Chap 1 - 5
CHAP 1
Trên đời này có người trời sinh đã có ngay gương mặt hồ ly tinh, dáng người ma quỷ hay không? Đáp án là có, nhìn Film Rachanun thì biết.
Trên mặt kính khổng lồ chiếu rọi ra một gương mặt kiều mị xinh đẹp, đôi mày cong cong, tròng mắt lúc nào cũng sáng trong, long lanh kiều diễm, chiếc mũi cao thẳng còn có đôi môi đỏ mọng ướt át, không dày, không mỏng sáng bóng đỏ thắm, khóe miệng cong lên như muốn mời người ta hôn, hơn nữa lại có mái tóc quăn xoắn thành cuộn sóng dài, Film đẹp phóng túng, cuồng dã, quả thật làm cho người ta nhìn một cái toàn thân sẽ bốc cháy.
Khuôn mặt trái xoan, đường cong lung linh toát ra không thua nữ nhân phương Tây lại thêm khung xương tinh xảo nhẹ nhàng của người phương Đông. Toàn thân Film đúng theo như suy nghĩ về tiêu chuẩn nữ nhân hoàn mỹ nhất của những người đàn ông, mỗi phân mỗi tấc đều lộ ra một chữ: Mỵ.
Nữ nhân nhìn đến nàng, sẽ tự nhiên sinh ra khúc mắc, đàn ông vừa thấy nàng, đã muốn kéo lên giường. Cho nên, từ nhỏ đến lớn, bạn tốt của nàng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ trư bằng cẩu hữu. Cầm lược chải nhẹ mái tóc xoăn tự nhiên, vừa sáng vừa mềm, sợi tóc đen bóng buông nhẹ trên vai.
"Film, cậu xong chưa?".
Trên giường lớn phía sau, cô gái tóc nâu mắt xanh - Therine không kiên nhẫn thúc giục. Thật sự là chịu không nổi, từ hai giờ chiều bắt đầu chuẩn bị đến bây giờ kim đồng hồ đã chỉ gần sáu giờ mà cô ấy vẫn chưa xong là thế nào? Bộ dạng mê hoặc lòng người như vậy còn thêm trang phục tỉ mỉ, thật khác một trời một vực với những nữ nhân khác, không có bạn thân ở trường học cũng đáng đời!
Trừng mắt tức giận nhìn nữ nhân đang tỉ mỉ xem xét trước gương, Therine bất mãn liếc mắt. Film không để ý đến âm thanh oán giận của bạn thân, cầm chiếc áo ở trên giá áo mặc vào, y phục càng khiến nàng thêm động lòng người, màu trắng đơn giản phối với đóa hoa màu đỏ, từng bông từng bông hoa nở rộ trên vải vóc mềm mại, cái nút màu bạc càng tăng thêm khí chất thục nữ cho cả bộ y phục.
Y phục như thế, trang điểm như vậy, ở trên người Film luôn cuồng dã không kiềm chế, vừa mâu thuẫn vừa dung hợp, thoạt nhìn đẹp mắt chết tiệt!
Xỏ xong giày da dê cao gót, hất nhẹ mái tóc, Film nhìn về phía bạn thân cười một tiếng:
"Đi thôi!".
Thật là quyến rũ người mà. Therine chu miệng, đứng dậy cầm túi, miệng còn lẩm bẩm:
"Không phải phụ nữ phương Đông đều mềm mại như nước sao? Sao lại sinh ra một yêu tinh như cậu?"
Film không trả lời, chỉ cười. Đối với Therine, người bạn trò chuyện tương đối hợp với nàng trong trường, nàng đã học được phải sống chung như thế nào, Therine không giống như những người khác, gặp nàng đều có vẻ phòng bị, sợ nàng đoạt mất bạn trai mình, cho nên mặc dù không hơn bạn tốt nhưng cũng có thể xem như bạn thân.
Mở cửa nhà trọ, một luồng khí lạnh ập đến, tháng mười hai ở New York đã rất lạnh. Tuy rằng năm gần đây đã ít tuyết rơi nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp.
"Kling thực sự không tới đón cậu sao?".
Đưa tay xốc túi, kéo chiếc váy bó sát làm lộ nhiều phần da thịt hơn cả che đậy ở trên người, Therine chớp chớp đôi mắt to kẻ đậm màu tím, không thể tin cái tên có mầm móng đa tình kia sẽ bỏ qua cho cơ hội đưa đón giai nhân thật tốt này, dò hỏi một lần nữa.
"Không cần, chúng ta cách chỗ đó không xa, cần gì đưa đón, phiền toái".
