Chương 33: Thẩm Nhượng trọng sinh

Ôn Cẩn thấy bản thân lần này thật sự đã chết. Vì cô dường như đã quay lại lúc chưa quen biết Thẩm Nhượng.

Cô bước xuống giường, đi chân trần xung quanh phòng, nhận thấy đồ đạc trong phòng giống như khi cô mười sáu tuổi.

Mười sáu tuổi, dường như đây là lần đầu tiên cô gặp Tô Yến.

Tô Yến? Sắc mặt của Ôn Cẩn suy sụp, đột nhiên nhớ ra một chuyện. Lúc cô bị lửa thiêu chết, Tô Yến đã bất chấp nguy hiểm xông vào để cứu cô, dường như cô cũng nhìn thấy cả Thẩm Nhượng.

Ôn Cẩn mở cửa phòng ngủ ra, chậm rãi đi ra ngoài, nhìn xuống dưới lầu. Cô cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, hình như đây là lần đầu tiên cô gặp Tô Yến, lát nữa Tô Yến sẽ xuất hiện ở trong sân.

Nếu cô thật sự trở về năm mười sáu tuổi, trước khi kết hôn với Thẩm Nhượng, nếu Tô Yến vẫn còn thích cô, thì cô sẽ gả cho anh ấy, và đối tốt với anh ấy cả đời.

Vẻ mặt Ôn Cẩn dịu dàng, tùy ý quét mắt khắp cả sân. Nhìn thấy từ xa một người đàn ông từng bước bước đến dưới ban công nhà mình, cả người cô trở nên cứng đờ.

Thẩm Nhượng dừng lại, chậm  rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô nở nụ cười, tia chiếm hữu hiện lên nồng đượm trong mắt hắn đến đáng sợ, "Ôn Cẩn, anh đến để đưa em về."

.......

Hai mắt Ôn Cẩn bỗng mở to, mặt đầy mồ hôi, nhịp tim càng lúc càng nhanh, trong lòng đột nhiên hoảng sợ. Một lúc sau, cô mới chậm rãi quay đầu, nhìn đồ đạc trong phòng rồi tự véo vào mặt mình một cái thật đau.

Thì ra cô chưa chết, cô chỉ vừa mơ về lúc cô mười sau tuổi. Tại sao Thẩm Nhượng lại xuất hiện trong giấc mơ cô và Tô Yến gặp nhau lần đầu?

Ôn Cẩn đột nhiên nhớ lại đôi mắt đáng sợ cùng nụ cười méo mó trên khuôn mặt của Thẩm Nhượng, cô liền cảm thấy kinh hãi, dường như đã xảy ra một chuyện  gì cô không đoán trước được.

Ôn  Cẩn nghiêng người, dùng tay phải cố gắng ngồi lên. Vừa ngồi dậy được một chút, cô đã nghe thấy tiếng mở cửa.

Nhìn về phía cánh cửa, Ôn Cẩn sững sờ. Cô nhìn Thẩm Nhượng đang đóng cửa xoay người, trên tay cầm một hộp cách nhiệt, mặc bộ quần áo lần trước cô mua. Lúc trước, Thẩm Nhượng không chịu mặc nên anh luôn cất vào tủ đồ. Anh bảo không thích nó vì nó xấu.

Ôn Cẩn cúi đầu không để ý đến anh, cố gắng ngồi dậy, vô tình chạm phải vết thương trên tay trái, cơn đau khiến cô ngã trở lại trên giường.

"Ôn Cẩn" Thẩm Nhượng đặt hộp cách nhiệt lên bàn, ngồi ở trên giường nhẹ nhàng đỡ cô dậy,  giúp cô dựa lưng vào giường, cẩn thận đắp lại chăn bông cho cô, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay trái của Ôn Cẩn. Lên tiếng nói, trong thanh âm không che dấu chút lo lắng :"Đau không?"

Ôn Cẩn chỉ cảm  thấy tay trái bắt đầu nóng lên, vẻ lo lắng trong giọng nói của hắn khiến cô khó chịu.

"Thẩm  Nhượng. tôi không đau."Ôn Cẩn nhìn hắn, lãnh đạm nói, " Anh buông tay tôi ra trước đã."

