Cậu cõng em một mạch xuống tận nhà xe, đặt em ngồi yên vị ở yên sau, rồi nhanh chóng phóng xe về nhà.
Con xe nhỏ lao bon bon trên đường lớn, bên tai em chỉ có tiếng gió vù vù làm rối tung mái đầu gọn gàng em vừa mới chải. Đưa mắt nhìn những hàng cây trên con đường quen, em cảm thấy có chút buồn buồn. Em biết rằng cậu đang giận lắm, rằng em đã biến mất một ngày trời không gọi điện không nhắn tin không nghe điện thoại. Vậy nên em cũng không dám chủ động bắt chuyện, chỉ dám lẳng lặng ngồi đằng sau, thi thoảng sẽ liếc qua gương chiếu hậu quan sát sắc mặt của người kia.
Mãi đến khi đã về đến nhà, cậu vẫn chẳng nói với em câu nào. Cả hai đứa cứ im lặng mãi cũng chẳng phải là cách, vậy nên sau một hồi đắn đo, em quyết định mình sẽ là người bắt chuyện trước. Nanon đi vào phòng ngủ để cất cặp sách, em lẽo đẽo chạy theo sau, nắm lấy góc áo của cậu kéo kéo:
- Mày, vẫn còn giận tao à?
Nanon nhìn em, cậu không nói gì, giựt lại góc áo rồi tiếp tục bước về phía bàn học. Thôi xong rồi, lần này cậu giận thật rồi, giận to luôn là đằng khác. Em dẩu môi lại lật đật chạy lại đứng chắn trước mặt cậu.
- Tao biết tao sai rồi mà, xin lỗi mà, mày đừng giận nữa, có được không?
Cơ mặt Nanon vẫn chưa hề giãn ra, cậu đanh mắt nhìn em, khoanh hai tay trước ngực:
- Được, vậy mày nói xem mày sai chỗ nào?
- Thì tao tự ý bỏ đi cả đêm không về nhà, không nghe điện thoại của mày, không trả lời tin nhắn, còn tránh mặt không gặp mày.
- Vậy mày biết tao gọi mày bao nhiêu cuộc rồi không?
- Tầm ... hơn một trăm cuộc ha - em lắp bắp.
- Một trăm mười tám cuộc. Tao gọi mày đúng một trăm mười tám cuộc, gọi muốn cháy cả máy, hỏng cả sim, nhưng mày không nghe, mày thậm chí còn tắt nguồn điện thoại, tao gọi còn thuê bao. Mày có biết tao lo cho mày thế nào không hả? Còn mày thì sao? Trốn ở xó xỉnh nào đó tao đào không ra kiếm không được. Nửa đêm vậy chạy ra ngoài đường như một thằng điên xem mày có lén về nhà hay không. Sáng nay dậy từ bốn giờ sáng đi học rõ sớm chặn mày ở cổng, muốn nói chuyện rõ ràng với mày thì mày lại đi cổng sau, tránh tao. Nếu tao không chặn cửa lớp mày, thì mày định trốn đến bao giờ nữa hả?
Nanon nói một mạch không hề dừng lại, sắc mặt cậu cũng chuyển sang sắc đỏ, dù cậu không quát tháo gì cả, nhưng rõ ràng qua từng câu chữ, qua cả nét mặt, em cũng biết là cậu đang giận lắm. Còn em, em chỉ biết đứng đó, cúi gằm mặt xuống nhìn hay đầu mũi chân. Tại em biết mình sai khi đã biến mất như thế, nhưng đó là cách duy nhất em có thể nghĩ ra. Tại em sợ, sợ phải đối mặt với những lời bàn tán, sợ phải đối mặt với cậu và gia đình, sợ nhất là khi cảm xúc của chính mình bị cậu phát hiện. Em nhạy cảm và hay suy nghĩ như thế đấy, nên đôi khi em cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Em từng nghĩ nếu em không có gì tình cảm gì với cậu thì tốt biết mấy, em sẽ không phải sợ mấy lời bàn tán kia, nhưng tiếc thay, em lại thật sự rung động với cậu, vậy nên em sợ đọc những dòng bình luận đó - những bình luận miệt thị tình yêu của em, xúc phạm giới tính của em. Chúng làm em tổn thương và không dám đối diện với hiện thực.
Dù giận thì giận thật, nhưng những lo lắng trong lòng em cậu cũng hiểu, quen biết em bao nhiêu lâu làm sao cậu không biết em thế nào, bên ngoài thì kiên cường mạnh mẽ là vậy, nhưng lại rất để tâm đến ánh nhìn của người xung quanh, rất dễ tổn thương bởi những điều nhỏ nhặt.
Hít một hơi thật sâu để cảm xúc có thể dịu lại, cậu nhìn người trước mặt vẫn đang cúi mặt tay nắm chặt góc áo của cậu, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài. Không hiểu sao cậu chưa bao giờ có thể giận em quá một ngày.
- Được rồi, không giận thì không giận, nhưng mà mày còn biến mất như vậy thêm một lần nào nữa thì tao sẽ cạch mặt mày luôn.
- Ừm, tao biết rồi. Sẽ không có lần sau.
Sợ cậu không tin, em còn giơ ngón tay út của mình lên trước mặt cậu, tuy đây là trò trẻ con nhưng lần nào hứa cậu cũng xài trò này, đến bây giờ vẫn vậy.