Film trả lời. Nhà trọ năm tầng kiểu cũ, không có thang máy, nhưng các nàng từ tầng ba đi xuống cũng không mất nhiều thời gian. Nhà trọ này chủ yếu là sinh viên, phương Tây, phương Đông, các loại màu da, ngôn ngữ đều có. Nước Mỹ chính là một quốc gia như vậy, một thế giới hỗn hợp, các loại dân tộc chỉ cần đi vào nơi này, chỉ cần có thể thích ứng được, nó đều sẽ tiếp nhận bạn. Film thích sự tự do và phong cách này, bởi vậy quyết định đến nước Mỹ lúc trước có quan hệ rất lớn với tính cách của nàng. Bước ra nhà trọ, gió lạnh thổi vào càng thêm mãnh liệt.
CHAP 2
Nhạc náo nhiệt, đám người rộn ràng nhốn nháo, không khí mê man, đồ ăn và rượu được cung ứng vô hạn, đương nhiên còn cả chất kích thích, tất cả những điều đó đều là điển hình của một party.
Namtan vững vàng ngồi trên ghế sofa bằng da, trong tay cầm ly Whisky, rượu màu lóe lên thuần ở dưới ánh đèn mê ly. Cô cứ ngồi như vậy không hề hợp so với bầu không khí náo nhiệt xung quanh.
Party ở Mỹ kỳ quái, đa dạng chồng chất, có lẽ cô hẳn là cảm thấy may mắn, Film tuy rằng lớn mật nhưng vẫn đúng mực, nàng sẽ không tự nhiên tham gia cái loại tiệc khoa trương tới cực điểm, không có việc gì lại lõa lồ trước mắt một đám người.
Đây chính là ở nước Mỹ, là một party rất bình thường. Con ngươi đen không đếm được bao nhiêu lần nhìn đến những người đang hút ma túy ở góc sáng bên cạnh sàn nhảy, phê thuốc hưng phấn lên nhảy điên cuồng. Nếu như ở Thái Lan, nhìn những người như vậy Namtan sẽ tiến đến và kéo bọn chúng đến đồn cảnh sát. Cô luôn luôn suy nghĩ đứng đắn như vậy. Nhưng, đây là ở nước Mỹ, hơn nữa sau khi đảo qua những người đó, nâng ly khẽ nhấp một ngụm, bọn họ đều là người trưởng thành, cô lười quản.
Therine bám bên người, sau khi vô số lần phóng điện thất bại liền tìm kiếm mục tiêu khác. Như vậy cũng tốt, tuy rằng lớn mật, nhưng không quấn người, bên tai cô được yên tĩnh, về phần Film...
Mắt Namtan lóe lên, nhìn về phía quầy bar, Film rúc vào lòng người đàn ông cầm ly rượu trên tay uống một hơi cạn sạch.
Đó là một người đàn ông rất tuấn tú, quần áo sang quý tôn lên khí chất bất phàm, ngũ quan anh tuấn, khuôn mặt sáng sủa tươi cười cùng với ánh mắt si mê, hai tay hắn gắt gao ôm vòng eo mảnh khảnh của Film, từ từ vuốt ve tới lui, đôi môi xinh đẹp dao động giống như hôn hoặc đang nói nhỏ ở bên tai cô. Hình như hắn đang nói lời nào đó làm nàng vui vẻ, nàng ngửa đầu cười phá lên, mái tóc rối tung đen ở trên ngực người đàn ông, ánh sáng lam nhạt chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp, hấp dẫn mọi ánh nhìn của đàn ông.
Đây là một yêu tinh, một yêu tinh trời sinh. Không cần lời nói, không cần động tác, chỉ cần một ánh mắt, là có thể mê hoặc tất cả sinh vật khác phái trong thiên hạ.
Khăn quàng cổ của nàng đã cởi ra, áo khoác xinh đẹp bằng bông còn khoác trên người ngăn chặn những ánh mắt như sói như hổ. Bởi vì bọn họ tới hơi trễ, khi tiến vào party đã bắt đầu. Nghe nói, sinh viên trường nàng vì tổ chức đêm giáng sinh đã bao toàn bộ để chuẩn bị cuồng hoan. Thật ra ở nơi này muốn mở party thì lý do nào cũng có thể, đêm Giáng sinh chẳng qua chỉ là một lý do tốt để cho mọi người buông thả một phen mà thôi.
Film vừa tiến đến, đã bị tên đẹp trai đòi mạng kéo vào trong lòng, bọn họ chỉ kịp giới thiệu qua loa rồi bị lôi đi. Hắn gọi Kling, là bạn trai của nàng.
