Chương 7: Bảy năm sáu tháng chín ngày...

Lý do khiến mình không muốn bắt đầu thêm một mối quan hệ nào nữa là bởi mình sợ cái cảm giác bị người khác bỏ lại một mình..

Mình thực sự sợ cảm giác này.

___________

Hai cô gái ngồi trên xe về nhà, Ai Oon vẫn nhìn ngoài cửa sổ. Từ lúc bị em gái kéo lên xe, cô bắt đầu thay đổi là lạ. Nhớ tới lúc trong ngõ hẻm, đôi mắt của em gái không hề rời khỏi người mặc áo sơ mi, ôn thanh hỏi.

"Cô gái mặc áo sơ mi kia là người quen của em sao?"

Namtan quay đầu lại nhìn chị gái một chút, sau đó cười nhạt.

"Ừm, em ấy là bạn học cùng bàn với em."

"Bạn học cùng bàn?"

Namtan gật đầu, ánh mắt chất chứa nổi ưu tư nhìn về phía xa: "Năm năm trước.... và ngay cả bây giờ... cũng vậy."

Ai Oon nâng cao khoé môi, cô nhướn mày: "Là cô bé cướp mất trái tim của học bá Tipnaree năm đó sao? Không nghĩ đến em gái của May lại có quan hệ với em. Nhưng chẳng phải em và cô ta từng học chung hay sao? Tại sao bây giờ cô ta vẫn còn đi học ở trường trung học Krungthep?"

"Em không rõ, năm năm trước em ấy đột nhiên biến mất, toàn bộ thông tin cũng theo đó mà hoá thành hư không, em tìm mọi cách liên lạc vẫn không tìm ra được, đến một ngày em chỉ nhận được một phong thư mà em ấy gửi đến, trong thư em ấy muốn chia tay với em và muốn kết thúc mối quan hệ của cả hai, sau đó thì không còn thông tin gì nữa, em cũng đã điều tra nhưng không phát hiện được gì..."

"Vì lý do đó mà em chọn cách đi du học suốt năm năm?" Ai Oon nghiêng đầu nhìn em gái mình đang kìm nén nước mắt.

Namtan ngửa đầu ra phía sau nhắm chặt hai mắt: "Phải, em không nghĩ sau khi quay về lại gặp em ấy vẫn còn đi học lớp 11 mà trong khi đó em ấy vốn dĩ đã tốt nghiệp cách đây 4 năm, mà tính cách của em ấy cũng đã thay đổi hoàn toàn khác lạ so với trước kia, Film không còn là cô bé lúc nào cũng đi phía sau lưng em, hơn hết chính là em ấy căn bản không nhớ em là ai."

Ai Oon nhìn về phía trước, khóe môi ưu nhã hiện một nụ cười ý vị thâm trường: "Nếu đã vậy thì chúng ta cần phải đến đó điều tra một chuyến rồi."

Namtan mở mắt nhíu chặt chân mày, cô đạp chân ga phóng thẳng về phía trước.

[....]

Film ngẩng đầu nhìn biển tên văn phòng của hiệu trưởng, đưa tay gõ cửa.

Cốc cốc.

"Mời vào."

"Thầy hiệu trưởng, đây là đơn xin nghỉ học của em." Film đưa mắt nhìn thẳng đi vào, đem đơn xin nghỉ học đặt trên bàn đối phương.

Hiệu trưởng nghe vậy ngẩng đầu lên, ông ta đang đeo một cặp kính gọng đen, trong đôi mắt sau tròng kính hiện rõ sự thất vọng: "Nhất định phải kiên quyết như vậy sao? Em..." Ông ta nâng cằm, "Ngồi xuống đi."

"Không cần ngồi đâu." Film hơi mỉm cười, "Đồ đạc của em đều đã thu thập xong, lát nữa còn phải ra sân bay."

"Ra sân bay?"

"Đi ra ngoài thay đổi tâm trạng."

"Tôi có thể cho em một kỳ nghỉ dài hạn, bảo lưu số điểm của em, em nghỉ ngơi đầy đủ rồi quay lại."

