chương 16 / Mac bệnh rồi sốt nặng
Frog x2!" Một tiếng hét lớn ở đầu cầu thang khiến frog lập tức chạy theo.
"Dạ, Hia," frog đáp bằng giọng hổn hển khi nhìn Nan đang đứng trên tầng hai của ngôi nhà.
"Làm cháo cho tôi," Nan nói với giọng căng thẳng.
"À, tôi làm gì với đồ ăn tôi đã nấu đây?" Frog bối rối hỏi.
"Tôi sẽ ăn sau Mac, anh ấy bị sốt." Nan nói trước khi bước vào phòng ngủ. Cậu quay lại lấy một chiếc khăn và ngâm nó vào bồn tắm với nước ấm, sau đó ngồi xuống ghế sofa.
"Mac cậu có nghe tao nói không?" Nan khẽ gọi Mac, kéo chăn xuống để nhìn Mac nhưng mac lại kéo lên đắp cho mình.
"Ugh..." Mac cố gắng kéo chăn lên để chống lạnh trong khi mắt cậu vẫn nhắm nghiền, nhưng cậu không còn sức để ngăn mình lại.
"Lạnh quá..." Mac rên rỉ, giọng khàn khàn, đôi mắt vẫn nhắm chặt, cơ thể khẽ run. Nan đưa khăn định đắp lên mặt nhưng Mac quay đi.
"Ngay cả khi bạn đang bị sốt và không biết gì thì bạn vẫn bướng bỉnh" Nan phàn nàn mà không nghiêm túc. Thấy chiếc ghế sofa khá hẹp không thể đưa tấm vải cho Mac, Nan đặt tấm vải sang một bên, nhấc Mac lên và bế anh ngủ trên chiếc giường rộng của mình
"Chết tiệt, đừng gội đầu và đi ngủ mà không sấy khô, bạn sẽ bị ốm," Nan lại lẩm bẩm, nhớ lại lúc đó, Mac đã bất cẩn sấy tóc cho mình. Nan cởi áo ra, rồi nhẹ nhàng lau người.
"Tôi chưa từng làm việc này cho ai, tại sao tôi phải làm cho cậu?" Nan phàn nàn, cậu không nghĩ mình sẽ làm điều này cho bất kì ai đó hay một cách nhẹ nhàng, nhưng anh ấy đã làm điều đó cho mac. Mac không ngừng rên rỉ trong cổ họng vì sốt.
Ấn ấn
Frog gõ cửa.
"Vào đi," Nan nói trước khi frog từ từ mở cửa phòng ngủ.
"Có chuyện gì vậy frog?" Yêu cầu.
"Tôi đến để hỏi xem tôi có thể giúp gì cho hia không," frog nói khi bước đến chỗ anh và nhìn Mac, người đang nằm trên giường, và Nan lúc này đã quay người lại để quấn khăn cho mac
Chùm vào
"Cháo đã nấu xong chưa?" Nan hỏi, vì cậu đã tắm rửa sạch sẽ cho Mac xong và sẽ đánh thức Mac dậy để ăn chút cháo trước khi cho anh uống thuốc.
"Tôi nấu cháo thêm 10 phút nữa. Tôi đi dọn cho hia." Frog lại nói.
"Được rồi, xuống coi cháo đi, tôi sẽ tự làm" Nan vừa nói vừa lau người cho Mac, frog ngạc nhiên nhìn anh vì trước giờ anh chưa bao giờ quan tâm đến ai như vậy.
"Hia, người lo lắng hắn sao?" Frog tò mò hỏi. Nan dừng lại một lúc, nhưng vẫn tiếp tục đưa mảnh vải cho Mac.
"Tôi không muốn nó chết trong nhà tôi," Nan khẽ nói trước khi nhìn Ếch.
"Sao hỏi nhiều thế? Xuống nhà xem đồ ăn đi." Nan mắng cấp dưới. Frog gật đầu từ từ bước đi. Nan khẽ thở dài và tiếp tục dọn dẹp cho Mac.
"Ugh...lạnh...đừng." Mac bắt đầu thức dậy sau âm thanh cuộc trò chuyện của Nan và Frog, nhưng anh ấy không thể hiểu bất cứ điều gì vì anh ấy hơi chóng mặt và lảo đảo.