"Sao lại không đau?" Thẩm Nhượng nhẹ nhàng xoa xoa tay cô, trầm thấp nói :"Anh còn nhớ rõ trước kia em bị một vết thương nhỏ ở ngón tay, vừa kêu đau vừa chảy nước mắt. Lần này bị thương đến không thể cử động, tại sao lại không đau cơ chứ?"

Động tác của Thẩm Nhượng không dừng lại, ngẩng đầu nhìn Ôn Cẩn nở nụ cười :"Anh về sau sẽ chăm sóc em thật tốt, sẽ không bao giờ làm tổn thương nữa."

Ôn Cẩn bị nữ cười của anh làm cho sững người một lúc. Nụ cười này giống hệt người trong mộng vừa rồi, cả người cô dần dần lạnh đi.

Thẩm Nhượng cảm thấy cơ thể Ôn Cẩn dần dần lạnh hơn, nhưng hắn cũng không quan tâm. Sau khi xoa xoa tay cô một lúc, anh mới múc một bát cháo từ trong hộp cách nhiệt rồi tự mình đút cho Ôn Cẩn.

"Tôi không đói" Ôn Cẩn quay mặt đi chỗ khác. Sự khác thường của Thẩm Nhượng khiến cô thấy sợ hãi.

Trong khoảng thời gian này, cô đối với Thẩm Nhượng rất lãnh đạm. Thẩm Nhượng không xuất hiện quá  nhiều ở trước mặt cô, trong lòng cô cũng không có cảm giác đặc biệt gì. Nhưng hiện tại Thẩm Nhượng khiến cô rất bất an và cảm thấy xa lạ.

Hắn nhẫn nại xoa xoa tay cho cô, còn định tự tay đút  cháo cho cô, Thẩm Nhượng sao có thể những chuyện như vậy?

Ôn Cẩn giơ tay ấn chuông, nhưng lại bị Thẩm Nhượng ngăn lại, "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

Nghe thấy vậy, Thẩm Nhượng lập tức trở nên căng thẳng, "Anh sẽ gọi bác sĩ cho em"

"Không" Ôn Cẩn nhìn vẻ mặt của Thẩm Nhượng , cảm thấy có chút cáu kỉnh, sốt ruột nói: "Tôi muốn đi vệ sinh nhưng tay không tiện, nên muốn gọi y tá đến giúp"

Thẩm Nhương giật mình nhìn, rồi thản nhiên nói: "Ồ, em muốn đi toilet, anh có thể giúp em."

Anh nhìn Ôn Cẩm: "Không cần y tá đâu, anh có thể giúp em"

Ôn Cẩn nghiến răng nghiến lợi nói: "Thế thì không tiện lắm"

"Sao lại không tiện?" Thẩm Nhượng sờ đầu cô, "Ôn Cẩn, chúng ta là vợ chồng, tuy rằng chúng ta rất ít khi ngủ cùng nhau, nhưng anh cũng đã nhìn thấy tất cả"

Hắn nói xong liền cúi người xuống ôm lấy Ôn Cẩn.

Ôn Cẩn đỏ mặt tức giận, cô không biết lấy dũng khí từ đâu ra, tay phải không bị thương đập mạnh vào bàn tay đang duỗi ra của hắn ta, "Thẩm Nhượng, anh đi ra ngoài đi, tôi không cần anh giúp!"

Khi cô y tá bước vào, cô ấy nhìn thấy vẻ mặt nghiệm nghị chớ lại gần của Ôn Cẩn, Thẩm Nhượng thì cẩn thận nhìn, đáng thương đứng một bên giường, cô tự nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

Khi cô y tá đỡ cô dậy, cố ý nói nhỏ với cô: "Cô Ôn, cô ngủ cả ngày lẫn đêm, anh Thẩm đã chăm sóc cho cô cả đêm. Vết phồng rộp trên chân cô cũng là do anh ấy tự  chọn loại thuốc tốt nhất cho cô. Với thân phận của anh Thẩm như vậy, nhưng anh ấy vẫn sẵn sàng làm cho cô. Chắc hẳn anh ấy rất thích cô"

Sau khi  cô y tá rời đi, Ôn Cẩn nghĩ lại những gì mà cô ấy đã nói, không có cảm giác vui mừng nhưng thay vào đó là sự sợ hại. Cô hoang mang tự hỏi, làm thế nào mọi chuyện lại thành ra như thế này? Nó không nên như thế này.