Namtan lại đem rót đầy ly rượu, chậm rãi uống, tự kiềm chế bản thân, cô biết tửu lượng chính mình, uống nhiều sẽ không thể khống chế được. Khuôn mặt xinh đẹp ẩn trong bóng tối, không thấy biểu tình rõ ràng, nhưng mà cô hoàn toàn không giống với đám người tuổi trẻ đang điên cuồng ở đây, không hề giống, toàn thân phát ra hơi thở quá mức nguy hiểm khiến không ai dám đến gần tuy rằng nơi này có nhiều người chú ý đến cô.
Nữ nhân Phương Đông có khí chất như vậy rất khó không khiến người khác chú ý. Kling rất tuấn tú, đúng loại Film thích, xem họ đứng chung một chỗ thật xứng đôi, mà Kling rõ ràng là chịu ảnh hưởng bởi sức quyến rũ của nàng.
Film chính là cô gái như vậy, có một loại lực hấp dẫn nào đó khiến cho đàn ông điên cuồng, chỉ cần ngày nghỉ hằng năm nàng về nhà, cửa nhà Mahawan sẽ bị người ái mộ đạp cho sắp đổ. Mà nàng, đã biết cũng thật sâu hiểu được lực hấp dẫn trí mạng đó và hưởng thụ nó.
Tay người đàn ông lướt qua thân thể nàng, chui vào đùi trắng noãn dưới váy. Namtan cầm ly rượu, đồng tử mắt co rút nhanh. Bàn tay chuẩn bị chui vào váy bị cánh tay mảnh khảnh bắt được kéo ra, nàng cười cười, cầm lấy ly rượu trên quầy bar xử lý môt hơi. Lúc này một điệu nhạc nhẹ cất lên, khúc nhạc dạo thong thả mà khiêu khích. Nàng đẩy Kling ra, theo âm nhạc nhẹ nhàng mà lắc lư thân mình, chậm rãi hòa nhập sàn nhảy.
Xoay thắt lưng, lắc mông, thân mình thong thả mà có nhịp, mỗi khi nhấc tay nhấc chân đều lộ ra vẻ kiều mỵ. Động tác mọi người chậm lại để nhường đường cho nàng.
Bỗng nhiên, điệu nhạc thay đổi, vũ khúc nhẹ nhàng mà thanh thoát theo âm hưởng truyền đến, Film nhẹ nhàng đứng lên, nhảy lên múa ở đầu đài, dưới đài mọi người tề tựu thét chói tai, làm ồn, cùng nhau gọi tên.
"Film, Film!"
Thực rõ ràng, nàng là Nữ Hoàng của buổi tối, là ngôi sao của buổi tiệc, mọi người đều quá quen thuộc nàng. Nàng cởi ra áo khoác trên người, ném xuống vũ đài, mọi người dưới đài điên cuồng cướp đoạt. Ánh đèn đánh vào người nàng như tô thêm dung nhan, ánh mắt nóng bỏng quyến rũ người. Mỉm cười, đã muốn xiêu đổ chúng sinh.
Nàng mặc chiếc váy bó sát người, ngực thật ra một chút cũng không lộ, nhưng lại gợi cảm đòi mạng. Tinh tế bao vây lấy bộ ngực khiêu khích, vạt áo nhỏ cuộn sóng lại tỏ sự độc đáo dịu dàng của phái nữ, thoáng lộ ra eo nhỏ xinh đẹp trắng noãn, váy ngắn ngủn phủ qua mông tròn, mỗi một cái vặn vẹo đều làm cho dưới đài thét chói tai không ngừng. Nàng thực sự, thực sự biết nhảy.
Xoay người, ưỡn ngực, xoay mông, rồi đá chân quay người lại, theo vũ khúc, khiêu khích thần kinh. Kling không chịu nổi quyến rũ như vậy, cũng nhảy theo lên vũ đài. Đi theo đoàn múa ở đầu đài, bọn họ giống như một đôi trời sinh, đôi nhảy mị hoặc.
Một nữ nhân xinh đẹp, công khai lớn mật dụ hoặc tình nhân của chính mình, thắt lưng của nàng như cành liễu co dãn mười phần, vặn vẹo, lắc lư, nhấp nhô ở trước người đàn ông, khiến cho người đàn ông thở gấp tiến lên, muốn bắt nàng bỏ vào trong lòng ngay, nhưng nàng lại cười đẩy ra.
Theo điệu nhảy, thân mình bọn họ dính quá chặt chẽ, mỗi một lần vặn vẹo, đều mang theo tính khiêu khích, nhìn như mỗi một tấc đều dán cùng nhau, nhưng lại có khoảng cách, như có như không như vậy lại làm cho tất cả mọi người điên cuồng hò hét lên.
