chương 13 /Mac nấu mì cho Nan ăn

Mac hơi sững người khi nghe những gì Dew nói, nhưng sau đó một hình ảnh cũ về việc anh làm chuyện đó với Meen, một cô gái từng là bạn gái của Iff thời trung học, hiện lên. Vào thời điểm đó, Mac chỉ coi Meen như một món đồ chơi, một mối phiền toái mà anh phải loại bỏ trong cuộc sống của Iff. Không nghĩ tới tâm tư tình cảm của thiếu nữ, Mac làm theo ý mình.

Nhưng hôm nay, Nan coi Mac như một món đồ chơi, coi anh như một mối phiền toái giữa Day và Iff. Do đó, bạn cũng phải tìm cách loại bỏ chúng khỏi cuộc sống của chúng.

// Karma đuổi kịp? // Mac lẩm bẩm trong hơi thở.

"Anh nói cái gì?" Dew hỏi không nghe rõ. Mac thở dài.

"Tôi đói," Mac nói để chuyển chủ đề, điều mà Dew biết rõ.
"Vậy chúng ta vào cửa hàng đi." Dew đáp, biết bạn mình không muốn nói về chuyện đó, mặc dù anh muốn biết thêm. Cả hai bước vào một nhà hàng khác với nhà hàng mà Mac đã đến vào buổi trưa, suy nghĩ của anh quay cuồng khi nghĩ ngay đến Nan.

"Chúng ta ngồi vào bàn này nhé," Dew nói với anh ta, Mac gật đầu. Hai người họ ngồi vào bàn và gọi đồ ăn để ăn.

"Bạn của bạn sẽ về nhà muộn, phải không?" Giọng nói của three vang lên khi anh nhìn đồng hồ và thấy rằng đã 6 giờ chiều. Nan lo lắng nhìn three , biết Mac phải quay lại với Dew nên vì lý do cá nhân, cậu quyết định đợi ở nhà. Thực ra anh có thể bắt Mac mang về, nhưng anh muốn Mac ở đây tự mình tìm hiểu. tôi phải quay lại

"Vậy ngồi đây làm gì? Về nhà đi." Nan nói với three.
"Three đang chờ đi sân vận động. Three đã chuẩn bị sẵn quần áo để thay" người thanh niên đáp. Nan bình tĩnh nhìn three , nhưng không nói gì. Nan ngồi nghiến răng nhìn đồng hồ một lúc rồi cho thuộc hạ đi mở cửa trường đua và chuẩn bị sẵn sàng. Tuy nhiên, anh vẫn ngồi đợi Mac về nhà, rút ​​điện thoại ra trước khi rời khỏi Three để gọi điện, và chàng trai trẻ không rời mắt.

Rinh rinh rinh

Điện thoại của Mac reo khi anh chuẩn bị rời khỏi nhà hàng sau khi ăn trưa xong với Dew. Mac cau mày trước khi nhấn chấp nhận và đi đến bên cạnh xe để nói chuyện. Dew dừng lại và nhìn anh chằm chằm.

"Cái gì?" Mac đã trả lời điện thoại
bằng một câu hỏi
("Ngươi còn mặt mũi hỏi cái gì?") Nan trầm giọng nói vang lên.

("Tại sao bạn vẫn chưa trở về?!")

Nan lại hét lên.

"Ta sắp trở về." Mac trả lời, cố gắng không nói quá to khi thấy Dew vẫn đang đứng và nhìn anh.

("Tôi sẵn sàng để bạn quay lại với bạn của bạn, tôi nghĩ điều đó rất tốt, Mac") Nan lại nói.

"Bạn không nghĩ rằng tôi có thể bị mắc kẹt hoặc rằng tôi sẽ ghé qua để chạy một số việc vặt, phải không?" Mac cãi lại.

("Tôi không phiền chút nào, tôi nghĩ mình đủ tử tế. Nếu nửa tiếng nữa bạn không quay lại, nhất định bạn sẽ nhìn thấy tôi, Mac.") Nói xong, Nan cúp máy. Mac quay sang thấy Dew đang đứng dậy.