Film mỉm cười không nói.

Hiệu trưởng nhìn nàng một hồi lâu, biết không thể giữ được, tháo mắt kính xuống, mệt mỏi nhéo sống mũi, thở dài nói: "Được rồi, tôi sẽ báo với chủ nhiệm lớp cho em".

Ông ta khoác tay: "Đi ra ngoài đi."

Sau khi Film nộp đơn xin nghỉ học, nàng thu dọn tập sách trên bàn, nhét vào ba lô, nhìn những khuôn mặt đang ủ rũ nhìn xuống xung quanh, dừng lại, lại nhìn sang chiếc ghế bên cạnh không có ai ngồi.

Nàng uể oải liếc nhìn xung quanh rồi cười đùa với họ: "Có chuyện gì vậy? Chậc chậc, những người biết thì biết rằng tôi xin nghỉ học, những người không biết còn cho rằng mấy người đang túc trực bên linh cữu của tôi đấy."

Tất cả mọi người đều cười không nổi.

Film xụ mặt: "Đều tươi tỉnh lại cho tôi, một đám sắp tốt nghiệp rồi, là tôi chủ động xin nghỉ, không phải bị đuổi học, vẻ mặt đưa đám như vậy cho ai xem?"

Mọi người đều sửng sốt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Earn đứng bên cạnh nói: "Rachanun, tiếp theo cậu định đi đâu?"

Một người nói, và sau đó tất cả mọi người đều mở miệng.

"Sao cậu lại nghỉ học?"

"Ừ, dù sao cũng phải đợi qua kì thi cuối cấp rồi tính sau."

"Dù sao chỉ còn một năm nữa thôi mà."

Film nghe rất vui.

"Thật ra tôi không còn trẻ như mấy cậu đã suy nghĩ đâu, tôi sớm đã mệt mỏi nhiều năm nay rồi, cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, bây giờ chỉ muốn ra ngoài thư giãn một chút." Film luôn giải thích lý do như thế với bạn học.

Đồ đạc của nàng rất ít, cho hết vào trong túi, tay xách ba lô màu đen đã giặt đến sắp phai màu, quay lưng về phía mọi người thoải mái vẫy vẫy tay, giống như ngày đầu tiên cô đến trường, nhẹ nhàng mà rời đi.

[....]

Thái Lan, tháng 5 năm 2024....

Film như đám bèo trôi, xuôi theo dòng nước, tới đâu thì tới, cũng không thấy nàng lưu luyến với bất cứ điều gì bất cứ nơi đâu.

Film đặt chiếc ba lô lên ghế sofa, nàng tiến tới khung vẽ, trên đó đang đặt một bức tranh được che khuất bởi chiếc khăn to lớn, nàng kéo tấm khăn ra, chân dung của người con gái được vẽ tinh xảo hiện hữu, Film đưa tay sờ lên gương mặt ấy, một dòng nước mắt nóng bỏng vô thức lăn dài.

Điện thoại di động trong túi rung lên, nàng nén nước mắt, lấy di động ra, nhìn ID người gọi và vuốt lên để nghe.

"Tớ nghe đây Love."

"Cậu... cảm thấy thế nào rồi?"

"Tớ ổn, tớ vừa về nước, nhưng sắp tới có lẽ sẽ lại tiếp tục bay về Ý."

"Cậu..." Love gần như bị nàng làm cho choáng váng, thật lâu với tìm lại được giọng nói của chính mình, "Cậu thật sự ổn chứ? Cậu có biết khó khăn lắm cậu mới quay về được Thái Lan hay không?"

"Giả đấy." Film bật cười nói nhẹ.

"Sự thật là..." Love nhịn không được nhiều chuyện.

"P'May muốn đưa tớ ra Chiang Mai để tịnh dưỡng một thời gian. Cậu cũng biết tình trạng sức khoẻ của tớ mà."

"Vậy khi nào cậu đi..."

"Không biết, phải đợi P'May sắp xếp việc ở công ty Luật đã."

