Nàng quản gia của tôi [part 7]
Chap mới đây! Chap sau sẽ là Jun's POV nhé!
- Chúc mừng Giáng sinh!!!!!!!
- Cạn ly!!!
- 1...2...3...DZÔ!!!!!!!
Bữa tiệc Giáng sinh diễn ra ngay tại phòng học rộng rãi sau khi mấy bộ bàn ghế đc chuyển ra ngoài. Bọn con trai thì cạn ly, chơi bài, khoe "chiến lợi phẩm" (ở đây là socola đó bạn ạ!) hay đơn giản chỉ...ăn, ngủ & chơi. Thức ăn thì rất là "giáng sinh": xúc xích nướng, khoai tây chiên, thịt bò khô, nem chua rán, chả cá xiên, mực chiên bơ, bò xiên xả ớt,.., socola, bánh su kem, bánh kem, bánh flan, kẹo dẻo, kẹo mút, kẹo ngậm, kẹo viên,... Gần giống 1 bữa tiệc ngọt của những kẻ "mê đồ vỉa hè" chính hiệu.
- Ối trời ơi, nhiều đồ vặt dễ sợ!
- Ngon mà!
- Đâu đến lượt anh nói nhỉ?
- Ngon thật - Cô ăn thử ko?
Bữa tiệc ngọt này lại ko làm tôi hứng thú cho lắm. Quen ăn đồ trong quán rồi nên mấy cái thứ này...tôi mù tịt, chỉ nhìn qua loa trên báo, tivi thôi nên thấy mấy cái thứ mơ mỡ này làm tôi...hơi ghê khi nhìn chính diện. Tên Jun lại khá là thích (đầu não của "bữa tiệc ngọt" đây, chắc ko đc ăn vặt nên tranh thủ cơ hội này đây), đang cầm 1 xiên mực chiên và chả cá, miệng nhai nhai miếng bò khô (hơi mất hình tượng đoá!). Chẳng thể hiểu nổi, trông nó cứ béo béo thế nào ấy, chẳng...ăn nổi nữa, sao bọn lớp tôi ăn kinh vậy nhỉ? Thế nên khi nghe lời đề nghị của tên cậu chủ, tôi ngay lập tức lùi lại:
- Xin...kiếu! Tôi ko ăn đâu!
- Cô...chưa ăn bao giờ đúng ko? (nhìn chằm chằm)
- (trúng tim đen!) Hơ...tôi cũng ko biết nữa...
- Ăn thử đi! (tiến đến)
A...làm ơn, tôi ko ăn đâu...đừng đừng, tôi ko muốn chết (ko phải thuốc độc đâu chị ơi!)...no no no!!! Tránh xa tôi ra!!! Tôi ko muốn chết, nhưng sao càng lùi lại anh càng đi theo hả cái tên kia!!!!! Noooo.........á!
- Bắt được cô rồi! (giơ tay túm lấy cổ áo, miệng cười cười)
Oái oái...đừng có giơ cái thứ kinh kinh đó trước mặt tôi chứ...ko...ko muốn ăn đâu...!!! Làm ơn tha cho tôi...hãy bỏ tay khỏi cổ áo tôi, tôi mới 16 tuổi...hức...KO ĂN ĐÂU!!!!!!!
- ...
Thấy khuôn mặt khiếp đảm của tôi, anh ta ko hươ hươ nó trước mặt tôi nữa. Phù...tạ ơn Trời, lần đầu tiên tôi thấy anh ta thật tuyệt vời biết bao (chị quên mất anh ấy định làm gì sao?). Haaa...con yêu Trời! (trời: *đỏ mặt* Hihi, ngượng lắm nha bé Hana!).
Á! Anh ta tự nhiên dí sát vào mặt tôi, cách mặt tôi có đúng 10cm, tôi có thể nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của anh ta. Đây người ta gọi là "4 mắt chạm nhau". Ặc...đúng là rất khó nhìn thẳng vào mặt 1 người như anh ta. Thứ nhất, anh ta có màu mắt giống tôi, và đôi mắt đó rất đáng sợ, kiểu như bề ngoài trông rất "đáng yêu, dễ thương" (tại sao tôi lại sử dụng những tính từ này?) nhưng thực ra trong đó có những mưu mô tính toán rất chi là "ko đáng yêu, ko dễ thương" (tại sao đáng yêu và dễ thương lại đc dùng để chỉ 1 người như anh ta?). Thứ hai, anh ta cũng ko phải loại "tôi xấu trai nhưng tôi nghĩ mọi người xung quanh đều nghĩ tôi đẹp trai" (những kiểu người này thường có trí tưởng tượng rất phong phú). Vì anh ta đẹp trai thật, đến cả tôi nhìn vào cũng thấy...lỡ 1 nhịp tim cơ mà (*đỏ mặt*)...thôi, để chuyện đó sau đc ko? Thứ ba...cực kì tế nhị và cũng cực kì tuyệt mật: tôi vs anh ta đã xxxx nên nói thực là khi nhìn vào khuôn mặt mà đã cướp mất first xxxx của mình (đầu tiên dĩ nhiên là tức) thì tôi cũng hơi gọi là...nói thế nào nhỉ...chẳng biết nói thế nào nữa...nói chung là ko thể nhìn vào mặt anh ta mà *cư xử như bình thường* đc (đầu tiên là muốn đấm nhưng phải kiềm chế). Thế nên khi chỉ cách anh ta có 9.95 cm tôi đang hơi khó khăn trong việc...kiềm chế để đấm anh ta 1 cái hoặc bẹo má anh ta điên cuồng (đáng yêu quá!!!...oá, tôi đang nói gì thế này?).
Tôi có cảm giác mặt mình có *hơi hơi* nóng lên...
Nhưng ngay lập tức đã tỉnh ngay khi nhận ra: 1 que mực chiên đang nằm gọn trong miệng mình từ lúc nào ko hay!?
AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Ăn.Đi. (1 lời ra lệnh? Tên này gan to gớm!)
- Ưm...ưm... (đang cố nuốt hoặc nhổ ra)
Tên...tên chết tiệt, cố tình lợi dụng lúc người ta bị đông cứng mà nhét cái thứ *** *** này vào miệng tôi. Mà từ từ...tại sao tôi lại bị đông cứng? Hừ...phải...cho cái thứ này...nuốt...hay là nhổ ra đây?
- Nuốt vào đi!
Ực!!! Đành nuốt vào vậy...ặc...
- Ê cẩn thận ko nghẹt thở bây giờ...! Ê ê! Con điên kia!!!
A...cái cảm giác này...cái thứ ****** đấy đã xuống dạ dày tôi rồi sao...tôi sắp xuống địa ngục sao...?
Từ...từ đã...! Á á á...chóng mặt quá...
Tôi mất đà ngã ra đằng sau, nhưng ko hề chạm đất. Ơ...tôi ngả người lên cái gì vậy...Jun? A...cảm ơn anh...mà ko, ko phải chính hắn là thứ thả cái thứ ****** vào miệng tôi sao? (quá chuẩn!)
Chóng...chóng mặt quá...khuôn mặt anh ta hiện ra mập mờ chiếm đến hơn 90% tầm nhìn của tôi hiện giờ.
- Con...con điên!!! Người ngoài hành tinh! Ác quỷ đội lốt người! Cô ngất đấy àh? Vì 1 món ăn mà cô đã ngất rồi sao? Ê ê!!!
Cái tên chết tiệt, tạo ở đâu ra 1 đống nickname vớ vẩn cho tôi (tg: em thấy đúng mà!; Hana: *lườm cháy mặt*) vậy hả!
Hix...càng ngày càng mờ hơn...sao tôi quên mất là tôi bị dị ứng vs mấy cái thứ này vậy? (đồ ăn vặt, nhiều mỡ đó các bạn - thảo nào chị ấy chẳng béo chút nào)
Tôi chết sớm thế này sao? ...còn chưa nhận lương tháng này (bó tay vs chị! ToT)...huhuhuhuhu...con xin lỗi Chúa vì đã ném trứng...Chúa ơi hãy cứu vớt lấy...đống tiền lương của con, đừng để tên Jun lấy...
(chúa: zzzzzzzzzzz (đang say giấc nồng))
...
"HANA!!!!!!!"
Tôi tỉnh dậy. Ôi...đau đầu quá...chuyện quái quỷ gì vậy...àh, mực chiên...nếu tôi trở thành tổng thống, việc đầu tiên cần làm có lẽ là dẹp hết tất cả cửa hàng ăn vặt vỉa hè đi (chị đang phá vỡ hạnh phúc của hàng trăm vạn người đấy chị có biết ko? ToT)! Tên Jun nữa...mi chết vs ta!
Mà vừa nãy ai gọi tôi bằng tên vậy?
Tôi quay sang bên phải, ngay lập tức đập vào mắt tôi...tên cậu chủ! Á à...mi chết chắc rồi...ớ, có mỗi hắn ta, đây là phòng y tế...Vậy hắn là người gọi tên tôi sao? Hèn chi thấy quen vậy...Nhưng đó là 1 chất giọng lo lắng vô cùng, tưởng như...Hắn lo lắng cho tôi? Thật đáng...khó tin. Chẳng biết có nên tin ko? Hay chỉ là tưởng tượng của tôi?
Hắn đang ngủ rất ngon lành ở bên giường. Thế này...ai mà lại nỡ đánh hắn ta chứ? Mái tóc vàng bù xù...anh ta vừa chạy sao? Mái tóc đẹp đẽ thường ngày giờ mất đi vẻ cuốn hút vốn có, vì tôi sao? Hay là đã có sẵn rồi? Liệu tôi có đang tưởng bở ko? Anh ta...
Bàn tay tôi tự nhiên nâng lên, khẽ vuốt mái tóc vàng của anh ta. Mềm mượt, nhưng xù lên ko ít. Chứng tỏ chủ nhân của nó đã ko chỉ chạy mà còn chạy rất vội vã, rất nhanh, tưởng như chỉ chậm chân vài phút là trái đất sẽ huỷ diệt vậy. Tôi vén mái tóc sang 1 bên, nhìn khuôn mặt đang ngủ rất yên lành của anh ta. Da trắng muốt, lông mi cong và dài,...hơ, mĩ nam sao? Trông thật vô hại khi đang ngủ. Nhưng lại rất cuốn hút. Tôi...oa, vừa làm gì vậy? Tôi...
