YEAR THREE

Các buổi từ thiện thường được thấy trong lịch trình của Seokjin.

Anh rất thích chúng, đặc biệt nếu bao gồm cả động vật. Fanbase của anh ban đầu rất ngạc nhiên vì niềm đam mê rõ ràng của anh trong vô số lần nỗ lực gây quỹ, nhưng họ đã làm tốt trong các hoạt động từ thiện của anh trong nhiều năm qua. Tất cả mọi thứ đều được xem xét, Seokjin sẽ không nói không với việc PR tốt. Anh sẽ cần nó cho chuyện nghỉ việc sắp tới với tư cách là một người mẫu, khi công ty của anh duyên dáng đưa anh vào sự nghiệp diễn xuất.

Nhưng.

Bọn trẻ.

Seokjin luôn phải vật lộn với trẻ em. Anh thực sự không ghét chúng. Thật ra anh nghĩ rằng chúng có thể khá là dễ thương miễn là chúng không phải là của mình. Tuy nhiên, vẫn còn một phần trong anh do dự tham dự các buổi gây quỹ liên quan đến việc ở cùng một nơi với những người cao tới nửa người anh trong một thời gian dài; có một sự tế nhị khi nói đến việc đối phó với những đứa trẻ mà anh dường như không hiểu đầu đuôi là như nào.

Mặc dù vậy, chương trình gây quỹ Làng trẻ em SOS quốc tế hằng năm rất đặc biệt, và Seokjin nghĩ rằng anh không thể nghĩ đến việc né tránh tham dự.

Năm nay đánh dấu một kỷ niệm lớn cho tổ chức từ thiện, và các nhà lãnh đạo và tiên phong từ các ngành công nghiệp khác nhau sẽ xuất hiện. Seokjin đặc biệt được chỉ đích danh và mời tham gia sự kiện sẽ được tổ chức vào tuần tới với tư cách là khách mời cao cấp, cùng với 9 người Hàn Quốc khác, những người đã ảnh hưởng đáng kể đến danh tiếng văn hóa của đất nước họ trên phạm vi toàn cầu.

Nói hơi quá, nhưng cũng có một chút - ừm; cực kỳ - đáng sợ, đó là lý do tại sao anh lại làm việc chăm chỉ.

"Hai nhà văn", anh đọc thuộc lòng, làm việc với máy tính bảng của mình và lướt danh sách những người tham dự khác. 'Một nhóm gồm bốn thần tượng Kpop, hai vận động viên'

Và sau đó là Tiến sĩ Kim Namjoon.

"Hmm," anh nói, cau mày. Seokjin quen thuộc với hầu hết những người tham dự khác - anh thậm chí còn có một vài cuốn sách được viết bởi một trong hai nhà văn được liệt kê - nhưng anh chưa bao giờ nghe về Kim Namjoon. Mở trình duyệt lên, gõ tên của người đàn ông kia vào thanh tìm kiếm và cầm lấy ly rượu của mình, sau đó chờ đợi.

Điều đầu tiên anh nhận thức sâu sắc là tiến sĩ Kim Namjoon cực kỳ đẹp trai. Không có nhiều bức ảnh rải rác trong trang web chính thức của cậu ta, nhưng những bức ảnh được dựng lên rất ấn tượng. Cậu ta trông hơi nghiêm khắc; các đường nét cứng cáp của quai hàm nổi bật dưới ánh sáng tốt, và đôi mắt rất sắc bén.

Tiểu sử của cậu ta là một cái gì đó hoàn toàn khác, và các giải thưởng được liệt kê ngắt dòng không làm gì khác ngoài việc tạo thêm một lớp vào sự huyền thoại của cậu ta. Dường như Kim Namjoon đã làm mọi thứ dưới ánh mặt trời; đứng phía trước và diễn thuyết ở UN cho đến đại diện quốc gia của họ trên các bảng quốc tế để thảo luận về các vấn đề hiện tại.

Không có gì bí mật rằng người Hàn Quốc nổi tiếng là đầu óc có giáo dục, điều này vừa là một lợi ích xã hội vừa là tai ương. Seokjin không vượt xa như hầu hết những người đồng niên của anh, anh được hướng dẫn trở thành người mẫu ở tuổi 19. Anh bận rộn - bận rộn đến mức không có khả năng dành một tí thời gian cho mình, thực sự, anh nên nghỉ ngơi cho buổi chụp hình tiếp theo hoặc bay khỏi đất nước này - nhưng anh không thể phủ nhận rằng điều đó làm phiền anh vào trước đây.

Không có được bằng thạc sĩ, nghĩa là, anh loại bỏ nó trong vài năm qua.

Namjoon trẻ hơn anh và cậu ta có 3 Tiến sĩ chắc chắn.

Gặp một vài người như Kim Namjoon trong đời, Seokjin không thể không cảm thấy có một chút hoài nghi. Anh đã tham dự nhiều sự kiện khác nhau với những người có trình độ học vấn cao và đã tìm thấy hầu hết trong số họ rất- hãy bỏ qua cho cái sự thô tục này - kiêu ngạo về cái mông của bản thân. Trong chừng mực mà anh có thể, anh có xu hướng tránh né bất cứ ai được ca ngợi là một người hiểu biết trong lĩnh vực công việc của họ, Namjoon thực tế có dòng chữ đó xăm trên trán.

Hừm, dù sao đi nữa, Seokjin vẫn sẽ phải gặp cậu ta. 'Mình sẽ chỉ bắt tay cậu ấy và tránh xa ra,' chàng người mẫu quyết định.

Có lẽ anh nên đi đắp mặt nạ.


Việc gây quỹ đang được tổ chức tại Trung tâm Hội nghị Songdo Convensia ở Incheon. Trẻ em từ các cơ sở Làng trẻ em Seoul, Daegu và Suncheon và Pohang SOS đã được mời tham gia các hoạt động vui chơi cả ngày, được tổ chức trong hai phòng triển lãm lớn.

Seokjin luôn luôn đến sớm với những việc này, anh đã làm việc với truyền thông xong vào lúc Namjoon xuất hiện 3 giờ chiều- các cuộc phỏng vấn đã kết thúc, và buổi họp trước sự kiện cũng diễn ra trước bức tường chính. Tất cả những gì anh phải đối mặt bây giờ là cái bắt tay thường xảy ra vào những dịp này, và điều đó sẽ lẻ tẻ suốt cả ngày hôm nay.

Anh đứng ở một khoảng cách thận trọng với một ly rượu sâm banh trong tay, nhìn Namjoon vấp phải một đội ngũ phóng viên. Cậu ta được hướng dẫn qua khỏi đám đông bởi một người đàn ông nhỏ con hơn với mái tóc bạc, ngôn ngữ cơ thể biểu thị điều gì đó, 'nếu anh tách rời chúng ta cỡ 5 feet, tôi sẽ kết thúc cuộc sống của anh thật chậm với một cái muỗng rỉ sét.' kiểu vậy.

Thành thật mà nói, Seokjin chỉ ấn tượng rằng nó đã hoạt động. Phóng viên không lùi bước trước bất cứ ai.

