chương 22 /cái mông cậu gây nghiện
"Vậy ngươi thật sự không muốn?" Deo hỏi lại. Nan nhún vai trước khi nở một nụ cười với cô gái.
"Xin lỗi người đẹp, hôm nay tôi không có tâm trạng lấy phụ nữ," Nan cười nói, khiến nhiều người nghe anh phải diễn giải lời nói của anh theo nhiều cách khác nhau, bao gồm cả Mac, người đỏ mặt khi cấp dưới quay sang nhìn anh. ( Tất cả là tại Mac )
"Tôi chỉ nhận ra rằng bạn cũng có sở thích đó," Deo nói với Nan, nhưng nhìn Mac với đôi mắt sáng ngời.
Bây giờ tôi thua , nhưng trong tương lai, tôi sẽ tìm thứ gì đó để đặt cược cho bạn, thứ gì đó có thể làm bạn hài lòng." Deo lại nói khiến Mac nhìn anh ái ngại, hiểu rằng Deo muốn Nan đem mình ra cá cực thêm lần nữa. Nhưng Mac chưa kịp nói gì thì cánh tay mạnh mẽ của Nan đã quàng qua cổ anh.
"Rất tốt, tao thích, ngươi cứ việc tìm đi." Nan nhìn Deo nghiêm túc nói. Điều này khiến Deo dừng lại một lúc trước khi mỉm cười khi nhận ra điều gì đó.
Deo nói: "À, chỉ vì bạn chắc chắn rằng bạn sẽ đánh bại tôi mà bạn dám cá," Mac hơi cau mày và nhìn Nan nghi ngờ về lời nói của Deo.
"Lên đi, tôi sẽ quay lại văn phòng," Nan quay sang Mac, vì vậy Mac buộc mình phải leo lên xe Nan.
"Hẹn gặp lại." Nan nói với Deo, và rời đi. Deo quay sang nhìn thuộc hạ của Nan.
"Chết tiệt, cậu đã nhìn thấy cái đó chưa?"
"Lấy nó ra và biến nó thành hai trăm nghìn," Nan nói với Mac khi họ bước vào văn phòng. Mac bước đến ngồi trên ghế sofa, đổ tiền từ chiếc phong bì màu nâu lên mặt bàn kính, và kinh ngạc nhìn chằm chằm vào số tiền trước mặt. Trong khi đó, Nan đi rửa mặt và tay trong phòng tắm. Mac ngồi xuống và đếm tiền, nghĩ rằng Nan kiếm được nhiều tiền và có rất nhiều tiền tiết kiệm nên có lẽ cậu ấy là một người giàu có. Nhưng Nan vẫn sống một cuộc sống bình thường như bao người khác, mặc quần áo mua ở chợ trời và ăn cơm cà ri trên đường. Mặc dù bên trong ngôi nhà khá thoải mái, nhưng anh ấy vẫn có vẻ như một người bình thường. Anh ta khiến Mac phải ngồi lại và tự nghĩ rằng từng đồng baht anh ta chi để mua quần áo hàng hiệu nổi tiếng, đi ăn ở trung tâm thương mại, sống một cuộc sống xa hoa đều bằng với số tiền mà cha anh kiếm được. Mac nhận ra rằng cuộc sống của anh và Nan rất khác nhau.
Nhà Ba Nan nghèo Mẹ nan giàu sau này sẽ có nhắc đến cuộc đời bố mẹ nan... Ở phân đoạn sau !
"Ngồi như thế này. Bạn đang đếm, phải không?" Giọng Nan cắt ngang dòng suy nghĩ của anh khiến Mac khẽ thở dài trước khi bắt đầu đếm lại vì không nhớ mình đã dừng ở đâu. Nan hơi nhướng mày và đưa tay đặt lên trán Mac, người hơi naonúng.
"Bạn đang làm gì thế?" Mac hỏi.
"Tao tưởng rằng mày bị bệnh, bình thường mày rất có khí phách trả lời tao đúng không?" Nan nói.
"Anh nghĩ tôi sẽ luôn nổi cơn tam bành với anh sao?" Mac trả lời, khiến Nan mỉm cười.
"Này, điều đó có nghĩa là bạn không sao," Nan nói, ngồi xuống ghế sofa. Mac khẽ nhìn anh rồi tiếp tục đếm tiền.
"Anh định để tiền ở đâu?" Mac tò mò hỏi.