- Á!!!!!
- Á!!!!!
Anh ta bật dậy, làm tôi giật bắn mình, hét theo anh ta theo phản xạ, ko quên rụt tay lại.
- Cô...tỉnh rồi àh?
- À...ừ, tỉnh rồi...anh...
- Xin...xin lỗi! Tôi ko biết là cô bị dị ứng. Cô...ko sao đâu đúng ko?
- Anh...ờ, ko sao, nhưng mà sao anh biết tôi bị dị ứng?
- Cô y tá nói vậy.
- Cô ấy đâu rồi?
- Cô ấy về rồi, cũng 7h rồi, tiệc sắp hết rồi, cô lên ăn gì trước khi về ko?
- Thôi khỏi, tôi no lắm rồi!
Tôi ra khỏi giường. 7h rồi sao? 8h là bắt đầu kế hoạch rồi, phải thực hiện ngay mới đc.
- Hôm nay Giáng sinh đấy, đi chơi ko?
- Đi chơi? Cô vs tôi? Cô đang rủ tôi đi chơi đó hả?
- Ko thì thôi, tôi đi vs Hikaru vậy.
- Mấy giờ?
- 7h30. (nếu nói là 8h thì dám chắc đến 300% là anh ta sẽ đến lúc 8h30)
- Được rồi.
Hê hê, xin lỗi nhé, nhưng bữa tiệc Giáng sinh lần này tôi bị ốm, nên anh đi 1 mình vs Hikaru nhé! Dĩ nhiên tôi ko bao giờ nói câu đấy ra miệng rồi. Giờ thì gọi điện nhắc Hikaru thôi. Tôi bước ra khỏi phòng y tế, theo sau tên Jun đã phắn ngay lên lớp. (để ăn nốt, chắc thế) thì đụng phải 1 người đàn ông trung niên đeo kính và cầm 1 chiếc hộp có dấu cộng màu đỏ.
Ế, từ từ đã, dấu cộng? Hộp cứu thương ư? Ông này làm gì ở đây? Ko phải y tá trường tôi, vậy thì đến đây làm gì?
- Ơ...
- Cháu là Hana đúng ko?
- Vâ...Vâng! Có việc gì ạ?
- Không. Ta thấy cháu khoẻ rồi, thế mà thằng Jun cứ làm loạn cả lên.
- Là sao ạ?
- Vừa nãy, nó gọi điện cho ta bảo đến khám cho cháu vì cháu tự nhiên ngất giữa lớp, giọng nó có vẻ hốt hoảng lắm nên ta cứ tưởng chuyện gì kinh khủng lắm, nên vội đến nhanh. Nhưng cháu chỉ bị dị ứng thành ra ngộ độc, dạ dày phản ứng mạnh quá nên làm cháu mất ý thức tạm thời thôi. Thế mà khi bế cháu đến nó cứ như sắp có người chết đến nơi, làm ta cũng đến hoảng lây.
- Thế ạ?
- Nhưng cháu khoẻ rồi nên thôi, ta đi đây. Cháu nhớ bảo nó về sớm nhé!
- Vâng ạ!
Vậy đúng là dành cho tôi sao? Đúng là ko thể nói đc câu gì. Thôi...phải tập trung. Kế hoạch bắt đầu lúc 8h. Điện thoại...
- Hikaru, em đến đó lúc 8h nhé. Jun sẽ đến khoảng đó. Nhớ là chị bị ốm đó, lúc đó chị sẽ gọi cho em. Chuẩn bị cẩn thận nhé!
- Vâng ạ! Cảm ơn chị nhiều lắm!
Cụp!
Vậy là tối nay, có thể anh ta và Hikaru sẽ trở thành 1 cặp đôi, tôi sẽ sang chỗ Hyuuga làm việc; hoặc họ ko trở thành cặp đôi...ko, ko thể chứ nhỉ? Ko phải Jun thích Hikaru sao? (ai nói vậy? đến tg cũng ko biết!) Thôi, hy vọng là trong Giáng sinh này ai cũng có đc nụ cười trên môi. Anh ta có quan tâm đến tôi thật, và tôi ko tưởng bở. Thậm chí anh ta còn rất lo lắng là đằng khác. Nhưng anh ta đã có Hikaru rồi. Và chỉ Hikaru mà thôi!
(cho tg hỏi 1 câu: cái nhận định trên của chị lấy ở đâu ra vậy? Chỉ cho tg xem có đc ko?)
...
Jun's POV:
- Cái con bé chết tiệt đó ở đâu vậy hả??!!
Tôi đến đúng giờ (hiếm thấy) và ngồi đợi. Đến chính tôi còn thấy ngạc nhiên: tôi đến đúng giờ, chính xác là sớm 24 giây, và đứng chờ tại quảng trường Shea, ở con phố Sheada sầm uất và đông đúc những *cặp đôi* thưởng thức ngày Giáng sinh tuyệt đẹp. Và năm nay cũng có tuyết nữa, trắng xoá cả 1 mảng. Thật đẹp đẽ, thơ mộng làm sao...thế mà đại công tử ta đây lại ngồi 1 mình trên ghế đá như 1 thằng ngốc bị cho leo cây là sao???
Thực ra lúc đầu, tôi đến lúc 7h29' 36 giây, ngồi trên ghế đá đeo earphone nghe nhạc và chờ đợi, khuôn mặt chắc là rất lãng tử (hê hê hê) và cực kool (tg: như 1 kẻ độc thân). Lần đầu tiên tôi ko có 1 cô gái bên cạnh ngày Giáng sinh; nhưng mà khỏi có lo mọi người, vài phút nữa thôi (hoặc là vài năm nữa) tôi sẽ có 1 con bé cực kì xinh đẹp đi cùng, và có thể tôi sẽ cưa đc cái con bé cực-kì-khó-cưa cũng như vẻ đẹp của nó vậy. Ko thể ko thừa nhận, nó có thu hút sự chú ý của tôi, khá nhiều là đằng khác, chắc là do nó là đối tượng khó nhằn nhất của tôi: sau vài tháng lận sống chung vậy mà nó ko hề đổ tôi chút nào, ngược lại tôi lại hơi hơi "rung rinh" mới đáng lo chứ. Ko sao; 1 người như nó đáng để tốn công sức để cưa đổ mà (có đc ko đấy?). Tự nhiên tôi nghĩ đến cái cảnh tôi vs nó nắm tay nhau như mấy cái cặp đôi kia mà...chẳng biết thế nào nữa, chỉ thấy sống mũi nong nóng lên...
Nhưng mà phải công nhận, tôi gần như tưởng mình có vấn đề về tai khi nó rủ tôi đi chơi ở cái nơi này cơ. Chắc là định lợi dụng túi tiền của tôi, hơ, ngây thơ thật, tôi còn lâu mới chịu trả 1 xu nhé. Hoặc nó vs tôi đơn giản đều rảnh rỗi trong ngày Giáng sinh, nên nó rủ tôi đi chơi thôi nhỉ? Tôi cũng chẳng biết nữa. Nói là "rung rinh" nhưng giờ tôi cũng chẳng biết là tôi cảm thấy thế nào về nó nữa. Đầu tiên chỉ là 1 đối tượng cần-phải-cưa, sau đó trở thành 1 đối thủ cần-phải-hạ-gục, rồi ko biết từ lúc nào đã quay trở lại 1 đối tượng lớn rất-cần-phải-cưa, và tôi cảm thấy có khá nhiều điều lạ lùng xảy ra nữa. Ở tiệc Pegasus, nó hoàn toàn làm tôi choáng ngợp bởi vẻ đẹp đến là Trời sinh của nó, và lại cộng thêm vụ "bị nhốt trong phòng" và "chưa thay đồ xong", tôi thật sự thấy có khá nhiều vấn đề. Cả khi nó đi vs Hato, rồi khi nó bị ngộ độc mực chiên đến mức ngất xỉu, tôi cảm thấy vấn đề cứ chồng chất lên nhau. Nhưng...vấn đề là ở ai? Nó hay là tôi? Là nó thay đổi làm đảo lộn mọi thứ hay là tôi, chính tôi mới là người lạ lùng? Chỉ có 1 điều chắc chắn là: nó đã ko còn là 1 con bé bình thường như tôi tưởng lần đầu tiên tôi gặp nữa...
Có 1 vấn đề lớn hơn cả mà tôi phải nói ngay: từ cái lúc 7h29' 36 giây đến 7h59', tôi đã chờ đợi như 1 thằng điên ở trên ghế đá, nghĩ đi nghĩ lại mấy cái thứ linh tinh (ở trên ý) mà quên mất là nhân vật chính àh nhầm phụ, hay là nó, vẫn CHƯA đến. Rút Iphone ra, tôi định bấm gọi thì nhận đc 1 cuộc gọi đến từ Hikaru. Haizzz...lại gì nữa đây, hy vọng là nó ko biết là tôi đang ko ở nhà, chứ nếu ko dù có ở bên kia Trái đất nó cũng bay trở lại đây để đi chơi Giáng sinh vs tôi cho mà xem (thế mới phải bịa ra mấy cái cớ chứ, kiểu như bố mẹ bắt ở nhà vs hôn thê ý). Thôi kệ nó, cứ nghe đã:
- Hello em. Có việc gì thế?
- Anh đang ở Quảng trường Shea đúng ko?
Ối trời ơi, cái quái gì vậy, 1 phát đúng luôn là sao? Cả quả đất này có bao nhiêu địa danh mà đoán 1 phát chuẩn luôn vậy? Ko lẽ...
- A, em thấy anh rồi!
Biết ngay! Nếu vậy, 3...2...1...Điện thoại!
Reeng! Reeng! Reeng!
Và người gọi ko ai khác chính là nhân vật phụ đc đợi chờ từ nãy đến giờ!
Calling: QuangiaHana
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!
...
- Anh Jun ơi...anh sao vậy? Chị Hana bảo là bị ốm mà?