"Tôi không có làm gì cả tôi chỉ lao người cho bạn thôi," anh nói với giọng gay gắt. Bàn tay của Mac vẫn di chuyển qua lại khi anh từ từ mở mắt ra và thấy Nan đang ngồi bên cạnh anh.
"Bạn định làm gì?" Mac di chuyển từ Nan, nhưng anh ta không có sức mạnh. trốn thoát
"Tôi đang lau cho bạn, giữ yên, tay tôi đang lao chùi," Nan nói lại, Mac vẫn còn choáng váng. Nan tiếp tục lau chùi cho mac
"Không, trời lạnh," Mac nói khàn khàn.
"Tao tắm rửa sạch sẽ cho ngươi, sau đó mặc quần áo cho ngươi. Ngươi bệnh biết không?" Nan nói khiến Mac nhìn quanh và nhận ra mình đang nằm trên giường của Nan. Mac ngồi dậy.
"Này, anh sẽ đi đâu?" Nan hỏi ngay tức khắc.
"Tôi sẽ đi ngủ...một mình...trên sofa," Mac lại nói, Nan thở ra một hơi dài.
"Ngủ ở đây đi, đừng lo lắng quá. Chỗ rộng rãi anh sẽ cho em ngủ ngon, không tốt sao? Có muốn trở về ngủ chỗ chật hẹp như sô pha không?" Nan trầm giọng lẩm bẩm. Mac buộc mình đứng dậy mặc dù choáng váng đến mức căn phòng quay cuồng.
Nan giục Mac nằm xuống như thường lệ trong khi chỉ tay ra lệnh
"Nằm yên đi, Mac. Đừng nghĩ rằng vì cậu bị bệnh nên tôi sẽ không làm gì cậu." Nan nghiêm túc nói. Khiến Mac im lặng một lúc trước khi nhắm mắt lại và đưa tay lên che mắt.
"Uh...cứ...cứ làm những gì anh muốn làm... rồi cút đi...lẹ rồi cút đi," Mac run rẩy nói. Nan đưa tay lên chải mái tóc mệt mỏi của mình.
"Bạn sẽ không thể im lặng như vậy. Ngay cả khi bạn bị ốm, bạn vẫn có thể chửi tôi," Nan nói và tiếp tục lau cho Mac một lần nữa. Anh thò tay vào quần Mac để kiểm tra, không chạm vào trung tâm của anh, nhưng điều đó chỉ khiến Mac cảm thấy xấu hổ rằng Nan sẽ làm điều gì đó như vậy. Thu dọn sạch sẽ cho Mac xong, cậu mặc quần áo vào cho anh.
"Chết tiệt, tôi mệt rồi" Nan nói sau khi ném chiếc khăn vào bồn rửa trong phòng tắm. Sau đó, cậu trở lại và nằm xuống chiếc giường rộng bên cạnh Mac, người đang nhắm mắt ngủ và thở bằng miệng. Nhưng anh ấy không thực sự ngủ vì anh ấy sợ rằng Nan sẽ làm gì đó với anh ấy.
Nan nói: "Đừng đi ngủ. Ăn và uống thuốc trước đi."
"Tôi không muốn ăn," Mac trả lời, người bị đau họng và không muốn nuốt bất cứ thứ gì.
"Ngươi phải ăn, nếu không uống thuốc như thế nào? Ăn chút gì cho no bụng đi." Nan trầm giọng nói.
Ấn ấn
Lại có tiếng gõ cửa của Nan, khi cửa mở ra, frog bưng một bát cháo vào phòng.
"Đặt nó ở đây," Nan nói, chỉ vào tủ đầu giường. Frog đưa cho anh.
"Có bỏ tỏi phi vào không?" Nan hỏi khi thấy đồ ăn.
"Tôi không, thưa hia," frog trả lời. Nan gật đầu thừa nhận.
"Cảm ơn rất nhiều, tôi sẽ tự làm
Đi nghỉ đi," Nan nói với cấp dưới của mình.
"Còn đồ ăn của Hia thì sao?" Frog lại hỏi vì Nan chưa ăn.
"Để trong bếp đi, tôi tự xuống nhà ăn. Em ngủ đi." Nan lại nói.
