Chương 22
Thường thì chỉ những người đặc biệt quan trọng mới được ghi chú chữ A ở đầu, để đưa tên người đó hiện lên trên cùng danh sách bạn bè.
Mà một người bạn cùng phòng bình thường, cho dù có thế nào cũng không thể trở thành một người rất quan trọng được.
Huống chi, sau chữ A này còn có một cụm từ đáng yêu.
Thế là trong chớp mắt nhìn thấy ghi chú này một cái, trái tim Kim Nam Tuấn lập tức nhảy dựng lên, bàn tay nắm chặt thành quyền, thậm chí hơi thở cũng trở nên khó nhọc.
Trịnh Hạo Thạc lại giống như không có chuyện gì, vô cùng bình tĩnh ấn nhận tài liệu ở ngay trước mặt cậu, tải file về, sao lưu lại, sau đó chia sẻ cho người khác. Một loạt hành động thong thả thoải mái giống như cái ghi chú kia chẳng có bất cứ mập mờ không đúng nào.
Đến mức Kim Nam Tuấn cũng tự sinh ra nỗi nghi ngờ, có phải là cậu đã nghĩ quá nhiều rồi hay không, thế là lời nói đã ra tới bên môi, lại chỉ có thể vội vàng trôi ngược trở lại.
Trịnh Hạo Thạc hoàn toàn không quan tâm tới diễn biến nội tâm muôn màu muôn vẻ chìm chìm nổi nổi của Kim Nam Tuấn, anh điền hết thông tin vào mẫu báo cáo, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cậu: "Cậu có biết tắm cho cún lớn không?"
Kim Nam Tuấn mấy lần định nói lại thôi, nhịn lời muốn nói ra xuống, đáp lại câu hỏi của anh: "Biết".
"Ừ, vậy thì bắt đầu đi".
Câu trả lời của Trịnh Hạo Thạc không thể nói rõ ra là lạnh nhạt hay không lạnh nhạt, chỉ đơn giản là giọng điệu vẫn một mực bình tĩnh nhẹ nhàng, nói xong rồi thì lập tức chuyển toàn bộ sự chú ý đến mấy em cún hoang trong trạm cứu hộ.
Kim Nam Tuấn lại thoáng cảm thấy, Trịnh Hạo Thạc vốn chẳng có ý nghĩ gì với mình.
Chẳng qua, tình huống hiện giờ cũng không có nhiều thời gian cho cậu ngẫm nghĩ.
Con cún màu đen to lớn không biết bị nhân viên quản lý thất đức nào đặt cho cái tên Tiểu Tuấn, vừa trông thấy hai người họ đi tới, nó liền sủa gâu gâu, nhe răng trợn mắt, hung hăng dữ tợn, giống như ai động vào nó sẽ lập tức bị nó tợp cho một phát.
Kim Nam Tuấn có kinh nghiệm thuần phục mấy chú cún hoang, vừa định hỏi nhân viên quản lý mượn một vài công cụ mang tới, thì lại trông thấy Trịnh Hạo Thạc lấy một chút đồ ăn, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt chú chó săn, sau đó dịu dàng gọi một tiếng: "Tiểu Tuấn."
Tiểu Tuấn đứng im tại chỗ, móng trước cào xuống đất, cái đầu kiêu ngạo nghếch về phía trước mặt, hung dữ há miệng ra, ánh mắt ngập tràn cảnh cáo, dường như muốn tỏ thái độ, một chú cún lớn kiêu ngạo như nó, có chết cũng không để nhân loại như người trước mặt thuần phục.
Năm phút sau, chú cún to nào đó cúi đầu xuống chân Trịnh Hạo Thạc, nhẹ nhàng cọ tới cọ lui, để mặc cho anh cài vào cổ mình một cái vòng Elizabeth màu hồng nhạt.
Lúc Kim Nam Tuấn nhét bông vào tai của nó, nó thảm thiết kêu lên một tiếng, có ý đồ muốn bỏ chạy.
Kết quả, Trịnh Hạo Thạc vươn tai vuốt nhẹ vành tai nó một cái, con cún lớn kia thấp giọng ư ử một tiếng, nghe lời nằm xuống thêm lần nữa, thậm chí khi Trịnh Hạo Thạc chải lông tắm rửa cho nó, con cún to này còn thoải mái đến mức híp hai mắt lại thành một đường thẳng.
