Chương 7: Nhập hồn
Sáng hôm ấy, vú Nụ ra phía sau giặt giũ quần áo, cô bước ra thấy thế thì mới hỏi:
"Vú à, cháu đói quá có gì ăn chưa ạ?"
Vú quay qua nhìn cô rồi quát:
"Sáng sớm chưa đánh răng rửa mặt đã đòi ăn, tiểu thư đúng là con heo mà!"
Vú thấy mặt cô thì hầm hầm tức giận bỏ vào trong. Cô xắn tay áo rửa mặt, rửa xong thì thấy khói đã nghi ngút trong nhà, mỉm cười cái rồi đổ nước ra, kéo váy cao lên rồi ngồi đó giặt. Vừa phơi quần áo lên thì cô vô tình nhìn vào cái nhà kho, tự nhiên cảm thấy dựng tóc gáy kiểu gì. Ánh sáng buổi sớm thì chưa tới mức sáng bừng, mà cô liếc qua cái khe hở của mấy miếng gỗ đóng nhà kho thì thấy trong ấy giống như có cái gì đang phát sáng vậy, lại còn dài nữa, chỉ trong thoáng cái đã vụt phát biến mất. Cô chớp mắt đã không thấy thứ đó đâu bèn tặc lưỡi cho qua. Lát sau, vú đi ra đã thấy đồ đạc giặt sạch sẽ cả rồi, còn cô ngồi ngoe nguẩy trên bàn.
"Cô giặt quần áo đó à?"
Cô không nói gì, rõ ràng là biết nhà này ngoài cô ra thì ai trồng khoai đất này. Cô liếc qua nhìn bà, chu mỏ ra, thầm nghĩ đã không muốn khen thì thôi còn hỏi giọng hằn học.
"Ma giặt đó vú ạ, không phải tôi đâu!"
Nói tới đó cô liền thấy cậu từ trong nhà bước ra. Cậu liền ngồi vào bàn rồi nhìn vú, vú tạm không nói nữa, đùng đùng đi ra sau.
Lát sau thức ăn đã được dọn ra đầy bàn, cô gắp lấy gắp để bỏ vào chén, sáng giặt cả đống đồ nên mất sức. Bà vú không ưa cái nết ăn của cô từ lâu nên lấy một cái cây gõ vào tay cô. Cô nhíu mày rồi nhìn lên, liếm mấy hạt cơm quanh mép rồi ngồi ngay ngắn lại, ăn chậm rãi hơn.
Cậu không nói gì, chỉ ngồi đó ăn từ tốn, đúng là con nhà giàu, ăn nhìn tướng cũng sang. Nhà vú Nụ cái gì cũng không tốt, nhưng ít ra bà ấy nấu ăn ngon với lại rất hay đổi món, nhà gần dốc núi nên có ai đi rừng về là bà chặn đường mua đồ rừng về nấu. Cô cũng chẳng khó ăn, chỉ là ăn hơi nhiều, nết ăn hơi xấu, tướng đi lại sỗ sàng, cái gì cũng xấu, cũng tệ hại. Cô như một cái cây sống trong rừng vậy, mọc không ngay lề thẳng lối, mọc sao thì mọc, chịu mưa chịu gió nhiều rồi đâm ra mạnh mẽ kiên cường độc lập, không giống nhiều tiểu thư khác như hoa cảnh trong chậu được người ta cắt tỉa cẩn thận, chăm sóc kỹ lưỡng ngày đêm. Cô liếc nhìn bà rồi bỏ chén xuống.
Bà thấy vậy thì kéo cô ra ngoài, bảo là hôm nay sẽ dạy cô may vá thêu thùa, còn nói dạy cô vẽ tranh, nếu tốt thì tự thêu trên tranh của mình. Cô ngồi đó nghe bà nói, biết não cô là bã đậu nên bà càng nói lại càng tức, mà bà tức thì lại lấy roi ra đánh cho hả dạ.
"Cô tự ở trong đó mà học tập, tôi đã dạy rồi, thêu không xong thì đừng có ra ngoài! Xem cô có chịu nổi không?"
Bà nói xong thì bước nhanh chân ra ngoài, cô ngồi phía sau rồi phì cười.
"Ai rượt theo bà đâu mà cuống quýt cả chân thế kia?"
Vừa nói xong cô liền liếc lên nóc nhà, mỉm cười cái rồi kéo váy lên.
"Muốn nhốt tôi á, bà nằm mơ đi!"