"Ừ," frog đáp. Mac ngước nhìn frog một chút thì thấy frog cũng đang nhìn mình nhưng Mac không còn sức để nói gì. Nan bưng một bát cháo lên giường dùng thìa khuấy đều rồi thổi cho nguội.
"Dậy ăn cháo trước đi" Nan nói với Mac vẫn đang nằm.
"Mac, tôi đã bảo bạn ngồi dậy," giọng nói trầm của Nan lại vang lên.
"Tôi không thể ngồi dậy...tôi không thể...di chuyển," Mac khàn giọng nói. Nan bật cười.
"Mới vừa rồi, ngươi còn giả bộ đứng dậy đi ra sô pha ngủ." Nan nói, không coi đó là nghiêm túc, trước khi đặt bát cháo lên tủ đầu giường và đến đỡ Mac dậy, đặt anh dựa vào đầu giường. Mac ngả người ra sau, cổ cong lên, nhưng phải gượng ngồi dậy. Nan bưng bát cháo lại, Mạc nhìn bát phải ngoảnh mặt đi.
"Có chuyện gì vậy?" Nan hỏi khi thấy biểu hiện của Mac.
"Hành tây... bốc mùi," Mac nói khô khốc,
Nan đứng yên.
"Bạn có bị đau bụng không? Đó là lý do tại sao bạn có mùi như hành tây" Nan nói nghiêm túc.
"Vậy tôi mới không ăn." Mac nói, giả vờ nằm xuống.
"Này, này, đừng nằm, a, tao lấy ra, chết tiệt, ngươi kén chọn chết đi." Nan phàn nàn, Mac nhìn Nan muốn trả lời rằng cậu ấy bị bệnh như vậy là lỗi của anh ấy, nhưng cậu ấy không muốn nói nhiều vì cổ họng cậu ấy đau. Nan nghĩ cách lấy hành ra, nhưng lại chọn cách tự ăn, kể cả rau mùi, cho đến khi không còn gì ngoài cơm và sườn heo, nhưng vẫn còn một ít rau vụn trong đó.
"Đủ rồi," Nan đưa bát cháo cho anh nhìn. Mac nuốt xuống cơn đau trong cổ họng.
"Đưa tôi... tôi sẽ ăn... một chút thôi... cái muỗng giống như anh?" Mac nheo mắt hỏi.
"Mac, ngươi phàn nàn cái gì? Ngươi cùng ta trao đổi nhiều hơn nước bọt." Nan nói khiến Mac càng đỏ mặt hơn nhưng anh không thể nói được gì. Và anh đưa tay đón lấy bát cháo.
"Tôi sẽ giữ nó. Bạn có đủ sức để lấy bát hay bạn sẽ làm đổ nó trên giường của tôi? Tôi sẽ giữ bát cho bạn, nhưng bạn sẽ tự ăn." Nan nói lại, Mac im lặng một lúc trước khi ngước lên nhìn anh.
"Tôi không ăn được," Mac nói, vì anh ấy không được khỏe và anh ấy sẽ làm mọi chuyện rối tung lên. Nan hơi nheo mắt nhìn Mac.
"Ngươi bệnh thật sao?" Nan giả vờ nói, Mac cau mày trước khi cậu thấy nan mỉm cười
"Chà, nếu bạn muốn tôi đút cho bạn ăn, hãy nói cho tôi biết, bạn không cần phải cầu làm bộ bệnh" Nan nói một cách mỉa mai khiến Mac đông cứng.
"Tôi sẽ tự ăn," Mac vội vàng nói, mặt run lên vì đau họng. Anh không muốn Nan nghĩ rằng anh đang yếu đuối cầu xin thương hại
"Không, anh sẽ tự đút cho em. Nằm yên đó," Nan thì thào trước khi múc một ít cháo và đưa vào miệng Mac, người đang nhìn anh với vẻ ngập ngừng.
"Có ăn hay không?" Nan hỏi với giọng điềm tĩnh, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào Mac khiến anh phải há miệng ra đón lấy bát cháo, Nan nhếch khóe miệng nhếch mép rồi đút cho Mac một ngụm cháo nữa khi thấy anh đã nuốt chửng miếng cháo. Đầu tiên. Cháo nóng hổi khiến Mac cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng anh vẫn cảm thấy buồn nôn vì bụng không muốn ăn bất cứ thứ gì.