"Tại sao? Bạn sẽ lẻn ra ngoài và đánh cắp tôi?" Nan cười hỏi.
"Đừng làm phiền tôi," Mac nói, Nan không thể không cười khúc khích.
"Ngày mai tôi sẽ gửi nó vào ngân hàng... Uff. Chà, đột nhiên, có người mang tiền lương của các chàng trai đến" Nan nói, giơ cả hai tay lên tựa đầu vào lưng ghế sofa.
"Lương?" Mac bối rối hỏi.
"Được rồi, tiền lương của cấp dưới của tôi, người làm việc cho tôi không đến làm miễn phí, tôi phải trả tiền lương hàng tháng cho họ." Nan nói.
"Bạn nghĩ chi phí nước, điện, bảo trì nơi ở, chi phí linh tinh là gì? Giữ chúng tôi dưới tầm ngắm của cảnh sát thêm một tháng không phải là chuyện nhỏ," Nan nghiêm túc nói. Mac ngồi lặng lẽ, không ngờ nó lại khó đến vậy.
"Thành thật mà nói, bạn có biết rằng nhà máy của cha bạn cần rất nhiều tiền, giống như của tôi không?" Nan nói, thế là Mac ngừng đếm tiền và nhìn anh với vẻ hoài nghi.
"Sử dụng số tiền mà cha bạn kiếm được thì không tệ, nhưng bạn có bao giờ biết số tiền bạn sử dụng có thể trả cho những việc gì không? Hàng trăm công nhân mà cha bạn chịu trách nhiệm và tất cả các chi phí liên quan. Bạn đã bao giờ so sánh thu nhập và chi phí của mình trong tài khoản của cha để xem lãi lỗ là bao nhiêu chưa?"
Nan tiếp tục với giọng nghiêm túc. Mac im lặng. Anh ấy chưa bao giờ biết chi phí, anh ấy luôn nghĩ rằng nhà máy mà cha mình có thu nhập nhiều chưa kể chi phí lặt vặt." Mac ngồi im lặng, không nói gì, chỉ tiếp tục đếm tiền cho Nan.
"Xong rồi," Mac khẽ nói, nhét tiền vào túi giấy và trao lại. Nan thò tay lấy trong túi ra một ngàn tiền đưa cho Mac.
"Cái gì?" Mac tò mò hỏi.
"Tiền công đếm," Nan mỉm cười nói. Mac cau mày.
"Bạn muốn thế?" Nan hỏi lại. Mac vội vàng nhặt nó lên vì anh ấy kiếm được hơn hai trăm đô la mỗi ngày. vì phải đi làm
"Đưa cho tôi!" Mac càu nhàu khi đút tiền vào túi. Nan cười nhẹ.
Ấn ấn
Có tiếng gõ cửa sổ phòng làm việc, quay lại nhìn thì thấy đó là cô gái tên Melon vì Nan chưa kéo rèm để đóng lại.
"Hừ," Âm thanh phát ra từ cổ họng Mac khiến Nan quay lại nhìn anh.
"Chờ một chút, ngồi ở chỗ này chờ, đừng đi đâu." Nan khẽ nói trước khi đứng dậy đi về phía cô gái bên ngoài. Mac nghiến răng, cảm thấy một sự oán giận khó hiểu. Nan bước tới chỗ người phụ nữ và đứng nói chuyện ở bức tường kính bên ngoài văn phòng, nơi Mac có thể nhìn thấy mọi thứ.
"Phi Nan!" Một giọng nữ ngọt ngào vang lên khi cô vòng tay quanh cổ anh. Nan đẩy người phụ nữ dựa lưng vào tấm kính để cô ấy có thể nhìn vào văn phòng của mình và thấy Mac đang ngồi đó nhìn anh với đôi mắt đen láy.
"Có chuyện gì vậy, Nong Melon?" Nan nói, nở một nụ cười với cô gái khi cô đẩy người cô lại gần cậu hơn. Một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy hông cô gái, và tất nhiên Mac cũng phải nhìn thấy điều đó.
"Tối nay em có đi với Melon không?" người phụ nữ hỏi lại.
"Hừm. Đi được không?" Nan vừa nói vừa hôn nhẹ lên má, dùng mũi mân mê vành tai của cô gái. Nhưng ánh mắt Nan hướng về Mac với nụ cười trên môi. Mac ngồi dậy nắm chặt tay, cảm thấy tức ngực.
