chương 29 Mac về nhà đua xe nè!


Mac dừng lại khi bị Iff nắm lấy cánh tay cậu
"Thật sự là cậu" Iff thanh âm vang lên khi nhìn thấy khuôn mặt của Mac, khuôn mặt của Mac lập tức trở nên chua chát khi Iff nhìn thấy cậu ở đây.

Bỏ Ra !" Mac giật cánh tay khỏi tay Iff. Cậu nhìn Iff với vẻ vừa tức giận vừa xấu hổ.

"Tại sao cậu ở đây mac?" Iff hỏi
"Mày còn dám hỏi tao như vậy, ai khiến tao tới đây? Ai khiến tao thành ra như vậy?" Mac tức giận hỏi, nhưng mặt tái mét. Iff im lặng khi nghe điều này.

"À...lúc đó. Không phải Day đã bảo Nan thả cậu để cậu đi sao?" Iff khẽ nói. Mac thậm chí còn khó chịu hơn khi nghĩ về những gì đã xảy ra. có

"Ừ! Anh ấy để tao đi, nhưng anh ấy lại kéo tao trở lại. Mày hài lòng phải không?!" Mac hét vào mặt Iff

"Câm miệng Mac!" Giọng Nan vang lên. Mac hơi ngạc nhiên khi thấy Nan bước vào cùng với Day, Neil và Nick

"Nan, sao anh nói sẽ  thả mac trở về ?" Iff hỏi ngay. Nan cười khẩy khi thấy Mac tránh ánh mắt của Day. Cậu không muốn đối mặt với Day và Iff chút nào.

"Không có gì." Nan thản nhiên đáp.

"Nếu không có việc gì, làm sao mac đến được đây? Hơn nữa mac còn nói là anh bắt nó đi, vậy thì như thế nào?" Iff hỏi.

"Chuyện gì đang xảy ra và anh chàng này là ai vậy?" Day hỏi với giọng thô lỗ, khiến Mac cảm thấy hơi hoang mang Rằng anh làm như không nhận ra cậu.

"Không có gì đâu, Iff . Tôi chỉ đang tìm thứ gì đó để giải tỏa sự nhàm chán của mình thôi" Nan trả lời, khiến Mac mím môi khi nhìn anh với ánh mắt giận dữ và cảm thấy bị xúc phạm một cách kỳ lạ.

"Iff giúp tao với" Mac thay đổi thế đứng và tiến tới nắm lấy cánh tay của Iff.

“Tao không muốn ở đây.” Mac nói tiếp, không hề để ý, lúc này hai con mắt sáng ngời đang nhìn chằm chằm vào anh. ( Nan và Day nhìn )
Đột nhiên!

Mac ngay lập tức bị Nan bắt đi khỏi Iff.

"Vào nhà đi. Và đừng làm tôi thêm khó chịu nữa !" Nan hét vào mặt Mac khiến anh ta giật nảy mình.

"Chết tiệt! Tôi về nhà đây" Mac hét vào mặt Nan vì Nan đã mắng anh sau một thời gian dài không Nan đã không làm việc đó.

"Hia, xe đang đậu ở đó, lấy nó và lái thử đi, tôi sẽ quay lại ngay" Nan quay sang Day, trước khi kéo cánh tay Mac về nhà riêng của anh . Iff đi theo anh ta, nhưng bị Day chặn lại.

"Đau quá!" Mac thốt lên khi Nan siết chặt cánh tay anh. Nan không nói gì kéo Mac vào nhà, vào phòng ngủ rồi quăng nhẹ cho Mac ngồi xuống giường.

"Anh đang nghĩ cái quái gì vậy?" Nan hỏi với giọng gay gắt.

"Anh là ai? Tại sao đột nhiên mắng tôi?" Mac hỏi cũng gay gắt không kém.

"Vậy cậu đang đã nói chuyện quái quỷ gì với Iff  vậy? Iff sẽ làm gì được tôi sau ? Nan tức giận..
Không phải là tôi sẽ không đưa cậu về nhà Mac Nan trầm giọng nói, mắt anh dán chặt vào Mac.

