Chương 39: Anh yêu em
"Ôn Cẩn, cô có tâm sự?"
Ôn Cẩn ngẩng đầu, thấy Trần Tĩnh hai má đỏ bừng, trên khuôn mặt lộ tia vui sướng. Cô nhớ tới hai ngày trước, chính mắt nhìn thấy Trần Tĩnh cùng Tiêu Hành ôm hôn nhau tại một góc khuất của khách sạn.
Ôn Cẩn lắc đầu nguầy nguậy, "Không có gì đâu." Nói xong, cô cúi đầu, tiếp tục nghịch điện thoại.
Vừa rồi Tô Yến có gửi cho cô một đoạn video. Nhớ tới Tô Yến, tâm tình của Ôn Cẩn tốt lên không ít. Tô Yến giờ đây đã ra nước ngoài nhận trị liệu, chân đã tốt hơn rất nhiều, khả năng lớn là anh ấy sẽ bình phục hẳn.
Ôn Cẩn thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là chân Tô Yến vẫn ổn, nếu không cô cũng không biết phải đền đáp như thế nào những điều mà anh ấy đã làm cho cô.
Trình Tĩnh Sơ ngồi xuống bên cạnh Ôn Cẩn, nhẹ giọng nói: "Ôn Cẩn, ngày mai là sinh nhật của tôi, cô có thể tham gia được không? Cô yên tâm, người đến đều là những bạn bè bình thường của tôi mà thôi."
Ôn Cẩn không thích cô ấy lại gần mình liền tránh sang một bên, nói: "Thật xin lỗi, ngày mai tôi có việc rồi."
Mặc dù cả hai cùng làm trong tổ biên kịch của đoàn phim, trong công việc cũng coi như làhợp tác vui vẻ, nhưng cô không thích người phụ nữ này.
"Thật đáng tiếc." Trình Tĩnh Sơ thở dài, nhìn Ôn Cẩn bằng ánh mắt tiếc nuối.
Cô ấy nắm lấy tay cô, nói thêm một ít nữa mới quay người rời đi.
Sau khi Trình Tĩnh Sơ rời đi, Ôn Cẩn dựa theo những gì mà đạo diễn yêu cầu sửa lại kịch bản mấy lần, mới lấy điện thoại ra nhìn thời gian, phát hiện đã là sáu giờ chiều.
Ôn Cẩn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi ăn.
"Ôn Cẩn"
Cô vừa đi được vài bước thì nghe thấy có người gọi tên mình.
Giọng nói quen thuộc này làm cho Ôn Cẩn có chút chán ghét, cô xoay người, nhìn thấy Tiêu Hành đã thay một bộ đồ mới, ánh mắt tràn ngập dịu dàng, bực bội gật đầu.
Tiêu Hành mỉm cười, tiến lên vài bước, trầm giọng nói: "Ôn Cẩn, tôi biết mấy ngày nay em luôn tìm cách để đến gần Ninh Duyệt. Tôi lại tình cờ biết được vài điều về anh ta, có thể em sẽ quan tâm."
Nghe xong lời anh ta nói, trong lòng Ôn Cẩn có chút thấp thỏm, vẻ mặt cảnh giác, trong lòng cảm thấy rất kì quái. Mặc dù cô đã rất cô gắng tìm kiếm cơ hội để có thể gặp Ninh Duyệt, nhưng trong khoảng thời gian này, cô cũng chỉ gặp Ninh Duyệt đúng ba lần, thời gian còn lại đều là ở trong đoàn làm phim. Tiêu Hành sao có thể biết được rằng cô đang tìm cơ hội để gặp mặt Ninh Duyệt?
"Tôi không hiểu anh đang nói cái gì." Ôn Cẩn thần sắc lãnh đạm, ngữ khí mang theo tia cảnh cáo, "Tiêu Hành, anh cũng đã biết mối quan hệ của tôi với Thẩm Nhượng. Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn có những ám chỉ không rõ ràng với tôi, tôi cũng đã cự tuyệt, nhưng anh vẫn như cũ, vẫn làm theo ý mình."
Ôn Cẩn lẳng lặng nhìn anh ta: "Hôm nay là lần cuối cùng. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ nói chuyện này với Thẩm Nhượng. Tôi nghĩ là anh rõ hơn ai hết, khi anh ấy biết chuyện này sẽ làm ra những chuyện kinh khủng như thế nào."