"P'Nan, đừng chơi,đùa nữa" người phụ nữ nói với giọng giận dỗi
"Vậy xin hãy làm vui lòng tôi trước, và sau đó tôi sẽ quyết định lại.Nan khàn giọng nói. Người phụ nữ trẻ nở một nụ cười nhẹ với anh trước khi với lấy anh. Môi họ gặp nhau trước khi trao đổi lưỡi. Mac, người đang ngồi xem, đứng dậy và lập tức đi về phía sau văn phòng. Nan liếc nhìn Mac khi cậu tiếp tục hôn cô gái, rồi từ từ rời xa cô gái.
"Bạn có hài lòng không?" Người phụ nữ trẻ hỏi với giọng quyến rũ. Nan mỉm cười nhẹ với cô gái trước khi gật đầu quay đi.
"Tôi không thể ngay bây giờ, tôi xin lỗi, Melon. Tôi còn có bạn ở đây tôi không thể không đưa anh ấy về tránh tình trạng anh ấy đi lạc ." Nan vừa nói vừa vỗ nhẹ vào mông cô gái đang há hốc mồm vì hiểu rõ ý nghĩa của những từ đó.Nan bước vào văn phòng đầu tiên cầm lấy túi giấy đựng tiền, sau đó bước đi ra lệnh cho cấp dưới. Nan hoàn toàn không hứng thú với Melon và sau khi ra lệnh cho cấp dưới, anh ta trở về nhà bằng ô tô của mình.
"Mac về nhà chưa?" Nan hỏi cấp dưới của cậu ấy và ai đến đón anh ấy.
"Vâng, mac đã về được một lúc rồi," cấp dưới nói. Nan gật đầu trước khi bước vào nhà và lên cầu thang. Nhưng khi anh bước vào, căn phòng hoàn toàn tối om, anh bật đèn lên thì không thấy Mac ở đó, nhưng anh có thể đoán được Mac đã đi đâu.
"Cậu ấy thích ở đó." Nan khẽ lẩm bẩm trước khi bỏ tiền vào két sắt trong tủ quần áo và đi xuống cầu thang để tìm Mac, người có lẽ đang trốn trong khu vườn bên cạnh như thường lệ. Và đúng như Nan nghĩ. Mac nằm úp mặt với hai tay trong bể, ánh sáng của một ngọn đèn chiếu sáng nơi này. Mac nghe thấy tiếng người bước vào liền quay lại nhìn trước khi ngồi xuống thì thấy đó là Nan và sợ cậu lại nhảy lên người mình. ( Nan nó lấy thì đè mac miếng nên em nó sợ nha mn )
"Sao cậu về mà không nói cho tôi biết?" Nan khẽ hỏi.
"Tại sao tôi phải nói với bạn? Cứ đi bộ về nhà," Mac trả lời khô khan, không nhìn Nan một chút nào. Mac ngồi dậy nhìn ao cá.
"Hơn nữa, ngươi đang tán tỉnh một người, ta không muốn làm phiền . " Mac nói một cách mỉa mai, khiến Nan mỉm cười. Nhưng Mac cũng ngạc nhiên. Tại sao Nan lại về sớm như vậy trong khi lẽ ra cậu ấy phải ở bên cô gái tên Melon?
"Bạn đang điên về nó ?" Nan khàn giọng nói. Mac cắn môi một chút.
"Sao lại cắn miệng?" Nan đưa tay xoa miệng Mac cho dễ cắn.
LẤY TAY RA CHỖ KHÁC!
Mac đẩy tay Nan ra.
"Đừng chạm vào tôi," Mac nói với giọng cứng rắn, Nan nhướng mày.
"Tại sao tôi không thể làm điều đó?" Nan khẽ hỏi, trong khi Mac cau mày. Mac cũng không muốn thừa nhận với bản thân rằng anh không muốn Nan chạm vào mình chỉ vì anh thấy rằng anh đã chạm vào người phụ nữ đó.
." Mac ngồi im lặng, không thể tìm ra câu trả lời cho chính mình.
Đột nhiên!
"À," Mac hét lên khi Nan bóp gáy anh khi cậu bế anh lên để nhìn. Mac muốn chống trả và trốn thoát, nhưng Nan đã giữ chặt. Nan không nói gì, chỉ làm điệu bộ nghiêng người về phía Mac, thế là anh biết ngay cậu định làm gì. Bàn tay của Mac đưa lên để đẩy vào mặt của Nan.