Khi Ôn Minh Khải  dẫn theo Thẩm Thần tới, ông đã nhìn thấy Thẩm Nhượng ở ngoài cửa phòng bệnh.

Mặc dù ông biết tai nạn của Ôn Cẩn không liên quan đến anh, anh còn cùng Tô  Yến cứu Ôn Cẩn ra ngoài, nhưng trong lòng ông vẫn cảm thấy khó chịu.

Ông nhẽ nhàng xoa xoa đầu Thẩm Thần, nói: "Thẩm Thần, cháu đi vào gặp mẹ trước đi, ông nội có chuyện muốn nói với bố cháu."

Thẩm Thần  bước vào phòng bệnh, Ôn Minh Khải yên lặng đứng nhìn Thẩm Nhượng, lại nghĩ đến sự bất thường của Ôn Cẩn lức trước, trầm mặc một hồi rồi mới lên tiếng: "Thẩm Nhượng, tôi luôn muốn tìm thời gian để nói  chuyện với anh. Ôn Cẩn,  nó bị ta nuông chiều đến hư hỏng, tính tình của nó cũng nhiều lúc làm ngươi không thích. Ta biết ngươi lúc trước đáp ứng nó là có nguyên nhân, hiện tại mục đích của ngươi cũng gọi là sắp đạt được, ta hi vọng..."

"Ba, thực xin lỗi." Thẩm Nhượng đột nhiên xen ngang cắt lời của Ôn Minh Khai, thành khẩn nới: "Con từng là một tên khốn nạn, không phải là người mà đã làm tổn thương  đến Ôn Cẩn, Con hứa sau này sẽ đối xử thật tốt với cô ấy, yêu cô ấy, cưng chiều cô ấy,  không bao giờ để cho cô ấy chiu một chút ủy khuất nào."

Sắc mặt Ôn Minh Khải lập tức điểm hồng, đem câu"hi vọng hai người có thể ly hôn" xuống. Ông nhìn Thẩm Nhượng, nhớ lại những gì mà hắn đã nói, thấy rằng từ "bố" mà anh nới lên thật lòng hơn bao giờ hết và hắn vừa mới nói một đời cam đoan.  Ông không thể tin được, những lời đó được phát ra từ Thẩm Nhượng.

Nhìn vẻ mặt và ánh mắt chân thành của Thẩm Nhượng, Ôn Minh Khải khó khăn thốt lên một tiếng "Ồ". Nếu như không phải ông biết được tình huống  hiện tại, ông có thể sẽ cho rằng Thẩm Nhượng lại muốn một thứ gì đó trên  người ông.

Về phần Ôn Cẩn, Thẩm Nhượng cam đoan một cách khó hiểu rằng hắn sẽ chiều chuộng Ôn Cẩn, điều này làm ông rất khó hiểu. Thẩm Nhượng chưa bao giờ yêu Ôn Cẩn, sao bây giờ tính tình lại thay đổi đến chóng mặt?

Ôn Minh Khai sững sờ, thực sự không hiểu nổi, cảm thấy mình già rồi, không hiểu được những vấn đề xoay quanh chuyện tình cảm của người trẻ, mất tự nhiên nói: "Tôi đi gặp Ôn Cẩn trước."

Thẩm Nhượng không lập tức tiến vào phòng bệnh. Anh nghe giọng nói non nớt của Thầm Thần đang nói chuyện với Ôn Cẩn, cúi đầu đứng trước cửa phòng bệnh, vẻ mặt dần dần trở  nên lạnh lùng.

Sau khi trọng sinh trở lại, anh đã suy nghĩ về  sự bất thường của Ôn Cẩn. Quan tâm Thẩm Thần, thờ ơ với anh, đẩy anh đến với Trình Tĩnh Sơ, rồi ly hôn với anh, đây là những chuyện ở kiếp trước chưa từng xảy ra.

Lúc này ở kiếp trước, Ôn Cẩn vẫn còn đang quấn quít lấy anh, rủ anh cùng di du lịch với cô.  Anh vẫn còn nhớ cách Ôn Cẩn dụ anh lên giường để đạt được mục đích.

Nghĩ đến bộ dạng câu dẫn đầy mê hoặc của Ôn Cẩn, ánh mắt Thẩm Nhượng tối dần. Hắn cùng Ôn Cẩn làm vợ chồng được vài năm, nhưng lại có thể ngủ với cô chưa đến mười lần.