Tiêu Hành vẫn như cũ nở nụ cười trên môi, ánh mắt không quan tâm, nhún vai nói: "Tôi biết. Nhưng Ôn Cẩn, em cho rằng Thẩm Nhượng không biết những chuyện này sao, thực sự không biết là tôi đang quấn lấy em sao? Hắn biết nhưng không có làm gì, chứng tỏ người chống lưng cho tôi, hắn cũng sợ hãi."
Anh ta nhìn Ôn Cẩn, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc: "Tôi rất thích em. Nhưng hiện tại, tôi cũng hiểu được là chúng ta không có khả năng ở bên nhau. Tôi biết, em cũng không thích Thẩm Nhượng. Ôn Cẩn, em chắc hẳn vẫn đang tìm cơ hội để có thể gặp mặt Ninh Duyệt, tôi chỉ muốn giúp em."
Ôn Cẩn nhìn anh ta, không nói gì.
Thấy cô không có mở miệng đuổi mình đi, thần sắc cũng có chút buông lỏng, Tiêu Hành biết, Ôn Cẩn với chuyện của mình đã có hứng thú.
Trong lòng hơi thả lỏng, Tiêu Hành đi từng bước từng bước về phía trước, hạ giọng nói: "Bạn của tôi đang hợp tác làm ăn với Ninh Duyệt, cũng biết được một sự thật vô cùng thú vị. Chuyện này không chỉ liên quan đến Ninh Duyệt, mà nó cũng liên quan đến Thẩm Nhượng."
Tay Ôn Cẩn khẽ giật giật, thần sắc thay đổi, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Tiêu Hành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ôn Cẩn, anh ta cũng thấy những thay đổi trên khuôn mặt của cô. Tiêu Hành hơi cúi đầu, giọng nói trầm hơn, nói: "Gần đây, chính phủ đang đấu thầu công khai một dự án. Bạn tôi biết quyết định nội bộ của Thẩm thị, nhưng sau đó hắn lại nghe các tiền bối trong đơn vị nói rằng đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Có một nhóm người trực tiếp thấy rằng phải cho Ninh Duyệt lên tiếp quản hạng mục này."
Giọng điệu của Tiêu Hành trở nên kì quái, ánh mắt toát ra nghi hoặc: "Theo lý thuyết, mối quan hệ giữa Thẩm Nhượng và Ninh Duyệt xác thực không tồi. Nhưng đã vài ngày rồi, Thẩm thị không có động tĩnh gì cả, tựa như không biết chuyện này. Xem ra, quan hệ của hai người đó cũng không tốt như mọi người vẫn tưởng tượng."
Anh ta cười cười, lơ đãng mở miệng: "Tôi nghe nói tối này Ninh Duyệt sẽ gặp người nhân viên chính phủ đã giúp anh ta lần này tại nhà hàng tầng ba của khách sạn ."
Lòng bàn tay Ôn Cẩn đổ đầy mồ hôi, cô lạnh lùng liếc Tiêu Hành một cái, sau đó xoay người rời đi.
Trở lại khách sạn, Ôn Cẩn nhanh chóng đóng cửa lại, đứng ngồi không yên. Nhịp tim bắt đầu tăng nhanh. Những gì Tiêu Hành nói với cô vừa rồi, mục đích quá rõ ràng, vừa thấy chính là 'bất an hảo tâm', cố ý đem chuyện này nói cho cô biết.
Cô không quan tâm mục đích thực sự của Tiêu Hành khi nói với cô những điều này, cô chỉ muốn biết những gì anh ta nói có phải thật hay không.
Ôn Cẩn cẩn thận suy nghĩ những lời Tiêu Hành mới nói, đông thời nghĩ đến kiếp trước Ninh Duyệt làm cho Ninh thị vượt qua cả Thẩm Nhượng ở đế đô. Càng phân tích thì mồ hôi trên lòng bàn tay của cô ngày càng nhiều, cảm thấy những điều mà Tiêu Hành nói rất có thể là sự thật.