Không giống như hình cậu ta ở trên trang web, tiến sĩ Kim Namjoon rõ ràng mặc quần áo để vui chơi. Cậu ta mặc 3 loại đơn giản, áo phông trắng rộng thùng thình bỏ trong quần jean rách đen, một chiếc áo cộc tay màu xanh nước biển treo trên cánh tay của người bạn đồng hành mà Seokjin cho là của cậu ta. Vẫy tay hào hứng trước các máy ảnh, chàng tiến sĩ đi cẩn thận đến bức tường và tạo dáng trước logo của tất cả các công ty tài trợ cho buổi gây quỹ.

"ANH KIM!" Ai đó hét lên từ đám đông phóng viên trước bức tường. "Anh sẽ có một bài phát biểu tối nay chứ?"

Namjoon cho người hét lên một cái gật đầu lịch sự của sự thừa nhận, lộn xộn với cái áo ngắn tay của cậu ta. Vệ sĩ của cậu - vệ sĩ? Tại sao một người đàn ông có sự nghiệp, nói chuyện trước công chúng cần một vệ sĩ? - bước về phía trước để kéo ve áo, đưa tay qua người của chàng tiến sĩ để đảm bảo áo khoác ngoài của cậu ta nằm ngay trên vai. "Tôi có," cậu nói to, mặc dù Seokjin chỉ có thể hiểu được những gì cậu ta nói bằng cách nhìn môi.

"Anh đã có thêm suy nghĩ nào để tiếp tục công việc của mình với Chiến dịch Love Yourself của UNICEF chưa?"

Sáng bừng lên, Namjoon gật đầu, thoát ra khỏi tư thế và nói chuyện sôi nổi về công việc của cậu ta với UNICEF cùng các phóng viên. Vệ sĩ - không, nghiêm túc, anh chàng này là ai? - để cậu ta bập bẹ trong vài phút trước khi nhẹ nhàng đẩy Namjoon trở lại vị trí dựa vào bức tường, mỉm cười và ngả người qua thì thầm vào tai cậu ta.

Gần như ngay lập tức, có một cái gật đầu đáp lại bất cứ điều gì chàng trai đó đã nói với mình. Namjoon ngoan ngoãn dựa lưng vào tường với bàn tay nâng lên vẫy một cái, lịch sự nhưng kiên quyết từ chối mọi câu hỏi tiếp theo cho đến khi cậu ta trả lời phỏng vấn báo chí sau buổi chụp ảnh.

Thời gian trôi đi, Seokjin tránh xa cái sự can đảm của một đứa trẻ bằng đầu gối của mình - urgh - và nhìn xung quanh để tìm một người phục vụ. Kéo áo quần xuống và không biết có quá nhiệt tình hay không, Namjoon vẫn là một học giả được đánh giá cao. Một trong những loại người mà Seokjin thích tránh né.

Bây giờ anh sẽ bỏ qua các thủ tục với người đàn ông này, vì anh chắc chắn rằng anh sẽ cần thêm rượu sâm banh trước đó.

Seokjin không thể, vì cuộc sống của anh, tìm Kim Namjoon.

Lúc đầu, cậu ta thấy rất thú vị. Bây giờ cậu ta thực sự bối rối, và có lẽ là một mối nguy hiểm được cho là hướng đến tất cả mọi người và bản thân cậu, cậu ta đã không bị anh chàng tóc bạc bỏ mặc trong hơn ba phút.

Nhưng con người đều có nhu cầu của con người. Một trong số đó là nhu cầu giải tỏa. Seokjin đã quanh quẩn - chủ yếu là một mình, anh không còn giao tiếp với những thứ này nữa - và anh đã tận mắt chứng kiến ​​người bạn đồng hành của Namjoon để cậu ta lại một mình tại một bàn nhỏ với 6 đứa trẻ và một lượng giấy đặt ở đấy thực sự không cần thiết .

(Đó là hai phút rưỡi trước. Họ đang đến với ba người lớn.)

"Con muốn có một cái cây", một trong những đứa trẻ nói với âm lượng tối đa, với lấy giấy màu xanh lá cây và một cây bút chì màu. Con bé bắt đầu làm nổi bật những cái trông giống như vòng tròn màu đỏ sáng, lộn xộn trên tấm vải - táo, Seokjin nghĩ thế - trước khi đưa sản phẩm hoàn chỉnh cho Namjoon. "Chú Kim, chú Kim! Chú sẽ giúp con chặt một cái cây chứ?"

Bị kích thích, Seokjin bước lại gần cái bàn cho đến khi anh ở trong tầm nghe.

Khóe miệng của Namjoon giật một chút, và cậu ta nhìn qua vai mình. Seokjin nhướn mày, nghĩ rằng mình đang bị nhìn chằm chằm, nhưng rồi anh nhớ tới WC cách nơi anh đang đứng một quãng ngắn. "Chú không được phép sử dụng kéo," cậu nói với cô gái nhỏ một cách xin lỗi, khum tay quanh miệng như thể đang xấu hổ. "Hãy đợi Jiminie quay lại, được chứ? Cậu ấy giỏi hơn chú nhiều."

"Nhưng con muốn nó ngay bây giờ," con bé kêu rên, bắt đầu vò nát tờ giấy bằng nắm tay của mình. "Con muốn hoàn thành thẻ của con!"

Nhướn mày với cái kéo nhỏ trên bàn, Anh tự hỏi liệu cái vụ cấm sử dụng nó của Namjoon có phải là tự áp đặt hay không, hay cậu ta đặc biệt được bảo là không được chạm vào nó bởi nhân vật 'Jiminie' đã đề cập trước đó.

Dù bằng cách nào, thật nực cười khi một người đàn ông trưởng thành lại sợ cắt mấy tờ giấy.

"Chỉ cần sử dụng khuôn tô ở đằng kia", anh lặng lẽ nói với Namjoon, chỉ vào một cái bản hướng dẫn bằng nhựa cách vẽ hoa, bụi cây và cây có những kích cỡ khác nhau. "Có thể vẽ vương miện, và sau đó từ từ cắt theo đường kẻ."

Ngạc nhiên vì sự đóng góp bất ngờ từ Seokjin, Namjoon chớp mắt nhìn anh trước khi quay lại nhìn cô gái nhỏ đang tràn đầy hy vọng đối diện anh. "Không sao," cậu ta nói với giọng nhỏ nhẹ, đôi lông mày nhíu lại khi với lấy khuôn tô. "Tôi có thể làm."

'Có phải người đàn ông này nghiêm túc thổi phồng mình lên để cắt một cái cây ra khỏi tờ giấy?' Seokjin thắc mắc, hoàn toàn bối rối. Bao nhiêu thảm họa có thể xảy ra với ai đó cùng-

Ô ô.

Ôi Chúa.