"Film, Film!"
Trong cảm nhận của đàn ông nàng là nữ thần, nếu như có được nữ thần trong giấc mộng của mọi người này có phải sẽ mất hồn không?
Âm nhạc điên cuồng không át được tiếng hò hét của mọi người. Sau tiếng nhạc cuối cùng, Film đứng thở gấp trên đài, khuôn mặt xinh xắn mang theo vài phần mệt mỏi, vài phần cao ngạo, vài phần quyến rũ, vài phần khiêu khích giống như một Nữ Vương kiêu ngạo nhìn xuống mọi người. Mà dưới đài là toàn bộ thần dân đang quỳ gối trước vẻ xinh đẹp trời sinh của nàng.
Bộ ngực no tròn phập phồng, khóe mắt ẩn tình ma mỵ nhìn bạn trai của mình, là đàn ông đều không chịu nổi dụ hoặc như vậy, Kling bèn kéo nàng qua hôn thật sâu. Trên đài bọn họ kịch liệt hôn môi làm cho mọi người ở dưới đài đều điên cuồng, đều không khống chế được như một nồi nước sôi, cả nam lẫn nữ nơi nơi đều hôn nhau. Cho nên Film là địch thủ của toàn bộ nữ sinh nhưng nàng cũng là một ngôi sao trời sinh, từ nhỏ đã được người ta nâng niu trong lòng bàn tay nhiệt liệt sùng bái.
Namtan nhìn đôi tình nhân hôn đến khó có thể chia lìa ở trên đài, ánh mắt thâm trầm.
CHAP 3
Party chấm dứt đã hai giờ khuya. Không khí ngày lễ vẫn đậm như cũ, người người qua lại trên đường, vẻ mặt hạnh phúc. Đậu bên đường là xe thể thao sang trọng của Kling, Film hơi say được bạn trai ôm vào ngực, hôn môi và thì thầm ở bên môi:
"Đêm nay về với anh nha?"
Nàng cười duyên, tay khoát trên vai dày rộng của hắn, thần trí có chút không tỉnh táo.
"Film." Một đôi bàn tay kiên định nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng.
Con ngươi mê ly nhìn về phía khuôn mặt mỹ lệ. ".....Namtan." Film ngọt ngào cười.
"Mẹ em bảo chị mang vài thứ đến cho em, hiện tại em có thể đến chỗ chị lấy được không?" Namtan rất lễ độ hỏi.
"Hôm nay đã trễ thế này, ngày mai không thể sao?"
Kling nhìn cô, biết đây là bạn thân của Film ở Thái, một người rất kỳ quặc. Suốt một đêm cô ngồi một mình, lạnh lùng nhìn mọi người, không nói chuyện với bất kỳ ai cũng không khiêu vũ. Tới tham dự tiệc lại ngồi một mình còn không kì quái sao? Tuy cô cũng rất đẹp nhưng không phải khẩu vị của Kling.
Namtan vuốt cổ tay áo khoác, thản nhiên nói: "Ngày mai tôi không có thời gian"
"Vậy sau......"
"Kling."
Tiếng nói đáng yêu mềm mại vang lên, có vài phần ngọt, vài phần khéo léo.
"Anh về đi".
"Nhưng mà Film......" hắn muốn cùng nhau vượt qua đêm Giáng Sinh đầu tiên của bọn họ, kế hoạch của hắn đã được chuẩn bị chu đáo...
"Em muốn đi lấy đồ." Film xoay người, có phần không đứng vững, nhưng mà tửu lượng của nàng vẫn còn có thể tiếp tục uống.
"Film......"
"Em muốn." Nhìn vẻ mặt không cam lòng của bạn trai, nàng nở nụ cười, bàn tay vỗ nhẹ tay hắn trấn an:
"Trở về đi, trên đường cẩn thận."
Mặc dù không muốn, nhưng vì biết tính tình Film nói một không hai, Kling đành phải đi.
"Namtan, chúng ta đi thôi."
Vẫy xe taxi, đi thẳng đến khách sạn cô đang ở. Quẹt thẻ vào cửa rồi, nhìn khuôn mặt bị rượu làm hồng của nàng: "Chị đi lấy nước cho em".
Mở tủ lạnh nhỏ, lấy ra một chai nước, mở nắp rồi đưa cho nàng. Film lẩm bẩm cảm ơn, cổ họng khô khan vừa đúng đang cần làn nước mát làm dịu. Áp chai nước lạnh vào bên má, thoải mái thở ra.
