chương 14 / Ai làm cơm cho con thế?
"Vậy thì ăn hết đi," Mac đáp, trước khi bước ra khỏi bếp, nhưng Nan đã nắm lấy cánh tay anh.
"Bạn đi đâu?" Anh trầm giọng hỏi.
"Tôi đi ngủ đây, ngày mai còn làm việc," Mac nói khô khốc để che giấu sự ngứa ngáy trong lòng.
"Ngồi đi, tao có chuyện cùng ngươi nói." Nan nghiêm túc nói. Mac hơi cau mày nhưng vẫn đồng ý ngồi vào chiếc ghế còn lại. Nan buông tay Mac, tiếp tục ăn mì. Mac nhìn anh hoài nghi.
"Anh định nói chuyện gì với tôi?" Mac tò mò hỏi, Nan nhìn Mac một chút.
"Tôi đang ăn đây. Anh không đợi được sao? Nếu tôi nói chuyện thế nào, mì gói sẽ mắc vào cổ họng và tôi sẽ mắc nghẹn mất." Nan nói khiến Mac cau mày và lại tỏ ra khó chịu với Nan.
"Được rồi, ngươi thật sự có chuyện muốn cùng ta nói hay là muốn chọc tức ta?" Mac nói, giọng anh nghèn nghẹn.
"Đợi mì ăn xong trước đã," Nan lại nói trước khi tiếp tục ngồi ăn . Mac cũng đang ngồi trên lưng ghế, khoanh tay nhìn Nan ăn.
"Đi lấy nước cho tôi," Nan nói, hất đầu về phía tủ lạnh. Mac đứng dậy và rót nước cho anh ấy với vẻ mặt dữ bực bội vì bị sai khiến làm việc
"Này Hia, cậu đang làm gì vậy?" Giọng của frog vang lên và Nan quay lại nhìn.
"Em chưa đi ngủ à frog?" Nan hỏi cấp dưới của mình.
"Tôi đang ngủ nhưng dậy đi vệ sinh và thấy đèn sáng nên tôi vào trong để kiểm tra", frog trả lời. Mac đặt ly nước lên bàn và ngồi xuống.
"Tôi đang tìm thứ gì đó để ăn." Là tất cả những gì Nan nói.
"Hia, sao cậu không gọi tôi dậy để tôi nấu cho hia?" frog đáp.
"Được rồi, Mac đã làm được," Nan đáp. Frog nhìn Mac một chút, frog ngồi im lặng, không để ý khi thấy ánh mắt không hài lòng của frog vì Mac chính là lý do Nan phải ngồi ăn trưa thay vì ăn tối lúc nửa đêm.
"Đi ngủ đi, tôi sẽ tự dọn dẹp," Nan nói.
"Ừ," frog đồng ý trước khi bỏ đi. Nan ăn hết bát mì và đưa bát cho Mac trong khi cậu ấy uống cốc nước.
Nan nói: "Hãy đem nó đi rửa." Mac đứng dậy trước khi bê bát vào bồn rửa, anh có chút bực bội đứng dậy rửa bát. Nan ngồi lặng nhìn theo bóng lưng Mac.
"Hôm nay qnh đã đi đâu?" Nan hỏi
trầm giọng hỏi khiến Mac đứng hình một lúc rồi quay lại nhìn anh.
"Bạn đang nói về cái gì vậy?" Mac hỏi lại, chỉ để chắc chắn.
"Tôi hỏi chiều nay em với bạn đi đâu?" Nan hỏi lại.
"Có phải đó là những gì bạn muốn nói chuyện với tôi?" Mac hỏi.
"Ừ, trả lời tôi ." Nan nói với giọng nghiêm nghị. Mac quay sang rửa bát, cau mày nghĩ có chuyện gì đó nghiêm trọng hơn đang xảy ra với mình. nói chuyện
"Chúng tôi dừng lại để ăn trưa," Mac trả lời, giọng cậu ấy không quá to, nhưng Nan có thể nghe thấy cậu ấy.