/Đọc đoạn này lại nhớ đến lúc Hobi và Jiminie bế cún😚/
Kim Nam Tuấn đứng trông toàn bộ quá trình huấn luyện cún của Trịnh Hạo Thạc: "..."
Không biết vì sao, cậu bỗng cảm thấy tình cảnh này có chút quen mắt.
Mà đây là cái giống chó hung dữ gì, rõ ràng là một con chó háo sắc.
Trịnh Hạo Thạc chẳng làm gì hết, nó cứ vậy ngoan ngoãn nằm xuống dưới chân.
Kiêu ngạo của mày còn miếng nào nữa không vậy?!
Kim Nam Tuấn không biết rằng mình đang giận chó hay là đang khó chịu về chuyện gì khác, dù sao thì lúc tắm cho con cún này, cậu vẫn hung hăng chà bụng nó một cái, làm cho Tiểu Tuấn gầm gừ vẫy đuôi liên tục, bọt xà phòng tung tóe bắn lên cả hai người.
Bởi vì Kim Nam Tuấn chủ động nhận việc kỳ cọ phần mông và lòng bàn chân của cún lớn, cho nên cậu gặp tai họa lớn nhất, đang tính trả thù chà nó thêm hai cái, chú cún to kia lại dứt khoát quay đầu về phía cậu, lắc người không khác gì cái bàn quay, làm cả khuôn mặt của Kim Nam Tuấn gặp nạn. Kim Nam Tuấn lập tức xông tới trả thù.
Một người một chó, anh tới tôi trả, không hề nhường nhịn lẫn nhau, hai bên đối mặt, đều hung tợn trợn mắt với đối phương, không bên nào lùi nửa bước.
Trịnh Hạo Thạc ở bên bị liên lụy dính mấy đợt bong bóng xà phòng, cảm thấy nếu như Kim Nam Tuấn không còn gánh nặng hình tượng, có lẽ cậu đã trực tiếp oẳng oẳng kêu to đọ sức với Tiểu Tuấn.
Nhưng chuyện này cũng bình thường mà.
Dù sao cả hai bên đều là cún lớn.
Trịnh Hạo Thạc bình tĩnh chiều chuộng hai con cún to ngây thơ đùa nhau hơn mười phút, sau đó mới nói với Kim Nam Tuấn: "Cậu bê chậu nước sạch tới đây đi".
"À, được". Kim Nam Tuấn vừa đùa giỡn vừa kỳ cọ mông và chân của Tiểu Tuấn, lúc này mới ý thức được hành vi nãy giờ của mình không nghiêm túc chút nào, thế là cậu vội vàng thu lại biểu cảm, nghiêm mặt, lạnh lùng đứng dậy.
Nhưng mà Tiểu Tuấn chơi vui quá, thấy cậu đứng dậy đi mất, cho rằng đối thủ định bỏ trốn, vội vàng đạp chân, nhào tới muốn đuổi theo.
Nào ngờ cún ta dẵm ngay phải thành chậu, cơ thể mấy chục cân nặng nề nhào lên, cái chậu ụp tới chuẩn bị đổ lên người Kim Nam Tuấn.
Mắt thấy chậu nước đầy xà phòng chuẩn bị dội vào bóng lưng của Kim Nam Tuấn, Trịnh Hạo Thạc vội vàng vươn tay đè lại mép chậu phía bên mình.
Nhưng Tiểu Tuấn đã nhào đi mất, trọng lực đè lên mép chậu bên kia không còn, chậu nước ụp về phía bên còn lại một phát, toàn bộ nước và bọt xà phòng dội ào lên người Trịnh Hạo Thạc.
Chiếc áo trên người không khác gì bị rót chì, tóc cũng ướt sũng nước, cho dù khu vực tắm cho cún khá ấm áp, không tính là cực lạnh, nhưng khuôn mặt anh dường như lập tức tái nhợt cả đi.
Hai con cún lớn mới chạy đi nghe thấy tiếng động quay đầu lại, chờ khi trông thấy rõ mọi chuyện, cả hai con cún lập tức cùng nhau vội vã chạy về phía Trịnh Hạo Thạc.
