Chương 2: Gặp lại nhau
"Người ta đều chúc bạn một đời phồn hoa tựa gấm, tôi lại chỉ mong : Khi nhàn rỗi, pha tách trà ấm, cầm tay 1 người, hạnh phúc nửa đời sau."
______
Trong lớp học vào chiều thứ ba, khi giờ tự học kết thúc, Namtan đang sửa đề thi Văn vừa làm xong trong tiết này, chép một câu hỏi sai thật ngay ngắn vào cuốn sổ ghi chép câu sai. Nét chữ của cô rất gọn gàng đều đặn, kiểu chữ vừa có hình dáng vừa có thần thái. Bạn cùng bàn chống cằm, chỉ cần nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Namtan cầm bút viết chữ cũng chính là một loại hưởng thụ.
Chờ Namtan chép xong câu hỏi, bạn cùng bàn nhẹ nhàng đụng đụng cánh tay của Namtan, nói nhỏ: "Đi nhà vệ sinh không?"
Nữ sinh đi vệ sinh cùng nhau gần như đã trở thành một kiểu "văn hóa" học đường.
Lúc đầu Namtan muốn nói không đi, nhưng lại nhớ đến bóng dáng hư hư thực thực của bạn học Rachanun lớp 2 mà Namtan tình cờ đụng phải trong văn phòng giáo viên hôm nay, đóng sổ ghi chép câu sai lại, đứng dậy nói: "Đi."
Hai người khoác tay nhau đi vào nhà vệ sinh. Vừa đi ngang qua cửa lớp 2, Namtan giả vờ như vô tình liếc nhìn vào trong, cái bàn kia vẫn trống không, nhưng sách trên bàn đã không còn nữa. Phòng học đông nghịt bóng người nhốn nháo, cãi nhau ầm ĩ, nàng muốn nhìn kỹ lại thì đã bị bạn học ôm lấy cánh tay rời khỏi cửa lớp 2.
Bạn cùng bàn thấy nàng thỉnh thoảng quay đầu lại, nghi hoặc quay đầu dò hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Namtan mỉm cười: "Không có gì."
Ánh mắt của bạn cùng bàn sáng lên: "Có phải có trai đẹp hay không?"
Namtan: "..." Giơ tay lên búng một cái vào trán của đối phương, cười nói: "Cậu còn là vị thành niên đó."
Bạn cùng bàn nói: "Vị thành niên thì sao? Vị thành niên không thể yêu đương sao?" Cô ấy hạ giọng, tiến lại gần Namtan nói: "Lớp chúng ta và lớp bên cạnh thành một đôi rồi."
Namtan hơi ngạc nhiên.
Bạn cùng bàn kỳ quái nói: "Cậu không biết sao?"
Namtan lắc đầu.
Mặc dù Namtan thường chú ý đến việc giao tiếp với mọi người, nhưng không có nghĩa là cô sẽ dành phần lớn thời gian để chú ý đến các mối quan hệ xã hội của những người không quan trọng, vì vậy, cô thật sự không biết ai trong lớp yêu đương.
Namtan quỷ thần xui khiến hỏi: "Lớp nào bên cạnh?"
Bạn cùng bàn nói: "Lớp 2 nha."
Namtan dừng một chút, nói: "... À."
Bạn cùng bàn là là một người ba hoa, nói gần hết: "Hai người bọn họ quen nhau trong giờ ra chơi..."
Blah blah blah từ lúc đi đến khi trở về, Namtan trở về chỗ ngồi của mình, vừa lúc chuông vào học vang lên, cô "ồ" một tiếng sao cũng được, nói: "Tớ cảm thấy tốt hơn hết là nên tập trung vào việc học, yêu sớm dễ làm mất tập trung."
Bạn cùng bàn ha ha nói: "Cậu đừng thấy tớ mỗi ngày đều bàn trai đẹp với cậu. Nếu có trai đẹp theo đuổi tớ, tớ sẽ không đồng ý đâu. Tớ còn phải chăm chỉ học hành để thi vào đại học."