Khóe miệng Thẩm Nhượng khe giật giật, trên đời này còn có người đàn ông ngu xuẩn như vậy? Người phụ nữ hắn thích chủ động, trong lòng cũng rất khích động, nhưng vẫn bày bộ mặt thờ ơ với cô, không chịu đáp lại tình cảm của cô dành cho mình.

Hắn khẽ thở dài, nói thầm: "Ôn Cẩn, anh sẽ bù đắp những tiếc nuối trong mấy năm qua cho em. Rõ ràng chỉ chưa đến mười lần, tại sao trước kia em lại có thể bao dung đến vậy? Rốt cuộc hắn có phải là đàn ông hay không?"

Nghe được giọng của Ôn Cẩn, Thẩm Nhượng đứng ở cửa một hồi rồi mới xoay người rời đi.

Có một suy nghĩ điên rồ đang dần hiện lên trong đầu hắn. Hắn biết kiếp trước Ôn Cẩn yêu hắn nhiều như thế nào. Nhưng bây giờ thái độ của cô đối với hắn đã có biến hóa, và chỉ có một lý do duy nhất. Có lẽ Ôn Cẩn cũng đã  trọng sinh.

Thẩm Nhượng rạng rỡ nở nụ cười, Ôn Cẩn đã trọng sinh. Kiếp trước hắn luôn nói không yêu cô. Nhưng ở kiếp này, hắn sẽ từ từ chứng minh với Ôn Cẩn rằng hắn yêu cô  như điên dại dù là ở kiếp này hay kiếp trước.

Đi đến phòng bệnh của Tô Yến, Thẩm Nhượng trực tiếp ngồi trên ghế, vẻ mặt khó khăn nói: "Cảm ơn anh đã cứu Ôn Cẩn"

Thẩm Nhượng nhìn chằm chằm gương mặt của Tô Yến, nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy anh ở kiếp trước. Tô Yến lúc đó, cũng giống như anh, cũng là một kẻ đáng thương

"Tôi đã hỏi bác sĩ. nếu còn lần sau, chân của anh sẽ hoàn toàn  bị phế."

Thẩm Nhượng liếc nhìn đôi chân bị thương của Tô Yến, lạnh lùng nói.

Sắc mặt Tô Yến tái nhợt, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, đôi chân bị thương thình thoảng lại đau. Anh gật đầu nói: "Tình trạng đôi chân của mình, tôi là người rõ hơn ai hết."

Anh nhìn về phía Thẩm Nhượng, nói: "Còn về phần cứu  Ôn Cẩn, anh không cần phải cảm ơn tôi. Tôi với Ôn Cần là bạn bè với nhau, tôi sẵn sàng cứu cô ấy."

Thẩm Nhượng nhìn ánh mắt không cam lòng của Tô Yên, liền nhớ  tới những lời kiếp trước Tô Yến đã nói, hối hận ngay từ đầu không cướp lấy Ôn Cẩn từ tay hắn.

Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, không hề có  chút né tránh. Không biết qua bao lâu, Thẩm Nhượng mới nhẹ nhàng nói: "Tôi đã liên hệ với một bệnh viện nước ngoài, anh có thể yên tâm điều trị ở đó, và các bác sĩ có thể đảm bảo rằng chân anh sẽ hoàn toàn hồi phục."

Thẩm Nhượng biết Ôn Cẩn đã bắt đầu bị cám dỗ bởi Tô Yến. Bất kể bằng cách nào, Tô Yến đều phải rời đi.

Sau một hồi im lặng, Tô Yến nói: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

"Anh không có quyền lựa chọn."Thẩm Nhượng đứng lên, nhìn Tô Yến nói: "Tô Yến, giữa anh và Ôn Cẩn là hoàn toàn không có khả năng.  Ôn Cẩn cô ấy là vợ của một mình tôi, bất kể là  còn sống hay đã chết."

Thẩm Nhượng nói xong thì rời đi ngay lập tức và chuyển hướng đến phòng bệnh của Ôn Cẩn. Sau khi rời đi một thời gian, hắn đã bắt đầu nhớ cô đến phát điên. Thẩm Nhượng phải nhanh chóng Ôn Cẩn yêu hắn trở lại, để cô luôn chọc phá và dính lấy hắn như trước.