Thủ phạm gây chuyện – Tiểu Tuấn sốt ruột, không ngừng đi vòng quanh người anh, ư ử ư ử không ngừng.
Kim Nam Tuấn thì không nói hai lời, chưa đợi Trịnh Hạo Thạc từ chối đã ép anh cởi áo ngoài ra, sau đó tự tháo áo khoác bên ngoài của mình, quấn chặt người anh lại.
Trịnh Hạo Thạc bị cậu xoay đến lảo đảo, suýt chút nữa đã đụng trán vào cằm cậu.
Anh cảm thấy phản ứng của Kim Nam Tuấn hơi quá, vừa định mở miệng nói anh không sao, trước mặt lại đột ngột tối sầm, cả đầu bị mũ lông trùm kín. Sau đó qua lớp vải vóc, anh cảm nhận được một bàn tay to mạnh mẽ đang cố gắng khống chế sức lực xoa xoa tóc anh.
Trên đỉnh đầu của anh truyền tới âm thanh trầm thấp bình tĩnh: "Tôi dẫn Trịnh Hạo Thạc về trước, thời gian tham gia hoạt động còn thiếu lần sau tôi sẽ bù. Tiểu Tuấn cũng tắm sắp xong rồi, mọi người giúp nó sấy khô một chút, còn chuyện gì khác thì cứ liên lạc với tôi".
Lâm Khiển trông thấy vụ việc chạy tới, đang định nói câu gì đó.
Nhưng khi cô bé nhìn thấy Kim Nam Tuấn một tay giữ lấy eo Trịnh Hạo Thạc, một tay che kín đầu anh lại, che phủ anh không một kẽ hở, còn trên người cậu thì chỉ để lại một lớp áo len màu xám nhạt, cô bé im lặng một lát, cuối cùng lựa chọn phương án ngậm miệng, đồng thời đưa bình giữ nhiệt hồng phấn của mình sang: "Vâng, được ạ. Hai anh nhớ phải uống nước nóng, đừng để bị cảm ạ".
Vừa mới nói xong, Trịnh Hạo Thạc đang bị quần áo dày che kín nhẹ giọng hắt hơi một cái.
Kim Nam Tuấn vội vàng giơ một tay nhận lấy bình nước, một tay còn lại dùng tư thế bắt cóc con tin ép Trịnh Hạo Thạc trèo lên xe, mở điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ lên mức cao nhất, còn mở cả máy hút ẩm.
Mặc dù Trịnh Hạo Thạc gầy gò nhưng vẫn có tự giác của một cậu trai trưởng thành từng học qua Taekwondo, nào có yếu ớt như vậy. Anh kéo mũ xuống, thấp giọng nói: "Cậu không cần vội như thế đâu, chỉ ướt một chút thôi mà, không sao cả".
"Không sao cả? Anh có biết mùa đông Bắc Kinh khác xa mùa đông miền Nam lắm không hả, anh bị ướt sũng thế này, chút về..."
Kim Nam Tuấn cau mày, chưa nói xong cụm từ 'chắc chắn sẽ bị cảm', thì chuông điện thoại bỗng reo vang.
Cậu cúi đầu xuống xem, là tin nhắn Lâm Khiển gửi đến.
[Hội tình nguyện viên – Lâm Khiển: Đàn anh Kim, em hơi băn khoăn một chút, nhưng em cảm thấy mình vẫn nên nói với anh. Lúc nãy Tiểu Tuấn đạp phải chậu nước, đáng lẽ nước phải giội trúng người anh rồi, nhưng đàn anh Trịnh không muốn anh bị ướt nên đã kéo lại cái chậu về phía mình, cho nên...]
[Hội tình nguyện viên – Lâm Khiển: Dù sao em nói nhiều như vậy rồi, chắc là anh sẽ hiểu.]
Kim Nam Tuấn không quan tâm đến câu nói sau đó.
Bởi vì cậu chỉ đọc đoạn đầu tiên thôi, trái tim đã cảm thấy nặng trĩu xuống.
Vậy là lúc đầu đáng lẽ ra nước phải giội lên người cậu, Trịnh Hạo Thạc không muốn để cậu bị ướt nên mới chọn để nước giội lên người mình?
Trời lạnh như thế này, để chính mình chịu một thân nước lạnh có nghĩa là sao?