Nanon chỉ có thể cười, đưa tay mình móc lấy ngón tay út của em, hai ngón cái ấn vào nhau. Lời hứa đã đóng dấu, không ai được nuốt lời.
- Vậy chuyện tấm ảnh ... phải làm sao bây giờ?
Dù ở lớp mọi người vẫn nói chuyện, đối xử với em như bình thường, vẫn hoà nhã và vui vẻ nhưng em biết có một số người chỉ là thể hiện ngoài mặt mà thôi, đến khi ra chỗ khác họ lại bắt đầu xì xào bàn tán chuyện giữa em và Nanon, khiến em dù có muốn làm lơ cũng lơ không được.
Nanon ngược lại, đối với vấn đề này cậu lại khá thản nhiên, cứ như đã tìm được cách giải quyết từ lâu rồi vậy. Bỏ tay vào túi quần, cậu thong thả đáp:
- Thì công khai thôi.
- Hả? Công khai chuyện gì?
Chimon nhìn cậu với gương mặt ngơ ngác, em vẫn chưa hiểu chuyện gì. Công khai? Giữa em với cậu có dấu diếm đâu mà cần công khai chứ?
- Thì công khai tao với mày đang hẹn họ chứ còn công khai chuyện gì nữa.
- Mày điên à - Em sửng sốt - Sao có thể nói vậy được? Tao với mày ... tao với mày có phải người yêu của nhau đâu. Hơn nữa ... lỡ bạn bè hỏi thì phải làm sao?
- Vậy giờ ngoài cách đó ra mày còn nghĩ ra được cách nào khác không? Giải thích á? Mày nghĩ giải thích thì bọn họ sẽ tin chắc? Người ta sẽ bảo là mày đang bao biện, đang cố giấu giếm và lại lôi bức ảnh đó ra để nói. Thà rằng giờ tao với mày cứ công khai hẹn hò đi, sẽ ồn ào lúc đầu thôi, sau bọn họ chán thì tự khắc cũng chẳng còn ai nhớ đến chuyện này nữa. Còn về bạn bè, mày muốn nói thật cũng được, muốn giấu cũng được, cái này tao không ý kiến.
- Mày không kì thị hả? Mày không ngại khi bị người ta nói về xu hướng tính dục của mình sao?
Cậu nhìn em mỉm cười, đưa tay xoa xù mái đầu xù bông của em.
- Mày nghĩ linh tinh gì vậy? Tao có bao giờ kì thị hả? Mày thấy tao kì thị ai bao giờ chưa? Với lại bản thân tao cũng chưa bao giờ quan trọng giới tình của người yêu tao cả, chỉ cần bọn tao chung một cảm xúc, trái tim chung một nhịp đập là được. Thế kỉ hai mốt rồi, tao không có cái suy nghĩ như thế kỉ mười tám kia nữa đâu. Vậy hết khúc mắc chưa?
Em khẽ gật đầu. Nghe cậu nói vậy, trong lòng em cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẵn. Dù việc công khai như lời cậu nói vẫn khiến em cảm thấy ngại ngùng, nhưng làm vậy cũng không có gì không tốt, ít nhất trong một thời gian ngắn cậu sẽ là của em, của riêng em. Em có thể đường đường chính chính quan tâm cậu, bày tỏ tình cảm với cậu mà không cần e ngại điều gì. Cũng có thể dần dần vun đắp tình cảm với cậu nữa.
Mải đắm chìm trong những suy nghĩ miên man thì hơi ấm từ lòng bàn tay bất chợt truyền đến khiến em giật mình. Nhìn xuống bàn tay năm ngón đan xen rồi lại nhìn sang người bên cạnh. Em còn chưa hiểu cậu muốn làm gì thì tiếng "tách" của camera điện thoại đã vang lên.
Nanon vui vẻ mở mục album để xem lại tấm ảnh vừa chụp. Trung tâm tấm ảnh là bàn tay hai người đang đan vào nhau được cậu giơ lên cao, Nanon thì vẫn thế, cậu vẫn thu hút ánh nhìn của người ta qua nụ cười duyên cùng đôi lúm đồng tiền, còn em, lúc ấy em đang quay sang nhìn cậu, trông vừa ngơ ngơ, lại hài hài.
- Tự nhiên mày chụp ảnh làm gì? - Em thắc mắc.
- Để công khai chứ làm gì nữa.
Cậu đáp một cách thản nhiên, tay vẫn không ngừng thao tác trên điện thoại. Mãi đến khi cậu dừng lại, thì điện thoại em cũng đồng thời vang lên tiếng thông báo. Mở ra xem, thì ra là tấm ảnh vừa nãy, Nanon đã đăng nó lên mạng xã hội, caption chỉ gói gọn trong một từ "rak" (yêu) nhưng chỉ có vậy thôi cũng đủ khiến em đỏ mặt rồi.
Kha Nguyệt
10/12/2022
___(๑˙❥˙๑)___
Mấy cô có muốn tui tạo thêm drama nữa không hay muốn tui viết ngọt nào.
À mà giáng sinh tui định sẽ có quà cho các cô, mà giáng sinh tui thi cuối kì rồi, nên quà thì vẫn có, nhưng là quà giáng sinh muộn đó nhá.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top