"Namtan, mẹ em gửi chị mang gì đến cho em vậy? Thật hy vọng là món thịt bò em thích, chị có biết em nhớ nhất là món thịt bò từ tay mẹ làm? Nghĩ đến mà muốn chảy nước miếng".
Đôi mắt lấp lánh bộ dạng tham ăn thật không giống hình tượng xinh đẹp không gì sánh được của nàng.
"Đồ ăn không được qua hải quan."
"Đúng nha." Film cười cười, ngã vào trên giường, kéo cái gối ôm qua ôm, giường mềm mại thật là thoải mái làm cho nàng cảm thấy buồn ngủ quá, mí mắt hơi nặng, buồn ngủ mơ màng.
"Đó là cái gì?"
Namtan mở hành lý ra, chậm rãi tìm kiếm, sau một lúc lâu, mới chép miệng. "Hình như chị quên mang qua đây."
Nàng chớp chớp mí mắt, ngáp dài, có chút tính ngây thơ trẻ con.
".....A, ngay cả chị cũng quên......"
Nói cũng không rõ ràng, liền nhanh chóng ngủ luôn, đối với cô, nàng rất rất yên tâm. Namtan đóng nắp vali lại, nhìn dung nhan của nàng lúc ngủ say, vừa kiều vừa mỵ lại giống như một đứa trẻ.
Mái tóc đen bóng như tơ lụa mềm mại rối tung ở trên đệm giường trắng noãn, lông mi thật dài khép lại thành bóng mờ đậm, đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên, đỏ thắm sáng bóng. Làn da nàng rất tốt, tinh tế mềm mềm không có chút tỳ vết, trắng noãn no đủ giống như bấm nhẹ sẽ ra nước, má phấn hồng kiều diễm làm động lòng người.
Bàn tay nàng để bên má, ngón tay thon dài, mềm mại. Từng móng tay mảnh khảnh trong suốt, cắt gọn sạch sẽ, không quét sơn, khỏe mạnh phấn hồng giống như đóa hoa nở rộ trên mỗi ngón tay. Mặc dù Film đang ngủ, vẫn rất động lòng người.
Namtan vẫn còn nhìn nàng, đôi mắt tự nhiên trở nên thâm sâu. Sau một lúc lâu, trong không gian yên tĩnh vang lên một tiếng thở dài, cô xoay thắt lưng, nhẹ nhàng cởi giày của nàng, ôm lấy nàng đặt trên giường lớn, kéo chăn bằng lông mềm mại đắp cho nàng không một khe hở, rồi tắt đi đèn lớn, chỉ để lại đèn ngủ mờ mờ.
Nàng quay đầu, khuôn mặt cọ cọ vào chăn mềm, trong phòng mở máy sưởi còn có giường lớn thoải mái làm miệng nàng khẽ nhếch lên vừa lòng, ngủ càng sâu.
CHAP 4
Namtan nhìn đồng hồ, cách thời gian tan học của Film còn hai mươi phút nữa, cô cho lái xe dừng lại bên cạnh trường nàng, lững thững đi trên lối đi lát gạch đỏ dành cho người đi bộ, đường xá được dọn dẹp sạch sẽ, tán cây cao dưới ánh sáng ấm áp của mặt trời tỏa ra, xung quanh đều là sinh viên, trẻ tuổi mà tràn ngập niềm phấn chấn, hoặc tụ tập thành nhóm năm, ba người nói chuyện phiếm, hoặc ôm sách vở bước nhanh.
Đây là đại học, là thanh xuân của tuổi trẻ. Cô chưa từng bước qua cổng trường đại học nào ở nơi này, cuộc sống sinh viên dường như cách cô rất xa. Không khí học tập ở nước Mỹ hoàn toàn khác với nước Đức, nước Đức tôn trọng lối học khoa học và nghiêm túc, tinh thần thực nghiệm, mà nước Mỹ là thiên đường của năng động và tranh luận kịch liệt. Cá tính của Film như vậy, đi đến Mỹ chính là đến với thế giới của nàng.
Vòng qua quần thể kiến trúc của trường, thoáng trầm tư, cô chọn đường mòn đi một mình. Nơi này người đi rất thưa thớt, không khí trong lành, còn có tiếng chim hót véo von làm cho mày của cô giãn ra.
Namtan thích yên lặng, và không gian yên lặng. Rồi cô tự mình vòng ra, từng bước chậm rãi theo những viên đá rải thành con đường nhỏ, ra đến ngoài rừng cây thì ngoài ý muốn nhìn thấy đôi tình nhân cách đó không xa đang ôm nhau tình tứ.