Ôn Cẩn phân tích đến một khả năng. Ninh Duyệt ở nước ngoài có quan hệ rất tốt đối với Thẩm Nhượng, có thể trở về Trung Quốc và bước vào Ninh thị đều do có Thẩm Nhượng giúp đỡ. Nhưng sau lưng hắn còn có sự giúp đỡ của những người khác, nên mới bắt đầu dần dần tách rời khỏi Thẩm Nhượng.
Cô hơi giật mình. Tuy rằng nhìn bề ngoài Ninh Duyệt là một người đàn ông dịu dàng tao nhã nhưng nhất định không muốn lúc nào cũng bị Thẩm Nhượng chèn ép. Hắn bị mẹ kế ngược đãi, còn có thể chịu đựng được nhiều năm như vậy, ai biết trong lòng hắn đã muốn loại bỏ Thẩm Nhượng nhiều như thế nào.
Sau khi suy tư một hồi lâu, Ôn Cẩn thay quần áo, rời khỏi phòng.
Trên tầng ba của khách sạn, Ôn Cẩn tùy ý tìm một chỗ ngồi. Cô đợi gần nửa tiếng mới thấy bạn nữ của Ninh Duyệt đến gần.
Bạn nữ gật đầu với Ôn Cẩn, sắc mặt lãnh đạm nói: "Ninh tổng đang ở phòng 301 chờ cô."
Ôn Cẩn đi đến phòng 301, nhìn thấy Ninh Duyệt đang cúi đầu xoa trán, cô dừng lại một chút, trong lòng cảm thấy mờ mịt.
Cô nhớ đến sự thay đổi của Thẩm Nhượng. Mấy ngày hôm trước cô về nhà đã hỏi ba rất nhiều chuyện, kiếp này có nhiều việc rất khác so với kiếp trước. Thẩm Nhượng tựa hồ là thực sự muốn giúp đỡ ba cô.
Ôn Cẩn đột nhiên trong lòng có chút loạn, trong đầu không ngừng nghĩ tới những thay đổi của Thẩm Nhượng trong thời gian gần đây. Cô nhìn Ninh Duyệt, trong nháy mắt nghĩ muốn xoay người rời đi.
"Đến đây." Ninh Duyệt mở mắt ra, lẳng lặng nhìn Ôn Cẩn.
Trong lòng Ôn Cẩn có chút dao động. Cô âm thầm khẽ cắn môi, tự nhủ rằng mình không thể lùi bước.
Từng bước từng bước đi đến chiếc ghế phía đối diện của Ninh Duyệt ngồi xuống, Ôn Cẩn ngẩng đầu. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt Ninh Duyệt nhìn mình lạnh lùng hơn những lần trước rất nhiều.
Ninh Duyệt cầm tách trà lên trước mặt, đưa tay ra hiệu với Ôn Cẩn.
Sau khi hớp một ngụm trà, Ôn Cẩn cũng không định vong vo, nói thẳng: "Ninh Duyệt, tôi biết anh đang nói đến dự án mà Thẩm thị sẽ tiếp quản."
Ôn Cẩn nói xong, cô nhìn Ninh Duyệt, cô gắng tìm chút cảm xúc thay đổi trên gương mặt hắn. Đáng tiếc, hắn vẫn như vậy, vô cùng bình tĩnh. Cô có chút nản lòng, người này sao có thể lợi hại như vậy, giống như Thẩm Nhượng, chuyện gì cũng không làm cho hắn thay đổi sắc mặt.
Đặt tách trà trong tay xuống, Ninh Duyệt nhìn chằm chằm Ôn Cẩn một hồi, ánh mắt lạnh lùng. Thật lâu sau, hắn mới nhẹ giọng nở nụ cười, thản nhiên nói: "Ồ! Bà Thẩm nếu đã biết, lại cố ý chạy tới nói cho tôi chuyện này, là muốn..." Hắn tạm dừng vài giây, "Uy hiếp tôi?"
Ôn Cẩn ngây người một lúc, hai mắt mở to. Ninh Duyệt đây là thừa nhận? Tim đập nhanh hơn, Ôn Cẩn cảm thấy rất căng thẳng, hai tay bắt đầu run rẩy. Cô lắc đầu, nói: "Không, tôi không định uy hiếp anh."
Cô uống thêm mấy ngụm trà, sự khẩn trương trong lòng cũng từ từ biến mất. Ôn Cẩn bình tĩnh lại, nhìn Ninh Duyệt: "Tôi muốn hợp tác với anh."
