2.
Chị khóc làm tôi cũng buồn theo, đôi chân tôi dừng lại, mái tóc của tôi cũng bay trong gió rồi. "Mẹ xin lỗi con...". Giọng mẹ tôi vang lên. Tim tôi chợt nhói lên từng đợt, giọng nói ấm áp tôi hằng mong ước nghe khi bé tôi đã nghe lại, nhưng sao nó lại cho tôi cảm giác buồn đến tận tim cũng nhói đến vậy?
Tôi bước đến gần chị gái, cố gắng để dòng nước mắt không tuông ra rồi gắng hỏi chị với giọng nói bình tĩnh nhất có thể:
-Chị... chuyện gì đã xảy ra? Có chuyện gì sao?
Chị nhìn tôi rồi nói:
-Vào trong chị sẽ nói.
-Cơ mà!! Chúng ta chuyển nhà ạ?
-Ừ.
-Nhưng...
Không để tôi nói hết câu, chị dắt tôi đến địa chỉ chị đã nói, là một căn biệt thự mang phong cách phương tây hòa lẫn với phong cách hiện đại.
Vào trong, chị bật đèn lên, ánh đèn nhè nhẹ màu vàng trắng soi sáng cả căn phòng. Nội thất trang trọng, hiện đại. Nhìn xung quanh, tôi khá bất ngờ. Chị từ từ đi vào bếp, lấy 2 cái cốc ra rồi mở tủ lạnh, lấy trái cây ra rồi làm 2 cốc sinh tố trái cây. Chị bưng ra, để lên bàn trong phòng khách rồi ra hiệu cho tôi đi đến.
Tôi chầm chậm đi đến, chị cũng đưa 1 cốc sinh tố ra rồi nói:
-Em uống đi.
-Vâng!
Khi tôi đã dần bình tĩnh, chị nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến. Ánh mắt ấy đã lâu rồi tôi không thấy được, nó thể hiện cảm xúc của chị, trông nó chứa một cảm xúc rất khó hiểu. Chị đặt cốc sinh tố xuống bàn, nói:
-Ran, em có muốn biết chuyện gì không?
-Dạ, hông ạ. (^◕.◕^)
-Ừ, thì...
Cô em gái nào đó "hóng biến" không nhừng bằng đôi mắt tò mò gây áp lực cho cô chị. Chị nhìn tôi, thở dài rồi nói:
-Mẹ và Rey mất rồi, cái biệt thự này để lại cho chúng ta. Khoảng 2 tiếng nữa dượng sẽ đến, dượng sẽ chăm sóc chúng ta. Từ giờ, phải làm quen với cuộc sống mới rồi.!
Tôi không giấu nổi sự đau buồn, òa khóc ngay lại phòng khách. Bỗng tiếng chuông cửa vang lên, chị nhanh bảo tôi nín đi:
-Có người đến? Thôi, em nín đi! Mọi thứ ổn mà, không sao đâu, Ran à!
Nói rồi, chị đi ra cửa rồi mở ra, mở to đôi mắt to tròn của mình ra nhìn người đàn phụ nữ tuổi 30 trước mặt mình.
Chị hỏi:
-Đây là biệt thự của chị em tôi, cho hỏi bác là ai?
-Bác là...
Chưa nói hết câu, tôi đã lon ton chui ra ngoài. Cô ấy trông giống mẹ tôi quá! Tôi thốt lên đầy đáng yêu:
-Ụa!(>'-'<) Sao cô giống mẹ zọ?
-Ưm... OH!! Cô... cô Hiri!
-Ụa là ai zậy chị?!?!
-Cô đấy.
-Ể?!?
Người phụ nữ ấy mỉm cười:
-Ừ, là cô đây mà.
-Mà... cô đến đây...
-Tất nhiên là chăm sóc các con rồi.
-Dạ. Con cảm ơn cô vì lòng tốt này nhưng dượng sẽ đến ạ.
-Ồ, thế sao? Thế cô sẽ về nhé!
Một lúc sau, tôi dần làm quen với căn nhà này. Chị mỉm cười nhìn tôi:
-Em có muốn đi mua sắm một chút với chị không? Chúng ta cần mua một ít đồ cho căn nhà này ha?
-Vâng.
Tôi và chị từ từ dạo bước trên con phố. Chúng tôi đi vào cửa hàng đồ dùng. Chị từ từ cùng tôi lướt qua các dàn hàng đồ dùng. Chị chợt nhìn thấy một quyễn sổ rất đáng yêu. Quyễn sổ màu hồng, có kích thước 30cm-25cm. Trông rất đáng yêu, còn có cả viết tặng kèm.
Chị cầm lên, ngắm nhìn rồi hỏi tôi:
-Em có muốn mua một quyễn sổ không? Em có thể viết, vẽ những tâm tư của bản thân vào đó đó.