"Vậy anh sẽ để tôi ở vị trí nào? Tôi có phải là món đồ chơi giải tỏa buồn chán của anh không?" Mac đẩy mạnh vào ngực Nan khiến anh ngạc nhiên. Mac hơi bị xúc phạm bởi những lời Nan nói với Iff trước đó, mặc dù cậu không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Nan mỉm cười khi nghe Mac nói.

"Ồ, cậu có xấu hổ về điều đó không?" Nan nói khiến mặt Mac lập tức nóng bừng.

"Ai quan tâm! Tôi không xấu hổ" Mac vội vàng cãi lại.

"Oh, Ow" Nan giả vờ nói với giọng the thé, ngọng nghịu khiến Mac khá tức giận.

"Chết tiệt, đồ khốn kiếp, sao lại thích chọc ghẹo tôi như vậy?!" Mac tức giận hét lên, đồng thời đẩy vào ngực Nan và đá vào mặt anh một cách ngoan cố. Cậu không muốn làm Nan bị thương, cậu chỉ muốn lấy nó ra khỏi ngực anh

Đột nhiên...

"Ow... Đau quá" Mac hét lên khi Nan bắt được cậu và đẩy cậu về phía chiếc giường rộng, nơi anh đè cậu xuống.

"Chết tiệt, Nan, dậy đi! Mày khốn nạn quá!" Mac lại hét lên.

"Cậu và Iff xứng đáng là bạn tốt của nhau. Hai người đều thích cãi vã và la hét," Nan nói đùa. Anh ấy không tức giận khi Mac đá anh ấy. Mac khựng lại một chút.

“Anh biết đấy, tôi không phải là bạn của anh ấy,” Mac lặng lẽ nói, cả hai hàng lông mày đan vào nhau. Nan dùng cùi chỏ nhấc mình lên một chút và nhìn vào mặt Mac.

"Và cậu không muốn làm bạn với anh ấy nữa? Hay cậu muốn gặp mặt trực tiếp một cách khó xử mãi mãi?" Nan hỏi lại khiến Mac im bặt.

“Có lẽ anh ấy không muốn làm bạn với tôi,” Mac khẽ nói, quay sang phía khác với vẻ mặt nghiêm túc. Cậu ấy đã làm rất nhiều điều tồi tệ với Iff . Và đâu là câu chuyện về Day ra lệnh cho Nan làm tổn thương Mac? Mac vẫn nhớ nó.

"Hay là cậu vẫn còn tức giận vì những gì Hia Day đã ra lệnh cho tôi làm với cậu?" Nan hỏi thẳng. Mac khẽ nhíu mày rồi quay sang nhìn Nan với vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt.

"Yeah! Tôi vẫn ghét Hia của anh anh ấy đã phá hỏng mọi thứ trong cuộc đời tôi" Mac nói giọng anh hơi run. Nan nhìn thẳng vào mặt Mac. Mac nghĩ rằng anh ấy có thể bị ăn tát vì đã nói những điều không hay về Day.

"Về sống với tôi có phải hủy hoại cuộc sống của  cậu đến vậy không?" Nan nghiêm giọng hỏi khiến Mac khựng lại. Ở bên Nan đã hủy hoại cuộc sống của Mac khá nhiều trong quá khứ, nhưng nó cũng thay đổi cuộc sống của anh ấy theo hướng tốt hơn. Mac không nói gì, chỉ chớp mắt bối rối. Chiếc mũi cao của Nan rơi vào hõm cổ Mac khi anh áp nhẹ môi mình, cho đến khi Mac cảm thấy toàn thân nổi da gà. Nan mấp máy môi gặm nhẹ dái tai Mac rồi lùi ra sau nhìn thẳng vào mặt cậu khiến trái tim Mac đau nhói.

"Còn bao lâu nữa anh mới chán tôi ?" Mac hỏi, khiến Nan cau mày và khẽ thở dài trước khi ngồi xuống chân giường, quay lưng lại với cậu Mac lặng người nhìn theo bóng lưng Nan.
"Cậu thực sự là ngu ngốc. Tôi thậm chí không thể nghĩ ra một cái gì đó như thế" Nan phàn nàn. Mac lập tức ngồi dậy

"Sao anh lại mắng tôi ngu? Anh sao vậy?" Mac hỏi với giọng khó chịu.