"Không! Đừng hôn tôi!", Mac hét lên khi cố giằng ra và dùng tay đẩy vào mặt Nan. Nan khẽ mỉm cười, cậu ấy chỉ đang thử nghiệm một thứ thôi.
"Uh, giờ sao rồi..." Nan hỏi một cách chế giễu. Mac nhìn anh với vẻ khó chịu, nhưng không nói gì.
"Lên phòng nói chuyện đi. Ở đây nhiều muỗi lắm, sốt xuất huyết chết mất." Nan đổi chủ đề và bế Mac lên, Mac giật cánh tay ra khỏi tay cậu nhưng đã đứng dậy. Nan đưa tay chặn cổ Mac.
"Đừng bướng, tao không muốn dùng lực mạng." Nan đe dọa nói, khiến Mac dừng lại một chút trước khi đồng ý mạnh mẽ đi theo anh ta. Nan dẫn Mac vào phòng ngủ, ngay khi họ bước vào phòng, Nan đã thả anh ra, cởi áo của cậu và ném vào giỏ khi Mac vặn vẹo. Mac đến ngồi ở chân giường, mắt vẫn nhìn Nan.
"Được rồi, nói cho tôi biết chuyện quái gì đang xảy ra vậy, Khun Mac" Nan hỏi Mac với một nụ cười tinh quái.
"Ngươi đã biết, tại sao còn hỏi ta?" Mac hỏi lại vì anh ấy đã bắt đầu đoán được mình nan đang cố trêu mình.. Nan nhếch mép cười.
"Ồ, bạn đã trở nên thông minh hơn một chút," Nan mỉm cười nói, nhưng Mac không cười.
"Tao nói thật, tao đưa mày về phòng là muốn làm điều đó tao cho mày một cơ hội nói ra mày muốn tao làm cái gì trước khi tao làm thịt mày " Nan mặt dày nói thẳng. Mac ngập ngừng nhìn Nan, biết rõ rằng đêm nay anh không thể thoát được nữa.
"Đi tắm, đánh răng súc miệng bằng listerine đi!" Mac trầm giọng nói.
"Này, chính là nó phải không?" Nan cười nhẹ hỏi. Mac ngồi căng thẳng.
"Vâng," Mac trả lời.
"Tôi nghĩ tốt hơn là bạn nên đi tắm và tự đánh răng cho tôi, để bạn có thể chắc chắn rằng tôi thực sự đã làm những gì bạn nói với tôi." Nói xong, Nan vươn người kéo cánh tay Mac.
"Cái gì? Anh không thể tự tắm sao?" Mac vùng vẫy khi Nan đẩy anh về phía phòng tắm.
"Vào đi, tôi không biết làm gì cả," Nan cười nói trước khi kéo Mac vào phòng tắm. Nan xoay sở để đóng cửa và vẫn chặn nó.
"Vậy tôi nên bắt đầu với cái gì đây?" Nan cau mày hỏi. Mac cắn môi dưới một cách lo lắng.
"Um, chết tiệt, đánh răng trước đi," Mac gầm gừ. Nan mỉm cười, lấy bàn chải đánh răng ra, đổ kem đánh răng lên và đưa cho Mac.
"Cái gì?" Mac khô khan hỏi.
"Đánh răng cho tôi," Nan trả lời.
"Tại sao tôi phải làm vậy? Tôi đến để xem cách bạn chải răng để biết rằng bạn có đang thực hiện làm việc đó," Mac nói.
"Tôi ra lệnh cho bạn chải. Tại sao bạn cứ thích cải lời thế ?" Nan đáp.
"Ai cải lời chứ?" Mac miễn cưỡng cãi lại. Nan đứng yên và nhìn Mac khi áp lực đè nặng lên cơ thể cậu
"Đừng để tao nổi nóng," Nan nói với giọng cứng rắn. Mac khẽ càu nhàu và chộp lấy bàn chải đánh răng từ tay cậu
"Chải kỹ đừng để miệng tao chảy máu, nếu không máu của ngươi so với tao chảy ra nhiều gấp mấy lần." Nan đã đe dọa trước vì biết rằng Mac đang tìm cách trả thù mình. Mac nhìn anh khó hiểu trước khi di chuyển đến đứng gần đó và từ từ dùng bàn chải đánh răng để đánh răng. Hắn không dùng lực quá nhiều, hắn biết nếu đau, Nam nhất định sẽ đánh trả lại hắn. Mac tiếp tục, trước khi nhận ra mình đang bị theo dõi. Anh rời mắt khỏi việc đang làm và nhìn Nan. Anh thấy Nan nhìn anh với ánh mắt khiến anh sởn gai ốc.