Thân hình cao gầy vội linh hoạt tránh đi, Namtan dựa vào cây để ẩn núp, nhíu nhíu mày, nhìn về phía bọn họ. Người yêu nhau ôm hôn cuồng nhiệt, đối với nước Mỹ không phải là chuyện kinh hãi thế tục. Mà là...... Nhìn gương mặt của cô gái, ở trong thế giới phương Tây, thì ngũ quan sâu sắc và ngoại hình bắt mắt vẫn hay thường thấy, nhưng cô ta lại thiếu mấy phần thanh tú linh lung.
Ánh mắt cô lóe lên, im lặng lùi phía sau vài bước, lấy di động ra bấm số điện thoại:
"Là tôi, giúp tôi điều tra về một người..."
Lẳng lặng nói xong, cô cúp máy, từ từ thở hắt ra, bước về phía trước, nhìn đôi tình nhân kia đã ôm nhau đi xa, còn cô thì theo con đường của hắn mà rời đi. Ước chừng thời gian thật đúng, đứng ở dưới lầu đợi Film vừa tan học.
Tóc xoăn tùy tiện buông đằng sau, cái áo cổ lông đỏ thẫm bó sát người xứng với quần đùi xinh đẹp, tất chân màu đen cùng với giày cổ cao, quần áo đơn giản nhưng lại khiến nàng gợi cảm mười phần, nàng vẫn nổi bật như trước giữa đám người ngoại quốc cao lớn.
Thị lực của Film rất tốt, chỉ một cái liếc nhìn đã thấy Namtan đứng xa xa. Áo sơ mi trắng cùng jean đen, đứng đắn mà nghiêm túc, đó là cách ăn mặc điển hình của Namtan. Nữ nhân này đứng đắn và hơi khô khan, ngay cả nghỉ ngơi, nàng đều rất ít khi thấy cô mặc quần áo thoải mái.
Quay sang vẫy tay chào tạm biệt với bạn học, ôm chồng sách nặng bước về phía cpp, khuôn mặt tươi cười tỏa nắng:
"Chị, chờ có lâu không vậy?"
"Chị vừa đến." Đưa tay ôm lấy chồng sách từ tay nàng, hai người chậm rãi rời trường.
"Hôm nay giáo sư tìm em để hỏi về chuyện luận văn, sắp tốt nghiệp nên có chút lộn xộn."
"Em có tính toán gì không?"
"À......" Nàng cắn môi, hiểu được cô đang hỏi chính mình muốn ở lại bên này hay là về nhà, nàng cũng rất buồn rầu: "Em còn đang suy nghĩ."
Suy nghĩ cái gì? Đáp án đã thực rõ ràng. Ba gọi điện thoại sang đây, biểu đạt ý tứ quá rõ ràng, bảo nàng ở nước Mĩ tự do tự tại mười năm, cũng nên về nhà, nhưng mà.....Namtan không hỏi tiếp theo, không chút để ý chuyển đề tài.
"Bạn trai em đâu? Hôm nay không đi với hắn, có vấn đề gì sao?"
"Không có việc gì, vì cuối tuần hắn tính quay về Los Angeles, hiện tại chắc ở trên máy bay."
"Thì ra là thế."
"Đúng rồi, không phải chị nói hôm nay không có thời gian sao?" Tối hôm qua cho dù uống say, nhưng mà lời cô nói nàng vẫn nghe rõ.
Namtan nhìn nơi hội Noel xa xa vô cùng náo nhiệt, thản nhiên nói: "Cuộc hẹn tạm thời hủy bỏ."
"Vậy, Namtan, chị muốn đi nơi nào chơi?"
Nàng cười hỏi. Hàng năm cô đến New York đi công tác, đều đến thăm nàng, có khi hai ngày, có khi ba đến năm ngày, nàng làm chủ, đương nhiên sẽ chậm rãi du ngoạn cùng cô.
Namtan là một người vô cùng trầm mặc, hai người ở cùng nhau, đại bộ phận thời gian là nàng nói còn cô sẽ chăm chú lắng nghe, một người hoạt bát hướng ngoại như nàng lại có thể ở cùng với cô cũng thật kỳ quái. Rõ ràng cô ít nói chuyện nhưng không hiểu vì sao mà lại không khiến nàng cảm thấy buồn, cô không thích nói, vậy thì nàng từ từ giảng giải. Nàng vô cùng quen thuộc New York, đưa cô đi thăm vài nơi lịch sử, nơi có tin đồn thú vị, nếm thử các nhà hàng đặc sắc, thời gian mấy ngày liền nhanh chóng trôi qua.