Ko bực mới là chuyện lạ đấy! Làm người ta đến rõ là sớm, để người ta đợi dài cả cổ, thấp thỏm mong chờ (mong đến thế cơ à?) rồi đẩy con bé này đến vs 1 cái cớ rất linh tinh "Ốm"! Nếu ko phải cô ta đang ở nhà và cách đây khoảng vài chục cây số thì tôi đã phóng thẳng về nhà mà "tính sổ" vs cô ta rồi. Được lắm, cứ để tôi về nhà thì cô biết tay vs tôi. Lúc đó thì kể cả cô có đang hấp hối, thoi thóp trên giường thì tôi cũng sẽ quăng cô từ tầng 3 xuống (xuống đâu thì mọi người tự hiểu). Phí công người ta ăn mặc, chải chuốt rõ đẹp đẽ, cẩn thận, vân vân và vân vân, cô "bụp" vào mặt người ta 1 câu như vậy hả? Giáng sinh năm ngoái, mấy cô bồ của tôi còn phải tranh giành lẫn nhau, thậm chí là *chém giết* lẫn nhau để đc sát cánh bên tôi trong cái đêm Giáng sinh mỗi năm chỉ 1 này. Thế mà cô gan to đến mức dám để bổn thiếu gia đây LEO CÂY giữa toàn dân thiên hạ (khiếp, có ai biết đâu!)!!!!! Cô chuẩn bị xuống CHÍN TẦNG ĐỊA NGỤC đi! Nghe rõ ko: CHÍN TẦNG ĐỊA NGỤC!!!!!!!!!!!!!!!
Tút tút tút...
"Thue bao quy khach vua goi hien tai ko lien lac duoc, xin quy khach vui long thu lai sau."
Hay ở chỗ là: cô ta tắt máy.
Oke, bình tĩnh...Phải bình tĩnh, đây là điện thoại của tôi...điện thoại của tôi, iphone của tôi, công cụ liên lạc của tôi, máy nghe nhạc của tôi, kho game + ảnh của tôi,...v...v...Phải bình tĩnh...
Tút tút tút...
"Thue bao quy khach vua goi hien tai ko lien lac duoc, xin quy khach vui long thu lai sau."
Bốp!
Cái Iphone dấu iu đã ra đi.
- A...Anh Jun!!!!!!!!
Quên mất, Hikaru. Hừ, để xem, có vẻ đây là âm mưu của 2 chị em sao? Khéo tôi điên lên mất.
- Anh...có thể nhận lấy socola của em có đc ko ạ?
- ...!
Ặc, sao tôi ngu thế nhỉ? Cái âm mưu này rõ ràng đc bày ra là đúng ngày Giáng sinh mà. Ôi...sao lại quên béng mất mấy cái truyền thuyết vớ va vớ vẩn ấy nhỉ? Thảo nào hôm nay nhiều cặp đôi, nhiều socola vậy. Sặc...tôi đúng là chậm hiểu. Vậy...nhận hay ko đây? Nhận là đồng nghĩa vs việc chấp nhận Hikaru làm bạn gái, còn ko nhận thì chắc sẽ nổ ra 1 cơn bão mất. Tôi...hay làm gì nhỉ? Cứ nhận đại đi, rồi lúc sau cho 1 câu "Anh đã chán em!" rồi bỏ thôi. Dù con bé trong sáng thật, nhưng cũng là con gái chứ có phải con trai đâu?
- Anh sẽ...
.........Tôi tự nhiên dừng lại.
...nhận ư? Nếu vậy còn nó thì sao? Hay là tôi cứ lấy Hikaru làm bạn gái xem nó phản ứng thế nào nhỉ? Nó sẽ giận? Dỗi? Bỏ việc? Hay là chỉ cười và lờ tịt tôi đi? Hoặc đơn giản là...vui? Vui cho ai? Cho Hikaru, cho tôi,...chắc giờ đang nghĩ tôi vs Hikaru đã thành cặp. Chẳng phải tất cả âm mưu này hoàn toàn là chủ ý của con bé điên đó sao? Tôi hiểu nó lắm: nếu thật sự có hẹn, nó sẽ luôn đến rất sớm. Nhưng vấn đề là nó chẳng khi nào mời ai cả; chỉ có mọi người mời nó thôi. Tại sao tôi ko nhận ra?
- ...anh xin lỗi...!
Ko, ko thể để mọi chuyện theo ý nó được. Chả lẽ vs nó, tôi chỉ là...người mà 1 người bạn nó thích, và nó sẵn sàng bày ra trò này, lừa dối tôi để tạo cơ hội cho người bạn đó - Hikaru - sao? Sao tôi ko nhớ ra nhỉ: Miki và Hato đấy thôi? Nhưng tôi ko muốn. Ko đâu. Ko muốn bị mai mối.
- Em...em...
Hikaru cúi gằm mặt. Ko sao...lần này tôi sẽ chống đỡ đc cơn bão mà, tôi biết chắc điều đó.
- ...cảm ơn anh! Vì đã ko nói dối em.
Hả? Cảm ơn sao? Tôi thực sự ko lường trước đc điều này...
- Em đã nghĩ anh sẽ nói dối em, và để em trở thành 1 trong vô số những cô bạn gái "hờ" của anh. Em sẵn sàng, và chỉ thế là em đã hạnh phúc lắm rồi, kể cả anh có nói dối em. Nhưng anh đã nói thật. Em ko có gì để giận anh cả.
- Em...anh ko hề biết là em nghĩ vậy...
Làm sao nghĩ 1 đứa 15 tuổi như nó, thật trong sáng và đáng yêu, lại có thể nghĩ được như vậy chứ?
- Anh nói thật. Em biết lí do đấy.
- Lí do? Em biết sao?
- Em nghĩ mình đúng. Anh đã tìm được người con gái của mình, phải ko?
- Người-con-gái-của-anh?
- Đôi lúc tình cảm đến nhanh hơn mình tưởng, anh ạ!
Tình cảm đến nhanh hơn mình tưởng? Người con gái của tôi? Vậy...là sao?
Tôi...dường như nhận ra 1 vài điều...
...
Đúng là nhận ra, thậm chí là khá nhiều điều là đằng khác.
Thứ nhất, Hikaru chắc chắn khác rất nhiều vs vẻ bề ngoài trong sáng, ngây thơ, ko nỡ bắt nạt.
Thứ hai, Hikaru biết nhiều hơn tôi tưởng, biết rất nhiều là đằng khác, về những thông tin mà chính tôi cũng ko rõ ràng.
Thứ ba, hầu hết những điều nó nói là đúng, và tôi hiện nay đang *freak out* (=crazy) vì điều đó.
Tình...tình cảm? Người con gái của tôi? Từ từ đã...tôi vừa hỏi lại 1 lần nữa 2 câu hỏi tôi vừa tự hỏi chính mình chỉ vài giây trước. Haizzz...bị lú mất. Nó đúng là có quan trọng vs tôi thật. Bằng chứng là tôi đã khủng hoảng thế nào khi nó bị ngất. Đến chính cả tôi cũng chẳng biết là đối vs tôi nó đã quan trọng như thế nào, vs tư cách 1 quản gia hay 1 đối tượng cần-phải-cưa, 1 đứa bạn cùng lớp hay 1 cô giáo, hay đơn giản chỉ là 1 cô gái? Tôi cũng ko hiểu đầu óc tôi thế nào nữa. Hay là tôi đã thích nó? Vs tư cách...ôi trời ạ, thích nó? Nhưng đến tôi cũng chẳng hiểu nữa. Tôi có thích nó thật hay ko hay chỉ đơn thuần là sự thích thú đối vs 1 đối thủ đáng gờm rất-cần-thiết-phải-cưa? Thích thú...từ trước đến giờ, ngoại trừ con phù thuỷ (nó chắc cũng ko phải con người), chỉ có nó là làm tôi thực sự thích thú. Cái bọn con gái kia chẳng có đến 1 người nhận thức ra đc là tôi ko hề thích bất-cứ-ai trong bọn nó mà chỉ nhằm mục đích cưa cho đổ cái rầm bọn nó là xong nhiệm vụ. Cái con này thì lại khác hoàn toàn: chưa nói đến việc tôi ko cưa đc nó, nó lại còn đi mai mối tôi vs bọn kia nữa chứ. Nhưng ko thể phủ nhận là...tại sao bất cứ lúc nào nó ở gần là ánh mắt tôi lại ngay-lập-tức hướng về phía nó? Tôi ở lại học thêm vì lo nó 1 mình giữa 1 đống con trai dù thừa biết nó vẫn ổn mà ko có tôi; tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nó ko thích Hato và còn sử dụng cả "chiêu thức" để bắt nó đi cùng vs tôi & Hikaru khi biết điều đó; tôi hoảng loạn và gọi cả bác sĩ chuyên môn đến tận trường khi thấy nó ngất xỉu bởi vì miếng mực chiên tôi đưa cho và bế nó xuống tận phòng y tế ko-dùng-thang-máy (đợi thang máy thì thà chạy xuống còn nhanh hơn)... Đã bao giờ tôi trở nên như thế này đối với 1 người con gái chưa vậy?
- Anh ơi...Anh Jun!!!!!!
Oa...giật thót cả tim. Quên mất là Hikaru đang ở đây. Chắc vừa nãy trông tôi ngu lắm, thộn cả mặt ra, trông vẻ mặt cứ như đang ở trên mây. Tôi đúng là đang ở trên mây, ko ở trên mặt đất, mải suy nghĩ mấy vấn đề linh-tinh-mà-ko-hề-linh-tinh-chút-nào. Nếu những điều Hikaru là đúng, đúng hết chứ ko phải hầu hết, thì tôi biết đối xử thế nào với nó đây? Chẳng lẽ...cứ như bình thường?
- Anh Jun, anh nhận socola của em đi!
- Ko đc Hikaru ạ, anh đâu có thích em.
- Nhưng anh CÓ thích chị ấy đúng ko; vậy thì hãy đợi xem phản ứng của chị ấy thế nào.
- Anh đoán là con bé đó chắc chỉ cười, rồi vui mừng chúc hạnh phúc 2 chúng ta, rồi bắt đầu đăng lên facebook "Jun & Hikaru đã trở thành 1 đôi!!!", "Hãy chúc hạnh phúc cho họ!!" cho mà xem.
- Thế nên anh mới ko giả vờ nhận socola của em đúng ko? Và anh cũng đã đồng ý vs việc mình THÍCH chị ấy rồi đúng ko?
- Ờ. Nhưng ko. Anh vẫn ko rõ mình có thực sự thích hay ko. Thật là...!