"Có chuyện gì vậy?" Dew biết chính Nan đã gọi.
"Đưa tao trở về, mau trở về đi, tao không muốn hắn khó chịu." Mac nói, giọng anh căng thẳng, vì anh đã làm Nan không hài lòng, và anh không muốn bị tổn thương lần nữa. Dew khẽ thở dài trước khi lên xe và nhanh chóng lái xe về nhà cùng Nan.

"Hia, ăn chút gì không?" Frog bước đến hỏi Nan đang đứng bình thản trên bãi cỏ cạnh nhà.

"Tôi sẽ không ăn đâu," Nan trả lời với giọng nghiêm nghị.

"Nhưng vẫn chưa..." frog định nói tiếp vì lo lắng cho anh mình.

"Tôi đã nói còn chưa ăn, ngươi có việc gì thì đi đi." Nan trầm giọng nói, frog đành phải lui ra ngoài.

"Vậy three, hắn ở lại ăn cơm với hia
được không?" chàng trai trẻ nói
"Vậy three, cậu ấy có thể ở lại ăn cơm với hia không?" người thanh niên nghe thấy anh ta nói với một nụ cười. Nan quay lại nhìn anh, nhưng không nói gì, lấy một điếu thuốc, châm lửa và không ngừng nhìn đồng hồ.

Khoảng 40 phút sau, xe của Dew dừng trước nhà. Nan nhìn chằm chằm vào cửa bên phía tài xế, nhìn Mac, người đã nhìn thấy Nan khi xe đang đỗ, mặt anh chợt tái nhợt, tim đập thình thịch khi nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn đó, anh không hiểu tại sao mình lại phải sợ hãi như vậy. . , nhưng có thể là do anh ấy đã trải qua sự bạo lực mà anh ấy đã gây ra với chính mình. Vì vậy, cảm thấy sợ hãi, Mac từ từ mở cửa xe.

Giữ!

Vừa xuống xe, Nan lập tức túm lấy cổ tay Mac, chuẩn bị lôi anh vào nhà. Dew nhanh chóng ra khỏi xe và nắm lấy cánh tay còn lại của Mac, Three cũng với lấy cánh tay đó.

"Thả bạn tôi ra, anh định làm gì với bạn tôi?" Dew hét lớn, kéo Mac về phía mình. Nan nhìn Dew với ánh mắt cay nghiệt trước khi đẩy vào ngực Dew cho đến khi đối phương nao núng, nhưng cậu không buông tay Mac.

"Đừng làm gì bạn tôi!" Mac cũng chạy đến che cho Dew, sợ Nan làm bạn mình bị thương.

"Hia Nam, đừng làm." Three cũng tham gia. Thuộc hạ của Nan đứng canh vòng ngoài, không dám can thiệp vì chưa được gọi. Nan nhìn chằm chằm vào Mac.

"Tại sao?!! Anh thực sự lo lắng cho bạn mình sao?" Nan hét vào mặt Mac khiến anh ta giật nảy mình.

"Chọn đi!! Anh sẽ về nhà an toàn hay để tôi dậm chân cho bạn anh đi trước?" Nan kêu lên thành tiếng. Anh ấy vô cùng khó chịu khi thấy Mac bảo vệ bạn mình đến mức không quan tâm đến mình như vậy.

"Đương nhiên là làm." Dew thách thức anh ta, khi anh ta nhanh chóng tiếp cận anh ta. Nhưng Mac đã chặn cả hai.

"Không, Ai'Dew," Mac vội vàng nói để ngăn bạn mình lại. Dew nhìn anh hoài nghi.

"Anh không muốn em gặp rắc rối vì anh." Mac nói, bởi vì đây là nơi Nan sống và anh ấy tin rằng bạn mình sẽ không thể chống lại nó. Mac cau mày khi Nan siết chặt cổ tay anh hơn trước.

"Nhưng anh ta không có quyền làm điều này với anh," Dew nói.
"Tại sao tôi không có quyền?!" Nan hét lên và Mac ngay lập tức từ chối anh ta.