Hơn nữa cơ thể của Trịnh Hạo Thạc là cơ thể yếu ớt của một người tới từ phương Nam.
Tại sao Trịnh Hạo Thạc phải làm thế?
Đáp án của câu trả lời chồng chất trong lồng ngực, Kim Nam Tuấn nắm chặt điện thoại di động, nói không ra cảm xúc trong lòng mình hiện tại là thế nào.
Xấu hổ, tự trách, còn có một loại tình cảm cậu không thể nào đoán được. Tất cả đổ sụp xuống, bịt kín lồng ngực, nặng nề đến khó chịu, nhưng lại chua xót dịu dàng khó hiểu.
Trịnh Hạo Thạc bên cạnh nhìn Kim Nam Tuấn đang định hung dữ nói lời gì đó, sau đó quay qua xem điện thoại lại ngốc ra, trong mắt còn có muôn vàn cảm xúc. Anh khó hiểu hỏi: "Chút về làm sao?"
"À, không có gì". Kim Nam Tuấn tỉnh táo lại, cất điện thoại di động đi, hơi chột dạ đáp: "Chút về nhớ uống thuốc, tắm rửa nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bị cảm".
Trong giọng nói của Kim Nam Tuấn có sự dịu dàng mà chính cậu cũng không thể cảm nhận được.
Trịnh Hạo Thạc thì chỉ chú ý đến hai tai lại đỏ lên của cậu, nghĩ thầm, lần này chắc chắn đỏ lên vì lạnh.
Nhưng đúng là mùa đông phương Bắc lạnh thật, Trịnh Hạo Thạc quấn kỹ áo khoác trên người, đặt tay bên môi, ho nhẹ vài tiếng.
Chiếc Land Rover khiêm tốn đang chạy trên đường lập tức tăng tốc độ.
·
Quãng đường vốn cần tới bốn năm mươi phút, lần này Kim Nam Tuấn chỉ mất có nửa giờ, mà khó có khi cậu không dừng chiếc xe này ngoài trường học, lái thẳng nó đến dưới tầng khu ký túc xá.
Lộ Bình đang chơi game sung sướng trông thấy dáng vẻ hai người trở về, hoảng hốt gỡ tai nghe: "Ôi đậu má! Lão Tứ! Không phải hai người đi làm hoạt động tình nguyện hả? Sao lại thành thế này rồi?! Trịnh Trịnh, ông có sao không đấy?"
"Không sao, gặp phải sự cố nhỏ thôi, tắm rửa xong là ổn". Trịnh Hạo Thạc vẫn bình tĩnh như thường, cầm quần áo cần thay lên đi vào trong phòng tắm.
Trần Kỷ nhìn áo khoác trên người anh, lại nhìn Kim Nam Tuấn cả người chỉ còn mỗi cái áo len, 'chậc' một tiếng sâu xa, "Lão Tứ này, mày có trẻ nữa cũng không chịu nổi thời tiết này đâu, âm mười độ rồi mà mày còn không thèm khoác áo khoác hả?"
Kim Nam Tuấn tìm túi thuốc lần trước Trịnh Hạo Thạc mua cho mình, thấp giọng đáp: "Cũng không thể để Trịnh Hạo Thạc bị lạnh được".
"Đúng rồi đó, lão Tứ à, mày đã học được thương hương tiếc ngọc rồi đấy!" Lộ Bình ở bên nghe thấy mối quan hệ của Trịnh Hạo Thạc và Kim Nam Tuấn đã tiển triển hơn một bước, hết sức vui mừng.
Kim Nam Tuấn lại lập tức bác bỏ: "Đừng nói linh tinh".
"Sao lại là nói linh tinh chứ?" Trần Kỷ hóng chuyện không chê chuyện lớn, "Trước đó mấy cậu gay theo đuổi mày, chỉ cần chạm vào quần áo của mày thôi mày đã ném ngay đi rồi, hiện giờ còn chủ động đưa áo cho Trịnh Hạo Thạc? Không phải là cậu ấy đã tóm được mày rồi đấy chứ?"
"Tóm gì mà tóm". Kim Nam Tuấn cau mày, mở tủ quần áo: "Đã nói là Trịnh Hạo Thạc không có ý gì với tao mà, chúng mày có thôi đi không".