Namjoon nhìn chằm chằm vào tờ giấy màu xanh lá cây với sự kinh hoàng, một đường đậm nguệch ngoạc trên cái khuôn tô. Tay cậu ta bị trượt, và khuôn mặt của cô bé nhăn nhúm lại. "Ôi trời ơi," chàng tiến sĩ kêu rên, hoảng loạn và làm rơi cây bút chì của mình. Nó buồn bã lăn ra khỏi mép bàn, dừng lại ngay giày của Seokjin. "Ôi chúa ơi, chú thật lòng xin lỗi, chú sẽ vẽ một cái mới cho con."

Seokjin quá bối rối với những gì vừa xảy ra - bởi vì thực sự, làm thế nào có ai có thể làm loạn với một cái khuôn tô chứ - làm bất cứ điều gì để cứu vãn tình hình .

"Này," ai đó can thiệp từ phía sau anh, giọng nói mềm mỏng và dịu dàng. Đó là chàng trai tóc bạc - 'Jiminie,' Seokjin lờ mờ nhớ lại - và cậu ta lướt qua đón lấy cô gái nhỏ. "Không sao đâu, Jae-eun, con biết chú Kim không có ý đó; Chú ấy chỉ hơi vụng về, phải không nào? "

Nấc lên, đứa trẻ bình tĩnh đủ để gật đầu đáp lại.

Đứng dậy, tay Namjoon lơ lửng lo lắng khi cậu ta với lấy Jae-eun. Dù vậy, cậu ta lưỡng lự, và đó là khi Seokjin nhìn thấy nó. Tương tự sự ác cảm mà anh có đối với trẻ em, cùng nỗi sợ hãi anh đã vô tình làm tổn thương chúng mà không cố ý. "Cô bé- ý anh là, cô bé-"

Mỉm cười, "Jiminie" ngồi xuống chiếc ghế trẻ con của Jae-eun, giữ thăng bằng cho đứa trẻ trên đùi mình. "Cô bé ổn," cậu nói với cô gái nhỏ, nhướn mày khi cậu trả lời nó, "không phải sao? Bé là một cô gái to lớn, cho nên cái gì đó như thế này sẽ không làm cô bé buồn. Chúng ta có thể tạo ra một cây khác mà."

Dần dần trở nên thích thú hơn cùng với sự chú ý, Jae-eun cười khúc khích và lại gật đầu. Không lâu sau khi nó lấy được nhiều giấy hơn, trở lại với nỗ lực của mình để tạo ra một cây khác với quyết tâm làm mới.

"Em là phao cứu sinh, Jiminie," Namjoon nói, ngồi xuống ghế và ngả người ra sau với đôi mắt nhắm nghiền. Tóc anh vuốt ve đùi của Seokjin, và người mẫu tự hỏi liệu anh có nên di chuyển hay không. Có vẻ như hoàn toàn có thể cho người trẻ tuổi tự nghiêng mình qua lưng ghế, xem xét những gì vừa xảy ra. "Anh không biết anh sẽ làm gì khi không có em nữa."

'Jiminie' cười thầm dưới hơi thở của cậu ấy, đôi má hơi ửng hồng. "... Rất cô đơn, em tưởng tượng."

"Ừm," Namjoon trở lại một chút mơ màng, và ồ, chắc chắn có một cái gì đó giữa hai thứ này vượt xa nghĩa vụ nghề nghiệp. "Chắc chắn là thế"

"Ngoài ra, người đàn ông đằng sau anh là anh Kim Seokjin," Jimin nói thêm mà không ngước lên, tập trung vào việc giúp Jae-eun giữ tấm giấy để cô bé tìm vương miện mới của cây. "Anh ấy là người mẫu mà anh nói muốn gặp, từ Epiphany Studios. Một trong những người trong danh sách A của anh."

"Hả-" Quay lại, đầu Namjoon đập vào đùi Seokjin - khốn khiếp - cậu ta kêu rên, ngã lăn lộn trên mặt đất, mờ ảo dưới chân chàng người mẫu. Bất chấp nỗi đau mà cậu ta cảm nhận khi bị va chạm, đôi mắt sáng lên với sự phấn khích như trẻ con khi mở mắt ra để nhìn chằm chằm vào Seokjin. "Anh Kim! Anh ở đây!"

Nháy mắt, Seokjin nhìn xuống cậu ta. "Cậu Kim," anh lặp lại theo bản năng, sững sờ khi anh lơ đãng xoa bóp đùi. "Tất nhiên là tôi."

"Có lẽ chúng ta nên thử lâu đài hơi lát nữa", chàng thơ Jiminie dường như tự mình nói, vẫn không rời mắt khỏi công việc hợp tác của mình và Jae-eun trên bàn. "Nếu anh cứ lộn xộn như thế, em hy vọng anh sẽ ở trên bề mặt mềm nhất có thể, Joonie."

Tên của Jiminie thực ra là Park Jimin, Seokjin sau này mới biết. Rõ ràng, cậu ta là trợ lý của Namjoon trong gần 3 năm - bất kể công việc đó là gì - và cậu cũng đã nhận được danh hiệu bạn trai chính thức trong năm và 4 tháng qua.

Chút thông tin sau đó thậm chí còn không cần phải được nói từ Namjoon. Chàng tiến sĩ có vẻ tự hào làm choáng váng Seokjin với câu chuyện về nguồn gốc của họ, ngay cả khi Jimin đã thu nhỏ một chút về phía mình vì sự bối rối tuyệt đối. "Tôi đã nói với cậu ấy rằng tôi thích cậu ấy một lần khi ở nhà", cậu ta nói với đôi mắt lấp lánh, "nhưng chúng tôi đã ở Colombo để tham dự Hội nghị Nghệ thuật và Nhân văn ICOAH hàng năm vào tuần sau, và đó là khi tôi hỏi cậu ấy trở thành bạn trai của tôi!"

"Tôi hiểu rồi," Seokjin đã nói, thận trọng cho không khí xung quanh họ một cái nhìn lướt qua.

Đã là người mẫu trong một thời gian dài, anh rất cẩn thận về cách anh nhìn nhận trong mắt công chúng. Seokjin duy trì sự cảnh giác liên tục - với người mà anh liên hệ, về cách cậu ta nói và cách cậu ta thể hiện mình - rồi anh sẽ là người đầu tiên thừa nhận rằng điều đó khiến anh có chút bối rối.

Không giống như anh, Namjoon dường như sống với sự thiếu hiểu biết đặc trưng khi nói đến danh tiếng của mình. Cậu ta rõ ràng yêu những gì mình làm - bằng chứng là nụ cười rộng mở trên khuôn mặt khi cậu được một chuyên gia trong ngành tiếp cận để thảo luận quan điểm của cậu ta về việc Nghị định Kyoto có phải là vô đạo đức hay không, và có ý nghĩ gì- Namjoon cố gắng tự tin với Seokjin bằng cách chứng minh không giống như hầu hết những người có học thức cao khác, cậu ta không ngại thừa nhận rằng vẫn còn nhiều điều bản thân không biết.

