Chương 6: Đạp gió mà đi
"Đáng chết!" Cổ Nhược Phong khẽ nguyền rủa một tiếng, tiếng nói càng vang vọng trong không trung, thân thể liền nhảy ra ngoài cửa sổ, đi về phía Huyết Vương.
Đáng chết! Vì sao mình nhìn thấy cảnh tượng này lại cảm thấy tức giận như vậy? Đáng chết! Vì sao trong lòng mình lại không suy nghĩ cẩn thận mà vội vàng hành động?
Trong lòng Cổ Nhược Phong rối loạn, cuối cùng, nàng đem những suy nghĩ không rõ này vứt ra sau đầu, kết luận vì Huyết Vương là phu quân chưa qua cửa của nàng, phu quân của Cổ Nhược Phong nàng sao có thể để người khác khi dễ được! Lúc tất cả mọi người còn chưa có trở lại bình thường, liền thấy một nam tử mặc y phục màu đen đứng bên cạnh Huyết Vương.
Đôi mắt nhạt nhẽo khảm trên khuôn mặt tầm thường khiến mọi người không dám nhìn thẳng, hơi thở toàn thân giống như Diêm La địa ngục đánh úp vào mặt mọi người, làm cho người ta sinh ra cảm giác khó mà hô hấp được.
"Ngươi, ngươi là người phương nào?" Một người xông về phía trước ngẩng cổ lên hỏi.
"Ta là người phương nào?" Giọng nói trầm thấp của nam tử mặc y phục đen truyền đến, giống như đang lẩm bẩm một mình. Vài giây sau, nam tử mặc y phục đen nhìn về phía người hỏi câu đó: "Ta là...Cổ, Nhược, Phong."
Gằn từng chữ, dường như muốn đem ba chữ Cổ Nhược Phong khắc vào trong lòng mọi người.
"Cổ, Cổ, Cổ Nhược Phong?"
Nhất thời, mọi người liền xôn xao! Người này là Cổ Nhược Phong? Đừng có nói đùa! Cái kẻ điên Cổ Nhược Phong kia nào có khí thế như vậy! Nàng chỉ là một kẻ điên cả ngày cố ý gây sự mà thôi! Huống hồ, tuy trước kia cả ngày Cổ Nhược Phong đều điên điên khùng khùng, không biết vẽ loạn thứ gì đó trên mặt, nhưng tuyệt đối sẽ không lớn như vậy! Còn nữa, người trước mặt rõ ràng là nam tử, cái tên điên Cổ Nhược Phong kia mười phần là nữ tử! "Ta nói phải là phải."
Cổ Nhược Phong chẳng muốn so đo với bọn họ, bất quá, nàng không so đo những thứ này, không có nghĩa là nàng để yên chuyện bọn họ khi dễ Huyết Vương! "Các ngươi, đang làm cái gì?" Thu lại khí tức toàn thân, nhẹ nhàng hỏi, không hề có ý trách cứ người ta, giống như tùy ý hỏi 'Buổi trưa hôm nay các ngươi ăn gì' vậy. Chỉ là, đôi mắt lưu ly đen lóng lánh kia gắt gao nhìn Huyết Vương, không để ý đến suy nghĩ của người khác.
"Đang làm cái gì? Lão tử nói cho ngươi biết, hôm nay lão tử muốn đánh yêu nghiệt này! Ngươi có thể làm gì được ta!" Một người có đôi mắt thô to tiến lên trước, trong lòng đắc ý nghĩ, nơi này có nhiều người như vậy còn sợ một tiểu tử như ngươi sao?
"Ha ha..."
Cười nhẹ ra tiếng, trong không khí cũng truyền đến tiếng cười nhè nhẹ. Cổ Nhược Phong khẽ hé ra đôi môi đỏ mọng, hỏi Huyết Vương đang đối mặt với mình: "Phu quân, chàng muốn như thế nào?" Nàng không có bỏ qua một tia kinh ngạc trong đáy mắt của Huyết Vương, cùng vui sướng và hạnh phúc. Điều này làm cho Cổ Nhược Phong nghĩ tới Cổ Nhược Minh ở thời đại khác kia, đệ đệ ruột từ nhỏ đã được nàng bảo hộ trong ngực.
Trong mắt Cổ Nhược Phong có một cảm xúc, Huyết Vương gần như đã gõ mở trái tim đóng băng của mình, nếu như Huyết Vương không được mọi người chào đón như vậy, thật sự tay trói gà không chặt như vậy, Cổ Nhược Phong nàng liền vì hắn dựng lên một bầu trời trong sạch, cho đến khi hắn đủ lông đủ cánh!
Bất luận kẻ nào, khi dễ hắn, hoàn lại gấp trăm lần, tổn thương người hắn, trả lại gấp nghìn lần! Cho nên, nhóm người này, dù bọn họ không thực muốn làm tổn thương hắn, nhưng mà, bọn họ khi dễ hắn! Vậy, người khi dễ hắn, hoàn lại gấp trăm lần! Cổ Nhược Phong nhìn Huyết Vương, trong mắt nàng ngoại trừ Cổ Nhược Minh chưa bao giờ có ấm áp.