"Súc miệng đi," Mac khẽ nói khi anh đánh răng cho cô xong. Nan cúi xuống súc miệng bằng nước sạch.
2
"Listerine?" Nan hỏi về nước súc miệng. Mac ngay lập tức trao nó. Nan đứng dậy và súc dung dịch khi nhìn Mac.
10
(Anh ấy đang nhìn gì vậy?) Mac thầm nghĩ vì Nan hầu như không rời mắt khỏi khuôn mặt anh ấy. Khiến Mac hành động sai cách, không biết di chuyển ở đâu ngoài việc đứng yên làm mục tiêu cho Nan chỉ nhìn.
"Cho ta tắm rửa, sợ tắm rửa không sạch sẽ." Nan cười nói. Mac biết mình không thể từ chối.
"Anh cũng nên gội đầu cho tôi," Nan nhắc anh.
"Vậy tôi gội cho cậu thế nào đây? Tôi không muốn làm ướt quần áo đâu." Mac nghiêm túc hỏi.
"Vậy thì cởi nó ra," Nan nói và trực tiếp nhấc áo sơ mi của Mac lên qua đầu. Mac lập tức nắm lấy vạt áo.
"Này không, tại sao bạn muốn tôi cởi nó ra? Tôi sẽ đi tắm sau," Mac hét lên.
"Ta không bắt ngươi đi tắm, chỉ để ngươi mặc quần lót, không cần làm ướt đồ ngủ." Nan nói, và Mac dừng lại một chút vì cậu nghĩ nó sẽ bắt anh đi tắm cùng
"Cái gì? Anh có muốn tắm chung với tôi không?" Nan giả vờ hỏi.
( Nghĩ đâu chúng đó ...Mac ! )
"Không, tôi sẽ tự cởi quần áo của mình," Mac vội vàng nói, trước khi cởi bộ đồ ngủ và treo chúng lên, chỉ để lại chiếc quần đùi. Mặt khác, Nan cởi bỏ hết quần áo của mình mà không xấu hổ vì bất cứ điều gì và đi tắm với Mac đứng gần đó.
"Cúi đầu xuống, anh gội đầu trước," Mac nói, rút vòi hoa sen ra khỏi khóa và vặn nước không mấy khó khăn. Nan nghiêng đầu về phía Mac, người đang từ từ dội nước lên đầu cậu trước khi tắt vòi để xả dầu gội và gãi nhẹ lên da đầu.
"Anh cứ làm mạng cũng không sao, tôi không phiền đâu," Nan nói, khiến Mac dừng lại một lúc trước khi nở một nụ cười nhẹ.
"Ouch, Mac, bạn có muốn giết tôi không?" Nan hét lên, nắm lấy cả hai cổ tay của Mac vì anh đang gãi đầu cậu mạnh đến nỗi khiến anh lắc từ bên này sang bên kia. Nan ngẩng đầu lên nhìn anh, dầu gội vẫn còn sủi bọt trên đầu.
"Là mày bảo tao cào mạnh mà thì tao cũng nghe lời." Mac bình thường nói, nhưng trong lòng lại có chút đắc ý.
"Được rồi, ngươi không cần mạnh như vậy, đầu của ta sẽ lủng mắc." Nan nói, không chút tức giận, trước khi nghiêng đầu để Mac gội đầu lần nữa. Sức của Mac bớt đi, không còn cào mạnh như trước nữa. Cậu ấy gội đầu cho anh ấy thật sạch và cũng quan tâm đến việc tắm cho anh ấy.
"Anh không cần phải mặc quần áo đâu" Giọng Nan vang lên khi Mac bước ra khỏi phòng tắm sau khi cậu tắm xong cho anh. Mac lấy quần áo ra khỏi phòng tắm để mặc quần áo.
"Bởi vì?" Mac hỏi.
"Tại sao bạn lại mặc chúng trong khi tôi cũng sẽ cởi nó ra ?" Nan nói, Mac chỉ đứng im.