"Hừ, tôi đã ăn hết đồ ăn của mình rồi," Nan nói một cách mỉa mai. Mac úp ngược bát xuống và lau tay trước khi quay lại đối mặt với anh.
"Ý của ngươi là ăn đồ ăn của ngươi?" Mac hoài nghi hỏi, vì trước đó Nan nói hình như Mac ngoại tình với Dew
"Việc ăn uống có ý nghĩa gì đối với bạn?" Nan đáp. Mac cắn môi giận dữ.
"Bởi vì nếu là về ăn uống, chiều nay tôi đã kiểm tra nó trong phòng." Nan lại nói, khiến Mac đỏ mặt khi nghĩ đến việc kiểm tra anh ta nói
"Bạn chỉ nghĩ về những điều xấu." Mac giận dữ mắng mỏ, Nan nở một nụ cười trên môi.
""Nó có thuận tiện cho bạn. Tôi và bạn rất hợp nhau. Bạn tệ, tôi cũng tệ." Nan trả lời, không hề bối rối trước những lời lăng mạ của Mac.
"Nhưng tôi không giống anh," Mac cãi lại.
"Thật tốt khi cậu không ở một mình như vậy." Nan trả lời, khiến Mac ngay lập tức bực bội vì cậu không có tâm trạng.
"Nếu bạn muốn nói chuyện với tôi về điều vô nghĩa này, tốt hơn là tôi nên đi ngủ." Mac vừa nói vừa giả vờ rời khỏi bếp.
"Đi đi, ai ôm chân ngươi?" Nan trả lời trong khi quay đầu từ bên này sang bên kia. Mac quay sang lườm anh trước khi giậm chân đi ngủ. Nan tắt đèn và đi theo anh với một nụ cười khi cậu chế giễu sự tức giận của Mac.Khi cậu bước vào phòng, cậu thấy Mac đang nằm dài trên ghế sofa. Nan đánh răng lần nữa và nằm xuống giường.
"À, Mac," giọng Nan vang lên. Khiến Mac đang nhắm mắt lại phải mở ra lần nữa.
"Bạn muốn gì nữa? Tôi đi ngủ" Mac gầm gừ thành tiếng. Nan, người đang nằm nghiêng, đang nhìn anh chằm chằm.
"Ồ, không có gì, ngủ đi mai còn đi làm." Đó là tất cả những gì Nan nói và cậu ấy nằm ngửa ra. Mac nhìn anh hoài nghi. nhưng lại phải nhắm mắt lại, sợ rằng ngày mai anh sẽ lại đi làm muộn.
Vào buổi sáng.
Chiếc điện thoại mà Mac đã đặt làm báo thức reo lên, tôi nhấc nó lên và nhấn nút tắt tiếng. Anh mở mắt nhìn chiếc giường rộng không còn xác Nan. Mac ngái ngủ ngồi dậy, vào phòng tắm để tắm và mặc quần áo đi làm. Khi cậu chuẩn bị xong xuôi, không có dấu hiệu gì cho thấy Nan đã bước vào phòng, vì vậy Mac đi xuống cầu thang của ngôi nhà.
"Nan đâu?" Mac quyết định hỏi Frog, người sắp đi ngang qua anh ta.
"Phòng tập thể dục," Frog trả lời, gật đầu về phía một căn phòng. Mac hơi nhướng mày vì anh chưa bao giờ biết rằng ngôi nhà cũng có một phòng tập thể dục. Anh đi vào xem, vừa mở cửa ra, anh hơi sửng sốt khi thấy trong phòng có mấy cái máy tập thể dục và một cửa sổ ở phía bên kia phòng nhìn ra khu vườn bên cạnh. Nan đang tập trên máy Lat Pulldown* quay lại nhìn thì thấy đó là Mac, sau đó tiếp tục với máy tập
"Cái gì?" Nan hỏi. Mac không ngừng nhìn vào tấm lưng đẫm mồ hôi của Nan, khi cậu ấy hạ máy tập xuống có thể thấy rõ cơ lưng của cậu ấy vì cậu ấy không mặc áo.