Nói xong cô liền tìm chỗ leo lên, leo leo một hồi thì lên tới trần nhà, thấy bên kia có một lỗ hổng cô liền trèo qua. Biết bộ y phục này màu sáng quá, nên cô ngồi đó gói ghém nó lại kẻo bị bẩn, sau đó hì hục leo lên. Lát sau qua tới nhà kho thì mừng rơn, vì nãy phơi đồ có thấy cái thang, bây giờ leo qua, bắt thang là xuống đất được. Cô đang vui vẻ thì chợt nghe tiếng ai đó khóc tu tu, cô dừng giữa nóc nhà mà chân lạnh toát, ngồi nghe ngóng thêm chút thì từ xa có tiếng kèn trống vang lên. Cô ngồi trên nóc nên thấy rất rõ ở phía xa có một đám ma, cô vừa nhìn vừa nghe người nhà khóc la dọc đường, còn thấy người ta khiêng cái quan tài màu đen thui mà toát cả mồ hôi hột. Cô nuốt nước bọt rồi kiếm thang leo xuống, bước qua nóc nhà kho rồi đi trên mái nhà, lần mò một lát thì cũng tới cái thang, chỉnh cho vững. Đang khom khom định bước xuống thì có một bàn tay nhăn nhúm tóm lấy cái thang, kéo mạnh nó qua chỗ khác làm cô giật mình suýt té xuống, may mà nắm được cái ngói nhà. Cô nhìn xuống thấy bà vú cầm cái thang, ngước nhìn lên với ánh mắt đầy tức giận.
"Cô lại bày ra cái trò gì thế?"
Cô vừa nghe vú quát đã thấy lạnh sóng lưng, nhìn qua cái đám ma sắp đi đến cửa nhà mình, tiếng kèn trống rất to, cô nhìn xuống rồi nói.
"Ai bảo vú nhốt tôi, tôi muốn ra ngoài thì vú lại không cho cơ. Lỡ tôi bị gì thì vú có chịu trách nhiệm được không?"
"Tôi chỉ kêu cô ở yên trong phòng chăm chỉ thêu thùa may vá, tôi có bắt cô làm gì khác đâu mà cô bảo lỡ với không lỡ?"
"Vú có cho tôi xuống không? Từ đây mà té xuống là chết đấy!"
Bỗng bên tai cô vang lên một giọng nói.
"Chết đấy! Chết đấy!"
Cô nhìn bà vú rồi thất thần, cô thấy mình hoa cả mắt, tự nhiên lại cứ nhìn theo cái đám tang rồi nghe ai nói "Chết đấy! Chết đấy!".
Cô cảm thấy có ai đó nhìn mình từ phía dưới mà không phải là vú. Nhìn qua mấy cái khe hở của mái ngói, cô thấy có một đứa con gái còn trẻ măng đứng trong nhà kho, ngẩng mặt lên nhìn cô rồi bật khóc nức nở.
"Chết đấy, chết đấy!"
Cô cứ nghe hai chữ đó cho đến khi mắt cô tối sầm lại, buông tay và lăn dài trên mái ngói. Cậu Cảnh Minh nghe tiếng ồn oà ngoài kho nên đi vào trong xem thử thì đúng lúc cô lăn từ mái ngói xuống. Thấy vậy, cậu vội đỡ lấy cô, rồi nhanh chóng bế cô vào nhà và cho gọi thầy lang. Lúc thầy lang đến khám cho cô, cậu và vú đứng ở ngoài, thấy sắc mặt cậu không được tốt vú liền nói:
"Cậu à, thật ra..."
"Sao vú không đưa thang cho chị ấy leo xuống? "
"Tôi... Là vì tiểu thư ấy không nghe lời, kêu ở yên trong phòng không ở mà lại tự ý leo trèo ra bên ngoài."
"Vú à, tính cô ấy vú cũng biết rồi đấy. Cô ấy như một con ngựa hoang vậy, đột nhiên bị bắt nhốt thì đương nhiên sẽ tìm cách thoát ra rồi."
"Nhưng đã vào nhà này rồi phải làm theo phép tắc của nhà này, không thể nói tính sao để vậy được!"
Cậu mặt lạnh đáp.
"Ít ra cũng phải cần có thời gian. Cô ấy đã quen với cuộc sống của mình rồi, vú không thể ép cô ấy một hai ngày phải theo vú được. Vú có biết một cái cây đã trưởng thành rồi sẽ rất khó uốn nắn không? Nếu lúc nãy không có tôi, chị ấy ngã chết mất rồi!"