- Hôm nay là ngày Giáng sinh đó! Sau đó là năm mới. 1 tháng nữa là Valentine, sau đó là Valentine trắng. Anh có cả đống thời gian để xác định tình cảm của mình mà.
- Nếu là thật thì...em...
- Anh hãy thật lòng chút đi. Đời người chỉ có 1 thôi đó!
- Em đúng là...chẳng khác gì 1 bà cụ non!
- Haha...
Hikaru đi mất. Tôi lại ngồi trên ghế đá, vắt chân sang và lại nghe nhạc, lần này là "độc thân" thực sự đây (có nên rơi nước mắt ko nhỉ?). Tôi đang đợi ai vậy? Sao tôi cứ có linh cảm là...nó sẽ đến thế nhỉ? Nó ko thể nào bỏ qua được. Nếu nó bỏ qua, chằng lẽ nó ko muốn đến? Ko muốn nhìn thấy tôi chấp nhận lời tỏ tình của Hikaru theo như âm mưu của nó? Càng ngày...nó càng trở nên khó hiểu là sao?
Ông Trời ơi...hãy cho con 1 lời gợi ý đi!
(Trời: gợi ý hả con? Gợi ý tình yêu trị giá $2000, trao bằng tiền mặt hay qua thẻ hả con?)
[Jun: Hừ, cái ông bủn xỉn! Thôi khỏi!]
Tuyết...đang rơi! 1 cơn gió khẽ lướt qua khuôn mặt qua tôi, từ đằng sau, luồn qua kẽ tóc tôi, bay thẳng về phía trước, mang theo những bông tuyết khiến tôi có thể nhìn thấy rõ "hình dáng" cơn gió uốn lượn như 1 chiếc khăn trắng. Nhưng nó giống như đang dẫn đường cho tôi. Bật dậy, tôi chạy theo hướng cơn gió tuyết mát lạnh dẫn ra ngoài đường. Cơn gió đúng là ko bình thường, như cảm tính của tôi, vì nó vẫn ko dừng lại hay tan biến; nó vẫn tiếp tục thổi, và còn nhanh hơn. Tôi thở hồng hộc chạy theo. Ôi Chúa ơi...ông Trời ơi! Từ từ thôi!
Cuối cùng cơn gió lạ kỳ cũng tan biến mất; trước cửa quán Breadupro, 1 quán ăn nổi tiếng ở con phố Sheada với món bánh nướng xốt rượu vang cực ngon và cực đắt, tôi đã ăn vài lần (con nhà VIP, đặt hàng tại nhà có người mang đến tận cửa) nhưng nó chỉ ngon nhất trong ngày Giáng sinh. Đặc điểm của nó là ngon nhưng sẽ bị say với những người tửu lượng kém...1 người ngoài hành tinh như nó thì làm sao có thể bị say vs món này, với lại nó ở đây làm gì? Ở nhà gọi ko phải thích hơn sao?
Tôi bước vào. Hơi ấm của bánh mì nướng phả vào mặt, và mùi thơm ngậy của bánh mì hoà quyện với hương rượu thơm ngon...ở đây đúng là 1 nơi lí tưởng cho 1 tối Giáng sinh lạnh. Và đúng như tôi dự đoán: nó đông nghẹt người, chắc cái hơi ấm vừa nãy có cả hơi ấm của nhiều người nữa (oẹ!). Tôi lên thẳng khu VIP và hỏi người lễ tân:
- Có 1 vị khách nào tên là Hana đến đây ăn ko hả cô?
- Hana? Có ạ thưa công tử, cô ấy trình thẻ ăn VIP và vào phòng VIP 02 rồi ạ! Công tử có dùng gì ko ạ?
- Cô Hana ấy đặt món gì?
- Suất đặc biệt Giáng sinh: Bánh mì nướng Baguett với pho mát Gouda, rượu Johnny Walker loại đặc biệt; đến cả tôi cũng hơi ngạc nhiên vì loại rượu này đặc biệt nặng, khả năng say là rất cao, nhất là khi lại là nữ...
- (cô ta có phải là nữ đâu, người ngoài hành tinh mà...)Ko sao, cho tôi 1 suất đó.
- Công tử còn muốn dùng gì nữa ko?
- Ko cần. Cảm ơn cô.
- Cảm ơn công tử đã đặt món tại Breadupro.
Tôi mở cửa vào phòng VIP 02. Có rất nhiều lò nướng và nhiều người quây lại nướng món bánh mì nóng hổi thơm phức, mỗi 1 nhóm 1 cái lò nướng. Lần đầu tiên tôi đến tận đây và...thử làm món bánh như 1 khách hàng bình thường như bao khách hàng khác (lần trước toàn đặt hàng tại nhà). Tôi nhìn xung quanh thử tìm con bé, nhưng chẳng thấy đâu. Chưa biết làm gì thì 1 cái mâm đc đem đến chỗ tôi. Bên trong là vài chiếc bánh mì nóng hừng hực với 1 chai rượu Johnny Walker mới cóong. Tôi khẽ thở dài, rồi tự nhiên cái bụng "Ục...ục...ục...!", tôi liền ôm cái mâm về 1 cái lò nướng ở trong góc có tên mình ở trên. Có mấy cô gái chạy lại và giúp tôi (chuyện, hotboy thì ở đâu cũng đc chào đón), họ nướng cho tôi những cái bánh nóng giòn và xốt với rượu rất điệu nghệ, và thậm chí còn đề nghị...đút cho tôi. Chắc là do tôi giả đò "Không biết làm thế nào nhỉ?", "Bạn ơi, làm ơn giúp tôi có đc ko?" (đây người ta gọi là "dân lành nghề"), chẳng mấy chốc cái lò nướng của tôi đã đông nghẹt những cô gái "thấy anh hotboy đẹp trai quá nên ko nỡ bỏ đi, đành phải ở lại giúp (dù lòng thì muốn đến chết luôn!)". Cứ như 1 thói quen vậy, tôi lại làm nữa rồi. Nhưng người tôi muốn tìm thấy nhất thì chẳng thấy đâu...
- Xin lỗi...có phải chai Johnny Walker ở đây đúng ko ạ? Lễ tân có nói...
Giọng nói đó...có phải như tôi nghĩ ko? Tôi bật dậy, chen quan đám con gái vừa mới cưa vài phút trước đang đon đả giúp tôi nướng bánh (thực ra là làm hết), tiến rất nhanh về phía phát ra giọng nói. Hừ...cái bọn con gái này...cái lúc cần dẹp đi hết thì lại đông thêm là sao??!? Thôi được rồi, chỉ còn 1 cách...
Tôi giơ chai Johnny Walker và hét lên:
- Ở ĐÂY!!!!!!!!!!!!
Ngay tức khắc, tôi có cảm giác mặt đất hơi rung lên, sau đó...
RẦM!!!!!!
Tất cả bọn con gái đều nhảy lên, hay nói đúng hơn là bị bật tung lên bởi 1 lực rất mạnh, giống như động đất, và tôi biết nguồn của nó ở đâu. 1 bóng đen chạy vù về phía tôi và định giật lấy chai rượu ở trên tay tôi. Tôi liền giữ cánh tay đó lại và nhìn thật rõ khuôn mặt của "bóng đen":
- Hơ...Jun đó à? Anh ở đây làm gì?
- Tôi mới phải hỏi cô câu đó đấy! Cô cho người ta leo cây vậy hả? Tưởng cô đang ốm?
- Hơ...không, ai ốm chứ...anh nhận được socola của Hikaru chưa?
- Xin lỗi cô, nhưng tôi không có thích Hikaru.
- Hơ...tôi tưởng...sao lại thế được?
- Cô đang tưởng tượng hả? Có ai bảo là tôi thích Hikaru đâu?
- Thế à? Hơ...Thế sao? Anh...không phải giấu...tôi biết mà...
- Cô cứ Hơ nọ Hơ kia là sao? Tôi bảo là không rồi mà!
- Bái bai...Hơ...
Cô ta làm sao vậy? Cứ Hơ...hay là cô ta say? Không thể...loại rượu cỏn con này mà cũng đủ làm cô ta say sao? Đúng là bất bình thường...
Ko thể để cô ta ở lại đây được
Tôi rút điện thoại ra và bấm gọi: chuAishimaBreadupro.
- Jun đấy à, có chuyện gì đấy cháu?
- Chú Aishima à, cháu có thể nhờ chú 1 việc được không ạ?
- Được thôi, cháu thì gì chả được, trừ việc bắt ta phá sản.
- Chú đừng lo, cháu chỉ nhờ chú đuổi tất cả các khách trong phòng VIP 02 trừ 1 người và cháu có được không ạ?
- À, việc đấy thì thoải mái thôi. Cô Rena, đuổi tất cả khách trong phòng VIP 02 trừ công tử Jun và người đồng hành cùng cậu ấy. Được rồi đấy, mà ta hỏi cháu nhỏ nhé: có phải đấy là 1 cô gái không?
- Chú... Vâng, đúng là 1 cô gái ạ.
- Vậy ta đoán đó chính là bạn gái của cháu đúng không? Chúc mừng nhé!
- ...Cũng không hoàn toàn ạ. Ý cháu là...cháu cũng không rõ nữa...
- Nhóc con, cháu nói gì cơ? Ôi Chúa ơi, cô gái đó là ai mà đã hớp hồn cháu đến mức độ này...ta thậm chí còn không nhận ra cháu nữa rồi!
- Thật vậy sao hả chú? Cháu chỉ thấy con bé ấy vào và đảo lộn hết cả cuộc đời cháu.
- Giờ này tháng trước cháu còn đang "tay trong tay" với mấy cô bé liền 1 lúc, vậy mà bây giờ đã chỉ tập trung suy nghĩ về 1 người...nhóc con, cháu làm ta ngạc nhiên đó!
- Con bé đó...nhưng chú ơi...cháu vẫn...
- Ôi cái thằng nhóc này, thật tội nghiệp cho cô gái đó! Thôi chào nhé!
- Chú Aishi...
Ôi, chú ấy cúp máy rồi sao. Hừ, nhưng mà chú ấy nói đúng: tôi đã thay đổi 1 cách chóng mặt, mà không thay đổi bình thường mà thay đổi 180 độ mới đáng sợ chứ. Chẳng lẽ là vì nó?