Nan nói: nghỉ ngơi đi "Ngày mai nghỉ làm, ngươi không cần đi làm." Mac lẳng lặng ngồi nghe, thầm nghĩ nếu mình không đi được thì nhất định phải gọi điện báo cho cha biết mới được. Nan đút cho anh một thìa nữa và Mac há hốc miệng.
// Sáng mai mình sẽ bắt frog nấu cháo ngon hơn và không để nó bỏ rau vào / Nan lẩm bẩm, nhưng Mac đã nghe. Nan tiếp tục cho Mac ăn, nhưng Mac siết chặt tay và lắc đầu.
"Tôi không thể...ăn thêm nữa," Mac lặng lẽ nói.
"Làm sao vậy? Mới ăn ba miếng, ăn thêm chút nữa đi." Nan mắng hắn. Mặt Mac hơi nhăn lại vì chóng mặt và đau đầu.
"Ăn 4 miếng nữa đi." Nan đề nghị. Mac giơ hai ngón tay ra hiệu vì anh ấy không muốn nói bất cứ điều gì.
"Bạn nói gì? Bạn có thể tiếp tục chiến đấu và ăn nhiều hơn không? Tốt thôi," Nan nói một cách thản nhiên, thực sự biết ý của mac ấy, nhưng Nan chỉ muốn chọc tức Mac.
"Fuck you" Mac không thể không xúc phạm anh ta.
"Này, hiện tại ngươi có thể mở miệng. Được rồi, hai miếng, hai miếng, vậy cậu có thể uống thuốc trước khi ngủ uống thuốc đi. Tao cũng đói bụng, buổi tối rồi tao xuống lầu ăn chút gì." Nan càu nhàu trước khi đút cho Mac thêm hai ngụm cháo và nước ấm vì Mac khát nước. uống kể từ khi
"Đừng uống nhiều nước. Chờ uống thuốc, chờ một chút." Nan nói, trước khi đứng dậy, đặt bát lên bàn, đi mở tủ thuốc lấy cho Mac một bộ đầy đủ thuốc kháng histamin, thuốc ho và thuốc chống viêm. Mac nhíu mày nhìn số thuốc trên tay Nan. Chúng không khó uống, nhưng cậu ấy nhìn thấy số lượng thuốc và nghĩ rằng nó quá nhiều.
"Anh nhiều bệnh lắm biết không? Vừa ho vừa sổ mũi, vừa nóng người nữa. Uống đi, đừng lo lắng gì." Nan nói. Mac phải uống thuốc và uống nước. Nan mừng vì Mac không phải là một bệnh nhân không chịu uống thuốc, nếu không thì anh ấy đã rất khó uống để bắt anh uống nhiều viên thuốc này. Mac đưa lại ly nước cho nan trước khi kiệt sức đổ gục xuống giường, hơi nóng trong người cứ thế lan tỏa.
Thấy Mac đã đi ngủ, Nan rời khỏi phòng để ăn một ít thức ăn của mình. Anh thấy frog ngồi đợi trong bếp
"Ồ, frog sao bạn chưa đi ngủ?" Nan hỏi. Frog lập tức đứng dậy và dọn thức ăn cho anh ta
"Chỉ là đang đợi trong trường hợp hia cần bất cứ thứ gì," frog trả lời trước khi bày một đĩa thức ăn cho Nan.
"Được rồi, tôi tự lo được. Sáng nào anh cũng dậy lo việc nhà. Còn thức khuya đợi tôi nữa, đi ngủ đi," Nan lại nói tiếp.
"Hia, tôi có thể nói gì đó không?" Frog hỏi khi Nan tiếp tục ăn.
"Cái gì?" Nan vừa ăn vừa hỏi.
"Tôi nghĩ mình nên để Mac về nhà. Trông anh ấy có vẻ rất muốn về nhà," frog lại nói.
"Chà, tôi biết mac muốn về nhà. Nhưng tôi sẽ không để mac quay lại sớm đâu," Nan nói với giọng bình thường.
"Vậy hia sẽ giữ anh ấy trong nhà như thế? Anh ta không thực sự nghe lời hia chút nào," frog tiếp tục
"Chà, Mac bướng bỉnh và bướng bỉnh đến mức tôi không thể chán nó," Nan khẽ nhún vai đáp lại.