"Tôi đi làm đây," Mac khẽ đáp, chỉ nhìn vào tấm lưng rắn chắc khác hẳn của mình.
"Mấy giờ rồi?" Nam hỏi ngược lại.
"7 giờ." Mac trả lời ngắn gọn. Nan ngừng tập trước khi đứng dậy lấy khăn lau mồ hôi, Mac ngay lập tức nhìn đi chỗ khác khi nhìn chính mình. Nan mỉm cười nhẹ và bước đến chỗ Mac, lúc này anh đã tự động lùi lại, Nan tiếp tục tiến về phía anh cho đến khi Mac lùi lại và va vào tường. Rồi Nan chống tay vào tường, chặn đường không cho Mac đi ra
"Tôi đi làm," Mac nói với một cái nhún vai nhẹ khi Nan nghiêng người về phía trước.
"Vội như vậy đi đâu? Sao không ăn sáng trước?" Nan khẽ hỏi khi cậu cúi mặt ghé vào tai Mac, chúng khiến Mac nổi da gà trước khi cậu đưa tay lên để đẩy lồng ngực cường tráng đó lên.
"Mồ hôi ướt đẫm, ngươi không thể rời đi sao?" Mac nói, thực ra Nan không có mùi mồ hôi, nhưng cậu ấy cảm thấy ngứa ran kỳ lạ khi ngửi cơ thể mình sau khi tập luyện.
"Chán ghét?" Nan bước đi, hơi nhướng mày.
"Vâng," Mac trả lời ngay Nan với một nụ cười nhẹ trên môi.
"Bạn đã bao giờ nghe câu tục ngữ 'Bạn sẽ yêu những gì bạn ghét' chưa?" Nan nói với một tiếng cười trong cổ họng.
"Không phải lúc nào cũng như vậy," Mac cãi lại. Nan cười nhẹ trước khi đưa tay chạm nhẹ vào má Mac, bóp nhẹ. Mac quay mặt đi, nhưng Nan đã khóa cằm cậu ấy để cậu ấy nhìn thẳng vào anh ấy.
"Được, nhưng tôi muốn cậu ghét tôi thật sự, ghét tôi đến tận xương tủy, Mac." Nan nói, nhìn thẳng vào mắt Mac.
"Tất nhiên, bây giờ tôi ghét anh đến tận xương tủy," Mac bất đắc dĩ nói. Nan mỉm cười trước khi bước đến chỗ Mac, Mac khẽ nhún vai và nhắm mắt lại, nghĩ rằng Nan sẽ hôn mình. Chiếc lưỡi nóng bỏng của Nan nhẹ nhàng liếm môi cậu, sau đó cậu lùi lại và thả bàn tay đang giữ cằm Mac ra, khiến ngực Mac ngứa ran.
"Hôm nay bạn sẽ lái xe một mình, phải không?" Nan vừa đi vừa lấy khăn lau mồ hôi trên mặt. Mac đứng hình một lúc vì không thể theo kịp tâm trạng của mình nữa.
"Ừ," Mac trả lời, lấy lại bình tĩnh. Mac nghĩ rằng Nan sẽ hôn anh nên anh chuẩn bị tinh thần, nhưng khi cậu không hôn anh, anh cảm thấy nhẹ nhõm và một cảm giác kỳ lạ trong lòng cùng một lúc. Mặc dù Nan chỉ liếm nhẹ môi Mac nhưng cậu có thể cảm nhận rất rõ cảm giác đầu lưỡi nóng bỏng của anh.
"Xong việc rồi, đúng giờ trở về, ngươi không cần đi đâu. Ta có lòng tốt để ngươi đi một mình, ngươi cũng đừng chọc giận ta." Nan nghiêm túc nói.
"Mày đi ăn đi. Chắc frog đã chuẩn bị gì đó rồi." Nan hất đầu về phía cửa. Mac vội vàng bỏ đi, Nan theo sát phía sau. Cả hai vào bếp nơi frog đã chuẩn bị sẵn bữa sáng.