"Chết tiệt!" Love vô cùng phẫn nộ: "Cậu nói thật đi, có phải cậu muốn tránh mặt người đó phải không... Cậu nói xem đã hơn bảy năm rồi, cậu còn muốn trốn cái gì nữa." Love thao thao bất tuyệt mà quở trách Film.

Film mỉm cười, nàng tuy rằng nhân duyên không tệ nhưng bạn bè thân thiết lại không có mấy người, Love được tính là một trong số đó.

Một mặt bởi vì thời gian trước nàng gặp tai nạn, không thể cho người khác biết, một mặt bởi vì người ấy luôn tìm kiếm nàng.

Trong nhà quá yên tĩnh, việc lắng nghe những lời vặn vẹo của Love cũng không tệ chút nào.

Film bật loa ngoài, đặt điện thoại sang một bên, đưa tay lấy khăn che phủ lên bức tranh trên giá vẽ.

Một lúc sau, nghe Love nói đến cuối cùng, tắt chế độ rảnh tay và một lần nữa đặt điện thoại lên tai, thấp giọng lấy lòng nói: "Tớ sai rồi, cậu tha thứ cho tớ lần này đi, được không? Tớ thật sự không phải muốn giấu cậu đâu."

"A!"

Love phản ứng còn lớn hơn vừa rồi.

Love rít gào: "Film Rachanun Mahawan, cậu có thể đừng trêu chọc tớ không?"

Film không nói nên lời: "...!Tớ trêu chọc cậu khi nào?"

Love rống lên: "Cậu nghe giọng nói của cậu đi, không thể nói chuyện điện thoại với cậu được nữa, nổi cả da gà da vịt rồi đây này."

Film: "..."

Love nói trước khi cúp máy: "Tớ đột nhiên nhớ ra một chuyện. Cậu đã nghỉ học thì có thời gian để yêu đương rồi, người mà tớ nói với cậu hai ngày trước, cậu có muốn gặp hay không?"

"Người nào?"

"Bạn của bạn của tớ, là một Thạc sĩ, cong queo, trông như tiên nữ, tớ có ảnh đây, cậu có muốn xem không?"

Film vừa định nói không cần, nhưng suy nghĩ lại, nhìn xem cũng không sao, giọng điệu tùy ý nói: "Được rồi, cậu gửi Instagram cho tớ đi."

Ngay sau khi cúp máy, điện thoại "Ting" một tiếng, Film sắp xếp cọ vẽ, đặt nó ở nơi quen thuộc mới mở điện thoại ra, ấn mở tin nhắn của Love, mở hình ảnh ra xem.

Trên đó là ảnh được chụp tại một thư viện ở nước ngoài, hai bên có giá sách bằng gỗ sồi cao, một người phụ nữ dáng người thon dài đang dựa vào một bên giá gỗ đọc sách, thần sắc yên tĩnh chăm chú, mặt nghiêng mềm mại.

Ánh nắng vàng xuyên qua giá sách rơi vào ánh mắt, sống mũi, gương mặt cùng bờ vai của cô.

Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, thật thanh tao và xinh đẹp nhưng một yêu tinh lạc vào thế giới.

Film nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc, sau đó gửi tin nhắn cho Love: "Cậu có ảnh chính diện không?"

Love: "Không có, để tớ hỏi giúp cậu một chút?"

Film: "Được."

Love: "Rốt cuộc cũng có người lọt vào mắt xanh của cậu, thật không dễ dàng."

Film mỉm cười trầm mặc, không trả lời, chờ tin tức từ Love.

Love luôn hiệu quả trong việc mai mối, không bao lâu liền quay lại: "Không có, Thạc sĩ không thích chụp ảnh, đây là bức ảnh duy nhất của cô ấy."

Film cong môi khi nghe thấy điều này.

Film suy nghĩ hai giây và gõ: "Vậy thì hẹn gặp đi, cậu hỏi cô ấy khi nào rảnh."

Love trực tiếp gửi cho cô một ID: "Cậu tự hẹn với người ta đi, chủ động một chút."