Vừa nói xong mặt vú đã trở nên lạnh như tiền, nhìn lên tay áo cậu rồi thận trọng nói:
"Cậu bị thương rồi, cậu để thầy lang xem thế nào đi."
Cậu không trả lời, chỉ đứng im đó, vú đành ngậm ngùi đi ra sau bởi có ngoái lại nhìn cậu cũng không quan tâm. Trước giờ tính cậu rất điềm tĩnh, bây giờ lại lớn tiếng như thế, dọa bà vú điếng cả hồn. Lát sau thầy lang đi ra, nói cô chỉ vì sợ hãi quá nên ngất đi, chỉ cần được ngủ một giấc là sẽ không sao nữa. Cậu gửi thầy lang ít tiền rồi tiễn ra cửa, sau đó quay lại phòng cô khép hờ cửa, bởi cậu sợ cô có tỉnh dậy hốt hoảng, thấy cửa đóng kín tưởng mình lại bị nhốt. Cậu còn lấy bàn ghế ra sân ngồi đối diện với phòng cô đề vừa đọc sách viết chữ vừa canh cửa. Đến chiều vẫn chưa thấy động tĩnh gì, mặt trời đã xuống bóng mất rồi, cậu lại không dám bước vào, dẫu có lo lắng thì cũng không vào được, em chồng chị dâu không nên vào tư phòng nhau. Cậu liền bước xuống bếp rồi nói:
"Dọn cơm chưa ạ?"
Cậu thấy hằng ngày chị rất háo ăn, tưởng hôm nay chị giận vì vú Nụ làm chị ngã nên cậu muốn dùng bữa cơm gọi khéo chị ra.
Lát sau cậu ngồi chờ bà vú vào thăm cô, sẵn hỏi cô muốn ăn cơm trong phòng hay ăn ở ngoài. Vừa gõ cửa cô đã ngồi dậy, ngồi dậy theo kiểu như một khúc gỗ cứng đơ. Bà vú chậm rãi bước lại thì cô lại nằm xuống, đắp chăn kín mặt không nói năng gì. Vú có hỏi mấy câu mà cô không màng trả lời, bà cúi thấp người xuống hỏi cô vẫn không trả lời. Thấy vậy bà đi ra ngoài rồi báo lại:
"Tiểu thư ấy chắc còn giận, không chịu trả lời gì cả."
Cậu nghe vậy cũng bỏ chén cơm xuống, bỏ bữa mà đi vào phòng thắp đèn lên rồi ngồi đọc sách. Lát sau, cậu dừng đọc sách rồi bước ra sân nhìn ba bên bốn phía, nhìn vào phòng cô thì đã thấy cô ngủ rồi, đèn cũng không thắp sáng lên. Cậu thở dài rồi đi vào phòng, leo lên giường nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được. Cậu quay qua quay lại đến nửa đêm mới bắt đầu thiếp đi một chút, đến tầm nửa đêm thì cậu nghe bên ngoài có tiếng bước chân trần mà mở mắt lên không được, người nặng nề như kiểu bị đá đè. Cậu nghe thấy tiếng mở cửa phòng nhưng lại không ngồi dậy kiểm tra được, muốn hỏi ai đó cũng không thể mở miệng được. Phòng cậu trước giờ chưa một ai dám tự tiện bước vào, vú Nụ mà muốn dọn thì cũng phải hỏi, đằng này người kia bước vào luôn như phòng mình ấy, cậu muốn bật dậy lắm nhưng không được.
Lát sau cậu hé hé được mắt thì thấy một người con gái ngồi trước mặt cậu, giơ tay ra sờ gương mặt cậu, còn vuốt lồng ngực cậu. Tới đó cậu mở hẳn mắt được rồi chụp lấy tay người đó, bật dậy mạnh mẽ để nhìn cho kỹ. Người cậu mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp.
"Chị dâu! Nửa đêm chị vào đây làm gì vậy?"
Vừa nói xong thì cô đã nhào đến ôm lấy cậu, thì thầm bên tai cậu:
"Cậu Cảnh Minh, tôi yêu cậu lắm, cậu có yêu tôi không vậy?"
