Chương 3: Tan thành mây khói (2)
Nhìn sắc mặt dần trở nên tái nhợt của nàng, hắn càng ngày càng cười vui vẻ, nhưng chỉ cười, rồi sau đó đi lướt qua.
Nàng không biết, những thứ này với hắn mà nói chỉ là để điều chỉnh cho cuộc sống bớt nhàm chán thôi!
Huyết vương, nàng biết, người hút máu người! Không, thật ra là quỷ giống lời đồn đại! Mỗi lần đến ngày trăng tròn hắn sẽ hút máu người thật sao?!
Tuyết Cơ nghĩ đến đây, mặt có chút thất thần, đó là chuyện bao nhiêu năm trước rồi? Nàng cũng không nhớ rõ, chỉ biết là, một lần này, bởi vì hắn, nàng dựa vào quầy hàng chạy trốn, lúc đi không quên lấy mấy cái bánh bao.
Sau đó, nàng bắt đầu hỏi thăm tin tức về Phong Huyết Lân, cuối cùng trở thành thủ hạ của hắn! Không ai biết nàng đã chịu bao nhiêu khổ cực! Tất cả những thứ đó, đều là vì niềm tin mà cố gắng chống đỡ!
Đều nói nhật cửu sinh tình*! Ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, nhìn từng chuyện từng chuyện phát sinh trên người hắn, tuy lúc đầu còn có chút e ngại, nhưng hiện tại, nàng thật thích hắn! Không, nàng thương hắn từ rất lâu rồi!
(*)Nhật cửu sinh tình: lâu ngày sinh ra tình cảm
Nhưng mà! Vì sao! Tại sao Cổ Nhược Phong lại xuất hiện?!
Tuyết Cơ không cam lòng nhìn chằm chằm Cổ Nhược Phong, nàng thật sự không cam lòng!
Bởi vì Cổ Nhược Phong xuất hiện, đã đánh vỡ ảo tưởng cuối cùng của nàng! Nếu không có Cổ Nhược Phong, nàng sẽ luôn nói với bản thân, hắn không có người trong lòng, người khác cũng không thích hắn! Ít ra nàng vẫn còn có cơ hội!
Những năm gần đây, nữ tử bồi bên người hắn, ngoài trừ vài ma ma chỉ biết khi dễ hắn, cũng chỉ có nàng! Nữ tử có thể tới gần bên người hắn cũng chỉ có nàng! Cho dù hắn chưa bao giờ liếc mắt nhìn qua nàng, nàng cũng là tồn tại đặc biệt!
Cổ Nhược Phong nhìn ánh mắt điên cuồng của Tuyết Cơ, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Tuyết Cơ đã thất thần lâu, Cổ Nhược Phong không có ý tứ muốn làm nàng tỉnh lại! Bởi vì...
Huyệt đạo cũng sắp được giải! Vừa rồi trong lúc Tuyết Cơ thất thần, nàng đã thôi miên khiến nàng (Tuyết Cơ) lâm vào hồi ức!
Cổ Nhược Phong thầm rủa trong lòng, cũng không biết Tuyết Cơ dùng thủ pháp điểm huyệt gì, lại quỷ dị như vậy! Rõ ràng là sắp giải được, lại bị hãm đến giờ! Mà phải đi đường vòng mới có thể giải được!
Thế giới rộng lớn không gì không có, cho dù Cổ Nhược Phong nàng có bản lĩnh đến đâu cũng thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân*! Hiện giờ Cổ Nhược Phong thầm nghĩ nhanh phá giải huyệt đạo một chút! Chỉ cần phá giải huyệt đạo, Tuyết Cơ chỉ là một con kiến để nàng nghiền ép!
(*) Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân: Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nghĩ mình uống phải nước trà bị hạ dược vô sắc vô vị, khiến nàng mấy đi tri giác trong nháy mắt! Cổ Nhược Phong có chút buồn bực!
Quả nhiên, rất nhiều khi, người dễ dàng xuống tay nhất chính là người bên cạnh mình! Cũng không biết nàng đã dùng phương thuốc gì, lại có thể khiến Si không phát giác ra được!