Giọng điệu của cậu vừa mang theo sự khẳng định chắc chắn lại vừa bày tỏ thái độ mất kiên nhẫn.
Nhưng mà ở nơi không ai hay biết, trái tim cậu vẫn tăng tốc không ngừng.
Bởi vì trong chớp mắt đó, cậu đang nhớ tới vô số chuyện đã xảy ra.
Nếu nói ban đầu Trịnh Hạo Thạc bảo sẽ bẻ cong cậu chỉ là hiểu lần, tài liệu hướng dẫn bẻ cong kia chỉ là trùng hợp, Trịnh Hạo Thạc nói không thích dạng nam sinh giống cún lớn như cậu, cậu nguyện ý tin tưởng.
Thế nhưng sau khi Trịnh Hạo Thạc nói cảm ơn cậu, ánh mắt dịu dàng chân thành lại thẳng thắn kia nên giải thích thế nào?
Còn cả lời nói thích Cún lớn ngày hôm nay cũng phải giải thích ra sao?
Thêm cái ghi chú đầy mập mờ, chuyện nguyện bị cảm lạnh cũng phải giúp cậu không bị xối nước, nên giải thích thế nào đây?
/Nếu nói đều là hiểu lầm anh có tin hông 😌/
Kim Nam Tuấn càng nghĩ càng cảm thấy phiền não, càng phiền não thì tim đập lại càng nhanh hơn.
Thế là khi Trần Kỷ bên cạnh thở dài nói "Thật đáng tiếc", cậu gần như sốt sắng quay đầu sang: "Sao lại đáng tiếc?"
Trần Kỷ bày tỏ biểu cảm 'câu này mà mày cũng hỏi sao', trả lời: "Trịnh Hạo Thạc người đã đẹp, tính nết cũng tốt, lại thích sạch sẽ, chăm chỉ dọn dẹp vệ sinh. Hơn nữa lại còn biết làm mô hình, biết nướng bánh quy ngon tuyệt, mày cảm thấy cậu ấy không có ý nghĩa gì, chẳng phải chính là một tổn thất to lớn của phòng chúng mình à?"
Lộ Bình lập tức gật đầu: "Thần cũng tán thành."
Kim Nam Tuấn: "..."
Trịnh Hạo Thạc hạ cổ bọn nó rồi hả?
"Mà tao thấy là, nếu Trịnh Trịnh tìm bạn trai cũng nên tìm loại người như mày". Lộ Bình híp mắt, dáng vẻ tao đã khám phá ra chân tướng: "Giữa hai chúng mày có cái phản ứng hóa học thần kỳ đó".
Còn cả phản ứng hóa học nữa cơ à?
Kim Nam Tuấn cảm thấy Lộ Bình đang nói mơ giữa ban ngày, nhanh chóng quay đi, tiện tay lấy một cái áo khoác ra, đóng sầm cửa tủ lại: "Tao nhớ không lầm thì thành tích thi đại học của mày kém nhất ký túc xá này đấy".
"... Mẹ mày chứ! Kim Nam Tuấn! Mày dám sỉ nhục tao thế hả! Thà nào mà Trịnh Trịnh chướng mắt với mày!"
Lộ Bình tức giận xấu hổ gào lên xong, cửa phòng tắm vừa lúc mở rộng.
Trịnh Hạo Thạc lau tóc đi ra, thuận miệng hỏi: "Tôi chướng mắt ai cơ?"
Lộ Bình: "..."
Trần Kỷ: "..."
Kim Nam Tuấn: "..."
Dưới ánh mắt chăm chú khó hiểu của Trịnh Hạo Thạc và ánh mắt muốn giết người của Kim Nam Tuấn, Lộ Bình vội lảng sang chuyện khác: "À à, Trịnh Trịnh, ông có khó chịu không? Có muốn ăn gì hay uống gì không? Hay là uống thuốc xong rồi ngủ một giấc nhé?"
Từ trước tới nay Trịnh Hạo Thạc luôn không để cho ai rơi vào tình thế khó xử, thế nên anh không vạch trần, chỉ gật đầu, thấp giọng nói: "Vẫn ổn, chỉ thấy đầu óc hơi choáng váng, định ăn gì đó rồi uống thuốc cảm, sau đó ngủ một giấc".