Namjoon là một người đàn ông tham lam việc tranh luận. Seokjin đã được hỏi tất cả các loại câu hỏi về sự nghiệp của anh. Đến nỗi anh bắt đầu nghĩ rằng công việc người mẫu của mình có thể thách thức về mặt kỹ thuật như một nhà khoa học đứng đầu trò chơi của họ. Anh không biết khi nào anh bắt đầu tin hay là không, nhưng anh ngạc nhiên, vui mừng và biết ơn vì Namjoon bằng cách nào đó đã xoay sở để nhận ra điều này, nhận ra quan điểm của anh trong cùng một nhịp.

"Em chỉ nghĩ nó thật ấn tượng," Namjoon thở dài, khoanh tay trong góc của lâu đài hơi thực sự to lớn ở trung tâm của phòng triển lãm. Họ đang ngồi trong một vòng tròn nhỏ, và mặc dù đang chạy theo nó, Seokjin có chút hoang mang về cách Jimin xoay sở để kéo anh theo; anh đã không ở trong đây vài năm nay. "Anh luôn trông rất tuyệt trên bìa tạp chí, Jin-hyung; Jiminie chỉ cho em một vài cái, khi chúng em có danh sách người tham dự."

Mọi thứ thật tuyệt, nhưng "Jin-hyung?"

Ngay lập tức co người lại một chút, Namjoon nhăn mặt. "Có phải nó không ổn?" Cậu ta khẽ hỏi, không ngừng chạm lấy những sợi chỉ trải dài trên đầu gối của chiếc quần jean rách của mình. Làm thế nào một người đàn ông to lớn như vậy có thể làm cho mình trông rất nhỏ bé? "Em xin lỗi-"

"À, không. Không sao, anh chỉ ngạc nhiên thôi." Seokjin không bận tâm, thực sự; Nhiều người tại cơ quan đã dịu dàng với anh trong nhiều năm. Ngoài ra, anh khá chắc chắn Jimin sẽ tát vào mặt anh nếu anh không cho phép Namjoon gọi mình như vậy. "Và tất cả các bìa tạp chí được chụp bởi các chuyên gia với sự giúp đỡ của các giám đốc nghệ thuật; anh chỉ là một mảnh nhỏ của câu đố."

"Nhưng anh là nhân vật chính!" Nghiêng người về phía trước, Namjoon cau mày. "Công việc của anh thực sự khó khăn, hyung; em không bao giờ có thể làm được."

"Các bức ảnh trên trang web của em được chụp rất tốt," Seokjin bình tĩnh chỉ ra, cười khúc khích khi người trẻ hơn ngay lập tức cười với Jimin. "À, vậy hả?"

"Em từng là một nhà thiết kế đồ họa tự do; em chỉ làm một số phong cách nghiệp dư và chụp ảnh cho anh ấy tại một studio thuê," Jimin cười bẽn lẽn, lắc đầu với Seokjin. Quay sang Namjoon, cậu mỉm cười. "Anh ấy rất dễ chụp, khi sự lo lắng của anh ấy đã giảm xuống thì điều đó giúp anh ấy có thể làm tốt."

"Nhưng chính Jiminie đã khiến em bớt lo lắng hơn," Namjoon kiên quyết thêm vào, quay sang Seokjin với một cái nhìn đầy quyết tâm kỳ lạ trên khuôn mặt. Chàng người mẫu bắt đầu có ý tưởng rằng cậu ta và Jimin luôn làm điều này, cố gắng khen ngợi nhau với mức độ thành công khác nhau. Nó dễ thương, nghiêm túc, nhiều như cách nó làm cho Seokjin cảm thấy mình giống như một cái bánh xe thứ ba.

"Em ấy thực sự tốt bụng và hữu ích, ngay cả khi đó!"

"Hừm, dù sao, những tấm ảnh đều rất đẹp," Seokjin xoa dịu, nhướn mày nhìn Jimin khi cậu định mở miệng để chặn Namjoon. Chàng trợ lý cuối cùng quyết định đó là một trận chiến để rút lui, và cậu khoanh tay với một cú huých nhẹ. "Cho nên, anh có tiềm năng trên một tạp chí có chính mình, Namjoon."

"Em đã từng ghét chụp ảnh," Namjoon nhăn mặt, lắc đầu trước khi cười toe toét. "Nhưng kể từ khi Jiminie xuất hiện, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn; em cảm thấy bình tĩnh hơn và bằng cách nào đó tất cả dường như đã kết thúc."

"Anh ấy sẽ sớm lên bìa tạp chí TIME," Jimin nhẹ nhàng thông báo cho Seokjin, đặt tay lên đầu gối của Namjoon và siết chặt. Cậu không có vẻ kiêu ngạo, nhưng có một niềm tự hào được bảo vệ cẩn thận trong ánh mắt mỗi khi nói về bạn trai của mình, điều đó thật đáng yêu. "Là một trong 100 người có ảnh hưởng nhất trong năm, nghĩa là anh ấy đã chụp ảnh cho tháng 6 và phiên bản có bìa của anh ấy sẽ được phát hành vào tháng 11."

"Ồ... wow." Nghiêm túc mà nói, làm sao mà trước đây Seokjin có thể chưa bao giờ nghe nói về cái con người này vậy? "Thật tuyệt vời, Namjoon."

"Không có gì mà," Namjoon thì thào mất tập trung, rụt rè nhìn vào điện thoại của mình đánh lạc hướng khi Jimin bắt đầu khoe khoang về cậu ta. Cậu giơ thiết bị của mình lên, vung vẩy màn hình một cách hào hứng tại chổ Seokjin. "Đợi đã, em thực sự muốn hỏi anh cái này, hyung! Anh có thể cho em biết về buổi chụp hình này không? Họ có thực sự sử dụng các biện pháp kiểm soát trực tiếp không?"

Đôi mắt của Jimin mở to, cậu cúi đầu nhìn vào màn hình. Seokjin thậm chí không cần phải nhìn thoáng qua màn hình để biết đó là cảnh anh đã thực hiện cho Animal Planet, trở lại khi kênh vẫn còn hợp đồng trực tiếp với công ty của anh ấy.

"Poecilotheria Metallica là một loài thuộc thế giới cũ và chúng đang bị đe dọa nghiêm trọng", Namjoon mơ màng, giao chiếc điện thoại của mình cho Jimin khi người trẻ hơn bắt lấy nó, nhìn chằm chằm vào màn hình. Seokjin không cảm thấy bất cứ điều gì khi nhìn vào những bức ảnh đó nữa, nhưng anh chỉ có thể tưởng tượng những gì đang diễn ra trong tâm trí của chàng trợ lý; Có một con nhện tarantula nằm trên đường cong trần trụi của vai anh, và một người dỗ dành sự tĩnh lặng chống lại sợi tóc phức tạp trên đầu anh. "Đây là loài duy nhất có tóc màu xanh da trời. Em không thể tin rằng anh đã gặp một con!"