-Ồ, vâng ạ. Chắc là em muốn.
-Ừm...
Một lúc sau, chúng tôi trở về nhà, cùng nhau nấu ăn. Tôi cảm nhận mình không còn cảm giác nữa, cảm xúc dần như biến mất. Đã 3 tiếng, tiếng chuông cửa vang lên. Chị cùng tôi lúc đó đang ngồi ở ngoài phòng khách, tôi thì đọc mấy quyễn sách còn chị thì làm bài tập. Chị nói:
-Để chị ra mở cửa cho. Em cứ ở đó đi.
-Vâng.
Chị nhah chóng ra mở cửa, một người đàn ông gốc Anh nhìn lại chị và bắt đầu nói tiếng Anh với chị:
-Oh, hi! Can you help me?
-What can I help you?
-Please show me the way! I'm lost.
-Where you wanting to go?
-Hm... Mochi Anh Dao home!
-Oh! You say Ran home?
-Yes.
-Here. Is my sister and my home.
-Oh... You is sea of docter Róse?
-Yes. And you is my uncle?
-Oh, yes.
-OK, please go in home. She in the living room.
-OK. Thanks you!
Người đó bước vào nhà, tôi nhìn rồi hỏi:
-Hello, why you find me?
-Please speak VietNamese.
-Oh... Yes.
-OK, dượng đến đây để chăm sóc hai đứa!
-Thế sao lúc nãy dượng nói tiếng Anh với con làm gì trong khi biết tiếng Việt vậy ạ?
-Hahaha...
-Bỏ qua vấn đề đó nào.
Cả buổi tối, chúng tôi ngồi nói chuyện. Sáng chủ nhật, tôi đi chơi với bạn thân, Echika. Echika và tôi đi đến trung tâm mua sắm. Echika trông rất tò mò vì chuyện gì đó. Đây đâu phải cậu ấy! Cậu ấy rất điềm tĩnh mà. Tôi gặng hỏi một lúc, Echika mới nói:
-Nghe nói... ở trung tâm mua sắm này có nhiều chuyện... lạ...
-Chuyện gì lạ cơ?
-Có người hay biến mất...
-Có gì đou... ơ... cậu vừa bảo giề?!
-Có người hay biến mấtttttttttttt!!
-WHAT?! ARE YOU SURE!?!?!?!?!
-YESSSSSSSSSSSSSSSSS!!!!!!!!!
-OH MY GOD.!!!
-OH MY GOD.!!!
=Hai cô bé hoảng hốt té cái "bịch" một cái. Thảo nào cái trung tâm thương mại này vắng tanh, lại giảm giá 90%. Đến đây thật ngu ngốc!! Sao Echika lại kêu đến đây mặc dù biết chứ?! Chời ơi tôi phải làm sao đâu?! Tôi nhìn Echika với ánh mắt nghi hoạc:
-Tại sao cậu lại dẫn tớ đến đây...!?
-Bởi vì...!
Mặt Echika từ tối sằm trở nên tươi tỉnh, mộng mơ:
-Mình nghe nói nam thần của mình sẽ đến đây~ Mikawa-sempai~
-WHAT?!?! CÁI GIỀ?! CẬU LÀM VẬY VỚI TỚ À?! ECHIKA!! MÌNH TRUY SÁT CẬU.!!
Ngay khi tiếng nói thất thanh vang lên, một cái bóng mặc hoodie trắng lướt qua. Đó là... Jeff...the...killer...
Từ ngày hôm đó, tôi đã mất đi một người bạn thân từ bé. Tôi không hiểu tại sao hắn lại tha cho tôi nữa, vì điều gì nhỉ? Thật khó hiểu!
Một hôm, trong khi về nhà vào năm lớp 9, những cơn gió lạnh thấu xương từ từ thổi qua tôi chầm chậm như muốn đổ lên đầu tôi tội lỗi ngày ấy. Những điều ấy vẫn động vào trí não của tôi, mãi mãi là vậy, là do tôi, tất cả là do tôi...!
Tôi ngày càng lớn, ngày càng xinh đẹp. Cái mà từng thí nghiệm trên cơ thể tôi, ý tôi là năng lực cũng đã phát triển, nó tỉ lệ thuận với sự xinh đẹp của tôi. Năng lực của tôi là nguyền rủa... Tôi có thể nguyền rủa bất kỳ ai, lúc đầu, vào lớp 8, tôi nắm tay người ta mới nguyền rủa được, bây giờ, tôi chỉ cần nói điều mình muốn, năng lực sẽ tự nguyền rủa theo ý tôi. Và tôi nguyền điều gì, nó đều thành sự thật. Mấy ngày nay, nó đã luyện lên cái cấp độ "bằng suy nghĩ" luôn rồi.