"Ngươi định làm loại chuyện này bao lâu?" Mac hỏi, Nan, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tiến lại gần anh.
"Vậy thì làm đến khi không còn thích nữa?" Nan khẽ nói trước khi ôm lấy người Mac kéo sát vào người, Mac giơ cánh tay đẩy vào trong lồng ngực cường tráng. Lòng bàn tay của Nan xoa dọc xuống gáy, khiến toàn thân Mac nổi da gà trước khi bóp nhẹ vào gáy. Ngón trỏ của Nan ấn xuống cổ họng của Mac cho đến khi anh cảm thấy một cơn đau nhói trong bụng.
"Tôi sẽ làm điều đó cho đến khi... bạn không cần tôi nữa" Nan gằn giọng, khiến Mac dừng lại một lúc và nhìn anh ta với vẻ hoài nghi vì thực sự//// Nan nên nói rằng cậu ấy sẽ làm điều đó cho đến khi Nan không còn cần mac nữa. .
"Bạn đang nó cái gì vậy Mac hoài nghi hỏi. Nan cười nhẹ.
"Một ngày nào đó bạn sẽ hiểu," Nan nói rồi nhẹ nhàng đẩy Mac lên giường để nằm xuống. Mac sững sờ trước những lời nói của Nan, nhận ra rằng chiếc quần đùi anh đang mặc đã bị cởi ra và Nan đang say sưa rúc vào cổ Mac. Không lâu sau, tiếng rên rỉ của họ vang vọng khắp phòng ngủ trước khi âm thanh của người đàn ông tắt ngấm vào đầu giờ sáng.
Nan thức dậy lúc 9 giờ sáng, sau khi chìm vào giấc ngủ lúc 4 giờ sáng. Cậu quay đầu lại thì thấy Mac đang nằm sấp cạnh cậu với chiếc chăn đắp ngang hông. Mac không mặc quần áo ngủ, chỉ quần đùi. Nan quay sang Mac ngơ ngác nhìn vào mặt anh. Mac không có khuôn mặt ngọt ngào, anh ấy đẹp trai theo kiểu hơi thẩm mỹ, ////
( kiểu đẹp sắc xảo cứng á chứ không có cái kiểu má bánh bao hay đánh yêu vì lúc trước mac nó nhờ vào khun mặt này cua gái trai bao la vì nó đẹp Men )
Dáng người thì bình thường tuy nhiên cơ bụng cũng đáng chú ý nhưng không bằng Nan, có lẽ do anh ấy tập luyện và vận động nhiều hơn sức mạnh hơn Mac.Chiều cao của Mac thấp hơn một chút.
"Huh!" Có một tiếng rên khó chịu khi Nan cúi xuống và hôn nhẹ lên vai Mac, nhưng cậu không mở mắt.
Đột nhiên..
"Ow !" Giọng của Mac vang lên khi Nan cắn vào vai anh khiến đôi mắt của Mac mở to ngay lập tức.
"Cậu đang làm cái quái gì thế, Nan?" Mac khẽ hỏi, mặt vẫn còn ngái ngủ.
"Anh không đói à?" Nan hỏi.
"Không, tôi buồn ngủ, tôi sẽ đi ngủ," Mac nói, trước khi đặt đầu cậu trở lại gối.
"Được rồi, anh xem hôm nay là ngày nghỉ, anh sẽ để em ngủ bao lâu cũng được." Nan nói khiến Mac giật mình ngước lên vì tưởng cậu lại ép mình dậy.
"Hừm," Mac nghẹn ngào trước khi gục xuống lần nữa. Nan đứng dậy đi vào phòng tắm, khi cậu trở ra, Mac đã ngủ tiếp. Nan di chuyển đến bên giường và kéo chiếc chăn co từ thắt lưng của Mac lên đến cổ anh, sau đó rời khỏi phòng, để mặc anh ngủ.
Mac thức dậy vào khoảng 3 giờ chiều. Cậu đứng dậy đi tắm vì cảm thấy khó chịu ở hậu môn nhưng nó không tệ như mọi khi
"Mình đã quen rồi phải không?" Mac vừa nói vừa tắm rửa, sau khi tắm rửa thay quần áo, anh đi ra khỏi phòng ngủ ở tầng dưới. Bụng nó cồn cào vì đói. Mac thậm chí không nhìn thấy bóng của Nan, vì vậy anh ta bước vào bếp.