Thật sự thì nàng phải là người thích nói chuyện nhiều, ở cùng bạn bè, người luôn nói chuyện không phải là nàng, nhưng đối với Namtan, nàng lại nói hoài không hết, chắc là vì ở cùng cô làm cho nàng có cảm giác vô cùng phấn chấn, cũng có thể cô với nàng đã quá quen thuộc nên ở trước mặt cô, nàng tự nhiên thấy thân thiết. Dù sao thì nàng cũng thích đi dạo khắp nơi, cũng thích đi ngắm xung quanh cùng cô.
Bọn họ sẽ không vội vã xem hết toàn bộ cảnh đẹp một lần, quan sát tỉ mỉ, lẳng lặng thưởng thức, ngẫu hứng nghỉ ngơi cả một ngày ở bảo tàng cũng thấy thú vị. Ngồi ở quảng trường ăn bánh kem, uống nước có ga, nhìn người đi ngoài đường cũng thấy vui. Du lịch là cái gì? Đâu phải cưỡi ngựa xem hoa, phải xem toàn bộ xong mới tính đủ mà là một quá trình, một loại hưởng thụ, một loại tâm tình, điểm này hai người rất hợp.
"Tùy em an bài."
"Chúng ta đến bến tàu đánh cá ăn hải sản, ngắm hoàng hôn đi."
"Được." Film quay đầu, nghiêm túc nhìn người bên cạnh, khuôn mặt cô trầm ổn yên tĩnh.
"Namtan"
"Ừ."
"Chị đúng là du khách nghe lời nha."
"......" Nhìn khuôn mặt nghịch ngợm khó có được của nàng, quyến rũ đến chói mắt, cô chuyển tầm mắt.
"Như vậy, có thể đi được chưa, tiểu thư hướng dẫn viên du lịch?"
Namtan cũng biết nói giỡn? Nàng nhìn cô chằm chằm, sau một lúc lâu, cười sáng chói:
"Đương nhiên không thành vấn đề."
Đôi mắt xinh đẹp híp thành một mảnh trăng non
CHAP 5
Trước khi Film tốt nghiệp nghiên cứu sinh, không tránh được sự trầm giọng ra lệnh của ba và thế công nhu tình của mẹ, rốt cục quyết định về Thái. Nhưng mà lần này không chỉ có một người, còn dẫn theo một người nữa, không cần nghi ngờ nhiều, tất nhiên là anh chàng đẹp trai nhiều tiền Kling.
Tại lễ tốt nghiệp của nàng, trước mặt giáo sư, tay cầm nhẫn kim cương to cực đại mà lóe sáng quỳ xuống cầu hôn, vô số hoa tươi, dải băng, còn những lời mật ngọt khiến nàng cảm động mà đồng ý. Tuy rằng mới hai mươi lăm tuổi, căn bản không nghĩ tới chuyện kết hôn, nhưng nàng cũng thực sự yêu hắn.
Bắt đầu từ mười lăm tuổi, nàng kết giao khoảng hai mươi người bạn trai, tính ra Kling là người kết giao lâu nhất, hơn nữa, suốt một năm kết giao hắn đều dịu dàng chăm sóc nàng, ngoan ngoãn phục tùng làm cho người ta không thể chê ở đâu được, có lẽ đính hôn trước rồi kết hôn là một đề nghị không tệ. Kling rất tôn trọng nàng, quyết định cử hành hôn lễ ở Thái nên hắn theo nàng cùng về, tự mình đến gặp bố mẹ nàng để cầu hôn.
Prayuth Mahawan lạnh lùng đánh giá người đàn ông ngoại quốc đẹp trai và ăn mặc rất thời thượng này mà không nói gì. Ly trà trong tay toát ra từng làn khói trắng, bên trong trà tràn ngập mùi thơm ngát vừa nhàn nhạt lại nồng. Trên mặt Kling vốn là nụ cười tự tin nhưng gặp ánh mắt như dao nhỏ lợi hại của Prayuth liền chậm rãi biến mất, mặc dù thân là con cưng của gia tộc. Ở trường là nhân vật có thể hô mưa gọi gió nhưng vẫn không chịu được ánh mắt của Prayuth, hắn không thể không khẩn trương, đổi là người khác bị một ánh mắt nghiêm khắc gắt gao nhìn trong hai giờ, không té xỉu cũng xem như là trái tim hắn quá khỏe mạnh.
Film lại lặng lẽ đẩy cửa thư phòng, nhìn trong phòng thấy hai người đàn ông không nói một lời, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lo lắng. Ba hình như không thích Kling?
"Bé Film." Ratchanee vỗ nhẹ lưng con gái, ngăn cản cô nhìn lén.
"Mẹ, mẹ nói xem ba có phải không thích Kling?"