Namtan thành thục vỗ vai cô ấy, bắt chước giọng điệu của giáo viên chủ nhiệm lớp, nghiêm nghị nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Bạn cùng bàn: "Ha ha ha ha cậu thật độc."
Từ đó trở đi, lớp bên cạnh như có ma lực nào đó, Namtan mỗi lần đi ngang qua đều nhìn vào một chút, nhưng không bao giờ nhìn thấy bạn học Rachanun thần bí kia. Namtan bắt đầu nghi ngờ bạn học này không phải học lớp 11, mà là đàn chị lớp 12 hoặc đàn em lớp 10, nhưng lớp 10 và lớp 12 không cùng một tòa nhà với lớp 11. Sau khoảng thời gian trôi qua như vậy, Namtan dần xua tan ý định làm quen đối phương.
Chỉ là thỉnh thoảng khi đến văn phòng giáo viên, cô sẽ nghĩ đến bóng dáng lỗ mãng ôm lấy cái cặp găng tay boxing được vẽ hình một con mèo nhỏ màu đen phía trên.
Namtan siết chặt cây bút bi giữa ngón tay di chuyển, xem kỹ đề bài mà Mark đặt trước mặt cô, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Điểm mấu chốt của đề bài này là phân tích nhân vật, nhưng nhân vật quá phức tạp, có rất nhiều tính chất gây hoang mang..."
Namtan đổi bút chì, khoanh tròn vào chữ trên đề vài lần, lại tập trung vào một vài dòng, lật lại bài thi, giọng điệu hướng dẫn từng bước: "Chỉ cần nhìn vào những gì tớ đã đánh dấu, xem các câu chữ nên được viết như thế nào?"
Mark nhìn vào đề bài một lúc, lắc đầu xấu hổ. Làm sao cậu ấy không biết đề này được làm phức tạp như vậy chính là khiến học sinh bối rối, nhưng nếu có thể dễ dàng phân biệt được, cậu ấy đã không đến hỏi Namtan.
Namtan vẫn kiên nhẫn, nhưng một bạn học cùng bàn khác đã không thể đợi thêm được nữa, lo lắng nhẹ giọng thúc giục: "Namtan, cậu nói thẳng cho cậu ấy biết đi, để cậu ấy trở về tự tìm hiểu nhé. Sắp vào học rồi, tớ vẫn còn đề văn chưa kịp hỏi nè."
Mark có chút xấu hổ, nói: "Đúng vậy, cậu cứ nói thẳng cho tớ biết đi, chậm trễ nhiều thời gian của cậu cũng không tốt."
Namtan khẽ cười: "Không sao, tớ cũng chưa làm mấy đề mà các cậu đưa, như vậy cũng giúp tớ rất nhiều. Vậy tớ sẽ trực tiếp viết vài câu phân tích cho cậu nha."
Khuôn mặt thanh tú và điềm tĩnh của Namtan càng thêm dịu dàng bởi nụ cười này, ánh sáng từ phía sau cửa sổ chiếu vào tạo ra một vòng sáng.
Mark không hiểu sao đỏ mặt tim run, vội vàng gật đầu: "Viết đi, tớ sẽ tự mình nghiên cứu."
Namtan viết các câu phân tích cho cậu ấy, chỉ một vài gợi ý sơ bộ, Mark chợt bừng tỉnh, cầm đề bài trầm ngâm rời đi. Một ý cười thoáng qua trong mắt Namtan, một bạn học nam khác ngồi ở phía đối diện, cũng di chuyển ghế qua.
"Đề văn phân tích sao? Để tớ xem một chút, nhưng tớ không chắc có thể giải được." Namtan khiêm tốn nhận tập đề từ đối phương.
Namtan khẽ cắn môi, viết nháp ba dòng trên giấy nháp trước mới tìm được mạch suy nghĩ, đồng thời phân tích cặn kẽ cách giải cho đối phương.