"Ngươi trước câm miệng đi? !" Mac nói, Nan dừng lại một chút khi nhìn Mac chờ đợi.

"Mày dám lớn tiếng với tao hả Mac?" Nan trầm giọng nói. Giờ đây, tâm trạng anh hoàn toàn choáng ngợp.

"Hia, three xin hia bình tĩnh, hia ..." Người thanh niên cố gắng thuyết phục. Nan đẩy tay three ra.
"Mày và Dew cút ra khỏi nhà tao ngay!! Đừng bắt tao phải dùng bạo lực", Nan nghiêm khắc nói. Mắt anh cay xè, khiến Three phải lùi lại đứng cạnh Dew
"Hãy quay lại trước đi, Dew, làm ơn," Mac lại nói. Dew trầm ngâm nhìn bạn mình trước khi buông cổ tay ra.

"Ta có thể trở về trước, nhưng không phải bởi vì ta sợ ngươi, đồ khốn." Dew chỉ vào mặt Nan, và Nan nhìn anh chằm chằm.

"Lái...oái!" Mac hét lên trước khi bảo Dew lái xe về vì Nan đã giơ tay chặn cổ Mac và kéo anh vào nhà, hoàn toàn phớt lờ Three và Dew khiến Mac tất yếu phải đi theo, anh thậm chí còn không thể. quay sang nhìn bạn mình vì bị kẹp cổ. Dew định đi theo nhưng Three đã kéo anh vào trước, cô lắc đầu trước khi cùng nhau bước ra khỏi nhà Nan.

"Chết tiệt, đau quá..." Mac rên rỉ khi Nan kéo anh vào nhà. Anh ta cũng không thể bước đi bình thường vì Nan đã giữ anh ta bằng cách chặn cổ anh ta cho đến khi khuôn mặt của Mac vùi dưới bộ ngực và nách chắc khỏe của Nan. Mùi mồ hôi thoang thoảng không khiến Mac cảm thấy khó chịu mà trái lại tim anh đập thình thịch.

Xô!
Nan nhẹ nhàng quăng Mac lên chiếc ghế sofa giữa nhà. Cấp dưới của Nan đi đường riêng để Nan và Mac có thể nói chuyện.

"Ouch!" Mac hét lên, ngước nhìn anh với vẻ mặt khó chịu.

"Tôi đã nói gì với bạn?" Nan chỉ vào mặt Mac, trầm giọng hỏi.

"Tôi chạy vội về, xe kẹt cứng rồi. Anh hiểu không?" Mac hét lên, biết rằng cậu đang ám chỉ việc anh về nhà muộn.

"Này, đó không phải là một mánh khóe với bạn của bạn sao?" anh ấy nói lại. Mac nhìn anh chán ghét.

"Ngươi đang nói cái gì? Đừng tưởng rằng những người khác đều sẽ như ngươi xấu như vậy." Mac hét vào mặt cậu bằng một giọng nghiêm khắc. Một nụ cười nhếch mép kéo dài trên khóe miệng của Nan.

"Ồ, chắc tôi nhầm rồi. Với trình độ của anh thì không thể dừng lại ở một ổ nhỏ được. Phải vào khách sạn hạng sang mới xứng với cái giá sắt đá như anh❞ Nan nói một cách mỉa mai. Mac mím môi tức giận.
"Nan khốn kiếp!! Thằng khốn, mày thấy tao thế nào? Mẹ kiếp... thằng ngu!" Mac ngồi trên sô pha giơ hai chân đá người trước mặt. Run lên vì tức giận, hai mắt bừng lên oán hận, nhưng cậu cố ép mình không khóc. Nan giơ cánh tay lên và đẩy chân Mac ra khi cậu đá vào anh ta.

"Dừng lại! Tôi đã bảo anh dừng lại mà, Mac." Nan nói trước khi nắm lấy cả hai chân của Mac và kéo chúng về phía anh ta, khiến cơ thể của Mac trượt về phía trước và anh ta ngã ngửa ra ghế sofa trong khi vẫn giữ chặt chân mình.