"Ồ?" Ninh Duyệt thản nhiên nói, "Không ai không biết rằng Bà Thẩm say mê chủ tịch Thẩm như thế nào. Cô bây giờ trong tay đang nắm giữ nhược điểm của tôi, lại bảo muốn hợp tác với tôi, thật sự khiến cho Ninh Duyệt đây hoài nghi. Cô phải như thế nào đó , tôi mới có thể tin được."
Ôn Cẩn gật đầu: "Đương nhiên."
Cô suy nghĩ một lúc, bèn đem mọi chuyện ở kiếp trước kể một cách sơ lược nhất cho Ninh Duyệt nghe. Cô tin rằng hắn đã biết qua những lĩnh vực đó.
Sau khi nói xong, Ôn Cẩn nhìn về phía Ninh Duyệt, cuối cùng cũng thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của hắn. Tay cô hơi co lại, Ninh Duyệt đối với cái này có hứng thú, chứng minh những suy đoán của cô là hoàn toàn đúng.
Bầu không khí trong phòng trầm mặc một hồi, Ninh Duyệt dựa lưng vào ghế, cười nói: "Bà Thẩm muốn hợp tác như thế nào? "
Ôn Cẩn ngẩn người, cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá mức suôn sẻ, cô tự nhiên cứ như vậy mà thành công. Cô cúi đầu, trong lòng bắt đầu loạn.
Nghiến răng thật chặt, Ôn Cẩn nói: "Tôi có thể đem kế hoạch mới nhất của Thẩm Nhượng cho anh."
Cô không thể do dự lùi bước, cho dù bây giờ Thẩm Nhượng đã thay đổi, nhưng ai biết anh về sau sẽ như thế nào.
"Tôi rất tò mò." Ninh Duyệt trầm mặc một hồi, mới hỏi: "Chuyện này đối với cô thì có ích lợi gì chứ? Ôn Cẩn, nếu cô đưa mấy thứ đấy cho tôi, cô có biết Thẩm Thần sẽ chịu nhiều đau khổ như thế nào không?"
"Đây là chuyện của tôi." Ôn Cẩn hơi tránh đi tầm mắt của hắn, "Tôi chỉ muốn hỏi anh, có muốn hợp tác hay không? Nếu tôi có thể đem chúng cho anh, anh có thể đảm bào rằng mình sẽ thắng Thẩm Nhượng?"
Ninh Duyệt cười nhạo: "Đương nhiên là hợp tác. Về phần còn lại, còn phải xem xem cô có thể mang chúng đến đây hay không."
Về đến nhà cũng là mười giờ tối. Ôn Cẩn tắm rửa qua loa rồi mặc vào bộ đồ ngủ mà Thẩm Nhượng thích nhất.
Nồi trước bàn trang điểm, Ôn Cẩn nhìn mình trong gương, ánh mắt dại ra. Cô mở ngăn kéo ra, mọi thứ trong đó đều được Thẩm Nhượng sắp xếp một cách gọn gàng. Cô không ngừng nghĩ đến Thẩm Nhượng, về kiếp trước của anh, và về những thay đổi của anh sau khi cô trọng sinh.
Sau khi suy nghĩ xong mọi chuyện, cô mới mờ mịt phát hiện, Thẩm Nhượng không phải là diễn trò, anh cũng không muốn ra tay vối cô, anh thật sự đã thay đổi.
Ôn Cẩn cảm thấy có chút kinh hãi. Thẩm Nhượng đã trở nên như thế này, anh thật sự thích cô sao? Có phải còn nhiều hơn so với tưởng tượng của cô? Nhưng tại sao đột nhiên anh lại thích cô chứ?
Ôn Cẩn suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhớ tới thời gian mở đầu cho sự chuyển biến tình cảm của Thẩm Nhượng. Sau khi cô tỉnh lại sau vụ cháy, thái độ của Thẩm Nhượng đối với cô thay đổi đáng kể.
Nhưng tại sao lại xảy ra chuyện như thế này? Rõ ràng trước khi gặp tai nạn, Thẩm Nhượng đối với cô cũng rất tốt, nhưng có chừng mực. Nhưng sau vụ cháy lần trước, sau khi cô tỉnh lại trong bệnh viện, Thẩm Nhượng đối với co thực sự quá tốt.