"Cá nghiền, Hia" frog nói khi họ bước vào. Nan gật đầu.
"Đừng phi tỏi chiên lên người Mac, frog, nếu không anh ấy sẽ chết trong nhà tôi," Nan nói. Mac im lặng không trả lời, frog dọn cho anh một bát bột yến mạch.
"Còn hành ngò thì sao, Hia?" frog nhìn Mac nghi ngờ hỏi.
"Ngươi nói cái gì, ăn được không?" Nan hỏi Mac đang ngồi yên lặng chờ đợi.
"Ừ," Mac khẽ đáp. Cậu có thể cho ít hẹ và rau mùi, nhưng nếu được lựa chọn thì tôi sẽ không ăn nhiều. Và anh ấy sẽ không nói điều đó bây giờ vì anh ấy không muốn Nan và frog chế giễu anh ấy vì không ăn rau.
"Vậy thì frog hãy sắp xếp cho chàng trai trẻ. Bạn không có gì để giao cho tôi." Nan nói với cấp dưới của mình. Frog gật đầu trước khi đưa cháo cho Nan và Mac, cả hai ngồi ăn trong im lặng. Nan không còn làm phiền Mac nữa, khi họ đã ăn no, frog quay lại lấy bát. Nan và Mac ra ngoài.
"Bạn có chìa khóa xe, phải không?" Nan hỏi, đưa cho anh ta 200 baht. Mac gật đầu và nhận tiền, không muốn làm ầm lên. La hét sẽ không mang lại cho anh ta nhiều tiền hơn, nó chỉ khiến anh ta mệt mỏi.
"Vậy anh đi làm đi, có gì cần gọi tôi." Nan nói. Mac nhướng mày, hơi sửng sốt trước lời nói của cậu nhưng anh không quan tâm, anh bước đến xe của mình, mở cửa và ngồi xuống. Mac nhìn Nan đang đứng hút thuốc trước nhà, thấy anh vẫy tay và mỉm cười. Điều này càng khiến Mac bối rối, cấp dưới của Nan đã mở hàng rào cho anh ta và anh ta bỏ đi.
"Huh," Mac thở dài sau khi rời khỏi lãnh thổ của ngôi nhà như thể anh ta được tự do, ngay cả khi đó là một khoảng thời gian. Mac nhìn vào mức nhiên liệu của xe và thấy rằng bình đã đầy, đúng như Nan đã nói.
Mình có nên chạy không Mac nghĩ, nhưng phải bỏ ý định đó vì hơi vội vàng. Tôi vẫn không có nhiều tiền với tôi. Hơn nữa, Nan vẫn còn giữ clip của cô, cô không muốn mạo hiểm để anh đăng nó. Mac tấp vào lề đường, nửa đường chiếc xe chao đảo.
"Này, có chuyện gì vậy?" Mac rên rỉ vì sốc, nhanh chóng bẻ lái sang bên đường trước khi chiếc xe dừng lại. Anh nhìn vào bảng điều khiển của chiếc xe mình, cau mày khi chiếc xe dừng hẳn. Mac cố bật xi nhan nhưng đèn không sáng, anh thử khởi động lại xe nhưng cũng không được. Anh vội vã ra khỏi xe và mở mui xe.
"Chết tiệt!" Mac nghiến răng trước khi rút điện thoại ra và gọi.
("Chuyện gì vậy?") Giọng nói có vẻ vui vẻ của Nan vang lên khiến Mac chỉ muốn đập vỡ điện thoại và bóp cổ anh ta.
"Anh đã làm cái quái gì với xe của tôi vậy? Còn máy phát điện và ắc quy xe của tôi thì sao?" Mac ngay lập tức hét lên vì anh có thể đoán được tình trạng của chiếc xe vì anh biết một chút về xe hơi.