Tuyệt, bây giờ thì phòng chỉ có mỗi tôi với nó. Lôi nó ngồi xuống sofa, tôi ngồi xuống bên cạnh, cầm 1 miếng bánh và ăn. Ngon thật...cùng 1 miếng bánh nhưng mà ngồi trên sofa ăn thì chắc chắn sẽ ngon hơn, và đúng thế thật. Tôi quay sang, nó cũng đang nhóp nhép miếng bánh với cốc rượu, mặt đỏ lừ mà tôi cá 100% là vì say chứ không phải là do xấu hổ hay ngại ngùng.
- Hana, cô say đấy àh?
- Hơ...(đây là điệp khúc của những người say) Say hả? Ừ có lẽ...
Dấu 3 chấm hình như cũng là sở thích của những người say thì phải?
- Cô nói thật không đấy?
- Tôi hy vọng thế...tối Giáng sinh là phải sayyyy~! Người ta có đôi có lứa thì tôi với anh Johnny Walker cũng phải hưởng thụ Giáng sinh chứ~!
- "có đôi có lứa"? Tôi độc thân rành rành đây này!
Tôi bực mình nói. Johnny Walker gì chứ? Cô ta quay sang nhìn tôi, rất chăm chú. Đôi mắt xanh biếc lần đầu tiên nhìn thẳng vào mặt tôi, chỉ tôi mà thôi chứ không phải bất cứ ai ở bên cạnh hay ở gần tôi. Khuôn mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác, ngạc nhiên, tuy đang say, khuôn mặt đỏ lừ vì say nhưng vẫn nhìn tôi chăm chú như tìm 1 câu trả lời. Lại cái cảm giác đó...hôm ở trên tàu Pegasus, khi nó ở thật gần tôi, cái cảm giác đã điều khiển đôi tay tôi nâng lên và nhẹ nhàng vòng qua người nó, thử nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng óng của nó. Tự nhiên tôi có cảm giác...tôi muốn làm lại cái kiss đó 1 lần nữa. Tôi bị làm sao vậy...?
- Anh...một mình? Hikaru...
- Tôi không thích Hikaru.
Bừng tỉnh ra khỏi cái cảm giác kia, tôi trở lại với câu hỏi của nó. Và tôi trả lời, rất vững chắc. Đúng, tôi không hề thích Hikaru.
- Anh...đã làm Hikaru khóc à?
- Không, cô ấy chấp nhận.
- Chấp...nhận? Chấp nhận ư? Chấp nhận...?
- Chấp nhận điều đó.
- Cô ấy có buồn...không? Dĩ nhiên rồi... Anh...không nói dối cô ấy à?
- Không, tôi chẳng muốn.
- Thương cô ấy à? Rất...trong sáng, đáng yêu...không nỡ làm hại...
- Tôi không muốn lừa dối tình cảm của mình nữa.
- Tại sao...?
Lại 1 ánh mắt làm tôi mất tập trung. Cảm giác thình thịch trong tim làm tự nhiên tôi bật ra 1 câu không lường trước:
- Bởi vì tôi đã thích 1 người!
Oá...tôi vừa nói cái gì vậy?
- Thi...Thích? Ai...vậy?
- ...
Thích ai? Thích ai? Tôi đang nói gì vậy? Thích ai? Thích ai? Thích ai????!!!!
- ZzzzzzzzzzzzZzzzzZzzzzZzZZZZzzzzzzzZZzZzzzzz
Ơ...nó...đang ngủ?
Hừ...dám ngủ trong lúc tôi đang nơi chuyện sao?
Kiểu gì mà lại ngủ ngay trên người tôi thế này?
Nhưng mà...nó thật đáng yêu...thứ rượu vừa nãy bỗng nhiên nóng lên trong người tôi...từ từ, tôi chìm vào giấc ngủ...
...
Hana's POV:
Tôi đang ở trong quán ăn Breadupro, và giờ là 7h30.
Không hiểu tôi nghĩ gì mà đến đây, trong khi với tư cách quản gia của tên cậu chủ đó tôi có thể gọi đến tận nhà mà không phải tốn đến 1 xu. Mà tôi cũng chẳng thèm bánh nướng rượu đến mức phải đến tận nơi để ăn. Cái cảm giác ở nhà 1 mình thì tôi cũng không lạ gì, dù sao tôi cũng là con một và có bao giờ tin vào ma quỷ đâu mà sợ ở nhà 1 mình. Nhưng cứ 1 lúc, nghĩ đến tên cậu chủ và Hikaru là tôi lại không muốn nghĩ nữa.
Dĩ nhiên tôi không điên mà chạy đến quảng trường Shea nơi đang diễn ra 1 cuộc tỏ tình không-thể-nào-lãng-mạn-hơn mà phá đám rồi, đó là luật lệ đầu tiên của bộ luật "Bà Mối": "không bao giờ phá bĩnh 1 cuộc tỏ tình kể cả bạn có muốn đi chăng nữa!". Tôi muốn Hikaru hạnh phúc, nó thật trong sáng và đáng yêu, thật không nỡ làm hại hay trêu chọc. Người nó thích lại là cái tên chủ chẳng-ra-gì của tôi, người mà tôi không thể hiểu nổi tại sao lại có thể thu hút bọn con gái đến vậy, dù anh ta có đáng yêu, đẹp trai, dễ thương,...thật nhưng mà...1 kẻ lừa dối tình cảm người khác như anh ta đâu có xứng được nhiều người thích đến vậy! Dù vậy, vì luật lệ thứ hai mà tôi không thể nào quên: "luôn luôn ủng hộ 1 tình yêu chân chính!" nên tôi sẵn sàng giúp đỡ em ấy "tình cờ" gặp tên cậu chủ tại quảng trường Shea. Nhưng chính vì họ ở quảng trường Shea, nơi mà có cái tên đã được tôi viết ở ngay chính giữa kế hoạch đi chơi Giáng sinh của tôi nên tôi thật sự chẳng có chỗ nào mà đi chơi trong cái ngày Giáng sinh tuyệt đẹp này.
Đi trên đường, tôi đội 1 cái khăn to xùm xụp che đến hơn nửa khuôn mặt, vừa đi vừa suy nghĩ mấy chuyện mông lung. Nhưng không hiểu sao nghĩ chuyện gì cũng quay trở lại chuyện Hikaru với tên cậu chủ đang tỏ tình với nhau. Cái đầu cực sáng tạo của tôi bộc lộ tài năng tiềm ẩn không-hề-đúng-lúc-chút-nào khi tưởng tượng ra vô số cảnh 2 người đó "tay trong tay", "sát cánh bên nhau", "lá lành đùm lá rách",...và thậm chí là xxxx. Bỗng nhiên 1 cái cảm giác khó hiểu dấy lên trong lòng tôi. Tên cậu chủ đã xxxx, mà không, kiss tôi, và tôi dám chắc đó là nụ hôn đầu của tôi, và tôi cũng dám chắc không kém là điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến hắn ta cả, dù sao cũng chỉ là nụ hôn thứ n+1 trong vô số những nụ hôn khác. Khéo khi bây giờ hắn đang hôn thắm thiết với Hikaru chứ.
Hắn cũng đã từng nhảy với tôi, dù là step dance đến gần phá vỡ sàn tàu; cũng đã đánh thắng Ruka dù mục tiêu cực vớ vẩn là cưa đổ được tôi. Nhưng khi hắn nói tôi "rất quan trọng" tôi đã cảm thấy vui. Khi 2 đứa bị nhốt trong phòng kín, hắn "nhìn thấy", lại giữ tôi lại khi tôi chuẩn bị trèo ra ngoài nữa & kết cục là ôm tôi, làm tôi mất đà ngã vào người hắn. Nhưng không phải trống ngực tôi đã đập thình thịch đến ù cả tai mỗi khi nghĩ đến chuyện đó sao, đến bây giờ vẫn thấy. Gần đây, tôi càng cảm thấy hắn đẹp trai hơn, sau lại 1 lần nữa ngã khi hắn đòi miếng socola yêu quý của tôi. Mới chiều nay, tôi bị ngộ độc mà ngất xỉu, hắn ta đã lo cho tôi đến mức độ mang tôi xuống tận phòng y tế, còn gọi cả bác sĩ riêng nữa. Và hắn chấp nhận đi chơi chỉ với 1 lời mời của tôi, trong khi những bọn con gái kia thì có năn nỉ gãy lưỡi cũng chỉ nhận được cái lắc đầu của hắn. Có phải với hắn, tôi quan trọng lắm không?
Nhưng hắn sắp trở thành bạn trai của Hikaru, chỉ hy vọng hắn đừng lừa dối tình cảm nữa, cả những cô gái xung quanh và chính bản thân hắn.
Cái hình ảnh 2 người đó nắm tay nhau như đang ám ảnh tôi, chực xuất hiện bất cứ lúc nào hù tôi đến chết khiếp. Tôi lắc lắc đầu nguầy nguậy, như muốn xua bằng được cái hình ảnh đáng ghét ấy ra khỏi đầu. Mà tôi cũng không hiểu tại sao lại đáng ghét nữa. Đúng như lẽ thường, đáng lí ra tôi phải đang mỉm cười sung sướng vì đã ghép thêm được 1 cặp đôi hạnh phúc nữa chứ nhỉ? Nhưng lần đầu tiên...1 trong 2 đối tượng lại có nhiều kỉ niệm với tôi thế này. Đã từ khi nào Jun, hay là tên cậu chủ, có nhiều kỉ niệm với tôi thế này? Tôi đến không thể điều khiển nổi mớ cảm xúc hỗn độn trong đầu mình nữa. Một cái là vui vẻ vì 1 cặp đôi hạnh phúc đã thành đôi. Một cái là man mác buồn 1 điều gì đó tôi không thể hiểu nổi. Một cái là cô đơn khi phải thưởng thức ngày Giáng sinh tuyệt đẹp chỉ có 1 mình.
Nếu như tôi không thực hiện âm mưu đó...phải chăng bây giờ tôi với hắn đang đi trên con đường này, đang cãi nhau hoặc có thể đơn giản ngắm những bông tuyết trắng muốt rơi xuống xung quanh. Thưởng thức không khí mùa đông với 1 người khác sẽ tốt hơn rất nhiều ở 1 mình, tôi biết điều đó hơn ai hết. Phải chăng trong đống tình cảm lộn xộn chen lấn lẫn nhau trong lòng tôi, còn có một cái nữa: là hối hận sao?