Cho dù cô không còn giống trước kia thì đã sao, hắn sẽ cùng cô gắn bó với nhau mãi mãi.

Trong phòng, Thẩm Thần nắm chặt bàn tay bị thương của Ôn Cẩn, lâu lâu lại thổi thổi vài cái vào tay cô: "Mẹ, mẹ có đau không? Thần Thần thổi cho mẹ nhé."

Ôn Cẩn xoa đầu, nhẹ nhàng nói: "Mẹ không đau."

Thẩm Thần liếc nhìn Ôn Cẩn, cong môi cười,  cúi đầu tiếp tục cẩn thận thổi cho cô. Mẹ câu có phải bị ngốc không vậy? Vết thương lớn thế này làm sao lại có thể không đau cơ chứ?

Ôn Cẩn ngước mắt lên  nhìn Ôn Minh Khải, nhớ tới ngày nhỏ cô vì nhát gan nên không dám đối mặt với hiện thực, thầm nghĩ chết xong là hết chuyện.  Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc người ba của mình sẽ đau buồn như thế nào khi cô qua đời ở kiếp trước, và cuối cùng cô lại được trọng sinh một lần nữa, cô thực sự không muốn cha mình phải trải qua nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.

Cô không phải là một người vợ tốt, cũng không phải là một người mẹ tốt, nên càng không phải là một đứa con gái ngoan.

"Cha, thực xin lỗi." Vẻ mặt Ôn Cẩn áy náy, "Con lại làm cho cha lo lắng rồi."

Vẻ mặt Ôn Minh Khải ôn nhu nói: "A Cẩn, con đừng nghĩ lung tung, trong thời gian này tập trung dưỡng thương cho tốt."

Ông nhìn Ôn Cẩn, vốn lời chuẩn bị nói lại nuốt ngược vào trong lòng. May mắn A Cẩn không có việc gì, bằng không nếu lúc ông chết gặp lại mẹ cô thì biết ăn nói như thế nào?

Ôn Minh Khải thở dài nói: "A Cẩn, con vẫn chưa từ bỏ ý định trước đây của mình sao?"

Khí sắc của Ôn Cẩn hơi suy sụp, cô biết cha mình đang nói đến chuyện y hôn với Thăm Nhượng. Cô im lặng một lúc, xoa xoa đầu của Thẩm Thần rồi nói: "Đúng vậy, con vẫn chưa buông bỏ được."

Ôn Minh Khải không biết nói gì tiếp, vừa rồi Thẩm Nhượng rõ ràng là không muốn ly hôn. Nếu hắn luôn không đồng ý, hắn sẽ luôn nghĩ cách giữ Ôn Cẩn ở bên mình, dù sao giữa hai người vẫn còn Thẩm Thần, đâu thể dễ dàng vứt bỏ sạch sẽ như vậy.

Ôn Cẩn quả thực đã thay đổi, nhưng dù cô có thay đổi như thế nào thì tính tình và suy nghĩ vẫn rất đơn giản. Với những thủ đoạn mưu mô thâm hiểm của Thẩm Nhượng, nếu hắn ta cố tình không muốn ly hôn, thì cả đời này Ôn  Cẩn cũng sẽ không đạt được nguyện vọng của mình.

"A Cẩn" Ôn Minh Khải nhìn cô, "Dù sau này con có làm gì đi nữa thì không thể hành động liều lĩnh như trước được. Lòng dạ của Thẩm Nhượng sâu hơn con tưởng tượng ra rất nhiều. Có nhiều chuyện hắn chỉ nghĩ một lúc liền có thể hiểu ra vấn đề"

Ôn Cẩn nhìn cha mình, muốn hỏi ông về chuyện của Ninh Nguyệt, nhưng cuối cùng cô lại không hỏi. Cô biết tự mình có thể làm được điều đó.

Cô gật đầu, nói: "Cha, con biết rồi, lần sau con sẽ chú ý."

Một lát sau, Ôn Minh Khải khẽ ho khan một tiếng, nói: "A Cẩn, Thẩm Nhượng trong khoảng thời gian này có chuyện gì sao?"

Ông nhớ tới Thẩm Nhượng vừa lúc nãy, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu. Một người như vậy, dường như đã không giống như lúc trước?