Vừa nói tới đó cậu chợt nuốt nước bọt rồi mặt tái đi, tay cô lạnh ngắt, giọng nói cũng dịu dàng đi rất nhiều, chẳng giống giọng nói hằng ngày gì cả, hành động này cũng quá hoang đường. Cậu đẩy cô ra, giữ hai tay cô lại rồi nói:
"Chị dâu à, chị về phòng đi, thế này không hay đâu, mọi người biết thì chị sẽ bị đánh chết đó!"
"Tôi có sợ chết đâu, sợ gì chứ?"
"Cậu không thấy tôi xinh đẹp à?"
Nói rồi cô chợt mỉm cười ma mị. Trong bóng đêm mà gương mặt cô như kiểu phát sáng, cậu nhìn mà tay chân lạnh toát, tóc gáy dựng đứng lên. Cô ngừng cười rồi nói:
"Nó không đẹp, nó xấu! Cậu không thích chứ gì?"
Vừa nói xong cô liền rút tay lại, đứng dậy và đi ra khỏi cửa, cậu dõi theo mà còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi cô đã đi, cậu vội chạy đóng cửa lại rồi thắp nến lên, nhớ tới gương mặt cô lúc nãy thì chợt không an tâm nhưng cậu cũng không thể qua phòng cô ngay lúc trời tối như thế này. Nghĩ vậy, cậu liền thắp đèn lồng rồi chạy qua phòng vú Nụ gõ cửa rồi nói gấp:
"Vú qua xem chị dâu với, tôi thấy chị ấy làm sao ấy!"
Bà vú vừa mở cửa phòng thì có một cái bóng trắng từ phòng cô xông ra, lướt qua cánh cửa làm nó đung đưa kêu cót két. Bà vú Nụ thấy cảnh đó liền trợn mắt.
"Cậu đuổi theo tiểu thư đi, nhanh lên! Tôi sẽ ở nhà canh mấy đứa trẻ!"
Vừa nói xong cậu quăng luôn cả đèn lồng rồi chạy theo. Cậu thấy cô mặc một bộ đồ màu trắng chạy như bay trong màn đêm, may sao có ánh trăng nên cậu vẫn thấy được. Thế nhưng sức đàn ông trai tráng như cậu lại đuổi không kịp một cô gái như cô, có chạy nhanh cỡ nào cũng không đuổi kịp. Cô chạy qua cái cầu treo trước mặt mà chân giậm kêu rầm rầm, nhanh đến độ cậu chỉ còn thấy bóng mà thôi. Cậu đi dọc đường gặp người ngủ canh gỗ hay soi cá cậu liền kêu lại, ai ở đây cũng biết cậu nên nghe kêu là tụ lại ngay. Cậu kêu họ đốt đuốc theo cậu đuổi theo chị dâu. Họ chạy theo ầm ầm mà mới một lát đã mất dấu, ai cũng thở hồng hộc mà đuổi không kịp cô mớ. Cậu kêu chia ra tìm, còn miêu tả cô mặc đồ trắng, tóc dài các thứ. Khoảng hơn giờ sau mọi người vạch hết mấy đám cỏ đám rừng ra kiếm mà vẫn không gặp, đến khi có người chạy lại hớt hải kêu:
"Mộ cô Hoa! Ra mộ cô Hoa!"
Nói rồi cậu hô to:
"Ở đâu?"
Sau đó, mọi người chạy theo người đó đến giữa đồng thì thấy cô đang hì hục bới cái quan tài lên, bùn lầy dính đầy trên mặt. Cô như người mất hồn vậy, bới như điên, mặt mũi thì lạnh tanh, thanh niên trai tráng còn không ai dám lại gần. Cậu bước lại ngay đỡ cô lên, cô liền nói:
"Tôi cho cậu xem gương mặt xinh đẹp của tôi. Tôi cho cậu xem, tôi rất là đẹp!"
Nói rồi cô bấu vào cổ áo cậu rồi nghiến răng, máu từ miệng trào ra, cô run lẩy bẩy trong vòng tay cậu.
"Kêu thầy lang, nhanh lên!"
Cô trợn mắt lên rồi giẫy giụa liên hồi. Cậu chưa bao giờ thấy cảnh tượng này bao giờ, mắt cô trợn lên hết cỡ, cậu quay qua tấm ảnh để trên bia bộ cô Hoa rồi chợt lạnh sóng lưng. Cậu bế cô lên rồi chạy một mạch về nhà, cậu chạy như điên như dại, dọc đường cô cứ trợn mắt lên, co giật rồi cười như rầm rú lên. Cậu thầm nghĩ đây chính là cái mà người ta hay gọi là bị ma nhập sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top