Frog không nói nên lời.
"Hia, có muốn tôi rửa bát trước không?" Frig lại hỏi. Nan xua tay.
"Được rồi, tôi sẽ tự làm. Bạn có thể đi ngủ" Nan lại nói với frog. Frog đồng ý trước khi rời khỏi bếp. Nan ngồi xuống ăn cho đến khi no nê, rồi thu dọn bát đĩa, rửa sạch và đi lên lầu trở về phòng. Mac vẫn còn hơi run. Nan đến ngồi bên giường đặt tay lên trán anh lần nữa, cậu cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người Mac, cậu đứng dậy đi tắm, thay quần áo rồi đắp lại chiếc khăn tắm. Những âm thanh nghẹn ngào xé ra từ cổ họng anh khi chiếc khăn ẩm chạm vào mặt anh, nhưng anh vẫn không tỉnh dậy.
"Tại sao tôi phải ngồi chăm sóc cho cậu ?" anh lẩm bẩm. Nhưng tay cậu vẫn tiếp tục lau người cho Mac khi cậu lau xong tấm vải. Nan đến và nằm xuống cạnh Mac, nhưng cách một khoảng để đối phương có thể ngủ một cách thoải mái.
Thổi...
Âm thanh của một vật nặng đập vào
Thổi...
Âm thanh của một vật nặng rơi xuống sàn phòng làm Nan giật mình ngay khi ánh sáng bên ngoài chiếu sáng rực rỡ. Nan liếc nhanh sang phía bên kia giường và thấy Mac đang ngồi trên sàn cạnh chiếc giường lẽ ra anh phải nằm, khiến Nan nhanh chóng ngồi dậy và tiến về phía Mac.
"Này, sao cậu lại ngồi đó?" Nan nắm lấy Mac để nhấc anh lên khỏi mặt đất, và Mac cố rút tay cậu ra khỏi anh nhưng anh không còn sức. Cơ thể Mac vẫn còn nóng đến nỗi Nan cũng cảm nhận được.
"Nằm im đi, mẹ kiếp. Mày không còn sức để đi đâu cả," giọng nói trầm trầm của Nan vang lên. Mac quay lại nhìn anh với đôi mắt đỏ ngầu và kiệt sức như phát sốt.
"Phòng tắm," Mac khàn giọng nói. Nó khiến Nan nhận ra rằng Mac chắc hẳn muốn tự đi vào phòng tắm một mình, nhưng vì kiệt sức nên anh đã ngã xuống sàn trước.
"Đi không được sao không gọi tao thức dậy ?" Nan gầm gừ trước khi đỡ Mac dậy và dẫn anh vào phòng tắm. Mac ngạc nhiên quay sang nhìn anh nhưng anh không đủ sức để hỏi. Nan dẫn Mac vào phòng tắm.
"Ra ngoài," Mac nói ngắn gọn.
"Cái quái gì vậy? Nếu tôi không giữ bạn xuống, có lẽ bạn sẽ đập đầu vào nhà vệ sinh. Tôi sẽ giúp bạn làm bất cứ điều gì bạn muốn", Nan nói. Mac mím môi vì anh như thế này thì làm sao đi vệ sinh được?
"À, được rồi, trước tiên tôi sẽ cởi quần của bạn, tôi sẽ lấy chúng cho bạn" Nan nói, giả vờ cởi bộ đồ ngủ của cậu ấy, nhưng Mac đã nắm lấy anh một cách yếu ớt. Nan khẽ mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Mac.
"Tôi sẽ làm," Mac nói ngắn gọn, không muốn nói nhiều.
""À, tôi nghĩ tôi đã thấy được nhiều hơn thế này rồi," Nan nói. Mac, người đã bực mình, thậm chí còn cảm thấy nóng hơn trước, đặc biệt là trên mặt. Nan vừa trêu Mac vừa đỡ anh ngồi lên bồn cầu.
"Bạn có thể tự lo cho bản thân?" Nan hỏi lại với giọng nghiêm túc. Mac gật đầu mặc dù mắt anh đỏ hoe.