"Còn không dừng lại, tao liền làm ngươi tại đây!" Nan hét lên một lần nữa, khiến Mac chết lặng khi cậu nhìn anh chằm chằm với đôi mắt đỏ ngầu. Nan cũng nhìn chằm chằm vào Mac trước khi thả chân xuống và quay sang nhấc cánh tay anh ta lên và để anh ta đi theo.
khi anh ta đẩy mạnh Mac vào phòng. Mac phải nhanh chóng theo kịp cú xô đẩy, lúc này cậu cảm thấy mình không còn đủ sức để chống lại anh ta. Khi họ vào phòng, Nan ném Mac ra ngoài trước rồi đóng cửa lại. Mac quay sang nhìn anh với đôi mắt run rẩy. Trong tâm trí anh, anh nghĩ rằng chắc hẳn anh đã làm gì đó, bởi vì Nan đang nhìn anh từ trên xuống dưới, kiểm tra anh.

"Cởi hết quần áo ra," Nan nói chắc nịch.

"Cái gì?!" Mac hỏi lại.

"Tôi bảo anh cởi quần áo ra. Anh tự cởi hay để tôi cởi?!" Nan hét lên lần nữa khiến Mac giật nảy mình khi anh nắm chặt lấy áo mình. Đôi mắt cậu nhìn anh kinh hoàng.

"Một..." Nan đếm, mắt cậu dán chặt vào Mac mà không rời mắt.

"Hai..." Nan tiếp tục đếm. Mac không đợi cậu đếm đến ba, đã nhanh chóng dùng tay cởi áo cậu ra.
anh nhanh chóng cởi áo ra với đôi tay run rẩy. Nan nở một nụ cười mãn nguyện trên môi. Cậu không vội cởi nó ra, nhưng cậu quan sát từng cử động của anh. Khi cởi bỏ quần áo, Mac biết mình đang bị theo dõi. Một cảm giác nóng bỏng tỏa ra từ người anh, ánh mắt sắc lạnh của Nan khiến Mac cảm thấy mình như bị ánh nắng chói chang thiêu đốt, gần như tan chảy. Cho đến khi cuối cùng Mac cởi hết quần áo và giơ tay che thân. Nan chuyển sang ngồi ở cuối giường.

"Đến đây." Nan gọi Mac một lần nữa, anh ta mím môi nhưng đồng ý bước đi khi Nan gọi anh ta.

Đột nhiên..

Mac hơi nao núng khi Nan nắm lấy cánh tay anh và kéo anh nằm ngửa trên chiếc giường rộng. Cậu đặt cả hai đầu gối dưới chân Mac khiến phần dưới lòi ra ngoài. Mac cố gắng đứng dậy để đẩy anh ta, nhưng bị Nan đẩy lại nằm xuống.
"Hãy nằm yên nếu bạn không muốn bị thương." Nan trầm giọng nói. Mac ngước nhìn anh với ánh mắt sợ hãi, biết anh sắp làm gì, anh dùng một tay che người cậu lại, nhưng Nan đã hất tay ra trước khi anh nắm lấy lõi Mac, lõi Mac khẽ run lên khi lòng bàn tay nóng hổi của Nan chạm vào giữa.

"Bạn định làm gì?" Mac run rẩy hỏi. Nan tiếp tục nhìn anh với ánh mắt hung dữ.

"Tôi sẽ thử một cái gì đó," Nan nói chắc nịch trước khi từ từ siết chặt lõi của Mac.

"Uh...huh" Mac cắn môi khi cậu cảm thấy ngứa ran ở bụng dưới. Khi Nan di chuyển lõi của mình, cậu ấy sử dụng bàn tay còn lại của mình để khoanh tròn cái lỗ phía sau Mac.

"Ugh," Mac chộp lấy cái chăn và cắn chặt nó để ngăn tiếng rên rỉ của cậu. Nan thỉnh thoảng liếc nhìn Mac khi cậu ấy cũng
Tôi đang nhìn vào đầu cốt lõi của nó.