Ôn Cẩn nghĩ về những gì Thẩm Nhượng đã làm trong suốt thời gian qua, sắc mặt càn thêm mờ mịt khó hiểu. Anh không cần phải.... lừa mình dối người, càng không cần chút mặt mũi nào, tôn nghiêm nào đối với cô như vậy. Thẩm Nhượng làm việc này thì được lợi gì cơ chứ? Tại sao anh ấy lại thay đổi nhiều như vậy?
Một ý nghĩ nào đó lướt qua trong đầu cô rất nhanh, Ôn Cẩn muốn nắm lấy , nhưng trong tiềm thức cô dường như không muốn nghĩ quá sâu về nó.
Cửa phòng được mở ra, Ôn Cẩn nghe thấy tiếng bước chân, cô biết Thẩm Nhượng đã về.
Ôn Cẩn nhanh chóng che dấu cảm xúc nơi đáy mắt. Chờ một hồi cũng không thấy Thẩm Nhượng đi vào, cô có chút khó hiểu, vừa định đi ra ngoài tìm anh liền nghe thấy tiếng bước chân xa xa truyền đến.
Rất nhanh, Thẩm Nhượng đã dừng lại ở phía sau lưng cô. Ôn Cẩn nhìn qua chiếc gương trên bàn trang điểm, thấy anh đang mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng.
"Ôn Cẩn" Thẩm Nhượng cúi người ôm cô, vùi mặt vào cổ cô, không ngừng cọ xát.
Hô hấp nóng rực của anh phả lên da thịt cô. Ôn Cẩn cảm thấy hơi ngứa, cô ngửi thấy trên người Thẩm Nhượng thoang thoảng mùi rượu.
"Thẩm Nhượng, anh say rồi sao?" Ôn Cẩn xoay người, đưa tay sờ nhẹ lên mặt anh, thấy hai má anh ửng đỏ, ánh mắt tràn ngập mê mang, chợt cảm thấy yên tâm.
Thẩm Nhượng lắc đầu, ôm chặt eo cô, nói: "Anh không say, anh rất tỉnh táo."
Mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào mặt, vẻ mặt Ôn Cẩn ngưng đọng. Cô vốn định tối nay sẽ ngủ chung với Thẩm Nhượng. Khi anh đã ngủ say, cô sẽ vào phòng làm việc lấy trộm tài liệu trên máy tính của anh. Giờ Thẩm Nhượng đã say rồi, cô cũng không phải chịu đựng sự ghê tởm mà diễn kịch với anh.
"Ôn Cẩn" Thẩm Nhượng nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói: "Anh yêu em."
Ôn Cẩn sửng sốt một chút, nhưng lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đẩy anh ra, tức giận nói: "Thẩm Nhượng, anh say rồi, mau đi tắm rửa đi."
Thẩm Nhượng không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn Ôn Cẩn, anh lưu luyến hôn lên từng bộ phận trên gương mặt cô, giọng nói trầm khàn không ngừng lẩm bẩm: "Anh rất yêu em, Ôn Cẩn, Anh yêu em. Trước kia là anh không tốt, không nên đối xử với em như vậy. Về sau anh sẽ đối xử thật tốt với em, cả đời sẽ yêu em sủng em, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?"
Thẩm Nhượng ngừng hôn, ánh mắt nhìn cô đầy sủng nịnh: "Em có thể cho anh một cơ hội nữa được không? Sau này mọi chuyện anh đều nghe theo em, sẽ làm bất cứ việc gì mà em yêu cầu."
Ôn Cẩn bị lời nói của anh làm cho phân tâm, đàu óc rối rắm, không dám đối mặt với ánh mắt của anh, cúi đầu nói: "Thẩm Nhượng, anh uống say rồi."
Nhẹ đặt tay cô lên môi, Thẩm Nhượng quyến luyến hôn tay cô. Ôn Cẩn không dám động đậy , mặc cho anh hôn.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Nhượng mới đứng lên, đảo đảo vài cái, vươn tay kéo Ôn Cẩn vào lòng: "Chúng ta cùng nhau tắm đi, đây là chuyện trước đây em luôn muốn làm, anh nhớ rõ. Em nói cái gì, anh đều nhớ rõ."