Còn cái thủ pháp điểm huyệt đáng chết kia nữa! Thật không biết nàng biết công phu này từ đâu ra! Nghĩ đến nếu Phong Huyết Lân không thấy mình, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
Vừa nghĩ đến đây, cả người Cổ Nhược Phong không khỏi sửng sốt, không tốt! Qua lâu như vậy, Lân sớm phải phát hiện rồi! Dựa vào bản lãnh của Lân, cũng nên tìm tới nơi này rồi! Nhưng, vì sao đến giờ hắn còn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ hắn...
Hai mắt Cổ Nhược Phong nheo lại, nếu thật sự như vậy, Tuyết Cơ, ngươi chuẩn bị sống không bằng chết đi!
Nhưng mà, lúc Cổ Nhược Phong đang cố giải khai huyệt đạo, cửa mật thất vốn khép chặt đột nhiên mở ra! Người từ bên ngoài xông vào, không ai khác, chính là Thiên Tâm!
"Không được giải khai huyệt đạo!" Thiên Tâm quát lên một tiếng! Mặc kệ Cổ Nhược Phong như thế nào, trực tiếp điểm mấy huyệt đạo trên người Cổ Nhược Phong!
Cổ Nhược Phong buồn bực muốn hộc máu! Đúng lúc sắp giải quyết được, vậy mà đột nhiên Thiên Tâm lại xuất hiện!
Thiên Tâm! Là kẻ thù của Phong Huyết Lân! Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!
Nhưng, ý tưởng đó, khi nhìn thấy Thiên Tâm xuất hiện bên cạnh Mị Võng Lượng liền trở nên mơ hồ... Khó hiểu quá.
Trung thành của Mị Võng Lượng nàng biết! Bọn họ tuyệt đối sẽ không phản bội mình, nhưng cảnh tượng hiện giờ khiến nàng thật sự cảm thấy kinh ngạc!
Khi Cổ Nhược Phong còn đang nhíu mày suy nghĩ sâu xa, phía đối diện, Tuyết Cơ đã tiến đến đánh nhau với Thiên Tâm! Mỗi một chiêu mỗi một thức đều muốn đưa Thiên Tâm vào chỗ chết!
Nhưng Tuyết Cơ không thể ngờ rằng, linh lực mà Thiên Tâm tu luyện, nội lực của nàng căn bản không thể sánh bằng! Nội lực của nàng, không biết có thể đỡ được ba chiêu của thủ hạ Cổ Nhược Phong hay không, chứ đừng nói gì đến Thiên Tâm!
Chỉ cần một chiêu công kích của Thiên Tâm, Tuyết Cơ đã ngã xuống đất hộc máu không ngừng, một đôi mắt ngoan độc không cam lòng liếc nhìn Cổ Nhược Phong!
Mà lúc này Si và Phong Huyết Lân cũng đã chạy tới!
Tuyết Cơ nhìn về phía Phong Huyết Lân, vẫn một thân y phục đỏ như trước, rực rỡ như vậy, tao nhã như vậy! Cúi đầu kêu một tiếng: "Chủ tử."
Nhưng, Phong Huyết Lân không liếc nhìn nàng một cái, ngay cả một cái liếc mắt cũng luyến tiếc!
Vội vàng chạy đến bên Cổ Nhược Phong! Khi đó không ai biết hắn có bao nhiêu hoảng sơ! Chẳng qua hắn chỉ rời đi một nén nhang, khi trở về, đã không thấy Cổ Nhược Phong đâu nữa rồi!
Mới đầu, hắn chỉ nghĩ vì Cổ Nhược Phong có việc đi ra ngoài, nhưng, một lát sau, vẫn không thấy nàng trở về! Rốt cuộc hắn cũng cảm thấy hoảng sợ! Tuy bên trong không có dấu vết đánh nhau, thậm chí một chút giãy dụa cũng không có, hơn nữa trong tất cả các phòng ngoài trờ mấy người bọn họ ra, vốn không có bất kỳ hơi thở của người nào khác, nhưng từ trước tới giờ Cổ Nhược Phong đều ở chung với hắn, hắn rời đi cũng không quá một nén nhang! Hơn nữa, nếu có chuyện, nàng sẽ lên tiếng gọi hắn trước tiên! Tuyệt đối sẽ không biến mất bất ngờ như vậy!