("Cái gì? Chết tiệt, đừng trách tôi. Vậy bạn đang ở đâu?") Giọng Nan hỏi.
"Không cần, tôi gọi Dew tới đón." Mac nói.
("Không cần gọi điện thoại, đợi ở đó, tôi tự mình đi đón, không gặp tôi sẽ làm náo loạn nhà máy của anh, đừng tưởng tôi không có bản lĩnh. ") Nan nói với giọng nghiêm nghị. Mac gầm gừ một chút.
"Chết tiệt! Nếu bạn đến, nhanh lên, tôi sẽ trễ. Bố sẽ mắng tôi nữa" Mac miễn cưỡng hét lên trước khi Nan cúp máy. Mac xoay xở lấy được đồ của mình, đóng cửa xe và đợi anh ta dưới bóng cây trên vỉa hè. Một lúc sau, xe của Nan bị xe nâng tông thẳng vào một bên.
"Đưa chìa khóa xe cho tôi. Tôi sẽ cho người lôi nó vào gara," Nan nói, đặt tay trước mặt Mac, cậu tức giận dúi chiếc chìa khóa vào lòng bàn tay Nan, mắt trừng trừng nhìn anh. Nan nở một nụ cười trên môi trước khi trao chìa khóa cho cấp dưới của mình.
"Hãy đưa xe đến gara của Hia Neil trước. Nói với anh ta rằng tôi sẽ đến sau để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra." Nan nói. Cấp dưới trả lời và lấy chìa khóa. Nan quay sang nhìn Mac cười tinh nghịch.
"Lên xe đi. Anh đi làm phải không?" Nan với tay về phía xe của mình. Mac lườm anh ta trước khi dậm chân vào xe, ngồi xuống và chờ đợi. Nan nhận xét một chút về chiếc xe của Mac với đội của cậu ấy và sau đó lên xe của chính mình. Mac ủ rũ ngồi nhìn ra ngoài xe, phớt lờ Nan ngồi trong xe đang ngân nga khe khẽ theo điệu nhạc trong xe.
Ring ring ring
Điện thoại của Mac reo lên, và anh nhấc máy ngay lập tức khi thấy đó là Dew đang gọi. Nan khẽ liếc cũng biết là ai gọi.
"Ừm, sao vậy?" Mac đã trả lời cuộc gọi của bạn mình.
("Bạn đã đi làm chưa?") Dew hỏi.
"Tôi đang trên đường, có chuyện gì vậy?" Mac hỏi người bạn của mình khi anh khẽ nheo mắt lại để thấy Nan vẫn đang ngân nga trong cổ họng và nhìn thẳng ra đường.
"(Vậy bạn sẽ đi làm bằng cách nào? Anh ấy để bạn tự lái xe của mình?") Dew hỏi lại.
"Ừm, ừm... nhưng mà xe của tôi bị hỏng giữa đường❞ Mac nói, quay sang nhìn anh một cách giận dữ. Nan nhếch một nụ cười nhẹ trên môi, khiến Mac thực sự muốn bóp cổ người trước mặt. , nhưng tôi chỉ có thể nghĩ về nó.
("Ồ, bây giờ bạn đang ở đâu? Bạn có muốn tôi đón bạn không?") Dew hỏi ngay lập tức.
"Được... ừm... cái đó. Nan đến đón tôi. Tôi đang trên đường đến nhà máy" Mac trả lời bạn mình
"Được rồi...ừm...cái đó. Nan đến đón tôi. Tôi đang trên đường đến nhà máy," Mac trả lời lại bạn mình.
("Muộn quá.......") Dew đang nói điều gì đó. Nhưng Nan đã mở to âm lượng nhạc trong xe khi cậu ấy hát.