"Ah..." Mac giật mình khi Nan ấn ngón tay cái của cô ấy vào đầu cu của anh, lúc này đã to ra, khiến Mac run lên vì phấn khích. Nan xoa xoa ngón tay cái qua lại, và Mac hít một hơi thật sâu.

Đột nhiên

"Đau quá..." Mac hét lên khi Nan ấn ngón tay vào lỗ hậu.

"Đừng căng thẳng" Nan trầm giọng nói. Mac cố gắng hít một hơi thật sâu và thư giãn cho đến khi Nan đút ngón tay vào hết cỡ và Mac run lên.

"Y-yah...đừng làm thế...ahhh" Mac gầm gừ khi Nan dò dẫm bên trong kênh tình yêu khiến Mac nhăn mặt. Nan cười khẩy trước khi rút ngón tay ra và thả tay ra khỏi lõi của Mac, khiến tâm trạng của Mac trở nên khựng lại, giống như người rơi từ trên cao xuống. Nan bước xuống giường trong khi Mac vẫn nằm trần truồng trên đó.
"Bạn đang làm gì thế?" Mac run rẩy hỏi, không hiểu anh đang làm gì mà lúc này cơ thể anh đang liều lĩnh muốn thoát ra.

"Tôi đã nói với bạn rằng tôi chỉ muốn thử, tôi muốn

kiểm tra một cái gì đó," Nan nói một cách bình tĩnh trước khi bước tới lấy một chiếc khăn tay và lau tay.

"Kiểm tra cái gì?" Mac hoài nghi hỏi.

"Tôi chỉ muốn kiểm tra xem bạn có thực sự không hẹn hò với bạn của mình không," Nan nói với nụ cười tinh nghịch trên môi, nhận thức rõ những gì Mac đang trải qua.

"Tao hài lòng. Về phần ngươi, chịu không nổi thì tự mình đi giải quyết đi, hôm nay tao không có tâm trạng." Nói xong, cậu lập tức rời khỏi phòng, để lại Mac nằm đó, xấu hổ cắn môi, trong lòng nóng như lửa đốt. Mac run lên với mong muốn thoát ra trước khi đứng dậy đi vào phòng tắm và rũ bỏ sự khó chịu. ( Chó Nan )
"Hia, có muốn tôi hâm nóng thức ăn không?" Frog bước vào và hỏi ngay khi thấy Nan từ trong phòng đi xuống.

"Các ngươi đi ăn đi, ta không có tâm tình ăn cơm, đi sân vận động nhìn một chút." Đó là tất cả những gì Nan nói trước khi nhanh chóng rời khỏi nhà. Frog nhìn vẻ mặt của anh ta là biết tâm trạng anh ta vẫn chưa bình tĩnh lại chút nào.

Mac sau khi tắm rửa thay quần áo, uể oải ngồi trên sô pha. Sau khi ngồi một lúc, anh nhìn đồng hồ và thấy đã hơn 7 giờ tối. Anh khẽ thở dài trước khi tìm túi để làm việc riêng nhưng không tìm thấy, Mac đi xuống cầu thang nhà mới nhớ lúc mình bị đẩy lên sofa, túi đã rơi gần đó. Mac đi xuống cầu thang để lấy chiếc túi của cậu ấy và thấy rằng nó thực sự được xếp chồng lên nhau trên sàn cạnh ghế sofa.

"Anh có biết mình đã làm gì không?" Giọng của frog vang lên, khiến Mac phải nhìn lên và cau mày.

"Tôi đã làm gì?" Mac hỏi với vẻ hoài nghi.
"Bạn đã ăn gì chưa?" Frog không trả lời mà hỏi lại. Mac hoài nghi nhìn anh, nhưng gật đầu.

"Anh có biết hia sai tôi nấu cơm cho anh từ chiều không? Từ tối đến giờ Hia chưa ăn gì vì đợi ăn cùng anh. Còn bây giờ hia cũng không ăn gì là vì cậu." Frog nói với vẻ chán ghét, khiến Mac dừng lại một chút.

"Nếu đã đến mức đó, tại sao bạn phải đợi để ăn cùng tôi?" Mac vừa nói vừa bước về mà lòng thấy run vô cùng.