"Bạn đang làm gì thế?" Tiếng frog vang lên khiến Mac quay lại.
"Tôi đói," Mac thẳng thừng đáp.
"Tự làm đi. Hia không có ở đây nên tôi không làm gì cả," frog trả lời khiến Mac khựng lại một chút, không phải vì anh không có gì để ăn, mà vì anh đang thắc mắc Nan đã đi đâu, nhưng mà anh lại không muốn hỏi..frog
"Hmm," Mac trả lời ngắn gọn, sau đó bước tới và lục tung tủ lạnh trong nhà, frog bỏ đi. Mac nấu mì ăn liền dễ dàng, ăn xong liền rửa bát cất đi. Anh không biết đi đâu và đi về phía khu vườn bên cạnh ngôi nhà. Mac lấy cuốn sách mà Nan đã mua cho anh ấy và đọc nó.
Điện thoại reooo
Đọc sách được một lúc thì điện thoại của Mac reoo lên, cầm lên thì thấy là số của Nan nên bắt máy.
"Cái gì?" Mac đáp lại bằng một giọng bình thường.
("Bạn đã thức dậy chưa?") Nan hỏi.
"Nếu tôi chưa tỉnh, tôi có thể trả lời cuộc gọi của bạn không?" Mac nói.
("Hả, nói cho tôi biết, bạn đã ăn chưa?") Nan tiếp tục hỏi. Mac cảm thấy tim mình đập thình thịch vô cớ.
"Tôi đã ăn rồi," Mac khẽ đáp.
("Bạn đã ăn gì?") Nan hỏi lại với giọng điệu bình thường khiến Mac có vẻ ngạc nhiên.
"Mì gói luộc," anh trả lời
("Vậy là frog không làm gì để bạn ăn à?") Nan hỏi, giọng khản đặc.
Thấy lo cho mac vì chỉ ăn mì gói
"Chà, Hia không ở đây, tại sao tôi phải làm điều đó cho bạn?" Mac trả lời dứt khoát trước khi cậu có thể nghe thấy Nan lầm bầm điều gì đó, nhưng Mac không nghe rõ lắm.
"Vậy ngươi ở đâu?" Khi anh hỏi, Mac muốn cắn môi. Anh chỉ tự hỏi trong lòng mình Nan đang ở đâu, nhưng miệng anh lại nói ra những lời đó..
("Thật kỳ lạ, tại sao bạn muốn biết tôi đang ở đâu?") Nan nói với một tiếng cười nhẹ. Mặt Mac đỏ bừng.
Vui vì vợ quan tâm hỏi đi đâu ...
"Tôi chỉ hỏi thôi, nên thật tốt khi cậu không ở đây." Mac nói ngay. bởi vì anh ấy không muốn Nan trêu mình và làm trò cười cho anh ấy.
("Haha, tốt lắm. Tôi đến thăm Hia ở bệnh viện.") Nan trả lời, khiến Mac nhận ra rằng cậu ấy đang nói về Day. Mac im lặng một lúc, không nói gì về Day, biết rõ rằng anh ấy sẽ bị tổn thương vô ích. Tốt
"Ừm...em về nhà được không?" Mac hỏi.
("Tại sao cậu muốn đi?") Nan liền hỏi.
"Tôi về lấy thêm quần áo. Không phiền cho tôi về sớm, tôi rất muốn mua thêm quần áo," Mac nói thẳng thừng vì khi mặc quần áo xong, cậu mở tủ ra nhìn. rằng quần áo của cậu ấy thực sự rất ít . Anh ấy hơi cầu kỳ trong trang phục của mình, không giống như Nan, người có thể mặc bất cứ thứ gì và mặc vào. Ngay cả khi nó đã cũ, Nan vẫn mặc nó, lý luận rằng nó sẽ không đi đâu ra khỏi nhà.
("Bạn có chắc là chỉ quay lại lấy quần áo không?") Nan hỏi.
"Đúng ? Ngươi nghi ngờ về ta sao?" Mac khô khan hỏi.
("Đợi một chút, tôi sẽ đón bạn và đưa bạn về nhà.") Nan nói khiến Mac đông cứng.
"Tại sao bạn lại đi theo tôi? Tôi sẽ đi lấy quần áo và quay lại nhà bạn," Mac hét vào mặt cậu qua điện thoại.
("Cái mông của bạn gây nghiện") Nan trả lời trong giọng nói thấp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top