Sau khi vươn vai một cái, Namtan nghiêng đầu nhìn cây long não và cây tùng cao ngất thẳng tắp bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt từ trên cành lá tươi tốt đưa xuống dưới, đột nhiên khẽ giật mình, nhìn qua chăm chú.
Là bạn học Rachanun kia.
Lần này không chỉ một mình nàng, mà là nhóm mười mấy người, có lẽ là bạn cùng lớp của nàng, trên tay mỗi người đều cầm dụng cụ thể dục, vừa nói vừa cười, chắc là đang đến tiết Thể dục.
Film cầm một cây vợt cầu lông trên tay, thực hiện một cú xoay người với một bạn nữ gần nàng nhất, nụ cười thản nhiên.
Namtan chăm chú quan sát, cho đến khi nhóm người kia biến mất khỏi tầm mắt, cô mới quay lại hỏi bạn cùng bàn bên cạnh: "Tiết này của lớp 2 là tiết Thể dục sao?" Vừa nãy khi chuông vào học reo lên, hình như không gặp được bạn học lớp 2 nào đi qua hành lang, hơn nữa trong số mười mấy người kia, có một vài gương mặt Namtan hơi quen thuộc.
Bạn cùng bàn nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
Namtan nói: "Được rồi."
Bạn cùng bàn nói: "Hình như cậu đang cười?"
Namtan nghiêm nghị nói: "Không có, giáo viên sắp tới rồi, chúng ta vào lớp đi."
Sau khi phát hiện bạn học Rachanun chính là học sinh của lớp 2, Namtan ngẫu nhiên gặp mặt người kia hai lần một cách thần kỳ. Một lần ở hành lang trước cửa lớp, người kia chống hai tay lên lan can của hành lang, ngửa đầu nhìn lên bầu trời trên cao một cách xuất thần.
Film nhìn trời bao lâu, Namtan nhìn Film bấy lâu. Trong lúc đó, Film nhận thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu nhìn lại một lần cũng không phát hiện ra ánh nhìn đó nên nàng không để ý tới nữa. Dù sao bởi vì khuôn mặt này, nàng thường xuyên bị người khác nhìn vào, liếc nhìn một cái tuy nàng rất khó chịu nhưng cũng không bị mất miếng thịt nào.
Lúc đó, Namtan phát hiện ánh mắt của Film rất cô độc, ngay cả khi nhìn qua trong đám đông, cũng là thản nhiên liếc nhìn, căn bản không ôm hi vọng nàng sẽ phát hiện ra chính mình.
Bởi vì khuôn mặt xinh đẹp bởi vẻ kiêu hãnh giống như một con mèo đen kiêu ngạo, làm ra một biểu cảm như vậy, quá đỗi đau lòng cùng không thể đến gần.
"Người này... là đang nhớ nhà sao?"
Namtan nâng khoé môi cười nghiền ngẫm.
Gen mẫu tính của cô lại bị xúc động.
Lần thứ hai là ở nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh nữ luôn hiếm hơn nhà vệ sinh nam, trong giờ ra chơi đôi khi phải xếp hàng. Namtan giơ tay cách khăn giấy nhấn nút xả nước rồi đẩy cửa bước ra, trước mặt cô là Film đang đứng, áo sơ mi trắng bỏ ngoài váy, tay áo được săn lên đến khuỷu tay, hai tay đút vào túi áo khoác đồng phục.
Gạch lát nền trong phòng toilet có độ cao nhất định, hai người có vóc người ngang nhau, Namtan ở trên cao nhìn xuống, lặng lẽ nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu của nàng.
Cô chậm chạp không nhúc nhích, Film từ từ nâng mắt lên, ánh mắt từ thấp đến cao, đối diện với đôi mắt của cô.
Nhịp tim của Namtan không thể ngừng, bị lỡ mất một nhịp, cô nghĩ về những gì Film có thể nói với cô. Dù sao thì mọi người cũng là "hàng xóm", lần trước nàng còn va vào mình một lần, sẽ nói "thật là trùng hợp" sao? Hay vẫn tiếp tục như lần trước "Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi"? Hay là dứt khoát cười một cái? Đều không cần phải nói gì.