"Anh đã phải ký một NDA cho buổi chụp hình đó, Namjoon," Seokjin cười, thích thú với cách mà Namjoon nói về tất cả những điều này. Nó thực sự đáng yêu, đặc biệt là cách người bạn trẻ này nhắc đến những con tarantula như chúng nó là người vậy. "Tất cả những gì anh biết về chúng là tỉ lệ chúng cắn anh thấp vì đã được cho ăn vào hôm đó, nhưng vẫn có khả năng sẽ xảy ra. Anh xin lỗi anh không có câu chuyện tốt hơn để nói với em, nhưng anh đã không thật sự hào hứng."

Ngẩng đầu lên, Namjoon nhìn anh với ánh mắt bối rối. "Nhưng nếu anh không muốn" cậu lo lắng hỏi, "tại sao anh lại đi? Anh không sợ sao, hyung?"

Seokjin suy nghĩ.

"Anh sợ, đặc biệt là trong giờ đầu tiên," anh thừa nhận, bởi vì ai trong tâm trí không sợ những kẻ phá hoại chết tiệt? Tuy nhiên, anh đã rất sợ hãi, nhưng

"Đó cũng là cơ hội chỉ có một lần trong đời"

Anh thêm vào với một tiếng cười khúc khích, chỉ vào điện thoại của Namjoon vẫn đang nắm chặt trong tay Jimin. "Ồ, xem xét lại, không nhiều người có thể nói rằng họ đã được chụp ảnh như vậy, đúng không? Và bây giờ anh đã có những bức ảnh để chứng minh điều đó, cho đến hết cuộc đời."

"Anh thật dũng cảm, hyung," Namjoon thì thầm, giọng khàn khàn vì sức nặng của sự sợ hãi. Nghiêng người để nhìn chằm chằm vào những bức ảnh của Seokjin trên màn hình iPhone bị nứt, cậu ta thở dài kỳ lạ.

"Em không bao giờ đoán được rằng anh đang sợ, từ cái cách những bức ảnh xuất hiện. Em yêu chúng và em rất muốn gặp chúng, nhưng em nghĩ rằng em vẫn ngần ngại chạm vào một con tarantula. Anh đã làm mặc dù anh sợ... Wow..."

Cá nhân anh, Seokjin vẫn thấy thành tích của Namjoon ấn tượng hơn nhiều so với của mình. Sau đó, một lần nữa, có một cái gì đó về cái miệng ấn tượng của cậu ta và những lời khen ngợi mềm mại làm cho chàng người mẫu cảm thấy anh to lớn, bằng cách nào đó, giống như anh là một viên ngọc trai vượt xa con hàu của anh, và nó có một chút kinh nghiệm.

Chỉ cần gặp Namjoon thôi là đã có một trải nghiệm như vậy, thật đấy. Seokjin thực sự cảm thấy một chút tội lỗi - rất nhiều tội lỗi - về những quan niệm định sẵn của anh ấy về người trẻ tuổi này, và đó là điều hiếm hoi...

Bởi vì anh hiếm khi được chứng minh là mình sai, nhưng anh có. Lần này, dù sao đi nữa.

"Ugh," Jimin lầm bầm như một bản án cuối cùng liên quan đến những bức ảnh của Seokjin, rùng mình khi cậu khóa và đưa điện thoại của Namjoon lại cho cậu ta. "Hoàn toàn không, không có cách nào, anh không thể trả cho em một triệu đô la để làm điều đó đâu. Và chúng ta sẽ thay đổi người bảo vệ màn hình của anh xuống đường sau khi hết tiền gây quỹ, Joonie, anh đã bỏ nó đủ lâu rồi."

"Aw," Namjoon rên rỉ, lách sang một bên và gục đầu vào lòng Jimin. "Nhưng Kookie đến với Tae sau bữa tối! Chúng ta đã rời khỏi buổi gây quỹ trễ rồi, có thể về thẳng được không?"

"Không phàn nàn. Đây chính xác là lý do tại sao em nói với anh rằng chúng ta nên hoàn thành nó vào hôm qua."

Seokjin cười, thích thú, chỉ đơn giản là nhìn họ tồn tại trong không gian của nhau. Chính cái nhìn trong mắt họ thực sự khiến tất cả đều là bỏ đi. Sự yêu thích không suy nghĩ mà Namjoon dành cho Jimin ngay cả khi họ đang cãi nhau, và tình cảm được nuôi dưỡng mà Jimin dành trái tim của mình cho người lớn hơn, ngay cả khi cậu nhẹ nhàng mắng cậu ta.

Anh đã bao giờ tìm được một người mà anh có thể thấy hạnh phúc chưa?


Họ chỉ ngại ngùng khoảng hai giờ vào bữa tối. Các idol Kpop đã biểu diễn thật tuyệt vời với hai ca khúc chủ đề mới nhất của họ, theo sau là cả hai tác giả được mời, mỗi người đều có một bài phát biểu ngắn. Họ kết thúc phần giải trí với màn trình diễn chung giữa những người có huy chương Olympic; một người về thể dục, và người kia là chuyên gia về bơi lội đồng bộ.

Nói chung, nó khá thú vị. Seokjin đã từ chối phát biểu; vì không có gì tốt hơn để làm cả, anh quanh quẩn ở hậu trường với Namjoon và Jimin khi chàng tiến sĩ chuẩn bị cho sự xuất hiện sắp tới của cậu ta.

Namjoon được ban tổ chức giao nhiệm vụ kết thúc buổi lễ một cách tích cực. Đó là một vai trò lớn; Seokjin không hiểu tại sao nó lại rơi vào vai chàng trai trẻ, cho đến khi Jimin thông báo rằng chàng tiến sĩ đã cam kết sẽ khớp một đô la với mỗi 5 USD được quyên góp cho tổ chức từ thiện vào cuối ngày.

Hiện tại, là 157.642 USD và vẫn đang được tính.

"Hhh," Namjoon rên rỉ, chống lên Jimin và nhắm nghiền mắt. "Tại sao anh lại có bài phát biểu dài như vậy chứ? Anh sẽ quên tất cả một khi anh ra đó"

"Anh sẽ không quên gì đâu; anh không bao giờ quên bất cứ điều gì cả", người nhỏ hơn nói, chổ nào đó nơi mà cậu ta ngồi xổm trên sàn nhà, kéo mạnh gấu quần của Namjoon để chúng không quá cao so với mắt cá chân của cậu ta.

"Anh đã đọc nó một cách hoàn hảo cho Yoongi-hyung và em nghe sáng nay, vượt khỏi đỉnh đầu của anh."

"Nhưng đó là sáng nay; bây giờ là bây giờ."

"Không có gì thay đổi giữa sáng nay và bây giờ."

"Thính giả-"

"- Sẽ thích anh," Jimin cắt ngang, nhướn mày nhìn Namjoon cho đến khi người lớn hơn tắt đài với cái bĩu môi. Seokjin hoang mang, nghiêm túc đó. Chàng tiến sĩ đã bằng cách nào đấy phá vỡ mọi quan niệm định sẵn mà anh có về cậu ta, cho dù đó là tính cách hay vẻ bề ngoài. Làm thế nào mà một người nổi tiếng thông minh và được đánh giá cao lại có thể là một đứa nhóc như vậy chứ?