Ôn Cẩn giật mình, nghĩ tới hôm nay Thẩm Nhượng có chút khác thường. Cô lắc đầu, nói: "Cha, đừng động đến hắn."

Khi Thẩm Nhượng  vào phòng bệnh, Ôn Minh Khải và Thẩm Thần đã rời đi, Ôn Cẩn ngước mắt lên nhìn anh, nhưng không để ý đến anh.

"Cha và Thần Thần đã về rồi à?" Thẩm Nhượng tự nhiên ngồi xuống trước mặt cô. Kỳ thật, vừa rồi hắn đã nghe ở bên ngoài những gì Ôn Cân đã nói.

Cả người Thẩm Nhượng có chút khó chịu, tự nhiên hắn hiểu được  Ôn Cẩn và Ôn Minh Khải vẫn chưa từ bỏ ý định ly hôn với hắn.

Hắn cảm thấy trái tim mình có chút đau, nỗi đau về tinh thần của năm đó lại dâng lên. Thẩm Nhượng tự nói với bản thận mình không sao cả, điều đó chỉ là tạm thời, khi Ôn Cẩn thích hắn một lần nữa, cô sẽ từ bỏ ý  định ly hôn với hắn.

Thẩm Nhượng thản nhiên cầm quả táo ở trên bàn, cẩn thận gọt vỏ cho Ôn Cẩn, nói: "Ôn Cẩn, từ nay về sau, anh mỗi ngày đều sẽ về nhà. Em yên tâm, anh sẽ luôn đối xử tốt với em."

Ôn Cẩn lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, "Thẩm Nhượng, tôi muốn đi gặp Tô Yến."

Thẩm Nhượng dừng tay lại nói, "Bao giờ sức khỏe của  em tốt hơn, anh sẽ đưa em đi gặp anh ta."

"Hiện tại tôi không sao rồi." Ôn Cẩn lên giọng, nói: "Nếu không phải có Tô Yến, có lẽ tôi đã chết, tôi..."

"Anh sẽ không để em chết!" Thẩm Nhượng ngắt lời cô, viền mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói: "Ôn Cẩn, cho dù không có Tô Yến, anh cũng không để em chết. Không được nhắc đến từ này nữa!"

Thân thể Ôn Cẩn bỗng co rút lại, há hốc mồm không nói nên lời. Tại sao cô luôn cảm thấy Thẩm Nhượng bây giờ rất kì lạ?

Nhìn thấy ánh mắt cô hiện lên vẻ mặt hoảng sợ, Thẩm  Nhượng hơi hơi chầm xuống, trầm giọng nói: "Thực xin  lỗi, Ôn Cẩn, vừa rồi là anh kích động. Đừng sợ, anh chỉ muốn nói cho em biết như vậy thôi. Sau này anh sẽ không để em gặp nguy hiểm nào nữa. Cho  dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh sẽ luôn ở bên em."

Thẩm Nhượng để trái cây trong tay xuống, lấy khăn lau khô tay, "Anh đưa em đi gặp đi gặp Tô Yến"

Thẩm Nhượng đổi giọng nói: "Anh đã sắp xếp một bệnh viện nước ngoài cho Tô Yến, ngày mai anh ta sẽ rời đi. Em yên tâm, chân của anh ta sẽ không có chuyện gì."

Ôn  Cẩn cảnh giác, cô liếc nhìn Thẩm Nhượng, cô luôn cảm thấy là hắn ta ép Tô Yến ra nước ngoài. Nhưng nghĩ kĩ lại, lựa chọn tốt nhất của Tô Yến bây giờ là ra nước ngoài điều trị.

"Anh ở đây đợi tôi" Ôn Cẩn nhẹ giọng nói, không thèm liếc mắt nhìn Thẩm Nhượng, nhanh chóng đẩy cửa ra ngoài.

Tô Yến đang suy nghĩ về những gì Thẩm Nhượng nói, ngực anh lại đau nhói. Hắn nói đúng, Ôn Cẩn và anh là không có khả năng. Nhưng anh ta còn có thể làm gì? Anh không thể kiểm soát  được tình cảm của mình dành cho Ôn Cẩn. Có lẽ ra nước ngoài một thời gian sẽ là điều tốt nhất cho anh bây giờ.