"Tôi đã nói với cậu là hãy suy nghĩ cho chính mình. Hãy suy nghĩ cho chính mình" Nan nói, không nói nghiêm túc khi anh đứng dậy.
"Cậu đến văn phòng ăn trưa với tôi nhé?" Nan hỏi.

"Họ đang ở đó?" Mac hỏi lại, và Nan gật đầu.

"Vậy thì tôi sẽ ăn ở nhà" Mac nói từ ngay tức khắc.
"Tùy ý cậu đừng vì tôi không trở lại ăn trưa mà buồn bực." Nan cười nói.
"Ai bị buồn vậy? Tôi chưa bao giờ biết buồn " Mac vội vàng tranh luận trước khi Nan cười xông ra khỏi phòng. Mac ngồi một mình, nghĩ rằng Nan gọi anh ta là ngu ngốc.
Nan từ phòng ngủ đi xuống và thấy frog sắp băng qua chân cầu thang.
Frog "" giọng Nan nhỏ giọng khiến frog khựng lại.

"Vâng thưa hia" frog đáp.

"Nếu cậu không muốn chăm sóc Mac nữa, hãy nói với tôi. Tôi sẽ kiếm người khác làm công việc đó cho bạn", Nan nói với giọng đều đều, khiến khuôn mặt của frog hơi khó chịu.

"Vậy thì tại sao tôi phải chăm sóc anh ấy? Anh ấy không bị què hay không thể làm được gì cả" frog  cãi lại.

"Còn tôi, tôi không tàn tật, tôi có thể tự làm mọi việc. Tại sao anh phải chăm sóc tôi?" Nan hỏi với giọng điềm tĩnh.

“Chà, hia là sếp của tôi, anh trả lương cho tôi,” frog thẳng thừng đáp.

Vậy để tôi trả thêm lương cho cậu để chăm sóc cho Mac nữa, được không?" Nan lại nói khiến frog im lặng một lúc.

"Tôi không ở bên hia chỉ vì tiền" frog nói với giọng run run.

"Tôi biết, tôi không muốn mắng mỏ hay đổ lỗi cho cậu về Mac, bởi vì nó sẽ khiến bạn không thích. Nhưng điều tôi đang nói ở đây, là nếu bạn không sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho anh ấy, hãy thành thật nói với tôi và tôi sẽ để người khác làm, được không?" Nan nói lại vì frog là một trong những thuộc hạ thân cận nhất của anh !  frog khẽ mím môi.

"Được rồi Hia. Tôi có thể làm được. Hia, tôi có thể làm bất cứ điều gì," frog khẽ đáp, đầu hơi cúi xuống. Nan nhìn frog với ánh mắt vô cảm.

"Tôi không cần tất cả, frog Hãy làm những gì là nhiệm vụ của cậu và trong giới hạn," Nan nói thẳng thừng trước khi bước ra khỏi nhà vào sân để xem Day lái xe.

Mac chơi trong phòng cho đến khi ngủ thiếp đi và tỉnh dậy lần nữa khi nghe thấy tiếng động trong phòng. Khi cậu mở mắt ra thì thấy đó là Nan, anh khẽ quay lại nhìn Mac.

“Cậu ngủ từ bao giờ vậy?” Nan hỏi.

"Kể từ khi anh rời đi" Mac trả lời, khiến Nan cau mày.

“Cậu chưa ăn trưa đúng không?” Nan hỏi với giọng gay gắt. Bắt Mac nhìn đồng hồ để biết bây giờ là mấy giờ.

"Tôi đã ngủ quá nhiều" Mac trả lời Nan cau mày và nhìn chằm chằm vào Mac.

"Tôi đã nói là tôi ngủ nhiều quá mà, sao anh lại nhìn chằm chằm vào tôi?" Mac hét lên, biết rằng Nan tức giận vì cậu không xuống ăn trưa.