Ôn Cẩn muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt của anh cứ nhìn cô chằm chằm, lại nghĩ đến những gì anh vừa nói, liền thấp giọng: "Để em giúp anh đi điều chỉnh nước ấm."
Thẩm Nhượng ôm chặt lấy cô, trái tim co rút một cách đau đớn, hai mắt đỏ hoe.
"Anh đi lấy quần áo đi." Ôn Cẩn đẩy anh ra, lập tức đi vào phòng tắm.
Thẩm Nhượng nhìn theo bóng lưng cô rời đi, cảm thấy toàn thân đau đớn. Anh khẽ cười, lấy quần áo rồi vào phòng tắm đóng của lại.
Tinh tế đánh giá Ôn Cẩn, anh phát hiện bộ đồ ngủ đêm nay cô mặc chính là bộ đồ anh yêu thích nhất. Thẩm Nhượng trầm mặc một hồi, rồi từ phía sau ôm lấy cô vào lòng.
Ôn Cẩn cảm thấy tối nay Thẩm Nhượng có chút kì quái, cô còn nghĩ là do anh say rượu.
"Thẩm Nhượng" Cô xoay người, đưa tay giúp anh cởi quần áo, sắc mặt ôn nhu, giọng nói dịu dàng: "Em điều chỉnh nước ấm xong rồi."
"Cùng nhau tắm đi." Thẩm Nhượng đem tay cô đặt lên ngực mình, kiên nhân nhắc lại lần nữa: "Chúng ta cùng nhau tắm đi"
Ngẩn người một hồi, Ôn Cẩn rút tay ra, trừng mắt nhìn anh: "Anh say rồi, mau tắm rửa xong rồi nghỉ ngơi đi."
Thẩm Nhượng chầm chậm buông tay cô ra, không có ép buộc cô ở lại.
Ôn Cẩn nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, những lời nói vừa rồi của Thẩm Nhượng cứ hiện mãi trong đầu cô, cảm thấy có chút không thoải mái, lại cảm thấy thoải mái. Thẩm Nhượng cuối cùng cũng nói lời yêu với cô, cả sự nghiêm túc trong giọng nói của anh khiến cô cảm thấy mình đã hoàn thành một tâm nguyện rất lớn .
Trong mắt Ôn Cẩn hiện lên sự giễu cợt, đó là hoàn thành tâm nguyện của cô ở kiếp trước. Kiếp trước cô vướng bận quá nhiều, rốt cuộc kiếp này cũng đã có được trái tim của Thẩm Nhượng, nhưng cô lại không hề thấy hạnh phúc.
Nghe thấy tiếng mở của phòng tắm, Ôn Cẩn liền nhắm mắt lại.
"Ôn Cẩn"
Cô nghe thấy Thẩm Nhượng nhẹ nhàng gọi tên mình, trong giọng nói còn lộ ra chút men say.
Ôn Cẩn nằm yên, không động đậy. Ngay sau đó, cô cảm thấy Thẩm Nhượng nằm xuống, ôm cô vào lòng: "Ôn Cẩn, anh thật sự rất thích em, em cũng thích anh mà, phải không?"
Tai Ôn Cẩn hơi ngứa, cô cảm giác được Thẩm Nhượng đang thì thầm vào tai mình. Nghe giọng của Thẩm Nhượng, cô tự nhiên cảm thấy rất khó chịu, không biết là vì mình hay là vì Thẩm Nhượng.
Cô mở mắt ra, nghe Thẩm Nhượng nói nhảm hơn một giờ, cơ bản đều là nói thích cô.
Nghe thấy tiếng thở đều đều phía sau, Ôn Cẩn xoay người đẩy mạnh vài cái: "Thẩm Nhượng?"
Cô gọi vài tiếng, nhưng Thẩm Nhượng vẫn chưa tỉnh lại. Ôn Cẩn thở phào nhẹ nhõm, biết anh đã ngủ, bèn nhẹ nhàng rời khỏi giường, mở cửa rời khỏi phòng ngủ.
Bật máy tính trong phòng làm việc của Thẩm Nhượng lên, tay Ôn Cẩn có chút run run. Cô lo lắng nhìn về phía cửa, luôn lo sợ Thẩm Nhượng sẽ xuất hiện ở giây tiếp theo.