Tôi nhìn cái biển quán ăn. Ngán ngẩm, tôi định bỏ qua, tìm xem có thấy quán ramen nào còn mở không đi ăn giết thời gian. Nhưng cái áp phích giữ tôi ở lại khi có dòng chữ này đập vào mắt tôi:
"Bánh mì nướng xốt rượu vang - sản phẩm đặc biệt ngày Giáng sinh, khuyến cáo chỉ dành cho người tửu lượng tốt: hãy thoả sức uống và quên đi mọi nỗi buồn của năm trước!"
Có phải cái này là quá hợp với 2 đứa đang vừa vui, vừa buồn, vừa cô đơn, vừa hối hận như tôi không? Tôi không chần chừ bước ngay vào và đặt phòng.
1 tiếng sau, cảm thấy đầu óc choáng váng. Lờ mờ thấy 1 tên tóc vàng...y hệt như hắn vậy! Nhưng hắn thì làm gì ở đây? Chẳng gì cả! Chắc tôi nhìn nhầm...
3 tiếng sau, cảm thấy rất tỉnh táo, dù cơn đau đầu vẫn âm ỉ trong đầu, tôi tỉnh dậy trên một chiếc ghế sofa. 10h, vẫn sớm lắm. Hôm nay là Giáng sinh cơ mà. Tôi chắc đã say, say thật, cái khoảng thời gian say thì đúng là không biết trời đất là gì luôn, thậm chí tôi phải nói thật là tôi không nhớ dù chỉ là 1 mống kí ức về 2-3 tiếng vừa qua. Nhưng chắc chắn 1 điều: tôi không mặc cái áo khoác này đi. Và tôi đang nói đến cái áo khoác lông màu đen 100% cashmere - hàng hiệu đắt tiền đấy! - được đắp lên người tôi.
- Cô tỉnh rồi à?
Một giọng nói mà có chết tôi cũng không thể quên được; tôi quay ngoắt lại đến gần 180 độ, mắt mở to, tưởng như đánh rơi bộp cái cằm xuống đất khi...tên cậu chủ đang đứng lù lù ở ngoài cửa vừa mới bước vào. Và trông bộ dạng của hắn, tôi có thể đoán được ngay: chủ nhân của cái áo lông đen vừa nãy và hắn đã đến đây từ lúc nào. Nhưng tại sao...Hikaru không đi cùng hắn? Chẳng lẽ hắn tỏ tình và bị con bé đá, đến đây xả nỗi buồn? Mà không, con bé ấy đi tỏ tình cơ mà, nếu vậy sao tên này ở đây mà không vui vẻ bên cạnh người yêu ngày Giáng sinh? Máu lạnh quá, nỡ để người yêu về nhà trong ngày Giáng sinh thế này sao?
Tôi liền hỏi ngay:
- Hikaru đâu rồi?
Hắn ta có vẻ hơi khó chịu 1 chút, rồi trả lời:
- Về rồi. Cô cứ làm như nó đi chơi với tôi không bằng!
Không phải vậy chắc? Chả lẽ bây giờ các cặp đôi không còn đi chơi với nhau nữa?
- Dĩ nhiên! Vậy...thế nào?
- Thế nào là sao?
Anh ta hỏi lại. Ơ hay, tôi đang hỏi về vụ anh ta với Hikaru mà. Nhưng mà anh ta cứ lườm lườm tôi như cái vụ đó có liên quan trực tiếp đến tôi không bằng. Có liên quan không nhỉ...ngoài việc tôi cho hắn leo cây và để Hikaru "tình cờ" bắt gặp hắn thì...ơ, hắn vẫn còn giận sao?
- Thì cái vụ...Hikaru đó!
- Hikaru hả? Nếu cô nói đến vụ tỏ tình, tôi nói rồi, tôi không thích nó! Từ chối rồi!
Anh ta có vẻ bực, đúng không nhỉ? Nhưng mà anh ta nói với tôi lúc nào? "Tôi nói rồi" là sao?
- Anh nói với tôi lúc nào mà bảo là rồi?
- Lúc...nãy đấy thôi!
- Lúc nãy ư, anh có nói gì đâu, tôi còn chẳng nhớ là có gặp anh nữa là!
Oa, có phải anh ta vừa suýt ngất không? Có chuyện gì xảy ra trong lúc tôi say chăng? Hoặc anh ta nói cái gì đó...tôi cũng có thể nói cái gì đó...ặc, không biết có nói cái gì linh tinh không, lại hiểu lầm thì chết. Mà anh ta có vẻ nhẹ nhõm, chắc chỉ có anh ta lỡ mồm thôi!
- Phù, may quá, cứ tưởng cô nghe thấy hết!
- Tôi nghe thấy hết mà!
- WHAT????!!!!!!
- Đùa thôi mà! Anh nói cái gì lúc nãy thế, nói lại có được không?
- Có nói gì đâu, thôi cô quên đi!
- Cái gì? Nói đi! Hay là...cái gì đó bí mật? Để tôi đi xem camera xem anh nói gì...
- Không không không! No no no no no!!!!!
- Anh giấu cái gì chứ, tôi là quản gia của anh mà!
- Không...
Nhìn mặt anh ta tôi có cảm giác: chính vì tôi là quản gia của anh ta nên tôi mới không được xem. Hừ, để xem!
Mà bây giờ là mấy giờ nhỉ...10h10...ờ...
CÁI GÌ CƠ?????!!!!! MƯỜI GIỜ MƯỜI????!!!!!
Chết rồi...! Muộn mất, 10h15 đã bắt đầu rồi, thế này thì sao mà kịp nổi! À từ từ đã...
- Jun!!!! Anh có mang tiền theo không?
- Có...thì sao?
Lạy Chúa...biết thế tôi mang tiền nhiều hơn...hy vọng anh ta rủ lòng từ bi cho mình...
- Anh có thể...bắt cho tôi 1 chiếc taxi đến quảng trường Shea được không? NGAY BÂY GIỜ!!!!!!
Mặt anh ta ngây ra, rồi hỏi lại:
- Để làm gì?
- Cái này...đến nơi tôi sẽ giải thích! Làm ơn mau lên!!!
- Nhưng mà...
- Đi thôi!!!!!!!!!!
Tôi kéo hắn ta chạy phăng ra ngoài đường, nhảy vèo lên chiếc taxi ngay bên ngoài. 7 phút sau mới đến được nơi. Tôi vội nhảy xuống, để lại tên Jun chắc là đang ngớ người ra khi bác tài xế chìa tay đòi tiền xe. Rồi hắn ta cũng chạy theo tôi luôn, miệng lầm bầm mấy câu kiểu như "Cô liệu mà ra ít bài tập đi, vì lần này cô nợ tôi 1 lần!!!". Đúng là cái tên bủn xỉn, thôi kệ nó. Đến nơi rồi!
Hắn dừng lại, thở hổn hển vì phải chạy, rồi hỏi ngay:
- Đến đây làm gì?
- Tí nữa Miki sẽ tỏ tình với Hato đó!
- Thật á? Sao nó không bảo với tôi?
- Anh cứ làm như nó biết con bé sẽ tỏ tình với nó ý! Chỉ có tôi biết thôi!
Tỏ tình đêm Giáng sinh luôn lãng mạn hạng nhất, được chấp nhận thì còn gì bằng!
- Vậy thì...ta đến đây để...?
- Để xem, ngốc ạ! Thế nếu không thì làm gì?
- Tôi quay phim có được không?
Sặc! Định tống tiền người ta sao? Hyuuga cũng từng doạ tôi chết khiếp bằng bức ảnh kiss đáng xấu hổ đó. Đúng là 2 người này...thật là đen tối!
Cộp!
Tiếng giày...Miki đến rồi!
...
Oke, chính tôi cũng không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.
Vâng, lúc 10h20, muộn giờ hẹn 5 phút, Miki xuất hiện. 1 phút sau, Hato đến. Dự định sẽ là 1 cuộc tỏ tình mùi mẫn mà kết thúc = 2 người đó "tay trong tay" đi về, và tôi đoán là Hato không thể nào để người yêu của mình trở về nhà 1 mình trên taxi. Thế mà mọi chuyện ngược lại hoàn toàn; thế mới nói cuộc đời lúc nào chả lắm điều diệu kỳ, rằng mọi chuyện không thể nào hoàn-hảo-tới-từng-mi-li-mét như trong những câu chuyện tiểu thuyết lãng mạn có thể đọc được chỉ bằng 1 từ khoá search trên Google. Thậm chí, phải nói là chệch đi theo 1 cái hướng ngốc-xít-đến-đáng-ngạc-nhiên khi ta xem lại kĩ càng nội dung của cuộc nói chuyện đó.
Biết thế, trước cuộc nói chuyện này tôi đã không dành khoảng 1 tiếng đồng hồ để phân tích cho nó nghe những tình-huống-tệ-nhất-có-thể khi tỏ tình với Hato. Haizzz...có ai ngờ là 1 cô bé đáng yêu, lạc quan, yêu đời,...và nhất là TỰ TIN lại có thể thay đổi đến...170 độ trước mối tình đầu mang tên Hato đâu cơ chứ. Hỏng hết cả kế hoạch rồi!
Để tôi kể cho mọi người nghe cái "cuộc nói chuyện" đó:
10h21, Hato đến. Trông rất điển trai với áo trắng, quần jeans xanh và khăn len màu xám - đúng hotboy chính hiệu, mái tóc vàng hơi bị xù lên bởi gió đông thổi vun vút xung quanh. Miki cũng dễ thương không kém: áo len đen hở vai, váy ngắn đỏ & tất đen dài, khăn đỏ với mũ đỏ chùm bông nhỏ xinh ở trên đầu. Chuyện, không thể nào không dễ thương, stylist là tôi mà lị! Hato cũng chẳng phải là ngoại lệ, có thể nhìn thấy hai má cậu ta hơi đo đỏ lên khi nhận ra Miki. Co bé có vẻ *rất* ngượng khi Hato nhìn mình, chắc là đã *rất* cố gắng để gọi cậu ấy trở về thực tại:
- H...Hato!
- Ơ...à...