"♪♫♬♪ Tôi, chỉ là một dân làng, một cao bồi. Tôi sợ cô ấy không thích... Vì vậy, tôi chỉ là một dân làng và không hơn không kém... Chắc không giống như các bạn Hat Yai... Chỉ là một người dân làng khiêm tốn không bao giờ nhận ra điều đó, nhưng khi tôi phát hiện ra, tôi đã yêu bạn hoàn toàn... Tôi chỉ là một người dân làng yêu bạn hơn bất cứ ai... Tôi sẽ nói với bạn, nhưng trái tim tôi vẫn còn không đủ can đảm...chỉ là một cậu bé ở thị trấn nhỏ ♪♫♪" Tiếng hét của Nan khiến Mac không thể nghe thấy những gì Dew phải nói.
"Nan, cậu có thể hạ thấp giọng xuống một chút được không?" Mac hét lên với nan.
"Tại sao? Tôi thích bài hát này, tôi muốn hát thật to", Nan nói. Mac giả vờ di chuyển tay để giảm âm lượng. nhưng Nan đã đẩy tay cậu ấy ra
"Đừng vặn nhỏ âm lượng nếu không tôi sẽ đánh bạn," Nan đe dọa. Mac trừng mắt nhìn anh.
"Ai'Dew, tạm thời chỉ có vậy thôi, ta không nghe rõ ngươi nói cái gì, chúng ta nói sau." Mac quyết định kết thúc cuộc gọi với bạn mình. Nan vẫn hát bài hát đó.
"Cái bài hát điên rồ gì vậy?" Mac gầm gừ. Thấy rằng anh ta đã gác máy, Nan vặn nhạc nhỏ lại một chút.
"Cái gì, bạn chưa nghe nó sao? Bài hát của Đại học Wuachon. Ồ, quên nó đi, bạn là một thằng ngốc, bạn có thể chưa bao giờ nghe những bài hát này. Bạn có muốn bài hát này không? Tôi sẵn sàng nghe... ♬ ♪ wi arae wi wi arae wi arae wi wi arae wi arae wi wi arae UP UP DOWN DOWN" Sau đó, anh ấy hát ngẫu nhiên một bài hát tiếng Hàn.
"Không, tôi không muốn nghe," Mac hét lại.
"Cái gì, tại sao bạn không nghe bài hát UP & Down của EXID? Hình dáng của mỗi người trong số họ ... Hmmm, họ trông thật tuyệt." Nan nói với một tiếng cười trong cổ họng.
"Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì, tôi chỉ muốn ngồi yên lặng. Và bạn cũng sẽ giúp tôi bằng cách im lặng. Bạn thật phiền phức." Mac tức giận nói. Nan nở một nụ cười nhếch mép khiến Mac phát cáu.
"Thời tiết buổi sáng tốt, nhưng tâm trạng của bạn không tốt. Bạn đang làm hỏng bầu không khí." Nan khiêu khích anh.
"Vì anh," Mac gầm nhẹ. Nan mỉm cười và bật nhạc thật nhẹ cho đến khi cậu đưa Mac đến trước văn phòng.
"Buổi tối anh tới tìm em, không cần phiền phức gọi người tới đón." Nan nói khiến Mac lạnh cóng tay trước khi mở cửa xe
"Ừ," Mac gầm gừ.
"Chờ đợi." Nan gọi lại, và Mac quay lại nhìn anh.
"Bạn có muốn gì khác không?" Mac khô khan hỏi. Nan ngả người ra sau, nhặt một chiếc túi và đặt nó lên lòng bàn tay Mac.Mac nhìn anh chằm chằm.
"Cái đó?" Mac hỏi, mở túi ra thì thấy đó là một hộp nhựa được xếp chồng lên nhau bên trong túi.
"Nếu bạn không muốn tiêu nhiều tiền, tốt hơn hết là gói đồ ăn trưa ở nhà." Nan lên tiếng. Mac mở to mắt khi biết rằng Nan đã làm bữa trưa cho mình.
"Mày điên à? Tao đâu phải học sinh tiểu học gói cơm mang đi ăn ở trường. Mà ngay cả học sinh tiểu học bây giờ cũng không gói cơm nữa." Mac nói, cảm thấy xấu hổ khi mang hộp cơm đến văn phòng. Và nếu nhân viên văn phòng phát hiện ra, Mac cũng sợ xấu hổ.