Film vẫn còn vấn đề muốn hỏi cô ấy, ngẫm nghĩ lại, nàng nhấn mở ID đối phương, nhảy ra một trang cá nhân.

"Pluto?" Film thì thầm đọc nickname của người kia, chọn thêm vào danh bạ, khi thông tin được xác minh, nàng khẽ mỉm cười, xóa những dòng chữ đã đánh trước đó rồi gõ: [Sao Diêm Vương] Mở ngoặc nói rằng có người giới thiệu.

Thạc sĩ, Film nhướng mày, mình như thế này gọi là "gãi đúng chỗ ngứa"?

Film tiếp tục ngẫm nghĩ, tự cười chính mình, hình như có chút kỳ lạ?

Film lường trước bên kia không trả lời nhanh như vậy, đặt điện thoại xuống, sau đó dọn dẹp phòng ngủ đã biến thành ổ chó do mấy ngày liền không về.

Nửa tiếng sau nàng kiểm tra điện thoại, hệ thống thông báo đối phương trả lời 27 phút trước.

Pluto: [Xin chào]

Nhanh như vậy sao?

Film cảm thấy không được tôn trọng, đặt cây lau nhà sang một bên, nhanh chóng trả lời: [Xin chào]

Nói chuyện như vậy rất dễ khiến nàng xấu hổ, vì vậy nàng tiếp tục gõ: [Cậu có ảnh của tôi không?]

Rất nhanh.

Pluto: [Không có]

Film liền chụp một bức ảnh, bắt chước người kia, chỉ chụp một nửa khuôn mặt của nàng, cười gửi đi.

Hai phút sau, có một tin nhắn trả lời.

Pluto: [Đẹp lắm]

Film cười đáp lại, ăn ý không hỏi tên đối phương.

Nếu hợp nhau, đến lúc gặp mặt rồi hỏi cũng được, nếu không hợp nhau thì càng không cần hỏi.

Film đã qua tuổi hẹn hò trên mạng rồi, nàng biết đối phương trạc tuổi mình nên chủ động hỏi: [Khi nào rảnh, chúng ta gặp nhau đi.]

Pluto: [Bây giờ]

Film:???

Sấm rền gió cuốn như vậy luôn sao?

Pluto: [Không có thời gian]

Film nối hai câu lại với nhau, đã hiểu, thở phào nhẹ nhõm không thể giải thích được.

Pluto: [Tối mai, được không? Tôi mời]

Film sảng khoái trả lời: [Được, gửi cho tôi thời gian và địa điểm]

Pluto: [Ok]

Film: [Tôi đang bận]

Pluto: [Ok]

Dọn dẹp phòng xong, Film đang rửa tay trong phòng tắm, vô tình nhìn lên, nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch của mình trong gương, ghét bỏ khịt mũi một cách ghê tởm.

Chết tiệt, chỉ mới mấy năm mà đã xấu như vậy rồi.

Nàng nhìn thời gian, vừa mới giữa trưa, Film lái xe ra ngoài đi ăn, nhân tiện nhìn thấy một tiệm cắt tóc, nàng cắt đi phần đuôi tóc khô và chẻ ngọn rồi nhuộm lại, liếc mắt một cái rồi soi gương, bản thân như biến thành người khác.

Mái tóc dài vừa phải màu hạt dẻ, mềm mại, nhẹ và hơi bồng bềnh.

Đuôi tóc vừa buông xuống xương quai xanh quyến rũ gợi cảm, tóc mái che khuất đôi mắt đã được xử lý cẩn thận, lộ ra một đôi mắt màu nâu trong veo, yên tĩnh và sâu lắng.

Film lặng lẽ nhìn bản thân có chút khác lạ trong gương một lúc, rũ mắt xuống, mở ra lần nữa và nàng đọng ánh sáng trong đó.

Dáng vẻ điều gì cũng đều không để trong lòng, phối hợp với kiểu tóc này, có cảm giác lười biếng như ngủ chưa tỉnh.