"Tô Yến" 

Dòng suy nghĩ bị đánh gãy, Tô Yến ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ôn Cẩn trong phòng lập tức mừng như điên, vừa định đứng dây, nhưng lại động vào đôi chân đau của anh. Cơn đau đột ngột ấy đã nhắc nhở anh rằng, chân anh có thể sẽ bị gãy.

Tô Yến tái mặt vì đau, anh cười, nhẹ giọng nói: "A Cẩn, sao không nghỉ ngơi mà lại chạy sang đây?"

Ôn Cẩn không quan tâm lời nói của Tô Yến, nhanh chóng đi đến giường bênh, vẻ mặt lo lắng, nói: " Tô Yến, đùng nhúc nhích, chân lại đau sao?"

Nhìn thấy anh đang chiu đựng, Ôn Cẩn nhớ tới lần anh lao vào lửa cứu mình bất chấp đau đớn, trái tim như mềm nhũn ra. Cô biết rằng cô nợ Tô Yến, có khi cả đời này không trả hết. Mặc kệ thế nào, chân của anh ấy không được xảy ra vấn đề gì cả.

"Tô Yến" Ôn Cẩn nhẹ nhàng  gọi tên anh, "Thẩm Nhượng nói hắn đã tìm được một bệnh viện nước ngoài để anh điều trị, chân anh sẽ nhanh khỏi thôi. Anh không nên vì cứu em mà để cho chân mình càng ngày càng nặng thêm."

Tô Yến ra nước ngoài cũng tốt, tốt nhất là đem đôi chân kia chữa khỏi, rồi có thể quên cô đi, tìm một người phụ nữa khác mà yêu, kết hôn và sống cũng nhau đến hết đời.

Nhìn Ôn Cẩn, Tô Yến đột nhiên nhớ tới ngày cô ở trong vụ hỏa hoạn, sợ hãi mà ôm lấy Ôn Cẩn.

*Trong bản convert ghi là "ôm Thẩm Thần",nhưng mk thấy không phù hợp lắm nên đổi lại,

Ngực Tô Yến nặng  nề, có chút đau. Lúc cô sợ hãi nhất, người đầu tiên cô nghĩ đến vẫn luôn là Thẩm Nhượng. Trong sâu thẳm trái tim của cô, cô vẫn không thể buông bỏ được nó. Việc ở lại của anh chỉ khiến cho Ôn Cẩn cảm thấy xấu  hổ và tội lỗi. Anh không thể khống chế được cảm xúc của mình, những anh có thể vượt qua nó.

"Được" Tô Yến khẽ cười, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu Ôn Cẩn, nói: "A Cẩn,  anh sẽ ra nước ngoài chữa bệnh."

Ôn Cẩn, anh vĩnh viễn sẽ không làm em phải khó xử.

Từ chỗ Tô Yến trở về, Ôn Cẩn cảm thấy tâm tình sa sút. Cô liếc mắt nhìn Thẩm Nhượng, tâm trạng trở nên cáu kỉnh, "Anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi"

Thẩm Nhượng đắp chăn lại cho cô và nói: " Anh sẽ ở đây cùng em đến khi em xuất viện."

Ôn Cẩn không nói tiếng nào, cả căn phòng chìm vào im lặng. Thẩm Nhượng lặng lẽ nhìn bóng lưng của Ôn Cẩn. Chỉ cần hắn nghĩ đến chuyện Ôn Cẩn buồn như vậy là vì Tô Yến, hắn không thể tránh khỏi sự ghen tị trong lòng.

Nhưng bây giờ hắn không thể làm gì cả, .Hắn cũng không thể trách cô, càng không thể trả thù Tô Yến. Nếu không Ôn Cẩn cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho hắn.

Hắn phải chịu đựng, phải chờ đợi, hắn còn cả một cuộc đời dài như vậy, hắn vẫn có thể giành lấy trái tim của Ôn Cẩn một lần nữa.

Thẩm Nhượng lấy thuốc ra, cẩn thận ôm Ôn Cẩn vào lòng, cúi đầu cẩn thận xử lý vết thương.

"Anh định làm gì?" Ôn Cẩn nhìn thấy hắn ta đang cầm thuốc bôi lên chân cô, lại nhớ đến lời của cô y tá nói, tức giận dừng sức rút chân ra.

Thẩm Nhượng sẽ không bao giờ làm loại chuyện này. Cô hiểu rõ hơn ai hết bệnh sạch sẽ của hắn nghiên trọng đến mức nào.