"Tốt tốt tốt, vậy ông mau đi ăn đi, ăn xong thì đi ngủ. Tôi với Trần Kỷ sang phòng bên chơi game, không làm ồn ông nữa". Nói xong, Lộ Bình ôm laptop, dắt theo Trần Kỷ, bỏ trốn mất dạng.
Để lại một mình Kim Nam Tuấn đầy bụng chột dạ: "..."
Mẹ kiếp.
Sao mình lại có hai thằng bạn cùng phòng như vậy chứ.
Mà sau khi căn phòng chỉ còn lại hai người, những tâm tư không nói nên lời kia lại trở nên mập mờ hơn bao giờ hết.
Kim Nam Tuấn căn bản không dám nhìn Trịnh Hạo Thạc, cậu cúi đầu xuống, đưa thuốc sang: "À, anh ăn gì đó rồi ngủ chút đi, hôm nay tôi không ra ngoài, nếu không thoải mái thì cứ gọi tôi".
"Được, cảm ơn cậu".
Mặc dù Trịnh Hạo Thạc không thích làm phiền người khác, nhưng sức khỏe của anh từ nhỏ đã không tốt, bị cảm sẽ sốt, hơn nữa thường xuyên mơ mơ màng màng, không nhớ được ra thời gian địa điểm con người, hay rơi vào ác mộng hoặc bị bóng đè.
Anh cũng đã từng tới gặp bác sĩ, bác sĩ nói tâm lý của anh có vấn đề, nhưng không quá nghiêm trọng, muốn chữa trị thì chủ yếu phải dựa vào chính bản thân anh.
Thế nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, anh vẫn chưa thể nào tự thoát ra khỏi nó.
Vậy nên nếu như trong phòng có người ở lại thì không có gì tốt hơn, ít nhất anh cũng cảm thấy an tâm hơn hẳn.
Có lẽ là do trong thuốc cảm có thành phần gây buồn ngủ, Trịnh Hạo Thạc mơ màng một lát đã nhanh chóng thiếp đi.
Trong mơ anh thấy mình và Kim Nam Tuấn vẫn đang cùng tắm rửa cho Tiểu Tuấn, nhưng tắm một hồi, Tiểu Tuấn biến thành chú Samoyed nho nhỏ bẩn thỉu, còn Kim Nam Tuấn cũng biến thành một cậu nhóc con mập mạp chưa trưởng thành.
Cậu nhóc con kia có đôi mắt sáng trong, lông mi nhỏ dài thật dài, khi tắm cho Samoyed, cậu bé nghiêm túc mím môi, ra lệnh cho Samoyed bé con không được nghịch ngợm.
Anh cảm thấy cậu nhóc thật đáng yêu, muốn hỏi cậu bé tên là gì, thế nhưng giáo viên của cậu bé bỗng nhiên đi đến, cậu bé chỉ có thể vội vàng bỏ đi.
Trịnh Hạo Thạc lờ mờ nghe được một tiếng 'zhou' (Chu).
(Rất thắc mắc rằng có nên sửa chữ Chu này thành chữ Kim hay không. Nhưng mà sửa thì sợ mọi người bẻ tui. Vì đây là bản chuyển ver, thế nên hãy tự hiểu rằng Hạo Thạc nghe thấy chữ Kim nhé. 😢)
Không biết là tên hay là họ, mà sau này anh cũng không gặp lại được cậu bé đó nữa.
Chỉ còn lại con Samoyed bé nhỏ, dưới sự cầu xin của anh, anh cả đồng ý để cho nó ở lại, nuôi trong nhà họ Trịnh, gọi tên là Chúc Chúc (Zhou Zhou), trở thành người bạn duy nhất của anh trong căn nhà này.
Trịnh Hạo Thạc chìm trong cơn mơ, càng lúc càng mê mang, cơ thể cũng ngày càng lạnh. Anh cảm thấy mình đã quay lại trận cảm cúm nghiêm trọng nhất hồi đang học lớp 10 ở Nam Vụ.
Anh và anh cả bị ốm cùng một lúc.
Tất cả mọi người trong nhà đều lo lắng không thôi.