"Và anh biết mà. Đó là một bài phát biểu tuyệt vời, ngay cả Taehyung và Jungkook cũng nói với anh như vậy, khi họ đến vào thứ Sáu tuần trước."

"Taehyung và Jungkook sẽ nói với anh rằng thật tuyệt vời ngay cả khi anh biến nó thành một bài so sánh toàn diện trong 10 phút về món tráng miệng nào ngon hơn từ Sunbeam; omlet bbang hay bungeoppang."

"Đúng, nhưng bài phát biểu của anh không phải là món tráng miệng tuyệt vời hơn từ Sunbeam; đây là về việc gây quỹ để xây dựng Làng trẻ em SOS mới ở Eunpyeong-gu thông qua thuật toán gây quỹ cộng đồng mà anh đã viết." Đứng dậy, Jimin đưa Namjoon ánh mắt bình tĩnh. "Ngoài ra, cả hai lựa chọn này đều vô lý; bingsu rõ ràng là món tráng miệng cao cấp từ Sunbeam."

Seokjin sờ mặt mình, bằng cách nào đó anh kiệt sức và chịu đựng cùng một nhịp bởi hai cái người này.

"Em chỉ thích món tráng miệng lạnh", Namjoon nhăn mũi, lùi một chút và thẳng lưng khi Jimin ra hiệu cho cậu làm như vậy. "Mặc dù răng của em rất nhạy cảm và em luôn yêu cầu anh ăn hết bingsu cho em."

"Em luôn để anh ăn hết bingsu vì anh ngấu nghiến đồ ngọt cứ như anh đang đua xe; nhìn anh dòm em chằm chằm rất lâu khi em dành thời gian cho món tráng miệng của mình, vị rất tệ đó." Nhìn Namjoon lần nữa, Jimin gật đầu tán thành và mỉm cười, liếc qua vai Namjoon nhìn về phía sân khấu rộng lớn đang chờ cậu ta. "Sẽ sớm kết thúc; anh đã sẵn sàng chưa?"

"Chưa," Namjoon hờn dỗi. Seokjin có thể bị cám dỗ nhào vô đánh cậu ta, nếu anh không thích thằng ngốc đó. "Em chưa làm cái đó."

"Cái đó-" Chớp mắt, Jimin lùi lại và ném cho Seokjin một cái liếc qua vai, đỏ bừng mặt. "Um..."

"Anh có thể rời đi, nếu em muốn." Thành thật mà nói, Seokjin thấy thật tuyệt vời khi anh có thể cầm cự thật lâu trước mặt hai người này, anh cho rằng anh là cử nhân hạng S với dòng chữ 'độc thân và sẵn sàng hòa mình' trên đầu trong ánh đèn neon. "Em có nhớ đường về bàn không, Jimin?"

"Vâng, nhưng em đã ổn, anh không cần phải đi," Jimin cuối cùng nói, hơi bối rối trước khi cậu quay lại nhìn Namjoon.

"Anh sẽ ổn thôi"

Cậu bắt đầu nhẹ nhàng, giơ tay. Khẽ vuốt ve má của người đàn ông kia, cậu ta nở một nụ cười ngọt ngào đến người đàn ông lớn chậm chạp, chàng trợ lí bắt đầu xoa ngón tay cái vào lúm đồng tiền của bạn trai.

"Anh rất tuyệt vời."

"Anh sẽ ổn thôi," Namjoon lặp lại chắc chắn, khiến trái tim Seokjin siết chặt vì một lý do nào đó. "Anh rất tuyệt vời."

"Và phi thường," Jimin nói thêm, kéo Namjoon về phía mình. Chàng tiến sĩ cúi người, khẽ chạm trán họ lại với nhau.

"Và phi thường."

"Anh sẽ nhớ tất cả các dòng chữ của anh, bởi vì anh luôn như thế..."

"Anh sẽ nhớ tất cả các dòng chữ của anh, bởi vì anh luôn như thế"

"-và em yêu anh," Jimin kết thúc trong tiếng thì thầm thân mật, đôi mắt nhắm nghiền và miệng cong lên nụ cười.

"Và anh yêu em," Namjoon lặp lại sau giọng nói của người nhỏ hơn, cười toe toét khi cậu ta hôn lên trán Jiminie. Như là nhắc nhở, khán giả nổ ra một tràn vỗ tay để chờ đón bài phát biểu của chàng tiến sĩ; quay gót, cậu ta tiến về phía sân khấu mà không ngoảnh lại.

Cảm thấy nghẹn ngào vì xúc động, Seokjin nhìn cậu ta đi- nhìn Jimin nhìn cậu ta đi, rồi ở lại để nhìn cậu ta từ trong bóng tối.

Tập thể ngưng ồn ào khi Namjoon sẵn sàng lên tiếng.

"Đó là một màn trình diễn đẹp mắt của hai trong số những vận động viên nữ tuyệt vời nhất mà đất nước chúng ta từng thấy," Namjoon mở đầu, nụ cười của cậu ta đã quyến rũ một nửa căn phòng. Lấy micro từ giá đỡ được cung cấp, Namjoon bắt đầu đi dọc theo chiều dài của sân khấu, tỉ mỉ giao tiếp bằng mắt với mọi người có mặt trong phòng trưng bày. "Tôi không biết có bao nhiêu FitBits trong căn phòng này, nhưng những người như tôi, vẫn thường xuyên phải vật lộn với việc leo hơn 3 chuyến thang bộ trong một thời gian."

Tiếng cười tràn ngập phòng triển lãm.

"- Chỉ có thể tưởng tượng bao nhiêu máu, mồ hôi và nước mắt mà hai người phụ nữ tuyệt vời này đã đưa vào để hoàn thiện sản phẩm của họ", Namjoon tiếp tục một cách hùng hồn, đôi môi nhếch lên thích thú khivẫy tay chào những người phụ nữ trong bàn của họ. Quay gót, cậu ta nhìn xuống đất, ngân nga. "Cá nhân tôi chưa bao giờ có hứng thú với thể thao. Tôi chưa bao giờ theo kịp World Cup, mặc dù tôi thừa nhận rằng tôi đã bị cuốn hút vào sự cường điệu Olympic nhiều lần trong những năm qua..."

Nghe Namjoon nói, Seokjin hít một hơi thật sâu. Có phải người đàn ông trên sân khấu thực sự là cùng một người đàn ông đã từng là một cái xác tàu thần kinh ngay trước khi cậu ta đi lên đó? Hơn 500 bàn đã được đặt cho bữa tối gây quỹ; chỉ bằng sự ấm áp trong tông giọng và sức nặng của lời nói, người trẻ tuổi đang thu hút sự chú ý của hơn 5.000 người.

"Webster định nghĩa thể thao là một hoạt động thể chất, trong đó mọi người làm một số việc theo một bộ quy tắc cụ thể cạnh tranh với nhau để giải trí. Tuy nhiên, là một nhà ngôn ngữ học được đào tạo, tôi biết rằng ngôn ngữ của chúng ta luôn phát triển."