Cảm giác của hắn luôn nhạy bén! Toàn bộ khách điếm này không có hơi thở của CỔ Nhược Phong, hơn nữa, Tuyết Cơ cũng không có ở đây, mà Si và Phàm còn ở cách vách!
Tất cả những chuyện này, khiến hắn có cảm giác không nói nên lời, luôn cảm thấy bất an!
Lúc hắn gọi Si đến, khi hỏi Cổ Nhược Phong đâu, vậy mà Si cũng không biết! Đúng lúc này năng tực toàn thân hắn đột nhiên biến mất! Giống như tình huống tay trói gà không chặt lúc ban đầu!
Cảm giác nguy hiểm không ngừng tới gần! Hắn hoang mang, hắn sợ hãi! Năng lực biến mất...Đây đại biểu cho cái gì? Là nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Hay là đã...
Không, sẽ không! Nàng không chết dễ dàng như vậy! Không có sự cho phép của hắn, nàng sẽ không bỏ lại một mình hắn trên đời này!
Phong Huyết Lân ôm Cổ Nhược Phong vào lòng, tựa đầu chôn sâu vào trong cổ của Cổ Nhược Phong: "Nàng còn sống... Thật tốt." Nàng còn sống, thật tốt, không có bỏ lại một mình ta ở trên thế giới này tiếp tục cô độc một mình. Nếu không gặp nàng, ta có thể sống như vậy, nhưng, sau khi gặp nàng, ta lại không có dũng khí để sống một mình!
Lúc này Cổ Nhược Phong có thể cảm nhận được sự sợ hãi của Phong Huyết Lân! Cả người hắn run run! Những thứ này, nàng có thể cảm nhận được! Nhưng, nàng cũng chỉ có thể vươn tay vỗ nhẹ an ủi hắn, giải trừ sợ hãi của hắn!
Cổ Nhược Phong nhìn về phía Thiên Tâm, muốn hắn giải khai huyệt đạo trên người nàng!
Hành vi của Thiên Tâm khiến nàng nghi hoặc, nhưng, nhìn hắn lần này không có một chút địch ý, thậm chí còn ra tay đối phó Tuyết Cơ, nhưng hắn điểm huyệt của nàng, làm hại nỗ lực của nàng thất bại trong gang tấc, cái này phải giải thích như thế nào?!
Đang nghĩ tới đây, chỉ thấy Tuyết Cơ cười "ha ha" trên mặt đất. Đó là cười ra sao? Tự giễu, bi thương, tuyệt vọng, rồi sau đó trở nên điên cuồng, ngập tràn thù hận!
Cười như vậy, khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy sởn tóc gáy!
"Ha ha, Cổ Nhược Phong, không nghĩ tới, vẫn để cho ngươi tránh thoát!"
"Nhưng, cho dù ngươi có tránh thoát, ngươi cũng không có cách nào giải được huyệt đạo!"
"Quốc sư Thiên Tâm, ngươi không phải là địch nhân của bọn họ sao? Lần trước Cổ Nhược Phong đánh trọng thương ngươi, làm hại ngươi phải trốn trốn tránh tránh hơn một tháng! Sao ngươi có thể đến đây giúp đỡ nàng?"
"Nàng chết thật tốt? A? Nàng sắp chết rồi! Vì sao ngăn nàng?"
"Ha ha, Cổ Nhược Phong, ngươi sắp chết, sắp chết rồi!..." Tuyết Cơ điên rồi, không, nàng là tạm thời điên.
Nàng nhìn về phía Phong Huyết Lân, trong mắt của nàng giống như đang nói, chỉ cần ngươi yêu ta, ta sẽ bỏ qua cho nàng!
Phong Huyết Lân không hiểu nhìn về phía Cổ Nhược Phong, hiện tại hắn muốn biết vì sao Tuyết Cơ lại nói Cổ Nhược Phong sắp chết! Đây là chuyện hắn không thể tha thứ! Ai cũng không có quyền nói Cổ Nhược Phong chết!
Cổ Nhược Phong cũng có chút khó hiểu! Chẳng lẽ Tuyết Cơ đã hạ dược gì trên người nàng?
Si Mị Võng Lượng Phàm cũng có chút không hiểu, ở trong mắt bọn họ, Cổ Nhược Phong bị người hạ dược, chuyện này thật là khó tin! Mà mối nguy Thiên Tâm tạm thời đã được giải trừ, vậy còn cái gì trên đời này có thể uy hiếp đến Phong chủ tử?