Nàng nắm cánh tay mẹ, nhẹ giọng hỏi. Ratchanee trấn an xoa đầu nàng, trầm ngâm sau một lúc lâu, mới mở miệng.
"Mẹ nghĩ, đối với người nước ngoài, ba con đều không thích."
"Làm ơn, sao ba lại như vậy?" Film bất mãn oán giận nói.
"Ba con không có thành kiến đối với người nước ngoài, nhưng mà để cho người nước ngòai đến làm con rể của mình, điều này thật khó khăn." Tính cách của chồng mình như thế nào bà hiểu nhất.
"Mẹ, con thích anh ấy, mẹ giúp con, được không?" Film gối đầu lên trên vai mẹ, giọng làm nũng.
"Điều này sợ là khó, bởi vì mẹ cũng không thích người nước ngoài làm con rể."
"Mẹ!" Nàng không thuận theo dậm chân.
"Film, vào đây.." Trong thư phòng truyền ra giọng nói uy nghiêm của Prayuth Mahawan.
"A? Mẹ, làm sao bây giờ?" Nàng nóng nảy, nhưng từ nhỏ vẫn luôn sợ ba mình, hơn nữa thời gian nàng ở bên ông cũng không dài cho nên cảm giác càng lạ. Ratchanee đẩy nhẹ nàng vào:
"Mau vào đi thôi, bằng không ba con sẽ không vui."
"Con thấy ba có khi nào vui đâu?"
Film nhỏ giọng lẩm bẩm, chân vẫn đi vào thư phòng. Đẩy cửa ra, bên trong vẫn đang là cục diện hai người giằng co nhau. Kling nhìn thấy nàng đi vào, ánh mắt lòe lòe, vẻ mặt bất lực, nếu không phải là không khí nghiêm túc thì nàng đã bật cười. Thật hiếm khi nhìn thấy Kling ở nhà lẫn ở trường hô phong hoán vũ, nhưng giờ đây trước mặt ba nàng lại như vậy, thật khiến cho người ta kinh ngạc.
"Ngồi xuống." Prayuth đưa tay chỉ sang chỗ ngồi bên cạnh. Film, vội vàng nghe lời ngồi ở một bên. Prayuth nâng ly trà lên uống một ngụm, thản nhiên nói.
"Film, con là người lớn, phải tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình, nếu thực sự muốn kết hôn vậy thì cứ làm đi."
"Ba đồng ý?" Film không dám tin nhìn ông, không thể mở miệng.
"Ba nói rồi, từ nhỏ đến lớn, đối với con, ba chỉ có một yêu cầu, còn những chuyện còn lại, ba đều tôn trọng quyết định của con." Nghĩ đến yêu cầu trước kia của ba, khóe miệng Film khẽ mỉm cười.
"Được rồi, nói xong, hai đứa ra ngoài đi."
Nghe lệnh đuổi khách, bọn họ lập tức ngoan ngoãn đi ra ngoài.
"Anh nói với ba em câu gì mà ba đồng ý một cách thuận lợi như vậy?" Film nhìn người đàn ông này đầy nghi ngờ, nàng biết Kling luôn giỏi ăn nói, nhưng mà không nghĩ hắn có thể thuyết phục được người cố chấp như ba mình.
"Ừm, bảo bối, nói thật anh ở trong đó một câu cũng không nói." Kling xoa xoa cái trán hơi đổ mồ hôi, Nhà Mahawan ai ai đều đầy khí thế, không phải loại mạnh bình thường, bị ngồi cứng đờ hai giờ, trái tim hắn giờ còn đập mạnh.
"Hửm, điều này làm sao có thể?" Ngồi bên trong thật là ba nàng? Người ba mà từ nhỏ đến lớn căn bản chỉ có một gương mặt nghiêm túc?
"Dù sao ba em cũng đã đồng ý hôn sự của chúng ta, bảo bối, anh thật vui." Hắn ôm cổ Film, hôn lên môi đỏ mọng của nàng một cái vang để biểu lộ cảm giác hưng phấn dạt dào. Hắn vui vẻ, tựa như một đứa trẻ, ban đầu chính cái loại vui vẻ sáng sủa này đã khiến nàng để ý đến hắn.
Film cũng cười, quay đầu, nhìn thấy Namtan trong phòng khách, cô im lặng đứng ở nơi đó, nhìn đôi tình lữ.
"Namtan, chị......" Cô đã đến đây bao lâu?
"Chị và cha có hẹn." Cô đi thẳng tới, đi qua hai người, nhìn không chớp mắt tiến vào thư phòng, rất hờ hững tựa như không liên quan gì đến sự vui vẻ của hai người còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top