"Tôi cũng muốn biết. Tại sao anh ấy phải đợi để ăn với một người như bạn?" Frog nói với giọng khó chịu trước khi giận dữ bỏ đi khi Mac dừng lại.

// Đó không phải là lỗi của tôi // Mac tự nhủ trước khi đi lên phòng.

Sau nửa đêm

Nan trở vào nhà và chào cấp dưới của mình, những người đã theo dõi chặt chẽ ngôi nhà, trước khi về phòng của cậu ấy trong đêm, vì vậy cậu ấy để cấp dưới tiếp tục theo dõi, nhưng nhắc nhở họ rằng nếu có bất cứ điều gì xảy ra, họ nên gọi ngay. . Anh mở cửa căn phòng chỉ được chiếu sáng bằng ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn trong góc. Nan liếc nhìn chiếc ghế sofa và thấy Mac đang ngủ trên chăn, cậu đứng đó nhìn anh chằm chằm một lúc trước khi lấy khăn tắm và đi vào phòng tắm.
Ngay khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, Mac từ từ mở mắt ra. Bây giờ đã quá nửa đêm nhưng anh vẫn không ngủ được, trong lòng cảm thấy hồi hộp khó tả. Cậu ngồi dựa lưng vào ghế sofa và cắn môi do dự. Mac không biết mình đã ngồi như vậy bao lâu, khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, anh quay lại nhìn thì thấy Nan cũng đang nhìn anh. Cậu vô tình liếc nhìn thân hình vạm vỡ với hình xăm chữ trên cánh tay nhưng khi ngẩng lên, cậu bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Nan. Mac nhanh chóng quay sang phía khác. Nan không nói gì mà đi tắm rửa sạch sẽ và mặc bộ đồ ngủ trước khi nằm xuống giường của mình với đôi mắt của Mac khẽ ló ra.

"Không ngủ được thì nằm yên được không?" Giọng gay gắt của Nan khiến Mac hơi giật nảy mình, nhưng anh không trả lời. Nan không nói gì nữa cho đến khi căn phòng hoàn toàn im lặng. Mac không quen với kiểu im lặng như vậy, nếu họ hỏi điều đó có tốt không, Mac sẽ nói là ổn, nhưng nó cảm thấy kỳ lạ.
"Anh đã ăn tối chưa?" Khi anh ta nói, Mac muốn cắn lưỡi mình vì anh ta đã lỡ hỏi. Nan ngẩng đầu nhìn Mac một chút.

"Tại sao lại hỏi?" Nan khẽ hỏi. Mac cắn môi.

"Hừ... cấp dưới của ngươi tới mắng ta, bởi vì ta là nguyên nhân ngươi không ăn cơm." Mac nhắc đến điều này để anh ấy không hiểu lầm rằng anh ấy đang lo lắng. Một nụ cười ranh mãnh kéo dài trên khóe miệng của Nan.
"Vậy thì tại sao nó phải là vấn đề của bạn?" Nan đáp, lại nằm xuống. Mac không biết phải trả lời thế nào vì anh ấy cũng không biết tại sao đó lại là vấn đề của mình.

"Ồ, vậy thôi." Mac gầm gừ thành tiếng trước khi nằm xuống trong sự thất vọng. Cả căn phòng im lặng, nhưng Mac nhận ra rằng Nan chưa ngủ.

"Tôi đoán bây giờ tôi đói rồi," Nan nói khi ngồi xuống, Mac bối rối nhìn anh vì không thể theo kịp tâm trạng của cậu. Nan nhìn Mac đang ngái ngủ đang nằm ngước nhìn cauy

"Xuống lấy gì cho tôi ăn đi," Nan nói, Mac lập tức bật dậy và ngồi xuống.

"Tại sao lại là tôi? Hãy gọi cấp dưới của bạn làm điều đó," Mac hét lại, không quá to.

"Bọn họ hiện tại đang ngủ, cả ngày đều làm việc cho tôi, lại để cho tôi gọi bọn họ sao?" Nan nói lại.

"Vậy tại sao nhất định phải là tôi?" Mac cãi lại.