Namtan buồn cười, miễn cưỡng kiềm chế một chút, chờ đợi phản ứng của người kia.
Vẻ mặt của Film lạnh nhạt không có biểu cảm gì.
Một giây, hai giây, ba giây.
Cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, nàng rút tay ra khỏi túi đồng phục, đi vào phòng bên cạnh.
Namtan: "......"
Namtan: "!!!"
"Em ấy căn bản không nhận ra bản thân mình chút nào sao?"
Namtan nhìn cánh cửa đã được đóng lại bên cạnh, trong nháy mắt không thể tin được, đột nhiên tràn đầy cảm giác thất bại trước nay chưa từng có.
Chưa kể cô cũng là một nhân vật nổi bật trong khối lớp 11, hơn nữa còn rất xinh xắn, cũng có tên trong danh sách đánh giá hoa khôi của trường mà các bạn học bí mật bình chọn.
"Lần trước em ấy còn va vào mình một lần, vậy mà quên mất chính mình không còn một mảnh???"
Namtan ra khỏi nhà vệ sinh, không rời đi, hai tay buông thõng xuống, cách cửa không xa. Namtan đứng ngắm phong cảnh trên con đường duy nhất phải qua để trở về lớp 2, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua cửa phòng rửa tay.
Film đi ra, hai tay vẫn đút vào túi, Namtan đồng thời tiến lên, sóng vai đi bên cạnh nàng với khoảng cách một người.
Film cuối cùng cũng để ý đến Namtan, một giây trước mới gặp nhau tại toilet, không đến mức một giây sau lại quên không còn một mảnh. Vì vậy, ánh mắt nghi hoặc của nàng dừng lại trên mặt Namtan một giây, rồi dời đi tầm mắt với dáng vẻ tự nhiên.
Tất nhiên, vẫn không nói một lời y như cũ.
Namtan: "......"
"Em ấy có chứng mù mặt?"
Namtan không thể đối mặt với thất bại của mình, trong lòng tìm một cái cớ cho Film.
"Hay hôm nay cổ họng của em ấy khó chịu nên không tiện nói chuyện?"
Ngay khi suy nghĩ này vừa lướt qua, Film chào hỏi một bạn học đang đứng trước cửa lớp 2, sau đó lo lắng nói về bài kiểm tra của tiết học tiếp theo.
Namtan: "......"
"Được thôi. Chắc chắc em ấy có chứng mù mặt."
Namtan "ra quân chưa thắng thân đã chết"* ngồi vào chỗ của mình, sau khi buồn chán chưa được hai phút, Namtan đã quên hết chuyện này đi. Mèo nhà nuôi còn có thể cào người, người này không phải cô nuôi, không nhận ra mình cũng không có gì ngạc nhiên. Dù sao, nàng chỉ tăng thêm chút gia vị cho cuộc sống tẻ nhạt, có thì tốt hơn, không có cũng chẳng sao.
(* Câu thơ nằm trong bài thơ Thục tướng của nhà thơ Đỗ Phủ: Xuất sư vi tiệp thân tiên tử.)
Vào giữa tháng 11, kỳ thi giữa kỳ lớp 11, sau khi chấm bài thi xong, giáo viên chủ nhiệm muốn nhanh chóng công bố điểm, vào một buổi sáng cuối tuần, Namtan và một số cán bộ học tập được gọi đến văn phòng giáo viên để giúp đỡ sắp xếp.
Thầy William tỏ ra ngượng ngùng, mặc dù học sinh có nghĩa vụ giúp đỡ giáo viên gần như đã trở thành thông lệ bất thành văn, nhưng ông ấy hiếm khi làm những việc như vậy. Vì vậy, ông ấy mua trà sữa nóng và đồ ăn vặt cho học sinh, thậm chí còn luôn miệng nói cảm ơn làm cho một đám học sinh cũng đỏ mặt.