"Tôi sẽ đợi trước phòng tắm, khi bạn làm xong, tôi sẽ vào và đưa bạn ra ngoài" Nan nói và Mac gật đầu. Khi thấy Mac đã yên vị, Nan bước ra khỏi phòng tắm đợi Mac vào dọn dẹp thì nghe thấy tiếng xích, cậu đợi thêm một lúc nữa rồi mới mở cửa đi tìm Mac.
anh ấy đang cố gắng đứng dậy, vì vậy cậu ấy vội vàng đến giúp anh ấy. Mac không hiểu tại sao người kia phải chăm sóc mình nhiều như vậy. Cảm thấy có lỗi vì đã khiến anh bị ốm, Mac không thấy rằng Nan có biểu hiện hối hận.
"Tại sao bạn vẫn chưa hồi phục? Tối qua tôi đã lau cho bạn một lần nữa," Nan thì thầm khi Mac rửa tay.
Đột nhiên
Mac cảm thấy chóng mặt, anh loạng choạng một chút khỏi chỗ Nan, khiến anh phải túm lấy. để Nan nhanh lên và
"Này, có chuyện gì vậy?" Nan hỏi ngay khi cậu nhìn thấy khuôn mặt của Mac đang nghiêng đi vì chóng mặt.
"Tôi muốn nằm xuống," Mac khẽ đáp.
thật, bây giờ anh thực sự muốn nằm xuống.
"Ngươi trước đi khám bệnh đi, trở về ăn cái gì no bụng đi ngủ." Nan nghiêm túc nói. Mac chậm rãi lắc đầu.
"Không, tôi muốn đi ngủ," Mac run rẩy nói.
"Tốt hơn hết là bạn nên đến gặp bác sĩ để xem các triệu chứng và dùng thuốc điều trị bệnh". Nan lại nói.
Mac nắm chặt lấy vạt áo Nan và lắc đầu lần nữa.
"Không," Mac khăng khăng, Nan hơi nheo mắt lại.
"Tao nghĩ ngươi nhất định có chuyện gì. Không biết, tao sẽ dẫn ngươi đi." Nan nói rồi lập tức bế Mac lên và bế đi. Mặc dù đối phương có hình dạng nam giới bình thường, nhưng dù sao đối với Nan, Mac cũng nhẹ. Nan giữ Mac từ hông của anh ấy, nắm lấy cả hai chân và móc chúng quanh eo anh ấy. Mac phải ôm anh và tựa đầu vào bờ vai mạnh mẽ của anh, kiệt sức. Nan dẫn anh ra khỏi phòng ngủ và cẩn thận đi xuống cầu thang của ngôi nhà.
"Có chuyện gì vậy, thưa hia?" Một cấp dưới khác của Nan chạy đến và hỏi với giọng hốt hoảng khi thấy Nan đi xuống cùng Mac từ trong phòng.
"Lên lầu và lấy chìa khóa xe từ phòng của tôi. Cái túi ở ngay đầu giường. Tôi sẽ mang nó đến bác sĩ" Nan nói, cấp dưới của cậu vội vã lên lầu lấy chìa khóa. Nan đưa Mac ngồi đợi trong xe, rất nhiều thuộc hạ tiến lên ngạc nhiên hỏi. Trong đó có frog đã nhanh chóng chạy đến mở cửa xe cho nan
"Muốn tôi đưa hia đi không?" Ếch hỏi.
"Không sao, tôi sẽ tự lái xe,
Cảm ơn rất nhiều", Nan nói với giọng điềm tĩnh trước khi đặt Mac vào ghế phụ và điều chỉnh ghế ô tô để anh có thể ngủ trong đó. Nan đóng cửa xe và đi về phía tài xế trước khi ra khỏi nhà để lên đường. đến phòng khám gần đó hơi mất thời gian vì buổi sáng kẹt xe Nan quay lại nhìn Mac đang run cầm cập nên từ từ vặn nhỏ cường độ điều hòa Mac đã thức từ lúc nào không nói gì. Nan với tay nhặt chiếc áo khoác của cậu ở băng ghế sau và khoác lên người Mac.
"Che cho mình," Nan nói, cậu không nghĩ mình sẽ là người che cho Mac, Mac không yêu cầu bất cứ điều gì, cậu lấy một chiếc áo khoác để che mình vì trời lạnh và cơ thể cạnh cảm thấy ấm áp khó tả.