"Dậy đi rửa mặt đi. Vào văn phòng ăn cơm với chúng tôi đi" Nan trầm giọng nói.

"Ăn với Iff?" Mac hỏi ngay khi nghe thấy từ "chúng tôi".

"Ừm" Nana trả lời.

"Tôi có thể ăn ở nhà không?" Mac hỏi.

"Không, cậu làm sao mà tránh được? Cậu nghĩ cả đời này sẽ không gặp lại Iff và Hia Day sao? Gặp ở đâu cũng thế thôi. Đối mặt với anh ta ngay bây giờ, phòng khi có chuyện muốn nói." về, cứ nói về nó.Cậu không cần phải nhờ Iff  giúp gì cậu biết anh ấy không thể giúp được" Nan nói chặn lại suy nghĩ kì lạ của mac . Mac im lặng một lúc.

"Dậy đi rửa mặt đi. Đừng làm tôi tức giận" Nan đe dọa, vì vậy Mac làu bàu và đứng dậy đi vào phòng tắm. Nan  thở phào nhẹ nhõm.

Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi cậu ấy ở cùng Day và Iff. Mac cố gắng không để ý quá nhiều đến hai người họ, khi biết Day bị mất trí nhớ, Mac không biết nên vui hay nên buồn. Những gì Day ra lệnh cho Nan làm với cậu thật khó quên, cậu không biết tại sao, vì cậu không thể quay lại và sửa chữa bất cứ điều gì. Mac ngồi xuống và nghĩ rằng mọi thứ sẽ thực sự là định mệnh. Cậu từng ác ý với Meen và Iff nên cậu đã bị nghiệp báo quật . Về phần Day, anh ta đã ác với cậu , và giờ anh ta cũng đang phải trả giá cho nghiệp chướng của mình.

"Ugh," Mac nhẹ thở dài khi ngồi trong văn phòng suy nghĩ một mình.

Ấn ấn

Có tiếng gõ cửa trước khi thư ký của Mac bước vào phòng.

"Có chuyện gì vậy?" Mac hỏi.

“Ông Eua đến gặp Khum Mac,” người phụ nữ nói. Mac hơi nhướng mày. khi biết rằng Eua đã trở lại Thái Lan.

“Vậy thì mời anh ta vào,” Mac nói nhanh vì người kia là đối tác kinh doanh. Người phụ nữ bỏ đi và sau đó Eua bước vào với nhiều túi xách trên tay.

"Xin chào" Mac chào ngay lập tức.

"Xin chào" Eua trả lời với một nụ cười.

"Mời ngồi xuống, Phi Eua" Mac mời Eua ngồi xuống ghế sofa một cách thân thiện. Eua đặt đồ đạc lên bàn kính và ngồi trong khi cô thư ký rót nước rồi bước đi.

"Pi Eua trở về từ khi nào?" Mac lịch sự hỏi.

"Hai ngày trước tôi đã về, công việc rất nhanh đã hoàn thành. Vốn định gọi điện thoại cho Mac, nhưng anh kẹt việc ở công ty, hôm nay tôi rảnh nên đến gặp anh" Eua cười nói. Mac cười đáp lại.

"Đây là quà lưu niệm. Tôi không biết Mac thích gì nên đã mua cho anh rất nhiều thứ" Eua vừa nói vừa đưa túi quà cho Mac.

“Thật ra anh không cần mua nhiều như vậy đâu, anh rất chu đáo mà.” Mac thành thật nói vì anh nghĩ mình và Eua chưa thân đến mức đó nên không cần phải mua nhiều thứ cho nhau. Nhưng một khi Eua đã mua thì rất khó để từ chối, vì bạn không muốn người khác thất vọng.

"Đừng thấy ngại, không có thành vấn đề." Eua cười nói. Khiến Mac nghĩ ngay đến Nan. Nếu tôi là anh ấy, có lẽ tôi đã không mua cho anh ấy nhiều thứ như vậy. Và nếu Mac tự mua nó, anh ấy chắc chắn sẽ bị mắng một tuần liền.