Lúc ấy anh rất khó chịu, muốn mẹ ở bên chăm sóc cho mình, nhưng mẹ phải chăm sóc cho anh trai, tất cả mọi người cũng đang ở bên lo lắng cho anh ấy.
Cho nên anh chỉ có thể ôm Chúc Chúc vào lòng, làm bạn với con cún lớn có bộ lông xù, nhận lấy thứ ấm áp duy nhất anh có được.
Chúc Chúc rất ngoan ngoãn, nhưng không hiểu sao nó cứ cọ tới cọ lui, làm mặt anh hơi ngứa.
Trịnh Hạo Thạc cảm thấy mệt mỏi quá, không còn sức ngăn cản nó, chỉ có thể khàn giọng, dùng hết sức gọi tên: "Chúc Chúc".
Kim Nam Tuấn đang đứng bên giường giơ tay định thử nhiệt độ trên trán anh lập tức dừng động tác.
Trịnh Hạo Thạc gọi tên cậu đấy ư????
Trong những tình cảnh thế này, không phải người ta sẽ thường xuyên gọi tên người mà mình tin tưởng nhất hả?
Sao lại có thể là cậu...
Mẹ nó chứ!
Nhớ tới lời cảm ơn tối qua của Trịnh Hạo Thạc, nhịp tim Kim Nam Tuấn lại không ngừng tăng nhanh, định rút bàn tay lại.
Thế mà ngón tay lại bị Trịnh Hạo Thạc tóm được.
Trịnh Hạo Thạc luôn luôn tỉnh táo bình tĩnh hiền lành giống như cảm xúc của anh không bao giờ biến đổi, vậy mà khó có khi dùng giọng điệu của một cậu nhóc bất mãn lầu bầu với con cún nhỏ nhà mình, "Đừng nghịch".
Kim Nam Tuấn lập tức không dám nhúc nhích.
Cậu để mặc Trịnh Hạo Thạc ôm lấy tay phải của mình, lại nhìn anh thân mật cọ vào bàn tay của cậu, cảm nhận được làn da mềm mịn kia lướt qua lòng tay như một sợi lông vũ. Cậu nắm chặt bàn tay trái, liều mạng nói với mình, gọi tên thôi mà, không có bằng chứng nào chứng minh Trịnh Hạo Thạc thích cậu cả.
Có thể là anh đang mơ một cơn ác mộng.
Cũng có thể là anh đang mơ đến chuyện sáng nay.
Cũng có thể là anh đang gọi cậu đến giúp đỡ anh.
Phải, chắc chắn là như vậy.
Kim Nam Tuấn thuyết phục mình, cố gắng kiềm chế cảm xúc, điều chỉnh nhịp tim hỗn loạn, giữ lý trí tỉnh táo, chuẩn bị rút tay ra, mở miệng gọi Trịnh Hạo Thạc dậy uống thuốc.
Nhưng bàn tay mới động đậy, Trịnh Hạo Thạc lại sử dụng chất giọng khàn khàn, mở miệng nhẹ giọng nói: "Chúc Chúc, đừng động đậy có được không, Chỉ Chỉ thích cậu, chỉ thích một mình cậu thôi, cho tớ ôm cậu thêm một lát nhé".
Giọng nói ngày thường vốn lạnh lùng chậm rãi bởi vì mang thêm âm điệu khàn khàn, lại tựa như đang cố gắng tạo một lớp vỏ bọc, nỗ lực che đi nỗi tổn thương trong lòng, cuối cùng lại hoàn toàn thất bại.
Mà câu nói đầy tủi thân: "Chỉ Chỉ thích cậu, chỉ thích một mình cậu thôi" tựa như một thiên thạch khổng lồ rớt xuống, không mang theo chút dự báo nào đập thẳng vào trái tim Kim Nam Tuấn.
Làm cho nơi sâu nhất trong trái tim cậu vốn lung lay sắp đổ, lập tức sụp hẳn, thậm chí tất cả lý trí và tế bào tư duy của cậu cũng sụp đổ theo, chỉ để lại năm chữ thật lớn.
Trịnh Hạo Thạc, thích cậu.
____
Vì đây là tác phẩm chuyển ver nên khi đọc có nhiều đoạn phiên âm tiếng Trung, mọi người sẽ cảm thấy khó hiểu và không ăn khớp, mọi người thông cảm nha. 🤧
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top