Mấy học sinh đều tay chân nhanh nhẹn, có sự phân công lao động rõ ràng, nhanh chóng hoàn thành công việc thống kê. Thầy William nhìn vào phiếu điểm cười đến không ngậm được miệng, nhất là thành tích của Namtan đứng đầu bảng, bỏ xa một khoảng lớn so với người khác. Ông ấy lặng lẽ nói với họ: "Thầy đã xem điểm số của lớp 2, kém hơn nhiều so với lớp chúng ta."
Sau khi thống kê từng lớp, cần tổng hợp lại để làm bảng xếp hạng theo khối, nên thầy William có bảng điểm của lớp 2 ở đây.
Namtan thình lình lên tiếng: "Em có thể xem một chút được không?"
Thầy William hơi sửng sốt.
Nhưng những bạn học khác cũng trông có vẻ mong đợi, Namtan duỗi thẳng người, vẻ mặt tỏ ra chí công vô tư, bộ dạng giống như "Thật ra em chỉ hỏi giúp các bạn ấy thôi."
Thầy William suy nghĩ một hồi, quay người lại rút một tờ phiếu điểm trong ngăn bàn ra. Mấy cái đầu chen chúc nhau tiến tới, nhìn từ trước ra sau, hạng nhất lớp 2 kém Namtan gần 30 điểm. Đầu tiên ổn định tâm lý nhìn xem top 20, nhưng cơ bản là không xem. Chỉ có Namtan nghiêm túc xem danh sách từng bước từng bước một, như thể đang tìm kiếm cái gì đó.
Trước đó không chia lớp thực nghiệm và lớp song song, mỗi lớp có chỉ tiêu 50 học sinh, Namtan đã tìm thấy Film ở thứ tự 47 - Rachanun Mahawan.
"N'Film... quả nhiên là em ấy."
Namtan đọc cái tên này một lần trong lòng, môi nở nụ cười.
Thầy William cầm bình trà, cười nói với đám học sinh đang thảo luận nhỏ giọng: "Được rồi, làm xong thì mau về nhà nghỉ ngơi đi. Thứ hai tuần sau có thể công bố thứ hạng của khối, đến lúc đó lớp chúng ta có thể tăng thể diện."
Các bạn học đều nhìn Namtan, mỗi người đều nở một nụ cười, ẩn ý trong mắt họ không thể rõ ràng hơn: Namtan là người hãnh diện nhất trong lớp của họ.
Tai của Namtan dần dần đỏ lên, trả lại phiếu điểm.
"Thầy William, vậy bọn em đi trước, gặp lại thầy sau."
Các học sinh lần lượt chào tạm biệt giáo viên chủ nhiệm.
"Tạm biệt các bạn học, cuối tuần vui vẻ nhưng đừng chơi quá điên cuồng, tránh xa khu vực nguy hiểm."
[....]
Vào thứ hai, kết quả thi giữa kỳ của cả khối lớp 11 được công bố, thứ hạng của từng lớp và thứ hạng của các khối lớp được dán trên bảng thông báo trong lớp học.
Namtan có năm môn điểm tối đa. Bốn môn còn lại: Ngữ văn, Ngoại ngữ, Chính trị và Lịch sử đều là các môn khoa Xã hội, như thường lệ không cho điểm tối đa, mỗi môn trừ một chút, tổng số điểm là 742 (điểm tối đa là 750) đứng đầu bảng, tự mang vầng hào quang.
Tuy rằng thành tích thi vào cấp ba của cô rất chói lọi, nhưng lại không được truyền bá rộng rãi trong trường, hơn nữa đó là kết quả trước kia, đến trường cấp ba cũng không tính là gì.
Lần này, một viên đá lại gây nên ngàn cơn sóng, các khối lớp trên dưới đều ấn tượng với tên tuổi vang dội này.
Namtan ban đầu thờ ơ với điều này, cô cũng không phải vì để gây chú ý mà đạt điểm cao.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top