"Bạn có nghe nhạc không?" Nan hỏi, Mac nhíu mày. Khi cậu nhìn anh, cậu thấy anh đang ngồi đó mỉm cười, có lẽ lại gây sự với anh như thường lệ.
"Không," Mac phải trả lời, vì anh không muốn đau đầu thêm nếu chơi một bài hát khác mà anh không nghe được. Nan cười khẽ trong cổ họng. Mac muốn nguyền rủa anh ta vì anh ta thực sự là một kẻ tâm thần vì anh ta ốm yếu thế này mà anh ta lại liên tục gây sự. Một lúc sau, anh đến phòng khám, đậu xe trước khi đón Mac, sắc mặt Mac tái nhợt, không thể bước đi.
"Có chuyện gì vậy, hay anh muốn tôi ôm anh?" Nan hỏi khi cậu cảm thấy Mac hơi ôm mình.
"Có cần gặp bác sĩ không?" Mac khẽ hỏi.
"Không đi bác sĩ, làm sao hết bệnh? Hay muốn nghỉ làm mấy ngày đúng không?" Nan dám nói. Mac cau mày.
"Cậu không đi một mình tôi dìu em đi." Nan giả vờ ôm Mac, Mac vội vàng đẩy ngực cậu ra, cho dù không còn sức, anh cũng không muốn xấu hổ trước mặt người qua đường.
"Tôi sẽ tự đi," Mac vội vàng nói, giọng khàn khàn. Nan cười khẩy trước khi đưa Mac đến phòng khám. Nan đã thông báo cho nhân viên tại quầy lễ tân, vì vậy Mac ngồi đợi trong khi cậu ấy nhập một số liệu cho bản thân một cách kiên nhẫn.
"Anh có dị ứng với thuốc nào không?" Nan hỏi, quay lại, Mac lắc đầu, nhưng mím môi một chút. Cho đến khi bác sĩ yêu cầu kiểm tra nội bộ, Nan đã đưa Mac đi cùng. Bác sĩ kiểm tra nhiệt độ cơ thể, sau khi kiểm tra cổ họng và hệ thống hô hấp một lúc, kết luận là viêm amidan, kèm theo sốt và ho có ít chất nhầy.
"Bác sĩ sẽ tiêm cho anh một mũi hạ sốt," bác sĩ nói, trước khi Mac ngay lập tức nắm lấy cánh tay của người ngồi bên cạnh. Nan ngạc nhiên quay sang nhìn Mac.
"Cái gì?" Nan hỏi, nhìn anh. Mac cũng nhìn anh với đôi mắt đỏ ngầu và những giọt nước mắt nhỏ, khẽ mím môi.
"Không tiêm" Mac khẽ nói, đầu cậu ấy cúi xuống, khiến Nan hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ấy biết tại sao Mac không muốn gặp bác sĩ ngay từ đầu.
"Tiêm một lần sẽ hết sốt." Nan nói, và Mac lắc đầu. Bác sĩ trước hết đợi quyết định của Mac.
"Không," Mac lại nói, vẻ mặt như sắp khóc.
"Sợ kim tiêm à?" Nan hỏi ngắn gọn. Mac ngượng ngùng nhưng phải gật đầu vì quá sợ kim tiêm. Mac có thể uống bất kỳ viên thuốc nào, nhưng yêu cầu duy nhất là không tiêm.
"Này, tại sao bạn lại sợ? Bạn đã được tiêm một cây kim lớn hơn", Nan nói trước mặt bác sĩ. Khiến Mac cắn môi xấu hổ tột độ vì anh biết điều đó có nghĩa là gì.
"Ôi, đau quá, haha, tiêm đi" Nan khẽ rên rỉ khi Mac véo vào cánh tay cậu
"Đó là một mũi tiêm mềm, sẽ không đau", bác sĩ nói. Điều này khiến Mac cảm thấy hơi xấu hổ thay cho bác sĩ.