Film tính tiền, quay đi đến trung tâm thương mại.

Nàng cảm thấy việc đi vào trung tâm thương mại gần như là chuyện của kiếp trước, cuối cùng, túi lớn túi nhỏ được cho vào xe, thắng lợi trở về.

Trước khi ngủ, nàng bấm vào bức ảnh của vị Thạc sĩ kia xem, đa số mỹ nhân đều giống nhau, nhìn góc nghiêng có chút quen mắt, nàng cố gắng tưởng tượng ghép nửa khuôn mặt còn lại trong đầu của mình, để xem rốt cuộc là trông thần tiên như nào.

Đáng tiếc, ánh mặt trời quẫy nhiễu quá, Film từ bỏ, dù sao ngày mai cũng sẽ được gặp mặt.

5 giờ chiều ngày hôm sau, Film trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt vừa mua ngày hôm qua.

Váy dài đến bắp chân, ôm trọn đường cong cơ thể, để lộ ra vùng cổ và xương quai xanh tuyết trắng.

Chiếc váy này rất kén người mặc, những người không được trắng trẻo hay cao ráo dễ bị màu sắc và kiểu dáng của nó dìm xuống, nhưng nàng mặc lên người trông rất tuyệt và vừa vặn.

Film cảm thấy sau lưng mát lạnh, xoay người quay đầu nhìn vào gương, thiết kế hở hai dây dài theo phong cách retro càng tăng thêm vẻ dịu dàng và gợi cảm.

Chính nàng cũng tự thấy mình có chút quá hoành tráng, không khỏi có chút buồn cười, nhưng nàng vừa mới hồi phục sức khoẻ, nhàn rỗi không có chuyện gì làm, muốn chưng diện thì chưng diện thôi.

Film chọn một đôi bông tai bạc đơn giản và thanh lịch từ hộp trang sức, đeo từng chiếc một, vui vẻ đi ra ngoài đến chỗ hẹn.

Đây là một nhà hàng có tiếng ở thành phố này, rất đông khách, Film đã đến vài lần.

Nàng liếc nhìn điện thoại, báo số cho quầy lễ tân, người phục vụ dẫn nàng đến phòng ăn rồi rời đi.

Tên của phòng ăn này hơi thú vị, gọi là Earth, đúng lúc phối hợp với "Pluto".

Film đứng ở trước cửa, nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa.

"Chờ một chút." Có thanh âm từ bên trong truyền đến.

Giọng nói rất hay cũng có chút quen thuộc, Film nhướng mày cười, lộ ra má lúm đồng tiền, không khỏi càng mong chờ gặp đối phương.

Tiếng bước chân dần dần đến gần rồi dừng lại, sau đó cửa từ bên trong được mở ra, Film ngẩng đầu lên, như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.

Namtan đứng ở cửa, một tay đút túi quần, đối diện với ánh đèn, cô ngạc nhiên khi thấy biểu hiện của nàng giống hệt như vậy.

Film tay chân cứng đờ, máy móc mà giơ giơ lên di động: "Pluto, là chị?"

Namtan gật đầu: "Fuji?"

Lúng túng, lúng túng.

Film xấu hổ mà "Ừ" một tiếng.

Nàng há miệng thở dốc, lần đầu tiên không có phát ra âm thanh, bàn tay phía sau gắt gao bóp lấy lòng bàn tay, đè nén run rẩy ngón tay rút ra một nụ cười, khách khí nói: "Đã lâu không gặp."
Namtan nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Đã lâu không gặp." Bảy năm sáu tháng chín ngày.

Film bắt gặp đôi mắt đen nhánh đó, giật mình trong hai giây, phản ứng chỉ chỉ con đường lúc mình đến, cổ họng thắt lại: "Tôi..."

Namtan hai tay đút túi quần, đầu ngón tay nắm đến trắng bệch, hạ mắt xuống che giấu tia nước trực trào từ đáy mắt, lại nhướng mắt lên, vẻ mặt bình tĩnh, lễ phép mở miệng mời: "Vào trong ngồi xuống đi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top