"Nhập mật khẩu?" Ôn Cẩn nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình máy tính, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Cô cúi đầu suy nghĩ. Ôn Cẩn nhập một vài mật khẩu, tất cả đều bị lỗi. Trong lòng cô càng ngày càng cảm thấy lo lắng. Cô thử nhập ngày sinh nhật của mình, thế mà thành công.
Môi Ôn Cẩn hơi mấp máy, ánh mắt tối sầm. Cuối cùng, cô đã tìm thấy những tập tin mà mình muốn rồi sao chép chúng.
Làm xong mọi việc rồi trở về phòng, thấy Thẩm Nhượng vẫn đang say giấc, Ôn Cẩn thở phào nhẹ nhõm.
Nhẹ nhàng nằm lên giường, Ôn Cẩn nghiêng người, yên lặng nhìn về phía Thẩm Nhượng. Mọi thứ hôm nay diễn ra suôn sẻ đến kì lạ, khiến cô cảm thấy kì quái.
Ôn Cẩn chậm rãi nhắm mắt lại. Bất luôn như thế nào, những thứ vừa rồi mà cô sao chép có thể mang lại những lợi ích không lường được và Ninh Duyệt sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội đó.
Khi Ôn Cẩn tỉnh lại vào ngày hôm sau, Thẩm Nhượng đã trở lại công ty, trên bàn còn lưu lại mảnh giấy mà anh để lại.
Sau khi tùy tiện ăn bữa sáng, Ôn Cẩn lái xe tới nơi hẹn gặp với Ninh Duyệt. Cô phải ngồi đợi hơn mười phút mới thấy Ninh Duyệt xuất hiện.
Hôm nay thái độ của Ninh Duyệt đối với cô còn lạnh lùng hơn trước. Ôn Cẩn cảm thấy khó hiểu, từ lần đầu tiên gặp Ninh Duyệt là trong bữa tiệc liên hoan của đoàn phim, tuy rằng thái độ của hắn đối với cô vẫn là lạnh lùng cùng xa cách, nhưng cũng không đến nỗi là tệ. Nhưng hôm nay vẻ mặt hắn lãnh đạm xa cách, điều này làm cho cô cảm thấy không thoải mái, cả người bất an.
"Có mang gì không?"
Trên mặt Ninh Duyệt mang theo ý cười, nhưng Ôn Cẩn lại cảm thấy ánh mắt ấy rất lạnh lùng.
Áp chế đi những suy nghĩ kì quái trong lòng, Ôn Cẩn gật đầu, cô do dự một hồi, nhưng vẫn đem đồ trong túi lấy ra, đẩy đến trước mặt Ôn Cẩn, nói: "Đây là những thứ anh cần."
Ninh Duyệt mở máy tính xách tay ra, cắm USB vào trong máy. Nhìn lướt qua tài liệu, hắn đóng máy tính lại, nhìn chằm chằm Ôn Cẩn một lúc lâu, rồi nói: "Ôn Cẩn, cô có biết những thứ này quan trọng như thế nào không? Tôi thật sự không nghĩ ra được lý do nào khiến cô phải làm đến như vậy."
Ôn Cẩn hơi sững người, uống một ngụm nước trên bàn, "Anh không cần biết nguyên nhân."
Ninh Duyệt cười khẽ. Ôn Cẩn nghe thấy tiếng cười của hắn, trong lòng cảm thấy bị cười nhạo.
"Ôn Cẩn, tôi nghĩ cô cũng phải biết rằng những thứ mà cô mang đến cho tôi hôm nay là kết quả của việc Thẩm Nhượng và đội ngũ nhân viên của anh ta vất vả làm việc trong mấy năm trời." Ninh Duyệt lạnh lùng nói : "Vậy tôi thật sự tò mò, sao cô lại có thể đưa thứ này cho tôi?"
Nghĩ đến những tài liệu mà Ôn Cẩn đưa ra, mí mắt Ninh Duyệt không khống chế được run rẩy vài cái. Giờ khắc này hắn thật sự muốn hỏi Thẩm Nhượng một chút, rốt cuộc là anh ta thích cái gì ở Ôn Cẩn?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top