Cậu ta bừng tỉnh và ú ớ vài câu - cặp này đúng là đáng yêu quá cỡ. Tôi thề rằng lúc đó tôi không thế nào ngờ tới chuỗi sự việc xảy ra tiếp theo, mà theo tôi là nằm hoàn toàn ngoài khả năng phán đoán của mình.
Miki tiếp tục:
- Hato, tớ...tớ có chuyện muốn nói với cậu...!
- Chuyện gì vậy?
- Ừm...tớ...tớ...
Hato đã trở về hiện thực, nhưng vẫn đang ngắm nhìn cô bạn bé nhỏ đứng ở trước mặt mình cố lấy hết can đảm để làm theo kế hoạch đã vạch sẵn. Tôi biết là nó có khả năng mất hết dũng khí thường ngày trước mặt nửa-kia-của-nó nên đã viết sẵn cho nó cả 1 bản kịch bản dài ngoằng để nó học thuộc trước ngày Giáng sinh, và vô tình viết thêm cả 1 đoạn tình-huống-tệ-nhất nữa. Sao tôi có cảm giác tội lỗi thế nhỉ?
Cái chuỗi-sự-việc tệ hại tôi nói ở trên chưa xảy ra đâu. Ít nhất là cái điều ngốc-xít-đến-đáng-ngạc-nhiên vẫn chưa xảy ra. Và đến giờ thì kế hoạch vẫn đang đi đúng hướng. CHƯA bị chệch đi thôi.
Miki tiếp tục, đã đỡ lắp bắp hơn trước:
- Tớ muốn nói là...từ cái hôm mà cậu đưa tớ đi ăn takoyaki ở hội chợ đêm Shinagawa, tớ đã...tớ đã...
À, về cái chuyện hội chợ đêm, tôi sẽ kể sau nhé!
Hato vẫn không nói gì, nhìn chằm chằm vào cô bạn như đợi chờ câu nói tiếp theo của Miki:
- ...tớ biết cậu không thích mấy cô gái lại gần cậu chỉ vì cậu là hotboy lắm tiền & đẹp trai, và cậu làm bạn với tớ vì điều đó...nhưng rất xin lỗi cậu...tớ...
Tôi có viết đoạn này trong kịch bản không ý nhỉ?
- ...tớ đã...
- Cậu đã thích tớ đúng không?
Hato đang im bặt bỗng nhiên nói ra 1 câu làm tôi suýt thót cả tim, còn Miki thì có thể nhìn thấy tim nhảy hẳn ra ngoài. Woa...cái việc Hato nói câu đấy là 1 trong những việc ngoài tầm dự đoán của tôi đấy nhé! Hơi sờ sợ...sao tôi có cảm giác xấu về chuyện này thế nhỉ?
Trong bản kịch bản của tôi, ở mục "Tình huống tệ nhất" có ghi như sau: "Nếu người cậu thích chỉ coi cậu là bạn, cậu có 2 lựa chọn. Quyết tâm tỏ tình đến cùng mặc cho sự từ chối của tên đó và có đến 80% 2 người sẽ không còn là bạn như xưa, hoặc quyết tâm nén tình cảm đó trong lòng và trở thành người bạn thân mãi-mãi-không-bao-giờ-thay-đổi của người đó."
Và theo như tính cách thay đổi 170 độ của Miki, tôi có 1 dự cảm không hề lành 1 chút nào...
Miki im bặt trước lời nói đó, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang cúi gằm của Hato. Tôi có cảm giác tôi đã nhìn thấy 1 dòng nước mắt khẽ tuôn rơi trên khuôn mặt bầu bĩnh hay cười đó, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô ấy lại lau hết đi như dòng nước mắt đó chưa hề tồn tại vậy. Đôi mắt kiên định như đã tìm được giải pháp thích hợp - dù theo tôi chẳng thích hợp 1 chút nào. Đôi môi khẽ nhếch lên, rồi cười thành tiếng. Cười thật. Cười như trước mặt mình là 1 clip hài nổi tiếng với vài tỉ lượt xem trên Youtube. Cười như cái kiểu...bạn chẳng còn gì để làm nữa ngoài việc cười, nếu không cười...thì chẳng lẽ lại khóc? Thế còn thảm hơn...Đó là điều tôi đọc được từ điệu cười đó. Hato ngẩng mặt lên, nhìn Miki không nói 1 tiếng nào, khuôn mặt lộ tõ vẻ ngạc nhiên. Còn Miki thì sau khi cười xong thì nói với giọng...châm chọc:
- Cậu thực sự nghĩ mình đang tỏ tình với cậu đúng không? Đúng không?
- Ơ...vậy cậu...
- Ya~y! Cậu bị lừa rồi! Ngốc ạ, tớ chỉ thử xem thế nào thôi mà trông mặt cậu cứ đần ra như thằng ngốc vậy!
- ...
- Hê...làm sao tớ lại thích cậu được! Tớ là BẠN THÂN của cậu cơ mà!
- ...có nghĩa là, cậu không hề thích tớ đúng không?
- ...Dĩ nhiên rồi, bạn tốt ạ!
- Trò đùa được lắm, biết thế tớ nhận lời luôn cho xong!
- ...Cần gì chứ, tụi mình là bạn mà!
- Ờ...vậy cậu gọi mình ra đây để...gài bẫy mình à? Rất thành công đó!
- Ha, đương nhiên là không rồi! Cầm lấy nè, bánh ngọt mua ở cửa hàng Appetike trên đường Nawashi đó, hàng hiếm hẳn hoi!
- Quà Giáng sinh à?
- Quà tớ đâu? Đừng nói là cậu đi tay không...
- Hơ...bạn tốt của tớ...Tớ chính là quà nè!
- Cậu đúng là...
Và ở trên là đoạn hội thoại ngốc-xít-cực-độ mà tôi nhắc đến. Và đây cũng là đoạn mà cái "cuộc nói chuyện" này chệch hướng đến gần 45 độ ra khỏi kế hoạch ban đầu. Và tôi cũng cược rằng tôi đã gần ngất đi khi nghe xong cái cuộc hội thoại rất chi là "BFF" của 2 con người mà đáng lẽ ra phải thành đôi lứa trong cái ngày Giáng sinh này.
Không thể hiểu nổi tại sao trong 2 lựa chọn, Miki lại chọn cái này!
Hato vẫy tay chào Miki, cô bé chạy ra bắt taxi. Hức, đàn ông gì mà chẳng ga lăng gì cả! Tôi đang định chạy theo Miki thì thấy Hato không đi luôn mà đứng im như chưa muốn về, cầm trên tay hộp socola mà tôi cá đến 100% là handmade, vì teacher không ai khác chính là tôi mà. Cậu ta nhìn chằm chằm hộp socola, không biết có đoán ra được nguồn gốc thực sự của nó không nhỉ? Rồi cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía cái taxi chở Miki đang đi xa dần, đôi mắt như giấu đi 1 nỗi buồn sâu thẳm. Rồi thở dài, và quay người bước đi.
Nếu đúng như là tôi dự đoán, thì vụ này chắc phải cần đến sự trợ giúp của Jun rồi. Tôi cũng phải chuẩn bị sẵn điện thoại + tinh thần để an ủi cô bạn đáng yêu hay cười đang-bị-thất-tình nữa.
Còn tên Jun thì ngồi bên cạnh, mặt vẻ chán chường. Tôi hỏi:
- Jun, có việc này anh làm giúp tôi có được không?
Để xem cái cặp đôi này có đến được với nhau hay không!
...
- CHÚC MỪNG NĂM MỚI MỌI NGƯỜI!!!!!!!!
Tôi hét lên khi thấy bọn Shin, Yuri, Hyuuga, Shiho, Hato, Miki đến. Nhân ngày năm mới, tôi đã tổ chức 1 bữa tiệc năm mới tại nhà, hay chính là biệt thự của Jun. Tên đó có vẻ thoải mái khi tôi không mời Hikaru, vì con bé đang bị ốm nằm bẹp tại nhà. Thực ra tôi biết nó vẫn khoẻ như vâm, nhưng...bạn biết đó, nhớ hôm Giáng sinh không? Tên cậu chủ của tôi đã từ chối thẳng thừng nó. Nếu vậy chắc tôi không phải sang xin việc ở chỗ Hyuuga đâu nhỉ? Haizzz...không biết đến bao giờ tên đó mới có tình yêu chân thật nhỉ? Nếu cái con bé đó có nhờ tôi như Hikaru, thì tôi sẽ tránh ngày Giáng sinh ra, không thì lại hối hận như lần trước vì chẳng có ai đi cùng. Nhưng cũng có thể tôi sẽ không giúp đỡ nữa đâu. Tôi chẳng thấy thích tẹo nào. Nói chung là tội nghiệp con bé!
Bữa tiệc này còn có thêm 1 mục đích nữa cơ: đó là dò hỏi tín hiệu từ cái cặp đôi ngốc-xít-nhất-trần-đời đêm Giáng sinh, Hato & Miki. Và có vẻ đúng là họ, không phải chúng tôi nhầm với người khác vì dù vẫn đối xử với nhau như bình thường nhưng rõ ràng là có sự khó xử, như khi họ chẳng may chạm tay nhau hay đứng gần quá thì lại đẩy nhau tít ra xa. Tội nghiệp thật! Nhưng không sao, thật may là với điều kiện được giảm bài tập 50% tên Jun đã đồng ý thám thính cho tôi bên phía Hato. Còn về phía Miki thì đương nhiên, còn ai khác nữa ngoài tôi?
Ở trong vườn:
- Cậu nói cái gì cơ???!!! Trong 2 phương án cậu lại chọn cái thứ 2 sao??!!
- Xin lỗi, nhưng mà...
Chẹp, đừng hỏi tại sao tôi phải giả vờ như tôi không hề biết chút gì về cái cuộc tỏ tình "ngốc-xít-đến-phát-nản" đó. Bây giờ Miki đang sụt sịt rồi đây, lại còn cúi gằm mặt nữa, thế mà vừa nãy thì ngược lại 170 độ mới sợ chứ! Nhưng mà không được, tôi phải tìm mọi cách để thay đổi nó trở về "nguyên hình" mới được!
- Nhưng mà sao?
- Khi mà tớ tỏ tình, thực ra là chưa kịp nói thì cậu ấy đã đoán ra luôn, tớ có cảm giác...cậu ấy đang thất vọng vì tớ.