"Ôn Cẩn, đừng nhúc nhích." Thẩm Nhượng khẽ bóp bàn chân trắng nõn nà , nhìn mấy ngón chân của cô trong suốt như pha lê, trong lòng hơi gợn sóng, lòng bàn tay cũng nóng lên.

Trước đây hắn không để ý, tại sao Ôn Cẩn lại có đôi chân ưa nhìn như vậy, đến nỗi hắn vừa nhìn đã không khống chế được chính mình. Thẩm Nhượng không nhịn được xoa xoa mu bàn chân, giọng nói có chút  trầm thấp, nói: "Lòng bàn chân em nổi mụn nước, để anh thay băng cho em."

Thẩm Nhượng nói xong liền cúi người  tháo miếng băng gạc ra, cẩn thận mà rửa sạch vết thương, bôi thuốc rồi băng bó lại cho cô.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, Ôn Cẩn cảm thấy bàn tay của Thẩm Nhượng như cố ý gãi vào mu bàn chân khiến cô có cảm giác kì lạ.

Thẩm Nhượng  hôm nay thật sự quá không bình thường, hoàn toàn thay đổi thành một người khác. Thấy hắn băng bó xong, Ôn Cẩn lập tức lùi chân về, không hề nhìn hắn.

Thẩm Nhượng nhìn thấy cô thu chân lại, ánh mặt bỗng tối sầm lại. Trong lòng bỗng cảm thấy hối hận, nhẹ nhàng ma xát bàn tay của mình. Lòng bàn tay dường như còn một chút hơi ấm của cô khiến trái tim hắn ngọt ngào.

Lúc trước hắn thật sự ngu ngốc, bỏ Ôn Cẩn một mình, mình thì một bên kìm nén dục vọng. Đợi đến khi Ôn Cẩn chấp  nhận hắn, hắn sẽ cùng cô thử đủ tất cả tư thế. Thật không biết khi sử dụng đôi chân mầm mại của cô sẽ có tư vị như  thế nào?

Thẩm Nhượng liếc nhìn đôi chân của Ôn Cẩn mấy lần, sau đó không nhịn được đứng dậy đi vào phòng tắm.  Hắn sợ bản thân mình nếu ở lại lâu hơn nữa, có thể hắn sẽ không tự chủ được.

Ôn Cẩn bị sự khác thường của Thẩm Nhượng làm cho bối rối, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Cuối cũng khi chìm vào giấc ngủ, cô lại mơ thấy Thẩm Nhượng ở kiếp trước.

Cô mở mắt ra đỡ lấy trán, thân thể có chút mệt mỏi.  Sau khi ngồi ở giường một lúc,  cô đi xuống phòng tắm.

Vừa đẩy cửa ra, Ôn Cẩn liền ngây  cả người. Thẩm Nhượng đang ở trong phòng tắm với đống quần áo của cô trong chậu, sẽ không có gì đáng nói nếu trên tay hắn ta không cầm cái áo lót của cô.

Thẩm Nhượng quần áo có chút sộc sệch, trên mặt vẫn còn một lớp ửng hồng, hai mắt nóng rực. Ôn Cẩn mơ hồ ngửi thấy một mùi vừa lạ vừa quen. Cô ngây người nhìn Ôn Cẩn nhìn Thẩm Nhượng, nhanh tay lấy chiếc áo trên tay hắn.

Ôn Cẩn tựa hồ như hiểu ra mọi chuyện, một cỗ tức giận bắt đầu dâng lên, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm, buồn nôn, hét về phía Thẩm Nhượng: " Thẩm Nhượng, anh bị bệnh sao?"

Vốn bị Ôn Cẩn bắt gặp ngay tại trận, Thẩm Nhượng sợ cô sẽ  tức giận. Hiện tại quả nhiên cô đã tức giận, hắn không thèm nghĩ, thản nhiên nói: " Ôn Cẩn, em đừng tức giận, anh quả thực là có bệnh."

Thẩm Nhượng cảm thấy mình rất bình thường và mình không hề bị bệnh. Nhưng Hứa Dịch đã nói rằng, khi cãi nhau với phụ nữ, cô ấy luôn luôn đúng, còn mình thì luôn luôn sai, để làm cho cô ấy hạ hỏa.






















Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top