"Cảm ơn vì những món quà" Mac trả lời, mở chiếc túi mà Eua đã mua, nghĩ rằng anh ấy sẽ không dám mang nó về nhà Nan.

"Gần trưa rồi, anh rảnh không? Ra ngoài ăn đi Mac" Eua mời anh đứng dậy. Mac hơi xấu hổ khi nhìn hộp cơm mà Nan đã gói cho anh.

"À, tôi mang theo bữa trưa," Mac nói ngay. Eua nhìn hộp cơm được đặt trên bàn ở góc phòng.

"Ồ, bạn mang cơm trưa đi ăn ở chỗ làm à? Tôi vừa nhìn thấy nó" Eua nói, Mac chỉ cười ngượng nghịu.

"Vậy hãy nói theo cách này, tôi sẽ gọi một ít đồ ăn được giao đến đây và tôi sẽ ngồi ăn cùng Mac. Tôi có thể làm thế được không?" Eua hỏi. Mac cười khan trước những gì Eua nói, anh không dám từ chối vì nghĩ rằng người kia đã mua cho anh rất nhiều thứ.
"Tốt thôi" Mac trả lời, trước khi Eua gọi điện và gọi đồ ăn tại nhà hàng quen thuộc của anh ấy để mang về văn phòng. Mac mang đồ ăn Nan đã gói cho anh đưa cho nhân viên hâm nóng, sau đó pha đồ ​​uống ngồi ăn trong văn phòng.

"Và cha của bạn không có ở đây?" Eua hỏi, khi đến nơi, cô đã hỏi cha của Mac, nhưng thư ký nói rằng ông ấy đã ra ngoài làm việc.

“Cha tôi đi xem địa điểm xây dựng nhà máy để mở rộng sản xuất của nhà máy này, chắc ông ấy sẽ về vào buổi tối” Mac trả lời Eua gật đầu xác nhận. Không mất nhiều thời gian để thức ăn mà Eua gọi được mang đến và người thư ký đã đến dọn bàn.

"Hừm, súp đùi gà và trứng hấp?" Eua nói khi anh nhìn thấy đồ trang trí được gói của Mac.

"Vâng" Mac trả lời ngắn gọn, nhìn vào món ăn mà Eua đã gọi, tôm chua ngọt, tôm chiên sốt me và cơm chiên cua, tất cả các món đều trông rất ngon. Mac không có hứng thú với thức ăn trước mặt.
"Cùng ăn đi. Tôi đã muốn ăn đồ ăn Thái từ hai tuần nay rồi," Eua cười nói. Mac mỉm cười trước khi cả hai ngồi ăn cùng nhau. Eua định kỳ đặt thức ăn vào đĩa của Mac.

"Phi Eua, mời ăn đi, tôi tự ăn." Mac cung kính nói. Eua dịu dàng mỉm cười đáp lại. Mac đổ một ít trứng vào đĩa của Eua.

"Cảm ơn" Eua đáp, lấy một quả trứng để nếm thử.

"Ừm, ăn thật ngon, đã lâu không ăn, ai làm?" Eua hỏi.

"Đầu bếp ở nhà" Mac trả lời, không lớn tiếng lắm, bởi vì tất cả thức ăn này đều do frog làm. Mac nghĩ ra điều gì đó.

"Uh, P'Eua, tôi có thể hỏi bạn một điều không?" Mac hỏi.

"Được rồi, nó là gì?" Eua đã trả lời. Mac mím môi hơi do dự, anh đang suy nghĩ có nên hỏi hay không, nhưng cũng là điều khiến Mac khá phiền lòng.

"Eua và Nan, làm thế nào bạn biết nhau?" Mac tò mò hỏi. Anh ấy chọn hỏi vì anh ấy nghĩ Eua sẽ cho anh ấy câu trả lời dễ dàng hơn là hỏi Nan.
Eua dừng lại một chút.

"Mac không hỏi Nan làm sao anh ấy biết tôi?" Eua hỏi.