Thiên Tâm nhìn đám người không hiểu trong phòng, gương mặt trở nên nghiêm túc: "Tuyết Cơ hạ vào huyệt đạo của ngươi, nếu vừa rồi ngươi giải khai, vậy kết cục của ngươi chính là chết."
Những lời này của Thiên Tâm, người khác nghe có thể cảm thấy hồ đồ, nhưng Cổ Nhược Phong lại hiểu rõ! Cái thủ pháp điểm huyệt kia có bao nhiêu quái dị, nàng biết! Trên đời này, có thể điểm huyệt để vây khốn nàng không nhiều lắm!
Cổ Nhược Phong nhìn về phía Tuyết Cơ: "Vừa rồi ngươi giả bộ." Đây là một câu khẳng định!
Cổ Nhược Phong tương đối tin tưởng thuật thôi miên của mình! Nhưng, một khác khi nhìn thấy Thiên Tâm xuất hiện, hoảng loạn chợt lóe lên trong mắt Tuyết Cơ cũng không tránh thoát ánh mắt của nàng! Mà đúng lúc đó, Tuyết Cơ vốn còn bị thôi miên không chế! Mặc dù có cố thoát ra, đầu óc cũng sẽ không thể phản ứng nhanh như vậy!
"Cổ Nhược Phong, ta không thể không nói, ngươi quả thật là người thông minh! Nhưng, vì sao ngươi lại cố tính phải làm đối thủ của ta chứ?" Trong mắt Tuyết Cơ hiện lên vẻ không cam lòng, có một chút bối rối! Vì sao, Cổ Nhược Phong muốn can thiệp vào giữa nàng và Phong Huyết Lân?!
"Ha ha, hình như ngươi đánh giá bản thân mình quá cao rồi. Ngươi còn không đủ tư cách làm đối thủ của ta." Cổ Nhược Phong thản nhiên nói, mà lời nói này lại khiến cho Tuyết Cơ tức giận muốn bạo phát!
Đó rõ ràng là khinh thường! Cổ Nhược Phong, căn bản khinh thường làm đối thủ với Tuyết Cơ! Ở trong mắt nàng, Tuyết Cơ chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi!
"Ha ha!" Tuyết Cơ cố gắng đứng lên, hung hăng nhìn chằm chằm Cổ Nhược Phong, "Đúng, ta không phải là đối thủ của ngươi. Một người chết làm sao có thể là đối thủ của ta được?"
Sắc mặt Phong Huyết Lân càng ngày càng trở nên khó coi! Lúc này sức khỏe của hắn đã khôi phục! Vung tay lên, Tuyết Cơ liền nặng nề té ngã trên mặt đất, nhưng, lần này, nàng không còn có thể từ trên mặt đất đứng lên, ngay cả giơ tay lên một chút cũng khó khăn!
Tuyết Cơ không dám tin nhìn về phía Phong Huyết Lân, chủ tử của nàng, người nàng yêu bao nhiêu năm! Cho dù hắn không yêu nàng, ít nhất cũng nên có chút tình cảm! Nhưng hắn lại nhẫn tâm như vậy!
Được lắm! Được lắm!
"Khụ khụ... Phong Huyết Lân..." Trong mắt Tuyết Cơ không còn hưng hăng nữa, đáy mắt phát ra tuyệt vọng cùng điên cuồng, càng làm lòng người ta cảm thấy kinh sợ! Mà lúc này nàng gọi thẳng tên Phong Huyết Lân, không có kêu chủ tử!"
"Ta vốn, khụ khụ, vốn định cho ngươi, cho ngươi một cơ hội. Nhưng... Ta không ngờ, yêu, khụ khụ, yêu lại ích kỷ như vậy. Cho nên..." Trên mặt Tuyết Cơ xuất hiện nụ cười quỷ dị, cùng với lời nói vừa rồi khiến cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy rùng mình!
"Cho nên... Cổ Nhược Phong chỉ có thể đi tìm chết!" Vừa nói dứt lời, Tuyết Cơ phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt mang theo nụ cười nhắm hai mắt lại!