"Làm sao ngươi biết trong tỉnh rất nhiều học sinh tiểu học cũng gói cơm đi ăn? Yên tâm, ta mang cho ngươi, là phúc cho ngươi đầu, cơm trưa không cần trả tiền." Nan nói, Mac cau mày.
"Ừ!" Mac miễn cưỡng nói.
"Cái hộp để trong lò vi sóng và hâm nóng một chút trước khi ăn" Nan nói khi Mac ra khỏi xe, đóng sầm cửa xe cũng như đóng sầm cửa trong văn phòng mà không quay lại nhìn anh. Nan, ngồi trong xe nâng, mỉm cười nhẹ trước khi đi đến ga ra của Neil để nói về chiếc xe của Mac, bí mật làm gì đó để khiến nó chết máy trên đường đi.
"Khun Mac, xin chào" Người nhân viên bước vào văn phòng trước đó chào anh. Mac gật đầu với vẻ mặt bối rối vì anh ấy vẫn còn buồn, anh ấy cảm thấy nhẹ nhõm vì hộp cơm trưa được đựng trong một chiếc túi mờ đục nên không ai có thể nhìn thấy những gì bên trong.
"Hôm nay con đến sớm," bố Mac nói khi rời văn phòng.
"Ừ, anh đã mang cho tôi một điều bất ngờ," Mac trả lời.Ba của Mac nhìn chiếc túi trên tay.
"Con đã mang theo những gì?" cha anh hỏi. Mac dừng lại một lúc khi anh vô thức ném chiếc túi ra sau lưng.
"Không có gì, cha," Mac trả lời.
"Không có gì, tại sao phải giấu? Để xem." Bố Mac sợ con trai mang đến chuyện chẳng lành nên cầm chiếc túi trên tay cậu xem xét. Mac cắn môi vì các nhân viên vẫn đứng xung quanh nhìn họ.
// Chỉ là cơm thôi mà bố. // Giọng Mac không to lắm. Cha ông đã mở
"Anh cũng gói cơm trưa à?" Bố Mac hỏi khiến Mac muốn trốn xuống sàn vì nhân viên văn phòng cũng nghe thấy.
"Bố không thể bình tĩnh được sao?" Mac phàn nàn.
"Ai quấn cho anh? Người như anh sẽ không quấn." Bố Mac ngạc nhiên hỏi.
"Bạn tôi đã gói nó lại cho con," anh miễn cưỡng trả lời. Bố Mac nheo mắt nhìn con trai.
"Bạn hay bạn gái? Hay con có bạn trai bí mật mà không nói với bố? Con ngủ lại nhà bạn trai à?" Bố Mac hỏi đùa.
"Không phải bố, không phải bạn trai, chỉ là một người bạn," Mac trả lời. Cha anh mỉm cười nhẹ trước khi đưa lại chiếc túi cho anh. Bố Mac cầm lấy và chìa ra trước mặt anh.
"Nếu muốn ăn trong ngày, bạn có thể mang đến cho nhân viên hâm nóng. Trong phòng ăn của nhân viên có lò vi sóng", bố của Mac nói cho biết chuyện này.
"Ngươi buổi trưa có thể mang đến ăn đi Khun Mac, bởi vì chúng ta ở nhà cũng đóng gói cơm trưa, ban ngày ăn ở trong phòng." Một nhân viên cho biết. Mac quay sang nhìn.
"Ngươi cũng mang theo?" Mac ngạc nhiên hỏi. Anh không nghĩ có ai chuẩn bị bữa trưa ngoài bọn trẻ.
"Ừ, chúng tôi cũng tiết kiệm được một chút," người phụ nữ nói, khiến Mac im lặng một chút, nhưng anh thầm cảm thấy nhẹ nhõm. Có vẻ như anh ấy không phải là người duy nhất đóng gói bữa trưa để ăn.
"Vậy thì ... nó sẽ làm phiền bạn
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top