- Thất vọng?
- Rằng tớ cũng chẳng khác gì bọn con gái khác, cứ ở gần cậu là thích cậu, và lợi dụng điều đó để có được tình cảm của tớ. Thà rằng tớ làm bạn với cậu ấy...còn hơn, cứ như vậy, mãi mãi không thay đổi...còn hơn Hana à...
Lần đầu tiên, ở trên khuôn mặt vốn dĩ sáng bừng sức sống của Miki là 1 nụ cười nhạt. Rằng sự tràn đầy sức sống của cậu ấy khi đến đây chỉ là cái mặt nạ cậu ấy đeo lên, đằng sau đó là 1 nỗi buồn sâu thăm thẳm. Tại sao? Miki, tại sao cậu lại phải làm khổ mình như vậy? Cậu chỉ cần nói hết ra thôi, có lẽ bây giờ cậu sẽ không phải cố dựng lên 1 nụ cười giả tạo đến mức này.
- Cậu thực sự nghĩ mình sẽ kìm nén được nó cho đến hết đời hay sao?
- Chắc chắn!
- Nếu Hato có người yêu thì sao?
- Tớ sẽ chúc mừng cậu ấy!
- Nếu cậu ấy kết hôn và buộc phải cắt liên lạc với cậu?
- ...Tớ sẽ chịu được thôi!
- Cậu đừng cố nữa! Nói thật ra đi!
- Tớ hoàn toàn ổn mà!
Tôi sắp phát điên lên rồi đây. Khuôn mặt cậu, đôi mắt cậu, cả cái nụ cười kia nữa...tất cả đều thể hiện rằng cậu không hề ổn chút nào Miki!
- Cậu hãy đối mặt đi!
- Làm sao?
- Cậu sẽ không chịu được đâu!
- Cậu không phải là tớ!
- Cậu sẽ chết mất!
- Cũng không sao đâu!
- Đừng có nói như thế nữa!
- Ừ!
Bốp!
Oke, giờ thì tôi điên lên thật rồi!
Tôi vừa giơ tay lên và tát ngay vào mặt Miki. Cậu ấy trơ ra nhìn tôi. Tôi nhìn lại, có cảm giác tôi không thể kiểm soát được mình nữa:
- Nếu Hato là người đã biến cậu trở nên nhu nhược thế này, thì tớ sẽ cho cậu ta 1 trận!
- Không!
Ngay khi tôi vừa quay đi, Miki đã dùng cả 2 tay giữ tôi lại. Giọng cậu ấy nghẹn đi:
- Đừng...tớ van xin cậu, đừng nói cho cậu ấy biết...
Và cậu ấy khóc. Khóc thành tiếng. Khóc như cái nỗi buồn trong người cậu ấy bị vỡ thành từng mảnh. Tôi cúi xuống nhìn cô bạn đang cố lau đi những giọt nước mắt đang tuôn trào:
- Cậu...đã thích cậu ấy đến thế này sao?
Cậu ấy không ngẩng lên, giọng như lạc đi trong tiếng khóc:
- ...tại sao hả Hana, tại sao mình lại thích cậu ấy đến thế?...tại sao cậu ấy không thể nhìn mình như 1 người con gái? Tại sao mình chỉ là 1 con bạn, 1 cạ cứng chơi game, 1 kỳ phùng địch thủ với cậu ấy...mà chưa bao giờ là 1 người con gái hẳn hoi?
- Nếu vậy, hãy để cậu ấy nhìn cậu như 1 người con gái.
Xin lỗi, nhưng cái câu trên không phải tôi nói, mà là của 1 người bỗng nhiên xuất hiện ở cửa vườn: Shiho. Miki ngẩng lên, còn tôi quay đầu lại. Shiho, khuôn mặt gần như vô cảm xúc, bước lại gần và nói:
- Hãy tỏ tình với cậu ấy và để cậu ấy biết cậu là 1 người con gái và cậu thích cậu ấy.
...
Jun's POV:
Chẹp...không biết đây có phải năm mới hay tận cùng Trái đất không nữa?
Năm mới, đi ra ngoài thì thấy ai cũng mắt sáng chớp chớp: người lớn thì hửng đi nhận tiền thưởng ngày tết, chuẩn bị sẵn quà cáp để "đến thăm" nhà sếp; trẻ con thì tí tởn đi mua lợn, ống đựng tiền để nhận "lì xì", sẵn sàng "những câu chúc hay nhất".
Thế mà ở đây, tôi có cảm tưởng như thế chiến lần thứ 3 sắp bùng nổ vậy. Có 3 tên, thì 1 tên mặt mũi hắc ám như vừa ăn phải ớt, quyết tâm trả thù bốc lên tận đỉnh đầu, đang ngồi co ro trong góc loạt xoạt viết lách cái gì đó; 1 tên thì mặt cúi gằm, lại gần thì được tặng 1 cái lườm cháy cả mặt, cả người toả ra...không khí u ám; 1 tên còn lại thì chẳng khác gì từ Nam cực trở về, lại gần đóng băng luôn.
Thế mà đây, cái con bé đó bảo tôi là: đi "thám thính" Hato.
Dĩ nhiên, 1 thám tử chuyên nghiệp bằng cấp GÀ như tôi thì chuyện này là quá đơn giản. Nhưng ta đừng quên đến mục tiêu của tôi: 1 trong 3 quả bom nổ chậm nói trên. Hơ...hôm trước có vẻ tên đó đã từ chối thẳng thừng con bạn của nó, mà thực ra là chặn ngay họng, sau đó thì con bé đó giả vờ như tất cả chỉ là 1 trò đùa. Thật là...
...ngốc xít hết cỡ!
Tôi tiến lại chỗ cái thằng đang toả ra không khí hắc ám đang ngồi trên ghế đá. Vừa nãy bị tặng cho mấy cái lườm cháy cả mặt, lần này tôi đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi. Hắn ngẩng lên. Tôi nói:
- M (Mày) bị làm sao thế hả? Năm mới mà mặt mũi bí xị như thế giới sắp huỷ diệt là sao?
Hắn vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt "tên lửa" như có ý "Biết mặt mũi tao bí xị sao mày còn hỏi?". Tôi lườm lại hắn. Hắn trả lời:
- T (Tao) bị đá mày ạ!
Ặc! Tôi suýt ngất xỉu khi nghe thấy nó nói. Ấy chết, không được để nó biết là mình nghe trộm cuộc nói chuyện của bọn nó không thì tàn đời mất. Tôi giả vờ, mắt mở to, cằm rơi xuống:
- M? Bị đá? Ngạc nhiên quá đó! Ai vậy?
- T.
Ặc! Nó tự đá chính mình? Thế là sao dzậy? Chẹp...nó nói thế đố ai hiểu nổi! Làm bộ mặt đưa đám như thằng thất tình, hỏi thì bảo là nó bị đá, bởi ai thì nó bảo là nó. Chẳng thể hiểu nổi những người thất tình nữa!
Tôi lại hỏi tiếp, chỉ thế này thôi thì chưa biết được gì cả:
- M yêu chính mình à?
- Điên à! T không đùa đâu!
Khiếp đảm! Ê cưng bình tĩnh chút nào, năm mới mà cứ làm như chiến tranh không bằng!
- M cứ bình tĩnh. T chỉ hỏi thôi mà! M nói thế thì ai hiểu được chứ!
- Hừ.
- (đây là ác quỷ sao dzậy?)Thôi được rồi, M giải thích đi!
- Sao T phải làm vậy?
- "Bạch mã hoàng tử", M mà đến trường như thế này... (liếc)
- M...thôi được...
......
Tôi bước ra khỏi vườn. Việc đầu tiên tôi làm là...thở ra. Ngoài đó đúng là áp lực thật, đến cả thở cũng khó nữa, cái bọn này khi tức lên thì đúng là ác mộng của thế giới, khéo có ngày thế giới thật sự bị "huỷ diệt" bởi chúng nó mất. Lúc đó phải...hợp tác với bọn nó mới được! Tôi đi ra vườn sau để tìm con nhỏ quản gia. Đúng là cái cặp đôi này rắc rối thật mà! Nghe câu chuyện của thằng Hato mà thấy hơi tội cho cô người yêu cũ của nó. Tội cho cả thằng đó nữa. Thế mới bảo giàu có, đẹp trai, quyền lực,...không những không phải là 1 cái tội mà là 1 cái gánh nặng đối với tình yêu.
Vừa lúc đó, con bé đó cũng chạy vào.
- Anh tìm được gì rồi?
- Cô sẽ không tin nổi đâu. Còn cô thì sao?
- Đừng có lo, đủ cả. Tôi còn phát hiện ra được 1 số điều nữa cơ. Anh nói trước đi!
- Hato có 1 người yêu cũ. 2 người yêu nhau. Nhưng bố mẹ Hato không cho phép. Thế là đuổi việc nhà bố mẹ cô ấy. Không có tác dụng nên họ cho người giết cô ta. Hato đã cố ngăn cản nhưng bị chính mẹ mình lừa đánh thuốc mê nên đã không kịp. Từ ngày đấy cậu ấy thề rằng sẽ không bao giờ yêu bất cứ ai nữa.
- Đúng là...1 lời thề vớ vẩn! Bố mẹ cậu ta cũng thật là xấu nữa. Chỉ vì cần người thừa kế mà làm vậy sao? Đúng là con người đã thay đổi rồi...
- Cô cũng là con người đó!
- Anh có thể không bắt bẻ tôi từng chữ một có được không? Vậy Hato có thích Miki không?
- Cô nghĩ là có hay không?
- Anh đang đánh đố tôi đây à?
- Tôi...không biết!
- (xỉu!) Thế mà cũng nói!
- Nhưng ta sẽ biết nhanh thôi. Sắp đến ngày Valentine rồi. Còn hôm nay...thì ăn mừng năm mới đi đã! Cô đi chuẩn bị tiệc đi!
Tôi quay người bước đi. Chắc con bé ấy đang đấm đá loạn lên sau lưng tôi cho mà xem. Không sao. Tôi không biết chắc về tình cảm của Hato, nhưng mà có 1 điều tôi chắc chắn là: 14/2 năm nay mọi chuyện sẽ rõ ràng hết thôi.
Kể cả...tình cảm của tôi với con nhỏ đó nữa...
...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top