Tạm dừng, Namjoon quay gót để san bằng khán giả bằng một cái nhìn đầy ý nghĩa. "Ngày nay, tôi tin rằng một số môn thể thao có thể tối nghĩa hơn nhiều. Chúng được ngụy trang như những thứ khác, và tiền cược cao hơn so với trước đây để xác định những môn thể thao này, chúng ta chỉ cần điều chỉnh lại quan điểm của mình."

Mọi người trong phòng triển lãm đều bị bỏ bùa mê.

"Một cái gì đó đòi hỏi nỗ lực; công việc mạnh mẽ, chăm chỉ, nhất quán", Namjoon đưa ra ý tưởng, di chuyển đến rìa của sân khấu. Cậu ta ngồi xuống và để hai chân lơ lửng khi ngồi trên bục cao, bắt chéo ở mắt cá chân. "Một cái gì đó thách thức như nó đang hoàn thành, và một cái gì đó trưởng thành không chỉ với tư cách cá nhân, mà tất cả những người xung quanh các bạn."

Khi Seokjin quay sang đánh giá phản ứng của Jimin trước bài phát biểu của Namjoon, người nhỏ hơn chắp hai tay trước ngực. Có những ngôi sao trong đôi mắt hờ hững của cậu, và cảm xúc đã khiến Seokjin nghẹt thở trước đó chỉ là bong bóng và tràn ra.

Hai người nghiêm túc yêu nhau, và nó thật đẹp.

"Theo logic đó, thưa quý vị và các bạn," Namjoon kết thúc phần mở đầu của mình, thách thức khán giả bằng nụ cười đáng yêu, lôi cuốn nhất, "Mọi người có đồng ý rằng gây quỹ là một trong những môn thể thao khắc nghiệt nhất không?"

Namjoon, Seokjin nghĩ thầm khi hội trường nổ ra những tràng pháo tay như sấm, sẽ là người đầu tiên - và có thể là duy nhất - anh sẽ đồng thời sùng bái và ngưỡng mộ. Anh đặt tên cho cảm giác đang ầm ầm trong bụng, vỗ tay cùng với 5.000 người khác mà chàng tiến sĩ đã cố gắng say mê trong hai phút nóng bỏng.

Sáo rỗng, nhưng anh được truyền cảm hứng.

Như thế, và anh thậm chí không nghĩ Namjoon sẽ làm những việc của cậu ta với kỹ năng tuyệt vời như vậy; Cậu ta chỉ làm thế, vì cậu ta muốn làm điều tốt cho người khác. Tính cách riêng của Seokjin cho phép mổ xẻ một kết quả. Phá vỡ mọi thứ gỗ xuống để kiểm tra xem có con mối hay không. Anh không để trái tim mình nắm lấy quyết định mà anh đưa ra, nhưng điều đó phần lớn là vì anh sợ sẽ tệ hơn.

Seokjin đã không làm bất cứ điều gì anh muốn cho bản thân mình trong một thời gian dài. Anh đã quen với nó, nhưng bây giờ anh thực sự nghĩ về điều này, đó là một cách hèn nhát để sống cuộc sống của anh.

Nhưng Namjoon không phải là kẻ hèn nhát. Trong suốt một ngày, Namjoon đã dạy Seokjin rằng anh không cần phải sống cuộc sống như vậy. Đó không chỉ là những lời anh nói, mà là những việc anh làm, cách anh đối xử với người khác và cách anh sống mà không suy nghĩ về chính mình. Những điều có ý nghĩa với anh, có thể không phải lúc nào cũng có ý nghĩa với người khác - như cách vụng về và hành vi trẻ con của Namjoon thực sự đã gây khó khăn cho Seokjin - nhưng chàng tiến sĩ vẫn làm tốt đó thôi. Và đúng vậy, giải pháp của cậu ta về việc trở thành một thảm họa sống rất kỳ quái - thuê một trợ lí, người sau đó bằng cách nào đấy đã biến thành người yêu - nhưng mọi thứ vẫn tốt cho cậu ta.

Namjoon đang sống theo luật và quy tắc trong thế giới của riêng mình, và cậu ta đang làm rất tốt. Ngay cả khi những người khác không hiểu mình, khi những người khác nghĩ rằng cậu ta kỳ lạ và hoàn toàn lố bịch, Namjoon vẫn không bị ảnh hưởng. Có lẽ vẫn bị ảnh hưởng, nhưng không bị tổn thương.

Cậu ta đang làm tốt.

Trong một ngày, Namjoon đã dạy Seokjin ưu tiên và yêu bản thân mình, để trong tương lai, anh có thể ưu tiên yêu người khác mà không sợ hãi.

Seokjin tự hỏi anh sẽ mất bao lâu để thực hiện nó.


"Anh đã lên lịch một cuộc hẹn cho mình vào ngày mai, với một liên lạc mà anh có tại Đại học Hanyang Cyber," Seokjin nói với Namjoon và Jimin tại bàn, sau khi bài phát biểu của chàng tiến sĩ và sự rúng động của anh kết thúc. "Anh đã quyết định quay trở lại để hoàn thành chương trình học thạc sĩ về phim của mình."

Có một khoảng lặng, trong đó âm thanh duy nhất thấm vào là Namjoon nghẹn ngào với một quả mâm xôi từ cái bánh của mình.

"Chúc mừng anh," cuối cùng Jimin lên tiếng, vỗ lưng Namjoon và đưa cho cậu ta một cái khăn giấy bằng tay còn lại, "nhưng mọi chuyện như thế nào vậy ạ? Có một chút buồn, và..."

"Anh chỉ nhận được bằng Cử nhân; Anh vừa quyết định, anh đã bỏ nó đủ lâu rồi", Seokjin nói, không thực sự xấu hổ về bản thân. Anh thà đặt một viên đạn vào đầu mình hơn là nói với Namjoon - người vẫn đang nghẹn ngào với quả mâm xôi đó, Chúa ơi - thật là một tác động sâu sắc chỉ đơn giản là gặp gỡ người trẻ hơn mình. "Nếu đó là một khóa học trực tuyến, anh sẽ có thể lên kế hoạch cho thời gian học tập linh hoạt hơn. Vì anh sẽ sớm trở thành một diễn viên, nên anh sẽ gắn bó với chuyên ngành Điện ảnh, nhưng anh có lẽ sẽ bắt đầu trong một cái gì đó về thực tế..."

"Hyung!" Namjoon giọng khàn khàn sau khi quăng quả mâm xôi chết tiệt lên bàn tay phủ đầy khăn giấy của Jimin, "Thật tuyệt vời! Phim sao? Anh sẽ trở thành một diễn viên? Khi nào anh bắt đầu?"

"Diễn xuất hay học tập?" Seokjin trầm ngâm, khoanh tay trên bàn. "Bình tĩnh chút nào; em sẽ đập vỡ một cái ly khác nếu em không cẩn thận đó, và nó sẽ là cái thứ ba của em trong tối nay."