Phong Huyết Lân nhíu này, bản thân hắn xuống tay thế nào hắn biết! Dựa vào công lực của Tuyết Cơ, cho dù trước đó có bị thương, cũng sẽ không chết! Mặc dù hắn tức giận, nghĩ muốn đẩy Tuyết Cơ vào chỗ chết, cũng không phải bây giờ! trên người Cổ Nhược Phong xảy ra chuyện gì, hắn còn chưa biết! Nhưng, trải qua chuyện vừa rồi, hắn đã biết Tuyết Cơ dùng độc môn điểm huyệt với Cổ Nhược Phong, nhưng, không biết rốt cuộc là thủ pháp gì! Hơn nữa, từ khi nào mà Tuyết Cơ lại có loại công phu này?!
Cổ Nhược Phong giống như biết Phong Huyết Lân đang nghĩ cái gì, khẽ cười một chút, khóe miệng khẽ cong lên: "Đừng lo lắng."
Ánh mắt hai người giao nhau, giống như có thể hiểu rõ ý của đối phương, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại theo.
Thiên Tâm nhìn hai người đứng trước mặt mình, không thể không nói, hai người này quả thật là một đôi trời sinh!Ngay cả hắn nhìn cũng có chút đố kị!
Nhưng mà, có một số việc...
"Thủ pháp điểm huyệt này, ta cũng chỉ nhìn qua ở trong sách, hơn nữa, trong truyền thuyết nói ngoài trừ người điểm huyệt ra, không ai giải được. Nếu cường ngạnh giải khai huyệt đạo, chỉ có con đường chết." Giọng nói của Thiên Tâm rất bình tĩnh, cái này đã trở thành thói quen của hắn. Giống như tiếng quát lúc hắn mới tiến vào, đó đã là cực hạn của hắn rồi!
Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân nghe xong, sắc mặt liền trở nên cứng lại, lời Thiên tâm nói đại biểu cho bọn họ cái gì cũng không biết! Chẳng lẽ Cổ Nhược Phong sẽ như vậy cả đời sao?
Cuối cùng, Cổ Nhược Phong mở miệng nói trước: "Chúng ta trở về trước đi." Nơi này, thật sự không thích hợp để bon họ nói chuyện.
Một nhóm tám người đi ra ngoài, thiếu một Tuyết Cơ.
Tuyết Cơ, nàng vĩnh viễn ở lại nơi này. Hành vi của nàng đối với Phong Huyết Lân, dĩ nhiên là muốn đưa nàng vào chỗ chết! Cho dù Tuyết Cơ bồi hắn mười mấy năm, cho dù Tuyết Cơ thâm tình với hắn ba nghìn năm, nhưng, hắn luôn luôn xem nàng là thủ hạ, là thủ hạ đơn thuần mà thôi! Mà hắn, đời này, đời sau,kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp, đều chỉ yêu một mình Cổ Nhược Phong! Hắn không thừa tình yêu, thừa tình cảm đi dung nạp thêm người khác!
Hắn ích kỷ, hắn vô tình, hắn vốn là huynh đệ xa với Quỷ vương! Hắn là ác ma, không có tình cảm! Cả đời này, gặp được Cổ Nhược Phong, đã dụng hết tâm rồi!
Tuyết Cơ, nàng không nên động vào Cổ Nhược Phong! Khi Tuyết Cơ hạ dược vào trong trà của Cổ Nhược Phong, kết cục của nàng đã được định sẵn, chỉ có thể là chết! Mà nàng làm chuyện như vậy đối với Cổ Nhược Phong, nàng càng đáng chết gấp trăm nghìn lần!
Chỉ là, lúc Phong Huyết Lân còn chưa nghĩ xem để nàng chết như thế nào, nàng liền chết rồi! Phong Huyết Lân, muốn bầm thây vạn đoạn, vĩnh viễn không thể siêu sinh!
Lúc tám người bước ra khỏi cánh cửa này, Phong Huyết Lân ôm lấy Cổ Nhược Phong, cũng không quay đầu đưa tay về phía sau, vung lên một cái, căn mật thất được xây dựng tinh xảo sụp đổ trong nháy mắt, hoàn toàn tan thành bột phấn, bụi đất tung bay! Tuyết Cơ, cũng theo đám bụi đất này, biến mất khỏi trên đời, kể cả linh hồn...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top