"Chà, bây giờ bạn đã dậy rồi," Nan trả lời một cách mỉa mai, khiến Mac có ấn tượng rằng người cũ đã trở lại sau một lúc im lặng.
"Vậy thì bạn có thể tự nấu ăn, bạn cũng tỉnh rồi," Mac đáp.
"Đừng trả lời," Nan nói, nhìn Mac với ánh mắt hung dữ. "Nếu tôi không thể hiểu đúng thì sao?"

Mac hỏi lại.

"Làm thế nào cũng được. Anh không kén ăn như em, cứ làm đi. Đừng có mà đặt nghĩ lung tung, anh mà bị tiêu chảy là anh đánh em đấy." Nan đe dọa trước khi nhảy ra khỏi giường.
"Dậy đi, tao đói bụng, hay là ăn cái gì khác?" Nan nói, nhìn Mac tinh nghịch. Mac lập tức đứng dậy khỏi đi nhanh.

"Đi nào," Mac vội vàng nói, tiến về phía cửa phòng ngủ, theo sát là Nan. Hai người đi xuống nhà bếp.

"Bạn sẽ ăn gì?" Mac hỏi một cách khô khan, không dám nhìn thẳng vào anh vì người kia chỉ mặc độc một chiếc quần.
"Bạn sẽ ăn gì?" Mac hỏi một cách khô khan, không dám nhìn thẳng vào anh vì người kia chỉ mặc một chiếc quần ngủ với áo trần.

"Cái gì cũng được nhanh chóng và dễ dàng," Nan đáp, ngồi trên ghế và nhìn Mac đang đứng trước tủ lạnh.

"MÌ, thật dễ dàng và nhanh chóng," Mac đáp.

(*Mì gói)

"Sao cũng được, luộc mì thì cho hai gói." Nan nói. Mac mở tủ lạnh và tìm nguyên liệu. Anh lấy thịt lợn bằm, bắp cải trắng ra và đặt chúng sang một bên.

"Ở đâu?" Mac quay lại hỏi.

"Trong tủ ngoài cùng bên phải." Nan khẽ nói. Mac với tay để mở nó trước khi lấy ra hai gói mì trứng gà
"Một cái chảo?" Mac hỏi lại.

"Dưới tủ," Nan đáp với giọng đều đều, Mac mở ra và nhặt lên, Nan ngồi đó nhìn Mac di chuyển qua lại. Mac đổ nước vào nồi, trong lúc chờ nước sôi, anh nhanh chóng rửa rau, cắt nhỏ và chờ đợi. Chẳng mấy chốc, Mac đã nấu hai gói ức với bắp cải trắng, thịt lợn băm và hai quả trứng trước khi đổ vào một cái bát lớn.

Nó là

"Có cần nấu món gì nữa không?" Nan hỏi khi nhìn thấy mì ăn liền luộc trước mặt anh.

"Tôi đã nấu rồi. Nếu bạn muốn nấu nhiều hơn, tùy bạn", Mac đáp. Nan cầm thìa và nếm thử. Mac nhìn anh thích thú mà không hiểu tại sao. Nan ngẩng đầu lên nhìn một chút khi nếm thử. Mac không dám hỏi nó có vị như thế nào.

"Chó sẽ không ăn nó." Nan nói khiến Mac lập tức cau mày.

"Vậy ngươi không cần ăn."
"Vậy là mì này khỏi phải ăn." Mac giả vờ dọn đĩa của mì lại nhưng Nan láu cá loi chạy đi.

"Ta còn chưa nói xong, ngươi làm ra vẻ mặt khó chịu như vậy làm gì?" Nan nói cười trong cổ họng.

"Tôi không thấy khó chịu," Mac cãi lại, lườm anh khi anh chắc chắn rằng mình đã nấu đúng. Chỉ cần không thêm ớt vào nó.

"Sở dĩ tôi nói chó không ăn là vì người ta sẽ ăn hết, chó sẽ chết đói. Khun Mac, anh hiểu chưa?" Nan nói khiến Mac dừng lại, mặt lập tức đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top