Một suy nghĩ vụt qua đầu tôi: "Giá như bây giờ mình biết được chị hai như nào nhỉ?". Ặc! Tôi vừa suy nghĩ cái gì thế nhở?! Thôi chết!! Lỡ chị hai đang đi vệ sinh thì sao?!
Chợt, một hình ảnh kinh dị mà cả đời tôi không thể quên hiện lên. Một tên mặc áo khoác đen đang ở cùng chị tôi, chị đưa ra một chiếc va li, nói với giọng căng thẳng:
-Đây! Hãy xuất phiếu rời tổ chức cho cả hai chúng tôi đi!
-Ha... đâu đơn giản đến vậy!
-Ý cậu là sao-o... Jane...!
Một tiếng súng vang lên, hắn chỉa súng vào người chị tôi rồi bắng. Chị tôi từ từ ngã xuống trong nụ cười ranh mảnh của hắn:
-Vết máu loang lỗ trên áo em đẹp lắm, Ram. Hãy nhớ rõ này cô gái xinh đẹp, em cũng chỉ là một con họa mi xinh đẹp bị che mắt bởi boss. Khi em chưa là thành viên cao cấp, em có thể bị khử bất kỳ lúc nào khi có ý định rời tổ chức. Nào, giờ em còn làm được gì không? Sao không phản kháng kịch liệt như lúc đó đi hả, cô gái xinh đẹp của tôi?
Hắn tiến lại gần, nâng chị tôi lên, chị vùng vẫy trong sự tuyệt vọng:
-Ngươi... tuyệt đối không được làm gì em gái ta... tuyệt đối không được...!!
-Oh... Ok. Con bé nếu tham gia tổ chức sẽ được an toàn, suỵt!
-Không, ngươi không được phép làm như vậ-y...!!
Cơn đau thấu xương từ từ hành hạ chị. Cái tên đấy từ từ rời đi. Qua khung cảnh, tô nhận ra đó là nhà kho bị bỏ hoang ở Beika. Tôi chạy đến đó thật nhanh, chị đã tắt thở rồi.
Tôi thẩn thờ nhìn chị, đôi mắt đã ướt đẫm vì dòng nước mắt.
"Vết máu loang lỗ trên áo em đẹp lắm, Ram. Hãy nhớ rõ này cô gái xinh đẹp, em cũng chỉ là một con họa mi xinh đẹp bị che mắt bởi boss. Khi em chưa là thành viên cao cấp, em có thể bị khử bất kỳ lúc nào khi có ý định rời tổ chức. Nào, giờ em còn làm được gì không? Sao không phản kháng kịch liệt như lúc đó đi hả, cô gái xinh đẹp của tôi?". Cái chất giọng thốt nát và ô uế đó hiện lên trong đầu tôi. Thật điên lên kia mà.
Hắn thật là một tên bệnh hoạn, khốn nạn nữa chứ! Rốt cuộc hắn đã làm gì chị?! Chị đã phải tham gia cái tổ chức kia vì tôi sao, vì tôi mà đặt mình vào nơi nguy hiểm sao? Tôi làm vụt mất một người thân yêu với mình rồi.! Lại lần nữa.
"Nè, nghe đây nha Ran, tên em có nghĩa là hoa Phong Lan đó. Chị không cấm em khóc, em có thể khóc thật to, to đến nỗi cả thế giới nghe thấy và thấy tò mò cũng được, miễn là em phải nhớ những điều chị nói nè. Không được khóc tại vì lý do đó lần nữa đâu đó, tuyệt đối không được dù cho có thế nào!"
"Đôi lúc nước mắt đáng quý hơn nụ cười rất nhiều em biết không? Nụ cười có thể trao cho bất kỳ ai, trao cho kẻ phản bội lại mình. Nhưng nước mắt thì rất khác. Nước mắt chỉ có thể trao cho người mà em không muốn mất!"
Chợt, hắn quay lại, nhìn tôi với đôi mắt bất ngờ:
-Cô bé! Tại sao nhóc lại ở đây hả?!
-Ha... người giết chị gái tôi lại chịu nói chuyện đàng hoàn với tôi á? Thật điên tiếc, ô uế nữa. Sao ngươi có thể giết người không chớp mắt thế? Chỉ ta với!
Giờ đây trong tôi chỉ còn sự câm giận, những suy nghĩ vụt qua đầu tôi lần nữa. "Giá như mà mình có thể điều khiển cái năng lực này thuần thục hơn, giá như mà hắn bị hành hạ chết không bằng sống, mình nguyền rủa hắn!".
Mọi thứ tối sầm lại, mắt tôi bơ phờ, nhìn được nhìn gì cuối cùng. Một tên nữa mặc áo đen, hình như là con gái, mái tóc bay phấp phới trong cơn gió đầu xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top