"Điều này thật tuyệt vời, wow; em tự hỏi anh sẽ tham gia loại khóa học nào, vì đây sẽ là một trường đại học trực tuyến", Namjoon nói, để Jimin vuốt nhẹ vào một vệt kem ở khóe miệng. "Phim hả? Ồ, và nếu thực tế... Kinh doanh? Kinh tế? Quản lý hay Thống kê? Thống kê ứng dụng?"

"Hyung," Jimin khẽ mắng cậu ta, đặt tay lên đùi Namjoon. Trong sự háo hức của mình, chàng tiến sĩ đã nhảy ra khỏi chỗ ngồi của cậu ta, và giờ đang dựa vào Seokjin trong sự đáng sợ, trước đây chàng người mẫu không nhận ra rằng người trẻ tuổi này đáng sợ như một con kỳ lân nhồi bông.

"Anh đang quá ồn ào; vẫn còn những người khác ở bàn."

Ngượng ngùng, Namjoon ngồi xuống, xoa xoa sau gáy xin lỗi.

"Có lẽ anh sẽ làm trong mảng kinh doanh"

Seokjin lặng lẽ đáp lại sau một hồi suy nghĩ, đánh giá cao cách đôi mắt của Namjoon sáng lên khi họ trở lại cuộc thảo luận ban đầu.

"Hợp đồng của anh với công ty quản lý nói rằng một khi anh đã ở với họ hơn một thập kỷ, anh sẽ được phép mua cổ phần và trở thành thành viên hội đồng quản trị. Sẽ rất tốt khi anh hiểu những gì diễn ra phía sau một công ty, anh nghĩ vậy. "

"Đó là một ý tưởng tuyệt vời,"

Namjoon gật đầu mạnh, cười rạng rỡ.

"Và nếu đó là công việc, em có thể giúp được một chút! À, nhưng Taehyung mới tốt nghiệp, nên cậu ấy có thể giúp đỡ anh nhiều hơn; cậu ấy thực sự rất giỏi toán."

Seokjin không biết nhân vật Taehyung này là ai, nhưng sao cũng được. Thò tay vào túi bên trong áo khoác vest, anh rút điện thoại ra và đưa nó cho Namjoon.

"Đây, hãy trao đổi số."

Mồm há hốc, Namjoon nhìn anh chằm chằm. "Có thật không?"

Trong tất cả những điều cần phải bỏ qua, nghiêm túc về vấn đề này

"Em đã gọi anh là hyung phải không?" Seokjin nói khẽ, nhướn mày. "Chúng ta có thể trao đổi số."

"Nhưng..."

Đến sau lưng ghế của Namjoon, Jimin cúi xuống và đưa tay lên che miệng. "Anh ấy có một chút e dè," Jimin giải thích dưới hơi thở của mình, "về cách anh ấy nhắn tin."

Lùi lại, Namjoon thậm chí không hỏi tại sao Jimin thì thầm với Seokjin. Không bỏ lỡ một nhịp, cậu ta chỉ cần rút điện thoại của mình ra để đánh lạc hướng trong khi chờ đợi.

"Vì tâm trí của anh ấy hoạt động nhanh, anh ấy thực sự không thể theo kịp bản thân mình thông qua việc nhắn tin," Jimin nhẹ nhàng nói thêm, cẩn thận trước Seokjin. "Có thể đối với một số người nó là spam, và anh ấy đã nói rằng điều đó thật phiền phức ... Cho nên, anh ấy hiếm khi nhắn tin cho bất cứ ai trong những ngày này."

"Oh." Có một chút khó chịu. Seokjin buồn bã.

"Nếu anh muốn, anh có thể cho em số của anh," Jimin gợi ý, đứng thẳng lên; cậu vẫn giữ âm lượng của mình đủ thấp để Namjoon không nghe thấy họ qua tiếng ồn ào của đám đông trong phòng. "Em hầu như luôn ở bên anh ấy, vì vậy anh sẽ có thể tìm anh ấy một cách dễ dàng. Em chỉ nghĩ rằng em sẽ cho anh biết điều đó, vì vậy xin đừng trao đổi số với anh ấy nếu anh không muốn bị kích thích sau này."

'Đừng trao đổi số với Namjoon nếu sau này anh sẽ làm tổn thương anh ấy,' Seokjin phân tích trong đầu, hít một hơi thật sâu khi Jimin lùi lại. Sau đó, quay sang Namjoon, anh cầm điện thoại ra.

"Thôi nào," anh lầm bầm, cảm thấy hơi khó xử khi nó không được thực hiện ngay lập tức. "Chúng ta đều là những người bận rộn và chúng ta không có thời gian đâu."

"Ừm," Namjoon buột miệng, gần như đánh rơi điện thoại của mình và không thực sự nghe như một người đàn ông với 3 bằng tiến sĩ. "Hả?"

"Anh thường xuyên sử dụng điện thoại," Seokjin thở dài, vẫy vẫy điện thoại một cách thiếu kiên nhẫn. "Hầu như tất cả thời gian anh chờ đợi giữa các lần chụp là sử dụng SNS, thực sự, và đôi khi nó trở nên khá độc hại. Anh đang cố gắng bỏ thói quen, vì vậy em sẽ giúp anh nếu chúng ta có thể nhắn tin nhiều hơn."

Đó là một lời nói dối. Seokjin hiếm khi lên SNS những ngày này, nhưng đó là một lời nói dối trắng trợn khiến má của Namjoon hiện lên lúm đồng tiền, và chàng người mẫu hiểu nhanh rằng anh không muốn nhìn thấy người nhỏ hơn có bất kỳ biểu cảm khuôn mặt nào khác...

"Vậy thì," chàng tiến sĩ vui vẻ nói, với lấy điện thoại của Seokjin, "Em sẽ tự cứu mình và Jiminie- Anh nên đến chỗ em để cùng chơi, hyung; Jiminie nấu ăn rất ngon, và đôi khi cả nhà cảm thấy quá lớn đối với chúng em và Yoongi-hyung rất xuất sắc! Anh nên ghé qua khi Tae và Kookie ở đó, nó sẽ giống như một bữa tiệc vui vẻ vậy... "

Điều chỉnh một chút, Seokjin bắt gặp nụ cười biết ơn của Jimin trên vai Namjoon. Vì chàng tiến sĩ mất tập trung, anh nhấc tay, chỉ vào ngón tay đeo nhẫn bên trái. 'Nhớ mời anh,' anh hớn hở, vì biện pháp tốt này.

Jimin đỏ bừng mặt, miệng há hốc. Seokjin cười khúc khích, hắng giọng khi Namjoon đứng thẳng dậy.

"Woah," chàng tiến sĩ cau mày, đặt lòng bàn tay lên trán bạn trai, "Em đỏ quá, Jiminie. Em bị sốt hả? Có nóng quá không? Em nên cởi áo khoác ra, chúng ta có nên về nhà không?"

"Em-" Jimin thốt lên, kích động một chút, "không-"

Seokjin cười, ngả người ra ghế.

(Đó là một ngày tốt lành và anh không thể chờ đợi để lấy bằng Thạc sĩ.)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top