"Tự đi tiêm đi, uống thuốc đi, sao có thể đi được? Chích cho anh đi bác sĩ" Nan nói với Mac rồi quay sang bác sĩ. Mac có thể phản đối hoặc bướng bỉnh nhưng anh ấy biết rằng dù sao thì anh ấy cũng sẽ bị tiêm . Nan bế Mac và đặt anh úp mặt xuống giường. Mac cố gắng nhìn bác sĩ suốt cho đến khi ông ta dừng lại trước mặt mình.
tại sao bạn nhìn Khi bạn nhìn thấy một cây kim, bạn sợ hãi. Cách tốt nhất là đừng nhìn" וח
tại sao bạn nhìn Khi bạn nhìn thấy sợ một cây kim, bạn sợ hãi. Cách tốt nhất là đừng nhìn", Nan nói với giọng cộc cằn. Mặt Mac hơi nhăn lại vì không thể không nhìn. Một lúc sau, bác sĩ bước vào và kéo quần Mac xuống một chút đến hông. và làm sạch chúng bằng cồn. khu vực. Mac đã nắm lấy tay cậu ấy như một nơi ẩn náu vì anh ấy sợ kim tiêm từ khi còn nhỏ. Nan nở một nụ cười nhẹ khi cậu ấy nhìn thấy vẻ mặt trẻ con của anh ấy, nghĩ rằng cậu ấy sẽ để dành nó cho tương lai .
"A..." ." Mac hét lên khi mũi kim đâm vào hông cậu, mặt cậu muốn khóc vì bộ não tưởng tượng của cậu đã tạo ra hình ảnh của chiếc kim.
"Này, xong rồi. Anh cứ như một đứa trẻ vậy," Nan cười nhẹ nói khi thấy bác sĩ đã rút kim ra. Mac siết chặt nắm đấm. Bác sĩ để anh nằm yên trước.
"Đau quá," Mac lặng lẽ nói.
"Mac, đừng than vãn nữa. Anh đã trải qua nhiều hơn thế này, và anh đang bị làm quá lên." Nan nói, không nghiêm túc trước khi đặt Mac xuống chỗ ngồi của mình. Bác sĩ nói chuyện với Nan một chút về việc chăm sóc bệnh nhân trước khi ra ngoài lấy thuốc, thanh toán hóa đơn và đưa Mac trở lại xe. Mac ngủ thiếp đi ngay khi lên xe. Nan lái xe thẳng về nhà, nhưng trước khi cậu đến
"Mac, đừng than vãn nữa. Anh đã trải qua nhiều hơn thế này, và anh đang bị tổn thương." Nan nói, không nghiêm túc trước khi đặt Mac xuống chỗ ngồi của mình. Bác sĩ nói chuyện với Nan một chút về việc chăm sóc bệnh nhân trước khi ra ngoài lấy thuốc, thanh toán hóa đơn và đưa Mac trở lại xe. Mac ngủ thiếp đi ngay khi lên xe. Nan lái xe thẳng về nhà, nhưng trước khi đến cổng thị trấn, cậu đã dừng xe trước một cửa hàng cháo. Mac cảm thấy Nan xuống xe dù nổ máy nên từ từ mở mắt tìm kiếm người kia, nhìn vào kính chiếu hậu thì thấy Nan đang xin cháo. CẬU sững người nhìn anh. Mặc cho đôi mắt trĩu nặng, trong lòng hình thành một cảm giác nhỏ nhoi, mặc dù đáng lẽ chuyện đó không nên xảy ra, Mac thở dài ngao ngán. Sau đó cậu từ từ nhắm mắt lại, ngay sau đó, Nan trở lại xe, đặt một bịch cháo ở ghế sau, đặt mu bàn tay lên trán Mac.
Chúng ta quay lại lấy ít khăn ướt đi," Nan lẩm bẩm một mình trước khi khởi động xe và lái về nhà. Mac cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường nhưng anh cố không nghĩ về nó cho đến khi về đến nhà. Nan đánh thức Mac dậy và bế anh lên phòng ngủ. Anh bảo frog lấy cháo ở ghế sau đổ vào bát cho anh.
"Đợi một chút. Đừng nằm nữa, tôi sẽ lau cho bạn để bạn có thể ăn và uống thuốc," Nan nói với giọng bình tĩnh. Mac im lặng vì anh không còn nhiều sức lực để nói. Nan đưa anh vào phòng tắm.
"Bạn đang làm gì thế?" Mac nhanh chóng nắm lấy gốc áo của cậu khi Nan cố kéo nó ra.
"Tôi sẽ rửa cho bạn," Nan trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top