"Tôi không dám hỏi anh ấy, anh ấy dường như không muốn nói về nó chút nào," Mac thẳng thắn nói. Eua cười nhăn nhở.

"Tại sao Mac lại muốn biết?" Eua hỏi, với khuôn mặt thẳng thắn nhìn Mac.

"Tôi tò mò. Nhưng nếu P'Eua không cảm thấy thoải mái khi nói với tôi, thì tôi..." Mac nói một cách trân trọng. Anh muốn biết tại sao Nan lại có vẻ tức giận và thiếu thiện cảm như vậy.

“Được rồi, tôi và Nan là anh em họ,” Eua thẳng thắn nói. Mac sững sờ vì không ngờ một kẻ mọi rợ như Nan lại có quan hệ họ hàng với một quý tộc như Eua.

"Anh em họ?" Mac hoài nghi nói, Eua cười nhẹ.

"Yeah, mac có ngạc nhiên tại sao chúng tôi lại khác nhau như vậy không?" Eua đã trả lời. Mac cười nhạt.

"Bố tôi là anh trai của mẹ Nan" Eua lại nói. Mac sững sờ, nhưng anh không thể hiểu tại sao Nan có vẻ không thích Eua cho lắm.

"Uh ... tôi có thể hỏi anh điều gì khác không?" Mac khẽ hỏi.
"Vâng" Eua trả lời.

"Phi Eua và Nan, thường đánh nhau à?...Ý tôi là...tôi cảm thấy như hai người không thích  nhau" Mac nói với giọng ngập ngừng; Eua im lặng một lúc.

"Một chút. Nhưng nếu Mac muốn biết thêm, cậu phải hỏi chính Nan, vì tôi cũng muốn biết tại sao anh ấy lại giận tôi và gia đình tôi như vậy. Mac là bạn của Nan, cậu có thể hỏi anh ấy." Eua nói gì ngây cả bản thân anh cũng không biết . Mac lúng túng cười cười, nhưng trong lòng cũng đang thắc mắc điều tương tự.

"P'Eua đã bao giờ đến tìm Nan ở nhà anh ấy chưa?" Mac hỏi lại.

"Vâng, đã lâu lắm rồi, một năm rồi. Nhưng tôi chưa bao giờ được vào nhà, họ luôn đuổi tôi ra ngoài" Eua cười nói. Mac gật đầu.

"Tôi nghĩ chúng ta có thể tiếp tục ăn," Mac nói, trước khi bắt đầu khi điện thoại của anh reo.

Ting..ting..ting...

"Xin lỗi" Mac nhấc máy thấy là số của Nan nên vội quay sang nói với Eua. Sau đó anh ấy rời khỏi phòng để nói chuyện trong khi nghĩ rằng Nan thực sự khó nhớ, chỉ nói về anh ấy. vừa gọi cho anh. Và nói về anh ấy, chỉ cần gọi anh ấy.

"Có chuyện gì vậy?" Mac đã trả lời cuộc gọi.

("Bạn đã ăn chưa?") Giọng của Nan hỏi.

"Tôi đang ăn" Mac đáp mà trong lòng anh ấm áp lạ lùng rằng Nan đã gọi điện hỏi anh như vậy.

"Anh có chuyện gì?" Mac hỏi.

("Tại sao? Tôi không thể gọi à ?") Nan hỏi với giọng trêu chọc.

“Anh đang gọi để làm phiền tôi phải không?” Mac tức giận hỏi. Nan cười nhẹ.

("Tôi gọi để nói với cậu rằng có một khách hàng đến xem đường chạy.Cậu có muốn đua không? Vài ngày trước không phải cậu đã nói rằng cậu muốn chạy sao?") Nan hỏi. Mac đã nhiều lần ám chỉ với anh ấy rằng anh ấy muốn đua sau khi thường xuyên thấy những người khác đua tại đường đua của Nan. Nhưng lúc đó Nan không cho phép.

"Anh thật sự sẽ để cho tôi thi đấu sao?" Mac hào hứng hỏi.

(“cậu có muốn thi đấu không?”) Nan lại hỏi.

"Tôi đồng ý" Mac vội vàng trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top