thật sự lắm chuyện đi lấy đi, tôi ở trong xe chờ cậu nhanh lên." Nan bình tĩnh nói. Mac để lại tất cả các túi cho Nan và quay trở lại trung tâm mua sắm một lần nữa.
"Xin lỗi, tôi không cầm đủ mọi thứ," Mac nói với nhân viên bán hàng khi anh đưa chiếc túi mà anh để quên. Nhân viên bán hàng thấy Mac bỏ đi sau một lúc và quay trở lại vì để quên túi đựng tất.. Mac rời cửa hàng và bước ra khỏi bãi đậu xe.
"Mac" một tiếng gọi. Khiến Mac nhìn quanh trước khi sững sờ khi nhìn thấy Eua.
"Uh... Chào, P'Eua," Mac giơ tay chào. Eua chấp nhận và mỉm cười.
"Không nghĩ tới lại là trùng hợp như vậy nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, thử xem cho chắc. Anh đi mua sắm à Mac?" Eua chào. Mac gật đầu với một nụ cười ngượng nghịu. Lúc này tim Mac đập thình thịch vì anh nghĩ nếu Nan nhìn thấy Eua thì sao?
"P'Eua đến để mua gì vậy?" Mac hỏi.
"Ồ, tôi đến đây để mua một chiếc thắt lưng." Eua cho Mac xem một chiếc túi có thương hiệu. Mac mỉm cười.
"Và Mac đang đi với ai? Bạn sẽ đi ăn trưa với tôi chứ?" Eua mời. Mac hơi xấu hổ.
"Tôi đến với một người bạn" Mac lặng lẽ trả lời. Eua rẽ trái và rẽ phải.
"Vậy bạn của mac đâu?" Eua hỏi khi thấy Mac đi một mình.
"Đang đợi trong xe. Tôi để quên một thứ ở cửa hàng nên tôi đi bộ về lấy. Uh... Tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên xin phép đi trước" Mac nói để đi trước. Anh ấy sợ rằng nếu Nan quay lại và nhìn thấy anh ấy đi cùng Eua thì phát điên mất.
"Hãy để tôi đi bộ với bạn" Eua hỏi. Mac hơi sửng sốt.
"Tôi làm Mac khó xử sao?" Eua hỏi khi thấy phản ứng. Mac lập tức lắc đầu.
"Không, đó là... tôi... tôi đến với Nan và anh ấy đang đợi" Mac quyết định nói với Eua, mac nghĩ rằng Eua có thể hiểu lý do tại sao Mac không muốn họ đi bộ ra xe cùng nhau. Eua dừng lại một chút.
Mac không muốn hắn nhìn thấy tôi?" Eua hỏi.
"Chà, anh ấy và PEua không hợp nhau lắm, tôi không muốn 2 người lại đánh nhau" Mac nói trước khi thấy Nan đi về phía mình.
(Mẹ kiếp) Mac thầm nghĩ. Tưởng rằng anh chỉ đến trong chốc lát, không ngờ Nan đã đi về phía anh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top