Một câu phu quân, dường như muốn hòa tan trái tim hàn băng ngàn năm của Huyết Vương, nếu đây là nương tử của hắn, cho dù là có dung mạo thế nào, hắn cũng nguyện ý gần nhau cả đời! Đối với chuyện trước kia của Cổ Nhược Phong hắn cũng biết rõ, kẻ điên trong mắt người thiên hạ. Đêm qua, từ trong miệng tiểu quỷ đã biết được nhiều ngày nay nàng không nổi điên, mà lại nữ phẫn nam trang tới trà lâu uống trà. Hôm nay hắn nghĩ muốn thử vận may xem có thể nhìn thấy thê tử trong lời đồn đại hay không.
Hiện giờ, hắn gặp được. Nàng lại mang đến cho hắn một niềm vui bất ngờ, nếu vậy, Cổ Nhược Phong, ngươi khiến cho ta cảm nhận được ấm áp trong cuộc sống, vậy cả đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện ta sẽ buông tay!
"Nương tử muốn như thế nào thì làm như thế ấy."
Giọng nói dịu dàng lại mang theo một chút mị hoặc, Huyết Vương thuận theo đáp. Cổ Nhược Phong cười nhẹ, như một cơn gió mềm mại, nhưng trong mắt mọi xung quanh lại vô tình khát máu. Đây không phải là Cổ Nhược Phong! Đây tuyệt đối không phải là Cổ Nhược Phong! Mọi người hò hét trong đáy lòng, bọn họ tuyệt đối không tin đây là Cổ Nhược Phong. Không đợi cho người khác kịp phản ứng, tay phải Cổ Nhược Phong xuyên qua cánh tay Huyết Vương, nắm lấy eo của hắn, lúc này Cổ Nhược Phong cảm thấy thật may mắn vì chiều cao một mét bảy mươi của mình.
Nhìn kinh ngạc cùng khó hiểu trong mắt hắn, Cổ Nhược Phong tiếp tục ghé sát tai hắn nhẹ nhàng nói: "Phu quân chưa từng đạp gió mà đi chứ? Hôm nay ta liền dẫn ngươi đi dạo một vòng trên đường cái, có được không?"
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai Huyết Vương, ngưa ngứa, liên tục quấy nhiễu đáy lòng của hắn. Mặc kệ đám người kinh hô, Cổ Nhược Phong thoải mái giẫm từng bước bên bả vai của mọi người chung quanh, một bước lại một bước, mãi đến khi Cổ Nhược Phong thấy mọi người rên lên thống khổ quỳ rạp trên mặt đất, mới nhẹ nhàng đi xuống, buông Huyết Vương, hỏi: "Chơi rất vui sao?"
Giống như nhi đồng muốn đạt được thừa nhận của người khác. Khóe miệng Huyết Vương khẽ cong lên, tràn đầy hạnh phúc, hai tròng mắt y hệt như hồng bảo thạch, cũng lây một chút ấm áp: "Chơi rất vui!"
Làm sao hắn không biết mỗi bước của Cổ Nhược Phong đều đã dùng nội lực áp về phía bọn hắn, cường bạo giẫm lên bả vai của những người đó! Toàn bộ một trăm ba mươi hai cái! Hôm nay cười nhạo khi dễ người của nàng, một người nàng cũng không buông tha. Không để ý những người bị thương trên phố, bọn hắn chết cũng không liên quan gì đến nàng? Nếu nói trên cõi đời này còn có ai chạm được vào Cổ Nhược Phong, Huyết Vương kia được cho là người duy nhất!
Dắt tay Huyết Vương, lòng bàn tay băng lãnh khiến cho Cổ Nhược Phong bất mãn nhíu mày, Huyết Vương thấy vậy vui vẻ trong lòng dần dần chìm xuống, nàng không thích mình sao? Vậy vì sao lại ra mặt vì mình? Cổ Nhược Phong cảm thấy hơi thở của người bên cạnh đột nhiên trầm xuống, quay đầu lại liền thấy Huyết Vương cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, khóe miệng vốn cong lên giờ lại thành một đường thẳng, tay trái bị mình nắm cũng dùng sức muốn rút ra.
Cổ Nhược Phong có chút không rõ, nhưng cảm nhận nhiệt độ trên tay hắn, trong lòng liền không bình tĩnh, cũng không quản hiện tại Huyết Vương đang muốn làm cái gì, gắt gao nắm chặt tay hắn không buông, không ngừng chuyển nội lực trong cơ thể qua. Nhất định nàng sẽ không để hắn gặp chuyện gì!
Cổ Nhược Phong cảm thấy mình điên thật rồi, chẳng qua là lần đầu tiên gặp người khiến cho mình làm đến mức này. Được rồi, nàng thừa nhận nàng quả thật là không giải thích được. Nhưng ai có thể nói cho nàng biết rốt cục là chuyện gìxảy ra không? Bởi vì nàng không nghĩ ra. Vốn là tâm tình đang giảm xuống lại cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay, đôi mắt màu đỏ liền trở nên sáng hơn, giống như hỏa diễm đang nhảy múa. Nàng thích mình!
Nếu không, sao lại hao phí nội lực, chỉ vì muốn sưởi ấm tay của mình? Mình thật là một tên ngu ngốc! Nếu nàng không thích mình, sao lại ở trước mặt công chúng cùng mình đạp gió mà đi như vậy? Cảm nhận được vui mừng của người bên cạnh, trên mặt bình thường của Cổ Nhược Phong cũng dương lên ý cười, mà chính nàng cũng không biết.
Nơi này cách Huyết Vương phủ không xa, chỉ một lát liền đến trước cửa Huyết Vương phủ. Cổ Nhược Phong buông tay Huyết Vương: "Ngày mai mùng một, chính là ngày đại hôn của chúng ta."
********
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top